Tướng lĩnh thấy Hàn Mạc khiêm tốn như thế, lại càng có ấn tượng tốt.
Người làm tướng không kiêu ngạo kể công đây mới là điều kiện tiên quyết làm nên tên tuổi của người làm tướng.
Hàn Mạc đợi mọi người yên lặng, nhìn khắp các tướng sĩ một lượt, mới chậm rãi nói:
- Các vị, tối nay công thành!
Lời này thốt ra bất ngờ, nhất thời không ít tướng lĩnh còn chưa kịp phản ứng, người nào nghe rõ, cũng là há miệng thở dốc, nét mặt không thể tin.
Hàn Huyền Linh khẽ chau mày, nhìn Hàn Mạc, lắc đầu nói:
- Tiểu Ngũ, lúc này công thành… phải chăng là chưa tới lúc?
Dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tấn công thành vũ khí đều chưa tới kịp, hơn nữa tuyết rơi đầy đất, lúc này tấn công thành, không đạt được hiệu quả…!
Ông ta lúc này nói chuyện đã rất cẩn thận, dù sao Hàn Mạc đã là tướng chỉ huy của quân Tây Bắc, ông ta cần phải giữ thể diện cho Hàn Mạc, nếu một mình ở chung một chỗ, rất muốn mắng Hàn Mạc một câu:
- Hồ đồ.
Tần Lạc cũng gật đầu nói:
- Lời Hàn tổng đốc nói rất có lý. Tướng quân, lúc này công thành, chúng ta không có đủ vũ khí…!
Các tướng sĩ sắc mặt đều lộ vẻ nghi ngờ.
Nếu kỵ binh vây hãm dưới thành, thứ nhất là khiến cho đám phản quân trong thành kinh sợ, thứ hai là lộ ra tung tích để Thế Gia Quân đánh lén, như vậy lần này kỵ binh tấn công thành, lại khiến người ta khó mà hiểu được.
Thấy tướng lĩnh nhìn nhau ngơ ngác Hàn Mạc thản nhiên cười, chậm rãi đứng lên, nghiêm nghị nói:
- Các vị, thời gian cấp bách, lập tức tập kết đội ngũ!
Các tướng lĩnh tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng đều là người được rèn luyện võ thuật với cường độ lớn, lệnh trên truyền xuống, hơn nữa Hàn Mạc ở trận chiến phía trước, đã tỏ rõ tố chất quân sự cực lớn, cho nên hơn mười tướng lĩnh lập tức đứng dậy, đồng thanh nói:
- Tuân lệnh!
Sau đó cũng không nói nhiều, các tướng lĩnh nhanh chóng lui ra, đi tập kết đội ngũ, tuy nhiên trong thời gian đó có một vài người đầu óc tỉnh táo, cũng mơ hồ cảm thấy, Hàn Mạc đột nhiên truyền quân lệnh này, chỉ sợ hắn đã một mình đi xử lý những sự việc liên quan.
Tướng sĩ lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai bác cháu Hàn Huyền Linh và Hàn Mạc.
- Mấy trăm nhân mã của ta, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Hàn Huyền Linh cười nói:
- Ngươi chỉ cần ra lệnh một tiếng!
Hàn Mạc sửng sốt, xấu hổ một trận, cười rộ lên:
- Nhị bá, người… người cũng cho rằng Tiểu Ngũ mù quáng làm liều.
Hàn Huyền Linh cười ha hả nói:
- Mù quáng làm liều có thể đánh bại mấy vạn quân Thế Gia, bản lĩnh làm liều này của ngươi cũng thực là tuyệt vời.
Ngay sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chân thành nói:
- Tiểu Ngũ, việc binh đao, là an nguy của thiên hạ, không thể có chút sơ suất, càng không thể mù quáng làm càn quấy.
Ông ta trìu mến nhìn Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Ngươi cần nhớ kỹ, đại tướng cầm quân, dĩ nhiên muốn nghe ý kiến có ích của thuộc hạ, nhưng trong lòng mình nhất định cần có kế hoạch rõ ràng, lời người phần lớn, đều có đạo lý, lúc đó, quyết định theo phán đoán tình hình của ngươi, một khi trong lòng đã có tính toán cân nhắc, thì phải làm tới cùng, tuyệt đối không thể chần chừ, không được do dự.
