Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Lời Vương chỉ huy sứ nói không sai. Tần chỉ huy sứ, kế sách của ngươi tuyệt đối là kỳ chiêu, nếu không phải chiến sĩ của chúng ta mỏi mệt, có thể thử một lần, chẳng qua tình huống lại như vậy, chúng ta không thể mạo hiểm.
Tần Lạc cười nói:
- Là mạt tướng suy xét không chu toàn!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Không phải như thế, Tần tướng quân sớm muốn bình định phản quân, tâm tình này, ta có thể lý giải.
Mọi người bên cạnh nghe Hàn Mạc nói, thấy hắn cấp mặt mũi cho Tần Lạc, tuổi hắn lại còn trẻ, nhưng làm việc trầm ổn, không ít người nghĩ trong lòng: "Hàn tướng quân chẳng những đánh trận giỏi, nói năng còn chu toàn, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!
Tiếu Mộc ở bên này nhíu mày nói:
- Tướng quân, phản quân cố thủ thành trì, muốn đánh lại là cực kỳ khó khăn, chúng ta lại là bộ binh, không có binh khí công thành…. tiếp theo không hề dễ dàng!
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Chư vị chớ quên, quan viên trong thành giờ đang bị phản quân khống chế, chúng ta phải vừa tiêu diệt phản quân, vừa phải bảo vệ những quan viên này…
- Việc này cũng rất khó giải quyết!
Đậu Thiện thở dài:
- Hiện giờ chúng ta không biết hình huống bên trong thành, cũng khó lấy được tin tức… muốn cứu họ ra, nói dễ hơn làm!
Đậu Thiện vừa nói ra, mọi người đều đồng ý, thần sắc đều trở nên nghiêm trọng.
Hàn Mạc trầm ngâm, rốt cục nhìn về phía Đậu Thiện, hỏi:
- Đậu tham lĩnh, từ đây thẳng hướng nan không đến năm mươi dặm, nơi đó hình như là có một thôn trấn, xem ra không nhỏ, ngươi có biết không?
Đậu Thiện gật đầu nói:
- Có một thôn trấn như vậy, là trấn Đường Thụ, ý đại nhân là chúng ta đến đó nghỉ ngơi hồi phục?
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Thời gian các ngươi nghỉ ngơi và hồi phục khong có nhiều, cho nên sau khi tới trấn Đường Thụ phải nhanh chóng bổ sung thể lực, trên thôn trấn có lương thực và nước uống, phải cam đoan các chiến sĩ quân ta phải ăn uống no đủ, mặt khác mau hồi sức cho chiến mã…
Các tướng lĩnh nhìn nhau.
Đậu Thiện biết, trấn Đường Thụ kia chỉ có hai ngàn dân cư, đột nhiên có hơn vạn tướng sĩ tiến tới, tất nhiên sẽ hao tốn một lượng lớn lương thực, hơn nữa còn có hơn vạn chiến mã, hao phí một lượng cỏ khổng lồ.
Hàn Mạc như hiểu l lắng của Đậu Thiện, nói:
- Hiện giờ là thời kì chiến tranh, có một số việc không được e dè. Quấy rầy dân chúng, lấy lương thực, cũng là sự tình không thể tránh được, dù sao cũng không thể đứng trong băng tuyết như thế này được, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Dừng một chút rồi nói:
- Nhưng phải nhớ lấy, không được làm thương tổn dân chúng, lấy lương thực của họ, ngươi nhớ nói sẽ hoàn lại gấp đôi, chúng ta chỉ là mượn tạm. Nếu binh lính làm thương tổn dân chúng, giết không tha.
Chúng tướng nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc, liền hỏi:
- Hàn tướng quân, ngài… ngài …không đi cùng chúng ta?
Hàn Mạc vài lần nói các ngươi giống như hắn không cùng mọi người tiến lên.
Hàn Mạc thần sắc ngưng trọng, trầm ngâm một lát, rốt cục trầm giọng nói:
- Tần Lạc, Vương Tư Vũ, Đậu Thiện, Tiếu Mộc, ngươi mau mau cùng ông ngoại của ta tập hợp đội ngũ, sau đó đi tới trấn Đường Thụ nghỉ ngơi hồi phục, quyền chỉ huy tạm giao cho Tần Lạc.
Chúng tướng đều giật mình, Hàn Mạc thật sự không đi cùng mọi người.
- Tướng quân, ngài… ngài đi đâu?
