Tư Mã Kình Thiên đúng là đã chết đứng, trước khi chết hợp lực một kích, khiến Tiêu Hoài Ngọc bị thương không nhẹ. Tiêu Hoài Ngọc nhìn nam nhân bị máu bao phủ toàn thân, đôi mắt lộ ra vẻ kính ý, y tiến lên một bước, khom người thi lễ với Tư Mã Kình Thiên, bình tĩnh nói:
- Ngươi… là một đối thủ đáng được tôn trọng!
Tĩnh tọa ở trên tuyết, Thương Chung Ly tuy rằng thân trúng đòn trí mạng, nhưng lão đã lấy nội khí mạnh mẽ bảo vệ tâm mạch.
Nhìn Tư Mã Kình Thiên chết thảm, vị lão tướng này thần tình phức tạp.
Người áo đen đứng bên cổ tùng lẳng lặng mà nhìn Tư Mã Kình Thiên chết đứng, vẫn như cũ, nét mặt không hề thay đổi.
Mà Yến thái tử chịu đựng kình khí xâm nhập, rốt cuộc mở mắt, nhìn Tư Mã Kinh Thiền chết thẳng đứng, nhìn Tiêu Hoài Ngọc bị trọng thương, trong mắt y cuối cùng hiện ra vẻ đắc ý không che dấu nổi.
Y hé mắt nhìn Thương Chung Ly cách đó không xa, lại thoáng nhìn người áo đen bên cạnh cổ tùng, thần sắc liền trở nên quái dị.
Tiêu Hoài Ngọc thi lễ thật dài, chậm rãi đứng thẳng thân mình, giống như tiêu thương, khóe miệng còn dính máu, nhưng đôi mắt sắc bén của y, đã hướng về phía Thương Chung Ly.
- Đây là kết quả mà ngươi muốn thấy?
Giọng Tiêu Hoài Ngọc mang theo chút hàn ý.
Thương Chung Ly sắc mặt không còn chút máu, lão lẳng lặng nhìn Tiêu Hoài Ngọc, rốt cuộc nói:
- Đây.. đây không phải kết quả cuối cùng…
Vị lão tướng dốc chút sức tàn, vẻ mặt bình thản không diễn tả nổi, hơi ngẩng đầu lên, nhìn trời cao, chậm rãi ngâm:
- Cô phong hoành cửu dã, thanh thiên mộc trời cao. Độc bộ phong vân thế, thiên hạ số anh hùng.
Hơn mười năm sống kiếp gió sương, từng cảnh tượng xẹt qua trước mắt.
Biết rõ sắp xếp thế cục chính mình sẽ chết, nhưng lão tướng vẫn như cũ vì việc nghĩa không chùn bước.
Như lời lão đã nói.
Chỉ để ý việc khi còn sống, không để ý điều tiếng sau này.
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Thương Chung Ly, vị lão tướng khẽ ngẩng đầu, trợn mắt, nhìn trời cao, từ không trung bay xuống những bông tuyết dịu dàng đậu trên mặt lão tướng, lão tướng vẫn không nhúc nhích, Tiêu Hoài Ngọc hiểu, lão tướng đã lặng yên rời đi.
Đỉnh Thiên Nhai, sau một hồi chém giết, Thượng tướng nước Ngụy, Thánh tướng nước Khánh, cả hai đều đã chết.
Hai ngôi sao sáng nhất trên trời cao, đã tàn.
Không có điềm báo, cứ như thế, diễn ra âm mưu thật lớn bên trong.
Tư Mã Kình Thiên sừng sững chết đứng. Thương Chung Ly tĩnh tọa mà đi. Hai người vào thời khắc sinh mạng tuyệt vẫn duy trì phong thái của một cao thủ.
Tiêu Hoài Ngọc rốt cuộc hướng về phía người áo đen bên cổ tùng.
Người áo đen lúc này cũng đang nhìn y.
- Tiêu tướng quân!
Người áo đen mở lời trước:
- Ta chỉ cầu thắng!
Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên cười, chậm rãi nói:
- Tiêu Hoài Ngọc cả đời này chưa từng sợ bất cứ kẻ nào, ta đã dám đến, thì bất cứ chỗ nào cũng không sợ.
