Gió lạnh gào thét, một tiếng hổ rống của Tiêu Hoài Ngọc, thân thể hắn nháy mắt phát ra kình khí mạnh mẽ cứng rắn chém về sau, nhưng mắt thấy sẽ chém lên người Thái tử, hắn lại bỗng nhiên dừng tay, khuôn mặt kiên nghị kia lộ ra vẻ bi thương, chậm rãi thu hồi tay.
Giờ phút này, toàn bộ thân thể hắn tựa như bị bị rút linh hồn, thân thể ngã quỵ về phía trước, nằm trên mặt tuyết.
Thái tử mắt thấy Tiêu Hoài Ngọc một tay bổ tới, không thể tưởng được dưới tình huống như vậy, Tiêu Hoài Ngọc còn có thể bổ ra một chưởng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi vô cùng tái, nhưng chưởng đao của Tiêu Hoài Ngọc mắt thấy sẽ bổ lên người hắn, lại dừng lại, tay Thái tử run lên, buông dao găm, toàn bộ thân thể mềm nhũn, tê liệt mà ngã ngồi ra sau.
…
Nếu không phải Tiêu Hoài Ngọc liên tục quyết đấu với Tư Mã Kình Thiên và Đỗ Vô Phong, gần như hao hết kình khí, nếu không cho dù dao găm của Thái tử gần sát lưng Tiêu Hoài Ngọc, Tiêu Hoài Ngọc cũng có năng lực tránh đi trong nháy mắt.
Nhưng người hắn đã bị thương nặng, nếu không có ý chí mạnh mẽ của hắn chống đỡ, hắn đã sớm ngã xuống rồi.
Khi bị thương nặng, ngũ quan lục cảm của hắn tự nhiên không có khả năng duy trì trạng thái đỉnh điểm, thậm chí thậm chí lúc xuống dốc nhất, hơn nữa bởi vì thương thế mà tốc độ phản ứng và năng lực của hắn suy giảm thật lớn.
Quan trọng nhất chính là, trong lòng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Thái tử lại đâm con dao găm này tới hắn.
Lúc hắn điều tức, tự nhiên cũng cảm giác được Thái tử đi đến sau hắn, nhưng hắn quyết không thể tưởng được, vị Thái tử trẻ tuổi này, không ngờ trong lòng nuôi dưỡng âm mưu lớn như thế.
Thái tử nước Đại Yến, không ngờ đâm dao găm vào tướng quân nước Đại Yến, hành vi tự hủy Trường Thành này, Tiêu Hoài Ngọc căn bản không có một chút dự cảm.
Nếu thân thể hắn không bị thương nặng, dù mười Thái tử đánh lén hắn cũng tuyệt đối không để Thái tử đắc thủ.
Nhưng giờ phút này, thân thể hắn ở thời khắc suy yếu nhất trong đời, phòng tuyến tâm lý cũng thả lỏng, mà Thái tử Yến, hoàn toàn nắm được cơ hội này, đâm dao găm về phía cột trụ nước Yến.
Trong tiếng hổ rộng của Tiêu Hoài Ngọc, Hàn Mạc cũng mở mắt, thấy được một cảnh tượng khiến hắn kinh hãi.
Trước khi lên đỉnh Thiên Nhai, Hàn Mạc luôn lo lắng cho an nguy của Tiêu Hoài Ngọc, thậm chí lo lắng cục diện này là Thái tử thiết lập để đối phó Tiêu Hoài Ngọc.
Chỉ có điều chờ sau khi hắn lên đỉnh, nhìn thấy Tư Mã Kình Thiên chết đi, nhìn thấy Thương Chung Ly chết đi, lại bỗng nhiên cảm thấy, đây không có khả năng là kế hoạch Thái tử và Tiêu Hoài Ngọc liên kết diệt trừ danh tướng khác.
Cho dù hiện giờ, cục diện đỉnh Thiên Nhai vẫn không cởi bỏ.
Tuy rằng có tâm lý đề phòng đối với Thái tử, nhưng Hàn Mạc quả thật khó tin tưởng Thái tử lại làm ra chuyện tình ngu xuẩn tự hủy Trường Thành như vậy.
Hắn càng khó tin, không ngờ Thái tử lại ra tay vào lúc này, hơn nữa đột nhiên ra tay ngay trước mặt mình.
Hắn ngây người một chút, nhìn thân thể như núi của Tiêu Hoài Ngọc chậm rãi té trên mặt đất, nhìn gương mặt kiên nghị kia lộ ra vẻ bi thương, trong nhất thời, đầu óc Hàn Mạc trống rỗng.
Tại sao lại như vậy?
Vì sao lại như vậy?
Một thế hệ quân thần Tiêu Hoài Ngọc, vì nước Đại Yến, không câu oán hận trấn thủ Tây Bắc mười mấy năm, Đại tướng quân khiến địch quốc không dám bước nửa bước vào Đại Yến, như thế nào lại có kết quả như này?