Tần Lạc thất kinh hỏi.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Các ngươi yên tâm, ta đi gặp vài người, sau khi gặp họ sẽ tự đến hội họp cùng các ngươi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.
Vương Tư Vũ lập tức nói:
- Đại nhân, nếu đã như thế, bất kể gặp phải chuyện gì cũng không được mạo hiểm. Hơn nữa quân không thể không có tướng, người vẫn không nên rời khỏi a!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Không cần nhiều lời. Ta chỉ muốn gặp vài người thôi.
Hắn xuống ngựa, cởi khôi giáp trên người, chỉ để lại quần áo màu đen bên trong, rồi lên ngựa, chắp tay nói:
- Chư vị, sự tình bên này, tạm thời nhờ vào các vị, ta sẽ rất nhanh quay lại.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ nhìn mọi người rồi quay đầu đi.
Chúng tướng ngơ ngác nhìn nhau, không nói nên lời.
Sắc trời đã sáng, mà đám người Tô Quan Nhai ở Yến Kinh, cũng đã đứng ở đầu thành vài canh giờ, tuy rằng trời đông lạnh giá, nhưng một chút bọn chúng cũng không cảm giác được, sự chú ý của bọn chúng đều đặt ở trận chiến ngoài thành.
Tuy rằng chỉ xa hơn mười dặm, nhưng qua bóng đêm hôn ám, lúc khai chiến, chỉ nghe bên kia có tiếng chém giết, căn bản là không rõ tình trạng.
Ngoài thành đánh giết mất hai canh giờ, mà các tướng lĩnh ở đầu thành cũng căng thẳng mất hai canh giờ.
Chiến cuộc bên kia như thế nào, Thế Gia Quân thắng bại ra sao, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ chờ đến khi trời hơi bảnh sáng, bọn họ mới nghe tiếng hét ngoài thành ngày càng nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tô Quan Nhai lẳng lặng nhìn phương xa, ánh sáng sớm khiến cho hắn thấy được tình cảnh nơi đó, chỉ thấy ở trên vùng đất rộng lớn có những bóng dáng đang lay động, từ xa nhìn lại trông như những con kiến.
Đương Minh Ngô cau mày, quay về phía Tô Quan Nhai hỏi:
- Tô thượng thư, ngài xem… chúng ta thắng bại thế nào?
Tô Quan Nhai liếc mắt nhìn Đường Minh Ngô mọt cái, thản nhiên nói:
- Đường tướng quân, Yến Kinh ở trong tay chúng ta, bọn quan viên kia ở trong tay chúng ta, chúng ta còn chưa chiến, tại sao lại nói thành bại?
Dừng một chút, chậm rãi nói:
- Nếu Đường tướng quân hỏi Thế Gia Quân ở ngoài thành đánh lén có đắc thủ hay không…
Nói tới đây, vị đầu sỏ thế gia nho nhã này thở dài:
- Lành ít dữ nhiều!
Đường Minh Ngô giật mình nói:
- Chẳng lẽ Thế Gia Quân thất bại? Như thế nào lại vậy?
Tô Vũ Đình lạnh lùng nói:
- Trong thiên hạ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.. Hàn Mạc không phải là kẻ vô dụng!
Trận chiến phía trước, y mơ hồ có một dự cảm xấu, lúc này tiếng chém giết đã tới, nếu Thế Gia Quân thắng, Tô Như Thủy nhất định sẽ tới báo, nhưng lúc này lại không thấy Tô Như Thủy, cũng không nhìn thấy binh sĩ Thế Gia Quân, điều này khiến cho Tô Vũ Đình xác định, trận chiến đêm qua, Thế Gia Quân đã bại.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tô Quan Nhai rốt cuộc hiện lên một tia cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Là ta đã coi thường Hàn Mạc!
Đường Minh Ngô nắm chặt tay, ánh mắt nheo lại.
- Nhưng chúng ta không bại!
Tô Quan Nhai bình tĩnh nói:
- Ta muốn xem một chút, xem Hàn Mạc có lá gan công thành không?
Hàn Mạc lúc này sớm đã không còn ở ngoại vi yến kinh, hắn phi ngựa đã ra ngoài phạm vi ngoại thành, Yến Kinh rộng lớn vô cùng, khi hắn đến cổng Đông Trực cách đó mười dặm tốn không ít thời gian.
Hàn Mạc xoay người xuống ngựa, ôm cổ Tuyệt Ảnh, nhẹ nhàng cọ mặt với Tuyệt Ảnh, qua một đêm chiến đấu, một người một ngựa đã khăng khít với nhau.
