Lâm Thành Phi phát binh công kích quân Ngụy, tính thừa thắng xông lên, rồi một phen lấy lại Nam Dương quan, đây có thể là sách lược vô cùng mạo hiểm của Lâm Thành Phi, nếu không phải Yến kinh có biến, có lẽ hắn vẫn cố thủ tại Long Sơn, tuyệt không dám tùy tiện điều động đại binh phòng bị quân Yến của quân Trấn Nam.
Nhưng hắn không thể ngờ, trước mắt chỉ cần kiên trì vài ngày là có thể công phá quận Nam Dương, nhưng trong kinh lại thúc ngựa khẩn truyền thánh chỉ, lạ lùng thay, lại bắt hắn ngừng tấn công. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hơn nữa lần đình chiến này, mãi hơn nửa tháng sau vẫn không có thánh chỉ truyền xuống, còn đám giám quân trong kinh do Hoàng đế phái đến thì luôn giám sát mọi hành của Lâm Thành Phi.
Lâm Thành Phi biết rõ đám giám quân phái đến là người của hậu đảng, hơn nữa hắn cũng đoán rằng chỉ ý ngừng chiến của Hoàng thượng lần này rất có khả năng là do hậu đảng xui khiến, nhìn đám giám quân dương oai diễu võ trong doanh trại, thật không ra thể thống gì, tướng lĩnh bộ hạ của Lâm Thành Phi đã nhiều lần muốn giết chết giám quân, nhưng Lâm Thành Phi nghiêm nghị ngăn cản.
Có một sự thật mà Lâm Thành Phi hiểu rất rõ, đám hậu đảng trong kinh thành, e rằng đã biết tin tức Thương Chung Ly không còn trong trại, nếu không bọn người hậu đảng nhất định phải biết nếu truyền thánh chỉ như thế này cho Thương Chung Ly, thì chẳng khác gì như một tờ giấy bỏ đi.
Nếu Thương Chung Ly còn ở đây, khi đang ở thế thượng phong tuyệt đối không thể vì một tờ thánh chỉ mà ngừng tấn công, Thương Chung Ly nhất định trả lời một câu "tướng nơi biên ải không nhận lệnh của vua!"
Nhưng Lâm Thành Phi không phải là Thương Chung Ly.
Thương Chung Ly có thể kháng chỉ nhưng Lâm Thành Phi không thể, cho dù Thương Chung Ly có kháng chỉ, thì sau này cũng không ai dám đụng đến y, nhưng nếu chỉ cần Lâm Thành Phi kháng chỉ, thì nhất định sẽ bị hậu đảng tóm được nhược điểm lời ra tiếng vào, kết quả rất có thể bị cách chức, thậm chí có thể bị xử lí theo quân pháp.
Ở nước Thương Chung Ly rất có uy quyền, cái uy quyền này không phải Lâm Thành Phi có thể thay thế được.
Quân đội Khánh quốc không phải là một khối thống nhất, nội bộ cũng chia nhiều phe phái, các tướng phía Bắc là một phái, các tướng phía Nam lại là một phái, thậm chí các tướng lĩnh Tây Bắc cũng tự lập phe phái.
Mâu thuẫn giữa các phái, là vì có sự tồn tại của Thương Chung Ly mà tạm thời lắng xuống.
Đại bộ phận binh lính đều là những người tính tình nóng nảy, không ai chịu khuất phục ai, nếu không có Thương Chung Ly với uy phong và năng lực khống chế tính nóng nảy của bọn họ, thì mâu thuẫn có lẽ đã càng lúc càng sâu.
Thương Chung Ly có thể khống chế, chưa chắc Lâm Thành Phi cũng có thể khống chế được.
Tuy Thương Chung Ly đã mấy lần tỏ ý muốn Lâm Thành Phi tiếp nhận chức đại tướng quân của Khánh quốc, nhưng bất luận là oai phong hay công trạng, Lâm Thành Phi đều không phải là người độc nhất vô nhị để lựa chọn vào vị trí này.
Tam thú tướng uy danh hiển hách, nhưng sự mâu thuẫn của tam thú tướng thì có không ít người biết đến.
Quân đoàn Tây Bắc Viên Mạc tính tình nóng nảy, hơn nữa lại là tướng dưới trướng của Thương Chung Ly, người này có nhiều công trạng nhất, nghe đồn trên người Viên Mạc có tổng cộng hơn ba mươi vết thương lớn nhỏ, đã từng bò ra từ trong đám xác chết.
Lâm Thành Phi hành sự cẩn thận cũng thường bị Viên Mạc chế giễu.