Hàn Mạc biết rõ đây là lời nói theo kinh nghiệm của Hàn Huyền Linh, nghiêm túc gật đầu, khiêm tốn thụ giáo.
Hàn Huyền Linh vẻ mặt nghiêm nghị, tiếp tục nói:
- Một khi quyết định của mình đưa ra, ngươi cần chuẩn bị tốt mọi việc trước đó. Tình thế trên trận chiến thay đổi trong nháy mắt, bất kể đối thủ mạnh yếu, bản thân cũng không được phép qua loa, từ cổ chí kim, bao nhiêu trận chiến lấy yếu thắng mạnh, phần lớn trong đó nguyên nhân thất bại của kẻ mạnh, chính là bởi chúng đã quá khinh địch.
Ông ta vuốt chòm râu, mở tung trên gương mặt góc cạnh đầy hấp dẫn, có dấu vết của những năm tháng tang thương, giọng nói trầm ổn:
- Một khi khinh địch, sẽ xuất hiện tình trạng chuẩn bị không trọn vẹn, mà quân đội không đem theo tất cả ưu thế mình đã chuẩn bị đầy đủ, liền bị đối thủ tìm được cơ hội lội ngược dòng, một chút này, ngươi phải nhớ lấy. Hơn nữa, ngươi còn phải nhớ kỹ, một khi khai chiến, ngươi phải dốc hết khả năng đảm bảo thuộc hạ của ngươi sẽ làm theo kế hoạch. Ngươi phải hiểu, đê ngàn dặm có thể vỡ bởi kiến, chỉ cần trên chiến trường có một chút không phục tùng, liền có thể khiến cho cục diện thất bại, cho nên… trước khi hành động, nếu phát hiện trong thuộc hạ tồn tại những người không yên ổn, nói cách khác, ngươi hoài nghi một số người không thể chấp hành quân lệnh theo kế hoạch , ngươi nên xử lý trước khi phát sinh vấn đề, tạo thành sự sắp xếp chính xác…!
Nói tới đây, Hàn Huyền Linh dừng một chút, sau đó nghiêm nghị nói;
- Lời nói không bằng vũ khí, nhớ kỹ lời này.
Hàn Mạc đứng dậy, cung kính thi lễ với Hàn Huyền Linh, thành khẩn nói:
- Đa tạ nhị bá dạy bảo, Tiểu Ngũ đã rõ ràng!
Hàn Huyền Linh cười vui mừng, đứng dậy, vỗ vai Hàn Mạc nói:
- Nếu tối nay ngươi sắp xếp công thành, hiển nhiên là có chính kiến của mình, cũng may trước một trận chiến, các tướng lãnh đó đối với ngươi cũng có vài phần khâm phục, làm việc nhiệt tình, cũng có tác dụng nhiều.
Ông không nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài, đi vài bước, bỗng nhiên dừng chân, quay đầu, nhìn Hàn Mạc, mặt trầm xuống, rốt cục hỏi:
- Tiêu đại tướng quân… hiện giờ như thế nào?
Hàn Mạc dẫn quân Tây Bắc hồi kinh, với trí tuệ của Hàn Huyền Linh, đương nhiên đoán ra bên kia Tây Bắc khả năng xảy ra chút vấn đề. Hàn Mạc vẻ mặt có chút ảm đạm, lập tức hạ giọng nói:
- Việc này trở về lại bẩm báo!
Hàn Huyền Linh khẽ gật đầu, không hỏi nhiều, đi ra ngoài.
Cả thôn một lần nữa xao động trở lại, người hô ngựa hý, tướng lĩnh đang tập kết nhân mã.
Hàn Mạc còn tranh thủ chút thời gian rảnh này, tìm được Hồ lão thái gia.
Hồ lão thái gia không tham gia hội nghị, nguyên nhân rất đơn giản, ông cụ bị thương, lúc này đang ngồi trong phòng dưỡng thương, khi Hàn Mạc còn chưa bước vào cửa, đã nghe truyền đến tiếng chửi bới của Hồ lão thái gia:
- Muốn cho lão phu chết lăn ra à, nếu là mười năm trước, chút vết thương ấy cũng không xem ra gì, ngày nay liên tục thay rửa lại, thật đúng là muốn lão phu chết phải không?
