Ngày hôm sau lúc mặt trời lặn, Tiêu Thái sư tìm được tung tích của chủ tớ Tiêu quản gia cùng Tiêu Linh Chỉ
- Thái sư, Đại Tiểu thư hôm nay đi đường Tường Mậu, vào hai nhà son điếm.
Tiêu quản gia cung kính nói:
- Lão nô phái một đám gồm sáu người tiếp tục đi theo Đại tiểu thư.
- Có gì khác thường không?
Tiêu Thái sư buông quyển sách trong tay hỏi.
Tiêu quản gia vọi nói:
- Cũng không có hiện tượng gì khác thường, chỉ là thần sắc Đại tiểu thư hốt hoảng, thoạt nhìn tinh thần không được tốt lắm.
Tiêu Thái sư than khẽ một tiếng, nói:
- Biết rồi. Đại tiểu thư cần giải sầu, ngươi hãy phái ngươi đi theo, không cần kinh động tới nó.
Dừng một chút, chậm rãi nói,
- Nếu là trên đường đi dạo, chỉ cần mấy người đó chăm chú, nhưng nếu Đại tiểu thư rời khỏi phố đông, ngươi lập tức tăng thêm người theo sát, hơn nữa phải lập tức bẩm báo lão phu!
- Lão nô xin vâng.
Tiêu Thái sư gật đầu, ra hiệu Tiêu quản gia đi xuống.
Ông ta khẽ lắc đầu, Tiêu Linh Chỉ biết mình bị gả cho Hàn Thương, trong lòng nhất định là không vui, ra ngoài giải sầu, cũng có thể là vì nguyên nhân đó.
Phố Tường Mậu ở thành Đông.
Đây là con đường các quan lại, bà lớn và tiểu thư thích tới nhất, đơn giản là trên con đường này, có son bột nước hạng nhất của nước Yến, có tơ lụa quý sang nhất của Yến Quốc, cũng có nhiều đồ trang sức xinh đẹp xa hoa hạng nhất.
Hàng hóa nơi này, đương nhiên không phải người bình thường có thể mua được.
Trên con đường này, xe ngựa tới lui, trước cửa các cửa hàng đều có ít hoặc nhiều xe ngựa dừng lại, những tiểu thư, thái thái đó đều khoác áo lông cừu hoặc áo khoác dài, phong thái yểu điệu từ trên xe ngựa bước xuống, đi vào bên trong cửa hàng.
Trên phố, Tiêu Linh Chỉ và Tiểu quân đều khoác áo lông dài, đầu đội nón tre, lụa đen từ trên nón tre rủ xuống che mặt, bước chân nhẹ nhàng, đi trên phố, đám người trên phố như bị bóng hai nàng của Tiêu phủ hút hồn, từ đầu tới cuối hai nàng đã lọt vào tầm mắt của họ.
Hôm qua chủ tớ hai người ban ngày đã ở trên đường này đi dạo, hôm nay dường như hào hứng chưa giảm, lại tiếp tục dạo vài cửa hàng, trong tay Tiểu Quân cũng nhiều bọc đồ, bên trong chắc đã mua thứ gì đó.
Nói tới phía trước, chỉ cần nhìn thấy hai người Tiêu Linh Chỉ, không cần kinh động, cho nên sáu tên bảo vệ hành tung rất bí mật, tuy nhiên mỗi khi chủ tớ Tiêu Linh Chỉ tiến vào một cửa hàng, sáu tên bảo vệ liền hành động nhanh chóng, ba gã giữ cửa trước, ba gã còn lại nhanh chóng luồn ra hậu viện, gác ở cửa sau.
Đương lúc chủ tớ Tiêu Linh Chỉ vào một cửa hàng may, sáu tên hộ vệ vẫn như cũ tách nhau ra, chăm chú nhìn cửa trước cửa sau của cửa hàng.
- Đại tiểu thư hôm qua hình như đã vào cửa hàng này rồi?
Một gã hộ vệ ở góc phòng nhíu mày nói.
- Con gái may xiêm y, cũng không phải một ngày đã có thể xong.
Một tên hộ vệ bên cạnh lộ vẻ hiểu biết đối với việc con gái mua quần áo:
- Hôm qua chỉ e là lựa dáng người, còn hôm nay chắc là chọn vải.
Tên kia nghe vậy, không nói thêm gì nữa.