Thương Chung Ly mà chết, thì Khánh quốc sẽ rơi vào tình trạng khốn đốn, Lâm Thành Phi tuy có chí lớn, trong tay hắn cũng có đại binh Trấn Nam biên, nhưng cũng giống như Thương Chung Ly, hắn cũng chỉ một lòng tận trung, lúc này hắn không giám manh động, nếu không bị định tội dấy binh tạo phản, hắn không thể chấp nhận được.
Hiện tại Lâm Thành Phi không chỉ lo lắng Ngụy quốc có thể khởi binh đánh trả, càng lo sợ bất cứ lúc nào trong kinh cũng phát động bạo loạn.
Một khi tin tức Thương Chung Ly đã chết được truyền đi, nội bộ Khánh quốc sẽ rơi vào cảnh bạo loạn.
Trong quân Trấn Nam biên có không ít tướng lĩnh trong họ của Lâm Thành Phi biết rõ thánh tướng đã rời khỏi trại, nhưng Lâm Thành Phi không đem tin Thương Chung Ly đã chết tiết lộ với bọn chúng, thậm chí tin tức Thương Chung Ly không ở doanh trại cũng được Lâm Thành Phi nghiêm cấm các bộ hạ tiết lộ.
Nhưng hắn quả có chút không hiểu vì sao hậu đảng biết tin Thương Chung Ly rời khỏi doanh trại?
Trong lúc Lâm Thành Phi vô cùng phiền muộn, thì có một tin dữ ập tới, kị binh Tây Bắc đã hồi kinh bình loạn xong, hiện nay đang theo Hàn Mạc trở về Lâm Dương quan.
...
Từ Yến kinh trở về Tây Bắc, không giống lúc đầu vào kinh bình loạn, lúc đó ngày đêm khởi hành, lần này tốc độ trở về giảm đi rất nhiều, nguyên nhân quan trọng nhất, là do trong đội có thêm một ngự sử đại phu Khương Tư Nguyên ngồi xe ngựa.
Đã đến đại doanh trại, Phong Kị của Hàn Mạc vẫn đóng quân ở chỗ cũ.
Dù gì Khương Tư Nguyên cũng phụng chỉ làm khâm sai đại nhân, nên Hàn Mạc ra lệnh làm cho hắn một cái lều lớn năm mươi tên võ sĩ bên cạnh hắn thì nghỉ ở xung quanh lều.
Đợi mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Hàn Mạc lập tức tập hợp từ quan đô úy của Lâm Dương quan trở lên đến đại trại họp hội nghị quân sự.
Các tướng lĩnh cao cấp của Lâm Dương quan, trừ Lăng Vân và một số tướng lĩnh, hầu như đều theo Hàn Mạc vào kinh bình loạn, đại đa số đều có cảm tình với Hàn Mạc, khoảng mười tên tướng lĩnh tập trung trong đại doanh trại.
Hồi kinh bình loạn thành công, những tướng lĩnh từ trong kinh trở về hầu hết đều được ban thưởng, hai người Tần Lạc và Vương Tư Vũ đều được phong võ tước là Chinh Quân Sứ, ngoài ra còn được thưởng rất nhiều tiền bạc, các tướng lĩnh khác ai nấy đều được thưởng, hơn nữa lần bình loạn này, được đánh thỏa thích, các tướng lĩnh tham gia bình loạn ai nấy đều rạng rỡ hăng hái.
Số ít các tướng ở lại trấn thủ Lâm Dương quan đã bỏ qua cơ hội tham chiến nên tinh thần có chút không vui.
Hàn Mạc thấy được điều đó cười nói:
- Chư vị lần bình loạn này một lưới bắt gọn phản tặc, những vị vào kinh chiến đấu quả thật công lao không nhỏ, nhưng các vị trấn thủ biên quan, để chúng ta có hậu phương vững chắc không cần lo lắng, công lao đó cũng rất lớn. Bổn tướng đã thỉnh tấu với triều đình, các vị ai cũng có thưởng.
Khi hắn ra lệnh cho Tần Lạc lấy danh sách ban thưởng ra, các vị tướng lĩnh có mặt đều không ngờ mình cũng có phần, tuy không phải ai cũng được phong võ tước nhưng thưởng tiền bạc thì không thể không có.
- Đây là do Hàn tướng quân đích thân trình danh sách lên binh bộ.
Vương Tư Vũ bình tĩnh nói:
- Cũng là do Hàn tướng quân đích thân đề bạt.
Các tướng lâp tức chắp tay nói:
- Đa tạ Hàn tướng quân.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, rồi hỏi:
- Mọi người đã đến đủ chưa? Lúc nãy Vương chỉ huy sứ ban thưởng hình như có một số người chưa đến!
Lăng Vân đã chắp tay tiến về trước nói:
- Hồi bẩm Hàn tướng quân, mạt tướng đang có chuyện bẩm báo!
