Thời tiết thật khó chịu, nhưng cũng khá tốt.
Tuyết vẫn bay đầy trời nhưng đã sáng lên, Yến Kinh đã được bao phủ trong màn đại tuyết khắp nơi, nhưng lại ngập tràn ánh sáng.
Nháy mắt Tô Vũ Đình bị huyết đồng côn đánh trúng, biến động này như vẽ chấm trên hoa, lòng phản quân đã loạn không còn ý chí chiến đầu, mà Lang Giáp doanh còn mang theo long kỳ, tuyên đọc ý chỉ Hoàng đế, nhịp nhàng tiếp nhập Đông thành.
Đầu Tây Bình môn phát tín hiệu báo tin Tô Vũ Đình đã chết. Trước đó, trong kế hoạch, tất cả tướng sĩ Đông thành đều nhìn tín hiệu từ Tây thành mà hành động.
Tín hiệu đầu thành bên kia phát ra cho thấy rất rõ ràng là các tướng sĩ Đông thành buông binh khí, không nên chống cự nữa, tuy rằng rất nhiều tướng lĩnh tâm phúc của Tô Vũ Đình có chút không cam tâm, nhưng mệnh lệnh của Tô Vũ Đình bọn họ không dám cãi, hơn nữa lúc này năm ngàn Lang Giáp doanh tinh binh như hổ rình mồi, bọn họ lo lắng nhìn nhau, và Thánh chỉ kia của Hoàng đế đã đập nát do dự cuối cùng của họ.
Đối với đại đa số binh sĩ vô danh, Thánh chỉ này có lẽ thật sự là một tin tức tốt, nhưng đối với rất nhiều tướng lĩnh tâm phúc của Tô Vũ Đình lời này thực sự là trái ngọt tẩm độc.
Gọi là trái ngọt là vì nó khiến cho nhiều tướng lĩnh buông vũ khí, chỉ có điều không biết tương lai các tướng lĩnh này sẽ gặp phải những thủ đoạn nào.
...
Công việc tiếp theo đó, là các quan viên nội các mới tìm được sống trong chết lập tức cử hành các hội nghị, thương thảo giải quyết tốt hậu sự, mà sai dịch Hình bộ, Đại Lý Tự cùng với Yến Kinh phủ vừa bị phản quân khống chế rất nhanh cũng bị các quan viên nội các khống chế một lần nữa tới tham dự việc giữ gìn trật tự Yến Kinh.
Một đêm tuyết đánh nhau trong Yến Kinh thành, ngoại trừ Bắc thành tương đối vô sự, ba thành nội khác đều trải qua một tràng máu tanh, phố lớn ngõ nhỏ không ít thi thể, đặc biệt dưới cửa Nam Khanh môn thi thể tích như núi.
Các thi thể đó phải dọn sạch hết, mà phản quân còn phái ra quan viên Bộ binh trực nghiêm túc, tập trung lại chờ xử lý.
Bích di nương và các con tin khác dưới sự hộ vệ của binh sĩ đều tự quay về, lần này chúng nữ quyến không chút thương vong, coi như vạn hạnh, mà Hàn Mạc lúc này lại không có thời gian quay về phủ gặp người nhà.
Kỵ binh đoàn vào trong thành, Kỵ binh Báo Đột doanh ở lại giúp duy trì trật tự trong thành, xử lý giải quyết tốt hậu sự, các quân khác như Tây Bắc quân, Phong Kỵ cùng với kỵ binh thế gia đều rời khỏi Yến Kinh thật nhanh, tạm thời đóng quân bên ngoài thành. Còn Hộ bộ đương nhiên cấp ra rất nhiều lều trại lương thực để an trí Tây Bắc quân.
Sắp xếp xử lý một hồi đến khuya vẫn chưa xong, cuối cùng nội các cũng hạ chỉ toàn thành giới nghiêm, trong ba ngày dân chúng không được ra ngoài.
