Mỗi một mặt tường của Yến Kinh đều vô cùng dài, mà quan binh thủ thành phần lớn đều tập trung ở cửa thành, từ hai bên sườn đến đầu thành, quan binh phân bô càng ngày càng thưa thớt, khoảng cách giữa các binh lính cũng ngày càng lớn, lối có thể đi vào, chính là giữa các khe hở đó. Nhưng tường thành cao lớn vô cùng, mặt tường lại bóng loáng, đối với nhiều người, không đi qua cửa thành là không thể đi vào trong.
Hàn Mạc bí mật di chuyển ở ngoài thành, tại khe hở đầu thành, tránh mọi ánh mắt, lặng yên không một tiếng động mà tiến lại gần tường thành, từ đầu đến cuối, hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh đến tuyệt đối, động tác nhanh nhẹn, những thủ thuật hắc ám hắn học được giờ khắc này phát huy đầy đủ.
Ngựu Lâm Quân không phải quân thủ thành chuyên nghiệp, đó chính là lý do vì sao binh lực lại tập trung ở cửa thành. Hàn Mạc không mộtt tiếng động đi đến chân tường, không có người phát hiện, hắn lấy móc sắt trên người ra, đeo vào tay, ngẩng đầu nhìn, hắn biết hắn sắp phải làm một việc rất tốn sức.
Nếu là người bình thường, đương nhiên là không có khả năng leo cao như thế, nhưng Hàn Mạc lại không phải người bình thường.
Ở biên quan Tây Bắc, hắn leo lên ngọn Thiên Nhai Phong, trải qua lần trải nghiệm đó, Khí Kinh hắn tu luyện đã lên cao thêm một tầng, thân thể giống như là thoát thai hoán cốt, lực lượng được tăng cường, thân thể lại trở nên nhẹ nhàng.
Trường Sinh Kinh cho hắn một nội lực hùng mạnh, mà Khí Kinh khiến cho hắn không cần lo lắng về vấn đề đứt hơi khi đang leo cao, điều hắn phải làm là điều khiển thân thể của mình, phát huy các ưu thế mà leo lên tường thành không một tiếng động.
Không thể nghi ngờ, đây là một lần khảo nghiệm ý chí của hắn.
Yến Kinh so với ngày thường thí yên tĩnh hơn rất nhiều, trong Tây thành có một ngõ nhỏ, ở đó có một quán trà, ngày thường người người ùn ùn xếp hàng đến uống trà, nhưng trong lúc này, lại không tìm ra bóng người, còn trong ngõ nhỏ, cả nửa ngày cũng không hề thấy một ai.
Chưởng quầy của quán trà đã đóng cửa về nghỉ, chờ cho trận binh tai này qua đi, trong quầy chỉ còn một tiểu nhị không đến ba mươi tuổi đứng trông hàng, cửa cũng đóng vào hơn nửa, không dám mở to.
Đang lúc hoàng hôn, thân thể tiểu nhị co tròn trong áo bông, đi ra mặt sau cửa hàng che lại, định về nhà ngủ sớm.
Hắn đi qua cánh cửa đã che lại hơn nửa, bỗng thấy một người đang đứng đó.
Vào một đêm trước, ngay tại quán trà này, Hàn Mạc đã gặp được Lý Cố.
Quán trà này, chính là do Tây Hoa Thính thiết lập trong thành, mà tiểu nhị cũng là thành viên Tây Hoa Thính, có nhiệm vụ liên lạc với Lý Cố.
- Đại nhân, người… thật liều lĩnh!
Lý Cố nhìn Hàn Mạc, xưa nay hắn rất ít lời nhưng cũng không khỏi giật mình kinh hãi.
Hàn Mạc thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
- Ngươi cũng không tưởng tượng ra ta sẽ vào thành, thì Tô Quan Nhai cũng sẽ không tưởng tượng ra được.
- Ngoại trừ Hỏa Sơn Doanh và Phương Tường Doanh, Đại Lý Tự, Hình bộ và Yến kinh phủ cũng đã bị phản quân khống chế.
Lý Cố chậm rãi nói:
- Mấy năm nay Tô Quan Nhai âm thầm nuôi dưỡng không ít môn khách, đều là hảo thủ trên giang hồ, lúc này toàn bộ đều xuất động, đều cải trang thành dân chúng bình thường. Gặp người khả nghi lập tức bắt lại, thậm chí đánh chết tại chỗ. Hiện giờ hoàng cung đóng chặt, có Long Tường Doanh thủ vệ, trong cung không hề truyền ra ý chỉ nào, toàn bộ Yến Kinh, ngoài trừ hoàng thành ra thì toàn bộ gần như nằm trong tay phản quân rồi.
