Mày liễu Tú công chúa chớp động, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, âm thanh lãnh lẽo nói:
- Vô oán vô hối? Ngươi thật sự nguyện ý chết trong tay ta?
Trên mặt Hàn Mạc hiện lên vẻ thương cảm, đôi mắt giống như ánh sao dừng trên mặt Tú công chúa, chậm rãi nói:
- Công chúa, người cũng biết, từ lúc Đại tướng quân và Thái tử gặp chuyện, cho tới giờ ta đều gắng gượng trụ vững, ta cứ tưởng đến đây công cháu sẽ hiểu ta, nhưng không ngờ… !
Hắn cười khổ một tiếng:
- Công chúa, người động thủ đi!
Tú công chúa cắn đôi môi hồng, chậm rãi lại gần Hàn Mạc, tựa trán lên vai hắn, mà ngón tay vốn đặt trên cổ Hàn Mạc, cũng đã khoác lên vai hắn, thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng run lên, Hàn Mạc nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của nàng.
- Ngươi biết không, Tiêu Hoài Ngọc là sư huynh của ta.
Tú công chúa run giọng nói bên tai Hàn Mạc:
- Thời điểm mẫu phi Thái tử qua đời… sau khi mẫu phi ly thế, hắn thay đổi rất nhiều, trầm mặc ít lời… Tuy su huynh không nói chuyện nhưng hắn… hắn là một người óc tâm địa thiện, lại trung nghĩa, hiện tại ta… trong lòng ta rất khó chịu, rất khó chịu…!
Con người vốn có tình có nghĩa, Tú công chúa vốn cô độc, nên lúc này đây, sinh mạng của hai người trọng yếu mất đi, trái tim của nàng cũng đau khổ vô cùng.
Hàn Mạc biết lúc này trong lòng Tú công chúa rất khó chịu, nàng không thể nói với người khác, chỉ có đối tượng tốt nhất chính là hắn, cho nên hắn chỉ có thể để cho Tú công chúa tùy ý dựa vào vai mình, run giọng nói.
Hắn đã chính xác
Tú công chúa không phải là người lãnh huyết vô tình, nữ tử này, là người có tình có nghĩa hiếm thấy trong hoàng tộc.
Một lát sau, Tú công chúa mới rời khỏi đầu vai Hàn Mạc, lệ vẫn rơi như mưa, hỏi:
- Bọn họ… có nói gì không?
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Đại tướng quân đoán trước trong kinh có biến, trước khi đi xa, để ta quay về kinh bình định, hơn nữa… bảo ta không cần làm khó lão Thái sư!
Tú công chúa buồn bã cười nói:
- Hắn hiểu được, chỉ cần rời hắn, gia tộc hắn sẽ nhanh chóng suy sụp, lo lắng lão Thái sư tuổi già khó chống…
Rồi sâu kín thở dài, đau thương vô cùng.
Thế lực Tiêu gia, vốn là bên trong có Thái sư bên ngoài có Đại tướng quân.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau.
Tiêu Hoài Ngọc cầm quân quyền, đảm bảo cho Thái sư có thể chuyên quyền trong triều, mà Tiêu thái sư chuyên quyền, lại có thể cam đoan Tiêu Hoài Ngọc có thể yên tâm trấn thủ biên quan, không cần lo cung ứng của hậu cần.
Tiêu gia bởi vì có hai cây cột chống trong ngoài này, nên giữ cho Tiêu gia sự phồn hoa, nhưng cũng là lực lượng quân sự chống đỡ cho Yến quốc.
Nhưng bây giờ Tiêu Hoàn Ngọc ra đi, hai cây cột chống của Tiêu gia sụp một cây bên ngoài, vinh hoa của Tiêu gia cũng không giữ được nữa.
Có thể đoán được, Tiêu gia chỉ còn Tiêu thái sư, không thể tránh được việc suy vong.
- Thái tử còn nói gì?
Tú công chúa nhẹ giọng hỏi.
Hàn Mạc nói:
- Thái tử chỉ nói một câu, cho đến giờ thần vẫn không hiểu được!
Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn Tú công chúa, chậm rãi nói:
- Trước khi đi, điện hạ chỉ nói ba từ: Ta sai rồi!
- Ta sai rồi!
Tú công chúa buồn bã cười:
- Cuối cùng cũng biết mình làm sai rồi sao?
Nhìn qua tuy Hàn Mạc bình tĩnh vô cùng, điềm tĩnh tự nhiên, nhưng lưng hắn lại đầy mồ hôi lạnh, đây là một lời nói dối thật lớn, trong thời khắc này, hắn chỉ dám nói như thế.
Hắn không dám tưởng tương, nêu Tú công chúa biết Thái tử chết trong tay hắn, nàng có thể sẽ tế hắn dưới chưởng của mình.
Trừ chuyện đó ra, Hàn Mạc còn một nghi vấn rất lớn.