Mặt y hiện lên vẻ khinh thường:
- Các hạ đánh lén hay nấp trong bóng tối, việc nào cũng đều giỏi. Chẳng qua Tiêu Hoài Ngọc thật sự xấu hổ nếu nổi danh vì những thứ đó như các hạ.
Người áo đen thở dải:
- Tiêu tướng quân yên tâm. Tư Mã Kình Thiên đã chết. Thương Chung Ly cũng đã chết. Ngài cũng sẽ theo bọn họ thôi. Cho nên cái gọi là Thập phương danh tiếng, rất nhanh chỉ là chuyện cũ như mây khói, không bao giờ tồn tại nữa…
Tiêu Hoài Ngọc nắm chặt hai tay, thương thế trong người y khiến y không thể tập trung toàn bộ nguyên khí.
Y biết, nguy cơ chân chính, vừa mới bắt đầu.
Thời điểm Thương Chung Ly sắp xếp bố cục này, lão có lẽ đã biết mấy vị danh tướng tụ tập trên đỉnh Thiên Nhai, nhất định không phải là có ý tốt, tại đây, tất cả các cơ hội ngàn năm có một, các vị danh tướng đều đã tận dụng hết rồi.
Họ không phải là quân nhân thuần túy.
Mỗi một người đều đại diện cho một quốc gia.
Suy xét của mỗi người, đều xuất phát vì lợi ích quốc gia. Cho nên mỗi người đều hiểu rõ, lúc này diệt trừ kẻ địch nào, cũng là chặt đứt rường cột của quốc gia đó.
Thương Chung Ly ở góc độ mục đích mà nói, đã thành công. Ít nhất đã khiến đối thủ lớn nhất của nước Khánh là Tư Mã Kình Thiên phải bỏ mạng ở đỉnh Thiên Nhai. Mà kẻ thù dũng mãnh còn lại là Tiêu Hoài Ngọc, cũng đã bị trọng thương.
Thương Chung Ly có lẽ đã sớm tính đến, ba đại danh tướng giao đấu, nhất định sẽ khiến nhau bại thương. Mà lão có lẽ càng hiểu, sau khi ba đại danh tướng tụ tập ở đỉnh Thiên Nhai, vị Đỗ Vô Phong thích âm thầm nhìn trộm này nhất định sẽ có được trò hay trong trận này.
Ngọc trai tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Trong lòng Thương Chung Ly hiểu, sự nguy hiểm của Đỗ Vô Phong không thể nào bì kịp Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc, lão có thể cho Đỗ Vô Phong đắc lợi, nhưng không cho phép Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kình Thiên sống sót.
Thương Chung Ly trước khi chết có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lão có lẽ cũng rất vui mừng.
Lão tỉ mỉ sắp xếp ván cờ này, dụ dỗ Tiêu Hoài Ngọc và Tư Mã Kinh Thiên đến, mục đích đơn giản là muốn trước khi chết, diệt trừ hai đại đối thủ nguy hiểm nhất của nước Khánh.
Tư Mã Kình Thiên và Tiêu Hoài Ngọc đều là những võ lâm cao thủ, lại là danh tướng trên sa trường.
Nếu hai người kia không chết, Thương Chung Ly hiểu rõ, nước Khánh sớm muộn gì cũng sẽ bị một trong hai người này thôn tính, nên lão không thèm để ý đến Đỗ Vô Phong.
Đỗ Vô Phong cũng là một trong những Thập phương danh tướng, nhưng bản lĩnh trên sa trường thì chỉ có thể dẫn binh đánh bất ngờ mà thôi. Gã không đạt tới cái hiệu lệnh thiên quân vạn mã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi của Tư Mã Kình Thiên.
Đỗ Vô Phong hai mắt âm lãnh như độc xà, tay trái chậm rãi nâng cây cung trong tay lên.
Đây là một cây cung kỳ quái, lưng màu đen, mà dây cung lại lóe lên hào quang.
Tiêu Hoài Ngọc biết Đỗ Vô Phong chính là Thủ lĩnh Hắc Kỳ Giáo nước Ngụy, Hắc Kỳ Giáo dưới sự dẫn dắt của gã, trở thành tổ chức hắc ám bậc nhất.