Hàn Mạc gật gật đầu, lại hỏi:
- Bên trong Hoa Thính thế nào?
Lý Cố lấy Huyền Thiết Lệnh Bài bên người ra, giao cho Hàn Mạc, Hàn Mạc xua tay nói:
- Còn rất nhiều chuyện còn cần ngươi phải làm, cứ giữ trong tay ngươi, sẽ có nhiều tác dụng.
Lý Cố trầm ngâm một lúc, cất lệnh bài, thần sắc ảm đạm nói: "Đại nhân, ngài đoán không sai, hắn đã phản bội, phản bội Công Nhan lão, cũng phản bội ngài!
Người gã nói đến, tất nhiên là Bùi Anh Hầu.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Một lần lỡ bước hận ngàn năm, Bùi Anh Hầu… đã đi nhầm một bước.
- Hiện giờ hắn đã bị nhốt trong Tây Hoa Thính.
Lý Cố hạ giọng nói:
- May là có lệnh bài của đại nhân, nếu không cũng không dễ khống chế người của Bùi Anh Hầu.
Hàn Mạc biết rõ động tĩnh bên trong Tây Hoa Thính, Lý Cố đã xử lý rất tốt, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, nói:
- Tô gia đã khống chế Đông thành, quan viên trong thành hiện giờ như thế nào?
Lý Cố lập tức nói:
- Đại nhân, các phủ ở Đông thành đã hoàn toàn nằm trong tay Phượng Tường Doanh, binh biến ngày đó, Đông thành chết không ít người. Chỉ có điều ti chức sau khi bình định nội loạn tại Hoa Thính xong thì án binh bát động, chờ chỉ thị của đại nhân.
- Ta cần ngươi làm một việc!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Lý Cố nghiêm nghị nói:
- Đại nhân, chỉ sợ nhân lực của chúng ta không đủ.
Lý Cố không phải là kẻ ngốc, gã làm sao không biết Hàn Mạc đang định làm gì.
Hàn Mạc mang binh đến ngoài Yến Kinh, hắn tự nhiên là biết, mà Hàn Mạc mạo hiểm đi vào trong thành, hiển nhiên là vì các quan viên kia.
Tô Quan Nhai nắm Đông thành trong tay hiển nhiên là việc Hàn Mạc kiêng kỵ nhất.
- Muốn cứu tất cả là không có khả năng.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Trận chiến này sẽ có người chết, việc chúng ta phải là, là tận lực giảm con số thương vong xuống thấp nhất!
Lý Cố ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đại nhân, hiện tại chúng ta còn trên hai trăm bốn mươi người, nhưng một bộ phận trong đó từng đi theo Bùi Anh Hầu, cho dù sau này bị trấn trụ, nhưng bọn họ cũng không thể tin được, người chúng ta có thể dùng, chỉ khoảng hai trăm mười ba người!
- Thật thiếu nhân thủ!
Hàn Mạc nhíu mày, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Thế lức của hắn ở trong thành chỉ có Tây Hoa Thính và Báo Đột Doanh, Báo Đột Doanh thì đang ở ngoài thành, trong thành chỉ còn lực lượng của Tây Hoa Thính.
Hiện giờ Đông Thành bị khống chế nghiêm ngặt, chính hắn cũng không thể liên hệ được với người nhà của mình.
Chỉ dựa vào lực lượng hơn hai trăm người của Tây Hoa Thính, hiển nhiên là vô cùng yếu ớt.
Hàn Mạc tuy còn không rõ lắm về nhóm đầu sỏ thế gia đã bị giam lỏng ở đâu, nhưng hắn lại hiểu được, Hàn gia Hộ bộ Thượng thư phủ và Lễ bộ Thượng thư phủ, tuyệt đối đã bị phản quân khống chế, chỉ việc đem hai người này cứu ra, đã hao phí rất nhiều nhân lực.
Hơn nữa không chỉ phái Tây Hoa Thính cứu hai người bọn họ mà không quan tâm tới các quan viên khác được, họ sẽ không để ý sao?
Cho dù thành viên Tây Hoa Thính thật sự phụng mệnh làm việc, nhưng sau này địa vị của hắn tại Tây Hoa Thính chắc chắn sẽ suy giảm.
Nhưng nếu không thể cam đoan người nhà an toàn, những hành động ké tiếp của Hàn Mạc sẽ bị cản trở rất lớn, nếu không tốt sẽ bị Tô Quan Nhai nắm lấy, chuyển bại thành thắng.
