Phủ Thái Sư.
Từ lúc bắt đầu hoàng hôn, có rất nhiều xe ngựa liên tục đi đến bên ngoài phủ Thái Sư, chờ vào bái kiến Thái sư, mà chủ nhân những xe ngựa này, tự nhiên là quan viên phái Tiêu tộc
Sau triều hội hôm nay, quan viên Tiêu phái đã bất chấp Hàn gia đạt được lợi ích chính trị rất lớn trong lần triều hội này, quan tâm duy nhất của bọn họ, chính là Tiêu Thái Sư có thật sự muốn từ quan quy ẩn hay không.
Tiêu Thái Sư từ quan quy ẩn, tuyệt đối là một quả bom tấn, nổ choáng những người trong triều, mà bị thương lớn nhất, tự nhiên là các quan viên môn hạ bám vài Thái Sư.
Đây chẳng khác nào là một gốc cây đại thụ che trời, Tiêu Thái Sư là thân cây đại thụ này, thân cây ầm ầm đổ sập, cành lá trên cây sẽ sống thế nào?
Cho nên gần như tất cả quan viên Tiêu phái hôm nay đều không quan tâm chính sự, đợi cho nha môn hết việc, một đám quan viên ngay cả phủ đệ của mình cũng không trở về, liền ngồi xe đều đi tới phủ Thái Sư, đường phố rộng thùng thình trước phủ Thái Sư sớm đã chật ních xe ngựa quan viên, mà trước cửa lớn phủ Thái Sư, năm sáu chục quan viên lớn nhỏ tề tụ trước cửa, túm năm tụm ba, đều đang nói gì đó.
Cửa lớn phủ Thái Sư đóng chặt, căn bản không mở.
Mà đám quan viên lại không có ý rời đi, việc này rất quan trọng, liên quan đến tiền đồ và vận mệnh của vô số quan viên Tiêu phái sau này, cửa chính không mở, đám quan viên liền tập trung chờ ngoài phủ Thái Sư.
Không ít quan viên lại nói ra, cho dù chờ ở nơi này vài ngày, cũng sẽ không rời đi.
Thái Sư cũng không để những quan viên này đợi vài ngày, khi không ít quan viên bị lạnh run rẩy gần như đánh mất nghị lực, mới vào giờ hợi, trời đã tối, cửa chính phủ Thái Sư rốt cục chậm rãi mở ra.
Quản gia phủ Thái Sư cầm một tấm thiếp, nhìn đám người ồn ào bên dưới, giơ tay ra hiệu mọi người yên tĩnh, mới cao giọng nói:
- Đọc đến tên quan viên nào, mời vào phủ!
Hắn cao giọng đọc:
- Hộ Bộ Hữu Thị Lang Tiêu Minh, Lễ Bộ Hữu Thị Lang Tiêu Vân, Thái Phó Tự Thiếu Khanh Tiêu Chính, Ngự Sử Trung Thừa Ngự Sử Viện Phó Hải Thanh, Chủ Sự Đại Lý Tự Tiêu Khấu Tuân… !
Quan gia đọc một hơi tên mười lăm người, liền thu hồi tấm thiếp trong tay, cao giọng nói:
- Các vị đại nhân mời đi theo ta!
Hắn xoay người liền đi vào trong phủ.
…
Mười lăm tên quan viên được gọi tên theo quản gia tiến vào phủ Thái Sư, mãi đến khi đi đến chính sảnh trong phủ Thái Sư, lại nhìn thấy bên trong đã bày hai bàn tiệc rượu.
Trong chính sảnh, đã có mấy người ở trong đó.
Tiêu Thái Sư tuổi già sức yếu ngồi ở ghế Thái Sư trong chính sảnh, không ngờ trong tay nắm một trượng gỗ, đứng bên cạnh lão là Công Bộ Thượng Thư Tiêu Hoài Kim, Lễ Bộ Thị Lang Tiêu Đồng Quang và Hình Bộ Thượng Thư Tiêu Vạn Trường.
Bốn người này, chính là đệ tử chính thống Tiêu gia.
Tiêu Thái Sư thần sắc bình thản, vị Tiêu Đồng Quang Tiêu Thị Lang từng thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Bích Di Nương vẻ mặt mờ mịt, mặc quần áo lông cừu thật dày, thậm chí còn cảm thấy lạnh, nắm quần áo quấn quấn lại.
