Phủ Thái Sư.
Tiêu Thái sư mặc áo bông dài ngồi dựa trên ghế trong phòng lớn, nhìn bảo kiếm treo bên tường mà suy nghĩ đến thất thần. Sắc mặt lão rất khó coi, hơi tái nhợt, tay phải nhăn nhéo đặt trên ghế dựa thậm chí còn hơi run run.
Đêm đã khuya nhưng lão không buồn ngủ.
Cứ nhìn bảo kiếm như vậy không biết đã bao lâu, Tiêu Thái sư mới thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm:
- Nhọc nhi, còn nhớ thanh bảo kiếm này không? Khi còn bé không hiểu chuyện con đã từng bắt cha phải cho con chuôi Kình Thiên Kiếm này, lúc đó cha nói với con, chờ một ngày cha gặp được thời cơ sẽ giao cho con…!
Lão ngừng nói, thân hình già nua cuộn trong cái ghế như một lão nhân đáng thương đã gần đất xa trời, già nua như thế, bất lực như thế.
Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn nhảy múa, hắt bóng dáng của lão lên tường, vặn vẹo, dồn nén.
- Hiện tại lão phu đã nghĩ thông suốt, chỉ cần con trở về, lão phu sẽ giao cho con.
Giọng nói của Tiêu Thái sư cũng phát run:
– Xin đừng lâu quá, cha nhớ con… !
Giọng nói của ông cụ rất nhẹ, như chỉ thấp giọng nói mơ, lại giống như đang cúi đầu mà khóc.
Có tiếng đẩy cửa, ông cụ cũng không quay đầu lại, vẫn chỉ lẳng lặng nhìn thanh kiếm đó, nhưng vô cùng rõ ràng, lúc này đến đây, ngoại trừ Tiêu Linh Chỉ không còn ai khác.
Tiêu Linh Chỉ bưng một bình sứ vào trong phòng, thấy Lão Thái sư đang ngồi co ro trong ghế như một đứa trẻ, đôi mắt thoáng buồn, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, thật cẩn thận nắm tay ra mắt Tiêu Thái sư.
Cuối cùng Tiêu Thái sư cũng ngẩng đầu, nhìn cô nương thanh tú trước mắt, mỉm cười hiền hậu, nhận bát canh, cũng không uống ngay mà nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lập tức ánh mắt lại chuyển tới thanh bảo kiếm trên tường, nhẹ giọng hỏi:
Tiêu Linh Chỉ quay sang, đôi mắt đẹp hướng lên thanh bảo kiếm.
Thực ra thanh bảo kiếm đó thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, kiểu dáng rất cổ xưa, có vẻ như đã từ khá lâu, nhưng lại sạch sẽ không một vết rỉ.
- Linh Chỉ không biết. – Tiêu Linh Chỉ hạ giọng đáp – Nhưng Linh Chỉ nghĩ thanh kiếm này nhất định rất quan trọng, nếu không ông nội cũng sẽ không để trong phòng mình, hơn nữa thanh kiếm này nhìn qua thì đã rất lâu rồi mà vẫn sạch sẽ, nhất định là ông nội thường xuyên lau chùi…
Tiêu Thái sư mỉm cười, gật đầu:
- Đứa nhỏ này, thiên tư trí tuệ, rất nhiều chuyện liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu – Lão nhìn thanh bảo kiếm với một ánh mắt kính sợ - Thanh kiếm này xưng là Kình Thiên Kiếm, chính là bội kiếm của tổ tiên Tiêu gia ta khi theo Yến Võ bệ hạ nam chinh bắc thảo. Năm đó Yến Võ bệ hạ khởi binh phản Tề, kêu gọi quần hùng, tổ tiên Tiêu Công ta khi đó đã rút ra chuôi bội kiếm này theo rồng khởi binh, kiếm này đã nhiễm vô số máu tươi…
Tiêu Linh Chỉ dáng người duyên dáng như một đóa thủy tiên nhẹ nhàng nở rộ, đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe.
