Tô Quan Nhai ra lệnh một tiếng, rất nhanh liền có một đám nữ quyến xuất hiện đúng tầm mắt quan binh dưới thành, đây đều là những nữ nhân cực kỳ tôn quý ở Yến quốc, nhưng lúc này lại trở thành con tin khuất nhục nhất.
Hơn mười nữ quyến xếp thành một chữ nhất, sau lưng các nàng chính là đao thương lấp lánh, lúc này ánh rạng đông buổi sớm đã xuất hiện, lại thêm ánh lửa sáng ngời trên thành, mọi người đều nhìn rất rõ ràng. Lão Thái Quân ở giữa đội kim quan chống quải trượng. Vị lão phụ nhân cao quý này thần sắc bình thản, không hề có chút sợ hãi, hai mắt lim dim bình tĩnh tự nhiên.
Lần này các nữ quyến liên quan xuất hiện ở đầu thành, các quan viên thế gia đều chấn động. Phạm Vân Ngạo mắt thấy mẫu thân của mình đứng ngay giữa đầu thành, sắc mặt đại biến, không kìm nổi giục ngựa về phía trước thất thanh kêu lên:
- Mẫu thân!
- Phu nhân!
Một hồi xôn xao.
Hàn Mạc cũng nhìn lên đầu thành, Hàn phu nhân mang theo cái khăn che mặt và Phạm Tiểu Thiến sóng vai đứng cạnh nhau, giống như hai đóa hoa nở rộ ở đầu thành, rực rỡ vô cùng, tay hắn nắm đồng côn mà run rẩy.
Trang phục Hàn phu nhân đang mặc Hàn Mạc rất quen thuộc, mà quần áo của Tiểu Thiến mặc Hàn Mạc cũng đã thấy qua, đột nhiên nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở đầu thành, lòng hắn khiếp sợ, không thể tin.
Tuy hắn biết người nhà mình đã bị bắt vào tay Tô Quan Nhai, nhưng lúc này thấy tận mắt vẫn là khó có thể chấp nhận.
Hàn Huyền Xương nhìn Hàn phu nhân ở đầu thành, sắc mặt cũng đã biến đổi, nhưng rất nhanh trong mắt hắn lại có một loại thần sắc rất kỳ quái, nheo tít lại, giục ngựa chậm rãi tới bên cạnh Hàn Mạc, thấp giọng:
- Mạc nhi, người kia... dường như không phải mẫu thân của con!
Hàn Mạc ngẩn ra.
Cẩn thận nhìn lên đầu thành, hắn cũng thấy được "Hàn phu nhân" đang đội khăn che mặt kia tuy quả thực mặc trang phục của Hàn phu nhân nhưng dáng người có vẻ đẫy đà hơn.
Lại nhìn Phạm Tiểu Thiến bên người "Hàn phu nhân", tuy thoạt nhìn cũng thon thả nhỏ nhắn nhưng cái đầu dường như thấp hơn Phạm Tiểu Thiến một chút, mới rồi cấp bách, nhất thời Hàn Mạc nhìn không ra, nhưng được Hàn Huyền Xương nhắc tỉnh, lúc này hắn mới phát hiện ra vấn đề trong đó.
Hàn phu nhân và Phạm Tiểu Thiến đều là người chí thân bên cạnh Hàn Mạc, người ngoài không ai biết họ, nhưng Hàn Mạc thì rõ như lòng bàn tay.
Cha con hai người liếc nhau, trong mắt đều có vẻ nghi ngờ.
Vài tên quan viên thế gia lúc này có vẻ rất kích động, Tiêu thái sư vốn khuôn mặt lạnh lùng vô cùng cũng giục ngựa tiến lên hai bước, lạnh lùng nói lên đầu thành:
- Tô Quan Nhai, tới nước này rồi ngươi còn muốn sử dụng thủ đoạn vô sỉ như vậy sao?
Tô Quan Nhai bình tĩnh điềm nhiên chậm rãi đáp:
-Lão Thái sư, không cần dùng những lời lẽ đầy chính nghĩa này làm đẹp cho mình, nếu ngươi tới bước này rồi chưa chắc sẽ không đưa ra hạ sách này.
Hắn thản nhiên cười:
- Cả đời mấy người các ngươi, các chuyện không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích cũng làm không ít. Hôm nay không đến phiên các ngươi răn dạy bản quan!
