Hai năm trước, hai người từng liên kết đánh bại kẻ thù, đồng sinh cộng tử, nhưng thời gian như nước chảy, thay đổi bất ngờ, hai kẻ hậu bối xuất sắc nhất của Đông Yến, lúc này sức mạnh cũng tương đối ngang nhau, trở thành kẻ thù một mất một còn.
Bọn họ từng cùng ăn, cùng uống.
Nhưng hôm nay, bọn họ cầm trong tay, là ngân thương, côn đồng!
Ta đứng trên đầu thành quan sát quân binh, quân binh cũng ở dưới thành nhìn thấy ta.
Trong trời đất, một khoảng yên lặng, chỉ có tiếng hí vang của hàng vạn con tuấn mã, ở trong gió lạnh, hàm chứa ý nói giết không hết.
Hàn Mạc dẫn đầu thủ hạ chính là quân đoàn kỵ binh, mỗi người đều kèm theo lương khô và túi nước, nghìn dặm tập kích bất ngờ, lấy tốc độ nhanh nhất đi tới dưới thành Yến Kinh, đoàn quân kỵ binh này đem đến cho đội quân trong thành sự khiếp đảm cực lớn.
Đường Minh Ngô cảm giác lòng minh thu nhỏ lại.
Sự mừng rỡ đã trở thành kinh hãi.
Gã vểnh lên ngóng trông, quân Tây Bắc rốt cuộc đi vào Yến Kinh, nhưng tướng thống lĩnh quân đội không phải là chủ nhân của gã, mà là Hàn Mạc.
Chờ đợi quân trợ lực, ngược lại trở thành đối thủ dũng mãnh.
Đường Minh Ngô đã trải qua rất nhiều hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng lúc này nhìn thấy dưới thành đại quân đông nghìn nghịt, gã không ngờ từ dưới bàn chân cảm giác rùng mình vọt lên.
Khi gã nhìn thấy chữ chữ "Hàn" trên lá cờ trong đội kỵ binh tung bay, nhìn thấy Hàn Mạc từ trong hàng ngũ lao tới, gã liền hiểu rõ, sự nghiệp to lớn của Thái tử, có lẽ đã tan thành bong bóng.
Sự nghiệp to lớn như mây khói ngày hôm qua tan đi, mình cần phải đối mặt đối mặt với mọi chuyện, nhưng cuộc đời này đến nay rơi vào tình trạng nguy hiểm nhất.
Biến cố này bất ngờ xảy ra, khiến vẻ mặt gã rất khó coi.
Tô Vũ Đình nắm chặt ngân thương trong tay, lặng lẽ nhìn Hàn Mạc ở dưới thành, trầm ngâm, lát sau, rốt cục nói:
- Hàn Mạc, ngươi muốn dẫn đầu kỵ binh tấn công thành sao?
Kỵ binh đương nhiên không thể là lực lượng tấn công thành.
Kinh thành Yến chính là đệ nhị thành trong thiên hạ, ngoài kinh thành nước Khánh ra, ngay cả kinh đô nước Ngụy cũng khó có thể so sánh được.
Tường thành cao lớn, lại chắc chắn kiên cố vừa dày vừa nặng, ngay cả cổng thành, cũng nặng tới ngàn cân, mỗi ngày mở ra đóng vào cổng thành, đều cần khoảng mười người chung sức hoàn thành, muốn lấy kỵ binh tấn công thành, căn bản là không thể làm được.
Hàn Mạc chỉ bình tĩnh nhìn Tô Vũ Đình ở đầu thành, chậm rãi nói:
- Tô Vũ Đình, ta dẫn kỵ binh ngàn dặm tập hợp về đây, chạy về Yến Kinh, chỉ là muốn nói cho ngươi, ngươi dấy binh làm loạn, ắt sẽ có vô số quân Cần Vương đến Yến Kinh, mà quân đội của ta, chỉ là một đội quân Cần Vương mà thôi.