Ngựa là giống thú trung thành, lại rất có linh tính, hiểu tính người.
- Hảo huynh đệ, chờ ta ở ngoài thành, đừng đi xa, ta rất nhanh sẽ trở về!
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt ve lông của Tuyệt Ánh, lại vỗ một phát, sau đó mới hướng cửa thành mà đi.
Cổng Đông Trực và cổng Tây Bình tương đối xa nhau. Năm nghìn tướng sĩ Hỏa Sơn Doanh đóng ở chín cửa, ngoại trừ rất ít binh lính đóng tại năm cửa nhỏ, còn lại đều tập trung tại bốn cửa chính.
Tây Bắc Quân từ hướng tây mà đến, cho nên cửa Tây Bình có một ngàn năm trăm trọng binh, chiếm gần một phần ba Hỏa Sơn Doanh, mà cổng Đông Trực so với cổng Tây Bình nhân số ít hơn nhiều, chỉ có tám trăm người.
Chẳng qua Yến Kinh chắc chắn vô cùng, cửa thành rất nặng, không phải thành trì bình thường có thể so sánh, cho dù chỉ có tám trăm người, nhưng tên nỏ đầu thành và máy bắn đá cũng đủ để tám trăm người chống đỡ được rất lâu, đủ để chờ viện binh từ nơi khác kéo đến.
Yến Kinh là kinh thành của Yến quốc, trước khi lập quốc chính là vương thành của Tề quốc Hội Kê vương, lúc ấy Hội Kê Vương ham thích xây công sự, ở thời kì Tề quốc, Hội Kê thành đã dương danh thiên hạ.
Chỉ có điều quy mô lúc đó còn nhỏ, không được to lớn như hiện giờ.
Sau Yến Võ Vương khởi sự ở Hội Kê thành, đi trước một bước, khống chế tòa thành chắc chắn này, có cơ sở liền đánh hạ Đông lục quận, lập nên Đông Yến, sửa Hội Kê thành thành Yến kinh, là kinh thành Yến quốc, sau đó mở rộng xây dựng bốn phía, từ chỗ chỉ chứa được hai mươi vạn dân chúng Hội Kê thành, nay đã chứa hơn bốn mươi vạn người, do đó vượt lên kinh thành Ngụy quốc, trở thành đô thành rộng lớn thứ hai sau Khánh quốc.
Tường thành cao lớn chắc chắn, cửa thành nặng ngàn cân, muốn công phá thành trì như vậy, khó khăn là không thể tưởng tượng.
Hàn Mạc biết rõ điểm này. Trong lòng cugnx hiểu được, cho dù quân đội phía sau đến kịp, có binh khí công thành như phá thành trùy (cái cây lớn dùng đâm vào cửa thành), đẩu thạch xa (máy bắn đá) cũng không thể dễ dàng công phá Yến Kinh, hơn nữa thương vong sẽ vô cùng thảm trọng.
Hàn Mạc không muốn hi sinh nhiều tướng sĩ đã có vô số công lao với quốc gia.
Hơn nữa hắn cũng hiểu được, binh sĩ Hỏa Sơn Doanh và Phương Tường Doanh phần lớn là phục tùng mệnh lệnh, bản thân bọn họ không có lỗi, bọn họ cũng là dũng sĩ gan dạ của Yến quốc.
Tây Bắc Quân và Ngự Lâm Quân đều là nền móng của Yến quốc, Yến quốc còn cần để tranh hùng trong thiên hạ, nên chết một người cũng là tổn thất của Yến quốc.
Trọng yếu hơn là, vô số quan viên đều ở trong tay phu tử Tô gia, trong đó bao gồm cả người nhà của chính mình, hắn không dám tưởng tượng, nếu Tô gia nổi điên, có thể làm ra vài chuyện tàn nhẫn.
Cho nên bất kể như thế nào, hắn đều phải đi làm chuyện này, cho dù có mạo hiểm thật lớn, hắn cũng muốn dốc hết sức đi thay đổi một vài thứ.
Chính như câu danh ngôn kia, thành trì chắc chắn đến mấy, cũng có thời điểm bị công phá, nhưng thường thì thành trì bị công phá, không phải do kẻ thù bên ngoài mà là do tan rã từ bên trong.
Lúc này, Tô Quan Nhai muốn bắt lấy Hàn Mạc ngay tức khắc, cướp lấy binh phù trong tay hắn, nhưng hắn không ngờ kẻ trẻ tuổi không sợ trời đất này, lại âm thầm hướng Yến Kinh mà đến.