Quân Cửu môn điên cuồng xông vào Nam Khang môn, tiếng gào thét cùng tiếng gió xé rít vang lên không ngớt, cung tên bắn ra từ đầu thành, bắn xuống đám quân binh Cửu Môn xông lên trước mặt, những mũi tên như mưa bắn vô tình đâm vào thân thể của Cửu Môn binh, một tên rồi lại một tên, binh sĩ trúng tên ngã nhào xuống đất.
Tài bắn của cung binh Ngự Lâm đều rất điêu luyện, hơn nữa động tác liên tiếp, một mũi bắn ra, trong chớp mắt lấy ra mũi tên thứ hai, tuy cung binh trên đầu thành không nhiều, nhưng uy lực của những đợt tên này rất kinh người.
Mục tiêu của quân Cửu môn là cửa thành, cho nên rất tập trung vào mục tiêu này, càng khiến cho mỗi một mũi tên Ngự Lâm quân bắn ra đều có thể cướp đi tính mạng của Cửu Môn binh, hơn nữa những cung thủ trên tòa tháp cũng đã quay đầu lại, bắn liên tục về phía Cửu Môn binh đang xông lên.
Chỉ trong chốc lát, thì đã có gần trăm tên Cửu Môn binh bị thương vong, ngã trên mặt đất, có kẻ thì đã mất mạng, có kẻ thì đang giãy dụa trên đất.
Thương vong của Cửu Môn binh, hoàn toàn không khiến cho những đồng bạn ở sau lưng mình cảm thấy hoảng sợ, ngược lại còn làm cho họ sung mãn nổi hận, trong đêm đông này, nhiệt huyết của mỗi người binh sĩ đều bừng dậy.
Sát khí nguyên thủy của loài người, luôn khiến cho mỗi người có thể trở nên kích động.
Ngự Lâm quân tập kết dưới cổng thành đã hơn hai trăm người, Trường thương binh xếp thành một hàng ở phía trước, mũi thương sắc nhọn nhằm vào đối phương, đằng sau là những đồng bọn trong tay nắm chặt đao.
Hai trăm Ngự Lâm quân đối mặt với Cửu Môn binh đông hơn mình đến mấy lần đang xông qua chém giết, nhưng không hề sợ hãi, lấy số ít binh lực trước cổng thành tập hợp thành hai bức tường người.
Tuy là hai bức tường thành do huyết nhục tạo nên, nhưng sự kiên cố của nó chưa chắc yếu hơn bức tường thành dày và rộng.
Trên đầu thành, trên mặt đất ngoài thành, đồng binh đang thổi kèn hiệu vang trầm lên, kỵ binh Tây Bắc giống như đàn kiến rồng rắn nhau bò đến, thanh thế to lớn, nhưng lúc này điều mà làm cho Lâm Chí Thiện chú ý nhất là Cửu Môn binh từ trong thành xông đến.
Từ xưa đến nay, rất nhiều cường địch không thể công phá được thành trì, thường thường là bị công phá từ bên trong, tình hình hôm nay, dường như muốn xác minh cái đạo lý đó.
Lâm Chí Thiện đã rút đao chiến ra, giơ cao lên, cao giọng quát:
- Ngăn cản phản quân Cửu môn, không để bọn nó tới gần cửa thành, viện binh rất nhanh sẽ đến, chúng sẽ chết trong tay bản tướng.
Trong lòngg y vô cùng rõ, tiếng kèn hiệu chắc chắn đã truyền đi, loại kèn này tiếng tuy không vang dội nhưng lại rất trầm âm, có khả năng truyền đi rất xa.
Cho dù các cửa thành khác không nghe được tiếng kèn hiệu này, nhưng các binh sĩ tuần tra trong thành, tất nhiên sẽ phát hiện những khác thường ở đây, cũng sẽ truyền đi cho các cửa thành khác.
Chỉ có điều Lâm Chí Thiện thực tế không biết mình có thể chống cự để chờ đến khi viện binh đến hay không?