Chẳng qua trong lòng hơi có chút nghi ngờ, trong phủ Thái sư có vô số loại vải thượng hạng, cũng có thợ may bậc nhất, sao có thể tới đây đặt mua xiêm y.
Chẳng qua đây chỉ là việc nhỏ, y chỉ là một tên hộ vệ nhỏ nhoi, đương nhiên không có tư cách gì quản việc này.
Mặc dù thời gian chậm chạp trôi qua, nhưng mấy tên hộ vệ mắt cũng không chớp, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Nhà may này làm ăn không được tốt, nhưng cũng không kém, thỉnh thoảng lại có người ra vào.
Hơn nửa canh giờ đã trôi qua, chủ tớ Tiêu Linh Chỉ vẫn chưa đi ra, hai tên hộ vệ đều chau mày, cảm giác việc này có chút không hợp lý.
- Ngươi tới gần hơn xem đi.
Một tên hộ vệ khẽ giọng nói.
Tên hộ vệ kia gật đầu, kéo vành nón tre trên đầu xuống, che hơn nửa gương mặt, đang định đi ra, tên hộ vệ bên cạnh đã khẽ giọng nói:
- Không cần nữa, họ đã ra rồi!
Quả nhiên, Tiêu Linh Chỉ đều đã đi ra mang theo một gói đồ, từ trong cửa hàng may đi ra, lụa đen che mặt, lại như thường, bước đi nhẹ nhàng, trên phố dài tiến về phía trước.
Đám hộ vệ lập tức theo sau.
Xe đi chầm chậm, một chiếc xe ngựa cũng không thấy dừng lại trước cửa hàng may, phu xe ngựa nhắc chiếc roi trong tay, đưa lên khoảng không lắc lắc.
- Ba ba.
Cất lên hai tiếng trong trẻo.
Rất nhanh, từ trong cửa hàng may xuất hiện hai người con gái, nhanh chóng chui vào trong thùng xe, chiếc xe ngựa quay đầu, rất nhanh rời khỏi trước cửa hiệu may.
Mọi việc vô cùng tự nhiên, gần như không ai chú ý.
Sáu tên hộ vệ đi theo chủ tớ Tiêu Linh Chỉ khá xa, đi được hơn nửa canh giờ, sớm đã ra tới phố Tường Mậu, thậm chí đã đi qua hai con phố, chủ tớ Tiêu Linh Chỉ dường như không có ý dừng lại.
Mấy tên hộ vệ cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, nhưng ngoài mặt từ đầu tới cuối chỉ vâng lệnh làm việc, chỉ cần theo dõi, không cần kinh động, cho nên chỉ có thể cùng đi một con đường.
Đôi chân của hai người con gái này thực không tồi, lại tiếp tục chuyển qua hai dãy phố, đi tới trước một tòa thanh lâu.
Mấy tên hộ vệ nhất thời vô cùng kinh ngạc, đường đường Đại tiểu thư phủ Thái sư, chạy tới thanh lâu làm cái gì?
Chuyện này dường như không bình thường.
Một tên hộ vệ làm chủ tình thế, bốn tên còn lại lập tức tản ra, y mang theo một tên hộ vệ nữa cùng nhanh bước, kịp theo chủ tớ Tiêu Linh Chỉ vào trong lầu xanh.
Vừa vào tới bên trong, liền có kỹ nữ đi tới tiếp cận, tuyệt không nói chuyện, hai gã hộ vệ giơ tay che khuất gương mặt sau chiếc nón che, trên gương mặt sát khí lãnh lẽo, hù dọa mấy cô kỹ nữ lùi lại, không dám tiến lên.
Hai gã hộ vệ nhìn phía trước, chỉ thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào chủ tớ Tiêu Linh Chỉ, lúc này đã tháo nón trên đầu xuống, cảm giác dường như phía sau nảy sinh tình huống gì đó, cùng lúc quay đầu lại.
Nhìn hai gương mặt vừa lộ ra, hai tên hộ vệ thần sắc thay đổ, hai người đó ở trước mặt họ, chẳng có ai là chủ tớ Tiêu Linh Chỉ, hai gương mặt dưới bức rèm hoàn toàn xa lạ chưa gặp qua bao giờ.
Hai tên hộ vệ trong nháy mắt đã hiểu ra, chính mình đã trúng kế kim thiền thoát xác.