Thực ra không cần hạ lệnh giới nghiêm đối với dân chúng trong thành, trong thời gian này sẽ chẳng ai dám ra khỏi cửa, đều co lại trốn trong nhà, qua khe hở cửa sổ mà nhìn trộm tình hình trên đường.
Các quan sai tuần tra trên phố đầy cảnh giác mà khám tất cả, kiểm tra xem còn có loạn đảng không bỏ vũ khí mà trốn trong thành không. Đại đao trong tay khiến cho sát khí trong thành không tiêu tan mà khí tức nghiêm trọng của họ cũng khiến cho dân chúng trốn trong nhà cảm thấy áp lực, kinh hồn táng đảm mà trốn kỹ trong nhà.
Trận phản loạn này tuy thời gian rất ngắn, nhưng cũng rất nhiều người rõ ràng sau đó tình trạng hỗn loạn tuyệt đối sẽ không chấm dứt ngay.
Không ít dân chúng thậm chí còn thừa dịp hỗn loạn trốn ra khỏi kinh thành, trước ra ngoài thành mà tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng đâu đâu cũng đầy quan sai và kỵ binh hàn đao sáng loáng khiến cho tim cũng đập thình thịch. Hơn nữa tin đồn Cửu môn đã đóng chặt không thể ra khỏi thành cũng đành bỏ luôn ý định chạy trốn trong đầu, thành thành thật thật mà ngồi trong nhà.
Rất nhiều quan viên bị phản quân giam lỏng đi ra từ trong đao thương, mà Lục Anh Quý trước tiên triệu tập quan binh tàn quân tập trung ở Cửu môn, dưới sự giúp đỡ của Ngự Lâm quân lập tức phong tỏa Cửu môn.
Một ngàn năm trăm quan binh Cửu môn sau một hồi huyết chiến lúc này còn không tới ngàn quân.
Tuy rằng Tào Ân Lang Giáp doanh cực kỳ nhanh chóng phản công tại Đông thành, sai bộ hạ khống chế phủ đệ quan viên bộ tộc Tô thị, nhưng trong kinh hiện giờ hỗn loạn không chịu nổi. Ai cũng không thể cam đoan dư đảng Tô phái này có nhân cơ hội chuồn ra khỏi thành hay không. Cho nên Cửu môn Yến Kinh hoàn toàn phong tỏa không kẻ nào có thể dễ dàng ra vào.
Ra khỏi thành, Hàn Mạc lập tức phái người đi về phía Tây, hạ lệnh đội tiền quân Tây Bắc đang hướng về kinh thành không cần vào Kinh, lập tức quay về Lâm Dương quan.
Mà Hàn Huyền Linh cũng phái người thông tri quân đội Đông Hải không cần về kinh nữa.
Trong thành liên tục hai ngày giải quyết tốt hậu quả, Đại Lý Tự khanh Hồ Tuyết Tân và Hình bộ Thượng thư Tiêu Vạn Trường liên danh phát lệnh, kiên quyết bắt một mẻ đại quy mô tất cả quan viên Tô phái để thẩm vấn, nhà giam nha môn hai nơi chỉ trong hai ngày đã đầy quan viên và gia quyến có liên quan tới Tô gia.
Những quan viên nội các này tiến hành tẩy trừ những người lợi hại, ngoại trừ bắt rất nhiều quan viên Tô phái, ngoài ra còn lục soát toàn thành tìm môn khách thuộc hạ quan viên Tô phái, không chút lưu tình mà chém giết.
Có điều, đối với Ngự Lâm quân, triều đình tạm hoãn ý chỉ, không xử trí Ngự Lâm quân ngay tức khắc.
Dẹp yên một tràng máu tanh, nhưng sau đó giải quyết hết hậu quả còn tàn khốc hơn một tráng giao chiến.
Liên tục mấy ngày khắp kinh thành đằng đằng sát khí. Hoàng đế vẫn ẩn trong thâm cung, ngoại từ một đạo ý chỉ mà ai cũng biết kia, từ sau đó không có một Thánh chỉ nào được truyền từ trong cung ra nữa, mà bọn quan viên nội các rất ăn ý mà tiến hành giải quyết tốt hậu quả.