Mà Tiêu Hoài Kim vẻ mặt không cam lòng, Tiêu Vạn Trường sắc mặt lo lắng.
Chúng quan viên dựa theo chức quan cao thấp xếp thành ba hàng, cùng thi lễ vói Thái Sư, lập tức đều lẳng lặng đứng.
- Đều ngồi vào vị trí đi!
Tiêu Thái Sư chống trượng gỗ chậm rãi đứng dậy, Tiêu Hoài Kim cất bước tới nâng, ngồi xuống bàn rượu bên trái bàn chính vị, chúng quan viên ngơ ngác nhìn nhau, lại không dám nhiều lời, đều ngồi vào vị trí, rất nhanh liền phân ra ngồi xuống hai bàn.
Bên cạnh sớm có nhà hoàn tiến lên hầu hạ rót đầy chén rượu cho các vị quan viên.
Tiêu Thái Sư dẫn đầu cầm lấy chén rượu, đứng dậy, liếc nhìn chúng quan viên, mọi đôi mắt lúc này đều tụ tập lên mặt Tiêu Thái Sư.
- Mấy năm nay, ít nhiều các vị dụng tâm, Tiêu gia ta có thể phồn vinh hưng thịnh.
Tiêu Thái Sư chậm rãi nói:
- Mỗi vị đang ngồi, đều là công thần lớn của Tiêu gia ta, lúc này lão phu kính các vị một ly!
Nói xong, Tiêu Thái Sư dẫn đầu uống cạn chén rượu.
Rầm một tiếng nữa, các quan viên đồng loạt đứng dậy, nâng cao chén rượu, đồng thời uống cạn.
Tiêu Thái Sư buông chén rượu, ra hiệu mọi người ngồi xuống, mới chậm rãi nói:
- Lão phu biết vì sao hôm nay các vị đến, nhưng lão phu chỉ có thể nói, tấu chương đã trình lên, tâm ý lão phu đã định, sẽ không thay đổi!
Ngoại trừ bốn đệ tử chính thống Tiêu gia, quan chức cao nhất ở đây chính là Hộ Bộ Hữu Thị Lang Tiêu Minh, hắn cùng ở Hộ Bộ với Hàn Huyền Đạo, tự thành một phái, trước đây vẫn cản tay Hàn Huyền Đạo khắp nơi, cũng bởi vì hai phái đấu đá ở Hộ Bộ, trái lại khiến các quan viên Hộ Bộ không dám dính vào vũng bùn, đều bị bức bách thanh liêm.
- Thái Sư, ngài già muốn quy ẩn, những người chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tiêu Minh là người đầu tiên đứng dậy, hỏi ra lời đang nghẹn trong lòng mọi người:
- Hiện giờ Hàn gia thế lớn, chúng ta chống đỡ vốn đã gắng hết sức, nếu ngài lại ẩn lui, chúng ta còn không phải bị Hàn gia thôn tính tiêu diệt cả đám? Chẳng lẽ Thái Sư trơ mắt nhìn Tiêu gia chúng ta điêu linh như vậy, tùy ý Hàn gia họ khi dễ chúng ta?
- Không thể chống đỡ, thì không cần phải chống đỡ!
Tiêu Thái Sư liếc nhìn Tiêu Minh:
- Hôm nay lão phu cho các ngươi vào phủ, chính là muốn nói cho các ngươi, từ hôm nay trở đi, các ngươi thay đổi lối sống khác đi!
- Dựa vào cái gì muốn chúng ta cúi đầu trước bọn họ?
Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Tiêu Chính tính tình táo bạo, là người thẳng tính, lúc này không kìm nổi đứng dậy nói:
- Chẳng lẽ Tiêu gia chúng ta còn sợ Hàn gia bọn họ sao? Không sai, hiện giờ Hàn gia bọn họ quả thật thanh thế lớn, nhưng bọn họ còn có thể làm gì chúng ta? Đại tướng quân tay cầm trọng binh, nếu Hàn gia bọn họ làm ẩu, Đại tướng quân ra lệnh một tiếng, là làm cho Hàn gia bọn họ…
- Câm mồm!
Tiêu Thái Sư lớn tiếng trách mắng, ánh mắt lạnh lùng:
- Ngươi ngồi xuống đi!