Liền sau đó Hàn Mạc nhìn thấy từ trong phòng một gã thầy thuốc thảm hại đi ra, dễ dàng nhận ra là người từ trong thị trấn đến trị thương cho Hồ lão thái gia.
Gã thầy thuốc vẻ mặt cam chịu, bối rối ra tới cửa, nhìn thấy Hàn Mạc toàn thân giáp trụ, mặc dù không biết Hàn Mạc là thống soái, nhưng cũng biết là tướng quân, khom người thi lễ, vội vàng rời đi.
Bên ngoài phòng có hai binh sĩ bảo vệ, Hàn Mạc vào trong phòng, chỉ thấy Hồ lão thái gia đang ở trên, thân bên phải băng bó mấy tầng vải, rõ ràng là thân thể bị thương rồi.
Hàn Mạc vội vàng đi tới, Hồ lão thái gia vừa mới nhắm mắt lại, lúc này cũng không mở, chỉ quát:
- Ngươi lại quay về làm gì? Còn không lui xuống đi, lão phu nói qua bao nhiêu lần, không cần đổi thuốc!
Hàn Mạc cười khổ lắc đầu, nói:
- Ông ngoại, là cháu!
Hồ lão thái gia nghe giọng nói này, bấy giờ mới mở to mắt, quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Mạc, lúc này mới cười nói:
- Mạc nhi, ngươi đã về rồi ư? Chủ tướng đại quân, ngươi lại một mình chạy đi nơi nào rồi, thật không ra thể thống gi.
Hàn Mạc tiến đến, ngồi xuống bên tháp, nhìn vết thương của Hồ lão thái gia, hỏi:
- Ông ngoại, vết thương này của người…!
Hồ lão thái gia đã gượng mình ngồi dậy, nói:
- Không cần lo lắng quá, không có gì lớn cả. Chém giết nơi sa trường, chịu chút vết thương nhẹ, đó là điều ai cũng không tránh được. Lão phu tuổi nay đã cao, mới bị bọn chó đó đánh lén, nếu như trẻ hơn vài tuổi, sao chúng có thể đả thương lão phu?
Hàn Mạc nhìn gương mặt ông cụ, ông cụ cũng từ Tây Bắc ngày đêm khẩn trương đi đến, liên tục vài ngày đã tới, chẳng những không được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa bản thân lâm trận, khiến cơ thể tương đối mỏi mệt
Có thể chống đỡ được lúc này, sức khỏe của ông cụ tuyệt đối không thua thanh niên.
Thế gia Hồ tộc, dũng mãnh phi phàm, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Hàn Mạc bất đắc dĩ cười to, nói:
- Ông ngoại dũng mãnh phi thường, cũng là mấy tên này âm thầm đánh lén mới có thể được vậy, nếu mặt đối mặt, trong thiên hạ này chỉ e không ai có thể đả thương được ông ngoại.
Hồ lão thái gia cười ha hả, nói:
- Lời này tuy rằng nịnh bợ, nhưng nghe rất thoải mái.
Dừng một chút, trên gương mặt thần thái phi phàm, cười nói:
- Tuy rằng lão phu bị thương, nhưng với một ngàn năm trăm quân mai phục, đẩy lui được hơn bốn ngàn quân của Trầm Duy Kính, hơn nữa còn bắt sống được Trần Duy Kính, xem ra lão phu cũng không tính nhầm, bản lĩnh này còn dùng được.
Nhìn Hàn Mạc nói:
- Trầm Duy Kính này sớm đã ở dưới trướng của Tô Quan Nhai, mấy ngày trước nhận được thư của Tô Quan Nhai, liền tập kết đội ngũ thuộc hạ tới… Xem ra khi chúng ta xuất phát từ Tây Bắc, Tô Quan Nhai đã biết chúng ta chỉ dẫn kỵ binh theo, vì vậy sớm muốn đánh lén chúng ta.
Ông cụ nhìn Hàn Mạc cười ha hả:
- Mạc nhi, mưu kế của kẻ thù, quả thật là không đơn giản!
Hàn Mạc cười nói:
- Ông ngoại đã từng dạy con, gặp phải kẻ địch mạnh, không thể chống chọi, tự mình cần phải cố ý lộ ra sơ hở, dẫn kẻ thù mắc câu, sau đo nắm lấy cơ hội phản kích… Đây đều là những điều ông ngoại đã dạy bảo!