Thành Yến Kinh đồ sộ vô cùng, con đường thông giữa các thành rất xa, hơn nữa tuyết đóng thành đống trên đường rất dày, nhận được tin để nhanh chóng đến cứu viện, nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Lúc này, Lâm Chí Thiện mới cảm nhận được cái gì gọi là "cô quân", binh lực hai doanh trại muốn khống chế hoàn toàn thành Yên Kinh là hoàn toàn không đủ, chính lúc này, sự yếu mỏng của binh lực đã thể hiện ra rất rõ.
Y càng khiếp sợ, đó là việc những Cửu Môn binh này có thể tập kết lại, mang theo vũ khí xông đến công thành.
Nam Khang môn là y tự mình đem quân đến để phòng ngự, hơn nữa sau khi Cửu Môn binh đổi phiên giữ đều bị buộc vũ khí lại, tập trung đến doanh trại Cửu Môn, để phòng ngừa tình huống bất thường, hơn nữa dưới tình huống binh lực không đủ, chỉ điều động hai trăm quân Ngự Lâm trong coi, đề phòng xảy ra loạn.
Nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn rối loạn.
Lâm Chí Thiện trong lúc nhất thời không nghĩ ra, bọn chúng làm như thế nào mà tập kết lại, bọn chúng vì sao hung hãn không sợ chết xông lên chiếm cửa thành.
Lúc này cũng không cho phép y nghĩ nhiều, bởi vì lúc này Cửu Môn binh đã xông đến, một đám đông nghìn nghịt, quân Cửu Môn ở phía trước đã giáp chiến cùng với quân Ngự Lâm trường thương.
Quân Ngự Lâm đã giương trường thương lên, từng hàng nhọn hoắt trong giá rét cứ thế mà kẹp chặt, đã có không ít Cửu Môn binh xông qua thì lập tức bị trường thương kẹp đâm trên thân thể.
Tiếng kêu rung trời.
Cửu Môn binh là binh lực thuộc vào loại ít nhất trong các đội quân chính quy, Ngự Lâm quân năm doanh trại ở thành Yến Kinh binh lực mỗi doanh trại đều vượt xa Cửu Môn binh, nhưng trong giây phút này, những Cửu Môn binh tập kết lại chiếm ưu thế tuyệt đối trên mặt binh lực.
Những đồng binh phía trước bị trường thương đâm qua thân thể, Cửu Môn binh phía sau lại sớm nhào lên.
Trong Nam Khang môn, mảnh đất không lớn lắm, trong chốc lát người đã tràn vào như nước, binh sĩ hai bên tàn sát lẫn nhau dưới cổng thành này. Vào lúc này, hai bên ai cũng không muốn mình bị thua, miệng rống lên, tiếng phát ra giống như giã thú kêu gào, vừa là để uy hiếp đối phương, vừa là để cho mình thêm can đảm.
...
Kỵ binh Tây Bắc ngoài thành đã tới gần chân tường thành, Hàn Mạc ở trong đám mấy mươi tên kỵ binh vây quanh, tĩnh tọa trên lưng ngựa, thủ thế, một tay cầm kèn hiệu thổi lên tín hiệu, đây là tiếng hiệu của mệnh lệnh.
Mệnh lệnh tấn công.
Chỉ nghe thấy trong tiếng kèn báo hiệu, từ trong kỵ binh lại chạy ra mấy đội nữa, giương cung tiễn lên, bắn thẳng về phía đầu thành.
Trong lúc nhất thời, âm thanh "vù, vù, vù" trong gió mang đến, mũi tên sắc bén, từng đợt tên bắn ra như mưa, trên đầu thành nhiều Ngự Lâm quân đã ngã xuống, mà quân Tây Bắc dưới chân thành tất nhiên muốn hết sức giúp đỡ Cửu Môn binh trong thành, Cung Thần Doanh và Phong Kỵ gộp lại cũng hơn hai nghìn binh sĩ, đều là những tay bắn tên tài tình, liên tiếp bắn tên ra, đầu thành trong chốc lát đã bị trận mưa cung tên bao phủ, Lâm Chí Thiện trong lúc không đề phòng, đã bị trúng tên ở trên vai.
Tên lão tướng này vẻ mặt trầm sắc xuống, y giơ tay lên rút mũi tên ở trên vai, giận dữ hét lên:
- Cố gắng chống cự. Quân cứu viện sẽ nhanh đến thôi!