Thái Sư quát một tiếng chói tai, tuy rằng Tiêu Chính tính tình báo bạo, nhưng cũng rất sợ hãi, cúi đầu, không dám nói nữa, ngồi xuống.
Cho dù Thái Sư từ quan, không có thân phận Thái Sư, nhưng lão vẫn là gia chủ Tiêu gia, có quyền lực trừng phạt bất cứ một gã đệ tử Tiêu thị nào, thân phận Thái Sự trên triều chưa chắc có quyền uy tuyệt đối, nhưng thân phận gia chủ, đối với mấy đại thế gia nước Yến mà nói, đó đều là quyền uy tuyệt đối của gia tộc, không thể khiêu chiến.
Đám quan viên Tiêu phái này, đương nhiên không có khả năng biết Tiêu Hoài Ngọc đã gặp chuyện không may, tâm lý của bọn họ giống người trong thiên hạ, đều cho rằng Tiêu Hoài Ngọc là nhân vật giống như thần, không thể chiến thắng.
Trong mắt đa số người, chẳng sợ Tiêu gia thất thế trên triều, chẳng sợ thế gia khác mạnh mẽ trở lại, chỉ cần có Tiêu Hoài Ngọc, như vậy hết thảy đều không quan trọng, cây đại thụ Tiêu Hoài Ngọc không ngã, Tiêu gia không thể dính dáng đến hai chữ "thất bại".
Tiêu Thái Sư chậm rãi nói:
- Lời của lão phu, hy vọng các vị có thể ghi tạc trong lòng. Bữa tiệc hôm nay xong, từ nay về sau, các vị phải tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, ổn định bổn phận.
Ánh mắt lão âm trầm:
- Giống như lời vừa rồi, phải đổi một lối sống khác. Cuộc sống xa hoa lúc trước của mọi người, đều phải thay đổi.
Chúng quan viên ngơ ngác nhìn nhau, trong nhất thời không dám nói lời nào.
- Làm quan, trước tu thân!
Tiêu Thái Sư chậm rãi nói:
- Các vị ở trong quan trường nhiều năm, chuyện trong đó lão phu không cần nói, tự các vị cũng rõ ràng trong lòng. Sau khi lão phu lui ẩn, mong rằng các vị làm việc cẩn thận, nếu bị người khác nắm được nhược điểm, bãi quan miễn chức thậm chí là bị chém đầu, chớ trách lão phu không nhắc nhở trước!
- Thái Sư, nếu là như vậy, ta thà rằng từ quan mặc kệ giống như Thái Sư.
Tiêu Chính quả thật vẫn không ngăn được miệng mình, cao giọng nói:
- Không có Thái Sư, chúng ta còn không phải là cá mặc người thịt? nếu như thế, còn không bằng sớm về nhà sống qua ngày đi.
Lời hắn vừa dứt, liền có vài tên quan viên cùng kêu lên:
- Không sai, chờ bị Hàn gia hại chết, còn không bằng sớm từ quan cho xong việc.
Tiêu Thái Sư lạnh lùng cười nói:
- Từ quan? Rất tốt, ai muốn từ quan, ngày mai trình tấu chương trên triều đi. Nếu trong cung còn chưa đồng ý, lão phu bây giờ còn chưa đi, nghĩ tới lão phu còn có thể nói chuyện cho các ngươi, khuyên Thánh thượng đồng ý nguyện vọng từ quan của các ngươi. Ai muốn từ quan, đứng ra đây!
Tiêu Thái Sư vừa nói ra lời này, đám quan viên đều câm lặng.
Nói từ quan, tự nhiên là lời nói nhất tức giận nhất thời mà thôi.
Làm quan, thân trong quan trường tự nhiên có đủ loại tranh đấu gay gắt, nhưng lại có được quyền thế người bình thường không có, nào có ai thật lòng tình nguyện buông tha quan chức trong tay mình vô ích.
Vừa vào cửa quan, ai cũng thầm nghĩ đi lên trên, nếu không phải bất đắc dĩ, ai chịu từ quan.
- Kiến công lập nghiệp các ngươi không hiểu, bo bo giữ mình cũng nên biết làm như thế nào chứ?