Hắn dừng một chút, mới nghiêm nghị nói:
- Sau khi tướng quân đưa binh hồi kinh, ở đây xảy ra một số chuyện rối loan...!
- Rối loạn?
Hàn Mạc nhíu mày, hắn liếc nhìn các tướng lĩnh, chỉ thấy những tướng cùng theo mình về kinh đều nhìn nhau ngơ ngác, còn số ít các tướng ở lại trấn thủ, thì ai nấy đều vẻ mặt nghiêm túc.
- Có một đám người tung tin đồn nhảm...!
Lăng Vân nhìn Hàn Mạc trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bọn chúng đồn Hàn tướng quân cướp ngôi đoạt quyền, ý đồ đen tối, rồi tập hợp mấy trăm người phát động rối loạn, mê hoặc lòng quân, mạt tướng đã kịp thời bắt bọn chúng lại, hiện nay đang giam giữ chỉ có điều lo lắng chuyện này nếu để tướng quân biết sẽ ảnh hưởng đến việc bình loạn của người, nên tạm thời không nói, đồng thời không lập tức bẩm báo, xin Hàn tướng quân trị tội!
Nói xong hắn quỳ trước mặt Hàn Mạc.
Hàn Mạc lập tức tiến về trước, hai tay đỡ hắn dậy, nghiêm mặt nói:
- Lăng chỉ huy sứ xử lí rất tốt, không những không phải trị tội, mà còn phải thưởng mới đúng!
Sau đó thần sắc lặng xuống hắn nói:
- Tung tin đồn nhảm, mê hoặc lòng quân, là đám người nào?
- Bẩm tướng quân, đám người này đều đến từ đất phong của Tô gia, đứng đầu là một vị thống lĩnh thiên tướng của Tô gia, tập hợp một đám người tuyên truyền bậy bạ.
Lăng Vân trả lời.
Hàn Mạc lạnh lùng cười.
Trước khi Tiêu Hoài Ngọc nhận chức đại tướng quân Tây Bắc, con cháu thế gia trong quân Tây Bắc, đều là những kẻ kém cỏi hèn hạ, sau khi Tiêu Hoài Ngọc nhậm chức chỉnh đốn tất cả, lấy tài tuyển tướng, đại đa số con cháu thế gia đều bị cách chức cho dù là con của Tiêu gia thì Tiêu Hoài Ngọc cũng không nương tay, trải qua nhiều năm chỉnh đốn tướng lĩnh thế gia trong quân Tây Bắc đều bị thanh trừ, không còn lại mấy người đều là những tướng lĩnh có tài.
Hiện nay con cháu nhiều nhất của thế gia trong quân Tây Bắc chính là con cháu Hồ gia, nhưng đại bộ phận trong số đó đều là binh sĩ bình thường, những người có chức vụ đều giữ chức đô úy nhỏ nhoi.
Đây là vì ý chí chiến đấu của con cháu Hồ gia không tồi, nên mới được Tiêu Hoài Ngọc giữ lại.
Mục đích của Tiêu Hoài Ngọc cũng rất đơn giản, một là loại bỏ ảnh hưởng của thế gia đối với quân Tây Bắc, hai là cho tất cả tướng sĩ Tây Bắc biết quy luật công bằng, quân Tây Bắc không phải là thiên hạ của thế gia, chỉ cần có công không xét thân phận đều được thăng chức, sáu đại tổng binh đều không có người nào là con cháu của thế gia, ví dụ này là để tất cả tướng sĩ trong quân Tây Bắc làm gương.
Lần rối loạn này, người dẫn đầu là con cháu Tô gia, hắn có năng lực đảm nhiệm chức vụ đô úy biết tin Tô gia trong kinh tạo phản nên muốn giúp một tay, nhưng vì chức vị quá thấp, nên chỉ có thể đem theo một đám binh sĩ từ đất phong của Tô gia đến quân Tây Bắc tung tin đồn nhảm, chỉ tiếc thế lực quá yếu chưa kịp gây bạo động, đã bị Lăng Vân dâp tắt.
Từ sau chuyện đó, Hàn Mạc đã hiểu rõ, trải qua quá trình chỉnh đốn của Tiêu Hoài Ngọc, thế lực của thế gia trong quân Tây Bắc đã vô cùng yếu ớt.
Đây đúng là chuyện mà Hàn Mạc đang cần.
- Tô gia làm phản, đám người này ở đây hưởng ứng đó cũng không có gì lạ.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Truyền lệnh của bổn tướng, những kẻ tham gia rối loạn lần này đều xử theo quân pháp!
Chúng tướng lĩnh đều ngẩn ra, Lăng Vân chắp tay nói:
- Tuân lệnh!