Hai người nét mặt đầy sát khí, nhanh chóng tiến lên, mỗi tên túm lấy một người, đem hai kẻ giả chủ tớ Tiêu Linh Chỉ kéo vào chỗ bên cạnh, mấy gã ác ôn liền lao tới, một tên hộ vệ cũng đã quay mặt lại, mặt lạnh giá, giọng nói lạnh lùng:
- Quan phủ làm việc, kẻ nào gây cản trở, giết không tha!
Mấy kẻ ác ôn trong chốc lát đã bị tệ hộ vệ kia làm cho hồn xiêu phách lạc, toàn thân xơ xác, cuối cùng không dám tiến lên.
Đưa hai người con gái vào một gian gần đó, với tay đóng cửa lại, ném cả hai người xuống đất, một tên hộ vệ ánh mắt như rắn độc nhìn thẳng vào mặt hai người con gái , cất giọng lạnh lùng:
- Quần áo trên người các ngươi, làm sao mà có được? Hai người các ngươi tại sao lại có mặt ở trong hiệu may đó? Hai người con gái mặc giống các ngươi hiện giờ ở đâu?
Hai người con gái ngồi một chỗ, ở dưới đất, lạnh run, nhất thời không nói ra lời.
- Còn không mau nói!
Tên hộ vệ khác từ trên người lấy ra con dao găm lạnh lẽo sáng lóng lánh, dí sát vào gương mặt của người con gái đóng giả là Tiêu Linh Chỉ, khuôn mặt trắng nõn nà bị lưỡi dao nhỏ dí sát vào, nàng ta khoảng hồn la ầm lên.
Tên hộ vệ lấy từ trong người ra một thỏi bạc, đặt lên trên bàn, chậm rãi nói:
- Nói ra, bạc này là của các ngươi, không nói, khuôn mặt của ngươi ít nhất sẽ xuất hiện năm vết thương.
Cô gái giọng run rẩy nói:
- Ta nói…!
- Nói mau!
- Nửa đêm hôm qua, có người tìm tới chúng ta, giao cho chúng ta hai bộ trang phục này, bắt chúng ta mặc bộ đồ này vào, canh ba giờ mùi hôm nay phải tới trước cử hàng may, chỉ cần chúng ta làm theo lời của hắn, ở trong cửa hàng có thể lấy được một trăm lượng bạc.
Người con gái lạnh run nói:
- Chúng ta làm theo lời hắn, canh ba giờ mùi hôm nay tới nơi đó, sau đó ở bên trong đã đợi hồi lâu, người đêm qua cuối cùng xuất hiện, giao cho chúng ta một trăm lượng bạc, sau đó bảo chúng ta rời khỏi cửa hiệu may, cái gì cũng không cần nói, chỉ cần thẳng đường đi về nơi đây… Các ngươi nói hai người con gái đó, chúng ta cũng thấy, lúc đó chúng ta còn thấy kỳ tạ tại sao lại giống nhau như thế, nhưng…. Nhưng chúng ta nào dám hỏi nhiều…!
Hai tên hộ vệ liếc mắt nhìn nhau một cái, biết là bên trong đã có kế hoạch rất tỉ mỉ.
Tiêu Linh Chỉ vào cửa hiệu may đó, đúng là sau canh ba giờ Ngọ, nói cách khác, các nàng đã đi vào trước, hai người mặc quần áo thậm chí dáng người tương đối giống nhau đã ở bên trong đợi từ trước.
Đối phương đương nhiên đã bày ra kế hoạch rất chu đáo và chặt chẽ, lựa chọn hai người con gái này, tuy rằng tướng mạo không đẹp bằng, nhưng vóc dáng các nàng với chủ tớ Tiêu Linh Chỉ có bảy tám phần giống nhau, đặc biệt là ở chiều cao, gần như tương đồng, hơn nữa thân trùm áo khoác, che dấu toàn thân, đầu đội nón tre che lụa đen, gương mặt cơ bản không phân biệt được, hai kẻ thế thân này đương nhiên đã được lựa chọn khá cẩn thận.
- Người dặn các ngươi làm việc này, các ngươi có biết không?
Một tên hộ vệ lạnh lùng hỏi.
Y thực ra biết rõ, đối phương trù tính công phu như thê, hai người con gái này chỉ là hai quân cờ, tuyệt đối không thể có nhiều điều để nói.