Tiêu Thái Sư thản nhiên nói:
- Làm quan tự kiềm chế, bo bo giữ mình, sẽ là cuộc sống sau này của các ngươi!
…
Ngoài hậu viện phủ Thái Sư là một ngõ tắt nhỏ dài, đêm dài an tĩnh, tường hậu viện cao chừng hai trượng, cao thủ bình thưởng dù thế nào cũng khó nhảy vào, hơn nữa mặt tường bóng loáng, cũng khó có chỗ mượn lực, cho nên phủ Thái Sư canh phòng nơi này mỏng nhất.
Hàn Mạc ẩn phía sau một gốc cây đại thụ ở ngõ nhỏ, nhìn người đánh mõ đi qua, lúc này mới giống như âm hồn tới gần vách tường cao bóng loáng kia, nhìn xung quanh, xác định không người, lúc này mới lấy móc sắt vận kình khí lên tay sau đó móc lên vách tường.
Mũi nhọn của móc sắt này vô cùng sắc, Hàn Mạc chỉ dùng một chút lực, móc sắt liền đâm vào trong vách tường, thân thể hắn lập tức dán lên vách tường, nhẹ nhàng bám vào tường chậm rãi trèo lên trên.
Hắn từng mấy ngày liền trèo lên đỉnh Thiên Nhai, độ cao bức tường này tự nhiên không đáng nhắc đến.
Bò tới đầu tường rồi, Hàn Mạc một tay thò lên tường, nhìn vào trong viện thăm dò, phía sau tường viện là hậu hoa viên phủ Thái Sư, trong đêm đông như thế tự nhiên không có người ở trong này.
Bóng đen chợt lóe, vù một tiếng, Hàn Mạc liền bay qua tường viện, yên lặng không tiếng động dừng ở vườn, tựa như một con báo chui vào rừng trúc trong vườn.
Động tác của hắn nhẹ nhàng nhanh chóng, vô cùng linh hoạt, công phu này cũng do từ nhỏ đến lớn đều trải qua huấn luyện, tạm thời mượn rừng trúc che dấu hành tích của mình, nín thở xem xét động tĩnh chung quanh.
Nơi này chung quy là phủ Thái Sư, tuy rằng kỹ thuật hắc ám của Hàn Mạc rất tinh thông, cũng không dám chủ quan, dù sao phủ Thái Sư không giống với phủ đệ bình thường, cũng không ai biết trong phủ đệ trang nghiêm này cất dấu bao nhiêu tai mắt, hơn nữa tòa phủ đệ này là hang ổ của gia chủ Tiêu gia, nhất định che dấu không ít Ảnh Tử Vệ, chính mình lẻn vào phủ Thái Sư tối nay, vạn lần không thể sơ xuất, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
Hắn xác định bốn bề vắng lặng, lúc này mới lặng yên không tiếng động đi bí mật đi về phía mục tiêu mình tìm kiếm, hắn mặc y phục dạ hành màu đen, hòa vào trong đêm tối, hơn nữa động tác mau lẹ, thật khó phát hiện tung tích của hắn.
Dọc theo đường đi rất cẩn thận, đề phòng khắp nơi, dựa theo tin tức tìm hiểu trước đó, Hàn Mạc bí mật đi tới tây viện phủ Thái Sư, xa xa liền nhìn thấy một tòa lầu hai tầng sáng đèn.
Hàn Mạc nhìn ánh lửa hắt ra từ cửa sổ lầu hai, hít sâu một hơi, lần mò qua giống như âm hồn.
Cửa dưới lầu đóng chặt, Hàn Mạc nhẹ nhàng hòa vào trong đêm tối, chuyển tời cạnh lầu, hai tay dùng sức nắm lấy cầu thang bằng gỗ, cả người liền leo lên hành lang giống linh vượn trèo lên phía trên, đi đến đỉnh, tầng hai lầu gỗ lại nhô ra một chút, ước chừng hai thước, Hàn Mạc thở nhẹ một hơi, giơ tay vươn tới, đụng vào một khe hở nhỏ, dùng sức ngón trỏ và ngón giữa, thân thể đung đưa trong không trung, thắt lưng mượn lực đung đưa lên trên, giống như con rơi tung lên nhào tới cánh cửa sổ kia, cả người liền giống như báo săn mở rộng cửa sổ trốn vào.