Nhị Hoàng tử dù phải đối mặt với đám võ sĩ hộ vệ đông đảo, mạnh mẽ nhưng mặt mày vẫn không chút đổi sắc. Trong mắt y, đám võ sĩ này cho dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là một đám nô tài, hiển nhiên chúng sẽ không dám động võ với y. Chính vì thế, y chỉ thoáng dừng lại, nhìn bộ dáng khổ sở đáng thương của Khánh hậu, lòng lại càng thêm giận dữ. Nhị Hoàng tử rút kiếm tiến lên, lớn tiếng quát:
-Tránh ra cho bổn vương! Kẻ nào còn ngăn cản bổn vương, bổn vương sẽ chôn sống kẻ đó.
Khánh hậu nước mắt như mưa, run giọng nói:
-Y…Y đã giết Thánh thượng, giết Thánh thượng!
Nhị Hoàng tử vừa xông lên được vài bước, liền giơ tay đẩy một gã võ sĩ đi, thanh trường kiếm đâm đến Khánh hậu. Chỉ có điều, trường kiếm mới đâm ra được một nửa, y đã cảm nhận được cơn đau nhức truyền từ bụng đến. Y hoảng sợ cúi đầu, chỉ thấy thanh trường thương của một gã võ sĩ mặt lạnh như băng đã đâm vào giữa bụng y.
Y không thể tin nổi, một tên cung trung vệ lại dám động thủ với y.
Nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, thanh trường thương thứ hai đã đâm vào ngực y, thanh thứ ba…Thanh thứ tư…Hết thanh trường thương này đến thanh trường thương khác như chông đá vô tình đâm vào thân thể y.
Thanh trường kiếm trong tay y đã rơi xuống đất. Đồng tử y trừng lớn, cơn đau nhức lan khắp toàn thân, y tựa như rơi vào hầm băng, khí lạnh lan đến tận xương tuỷ y.
Từng vết bị đâm trên người phun ra từng dòng máu tươi. Nhị Hoàng tử tuyệt vọng nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng giữa đám người kia, đôi mắt đầy vẻ chết chóc, nỗi oán giận dần biến thành sợ hãi cùng cực.
Bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp của con người kia ẩn chứa tâm địa chẳng khác nào rắn rết.
Cả đời này, y đã giết rất rất nhiều người, thậm chí lấy giết người làm vui. Nhưng đúng như mọi người vẫn nói, kẻ nào làm bậy nhất định không thể sống sót, hại người nhất định sẽ bị người hại lại.
Ngã nhào xuống vũng máu, Nhị Hoàng tử vẫn mở mắt trừng trừng. Y chết mà không nhắm mắt.
…
…
Sáu ngày sau, tại đại doanh Tây Bắc ở Lâm Dương quan cách kinh thành Yến Quốc cả ngàn dặm, tin tức Nhị Hoàng tử sát hại phụ hoàng lan đến tai Hàn Mạc.
Tuy Hàn Mạc sớm đã hiểu rõ, chỉ cần Thương Chung Ly vừa chết đi, hậu đảng trong kinh thành nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba, nhưng hắn vẫn hơi giật mình. Hàn Mạc không thể tưởng tượng được Khánh Hậu động thủ lại mau lẹ như vậy. Nữ nhân thoạt nhìn thì xinh đẹp kia không ngờ khi ra tay lại nhanh nhẹn như sấm chớp thiên đình vậy.
Vân Thương Lan bị quan trên khép vộ tội danh mưu đồ đại nghịch, hiện giờ bị cả nước Khánh Quốc truy nã, tung tích hiện không rõ. Nhị Hoàng tử đêm khuya lần mò vào cung Khánh hậu, vung kiếm giết Khánh đế, về sau lại bị cung trung vệ giết luôn ở trong hoàng cung.
Hai chuyện này đều hết sức quỷ dị. Những người khác có thể không hiểu rõ lắm, nhưng Hàn Mạc chỉ vừa nghe tin đã biết Vân Thương Lan và Nhị Hoàng tử chắc chắn đều đã rơi vào tay Khánh hậu.
Năng lực Nhị Hoàng tử, Hàn Mạc không rõ lắm, nhưng bản lĩnh của Vân Thương Lan, hắn lại biết rất rõ.