Mọi sát thủ bóng đêm đều biết rằng, thủ hạ Hắc Kỳ Giáo chính là thủ hạ của Đỗ Vô Phong, lãnh huyết vô tình, nha môn hắc ám đầu tiên trong ba nước, chính là do vị Đỗ Vô Phong này sáng lập.
Lúc trước, khi Đỗ Vô Phong sáng lập Hắc Kỳ, Yến Khánh hai nước đều chịu thảm hại, gần như tháng nào cũng có quan viên chết trong tay Hắc Kỳ, mà nhiều tin tức tình báo đã như thủy triều ào ào đổ vào nước Ngụy.
Cũng vì như thế mà sau này mới xuất hiện Tử Y Vệ nước Khánh và Tây Hoa Thính nước Yến.
Không thể phủ nhận, Đỗ Vô Phong chính là nhân vật tổ sư của nha môn hắc ám, hành sự tất nhiên là sẽ đậm chất hắc ám, đối với một kẻ như gã, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
Hiện giờ Tiêu Hoài Ngọc bị thương, gã đương nhiên không kiêng dè đại nghĩa, trong lòng cũng hiểu, nếu lúc này không bắn chết Tiêu Hoài Ngọc, thì thương thế của y chỉ cần trải qua điều dưỡng, không đến một tháng là có thể phục hồi như cũ.
Hổ bệnh không giết, hậu họa vô cùng.
Gã càng biết, Tư Mã Kinh Thiên chết, chính mình chắc chắn trở thành trụ cột mới của nước Ngụy, nếu Thương Chung Ly và Tiêu Hoài Ngọc đều bị diệt, khi mình suất lĩnh đại quân nước Ngụy, mới có cơ hội đoạt lấy thiên hạ.
Ai không muốn lưu danh sử sách? Ai không muốn làm nên công lao hiển hách?
Tay phải Đỗ Vô Phong chậm rãi lấy từ phía sau ra mũi tên thứ hai, đó là mũi tên được làm bằng sắt tinh khiết, đầu mũi tên lóe hàn quang lạnh băng.
Sức nặng của thiết tiễn, so với tên bình thường thì không thể so sánh. Mà Đỗ Vô Phong có thể bắn ra thiết tiễn, có thể thấy thành tựu bắn cung của người này quả nhiên là khủng khiếp.
- Tiêu tướng quân, Đỗ Vô Phong chỉ còn một mũi tên.
Đỗ Vô Phong giọng không chút cảm xúc, cứng ngắc như tảng đá.
- Ngài nếu tiếp được mũi tên này, Đỗ Vô Phong không ra chiêu thứ hai, ngài nếu không tiếp được, cũng không thể trách Đỗ Vô Phong.
Tiêu Hoài Ngọc cười dài, trầm giọng nói:
- Đỗ Vô Phong, tốt nhất ngươi nên dùng mũi tên này bắt chết ta, nếu hôm nay ngươi không bắn chết ta, ta có thể cam đoan, người chết là ngươi!
Đỗ Vô Phong thở dài:
- Tiêu tướng quân rất tự tin.
Gã chậm rãi cài tên, nói:
- Cung này gọi là cửu phệ, phối với huyền thiết tiễn, tên này chỉ dùng để giết cường nhân. Thương Chung Ly lĩnh một mũi, Tiêu tướng quân ngài cũng có tư cách nhận một mũi.
Tiêu Hoài Ngọc đứng dạng hai chân, hai tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm vào huyền thiết tiễn.
Tài bắn cung của Đỗ Vô thiên hạ vô song, gã bắn ra một mũi, người thường căn bản không thể né tránh.
Tiêu Hoài Ngọc tuy là võ công tuyệt đỉnh, nhưng lúc này đã bị thương, có thể ngăn cản được mũi tên này của Đỗ Vô Phong hay không, cũng không dám chắc.
Yến thái tử thần sắc lạnh lùng.
Khiến Tư Mã Kình Thiên chết, khiến Tiêu Hoài Ngọc bị thương nặng, làm Thương Chung Ly về trời, vị Thái tử điện hạ này sâu trong đáy mắt, vẫn mang theo thần sắc hưng phấn.
Nhưng giờ phút này, Tiêu Hoài Ngọc và Đỗ Vô Phong đôi bên quyết đấu, Thái tử điện hạ bắt đầu thấy căng thẳng.