Hồ lão thái gia sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả nói:
- Không tồi, không tồi, lão phu nhớ rồi, đây quả thực là lão phu đã từng dạy ngươi. A, lời của ông ngoại ngươi có thể ghi chặt trong lòng, dùng tới nó, không hổ là tôn nhi của lão phu, ha ha ha…!
Hàn Mạc tới kéo chăn, đắp lên cho Hồ lão thái gia, dịu dàng nói:
- Ông ngoại, người mấy ngày chưa được nghỉ ngơi tốt, tranh thủ dưỡng thương, nghỉ ngơi tốt một chút.
Hồ lão thái gia nói:
- Mạc nhi, ta vừa nghe người kêu ngựa hí bên ngoài, phải chăng muốn tập kết đội ngũ?
Hàn Mạc biết Hồ lão thái gia từ trong nghiệp binh lăn lộn, động tĩnh bên ngoài, lão vừa nghe đương nhiên có thể hiểu được xảy ra chuyện gì, gật đầu nói:
- Vâng, Mạc nhi chuẩn bị tối nay tấn công thành!
Hồ lão thái gia chau mày, mặt trầm xuống, ngay lập tức giãn ra, khẽ giọng cười nói:
- Nói như thế, ngươi ở trong thành đã tìm được nội ứng?
Hàn Mạc hơi có chút kinh ngạc, lập tức cảm thán: "Gừng càng già càng cay".
Khi chính mình cùng các tướng nói ra việc tấn công thành, phần lớn các tướng lĩnh đều lộ vẻ nghi ngờ, nhưng ông cụ này, chỉ trong nháy mắt đã đoán được điểm mấu chốt trong đó.
Hàn Mạc cười ha hả, cũng không nói nhiều.
Hồ lão thái gia nghiêm nghị nói:
- Nội ứng trong thành có đáng tin cậy không? Việc này không thể sơ suất được.
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Thành hay không, tạm thời không thể nói chính xác, chỉ là cơ hội tốt này, chúng ta không thể bỏ qua.
Dừng một chút, thấp giọng nói:
- Tấn công kinh thành nước Yến bằng sức mạnh, đến lúc đó đôi bên thương vong rất lớn, nếu từ trong phá thành, như vậy thương vong sẽ thấp hơn rất nhiều.
Hồ lão thái gia khẽ gật gù:
- Quả thực là cơ hội tốt. Chỉ là nếu bên trong thất bại, nội ứng bên trong thành của ngươi, có thể gặp nguy hiểm rồi.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Điều này cháu biết. Nhưng… Cho dù chỉ là cơ hội bình thường, cũng phải thử một lần, dù cho thất bại…!
Nói đến đây, vẻ mặt của Hàn Mạc dần dần trở nên lạnh lùng;
- Có đôi khi bất đắc dĩ, ắt phải có vài người hy sinh.
Hồ lão thái gia nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Mạc, trong đôi mắt mờ mịt già dặn của lão, ngược lại lộ rõ vẻ vui mừng.
Việc lớn muốn thành công, cần có một người có trái tim kiên nghị, càng cần gạt bỏ ham muốn riêng tư.
- Chỉ có điều… Hiện giờ toàn bộ binh lực trong tay, tuy có hơn một vạn hai ngàn người, hơn nữa còn không ít người đang bị thương, chiến sĩ thực sự có thể chiến đấu, cũng chỉ một vạn người mà thôi.
Hồ lão thái gia chậm rãi nói:
- Tô Quan Nhai ở trong thành, trong tay còn có hai đội Ngự Lâm quân, trừ chỗ đó ra, nếu thực muốn phá thành, Tô gia phái thêm đại quan ở trong kinh thành, trong phủ của bọn họ đều nuôi dưỡng không ít đội bảo hộ, tăng cường thêm binh lực, đó cũng là không ít người, với binh lực hiện tại trong tay ngươi, ngươi có tự tin có thể đánh bại phản quân trong thành không?
Ông cụ nhẹ nhàng vuốt râu, nhìn cháu ngoại của mình, hạ giọng nói:
- Đừng quên rằng, trong tay bọn họ, còn rất nhiều con tin!