Vân Thương Lan chắc chắn là một người xuất sắc trong đám nhân tài mới xuất hiện ở Khánh Quốc. Nhưng hiện giờ không còn cây đại thụ Thương Chung Ly che chắn, hiển nhiên Vân Thương Lan không phải địch thủ của Khánh hậu. Chuyện này Hàn Mạc có thể hiểu được, nhưng hắn lại càng hiểu được sự lợi hại của Khánh hậu.
Tình hình của Khánh Quốc thực ra Hàn Mạc rất sẵn lòng chứng kiến.
Khánh hậu là nữ nhân có dã tâm, một khi đã rơi vào vòng xoáy quyền lực nhất định sẽ không thể tự thoát ra được. Một khi đã như vậy, nhất định sẽ khiến toàn Khánh Quốc phải rúng động. Khánh Quốc tuy rằng đất rộng của nhiều, nhưng mấy năm gần đây thực lực quốc gia ngày một suy yếu. Nếu lúc này đây, công cuộc chuyển giao quyền lực ở Khánh Quốc không được khống chế tốt, nhất định sẽ khiến thực lực của Khánh Quốc đã yếu lại càng yếu thêm.
Giống như rất nhiều người đã đoán trước, ngày thứ ba sau khi Hàn Mạc nhận được tin tức kia, lại có tin mới từ Khánh Quốc truyền tới. Cao Dương quận của Khánh Quốc sinh biến.
Cao Dương quận là nơi cư trú của con cháu Bắc Hồ, gồm có hai huyện phương bắc, tổng cộng có hơn ba mươi thôn xóm với gần hai trăm ngàn người.
Ba quận Cao Dương, Trung Sơn, Dương Bình nằm ở đông bắc Khánh Quốc có năm vạn người của quân đoàn đông bắc do Vương Duyên Bình lãnh đạo. Riêng Cao Dương quận đã có hai vạn trọng binh trấn giữ, chính bởi bọn họ kinh sợ hậu duệ của Bắc man.
Ngay sau khi Nguỵ Quốc động binh tấn công Khánh Quốc, ba vạn thiết kỵ Bắc Hồ cũng bất thần xuất hiện ở bên ngoài Nhạn Môn quan, hơn nữa bọn chúng rất nhanh đã công phá được cửa ải, tiến vào bên trong Khánh Quốc.
Tổng đốc quân đoàn Đông Bắc Vương Duyên Bình điều binh ứng chiến, lại điều động mười ngàn binh lực của Cao Dương quận ở phía bắc đi kháng địch.
Bắc Hồ tuy chỉ có ba vạn thiết kỵ nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ hung hãn. Vương Duyên Bình dù nắm trong tay bốn vạn quân đội nhưng cũng không dám tuỳ tiện quyết chiến mà chỉ tử thủ ở trạm kiểm soát, ưu tiên phòng thủ.
Đề phòng hậu duệ Bắc Hồ ở Cao Dương quận kéo bè kết bạn, trước đó Vương Duyên Bình đã giam lỏng mười mấy tên tộc trưởng ở các thôn xóm Bắc Hồ lại ở bên trong thành An Quốc ở Nam Dương quận.
Vương Duyên Bình làm vậy chính là vì cẩn thận vạn nhất cũng có thể khiến đám hậu duệ Bắc Hồ ném chuột còn sợ vỡ bình, nhưng tình hình thực tế ngược lại đã cho thấy không ít người Bắc Hồ trong lòng càng thêm oán giận gã.
Chiến sự bên này Nam Dương quan rơi vào giai đoạn giằng co, mà tình hình bên chiến tuyến phía bắc lại cực kỳ khốc liệt. Vương Duyên Bình suất lĩnh quân đoàn đông bắc và thiết kỵ Bắc Hồ liên tục khổ chiến, song phương có lúc thắng lúc bại, nhưng người Bắc Hồ dũng mãnh, buộc Khánh quân đã một lần phải thoái lui lại phía sau. Phần lớn quận Trung Sơn rơi vào trong tay người Bắc Hồ, bị bọn họ tàn sát, cướp bóc, tình cảnh hết sức thương tâm.