Rất nhiều người rõ ràng, cuộc đua giải quyết tốt hậu quả chỉ mới bắt đầu, lần binh biến này và sự diệt vong của Tô gia có ảnh hưởng chấn động, sẽ cực kỳ sâu xa. Tất cả mới chỉ bắt đầu.
...
Hàn Mạc đã nhiều ngày khống chế đóng quân ở ngoài thành, đề phòng trong thành có biến cố khác, về phần giải quyết hậu quả trong thành hắn không tham dự.
Hoàng hôn ngày thứ ba, Hàn Mạc đứng trước trướng nhìn binh lính Cửu môn mà lòng cảm khái.
Lại một thế gia đại tộc ngã xuống.
Trong vòng hai năm, cửu đại thế gia Yến quốc nhanh như sao băng mà ngã xuống. Cửu đại thế gia đã diệt vong năm nhà, mà cứ xu hướng như vậy hiển nhiên sẽ không dừng lại, sau đó sẽ đến lượt ai?
Chính mắt thấy tàn cục khốc liệt một nhà phải nhận khi diệt vong, Hàn Mạc siết chặt tay, hắn tuyệt đối không cho phép vận mệnh đó xảy ra ở Hàn tộc.
Khi Bích di nương bị khống chế ở đầu thành, mình chỉ có thể bó tay đứng nhìn không làm gì được, một khắc đó, Hàn Mạc cảm thấy thật vô lực.
Hắn thầm thề tuyệt sẽ không để cảnh tượng như vậy xảy ra một lần nữa.
Phải đảm bảo người nhà bình an, phải bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ, nhất định phải củng cố thế lực thật nhanh, vừa có thể khiến người ta không dám có hành động thiếu suy nghĩ với mình, càng có thể đánh nát cái gan của đối thủ.
Đặt tay ở thắt lưng, lại nhìn quân doanh dài liên miên đóng ở ngoài thành, ở thắt lưng hắn là miếng binh phù Đại tướng quân điều động binh lính Tây Bắc quân, miếng binh phù này nặng đến thế nào Hàn Mạc đã được lãnh hội.
Lúc này, có thể bình định thành công, khiến người nhà chuyển nguy thành an, là vì trong tay mình có được thế lực hoặc sáng hoặc tối, nếu mình không lợi dụng triệt để thế lực đó thì hậu quả không khác gì một cảnh vừa rồi. Cho dù Tô gia không thành công cũng tất nhiên là Hoàng gia đắc ý, Hàn gia tát yếu rơi vào một hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ.
Diễn biến tronh kinh lần này, Hàn Mạc cảm nhận sâu sắc được sự quan trọng của quyền lực.
Không có thế lực trong tay, chớ nói bảo vệ người nhà, chỉ sợ ngay chính mình cũng không thể bảo vệ.
Nắm thật chặt binh phù, thật lâu sau hắn không buông.
Chạy như bay tới, dừng không xa trước mặt Hàn Mạc, xoay người xuống ngựa, chính là người bấy lâu ở trong thành phụ trách việc giải quyết hậu quả Hộ quân Tham lĩnh Báo Đột doanh Tiếu Mộc.
Tiếu Mộc tiến tới, chắp tay:
- Đại nhân, sự tình đã làm xong. Thuộc cấp thủ hạ của Tô Vũ Đình mang theo một đôi tỷ đệ rời khỏi kinh thành, bị ngăn cản, thuộc hạ đã bảo thả cho bọn họ rời đi...!
Hàn Mạc xoa xoa cằm, bình tĩnh nói:
- Vất vả.
Tiếu Mộc nhìn sắc mặt Hàn Mạc đăm chiêu không khỏi nói:
- Đại nhân đã mệt mỏi nhiều ngày, nên nghỉ tạm một phen. Lần này đại nhân lập công lớn, Thánh thượng chắc chắn sẽ thưởng thêm!