Tại sao hắn lại chết trong đánh lén vô sỉ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đột nhiên Hàn Mạc cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình quay cuồng, hắn nháy mắt rút dao găm ra, nhào tới Thái tử như thợ săn.
Thái tử xụi lơ trên mặt đầu, trán đầy mồ hôi lạnh, mắt thấy Hàn Mạc nhào lại, căn bản cũng vô lực né tránh, hắn nhìn thấy hai tròng mắt Hàn Mạc đỏ thẫm, giống như phát điên, nháy mắt bổ nhào tới trước người, đâm dao găm rét lạnh xuống mình.
Lúc này Hàn Mạc sôi máu, căn bản bất chấp phía dưới chính là Thái tử nước Yến, lúc này hắn thầm nghĩ dùng dao găm đâm thủ yết hầu nam nhân trước mắt này.
- Dừng tay!
Ngay khi dao găm trong tay Hàn Mạc đâm vào cổ họng Thái tử, Tiêu Hoài Ngọc dùng hết toàn lực rống giận:
- Không thể giết hắn!
Hàn Mạc dán dao găm lên cổ họng Thái tử, quay đầu lại nhìn Tiêu Hoài Ngọc.
Tiêu Hoài Ngọc nằm trên mặt đất, hô hấp rất yếu, dường như hắn rất mệt nhọc, chỉ nằm trên mặt đất nghỉ tạm một lát, nhưng máu tươi đổ ra từ sau lưng, cũng khiến tuyết đọng dưới chân hắn nhiễm hồng.
Đôi mắt Tiêu Hoài Ngọc mang theo một chút bất đắc dĩ, lẳng lặng nhìn Thái tử:
- Vì… vì sao lại như vậy… ?
Thái tử nước Yến rốt cục phục hồi tinh thần, mặt hắn cũng lộ ra vẻ kiên nghị, nhìn Tiêu Hoài Ngọc chậm rãi nói:
- Vì Đại Yến, vì bản thân ta, ngươi đều phải chết!
Đôi mắt Tiêu Hoài Ngọc dời khỏi người Thái tử Yến, nhìn bầu trời.
Bông tuyết bay.
Thuần khiết như thế!
Lòng người, lại hiểm ác như thế!
Bông tuyết trắng tinh kia rơi trên khuôn mặt kiên nghị của hắn, hắn không cảm thấy lạnh băng, trái lại cảm thấy bông tuyết thanh thuần như vậy.
- Những quái vật các ngươi, vốn không nên tồn tại trong thế giới này.
Thái tử căm hận nói:
- Các ngươi tồn tại, khiến thiên hạ không ổn định, sự tồn tại của ngươi, càng khiến cho Đại Yến ta vĩnh viễn trở thành đồ chơi của thế gia.
Tiêu Hoài Ngọc yên lặng nhìn màn trời, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Ngươi sai rồi, ta… thầm muốn bảo hộ cuộc sống của mọi người trên mảnh đất sau lưng ta… !
- Tiêu Hoài Ngọc, ngươi không chết, ta không báo được thù.
Hai mắt Thái tử cũng đỏ lên, lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết, mười năm nay, không một ngày nào ta không nghĩ tới báo thù, nhưng chỉ cần người không chết, thù của ta sẽ không báo được!
Tiêu Hoài Ngọc vẫn không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng mà nhìn màn trời, dường như muốn bay lên trên trời.
- Ngươi có nhớ rõ mẫu phi của ta?
Thái tử nắm chặt tay:
- Nàng chết như thế nào? Ngươi có biết không? Được lắm, ta nói cho ngươi, nàng chết trong tay vị tỷ tỷ tốt kia của ngươi. Nàng tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng nàng lại không biết, việc nàng làm, sớm bị ta phát hiện.
Hàn Mạc vẫn ấn Thái tử trên mặt đất như cũ, dao găm vẫn dán vào cổ họng Thái tử, nhưng cũng không đâm xuống, mấy câu nói này của Thái tử cũng khiến Hàn Mạc càng thêm khiếp sợ.
Tỷ tỷ của Tiêu Hoài Ngọc, tự nhiên chính là Tiêu Phi ở hậu cung hiện giờ.
Mà mẫu phi Thái tử, tự nhiên chính là Thái tử phi đã mất trước khi Hoàng đế đăng cơ.
Nghe ý tứ trong lời Thái tử nói, vị Thái tử phí sớm đã mất, nhưng dường như là do Tiêu Phi hạ độc thủ.
- Nàng hại chết mẫu phi của ta, ta liền thế, nhất định phải diệt toàn tộc Tiêu gia các ngươi, báo thù cho mẫu phi ta.