- Bắt đầu từ Tiêu Công, kiếm này đã trở thành bội kiếm gia chủ của Tiêu thị bộ tộc ta. – Tiêu Thái Sư quay đầu nhìn cháu gái – Kình Thiên Kiếm trăm năm nay luôn được nhiều thế hệ Tiêu gia ta trân quý.
Tiêu Linh Chỉ bừng tỉnh đại ngộ, sờ trán:
- Thì ra là thế.
Tiêu Thái sư thở dài:
- Lão phu tuổi đã cao, tự biết vị trí gia chủ này đã tới lúc phải truyền xuống.
Tiêu Linh Chỉ không nói gì.
- Theo như quy tắc, kiếm này vốn nên truyền cho nghĩa phụ cháu. Làm người đứng đầu bộ tộc, quan hệ tới sự hưng tồn suy vong của cả bộ tộc, không thể không cẩn thận. Nghĩa phụ cháu đối nhân xử thế cuồng ngạo vô tri, bạo ngược kiêu căng, không thể khiến cao thấp trong tộc kính phục, càng không có tài đoàn kết cả Tiêu thị bộ tộc, thật không phải là người có thể gánh vác..
Sâu trong đôi mắt Tiêu Linh Chỉ có vẻ hoảng hốt.
Nàng hoảng hốt không phải là vì Tiêu Thái sư có tâm truyền ngôi gia chủ cho người khác, lấy năng lực và khả năng đối nhân xử thế của Tiêu Hoài Kim quả thật không phải người thích hợp để được chọn làm gia chủ, điều nàng kinh ngạc là chuyện chọn người làm gia chủ trọng đại như thế vì sao Tiêu Thái sư lại bất ngờ nhắc tới vào lúc này.
Nhưng nàng vẫn im lặng chăm chú lắng nghe.
- Thực ra lớn nhỏ trong tộc đều hiểu được, người được chọn làm gia chủ chính là Ngọc nhi ở nơi biên quan xa xôi kia, là Nhị Bá phụ của cháu – Tiêu Thái sư nhẹ nhàng nói tiếp – Nhiều năm trước lão phu đã quyết định giao tương lai Tiêu gia cho hắn.
Tiêu Linh Chỉ cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, mà Tiêu Thái Sư chỉ vẫn cười nói:
- Linh Chỉ, cháu ngồi xuống trước đi, nói chuyện với ông nội.
Tiêu Linh Chỉ gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ghế.
Tiêu Thái sư trầm mặc một chút, hạ giọng nói:
- Lần này bình định, cháu biết là ai lĩnh quân về kinh…
- Trong kinh lớn bé nhiều ngày nay vẫn nói về chuyện này – Sắc mặt Tiêu Linh Chỉ có chút mất tự nhiên – Là….là Hàn Mạc!
Tiêu Thái sư khẽ gật đầu:
- Không sai, chính là Hàn Mạc. – Ánh mắt ông đột nhiên sắc bén – Nhưng sau lưng việc này lại ẩn chứa một vấn đề thật lớn, hẳn là cháu hiểu được?
Tiêu Linh Chỉ nhíu mày, trầm ngâm một lát mới hỏi:
- Ý ông nội là…?
- Hàn Mạc lần này tới Tây Bắc chính là hộ vệ Thái tử điện hạ tuần tra biên quan, chấn nhiếp người Ngụy Quốc. Nhưng quay về Kinh cần vương cũng lại là Hàn Mạc lãnh binh, trong này đương nhiên có vấn đề lớn!
…
- Ý ông nội có phải biên quan đã xảy ra biến cố? – Tiêu Linh Chỉ nhíu mày hỏi.
Mặc dù một bàn tay của Tiêu Thái sư còn đang run rẩy vẫn cố gắng giữ mình bình tĩnh trở lại, gật đầu:
- Nếu không có biến cố, thì lãnh binh quay về dù không phải Tiêu Hoài Ngọc cũng nên là Thái tử, bất kể thế nào cũng không có khả năng là Hàn Mạc. Hàn Mạc ở trong quân Tây Bắc không có sức ảnh hưởng, nhưng lúc này quay về quân Tây Bắc lại nghe theo quân lệnh của hắn, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng…!