Tuy Ngự Lâm quân bố trí hai bên cánh cửa tường thành cảm thấy cửa thành bên này xuất hiện biến cố, đều tập trung lại nơi đây, nhưng những mũi tên sắc nhọn bắn như mưa từ dưới thành, đã khiến cho binh sĩ đầu thành trong chốc lát lấy đao giơ lên chắn mũi tên, khó mà di chuyển bước nào.
Mà phía cửa thành, hơn hai trăm Ngự Lâm quân chống đỡ sự tấn công của hơn nghìn tên Cửu Môn binh, tuy bọn chúng thể hiện ra sức chiến đấu mạnh mẽ của những tinh binh hàng đầu, lấy thế ít địch nhiều đã sát thương vô số Cửu Môn binh, nhưng chính bọn chúng cũng bị tổn thất nghiêm trọng, trên mặt đất thi thể lần lượt đổ lên nhau, mùi tanh của máu bốc lên ngập trời.
Ngư Lâm quân tuy đã kiệt sức để duy trì binh trận, nhưng đối diện với sự tấn công mãnh liệt của Cửu Môn binh, lớp tường người thứ nhất đã bị sụp đổ, lớp tường người thứ hai lại cố gắng duy trì quân trận, chống đỡ lại sự tấn công dũng mãnh của Cửu Môn binh, mong chờ quân cứu viện tới.
Đao thương giao nhau, tiếng binh khí vang lên.
Từ tầng cấp của hai bên tường thành, không ít Ngự Lâm quân từ đầu thành xông xuống, những đồng bọn trợ giúp bị bao vây ngoài cửa thành, trong đám Cửu Môn binh có tiếng quát hét của tướng lĩnh, đã phân các chiến sĩ Cửu Môn ra nghênh chiến hai bên cánh, ngăn chặn Ngự Lâm quân từ tầng cấp tường thành chạy xuống.
Chỉ ngoài cửa thành nho nhỏ, nhưng lúc này là một trận Tu La.
Trong đám tướng sĩ Cửu Môn, lúc này Lục Tông Hiến xông lên phía trước, hàn đao như gió, chém lên người Ngự Lâm quân một cách vô tình, tủi nhục và cực khổ mà người nhà phải chịu, y cần phải đòi lại gấp mười trên thân bọn phản loạn.
Tiếng kèn báo hiệu của quân Tây Bắc ở ngoài thành vang lên liên tiếp, trong lòng Cửu Môn binh đều biết, ở ngoài cánh cửa dày và nặng kia, chính là viện quân của mình, đó là đoàn quân Tây Bắc khổng lồ.
Hai đoàn quân chỉ cần hợp lại, thì bọn phản loạn sẽ bị bình định.
Bọn chúng càng biết, trước khi cứu viện của quân phản loạn đến, cần phải nhanh chóng đoạt cửa Nam Khang, nếu không chờ đến khi cứu viện quân phản loạn đến, như vậy thì tướng sĩ Cửu Môn sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Lục Tông Hiên càng rõ điều này hơn, cho nên y dũng mãnh xông lên, tuy trên mình bị quân địch chém hai nhát, nhưng không hề để ý đến, vẫn cứ dũng mãnh xông lên trước.
Huyết nhiễm chiến bào, sinh mạng như làn gió.
Từ phía xa thành, cũng truyền đến tiếng kèn báo hiệu thấp trầm, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tín hiệu của viện binh phản quân truyền đến.
Nghe được tiếng kèn hiệu từ trong thành truyền đến, ý chí chiến đấu của Ngự Lâm quân bị chấn động, bọn chúng biết, viện binh của mình đang nhanh chóng đến cứu viện, chỉ cần cầm cự một trận nữa, Cửu Môn binh trước sau gì cũng bị rơi vào thế bị tấn công kìm kẹp.
Lâm Chí Thiện nghe thấy tiếng kèn hiệu, lại không có gì vui vẻ.
Y vô cùng rõ ràng, nếu Cửu Môn binh chưa có mở được cửa thành trước khi viện binh đến, thì phía mình tất nhiên sẽ là người thắng cuộc, những Cửu Môn binh này tất nhiện sẽ nắm chắc chín phần chết.
Vào lúc này, địch ta rõ ràng, không phải ngươi chết thì ta chết, nhưng máu chảy ra, đều là của tướng sĩ Đại Yến.