Hắn nhìn lên đầu thành người đàn ông đó cao lớn như cây tùng, bình tĩnh nói:
- Tô Vũ Đình, sự việc cho tới giờ, ngươi…dừng tay đi!
Giọng nói của hai người cũng không lớn như thế, nhưng vận khí công, âm thanh truyền rất rõ ràng tới tai của đối phương.
Tô Vũ Đình thản nhiên cười, việc cho tới bây giờ, trái lại y thoải mái rất nhiều.
- Hàn Mạc, nếu ngươi là ta, có thể ra hàng hay không?
Hàn Mạc nhíu mày, im lặng không nói.
Hắn đương nhiên sẽ không hàng, cũng không phải bởi danh dự cá nhân, mà bởi vì cả gia tộc ở phía sau.
Tô Vũ Đình tham gia vào kế hoạch của Thái tử, cũng chẳng khác nào kéo dòng họ Tô thị tới bên cạnh vách núi, nếu Thái tử thành công, dòng họ Tô thị tất nhiên sẽ được vinh hiển từ trên xuống dưới, mà Tô Vũ Đình đương nhiên cũng trở thành người có công với bộ tộc Tô thị.
Nhưng kế hoạch của Thái tử thất bại.
Chỉ trong nháy mắt, bộ tộc Tô thị cũng lâm vào trong khủng hoảng, mà Tô Vũ Đình từ khía cạnh khác mà nói, tại thời khắc đó cũng trở thành tội nhân của bộ tộc.
Lúc này, Tô Vũ Đình chỉ có thể lấy năng lực của chính mình, gánh lấy trách nhiệm, bất luận thành bại, y đều phải đưa thân ra đỡ, kiên trì tới cuối cùng, nỗ lực tới phút chót để cứu lấy bộ tộc Tô thị.
Chính vào lúc này, trên đầu thành bỗng nhiên một trận xao động, lập tức, Hàn Mạc nhìn thấy trên đầu thành lại xuất hiện một người nữa.
Người đó vóc dáng thon dài, râu dài phóng khoáng, mặt như Quan Vũ, chính là Tô Quan Nhai phụ thân của Tô Vũ Đình. Tô Quan Nhai lúc này, người vận quân phục, toàn thân áo giáp màu đen, đứng thẳng đầu thành, toát ra phong độ của một nho tướng.
- Hàn Mạc, ngươi cướp binh quyền Tây Bắc, mưu hại Đại tướng quân, dẫn binh mưu phản, người người phải tru di.
Tô Quan Nhai nho nhã, thanh âm trầm ổn như nước:
- Ngươi nếu dừng cương trước vực, quay đầu lại như vậy, bản quan tất sẽ cầu xin Thánh thượng thương xót, tha chết cho ngươi!
Hàn Mạc cười nhạt.
Cho tới nay, Tô Quan Nhai trong ấn tượng của Hàn Mạc là một vị quan nho nhã ôn hòa, thực tâm mà nói, so sánh với Tiêu thái sư, ấn tượng của Hàn Mạc đối với Tô Quan Nhai tốt hơn nhiều, nhưng hắn thật không ngờ, vị trùm sỏ thế gia nho nhã này, lời nói trong lúc này, ngược lại cực kỳ vô sỉ.
Đổi trắng thay đen, mặt không đỏ tim không run, còn giữ được phong thái nho nhã, điều này khiến Hàn Mạc cuối cùng hiểu được cái gì gọi là "chớ trông mặt mà bắt hình dong".
Tô Quan Nhai liếc nhìn đội quân đông nghìn nghịt sau lưng Hàn Mạc, lắc đầu, cao giọng nói:
- Các tướng sĩ, Hàn Mạc khi quân phạm thượng, mưu hại Đại tướng quân và Thái tử điện hạ, cướp binh quyền, hôm nay đưa các ngươi trở về, không phải Cần Vương, mà là muốn phạm tội làm loạn. Các ngươi đều là dũng sĩ Đại Yến, trung quân vệ quốc, chớ để bị Hàn Mạc và đám loạn thần tặc tử xúi dục, bắt lấy nghịch tặc Hàn Mạc, Thánh thượng nhất định sẽ luận công ban thưởng…!