Y biết, với tình trạng của Tiêu Hoài Ngọc có đến mười phần là không thể cản nổi mũi tên đó của Đỗ Vô Phong.
Nếu Tiêu Hoài Ngọc chết, trên đỉnh Thiên Nhai chỉ còn mình và Đỗ Vô Phong, đó là lúc mình lâm vào tình thế nguy hiểm, lấy tính tình của Đỗ Vô Phong, nếu mình không bị gã giết chết thì cũng sẽ bị bắt.
Tiêu Hoài Ngọc chết, Đỗ Vô Phong cũng không phải e ngại nước Yến, bắt giữ Yến thái tử, là chuyện không có gì phải kiêng nể.
Kết quả một khi như vậy, đại kế mà mình khổ tâm suy tính hoàn toàn thất bại.
Trong lòng y bây giờ, dâng lên một cảm giác kinh hoảng.
Y oán độc mà nhìn Thương Chung Ly đã chết. Thương Chung Ly hứa hẹn quân bài cuối cùng chưa lật rốt cuộc là gì? Mình thật sự có thể hóa giải nguy hiểm hôm nay không?
Lúc này, Đỗ Vô Phong đã chậm rãi kéo căng dây cung, đầu mũi tên, đối diện Tiêu Hoài Ngọc.
Thái tử dùng một ánh mắt rất kỳ quái nhìn Hàn Mạc, mà Hàn Mạc bình tĩnh tự nhiên, chỉ mang theo nụ cười thản nhiên nhìn Thái tử.
Rốt cuộc, Thái tử từ đầu đến cuối chưa nói một câu, thậm chí chưa hoạt động chậm rãi nói:
- Bản cung bị điểm huyệt đạo, hai chân không thể nhúc nhích, ngươi… phải chăng nên giải huyệt?
Hàn Mạc "ồ" một tiếng, lắc đầu nói:
- Thần không biết giải huyệt.
Lúc này Thái tử mới nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc, nói:
- Vậy phải làm phiền Đại tướng quân!
Tiêu Hoài Ngọc mở to mắt, khẽ gật đầu, cơ thể hắn đã bị thương nặng, hơn nữa một kích cuối cùng của Đỗ Vô Phong đã khiến toàn bộ tinh lực và thể lực hắn hao tổn gần như không còn.
Nhưng hắn vẫn đứng lên, đi đến bên người Thái tử, giải huyệt đạo cho Thái tử, thấp giọng nói:
- Điện hạ, ngài tạm thời đừng đứng dậy, huyệt đạo của ngài bị điểm lâu lắm, máu lưu thông không thuận, chờ máu lưu thông thông suốt một chút, rồi mới hoạt động.
Hàn Mạc ở bên hỏi:
- Đại tướng quân, chúng ta xuống thế nào? Trèo lên đỉnh núi này, đã tốn một nửa tính mạng của ta!
Tiêu Hoài Ngọc thản nhiên cười nói:
- Đại địch sắp trừ, không cần sốt ruột, ta dạy cho ngươi phương pháp điều tức, trong hai cảnh giờ, thể lực của ngươi có thể khôi phục lại!
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức vui vẻ nói:
- Tạ ơn Đại tướng quân!
Tiêu Hoài Ngọc là loại nhân vật nào, công phu hắn truyền thụ, tự nhiên không phải là nhỏ.
Tuy nói Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên đều tạ thế trên đỉnh Thiên Nhai, khiến người ta hơi cảm thán, nhưng xuất phát từ lý trí, trong lòng Tiêu Hoài Ngọc và Hàn Mạc cũng không phải không cao hứng.
Vai chính của nước Ngụy và nước Khánh đã ngã xuống, mặc dù Đỗ Vô Phong có tài đánh bất ngờ, nhưng cũng không phải Thống soái hạng nhất, mà Nam Xà Bố Tốc Cam càng không có uy hiếp, có thể nói, năm tướng ở triêu hôm nay, Thống soái hạng nhất hiện giờ chỉ còn lại Tiêu Hoài Ngọc.
Nước Yến có được Tiêu Hoài Ngọc, tiền đồ rộng mở.
Tiêu Hoài Ngọc chắp tay với Thái tử, nói:
- Điện hạ, lại ủy khuất một hồi, đợi thần khôi phục thể lực, liền cõng Thái tử xuống núi!