Hàn Mạc nhìn hoàng hôn trên Yến Kinh, thản nhiên cười, không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, lại một loạt tiếng vó ngựa vang lên, có hơn mười người cưỡi ngựa chạy đến, hai người đi trước chính là Tần Lạc và Vương Tư Vũ, hai người này tới gần, xoay người xuống ngựa đi thẳng tới trước mặt Hàn Mạc, thần sắc thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
Hàn Mạc nhìn thần sắc bọn họ biết chắc chắn có đại sự, không khỏi nhíu mày.
Hai người tới trước Hàn Mạc cùng chắp tay, Hàn Mạc hỏi trước:
- Xảy ra chuyện gì?
- Biên quan có việc!
Tần Lạc nói thẳng không chút quanh co lòng vòng:
- Tướng quân, ba ngày trước Khánh quân chủ động xuất kích, đánh lui Ngụy quân, hiện giờ Ngụy quân toàn bộ đã lui tới Nam Dương quan, dùng Nam Dương quan làm lá chắn cố thủ!
- Khánh quân xuất kích? Ngụy quân sao có thể dễ dàng tháo chạy như vậy?
Hàn Mạc biết, Tư Mã Kình Thiên chết giữa Thiên Nhai Phong. Ngụy quân như rắn mất đầu quân tâm nhất định bị ảnh hưởng, nhưng Khánh quân Thương Chung Ly cũng chết ở Thiên Nhai Phong, cũng là một trụ cột, cùng là bạn cùng thuyền.
Tuy chủ tướng hai bên đã chết nhưng Ngụy quân còn có quân đoàn khổng lồ và sức mạnh chiến đấu, sao có thể dễ dàng bị Khánh quân đánh lui?
Vương Tư Vũ đứng bên cạnh giải thích:
- Theo tin từ biên quan lần này quân sử truyền lệnh chính là Hổ Phích Lịch Lâm Thành Phi, mà Khánh quân trấn phía Mam còn lại thừa dịp quân Tây Bắc ta tiến vào kinh cần vương, quân lực biên quan thiếu kém mới điều động rất nhiều quân trấn phía Nam vụng trộm tấn công từ bên cạnh Ngụy quân, mà ở Long Sơn Khánh quân còn lại là toàn tuyến xuất kích. Hai quân đoàn đồng thới tấn công, Ngụy quân bị đánh tới trở tay không kịp, lại lo lắng quân Tây Bắc ta sẽ nhân cơ hội tập kích từ sau lưng bọn họ cho nên lui lại Nam Dương quan...!
Hàn Mạc nghe vậy mới hiểu được hóa ra Khánh quân mạo hiểm khi Yến quốc điều động biên quân về kinh đột nhiên điều quân tập kích bên sườn Ngụy quân, điều này mới gây ra quân tâm bất ổn, Ngụy quân ăn khó hơn nhiều.
Như thế xem ra lần này điều động mấy vạn quân Tây Bắc quay về kinh thành cần vương ngược lại đã giúp người Khánh quốc một phen.
Bởi vậy cũng có thể thấy được tình thế trên chiến trường quả thật có thể thay đổi trong nháy mắt, khiến người ta khó có thể đoán trước, mà tình thế giữa ba nước, chỉ cần một bên có chút thay đổi có thể thay đổi toàn bộ chiến cục.
Nội dung cuốn sổ thứ hai của Tiêu Thái Sư là tự nói tuổi già sức yếu, có tật hoa mắt ù tai, muốn cáo lão hồi hương, rời khỏi triều đình.
Hàn Huyền Xương gần như nghĩ tới mình nhìn nhầm nội dung, lại xem một lần nữa, cực kỳ chính xác, không khỏi kinh hãi vạn phần mà nhìn Tiêu Thái Sư, đã thấy Tiêu Thái Sư thần sắc cực kỳ binh tĩnh, buông chén trà, hiền hòa cười nói:
- Huyền Xương không cần giật mình, chữ trên cuốn sổ này của lão phu, chính là lời tâm huyết, tuyệt không giả dối.