Tuy là Ngự Lâm quân trên cửa thành đã chết rất thê thảm, chỉ còn lại không quá một trăm người, nhưng một trăm người này lại thể hiện ra ý chí chiến đấu rất dũng mãnh, gào thét ghê gớm, hung hãn bảo vệ tường thành ở sau lưng mình. Nguồn truyện:
Ngự Lâm quân, không hổ danh là hùng binh Đại Yến.
Nghe thấy tiếng kèn báo hiệu ở sau lưng dần dần tới gần, Cửu Môn binh cũng biết viện binh của Ngự Lâm quân đang nhanh chóng tiếp cận, bọn chúng tuy số người chiếm ưu thế, nhưng điểm tấn công thì chỉ là duy nhất cửa thành.
Mà sự dũng mãnh của Ngự Lâm quân cũng đã làm cho bọn chúng giật cả mình, những quân Ngự Lâm này không những tố chất chiến đấu đơn thương mạnh, mà sự phối hợp đồng đội cũng rất ăn ý, đó đều là do trải qua sự rèn luyện nghiêm khắc.
Trách nhiệm của Cửu Môn binh là bảo vệ cổng thành, từ góc độ nào đó mà nói, không thuộc vào đội quân chiến lực chính, đội quân chính thức bảo vệ thành Yến Kinh, trước giờ vẫn là Ngự Lâm quân, do vậy sức chiến đấu của hai bên dù là chiến đấu đơn thương hay là đồng đội, so với Ngự Lâm quân tất nhiện là thấp hơn một bậc, nếu như không phải là binh lực tạm thời chiếm ưu thế, thì bọn chúng cơ bản không thể chống lại Ngự Lâm quân.
Trong lòng của các Ngự Lâm quân phía trước cũng hiểu rõ, số lượng Ngự Lâm quân giữ Nam Khang môn không có nhiều, hơn nữa còn phải bố trí dàn trải đến hai bên cánh dài của cửa thành, nên số lượng quân giữ ở cửa thành chắc chắn sẽ ít hơn nhiều so với mình.
Cũng chính là nguyên nhân này, rất nhiều Cửu Môn binh đều cho rằng sẽ chiếm lĩnh Nam Khang môn rất nhanh, mở cửa thành ra, để quân Tây Bắc tiến vào.
Nhưng trận huyết chiến này, tử vong vô kể, Cửu Môn binh mới ý thức được, muốn đoạt một cửa thành từ trong tay Ngự Lâm quân, đó là việc khó khăn dường nào.
Mà âm thanh thấp trầm của kèn hiệu truyền đến từ phía sau, khiến trong lòng rất nhiều Cửu Môn binh bắt đầu hơi hoảng loạn.
Bọn chúng liều chết đi theo Lục Tông Hiên đoạt cửa thành bình loạn, nhưng mà cửa thành bây giờ đã bị Ngự Lâm quân liều chết bảo vệ, viện quân Ngự Lâm lại đang nhang chóng tới, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ bình không được phản loạn, ngược lại còn bị phản quân giết sạch.
Đang lúc binh sĩ Cửu Môn đang nhụt khí, thể hiện ra có vẻ hơi hoảng loạn, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kinh thiên động địa từ ngoài thành truyền đến, đó là âm thanh của ngàn quân đang cùng phát ra:
- Phản quân tất bại, phản quân tất bại, cướp lấy cửa thành, bình định phản quân...!
Lúc này, đoàn kỵ binh khổng lồ ở ngoài thành đang chờ cổng thành mở ra, đang chuẩn bị tư thế xônng vào cổng thành, trận hình của quân kỵ binh có thứ tự ngay ngắn, đều tiếng hét lên dữ dội, hỗ trợ thị uy cho Cửu Môn binh ở trong thành.
Tiếng hô long trời lở đất đó, trong giờ phút này đúng là tiếp thêm lòng tự tin cho Cửu Môn quân rất nhiều.
Không sai, Ngự Lâm quân các ngươi có quân viện trợ, viện trợ của Cửu Môn binh chúng ta càng mạnh.
Việc chúng ta chỉ cần làm là mở một cửa thành.
Dùng máu tươi và sinh mệnh đi mở một cửa thành!