Khuôn mặt ông nháy mắt đã già đi mười tuổi, đôi mắt toát ra thần sắc tuyệt đối không thể trước mặt người người mà tỏ ra hoảng sợ thậm chí là cầu xin, thanh âm tuy rằng cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng không che dấu nổi sự run rẩy:
- Linh Chỉ, con nói, có phải hắn… đã có chuyện hay không?
Lão nhìn Tiêu Linh Chỉ như một lão nhân đói khát đáng thương đang chăm chằm nhìn một cô nương tay cầm bánh mỳ, trong mắt chan chứa cầu xin.
Nhìn ánh mắt bất lực của Tiêu Thái sư, lòng Tiêu Linh Chỉ rất đau xót, nàng đáp lại với một giọng điệu cực kỳ khẳng định:
- Ông nội, Nhị bá phụ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Bá phụ là danh tướng thập phương, là cường giả võ đạo, dưới tay có một trăm ngàn quân Tây bắc trung thành và tận tâm, trên đời này không thể có bất cứ kẻ nào có thể làm thương bá phụ.
Nghe được câu này, sắc mặt Tiêu Thái sư vừa sợ hãi vừa vui mừng, một bàn tay bắt lấy cánh tay ngọc của Tiêu Linh Chỉ:
- Linh Chỉ, cháu thật sự cho rằng như vậy? Cháu trí tuệ hơn người, lời nói tất có lý, cháu thật sự cảm thấy Nhị bá phụ của cháu bình yên vô sự?
Tiêu Linh Chỉ cảm thấy bàn tay của Tiêu Thái sư bắt lấy tay mình rất mạnh, cánh tay ngọc hơi đau đau, mày liễu khẽ nhíu nhưng vẫn gật đầu khẳng định:
- Ông nội, Nhị bá phụ không có việc gì!
Tiêu Thái sư giống như người rơi xuống nước bắt được cọc, tràn đầy vui sướng, rất nhanh nhận ra mình có chút thất thố, vội vàng buông tay, dịu dàng nói:
- Linh Chỉ, cháu… !
Nàng mỉm cười:
- Linh Chỉ không sao.
Nhờ một câu nói của Tiêu Linh Chỉ, tâm tình của Tiêu Thái sư dường như đã tốt hơn nhiều, ở trong phòng chắp tay sau lưng thong thả bước đi qua lại, miệng thì thào tự nói:
- Không sai, Hoài Ngọc văn võ song toàn, dưới trướng binh sĩ ngàn vạn, hơn nữa tính tình nó lại cẩn thận vô cùng, tuyệt đối không ai có thể làm nó thương tổn… Không sai, tuyệt đối không có ai có thể làm nó bị thương…!
Lão bước qua bước lại mấy chục vòng, miệng vẫn lặp lại mấy câu nói, thẫn thờ vô giác. Một lúc lâu sau lão đột nhiên dừng chân, nhíu mày trầm ngâm một lát cuối cùng mới nói:
– Nếu như vậy vì sao lần này lãnh binh trở về lại là Hàn Mạc? Hoài Ngọc ở đâu? Thái tử ở đâu?
Tiêu Hoài Ngọc là con của lão, Thái tử tuy là người trong Hoàng thất, nhưng hiện giờ cũng là cháu rể của mình, hai người đó lại không có chút tin tức, đương nhiên lão cũng biết chút ít về Tây bắc, nhưng cho tới tận bây giờ cũng không nhận được tin báo gì về tung tích hai người đó.
Ngồi lại trên ghế, lão suy nghĩ một lát, ánh mắt đã lạnh lùng, hạ giọng:
- Chẳng lẽ Hàn Mạc lãnh binh quay về Kinh có liên quan tới Thái tử?