Mà quân bản bộ của Vương Duyên Bình chẳng những cũng bị lâm vào tình thế nguy khốn, quan trọng nhất là lương thảo hậu cần thiếu thốn, tình cảnh vô cùng khó khăn. Hàng phòng ngự phải tăng mạnh, binh lực lại không đủ, mười ngàn quân đóng ở quận Nam Dương thì đã có năm nghìn chạy ra tiền tuyến. Số còn lại đều ở lại địa phương thu thập lương thảo bổ sung quân nhu.
Theo tin tức Hàn Mạc nhận được, hậu duệ của Bắc Hồ nắm bắt được quân đoàn đông bắc của Vương Duyên Bình ở tiền tuyến đang rối loạn, quân đóng ở quận Nam Dương lại suy yếu, nên đã thừa cơ xúi giục, tụ tập rất nhiều người cùng xông vào hai kho binh khí của thị trấn, chiếm được không ít không khí. Bọn họ vừa hành động như vậy, quân đóng ở thành An Quốc đã lập tức xuất động trấn áp. Binh lính vừa rời chân khỏi thành An Quốc, đã có mấy nghìn người hậu duệ Bắc Hồ vòng đường sau, tiếp ứng phía sau, phá tan thành An Quốc, cướp lấy kho binh khí, lại tiếp tục phóng lửa giết người trong thành.
Hàn Mạc có thể tưởng tượng được quận Nam Dương chắc chắn đã bị người Bắc Hồ cài mật thám trà trộn vào sâu trong, đảm nhận nhiệm vụ liên lạc giữa các hậu duệ Bắc Hồ ở địa phương với nhau. Đôi bên là đồng nguyên, tuy rằng hậu duệ Bắc Hồ ở trên đất Khánh Quốc đã sinh sống được hơn trăm năm nhưng bọn họ vẫn giữ lấy tập tục quê nhà, nghiêm cấm kết hôn với người Trung Nguyên. Hiện giờ Bắc Hồ và Khánh Quốc giao chiến, dĩ nhiên hậu duệ Bắc Hồ phải hướng về người Bắc Hồ rồi.
Đã không phải người của tộc ta nhất định sẽ có lòng khác.
Hậu duệ Bắc Hồ đã trải qua rất nhiều năm sống bình lặng, chưa chắc đã tự nguyện dấy binh, nhưng lại bị một đám người mê hoặc, lại thêm quan phủ Khánh Quốc xử lý không tốt, càng khiến bọn họ phẫn nộ hơn. Hơn nữa biến cố trong kinh thành hiển nhiên đã khiến bọn họ cảm nhận được cơ hội đã đến, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ xuất hiện, cả biển lửa sẽ bùng lên theo.
Người Hồ và người Khánh luôn chất chứa thù hận và mâu thuẫn với nhau, giờ khắc này mới hoàn toàn bộc lộ tất cả.
Nhưng căn cứ theo những tin tức Hàn Mạc nhận được thì, tuy rằng hậu duệ Bắc Hồ thừa cơ bạo động, đốt nhà giết người cướp của ở quận Nam Dương, làm tổn hại nghiêm trọng đến quyền lợi của người Khánh Quốc nhưng dân chúng ở mấy nơi đó đã nhanh chóng hành động dưới sự dẫn dắt của quan phủ. Cả quận động binh. Phía bắc Khánh Quốc, quân nhập ngũ mới tới vài ngày đã gây ra cảnh máu thịt người Bắc Hồ và người Khánh ở khắp nơi.
Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, Nguỵ quân ở Nam Dương quan đang nghỉ ngơi và hồi phục sức lực thì nhận được tin tức Khánh Quốc đang dồn quân ở hậu phương, liền nhanh chóng công kích Lâm Thành Phi ở phía hạ Long Sơn. Có điều, hiển nhiên Lâm Thành Phi đã đoán trước được, Nguỵ quân bị mai phục, đành phải bỏ lại một nghìn thi thể binh sĩ mà hoảng hốt lui lại.