Thái tử gật đầu.
Lúc này Tiêu Hoài Ngọc mới đi đến một bên, gọi Hàn Mạc qua, hai người khoanh chân ngồi đối diện, Tiêu Hoài Ngọc chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Ngươi từng tu tập "Khí kinh"?
Hàn Mạc sửng sốt.
"Khí kinh" này chính là Bạch Dạ Lang truyền thụ cho hắn, không thể tưởng được Tiêu Hoài Ngọc cũng nhìn ra được, hắn tự nhiên không dám giấu diếm Tiêu Hoài Ngọc, gật đầu nói:
- Đúng, ngẫu nhiên đạt được!
Tiêu Hoài Ngọc cũng không hỏi lai lịch "Khí kinh", chỉ bình tĩnh nói:
- Vậy đúng rồi. Lần trước ngươi đi sứ nước Khánh, từ Lâm Dương quan trở về kinh, ta đã nhìn ra ngươi từng tu tập "Khí kinh".
Hàn Mạc cười nói:
- Ánh mắt của Đại tướng quân thật tốt.
Tuy nói gia tộc hai người đánh nhau sống chết trong triều, nhưng trong mắt Hàn Mạc không hề có cảm xúc chán ghét người trung niên quân thần trước mặt này, trái lại tràn đầy trái tim kính sợ. Loại khí chất trầm ổn đối mặt thái sư không đổi sắc này của Tiêu Hoài Ngọc quả thật tràn đầy sức hấp dẫn.
- Nếu không phải "Khí kinh", ngươi lên đỉnh không thể vận khí thông thuận, cũng không thể trèo lên được đỉnh Thiên Nhai.
Tiêu Hoài Ngọc chậm rãi nói:
- Hiện giờ ngươi lên đỉnh núi, tu vi "Khí kinh" ít nhất tăng lên năm thành, coi như là trải qua một thời gian khổ luyện.
Hàn Mạc vội gật đầu nói:
- Đúng thế. Ta đi đến giữa sườn núi, khi đó cảm giác hô hấp cực kỳ khó khăn, gần như không chống đỡ được, nhưng ta biết nếu cứ buông tha như vậy, chẳng những không lên được đỉnh, thậm chí cũng không xuống được, rất có thể sẽ trượt chân tan xương nát thịt, cho nên cứng rắn chống đỡ. Tuy nhiên không biết vì sao, ban đầu rất khó chịu, gần như không thở nổi, nhưng sau đó cảm giác này trái lại chậm rãi giảm bớt, lúc gần đến đỉnh, hơi thở trái lại trở nên cực kỳ thông thuận, hơn nữa… dường như thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng rất nhiều!
Tiêu Hoài Ngọc mỉm cười gật đầu nói:
- Kiên nhẫn, chống đỡ được, lại khiến công lực của ngươi tăng mạnh. Ngươi phải hiểu được, võ đạo vốn không phải đường lớn bằng phẳng, không có ngăn trở, cuối cùng khó thành châu báu.
- Ngăn trở theo như lời Đại tướng quân là?
Hàn Mạc khiêm tốn hỏi.
Tiêu Hoài Ngọc mỉm cười nói:
- Thể xác và tâm thần hai thứ. Tôi luyện tâm tình, đặt trong gian khổ, chỉ cần ở trong hoàn cảnh người bình thường không thể thích ứng, mới có thể đột phá cực hạn của thân thể!
Hàn Mạc hơi hiểu ra, hỏi:
- Thân trong hoàn cảnh người thường không thể thích ứng… Đại tướng quân, lúc này chúng ta thân ở đỉnh Thiên Nhai, có tính là thân trong hoàn cảnh người thường không thể thích ứng hay không?
Tiêu Hoài Ngọc gật đầu nói:
- Không sai, đây tự nhiên là một trong số đó.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Nếu như thế, nếu ta tu luyện trên đỉnh núi này, có thể tăng nhanh tu vi võ đạo hay không?
Tiêu Hoài Ngọc ngẫm nghĩ một chút, mới nói:
- Nghĩ tới tất nhiên là rất có ích.