Lão nheo nheo mắt, nhất thời như đã quên Tiêu Linh Chỉ bên cạnh, thì thào lẩm bẩm:
- Tô Vũ Đình và Thái tử có quan hệ rất mờ ám, mấy năm nay đi lại với nhau, Thái tử tới biên quan, Tô Vũ Đình khởi binh ở Kinh thành, hơn nữa Hỏa Sơn doanh của Thái tử cũng đi theo làm loạn… Náo động lần này trong kinh quyết không tránh được liên quan với Thái tử. Thái tử đi Tây Bắc, hiện giờ nghĩ đến nhất định có ý đồ khác. Hắn muốn làm gì nhỉ? Hàn Mạc nắm được binh quyền, làm sao như vậy được? Binh quyền luôn nằm trong tay Hoài Ngọc, không được Hoài Ngọc cho phép, Hàn Mạc không có khả năng lấy được binh quyền Tây Bắc, quân Tây Bắc cũng không có khả năng nghe theo quân lệnh của Hàn Mạc. Chẳng lẽ binh quyền của Hàn Mạc là Hoài Ngọc ban cho? Vì sao Hoài Ngọc phải giao binh quyền cho tiểu tử kia…!
Lão rất tin tưởng vào con trai mình, tuy đã sớm cảm giác được lần này Thái tử đi biên quan rất có thể là muốn ra tay với Tiêu Hoài Ngọc, nhưng trong lòng Thái sư, Thái tử và Hoài Ngọc không phải là đối thủ ngang tay. Tuy hai người được cho là một quân một thần, nhưng vị Thái tử kia giống như một con kiến, tuyệt đối không thể chiếm được tiện nghi gì từ lão hổ như Hoài Ngọc.
Cũng vì nguyên nhân này lão thật sự không nghĩ ra ở Tây Bắc đến tột cùng đã xảy ra dị biến gì, nguyên nhân chính là vì không thể tưởng được Tiêu Hoài Ngọc sẽ bị người khác ám toán, cho nên rất nhiều chuyện trong mắt lão thực khó giải thích.
Lão tin tưởng mười phần vào Tiêu Hoài Ngọc, nhưng từ sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy bất an, cái cảm giác bất an đó bắt đầu từ khi bị phản quân bắt nhốt, cho tới tận bây giờ không những không giảm bớt, ngược lại càng nhiều hơn.
Tô gia phản loạn khiến Tiêu Thái sư nhìn rõ một sự thật rất tàn khốc, điều kiện tiên quyết để bọn họ có cái gan phản loạn chính là Tiêu Hoài Ngọc mất binh quyền, nếu không với một trăm ngàn tinh binh Tiêu Hoài Ngọc nắm giữ, Tô gia động cũng không dám động.
Hàn Mạc lãnh binh về kinh đã xác định cho lo lắng trong lòng ông, nhưng ông cũng không thể tin được, càng không muốn tin.
Hai vợ chồng vừa mới dùng xong điểm tâm sớm, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu:
- Thiếu gia, lão gia chờ ngài ở thư phòng, nhắc ngài nhanh chóng qua.
Hàn Mạc vừa nghe đã nhận ra giọng Hàn Thanh.
Hắn tiếp nhận khăn gấm Tuệ Nương đưa qua, xoa xoa khóe miệng, đứng dậy nói:
- Ta tới chỗ phụ thân trước.
Hắn nói với Tuệ Nương.
- Chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt!
Tuệ Nương lại cười nói:
- Thiếu gia yên tâm.
Nàng lập tức lấy áo lông cừu, hầu hạ Hàn Mạc mặc vào.
Lúc này Hàn Mạc mới ra cửa, Hàn Thanh đã sớm chờ đón, hai người liếc nhau, hết thảy không cần phải nói.
Xuyên qua đình viện, tới ngoài thư phòng Hàn Huyền Xương, đi thẳng vào đã thấy Hàn Huyền Xương đang ngồi trên ghế thư phòng, nhắm mắt dưỡng thần, thấy Hàn Mạc đi vào, Hàn Huyền Xương mới mở to mắt, nhìn con trai mình, khóe miệng lộ ra nụ cười, nhưng rất nhanh liền nghiêm trang lại, trầm giọng hỏi:
- Ngày đó nếu không phải Đường Minh Ngô lâm trận phản chiến, nếu không có Tô Vũ Đình chịu chết dừng loạn, con sẽ lựa chọn thế nào?