Nguỵ quân tuy rằng dũng mãnh gan dạ, nhưng không phải binh sĩ nào cũng được quả cảm như binh sĩ nào. Lại thêm nói về tài bồi dưỡng của tướng lãnh, Tư Mã Kình Thiên hiển nhiên không thể bằng được Thương Chung Ly. Tam thú tương lại che chắn một phương, Lâm Thành Phi lại giỏi về đưa lương phòng thủ. Nguỵ quân tạm thời do Tiết Phá Dạ Đại đảm nhiệm chức Đại đô đốc, nhưng năng lực của gã hiển nhiên kém xa Lâm Thành Phi.
Khánh Quốc khắp nơi lâm vào tình cảnh báo động. Sau chuyện Nhị Hoàng tử hành thích nhà vua được mười ngày, lục bộ cửu khanh của Khánh Quốc đã cùng nhau dâng tấu, mời Thái tử đăng cơ, chấn hưng triều cương.
Sau quốc tang của Sùng Nhân đế, Khánh Quốc lập tức cử hành lễ đại điển đăng cơ, đưa Tam Hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đến, hiệu Thiên Chính, xưng là Thiên Chính hoàng đế. Triều chính lúc này hoàn toàn do hậu đảng nắm giữ.
Tam Hoàng tử nhu nhược, thân là Hoàng đế nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong triều chính đều do Khánh hậu quyết định.
Khánh Quốc nổi gió bão phong ba. Mấy ngày qua, các tướng lãnh Tây Bắc đều tụ tập đến doanh trướng đại soái, đưa hết tin này đến tin khác lại. Hàn mạc cũng thấy rõ được vẻ hưng phấn, chờ đợi trong mắt các vị tướng quân. Nói trắng ra là, các vị tướng lĩnh đều muốn khiêu chiến Khánh Quốc. Hiện giờ, Khánh Quốc tuy đã lập tân quân, nhưng tình hình trong nước cực kỳ bất ổn định. Hai bên nam bắc đều có cường địch công kích. Lúc này, chỉ cần Yến Quốc ra quân ở phía bắc, sĩ khí của Khánh Quốc chắc chắn suy yếu, không chịu nổi một đòn. Còn Yến Quốc chắc chắn có thể chiếm được phần lớn lãnh địa Khánh Quốc.
Từ khi Đại Yến lập quốc tới nay, quân Tây Bắc không ngày nào không nghĩ đến chuyện chỉ huy quân đội Bắc thượng, phá tan Khánh Quốc. Chẳng qua lúc trước, thực lực của Khánh Quốc quả thật có phần vượt xa Yến Quốc. Yến Quốc chỉ có thể áp dụng sách lược phòng thủ. Đến khi thực lực của Khánh Quốc ngày một suy yếu, nhưng nhờ có vị tuyệt thế danh tướng Thương Chung Ly chống lưng, nên Yến Quốc vẫn như trước không thể tấn công được. Hiện giờ Khánh Quốc đang phải đương đầu với cường địch, có thể nói đây là cơ hội chưa từng có của Đại Yến từ xưa đến nay. Chính vì thế, quân Tây Bắc từ tướng đến sĩ đều tỏ ý muốn khiêu chiến ra mặt.
Mặc giáp ra trận, đại trượng phu nào ngại da ngựa bọc thây!
Ý tứ của các tướng lĩnh, Hàn Mạc đều hiểu cả. Làm sao hắn không nghĩ đến chuyện kiến công lập nghiệp trên sa trường, như vậy hắn cũng có thể chân chính trở thành đại soái quân Tây Bắc. Nhưng Hàn Mạc càng hiểu rõ hơn, một khi trận tuyến còn chưa ổn định, hắn tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Không có quân Tây Bắc của Tiêu Hoài Ngọc, kết cục còn chưa thể xác định rõ ràng được. Nếu như Hàn Mạc không thể nắm giữ hoàn toàn quân Tây Bắc trong tay, thì tai hoạ ngầm sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
Cho nên khi bão táp phương bắc bắt đầu nổi lên, Hàn Mạc vẫn hết sức điềm tĩnh, căn cứ theo phán đoán bản thân, từng bước từng bước hành động.
Khương Tư Nguyên bị người đưa xuống xong, một gã hộ vệ liền tiến đến nghênh đón, chắp tay nói:
-Chư vị tổng binh đại nhân, Hàn Tướng quân cho mời!