Lão ngồi dựa vào ghế, thở dài:
- Mười bảy tuổi lão phu bắt đầu vào triều làm quan, hiện giờ đã sáu ba, đã bốn mươi sáu năm trong triều… Bốn mươi sáu năm qua đi trong nháy mắt, lão phu cũng từ thiếu niên lúc trước trở thành sáu mươi hôm nay…!
Hàn Huyền Xương cũng không nhìn cuốn sổ thứ ba, mà khép sổ con trong tay lại, vẻ khiếp sợ trên mặt chưa tiêu:
- Thái sư càng già càng dẻo dai, tinh thần khỏe mạnh, sao lại có lòng lui ẩn? Hơn nữa lần kinh biến này, quốc sự chưa yên, còn có rất nhiều đại sự cần Thái Sư quyết đoán, cho dù là triều đình hay là bên trong nội các, cũng không thể không có Thái Sư.
Tiêu Thái Sư vuốt chòm râu bạc lắc đầu cười nói:
- Người khác không biết, chẳng lẽ bản thân lão phu còn không biết sao? Hai năm này, thân thể lão phu ngày càng yếu, chỉ sợ không sống được bao lâu. Chỉ có điều mạnh mẽ chống đỡ túi da già này, nguyện có thể làm nhiều hơn cho quốc gia, nhưng…!
Nói tới đây, lão Thái Sư ho khan một hồi, lập tức lấy khăn tay ra, lau lau khóe miệng, lúc này mới cười khổ nói:
- Nhưng thân xác này quả thật không được, có lòng đền nợ nước, lại không còn sức lực.
Lão dừng một chút, khẽ thở dài:
- Đời người, quan trọng nhất là biết tiến thoái, cần phải hiểu được đạo lý tới lúc nên lui lại thì phải lui, Huyền Xương, ngươi thấy đúng không?
Hàn Huyền Xương thở dài:
- Thái Sư bảo trọng thân thể mới đúng.
Tiêu Thái Sư cười ha ha, chỉ vào cuốn sổ nói:
- Trước không đề cập tới việc lui ẩn, còn có một cuốn số cuối cùng, lại không biết ý Huyền Xương thế nào?
Lúc này trái tim Hàn Huyền Xương vẫn chưa bình tĩnh, mở cuốn sổ thứ ba, chỉ nhìn vài lần, khuôn mặt biến sắc, thất thanh nói:
- Thái Sư, chuyện này… !
Tiêu Thái Sư bình tĩnh nói:
- Huyền Xương không cần giật mình.
Lão trầm mặc một lát, rốt cục nói:
- Huyền Xương còn nhớ rõ lúc đại hôn lệnh lang, lão phu từng có một lời nói khi say?
Hàn Huyền Xương thở dài:
- Huyền Xương chỉ cho là Thái Sư nói đùa.
- Nửa thật nửa giả.
Tiêu Thái Sư chậm rãi nói:
- Ngày đó lão phu muốn cầu thân với Huyền Xương, gả hòn ngọc quý trên tay ngài cho cháu trai Minh Đường của ta, chẳng qua sau nghĩ lại, là lão phu trèo cao… !
Hàn Huyền Xương vội vàng chắp tay nói:
- Thái Sư nói đùa. Minh Đường hiền chất tuấn tú lịch sự…!
Tiêu Thái Sư không đợi Hàn Huyền Xương nói xong, đã xua tay ngăn lại: Nguồn:
- Hắn có bao nhiêu cân lượng, lão phu sao có thể không biết, đơn giản là một tên ăn chơi trác táng, văn không thành võ không xong, so với lệnh lang, kém cả trời đất. Chỉ đổ thừa mấy năm nay lão phu tận tâm quốc sự, người cha vô năng kia của hắn cũng không dạy được thứ gì hữu dụng, ài…!