Trong đôi mắt hắn có vẻ ác liệt khác thường, mà vẻ mặt lại vô cùng ngưng trọng:
- Vì những nữ quyến trên thành kia, vì cái gọi là nhân nghĩa, liền thật sự đáp ứng yêu cầu của Tô Quan Nhai, để bọn họ rút khỏi kinh thành sao?
Ngày đó sau khi Tô Vũ Đình chết, cha con hai người đều có việc riêng, rất nhanh đều tự phân ra xử lý công việc, cũng không có thời gian nói chuyện với nhau, hôm nay thật vất vả có cơ hội, Hàn Huyền Xương mở miệng liền chất vấn.
Hàn Mạc đứng trước mặt Hàn Huyền Xương, trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Lúc nhỏ phụ thân từng dạy con, thân là nam nhi, một thân xương máu, chính là dùng để bảo vệ người nhà, tan xương nát thịt cũng không tiếc.
Vẻ mặt ngưng trọng của Hàn Huyền Xương hơi hòa hoãn một chút, gật đầu nói:
- Cha từng nói lời này.
- Hiện giờ chuyện tới trước mắt, trên đầu thành có di nương, có đại bá mẫu, có đại tẫu, có Lão Thái Quân, có nhạc mẫu… !
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Những người này đều là người nhà, nếu dựa theo lời phụ thân dạy con lúc trước, đó là không tiếc mọi giá phải cứu bọn họ. Nếu không, cho dù bình định phản quân, lại mất người nhà, đó cũng tương đương thất bại!
Hàn Huyền Xương nhíu mày, trừng mắt liếc Hàn Mạc, nhưng cuối cùng thở dài nói:
- Trước tiên con ngồi xuống nói chuyện!
Chờ Hàn Mạc ngồi xuống bên cạnh, hắn mới tiếp tục nói:
- Cũng không phải cha lòng dạ độc ác, nhưng con phải biết rằng, có đôi khi lòng dạ đàn bàn, không những không cứu được người mình muốn cứu, trái lại sẽ gặp phiền toái lớn hơn.
Hắn nâng chén trà nóng đã pha tốt bên cạnh lên, nhẹ nhàng vỗ về mặt chén, chậm rãi nói:
- Con có nghĩ qua, nếu không có biến cố, con thật sự đáp ứng yêu cầu của Tô Quan Nhai, sau này sẽ tạo thành hậu quả gì?
Hàn Mạc ngồi yên, không nói gì.
- Kháng chỉ trước mặt mọi người, chỉ một tội này cũng đủ chém đầu con, cho dù lấy công chuộc tội, lưu lại tính mạng, con cũng không tránh được bãi quan miễn chức.
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Mà cha đã khuyên bảo con từ rất sớm, nhiệm vụ quan trọng nhất của con, đó là đem tất cả các thế lực trong tay, tiêu hóa cho mình sử dụng nhanh nhất. Tuy rằng thời gian không nhiều lắm, nhưng con cũng không khiến cha thất vọng, ở Tây Hoa Thính và Báo Đột Doanh cũng có căn cơ, nhưng một khi bởi vì một lần sai lầm mà bãi quan miễn chức, vứt bỏ hết thảy trên tay, đó là vì nhỏ mà mất lớn, cực kỳ ngu xuẩn!
Hàn Mạc biết lời phụ thân nói không phải không có lý, nhất thời cũng không dám phản bác, chỉ nhìn phụ thân nghe giáo huấn.
- Còn nữa, con cũng nên hiểu được một đạo lý, thứ gọi là hiền không nắm binh, một tướng lãnh chân chính, nên đứt thì đứt, nên vứt bỏ thì vứt bỏ, quân nhân chỉ tin tưởng người mạnh.