Phạm Vân Ngạo phẫn nộ quát:
- Tô Quan Nhai, cuối cùng ngươi muốn thế nào?
Phạm Vân Ngạo chính là hiếu tử có tiếng, thấy mẫu thân của mình đứng ngay trên đầu thành, lòng nóng như lửa đốt, nắm chặt tay, móng tay đâm cả vào thịt mà không biết.
Tiêu Hoài Kim, Hồ Tuyết Tân và mấy người đứng cạnh đó cũng trợn mắt nhìn, chỉ có Hàn Huyền Đạo sau lưng Tiêu thái sư sắc mặt lại có vẻ rất bình tĩnh. Hàn Tào Thị cũng đứng ở đầu thành, nhưng ánh mắt của hắn lại rất thản nhiên, sâu trong đó dường như đang nghĩ cái gì.
- Hàn Mạc!
Tô Quan Nhai cũng không để ý tới những người khác, nâng ngón tay chỉ Hàn Mạc:
- Ngươi nói cho bản quan, ngươi có thắng không?
Trong lòng Tô Quan Nhai cũng rõ ràng tuy nói đây là quan viên thế gia nhưng hiện giờ quân quyền là trong tay Hàn Mạc, có quyền nói chuyện là Hàn Mạc.
Đôi mắt Hàn Mạc vốn vẫn chăm chú nhìn "Hàn phu nhân", tuy đã nhìn ra đó không phải là Hàn phu nhân thật sự nhưng thân hình đầy đặn đó tuyệt không xa lạ.
Nữ quyến quản gia rất ít khi ra khỏi phủ, có thể biết Hàn phu nhân lại càng ít, có thể biết mặt nữ quyến khác trong phủ đương nhiên càng không có mấy người.
Nhưng dáng người đầy đặn kia đã để lại ấn tượng thật sâu trong Hàn Mạc.
- Tô Quan Nhai, ngươi đã sai rồi, nên ngươi phải trả giá cho sai lầm đó.
Hàn Mạc rời mắt khỏi "Hàn phu nhân", ngón tay chỉ thẳng vào hơn hai ngàn phản quân, chậm rãi nói:
- Ngươi đã biết rõ không có đường đi, tại sao phải lôi kéo các tướng sĩ trung thành và tận tâm đó chôn cùng?
Hắn lại nhìn Tô Vũ Đình bên cạnh Tô Quan Nhai:
- Tô Vũ Đình, từ trước ta vẫn xem ngươi như một hảo hán, nhưng hôm nay xem ra lại là hạng vô năng. Dùng người để uy hiếp, các ngươi làm ra chuyện thật đẹp đấy!
Tô Vũ Đình mím chặt môi không nói gì.
Tô Quan Nhai cười :
- Chính vì không còn đường để đi nên mới cùng ngươi tìm một đường mà đi. Ông ta chỉ về phía Đông Thành:
- Hàn Mạc, ngươi nên rõ ràng, nơi đó còn có mấy ngàn tướng sĩ vây khốn phủ đệ quan viên, nếu nóng nảy, bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lại liếc nhìn chúng nữ quyến, thong thả:
- Dùng bọn họ đổi với ngươi lấy một con đường, chắc ngươi sẽ không cự tuyệt?
- Đổi đường?
Không đợi Hàn Mạc trả lời, Tiêu rhái sư đã lạnh giọng hỏi:
- Tô Quan Nhai, cho tới bây giờ ngươi còn đường để đi sao?
Tô Quan Nhai cười như điên:
- Lão Thái sư, ngài đừng quên, hiện giờ đại tướng quân Tây Bắc không phải Tiêu Hoài Ngọc nhà người, mà là vị Hàn Tướng quân này. Ngươi tự cho ngươi còn tư cách nói chuyện với bản quan?
Trong mắt ông ta mang theo ý cười lạnh lùng:
- Hôm nay Tô Quan Nhai ta cố nhiên không có đường để đi, nhưng ngày mai chẳng phải Tiêu gia các ngươi cũng vậy?
Nét mặt già nua của Tiêu thái sư lạnh như băng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, trên thành dưới thành chìm vào yên tĩnh. Một lát sau hắn lên tiếng:
- Ngươi muốn đường đi gì?
- Hàn Mạc, điều kiện của ta rất đơn giản, hiện giờ ngươi chỉ cần sai các quan viên nội các liên danh thượng một bản tấu, để cho Thánh thượng ban một đạo chiếu thư.