- Phải cứu các quan viên ra, thật không dễ dàng.
Lý Cố nghiêm nghị nói:
- Một khi các huynh đệ xông vào, nếu không kịp cứu người ra, có thể sẽ bị diệt toàn bộ!
Dừng một chút, lại nói:
- Hơn nữa ty chức còn một lo lắng.
- Cái gì?
- Đông Hoa Thính!
Lý Cố gằn từng chữ:
- Đã nhiều ngày nay Tây Hoa Thính án binh bất động, mà Đông Hoa Thính cũng không có một tia động tĩnh!
Đồng tử trong mắt Hàn Mạc co lại, hiện ra hào quang kỳ lạ.
- Trong cung vẫn không hề có động tĩnh, chúng ta vẫn không rõ ý tứ của Thánh thượng.
Lý Cố hạ giọng nói:
- Mà chúng ta lại không đoán ra suy nghĩ bên Tú công chúa. Ty chức lo lắng, nếu chúng ta hành động, Đông Hoa Thính liệu có trở thành vật cản hay không? Bọn họ có làm khó Tây Hoa Thính chúng ta? Biên chế Đông Hoa Thính bây giờ vượt xa Tây Hoa Thính, tuy rằng đại bộ phận bọn họ đều ở bên ngoài kinh thành, nhưng hiện giờ trái phải kinh thành cũng hơn trăm người, thực lực như vậy đủ làm khó chúng ta, như vậy chúng ta muốn làm cái gì cũng sẽ không dễ dàng.
Nói đến đây, gã ngừng lại nhìn Hàn Mạc rồi tiếp tục:
- Tây Hoa Thính làm việc bí ẩn, có biện pháp của chính mình… nhưng ở trong mắt Đông Hoa Thính cũng không tính là bí mật gì. Đông Hoa Thính có không ít thành viên từng ở Tây Hoa Thính, bọn họ muốn làm khó chúng ta, không phải là chuyện khó.
Hàn Mạc vuốt cằm, híp mắt.
…
Yến Kinh ban đếm, vô cùng rét lạnh.
Bên trong hoàng cung, Tú công chúa lúc này đang lẳng lặng đứng một chỗ tại cửa cung, đêm đen như mực, nàng mặc áo hồ cừu màu trắng, thân hình thướt tha, mặt mày như tranh vẽ, tay trắng nõn nà được phủ trong ống tay, đôi mắt như thu thủy, lúc này có đôi chút ảm đạm mà nhìn tuyết rơi.
Như tranh vẽ.
Thở dài sâu kín, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nâng, lộ ra chiếc cổ nhẵn nhụi, đường cong động lòng người, hoàn mĩ đến cực điểm, chỉ có điều trên khuôn mặt xinh đep, lại lộ ra vẻ ưu thương đến cực điểm.
Đêm dài yên tĩnh, trời đông rét lạnh, nội tâm nữ tử cao quý này cũng như vậy, mang theo một tia thê lương.
Một cung nữ chầm chậm đi tới, cung kính bẩm:
- Công chúa, đã có tin tức, đêm qua Tây Bắc Quân đánh bại Thế Gia Quân, hơn nữa Tây Bắc Quân hiện tại đã rút khỏi, theo tin báo thì họ lui lại năm mươi dặm đang ở trấn Đường Thụ, hiện đang ở trấn nghỉ ngơi và hồi phục.
Thần sắc tú công chúa bình tính, nét mặt mang theo ý cười:
- Tô Quan Nhai đã quá coi khinh Hàn Mạc… Tên hồ ly kia không ngờ dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Nàng thoáng suy nghĩ một chút, lát sau mi mày nhíu lại như có tâm sự.
Ngay tại lúc nàng thấy thân hình có chút lạnh, định vào bên trong điện thì một nữ Hồng y võ sĩ đạp tuyết tiến tới, cung kính nói:
- Công chúa ngoài cung có một công công cầu kiến!
- Là do ai phái tới?
Tú công chúa thản nhiên hỏi.
Nữ võ sĩ tiến lên hai bước, dâng lên một đồ vật, nói:
- Công chúa, đay là do vị công công kia mang đến, hắn nói chỉ cần cho công chúa xem vật này, người sẽ hiểu.
Mi mày Tú công chúa nhíu lại, đôi mặt mang theo dị sắc, tiếp nhận đồ vật từ trong tay nữ võ sĩ, đặt trong lòng bàn tay, đó là một chiếc nhẫn hình dạng độc đáo.