Giọng nói của Thái tử lạnh như băng:
- Bản cung đợi mười năm, bởi vì ta rõ ràng, muốn diệt Tiêu gia, Tiêu Hoài Ngọc ngươi phải chết!
Tiêu Hoài Ngọc than nhẹ một tiếng, khóe miệng bắt đầu tràn tia mau ra ngoài, khuôn mặt hắn càng tái nhợt, hơi thở cũng dần mong manh.
- Bản cung đợi mười năm, đã không thể chờ thêm ữa.
Thái tử ho khan, không ngờ khóe miệng cũng tràn máu tươi ra ngoài, máu tươi kia lộ ra màu đỏ sậm, rất là quỷ dị.
Hàn Mạc nghĩ đến lúc trước ở trong cung, Thái tử cũng ho ra máu, lúc ấy lấy khăn tay màu đen che lấp, lúc này xem ra, vị Thái tử điện hạ này quả nhiên là bệnh nguy kịch.
Ánh mắt Thái tử nhìn về phía Hàn Mạc, cười lạnh nói:
- Hàn Mạc, bản cung hỏi ngươi, nếu ngươi là ta, thấy mẫu phi của mình bị người ta hại chết, ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi sẽ bỏ mặc sao?
Ánh mắt hắn cũng đỏ thẫm:
- Ngay cả thôn dã tục nhân cũng biết báo thù rửa hận, ta đường đường Thái tử Đại yến, chẳng lẽ ngay cả thôn dã tục nhân cũng không bằng? Hàn Mạc, bản cung báo thù cho mẹ, có sai sao?
Hàn Mạc cắn răng nói:
- Ngươi vì tư lợi bản thân, tự hủy Trường Thành. Ngươi có biết, làm như vậy, bao nhiêu kẻ thù sẽ cười to, bao nhiêu người thân sẽ khóc rống?
Thái tử dĩ nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị:
- Tư Mã Kình Thiên đã chết, Thương Chung Ly đã chết, đại địch của nước Yến đã qua, Tiêu Hoài Ngọc còn có tác dụng gì?
Hàn Mạc nghe Thái tử cười chòi tai, gần như không kiềm chế được, muốn dùng dao găm đâm thủng yết hầu hắn, thấy hơi thở Tiêu Hoài Ngọc ngày càng yếu, Hàn Mạc chỉ cảm thấy trong lòng mình sinh ra cảm giác cực kỳ chua xót, hắn đứng dậy, chậm rãi đi đến bên người Tiêu Hoài Ngọc, quỳ xuống bên người hắn, lẳng lặng nhìn mặt Tiêu Hoài Ngọc.
Thời khắc cuối cùng của sinh mạng quân thần, lại có vẻ rất bình tĩnh, không có phẫn nộ, chỉ có bi thương đầy mắt.
…
- Trong kinh… sẽ loạn… !
Tiêu Hoài Ngọc chuyển ánh mắt từ trên trời tới Hàn Mạc, mặc dù hơi thở yếu, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh:
- Đại doanh cũng sẽ loạn… Cầm binh phù của ta, trước bình đại doanh, sau bình Yến Kinh, hãy dùng hết thảy thủ đoạn… Ngươi đáp ứng ta, không được… thương tổn hoàng tộc!
Tiêu Hoài Ngọc dùng lực lượng cuối cùng, lấy binh phù màu vàng từ trong lòng ra, đó là Kim Đao binh phù của Đại tướng quân Tây Bắc.
Thái tử trông thấy binh phù, trong đôi mắt lộ ra vẻ kích động, chỉ có điều nhìn thấy Tiêu Hoài Ngọc giao binh phù vào tay Hàn Mạc, đồng tử hắn lập tức co rút lại.
Trên mặt Hàn Mạc lộ ra vẻ cực kỳ bi thương.
Tiêu Hoài Ngọc đưa binh phù tới tay Hàn Mạc, bình tĩnh nói:
- Gia phụ… tuổi tác đã cao, đừng làm khó hắn… !
Hắn hướng tầm mắt lên màn trời một lần nữa, nhìn bông tuyết bay xuống từng mảnh, trong miệng nhẹ nhàng ngâm:
- Đời người bốn mươi năm, tựa như sương mai, ánh trăng trong nước. Cuộc đời phù du, mùi hương trôi qua chốc lát! Công bại chôn vùi, chỉ là số mệnh nhân quả, nhìn thế sự mộng ảo như nước, một kiếp người, một bông hoa, một cọng cỏ, một cây, một bông tuyết… cuối cùng cũng có lúc tàn lụi… !
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, giọng nói bi thương:
- Cuộc đời này của ta… cứ đi như vậy… !
Một bông tuyết rơi trên trán hắn, một thế hệ quân thần, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, mất đi như vậy.
Trong nhất thời, đỉnh Thiên Nhai lại yên lặng không tiếng động.