Nghe ý tứ trong lời nói của Tú công chúa, giống như nàng biết được kế hoạch của Thái tử, như vậy liệu có khả năng nàng biết Thái tử muốn giết Tiêu Hoài Ngọc? Nàng có biết Tiêu Hoài Ngọc chính là chết trong tay Thái tử?
Nàng có biết hay không, lúc Thái tử ở biên quan Tây bắc cũng đã hạ bẫy muốn giết hắn?
Nàng đối với kế hoạch của Thái tử, biết nhiều hay ít? Nếu biết toàn bộ, chẳng lẽ nàng thấy Thái tử hại chết Tiêu Hoài Ngọc mà vẫn bỏ mặc?
Sự nghi ngờ trong lòng Hàn Mạc ngày một mạnh.
Tú công chúa lúc này cũng đã chậm rãi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng lắc đầu, dường nhu là tự nó, dường như là nói với Hàn Mạc:
- Trên đời này,luôn có người đi nhầm dường, hơn nữa biết sai cũng không quay đầu lại, đợi đến khi đi rồi mới biết là hại người hại mình…!
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp nhìn Hàn Mạc nói:
- Hôm nay ngươi đến đây, có phải là muốn ta giúp ngươi cứu người?
Hàn Mạc tiến lên, nói:
- Công chúa, đủ loại quan lại trong triều đang trong tầm khống chế của Tô gia, nếu Tô Quan Nhai thật sự nổi điên, hướng đám quan viên xuống tay, như vậy hậu quả không nói công chúa cũng rõ ràng.
Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:
- Một khi quan viên trong thành gặp bất trắc, khói lửa sẽ lan ra tứ phía, Yến quốc tất nhiên sẽ lâm đại nạn, mà điều này đối với Yến quốc chúng ta là không thể!
- Ngươi nói Thế Gia Quân?
Tú công chúa thản nhiên nói:
- Ngươi muốn nói các quan lại thế gia bị hại ở kinh thành, thì Thế Gia Quân các quận sẽ khởi binh tạo phản?
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Ít nhất bọn họ cũng sẽ tiến vào kinh, đó cũng là một cách nói!
- Đó chính là tạo phản!
Tú công chúa cười lạnh nói.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Công chúa thứ cho thàn nói thẳng, nếu người nói bọn họ muốn tạo phản, thần cũng không thể nói gì hơn. Dân chúng Yến quốc ta, ai cũng đều nhanh nhẹn dũng mãnh, một khi trong kinh đột nhiên chết đi rất nhiều quan viên thế gia, tổng binh các quận sẽ nhảy lên sinh sự, có thể là vì công, có thể là vì sĩ… cái này cũng như một trận cháy vậy, chỉ cẩn một nơi nổi nên nhúm lửa, sẽ kéo theo toàn bộ Đại Yến cháy theo.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tú công chúa:
- Ngụy Khánh hai nước mặc dù đang đánh nhau, nhưng nếu có cơ hội đả kích Yến quốc chúng ta, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua. Bọn họ đứng lên quạt gió châm lửa, không phải là không có tác dụng.
Tú công chúa thản nhiên nói:
- Ngươi đang uy hiếp bản cung sao?
- Thần chỉ báo cho công chúa tình hình thực tế mà thôi.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Lời thật mất lòng, có lẽ Công chúa không thích nghe những lời này, nhưng hôm nay thần mạo hiểm tiến cung, những lời này không thể không nói. Bất kẻ nguyên do của Tô gia là như thế nào, thì khi họ phát động binh biến thì đã trở thành kẻ thù của toàn bộ Yến quốc. Thần nếu theo lệnh Đại tướng quân tiến vào kinh thành, thì đảm bảo sẽ dẹp sạch loạn đảng Tô gia!
Nói đến chỗ này, hắn nhìn trái nhìn phải, chậm rãi đến gần Tú công chúa, hai người gần nhau chỉ trong gang tấc, Hàn Mạc dùng thanh âm trầm thấp nói:
- Công chúa, Thánh thượng án binh bất động, ngồi xem bỏ mặc Tô gia phản loạn, ta hiểu được sự khổ tâm của Thánh thượng. Thánh thượng hùng tài đại lược, chính là một quân vương tốt, người muốn ta cùng Tô Quan Nhai chém giết, càng muốn mượn tay ta, dồn Tô Quan Nhai tới đường cùng, làm cho hắn cá chết lưới rách, dưới sự phẫn nộ mà truy sát quan viên thế gia…!
Nói đến đây, hắn thản nhiên cười:
- Quan viên thế gia bị tru sát gần như không còn, ta khởi binh tình định phản loạn… sau đó hạ chỉ cho ta phải giao ra binh phù, kể từ đó, tai họa ngầm của Yến quốc sẽ không còn nữa. Thánh thượng cầm binh phù, lại gần như nắm Tây Bắc Quân trong tay, có Tây Bắc Quân trong ta, Thế Gia Quân tất không phải là đối thủ, hết thảy mọi chuyện đều trở nên nên yên ổn…!
Tú công chúa nhướng đôi mà liễu, lẳng lặng nhìn Hàn mạc, trong mắt lộ vẻ giật mình.