Tô Quan Nhai cho tới lúc này vẫn giữ nguyên được bình tĩnh, trên mặt cũng không có nét bối rối:
- Phương Tường doanh và Hỏa Sơn doanh khởi binh là vì chúng ta biết quân Tây Bắc có biến, cho nên điều quân phòng bị, tuyệt không có tâm mưu phản loạn...
Tiêu Hoài Kim cả giận:
- Nói bậy!
Tiêu thái sư quay đầu liếc nhìn Tiêu Hoài Kim một cái, Tiêu Hoài Kim lập tức không nói nữa.
Lời nói của Tô Quan Nhai đương nhiên là cực kỳ hàm hồ, trước khi quân Tây Bắc xuất chinh, hai doanh trong kinh đã phản loạn, điều này chỉ cần hơi thay đổi một chút lời nói của Tô Quan Nhai liền không có chỗ đứng.
Có điều lúc này Hàn Mạc và chúng tướng dưới quyền đều không nói gì, ánh mắt mọi người đều như dao bén chằm chằm nhìn Tô Quan Nhai ở trên đầu thành.
- Ta mặc dù không có tâm mưu phản nhưng chung quy cũng là quấy nhiễu thánh giá, chịu tội không nhẹ.
Tô Quan Nhai thở dài:
- Chuyện đến nước này chỉ cần Thánh thượng có thể hạ chỉ sẽ bỏ qua chuyện cũ, Tô thị bộ tộc ta nhất định sẽ không lưu lại một người trong kinh. Chuyện lần này, Tô gia ta có tâm mà làm sai chuyện, thẹn với Thánh thượng, cũng không còn mặt mũi lưu lại Yến quốc. Cho nên... chỉ cần có ý chỉ của Thánh thượng, Tô thị bộ tộc ta nguyện rời khỏi Yến quốc từ nay về sau không tham dự vào việc của Yến quốc.... Hàn Mạc, con đường này ngươi có bằng lòng cho Tô gia ta không?
Chúng quan viên thế gia và tướng lĩnh bên người Hàn Mạc đều giật mình kinh hãi.
Hàn Mạc cũng nhíu mày.
Tô Quan Nhai chậm rãi đi đến bên cạnh "Hàn phu nhân", giọng nói bình thản:
- Hàn Mạc, chỉ cần ngươi đáp ứng, lệnh đường sẽ không bị chút thương tổn.
Ông ta liếc Phạm Tiểu Thiến bên cạnh "Hàn phu nhân", lại cười nói:
- Đúng rồi, ta còn muốn chúc mừng ngươi, mấy tháng qua ngươi có thể có được vị phụ nhân này thật sự là chuyện đáng mừng.
Khí chất nho nhã của kẻ đứng đầu một thế gia lúc này trên đầu thành lại bày ra một bộ mặt cực kỳ âm hiểm, cũng cực kỳ vô sỉ.
Tô Vũ Đình nhíu mày, hiển nhiên cũng có chút bất mãn khi phụ thân làm như thế.
Nhưng y cũng biết tuy thủ đoạn của Tô Quan Nhai có ti tiện một chút nhưng cũng là thủ đoạn cuối cùng rồi.
Y hiểu được ý của Tô Quan Nhai, lấy con tin trong tay đàm phán với đám người Hàn Mạc, bảo vệ Tô thị bộ tộc, sau đó rút ra khỏi Yến quốc. Còn về chuyện rút như thế nào Tô Vũ Đình lúc này không biết, nhưng Tô Quan Nhai nói trong lòng đã có suy tính.
Chỉ cần cả tộc không chết thì sẽ có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Tô Vũ Đình đi theo Thái tử, cuối cùng đưa bộ tộc Tô thị tới cảnh tuyệt vọng ngày hôm nay, tuy y không nghĩ sẽ dùng thủ đoạn ti tiện này uy hiếp Hàn Mạc, thậm chí còn ghét thủ đoạn loại này, nhưng y không thể không thừa nhận, tới thời khắc cùng đồ mạt lộ này rồi cũng chỉ có thủ đoạn loại này mới có thể cứu được Tô thị bộ tộc.