Lúc này hắn nhìn qua rất thân thiết, chậm rãi nói:
- Khi ta bằng tuổi ngươi, mùa đông khắc nghiệt, trần truồng trong hầm băng, ngày hè hết sức chói chang, đứng bất động dưới nắng mặt trời vài canh giờ. Khi đó dựa vào phương pháp này, đột phá cực hạn thân thể…!
- Hiểu rồi!
Hàn Mạc cười nói:
- Sau khi trở về, ta sẽ ngâm mình trong hầm băng.
Tiêu Hoài Ngọc hơi trầm ngâm, mới nói: Text được lấy tại
- Ta biết ngươi đã tu luyện "Khí kinh", trên đỉnh Thiên Nhai này, nếu ngươi có thể chống đỡ, cũng có thể mượn dùng "Khí kinh" trèo lên.
Hắn dừng một chút, thở dài:
- Trước khi ta tới nơi này, cũng đã tính toán tốt xấu, nhưng Thái tử điện hạ là không thể mất, ta cho ngươi đến đây, chính là để phòng ngừa chẳng may, nếu ta thật sự xảy ra ngoài ý muốn, ngươi phải mang Thái tử điện hạ trở về!
Lúc này Hàn Mạc mới hiểu được, Tiêu Hoài Ngọc để thư lại, ám chỉ mình tới đây, cũng là muốn mình tới cứu Thái tử.
- Ngươi rất không tồi!
Tiêu Hoài Ngọc nhìn Hàn Mạc, một câu đơn giản, cũng cho Hàn Mạc một thừa nhận:
- Nghé mới sinh không sợ hổ, ngươi có dũng khí như vậy, dám trèo lên đỉnh Thiên Nhai, không hổ là con dân Đại Yến!
Hàn mạc chắp tay nói:
- Đại tướng quân quá khen!
Hai người đối thoại một phen, Hàn Mạc liền cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần hơn rất nhiều.
Tiêu Hoài Ngọc lại nói:
- "Khí kinh" có thể điều hoài kình khí, ngươi có thể tập luyện "Khí kinh" là cơ duyên của ngươi, hãy quý trọng, chớ gián đoạn. Có "Khí kinh" vận khí, nếu có thể chăm chỉ khổ luyện, trong ba tới năm năm, ngươi tất đạt được thành tựu không nhỏ trên võ đạo.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Đại tướng quân yên tâm, Hàn Mạc chắc chắn chăm chỉ luyện công.
Tiêu Hoài Ngọc cười nói:
- Đại Yên ta nhân tài đông đúc, mỗi một con dân Đại Yến đều nên cố gắng tiến tới, luyện được một thân bản lĩnh, cống hiến cho đất nước.
Hắn dừng một chút, mới bình tĩnh nói:
- Hiện giờ ta truyền cho ngươi "Thanh bình chú", cũng là phương pháp điều tức khó được. Chẳng qua "Thanh bình chú" này không giống "Khí kinh", nó dùng để chữa thương, nếu tinh khí thần xuất hiện tổn thương, "Thanh bình chú" này sẽ phát huy uy lực rất lớn, có thể thông qua công phu này khôi phục tinh khí thân thể người trong thời gian ngắn.
Hàn Mạc cảm kích nói:
- Đa tạ Đại tướng quân!
- Nếu như thế, hiện giờ ta truyền khẩu miệng cho ngươi, ngươi hãy nhớ cho kỹ.
Tiêu Hoài Kim dặn dò, lập tức truyền phương pháp vận khí của "Thanh bình chú" cho Hàn Mạc.
Tiêu Hoài Ngọc chăm chú truyền thụ, Hàn Mạc chăm chú nghe, ở giữa có chỗ không hiểu liền thấp giọng hỏi, Tiêu Hoài Ngọc lại dốc lòng giải thích, hai người tựa như thầy trò, có vẻ cực kỳ hòa thuận.
Yến Thái tử chờ máu hai chân thông thuận, lúc này mới đứng lên, nhẹ nhàng hoạt động tay chân, lập tức, ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc và Hàn Mạc, nhìn hai người nói chuyện bên kia, trong mắt Thái tử lộ ra vẻ cực kỳ cổ quái.
Đợi cho Hàn Mạc hoàn toàn nắm giữ phương pháp vận khí, đã qua không ít thời gian, mà tuyết bay đầy trời vẫn không ngừng lại, xác chết của Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên một đứng một ngồi, tuyết lạnh băng rơi trên xác, cũng dồn thành một tầng tuyết mỏng.