Ông ta đương nhiên là vận khí công, thanh ầm trầm xuống, từ xa nơi đầu thành truyền tới, hơn vạn tướng sĩ đương nhiên không phải tất cả đều nghe được, nhưng đám kỵ binh ở phía trước, lại đều nghe được rõ ràng.
Chẳng qua đám kỵ binh nghe được lời ấy, nhưng mặt không chút thay đổi.
Phong Kỵ và Ngự Lâm Quân không cần phải nói, đó đều là những thủ hạ thân tín của Hàn Mạc, đương nhiên sẽ không bị lời nói của Tô Quan Nhai ảnh hưởng tới, mà đám tướng sĩ Tây Bắc, đó đều là những người đã thấy qua binh phù của Hàn Mạc.
Ở trong lòng tướng sĩ Tây Bắc, binh phù đó là Tiêu Hoài Ngọc, Hàn Mạc tay nắm binh phù, chẳng khác nào thế thân của Tiêu Hoài Ngọc.
Quân Tây Bắc từ trên xuống dưới, đối với Tiêu Hoài Ngọc coi như thần thánh, Hàn Mạc đã là thế thân của Tiêu Hoài Ngọc, tướng sĩ tự nhiên một lòng trung thành.
Nếu lúc này là Hoàng đế nước Đại Yến đứng ở đầu thành nói lời này, tướng sĩ Tây Bắc có lẽ còn nghi ngờ, nhưng Tô Quan Nhai ở đầu thành kêu gọi đầu hàng, đó chắc chắn không có hiệu quả gì.
Tiếng Tô Quan Nhai rớt lại phía sau, đã thấy bên cạnh Hàn Mạc một tên kỵ binh nhanh chóng giương cung cài tên, nhắm ngay đầu thành, kéo cung, buông tay, tên bay, động tác liên tục, lưu loát vô cùng.
Tên kia giống như sao băng, nhắm thẳng đầu thành bay tới.
Độ cứng hòa cùng sức mạnh của mũi tên này, đều thể hiện độ thần diệu.
Một tên bay tới, tướng sĩ đầu thành trở nên biến sắc, Tô Vũ Đình thất thanh nói:
- Phụ thân, cẩn thận!
Tô Quan Nhai cũng trở nên biến sắc, thân hình lùi về phái sau, lại nghe một âm thanh vang lên "phù", tên đúng là đã đậu trên đầu thường thành, đậu vào đống tảng đá trong khe hở.
Nhắm đúng vào chỗ Tô Quan Nhai vừa mới đứng, một mũi tên, rõ ràng đã cho Tô Quan Nhai một đòn cảnh cáo sâu sắc.
Tiễn thủ đó sau khi bắn một tên ra, thu cung không tiếng động, bình tĩnh vô cùng.
Hàn Mạc liếc nhìn tiễn thủ đó một cái, người đó đầu đội hắc khôi, miệng che mũ sắt, vừa thuận tiện cho hô hấp, lại có thể chặn nửa bên mặt, khiến cho người ta không nhìn ra khuôn mặt của anh ta.
Nhưng Hàn Mạc lại rất rõ ràng, người này là chiến tướng thủ hạ số một của mình, thủ lĩnh Phong Kỵ Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn bắn ra một tên này, tướng sĩ đôi bên không ít người đều nhìn thấy, thủ binh đầu thành giật mình, mà đám kỵ binh dưới thành đều vùng dậy hoan ho, tinh thần của binh sĩ như sấm dậy.
Tô Quan Nhai trong lòng cũng thầm giật mình.
Ông ta kiến thức rộng rãi, đối với kỹ thuật bắn cung cũng có đôi chút hiểu biết, một tên của Chu Tiểu Ngôn này bất luận sức mạnh hay độ chính xác, đó đều là cao thủ bậc nhất. Tô Quan Nhai nhìn thấy rõ ràng, tự nhiên giật mình, không thể tưởng tượng bên cạnh Hàn Mạc có được những cao thủ có tài bắn cung như thế này.