Tiêu thái sư thúc ngựa tới bên cạnh Hàn Mạc, bình tĩnh bàn bạc:
- Hàn tướng quân, một nhà Tô thị mê hoặc Ngự lâm quân, khởi binh phản loạn đã là kẻ gian của cả Đại Yến quốc ta. Đám quốc tặc này mỗi kẻ đều đáng bị tru giết. Quốc tặc bực này tuyệt đối không thể thỏa hiệp buông tha, nếu khởi binh phản loạn mà có thể dễ dàng buông tha như thế, chớ nói dân Đại Yến quốc ta, chỉ sợ con dân các nước cũng sẽ nhạo báng.
Dừng một chút, lại kề sát vào tai Hàn Mạc:
- Mối họa không trừ, sớm muộn sẽ sinh biến khác... Hơn nữa, Hàn tướng quân hẳn là hiểu được, nếu con dân thiên hạ này biết Tướng quân ngày hôm nay đê cho kẻ quốc tặc chạy trốn thì với danh dự Tướng quân cũng sẽ bị tổn hại rất lớn!
Sắc mặt Hàn Huyền Xương cũng gay gắt:
- Mạc nhi, lời Thái sư nói không sai, phụ tử Tô thị hiện giờ đã là quốc tặc, cần phải diệt trừ...
Phạm Van Ngạo đứng bên cạnh nghe thấy vậy, trầm giọng:
- Thái sư, Hàn đại nhân, quốc tặc phải trừ, lời ấy không sai, nhưng hiện giờ rất nhiều quan viên ở trong tay bọn chúng, chẳng lẽ muốn những quan viên này phải chôn cùng bộ tộc Tô thị? Những quan viên này đều là quan viên trọng yếu trong các nha môn, cũng đều là trụ cột của Đại Yến ta, nếu phải vì Tô thị bộ tộc mà ngọc nát đá tan, triều đình Đại Yến ta nhất định lâm vào hỗn loạn..!
Hồ Tuyết Tân nhìn phu nhân mình trên đầu thành, lòng cũng như lửa đốt, lập tức bàn chen:
- Lời nói của Phạm đại nhân rất đúng. So với tính mạng phụ tử Tô thị, tính mạng các quan viên Đại Yến ta quan trọng hơn nhiều.
- Ý hai vị chẳng lẽ là Hàn tướng quân phải đáp ứng yêu cầu của Tô Quan Nhai, thật sự thả bọn chúng rời đi? Tiêu Vạn Trường trầm giọng hỏi vặn lại:
- Bộ tộc Tô thị đương nhiên thế đang suy, nhưng hôm nay để thoát, khó bảo đảm ngày khác sẽ không khởi can qua. Hơn nữa loạn thần tặc tử nếu dung túng cho chạy thì báo cáo với Thánh thượng thế nào đây?
- Lang Giáp doanh đã xuất binh hướng Đông thành tập kết, Thánh thượng tất nhiên hạ ý chỉ phái Lang Giáp doanh cứu các quan viên ở đó!
Phạm Vân Ngạo nhíu mày nói.
Hồ Tuyết Tân lắc đầu:
- Sự tình không đơn giản như vậy. Tuy nói Thánh thượng hạ chỉ, đại bộ phận Ngự Lâm quân có thể sẽ hạ vũ khí, nhưng trong Phương Tường doanh có không ít thân tín của Tô Vũ Đình, rất nhiều phủ đệ đã nằm trong khống chế của Tô Vũ Đình, chỉ cần Tô gia phụ tử phát ra tín hiệu nhất định sẽ có không ít quan viên chịu khổ.
Lúc này các quan viên thế gia đã xuất hiện tranh cãi.
Đầu thành, Tô Quan Nhai nhìn mấy quan viên thế gia đang hạ giọng bàn bạc gì đó, trong lòng biết họ đang cãi nhau, khóe miệng nhếch len ý cười cao giọng nói:
- Hàn Mạc, đi con đường nào, lựa chọn thế nào tự ngươi quyết đi!
Tâm lý muốn tạo áp lực lớn hơn nữa cho Hàn Mạc, ông ta mỉm cười nhìn "Hàn phu nhân" và Phạm Tiểu Thiến:
- Phu nhân, Phạm tiểu thư, Hàn Mạc đang ở ngay dưới chân thành, sao không xốc khăn che mặt để cho hắn được nhìn thấy hai người thật rõ? Ta nghĩ hiện giờ hắn nhất định là rất lo lắng cho hai người.