- Vừa mới nắm giữ phương pháp vận khí, hiện giờ ngươi hãy thử vận khí.
Tiêu Hoài Ngọc bình tĩnh nói:
- Điện hạ chờ lâu trên đỉnh núi trống, nơi này rất rét lạnh, hai ta sớm điều tức, khôi phục thể lực, rồi mang điện hạ rời khỏi nơi này!
Hàn Mạc gật đầu, không nói thêm lời nào, khoanh chân ngồi xuống, hai tay chụp nau đặt trước ngực, dựa theo phương pháp Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ, bắt đầu vận khí điều tức.
Tiêu Hoài Ngọc cũng ngồi thẳng thân mình, nhắm mắt lại.
Cơ thể hắn bị thương nặng, tự nhiên cũng phải điều dưỡng một phen.
Hai người liền ngồi đối diện như vậy, trên đỉnh núi cô độc, lẳng lặng điều tức.
…
Thái tử chắp hai tay sau lưng, nhẹ nhàng đi lại trên đỉnh núi diện tích không lớn này, đi tới dưới cây tùng cổ, dừng bước quay đầu lại nhìn Tiêu Hoài Ngọc đang điều tức.
Ánh mắt hắn sắc bén, mày cũng nhíu lại.
Đứng lẳng lặng một lát, Thái tử lại bắt đầu đi lại, chẳng qua bước chân lần này lại có vẻ nặng nề khác thường, trên chân dường như đeo chì, dẫm nát trên tuyết đọng, phát ra tiếng "cọt kẹt".
Đôi mắt sắc bén của hắn gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt kiên nghị góc cạnh rõ ràng của Tiêu Hoài Ngọc.
Một bước, hai bước, ba bước… !
Đã đi qua trăm núi ngàn sông, khi đi đến phía sau Tiêu Hoài Ngọc, Thái tử rốt cục dừng bước, đôi mắt hắn lúc này nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Hoài Ngọc.
Một giọt mồ hôi lăn xuống từ trên trán Thái tử.
Đỉnh Thiên Nhai lạnh vô cùng, không ngờ Thái tử đổ mồ hôi, quả nhiên vô cùng quỷ dị.
Hai tay Thái tử đặt sau người, đột nhiên thấy cánh tay phải ơi động, một con dao găm sáng như tuyết xuất hiện trong tay phải, thời khắc này, tay phải hắn vừa vặn nắm vỏ dao, mà tay kia không ngờ run nhè nhẹ.
Gió lạnh tuyết bay, vị Thái tử trẻ tuổi của nước Yến này nhìn chằm chằm lưng Tiêu Hoài Ngọc, trong đôi mắt lộ ra vẻ do dự, nhưng rất nhanh, vẻ do dự biến mất, thay vào đó là vẻ vô cùng kiên định.
Trong đỉnh núi yên lặng không tiếng động, trong nháy máy, vị Thái tử trẻ tuổi này làm ra một hành động khiến người ta kinh ngạc.
Hắn nắm chặt dao găm trong tay, dùng tốc độ lớn nhất mình có thể phát huy, dùng khí lực lớn nhất toàn thân mình có thể phát huy, vô tình mà cầm dao găm trong tay hung hăng đâm về phía lưng Tiêu Hoài Ngọc.
Giống như đã huấn luyện mấy ngàn lần, một nhát đâm này, động tác vô cùng lưu loát, hơn nữa tốc độ giống như tia chớp, cực kỳ chuẩn xác đâm vào lưng Tiêu Hoài Ngọc.
Trong nháy mắt dao găm tiếp xúc với lưng, Tiêu Hoài Ngọc hiển nhiên đã cảm giác được gì, hắn mở mắt nhưng căn bản không né tránh kịp, liền cảm tháy đau nhức sau lưng, đau nhức keo xâm nhập trực tiếp đến trái tim mình!.
Dao găm của Thái tử, đâm vào lưng Tiêu Hoài Ngọc, chỉ lộ ra chuôi dao, mà mũi dao đã đâm xuyên qua tim Tiêu Hoài Ngọc.
Trên trời dưới đất, một vì sao rực rỡ, giờ phút này hào quang chói mắt kia biến mất.