Hàn Huyền Xương vội nói:
- Thái Sư khiêm tốn, đứa con kém cỏi của ta, cũng ngoan cố khó bảo.
Tiêu Thái Sư lại cười nói:
- Lệnh ái hiểu thư biết lễ, thông minh xinh đẹp, điều này lão phu biết được, sau này nghĩ lại, lão phu tự biết Minh Đường khó có thể xứng đôi với lệnh ái, cho nên từ bỏ ý niệm kia trong đầu.
Lão dừng một chút mới nói:
- Chẳng qua tổ tiên hai nhà Tiêu Hàn, đều theo Yến Võ bệ hạ nam chinh bắc thảo, có tình huynh đệ… Nhưng những năm gần đây, hai nhà chúng ta chính kiến không hợp, không quá hiểu nhau, ta nghĩ nếu tổ tiên hai nhà chúng ta có linh, thấy tình cảnh như này, nhất định sẽ không vui vẻ. Lão phu vẫn có lòng kết thân gia với Hàn gia, hòa thuận vui vẻ, mới là chính đào… !
Hàn Huyền Xương thả cuốn sổ xuống, cũng không nói gì.
- Linh Chỉ tuy không phải cháu ruột lão phu, nhưng lão phu vẫn đối đãi với nàng như cháu gái ruột, hơn nữa cũng đã bái tổ tông Tiêu gia ta, ghi vào gia phổ.
Tiêu Thái Sư sắc mặt bình thản, khẽ vuốt râu bạc trắng, chậm rãi nói:
- Cuốn sổ này của lão phu, khẩn cầu Thánh thượng ban hôn, gả Linh Chỉ vào Hàn gia ngươi, cũng đã sớm tính đến… !
Hắn cười rộ lên nói:
- Con gái Hàn gia ngươi không gả tới Tiêu gia ta, con gái Tiêu gia ta gả đến Hàn gia ngươi, cũng là một chuyện vui lớn.
Hàn Huyền Xương cười theo hai tiếng, lại hơi cứng ngắc.
Ba cuốn sổ của Tiêu Thái Sư hôm nay, mỗi cuốn đều khiến người ta khiếp sợ, cho tới bây giờ Hàn Huyền Xương vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ cảm thấy chuyện này quá mức khó tưởng.
Đặc biệt cuốn sổ Tiêu Thái Sư xin từ chức, đây gần như là việc không thể tưởng tượng.
- Thái Sư có lòng kết thân gia với Hàn gia ta, tự nhiên là chuyện rất tốt.
Hàn Huyền Xương trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Chỉ có điều… Hàn Thương đã có vợ, điều này… !
- Huyền Xương không cần đa tâm, lão phu cũng không có lòng chia rẽ nhân duyên.
Tiêu Thái Sư khẽ thở dài:
- Chỉ có điều lão phu biết rõ Hàn Thương là người thành thật, Linh Chỉ hứa gả cho Hàn Thương cũng có thể yên binh qua ngày, dù chỉ là thiếp thất, đó cũng là kết quả rất tốt.
Trong nhất thời Hàn Huyền Xương không biết trả lời thế nào mới tốt, sau một lúc lâu mới nói:
- Thái sư đã từng thảo luận với gia huynh chưa?
Tiêu Thái Sư thản nhiên cười nói:
- Mấy ngày nay lệnh huynh khí sắc không tốt, dường như thân thể không ổn, hai ngày nay đều nghỉ ngơi trong phòng. Lão phu đã khuyên hắn về phủ nghỉ tạm, hắn cũng không nghe… Chẳng qua việc này sau này sẽ phải nói một lần.
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, không nói gì.
Lúc này chợt nghe tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, lại nghe được Tiêu Hoài Kim phân phó:
- Nhanh mang bát trà nóng cho bản quan!
Trong giọn nói, Tiêu Hoài Kim một thân quan phục đã vào tới.
Lục bộ thượng thư đều có thể vào các, Tiêu Hoài Kim thân là Công bộ thượng thư, tự nhiên có tư cách này.