Quả nhiên, hai người con gái đưa mắt nhìn nhau một cái, gương mặt ngỡ ngàng, lắc đầu.
Lúc Tiêu quản gia đem chút việc này cấp báo với Thái sư, Thái sư nhắm mắt lại, trầm tư hồi lâu.
- Hai người con gái đó thực không biết gì cả.
Tiêu quản gia cẩn thận nói:
- Người trong cửa hiệu cũng đã thẩm vấn qua, bọn họ cũng đã trông thấy Đại tiểu thư, lúc đó còn thấy kỳ lạ vì Đại tiểu thư và hai người con gái đó mặc quần áo giống hệt nhau, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Ngoại trừ lần đó, bọn họ cũng không biết nhiều lắm. Chỉ là bọn hắn tới, sau khi hai người con gái đó đi khỏi, một chiếc xe ngựa liền dừng lại trước cửa hiệu may, Đại tiểu thư và nha hoàn Tiểu Quân liền lên xe rời đi.
Tiêu Thái sư khóe miệng cười nhạt, khẽ thở dai:
- Là lão phu sơ suất, thật không ngờ đứa nhỏ này thật sự rời xa lão phu.
Ông ta mở to mắt, bình tĩnh nói:
- Hôm qua con bé Linh Chỉ đi ra ngoài, tự nhiên là cho Hàn Mạc đưa tin, lão phu ngược lại thấy kỳ lạ, nó tại sao lại thông qua hiệu may đó để gửi thư?
- Thái sư, chủ hiệu may chỉ nói qua miệng, một tiểu nhị trong quán bọn họ vốn là người tốt trong quán, hôm nay đột nhiên không tới làm việc.
Tiêu quản gia hạ giọng nói:
- Lão nô phái người điều tra, nhà gã tiểu nhị kia đã trống không, sớm không còn tung tích gì.
Khẽ liếc nhìn Tiêu Thái sư một lượt:
- Đại tiểu thư hẳn là nhờ tiểu nhị đưa thư, mà Hàn Mạc chỉ e tiền thưởng quá lớn, đưa người đó trốn đi, hoặc giết người diệt khẩu. Lão nô…lão nô đã phái người tiếp tục dò xét, muốn tìm xem cha của tiểu nhị đó ở đâu…!
- Không cần!
Tiêu Thái sư nhẹ nhàng lắc đầu:
- Hàn Mạc nếu ra tay,, sẽ không cho người để lại chút dấu vết gì. Lão phu đã biết là hắn gây ra, cho dù tìm được tiểu nhị đó thì có thể làm gì? Chẳng lẽ tiểu nhị đó có thể chứng minh Hàn Mạc bắt cóc khuê nữ của Tiêu gia ta?
Tiêu quản gia chau mày, hạ giọng:
- Lão gia, Thánh Thượng ban hôn, mấy ngày qua Hàn gia nhất dinh có người tới nhà ước hẹn ngày cưới, dựa theo lệ thường, sau khi Thánh Thượng thành hôn, nhanh nhất ba tháng lại phải hứa hôn… Nhưng hiện giờ Đại tiểu thư không có tung tích gì, khiến chúng ta đối với Hàn gia phải làm như thế nào?
Chính vào lúc này, ngoài cửa truyền tới một tiếng động, Tiêu quản gia biết là có người có việc muốn bẩm báo, nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh lại đi vào, trong tay cầm theo một phong thư đưa cho Tiêu Thái sư.
- Thái sư, đây là thư của Đại tiểu thư gửi lại!
Tiêu Thái sư nhận thư, cầm lấy bức thư, mở ra, bên trong thực là đẹp đẽ, đúng là chữ viết của Tiêu Linh Chỉ.
- Linh Chỉ bất hiếu kính bái: Bảy năm ân tình, suốt đời khó quên, cuộc đời này khó có thể báo đáp, nếu có kiếp sau, nguyện trở thành con gái của ông nội, hai đời ân đức, một đời tận báo. Ông nọi hãy bảo trọng thân thể, chớ thức thâu đêm, ngày đông giá rétxin hãy giữ cơ thể được khỏe mạnh. Cháu gái Linh Chỉ bất hiếu kính bái.
Trong mắt Tiêu Thái sư lộ ra vẻ trìu mến, lắc đầu, trầm ngâm hồi lâu, rốt cục nói:
- Tìm một người am hiểu về thư pháp, bảo hắn tới gặp ta!