Ông ta chẳng qua nhận lấy một lần kinh hãi, liền lập tức lấy lại trấn tĩnh, vẫn như cũ đi đến bên lỗ châu mai thản nhiên cười nói:
- Hàn Mạc, ngươi nhắm mắt không tỉnh ngộ như thế, khiến bản quan vô cùng thất vọng. Ngươi dẫn binh làm loạn, có từng nghĩ tới người nhà của ngươi không?
Sắc mặt của Hàn Mạc lập tức trầm xuống.
Đây là điểm yếu lớn nhất trong lòng hắn, hắn vội vàng dẫn quân trở lại kinh, ở sâu trong lòng, thật là nhớ tới an nguy của mọi người trong nhà, phụ thân, mẫu thân, thê thử… Đây là điểm yếu bạc nhược nhất của hắn.
Tô Quan Nhai nét mặt vẫn như cũ mỉm cười thản nhiên, thong thả mà trầm thấp nói:
- Ngươi làm một loạn thần tặc tử, người nhà của ngươi, hiện giờ cũng đã ở trong sự khống chế của chúng ta. Phụ thân Hàn Huyền Xương của ngươi, đại bá Hàn Huyền Đạo của ngươi, mẫu thân ngươi, thê tử ngươi… đúng rồi, còn có nhạc phụ Phạm Vân Ngạo của ngươi, nhạc mẫu của ngươi… Ngươi có từng nghĩ tới họ chưa? Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Tô Vũ Đình ở bên nhìn phụ thân mình, chau mày.
Tuy rằng Hàn Mạc hiện giờ là đại địch, nhưng đối với Tô Vũ Đình mà nói, y cũng không thích phụ thân mình dùng phương pháp đem người nhà ra uy hiếp.
Hàn Mạc trên mặt lộ ra cái cười cay nghiệt, nắm chặt Huyết Đồng Côn, gân xanh trên tay nổi dậy, giọng nói như băng, lộ rõ sát ý lạnh lùng:
- Tô Quan Nhai, trong bọn họ, bất luận người nào chịu một chút tổn thương, Hàn Mạc ta lúc này có thể cam đoan, bộ tộc Tô thị các ngươi, ngay cả một con chó cũng sẽ không còn lại!
- Đứa nhỏ, việc cho tới bây giờ ngươi còn nhắm mắt không tỉnh ngộ sao?
Tô Quan Nhai lắc đầu thở dài:
- Cho dù ngươi đem Tô gia ta giết đến một con chó cũng không còn, nhưng ở phía trước đây, ngươi không thể không thừa nhận, tính mạng của người nhà ngươi, đang trong tay chúng ta nắm giữ, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể giết chết bọn họ ở trước mặt ngươi. Nếu ngươi không tin, bây giờ chúng ta có thể mời người nhà của ngươi tới, cho các ngươi gặp mặt trong lúc này!
- Phụ thân…!
Tô Vũ Đình nhíu mày, đang muốn nói, nhưng Tô Quan Nhai đã giơ tay lên, ra hiệu Tô Vũ Đình không cần nhiều lời, ánh mắt vẫn giữ nguyên trên người Hàn Mạc, cao giọng nói:
- Hàn Mạc, nếu ngươi là hiếu tử, nếu ngươi nhớ thê tử của ngươi, bản quan cho ngươi một con đường đi.
Giọng ông ta trở nên lạnh giá:
- Ngươi dẫn binh làm loạn, trời đất không dung, nếu ngươi ở dưới thành này tự sát tạ tội, bản quan cam đoan cầu xin Thánh thượng, sẽ không truy xét người nhà ngươi. Tô Quan Nhai ta nói giữ lời, xem ngươi có đồng ý lấy cái chết để tạ tội hay không!
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức cười ha hả, trong tiếng cười đó, tràn ngập vẻ khinh thường, lại chứa chan chế giễu.