Hắn sải bước tiền vào, nhìn thấy Tiêu Thái Sư và Hàn Huyền Xương đang ngồi nói chuyện với nhau, nhìn qua có vẻ cực kỳ thân thiết, không khỏi ngẩn ra, liếc ba cuốn sổ trong tay Hàn Huyền Xương, nhíu mày, lập tức đi tới ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
Trong này lửa than rừng rực, rất ấm áp.
- Hiện giờ quan chức trống ghế ít nhất có bảy tám mươi cái.
Tiêu Hoài Kim nói:
- Quan viên lớn nhỏ của Tô gia bị tịch thu sản nghiệp, số bạc này cũng đủ triều đình dùng được lâu dài… !
Hắn liếc nhìn Hàn Huyền Xương, cười lạnh nói:
- Hàn đại nhân, Hộ bộ lệnh huynh sẽ không thiếu bạc, đến lúc đó khoản tiền này của Công bộ, nên phát xuống thoái mái.
Hàn Huyền Xương bình tĩnh cười nói:
- Bản quan phụ trách Lễ bộ, xét nhà do Đại Lý Tự và Hình Bộ phụ trách, phát bạc cũng là chuyện của Hộ bộ, Huyền Xương cũng không thể nói rõ. Chẳng qua nói gì thì nói, Tiêu Thượng thư xử lý công trình, khơi thông đường sông, sửa cầu đường, xây dựng kiến trúc, đó đều là chuyện lớn của quốc gia, Hộ bộ sẽ không chậm trễ công việc của Công bộ.
Tiêu Hoài Kim lạnh lùng cười, lại thấy Tiêu Thái Sử nhìn mình cực kỳ sắc bén lạnh lùng, không dám nói thêm gì, vừa mới đưa trà tới, Tiêu Hoài Kim vội vàng nhận chén trà, mượn cơ hội xuống đài.
Hàn Huyền Xương đưa bao cuốn sổ về phía Tiêu Thái Sư, đứng dậy chắp tay nói:
- Thái Sư ngồi lại, hạ quan cáo lui trước!
Lại chắp tay với Tiêu Hoài Kim, lúc này hắn mới rời phòng nhỏ, đi ra cửa chính.
Tiêu Hoài Kim thấy Hàn Huyền Xương rời khỏi, lúc này mới buông chén trà, đứng dậy, trong miệng than thở một câu:
- Giả nhân giả nghĩa!
Hắn đi đến bên Tiêu Thái Sư, hỏi:
- Phụ thân, đây là sổ gì?
Hắn liền muốn lấy xem.
Tiêu Thái Sự lại cầm về, thu hồi trong tay áo.
Tiêu Hoài Kim ngẩn ra, hơi khó hiểu, liền ngồi xuống bên cạnh Thái Sư, nhẹ giọng hỏi:
- Phụ thân, Hàn Huyền Xương lại nói gì với ngài đó? Có phải thổi phồng công lao của con hắn lần này?
- Kẻ có công, không cần thổi phồng!
Tiêu Thái Sư lạnh lùng liếc Tiêu Hoài Kim, giọng nói trầm thấp:
- Từ hôm nay, làm tốt chuyện của mình, không nên can thiệp chuyện người khác, ngươi há mồm càng khiến ta chú ý che đậy, nên noi hay không nên nói, ngươi cũng không cần phải mở miệng.
Tiêu Hoài Kim sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Phụ thân, đây là vì sao?
- Vì gia tộc.
Tiêu Thái Sư vẻ mặt lạnh lùng:
- Đến hôm nay nếu ngươi còn không rõ, vậy ngươi nên thành thật ngồi suy nghĩ rõ ràng đi.