Hàn Huyền Xương nghiêm mặt nói:
- Nếu quả thật bị kẻ thù cưỡng ép vài người nhà, con liền thỏa hiệp, vậy bộ hạ con sẽ nhìn con thế nào? Lúc này đây, con đã bộc lột một nhược điểm trí mạng của mình ra, trọng tình trọng nghĩa tất nhiên không có gì đáng trách, nhưng nếu quan hệ hưng suy của gia tộc, vậy không phải lúc nói chuyện tình nghĩa.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Hàn Mạc, gằn từng chữ:
- Những lời này của cha, con phải nhớ kỹ trong lòng, lòng dạ đàn bà, sẽ hại chết càng người nhiều. Nếu sau này có một ngày, cha bị rơi vào tay kẻ thù, con cũng không cần e dề, để bộ hạ con trước bắt chết cha, sau thay cha báo thù, đây mới là đứa con ta muốn nhìn thấy!
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Phụ thân nói chuyện này để làm gì.
Hàn Huyền Xương thở dài, cũng không tiếp tục chuyện này, trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi:
- Tây Bắc bên kia… Thật sự xảy ra chuyện sao?
- Phải chăng Phụ thân biết cái gì?
Hàn Huyền Xương lắc đầu:
- Cha con Tô gia phản loạn, trước đó cha không hề dự đoán được. Nhưng nếu bọn họ dám khởi binh ở kinh thành, hơn nữa không tấn công hoàng thành, mà lại cố thủ Cửu Môn, đó hiển nhiên là chờ đợi viện quân… !
Hắn nhìn Hàn Mạc:
- Thái tử đi Tây Bắc, bọn họ hẳn là chờ Thái tử dẫn binh trở về, sau đó hợp binh một chỗ một lướt bắt hết mấy đại thế gia chúng ta?
Thư phòng này vô cùng bí ẩn, chung quanh phòng lại có Ảnh Tử Vệ canh gác, cha con hai người tự nhiên nói chuyện không cần né tránh.
- Hắn quả thật muốn đi Tây Bắc đoạt quyền.
Trước mặt phụ thân mình, Hàn Mạc tự nhiên không giấu diếm bất cứ thứ gì:
- Hắn cũng thiếu chút nữa đã nắm được binh quyền trong tay!
- Hiện giờ thế nào?
Hai tay Hàn Huyền Xương không kìm nổi mà nắm chặt:
- Tiêu Hoài Ngọc và Thái tử hiện giờ ở nơi nào?
Hàn Mạc trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói:
- Đã chết!
Thân thể Hàn Huyền Xương chấn động, hắn cũng không có bất cứ vẻ vui mừng gì, thân thể vốn nghiêng về phía trước liền ngã dựa vào ghế giống như hư thoát, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, nhưng lại run nhè nhẹ.
Trong thư phòng một mảnh yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, khuôn mặt Hàn Huyền Xương lộ ra nụ cười khổ nói:
- Đại Yến… mất nước không xa nữa!
Hàn Mạc nhíu mày, nhưng rất nhanh liền hiểu được ý tứ Hàn Huyền Xương, nếu chỉ có Tiêu Hoài Ngọc chết, mà danh tướng hai nước Ngụy Khánh còn sống êm đẹp, như vậy nước Yến quả thật sắp mất nước.
Không thể nghi ngờ, Hàn Huyền Xương cũng tràn đầy trái tim kính sợ đối với Tiêu Hoài Ngọc.
Hàn Mạc không đợi Hàn Huyền Xương nghĩ nhiều, đã nói:
- Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên đã chết!
Thân thể Hàn Huyền Xương lại chấn động, bỗng nhiên ngồi dậy, há miệng thở dốc, trong nhất thời cũng không nói ra được gì, đôi tay nắm chặt của hắn chậm rãi buông ra, hồi lâu thả nhẹ giọng hỏi:
- Con… nhìn thấy tận mắt?
Giờ phút này, sắc mặt hắn ngưng trọng từ trước tới này chưa có.
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
- Như nào có thể?
Hàn Huyền Xương chau mày:
- Điều… điều này không có khả năng.
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Con cũng từng không tin tưởng, nhưng đây đều do con nhìn thấy tận mắt, con không thể không tin.