Hàn Mạc biết rõ đạo lý lãnh binh không thể nhân từ, nên đang muốn tìm chuyện gì để ra uy, thật không ngờ vây cánh của Tô gia lại tự động đứng vào tầm ngắm, tên đã lên cung nhất định phải bắn.
- Đại tướng quân trị quân nghiêm khắc, thiên hạ đều biết.
Hàn Mạc liếc nhìn các tướng nói:
- Quân pháp mà đại tướng quân đặt ra, bổn tướng luôn ghi nhớ trong lòng, tập trung làm loạn, lan truyền đồn nhảm, làm loạn lòng quân tội này phải chém...Lăng chỉ huy sứ, bổn tướng có nhớ nhầm không?
- Quả đúng như thế!
Hàn Mạc gật đầu, quay người ngồi lên ghế, tuổi tác của hắn trẻ nhất trong đám tướng lĩnh, gần như không ai trẻ bằng hắn, nhưng trên người hắn thoát ra một luồng khí lạnh lùng thành thục làm người khác phải rùng mình.
Trước đây có Tiêu Hoài Ngọc tuổi trẻ đã thành danh, nên ai cũng không dám coi thường vị đại tướng trẻ tuổi này.
- Đại tướng quân đem binh phù giao cho bổn tướng, bổn tướng tuyệt đối không dám coi nhẹ.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Bổn tướng biết chư vị đều muốn biết tung tích của đại tướng quân. Nhưng bổn tướng chỉ có thể nói đợi đến ngày cần nói, bổn tướng sẽ đem mọi chuyện công bố với mọi người, nhưng hiện nay vẫn chưa đến lúc. Hiện nay Ngụy Khánh giao chiến biên quan của đại Yến ta rơi vào tình thế nguy cấp, không thể có chút lơ là, còn bổn tướng chỉ biết phụng mệnh đại tướng quân tạm thời nắm giữ đại quyền. Hàn Mạc tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm, nhận lệnh trong lúc nguy cấp không dám chối từ, nhưng chắc chư vị đều biết tiền bối và huynh đệ của Hàn Mạc đều trấn thủ biên quan của Đại Yến, bảo vệ quốc thể lê dân của đại Yến, nên chúng ta cần đoàn kết một lòng, Hàn Mạc chỉ hi vọng trong lúc Hàn Mạc thay mặt đại tướng quân nắm quyền, chư vị có thể chung tay tương trợ.
Ánh mắt sắc bén, hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Nếu chư vị có gì không phục, bây giờ có thể đứng ra, còn nếu mọi người đều nghĩ Hàn Mạc không thể gánh vác trách nhiệm, thì Hàn Mạc ta lập tức giao ra binh phù.
Trong tức thời đại doanh trại trở lên im lặng vô cùng.
Không thể phủ nhận, thế lực của Hàn Mạc trong quân đội Tây Bắc đang rất yếu ớt, nếu không vì có binh phù trong tay, lại là do Tiêu Hoài Ngọc phó thác, thì ngày hôm đó hắn hoàn toàn không có tư cách giết chết Ngũ Thiên Thiệu.
Để các tướng từng vào sinh ra tử phải nghe lệnh một tên trẻ tuổi không có chút kinh nghiệm chiến đấu như Hàn Mạc, thật lòng mà nói không ít người có thể chấp nhận được.
Im lặng một lúc sau, cuối cùng Vương Tư Vũ bước lên trước chậm rãi nói:
- Năm đó đại soái cũng tuổi trẻ tài cao lên ngôi đại tướng quân, làm lên nhiều chiến tích. Đã như đại soái đem quân Tây Bắc tạm giao cho Hàn tướng quân, vậy chắc chắn có đạo lý của người, mạt tướng Vương Tư Vũ nguyện nghe theo lời của Hàn tướng quân!
Vương Tư Vũ nói xong, Tần Lạc và Lăng Vân cùng tiến lên phía trước quỳ xuống nói:
- Mạt tướng nguyện nghe lệnh Hàn tướng quân!
Hiện tại ba người này là tướng lĩnh cao nhất trong quân Tây Bắc ở Lâm Dương quan, đã như cả ba đều chấp nhận nghe lệnh thì các người khác còn giám nghĩ gì nữa, xì xầm một lúc chúng tướng lĩnh quỳ xuống đồng thanh nói:
- Mạt tướng nguyện nghe lệnh Hàn tướng quân!
Hàn Mạc đứng dậy nắm chặt hai tay nói:
- Nếu đã như vậy, ngày sau mong chư vị giúp đỡ nhiều hơn.
Rồi hắn lập tức trầm giọng nói:
- Bổn tướng vẫn ghi nhớ lời của đại tướng quân tận lực cùng chư vị trấn thủ biên quan, nhưng...nếu có kẻ nào còn làm loạn, mê hoặc lòng quân, bổn tướng quyết không nương tay!