Nàng tất nhiên không thẻ tưởng tượng dược, Hàn Mạc có thể nhìn rõ mọi chuyện trong đó đến như vậy.
- Nhưng ta cho rằng Thánh thượng có lẽ đã xem nhẹ một việc!
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Con cháu quý tộc trong Tây Bắc Quân không phải là con số nhỏ, một khi Thế Gia Quân các quận khởi binh, trong Tây Bắc Quân tất nhiên đại loạn, điểm này là không thể tránh khỏi, hơn nữa chức trách của Tây Bắc Quân là bảo vệ biên quan, nếu Thế Gia Quân khởi binh, cho dù có thể dễ dàng điều quân đến các nơi bình loạn, vậy biên quan phải làm sao bây giờ? Cho dù thật sự điều binh bình loạn, cũng chắc chắn làm cho binh tai nổi lên trong Yến quốc, thực lực đất nước suy giảm rất lớn, đó là điều Công chúa và Thánh thượng muốn thấy?
- Thần có thể diều động Tây Bắc Quân về kinh, không phải thần có bản lĩnh thật sự gì, đạo lý rất đơn giản, bởi vì tin tức Đại tướng quân chết, Tây Bắc Quân cũng khong mọt người biết.
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Hiện giờ thần cầm binh phù trong tay, được xưng là Đại tướng quân, đơn giản là cầm lông gà giả làm lệnh tiễn, nếu giờ phút này tin Đại tướng quân chết được truyền đi, thần cam đoan, trong Tây Bắc Quân sẽ nổi nên một tràng phong ba…!
Nhưng tin Đại tướng quân chết sớm muộn cũng sẽ bị người biết.
Hàn Mạc chăm chú nhìn Tú công chúa:
- Thần thầm nghĩ việc cấp bách, chính là bình định loạn đảng Tô gia, sau đó đưa tin Đại tướng quân chết truyền trước vào Tây Bắc Quân, nhanh chóng điều chỉnh, ổn định quân tâm… có lẽ có người thấy Thế Gia Quân là nhân tố không ổn định, nhưng thần lại cảm thấy, nếu không ổn định mọi mặt thì nhân tố không ổn định, chính là Tây Bắc Quân.
Trên gương mặt xinh đẹp của Tú công chúa dần trở nên nghiêm túc.
- Dưới tay Đại tướng quân có sáu đại tổng binh.
Hàn Mạc nói:
- Ta hiện giờ mượn binh phù khống chế, tuy nhiên bên trong Tây Bắc Quân, có năm tổng binh không nằm trong tầm khống chế. Năm tổng binh này, đều có binh quyền trong tay, nếu để họ biết Đại tướng quân mất, ai dám cam đoan họ sẽ thành thật nghe triều đình và Thánh thượng sai khiến?
Tây Bắc sáu đại tổng binh, một nửa là do Tiêu Hoài Vũ tự tay đề bạt, một nửa đều là lập công mà được thăng.
Tuy nói Ngũ Thiên Thiệu bị giết, nhưng năm đại tổng binh đều là đại tướng biên quan, tay cầm trọng binh, lúc Tiêu Hoài Ngọc còn sống, đem toàn bộ Tây Bắc Quân ngưng tụ lại một chỗ, nhưng nếu năm đại tổng binh đều biết Tiêu Hoài Ngọc chết đi, Tây Bắc Quân còn có thể đoàn kết sao?
Đối với Tây Bắc Quân, đại thụ của bọn họ là Tiêu Hoài Ngọc, không phải là Hoàng đế.
Khi cây đại thụ này ngã, đám khỉ trên cây sẽ thành thật thật nghe theo triều đình, nghe theo Hoàng đế?
Lúc Tiêu Hoài Ngọc còn sống, Tiêu Hoài Ngọc là binh phù, binh phù chính là Tiêu Hoài Ngọc.
Khi các tướng sĩ Tây Bắc Quân biết Tiêu Hoài Ngọc không còn sống, thì binh phù không thể đại biểu cho Tiêu Hoài Ngọc, chỉ có thẻ là một khối thiết bài vô dụng mà thôi.
Bọn họ cầm trọng binh trong tay, nhìn thấy sự loạn động của Yến quốc, thật sự không nổi một chút tâm tư nào sao?
Tú công chúa nghe Hàn Mạc trình bày một phen, không ngờ rằng rất nhiều tai họa ngầm lớn nhất, bị Hàn Mạc một lời vạch trần.
Tây Bắc Quân ổn định và trung thành, là do Tiêu Hoài Ngọc còn tồn tại, cây đại thụ Tiêu Hoài Ngọc không còn, sự ổn định và trung thành còn có thể tiếp tục sao? Tướng lĩnh Tây Bắc Quân biết Tiêu Hoài Vũ mất đi, họ sẽ phản ứng như thế nào? Cho dù Hoàng đế có trao binh phù cho Hàn Mạc, nhưng liệu một khối binh phù có thể trấn trụ được hơn mười vạn Tây Bắc đại quân?