Hàn Mạc cũng không giấu diếm, đều nói tất cả những gì nhìn thấy nghe thấy trên đỉnh Thiên Nhai cho Hàn Huyền Xương, mà Hàn Huyền Xương sắc mặt kinh hãi, khó có thể tin. Khi Hàn Mạc nói xong, hắn mới ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt trầm tư, dường như là muốn làm rõ một ít manh mối trong đó.
Trên thực tế trước khi Hàn Mạc lên đỉnh Thiên Nhai, Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên đã ly thế, vừa lúc gặp gỡ Tiêu Hoài Ngọc và Đỗ Vô Phong giao thủ sau đó trốn thoát. Sau hắn chẳng qua cũng là đoán biết mấy đại danh tướng nhất định là chém giết lẫn nhau mà chết, nhưng cho tới giờ hắn vẫn nghĩ không ra vì sao mấy vị danh tướng có thể tụ tập trên đỉnh Thiên Nhai.
Thái tử đóng giả mất tích, dụ dỗ Tiêu Hoài Ngọc lên núi, điểm này cũng giống Hàn Mạc, nhưng vì sao hai danh tướng nước Ngụy lại xuất hiện trên đỉnh Thiên Nhai? Thương Chung Ly ở trên đình Thiên Nhai, là cho thấy Thái tử sớm âm thầm cấu kết với Thương Chung Ly hay không? Sự tình thật sự đơn giản như thế? Sau lưng còn có âm mưu khác không?
Người đã chết, lưu lại rất nhiều bí ẩn.
Hơn nữa Hàn Mạc vẫn nghĩ rằng, nếu nói thế cục này chỉ là Thái tử và Thương Chung Ly bày ra, vậy thì không có khả năng, bởi vì bày ra tấm lưới này, nhất định có rất nhiều âm mưu đan xen lẫn nhau, phía sau màn còn có bàn tay nào khác hay không?
…
- Ngoài con và Đỗ Vô Phong thoát đi, chuyện này còn có bao nhiêu người biết?
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị hỏi.
Hàn Mạc lắc đầu nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Theo con biết, chỉ có con và Đỗ Vô Phong biết chuyện trên Thiên Nhai, nhưng… rốt cuộc còn người khác biết hay không, con quả thật khó có thể biết.
Hàn Huyền Xương đứng dậy khỏi ghế, chắp hai tay sau lưng, bước chân thong thả qua lại.
Hắn vô cùng rõ ràng, một trận chiến trên đỉnh Thiên Nhai, là một trận chiến liên quan đến thế cục thiên hạ, ba đại danh tướng chết trận, Đỗ Vô Phong trọng thương, không thể nghi ngờ, một khi tin tức này truyền ra, mây gió chắc chắn bắt đầu khởi động trong thiên hạ.
- Việc này tuyệt đối không thể tiết lộ ra.
Hàn Huyền Xương nghiêm túc nói:
- Chuyện này, cha muốn thảo luận với đại bá con một phen.
Hàn Mạc nhíu mày, do dự một chút, rốt cục nói:
- Phụ thân, con có một câu, không biết có nên nói hay không!
- Con nói!
- Phụ thân nghĩ tới, đối với lần binh biến này, đại bá có thể biết được gì?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm đôi mắt phụ thân, chận rãi nói:
- Chuyện Tây Bắc, đại bá có biết phong thanh hay không?
Hàn Huyền Xương thần sắc căng thẳng, cặp mày rậm cùng nhíu lại một chỗ, trầm mặc một lát, rốt cục nói:
- Tự nhiên sẽ không, nếu như đại bá con biết việc này, tuyệt đối sẽ không giấu diếm cha.
- Thái tử âm thầm bồi dưỡng một đám sát thủ.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Lúc Tô Vũ Đình binh biến, đám sát thủ này liền đi ra, chẳng những hành động ở Tây bắc, hơn nữa lao tới các quận, ý đồ bắt cóc gia chủ trưởng lão các quận, việc này, phụ thân có biết không?