Tiêu Hoài Kim kính sợ phụ thân mình từ trong thâm tâm, không dám nhiều lời, chuyển đề tài nói:
- Phụ thân, quan viên trong lần mưu phản này, trước mắt tra ra một trăm sáu mươi chín người, tính thêm thân tín cấp dưới cùng với gia quyến trong phủ của bọn họ, hiện giờ hơn hai ngàn người bị giam giữ, mấy nhà tù đều đã nhốt đầy, hôm nay thu dọn mấy tòa nhà để giam giữ loạn đảng, chiếu theo Yến luật, phản loạn chính là tội diệt tộc, một đám người này ngày nào không xử quyết, sẽ phiền toái thêm ngày đó, không bằng nội các sớm đưa ra lệnh xử quyết, chém hết đám loạn đảng này.
Tiêu Thái Sư nhíu mày nói:
- Lão phu vừa mới nói, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu? Việc này, khi nào đến lượt ngươi hỏi đến? Chém giết loạn đảng, lúc nào cần tới ngươi?
Tiêu Hoài Kim cúi đầu, trong nhất thời rất là xấu hổ.
Tiêu Thái Sư chắp hai tay sau lưng, chậm rãi ra phòng nhỏ, đi đến ngoài cửa chính, ngẩng đầu nhìn trời, thì thào tự nói:
- Việc này, tự có người tới lo.
…
Đang lúc hoàng hôn, Hàn Mạc ở ngoài thành đợi năm ngày, rốt cục nghe thấy biết thế cục trong thành đại khái ổn định, lúc này mới an bài tốt đóng quân ngoài thành, vội vàng vào thành về thẳng phủ nhà mình.
Đã nhiều ngày nay, tuy rằng hắn biết người nhà vô sự, nhưng vẫn vướng bận, không khi nào không nghĩ tới.
Trải qua đại nạn, mới biết rất nhiều thứ quan trọng.
Dưới sự hộ vệ của mười kỵ binh, Hàn Mạc tới trước cửa phủ, cửa phủ đóng chặt, bên ngoài cửa lại có binh sĩ hộ vệ, trải qua một kiếp nạn này, phủ đệ quan to thế gia thủ hộ nghiêm mật hơn ngày xưa rất nhiều.
Binh sĩ tự nhiên biết Hàn Mạc, khom người thi lễ, Hàn Mạc lại đi tới gõ cửa, nửa ngày cửa mới mở một bên, người mở cửa bên trong nhìn thấy Hàn Mạc, vui vẻ bất ngờ nói:
- Thiếu gia!
Hàn Mạc cũng không nói nhiều, vào bên trong phủ, chỉ thấy trong phủ yên tĩnh, đi qua chính viện, ngẫm nghị một chút, cuối cùng đi tới viện động, tới viện động chỉ thấy trong phòng chính có thắp đèn dầu.
Đám nha hoàn ngoài cửa nhìn thấy Hàn Mạc, đều mừng rỡ, lập tức có nha hoàn vào nhà bẩm báo, Hàn Mạc cũng không nói nhiều, vào thẳng trong phòng, chỉ thấy Hàn phu nhân nắm tay Tiểu Thiến, đang từ trong phòng ra nghênh đón.
Hàn Mạc nhìn thấy người thân của mình, trong lòng xúc động, nhìn thấy hai mắt Tiểu Thiến xưng đỏ, như phấn đào, nhìn qua rất đáng thương, hai má hơi tái nhợt, rất khác so với làn da trắng nõn ngày xưa.
Đôi mắt xinh đẹp kia nhìn chính mình, hơi vui vẻ bất ngờ, hơi ủy khuất, cũng còn sợ hãi lưu lại.
Hàn Mạc yêu thương trong lòng một hồi, lúc này cũng bất chấp bọn nha hoàn trong phòng, trên người vẫn mang theo giáp trụ dính máu tiến tới, một tay ôm Tiểu Thiến vào ngực, dịu dàng nói:
- Không có việc gì, không cần sợ hãi, tướng công ở nơi này… khiến mọi người chịu khổ!
Tiểu Thiến cũng ôm lấy Hàn Mạc, nước mắt nhỏ xuống giống như trân châu, nức nở nói:
- Tiểu Thiến nghĩ tới sẽ không còn được gặp lại tướng công… !