Hàn Huyền Xương nói:
- Cha và các quan viên nội các bị giam lỏng, rất nhiều chuyện không có tin tức. Chẳng qua sau mới biết được, sáu trưởng lão Phạm gia, bốn trưởng lão Tiêu gia quả thật đều bị bắt vào kinh.
- Đó là đám sát thú dưới tay Thái tử gây ra.
Hàn Mạc cười lạnh:
- Lâm Dương quận của ông ngoại, cũng gặp tập kích, hơn nữa bị thích khách giết vài trưởng lão, ngay cả… ngay cả bà ngoại cũng… !
Nói tới đây, vẻ mặt Hàn Mạc ảm đạm, không tiếp tục nói.
Hàn Huyền Xương thần sắc thay đổi, sợ run một lát, lập tức thở dài một tiếng, nói:
- Việc này tạm thời không nên nói cho mẫu thân con!
- Con hiểu được.
Hàn Mạc gật đầu, sắc mặt lập tức nghiêm nghị:
- Lần này duy nhất không bị hao tổn chỉ có Hàn gia ta. Có lẽ phụ thân không biết, thích khách thủ hạ của Thái tử cũng tới Đông Hải, nhưng lại chụp không trúng, hơn nữa sát thủ phái đi Đông Hải đều bị giết. Nhị bá phụ lập tức dẫn mấy trăm kỵ binh tới kinh, hiện giờ đang ở trong quân doanh ngoài kinh thành!
- Ồ!
Hàn Huyền Xương lại ngẩn ra:
- Nhị ca cũng tới?
Hắn lập tức nói:
- Đại gia gia và gia gia của con thế nào? Trưởng lão trong tộc thế nào?
Hàn Mạc nhìn thần sắc phụ thân, trong lòng thầm than, không thể nghi ngờ, đối với chuyện xảy ra ở Đông Hải, Hàn Huyền Xương hiển nhiên hoàn toàn không biết gì cả.
- Trước khi sát thủ tới Đông Hải, đại gia gia đã mang theo gia gia và tất cả trưởng lão rời bến.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Cho nên không có một người thương vong!
- Điều… điều này cũng quá trùng hợp đi!
Hàn Huyền Xương bật thốt lên, nhưng nháy mắt, vẻ mặt liền cổ quái, đến cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Cha con hai người liếc nhau, đều thấy được hoài nghi trong mắt đối phương.
Chuyện trùng hợp, thiên hạ không phải không có, nhừng trùng hợp như thế, quả thật vô cùng quỷ dị.
…
- Việc này không cần suy nghĩ nhiều.
Một lúc lâu sau, Hàn Huyền Xương mới thấp giọng nói:
- Bọn họ đều bình an, đó là chuyện rất may mắn.
Hắn ngừng một lát, rốt cục hỏi:
- Binh phù Đại tướng quân Tây Bắc, hiện giờ ở trong tay con hay không?
Hàn Mạc gật đầu, thật cẩn thận lấy binh phù từ bên hông ra.
Hàn Huyền Xương nhìn thoáng qua, nâng tay nói:
- Cất nó cho tốt.
Đợi Hàn Mạc thu hồi binh phù, Hàn Huyền Xương mới nghiêm mặt nói:
- Mạc nhi, con có biết, vật bên hông còn, có gì quan trọng?
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Con hiểu được!
- Hiểu được là tốt rồi.
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói:
- Nếu miếng binh phù này bị hắn thu hồi, hậu quả thiết nghĩ không tưởng được!
Hắn gằng từng chữ:
- Trên triều đình ngươi tranh ta đoạt âm mưu quỷ kế tất nhiên là cực kỳ náo nhiệt, nhưng xét đến cùng, người mạnh nhất trong thiên hạ này, vẫn là người trong tay có binh quyền, không có binh quyền, nhảy cao bao nhiêu cũng bị ngã chết!
Hàn Mạc vẻ mặt lạnh lùng, cười lạnh nói:
- Phụ thân yên tâm, nếu miếng binh phù này tới tay con, muốn cầm nó khỏi tay con, đó là si tâm vọng tưởng!