Chư vị tổng binh đều chỉnh trang lại khôi giáp một chút, mặt mày nghiêm nghị, nhanh chân bước vào trong đại trướng. Mặc kệ mọi người nghĩ gì về Hàn Mạc, nhưng nếu Tiêu Hoài Ngọc đã giao binh quyền cho hắn quản lý, thì hiển nhiên mọi người sẽ tôn trọng hắn.
Mắt thấy đại trướng trước mặt, mấy vị tướng lãnh khác đều nhanh chân bước đi, riêng tổng binh Tuyên Vũ quan Đỗ uy lại dừng chân. Gã liếc mắt nhìn bên trái đại trướng, vẻ mặt hết sức kỳ quái.
Tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng thấy Đỗ Uy dừng chân, không khỏi đứng lại theo, quay đầu hỏi:
-Lão Đỗ, làm sao vậy?
Đỗ Uy cau mày, không để ý đến Chu Tử Rừng mà nhanh chân bước đi. Có điều gã lại bước đến phía bên trái doanh trướng đại soái. Chu Tử Rừng nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng bước theo.
Mấy vị tổng binh khác cũng đều quay đầu nhìn, nhưng không dừng chân lại, mà vẫn tiếp tục đi đến đại trướng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đỗ Uy bước cực nhanh, đến bên trái đại trướng mới dừng lại, nhìn nhìn. Vẻ mặt gã hết sức cổ quái, sâu trong đôi mắt loé lên kích động.
-Làm sao vậy?
Chu Tử Rừng nghi hoặc, khó hiểu:
-Lão Đỗ, ngươi nhìn thấy cái gì?
Đỗ Uy thở dài, lắc đầu nói:
-Là mắt ta mờ thôi. Không có gì, chúng ta vào trướng thôi!
Gã buồn bã tiến về phía đại trướng, đi được vài bước lại quay đầu nhìn nhìn, rồi lại lắc đầu, cười khổ một tiếng, bước chân nhanh hơn.
Chu Tử Rừng sờ sờ cái cằm thô ráp, nghi hoặc, than thở nói:
-Lão Đỗ a, cái tính khí đa nghi của ngươi còn chưa sửa được sao? Đừng nói là nhìn thấy nữ nhân ở trong này đi?
Đỗ Uy liếc mắt nhìn Chu Tử Rừng, thấp giọng nói:
-Chớ có ở chỗ này nói bậy.
Chu Tử Rừng cười ha ha. Hai người cùng sóng vai bước tới cửa đại trướng, tháo bội đao xuống, giao cho hộ vệ trước trướng. Lúc này, hai người mới cùng vào trướng.
…
Khi ba vị tổng binh đi đầu bước vào đại trướng, Hàn Mạc đứng dậy, rời khỏi ghế đại soái. Gương mặt tuấn tú của hắn ôn hoà, tươi cười. Hắn bước lên, ôm quyền, nói:
-Mấy vị tổng binh vất vả rồi!
Tạm thời hắn đảm nhiệm chức vị Đại tướng quân Tây Bắc, là thượng cấp của mấy vị tổng binh này, nhưng dù sao kinh nghiệm và sự từng trải của hắn vẫn không bằng bọn họ. Mấy vị tổng binh này đều là những mãnh tướng đã trải qua sinh tử vô số lần, dĩ nhiên Hàn Mạc phải khiêm tốn một chút. Nếu hắn cứ đại mã kim đao, ngồi yên chờ mấy vị tổng binh bái kiến, sẽ khiến bọn họ không phục rồi.
Nhóm dẫn đầu là tổng binh Truy Hà quan Vạn Sĩ Thanh, tổng binh Lâm Chiếu quan Khổng Phi. Còn một vị khác Hàn Mạc cũng biết, chính là tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức. Mấy tháng trước, khi hắn đi sứ Khánh Quốc, sứ đoàn đã đi theo lối Vân Thuỷ quan. Hai người hiển nhiên đã từng gặp nhau.
Ba vị tổng binh đều quỳ một gối thi lễ. Hàn Mạc cả cười, cho mấy người đứng dậy. Đúng lúc này, hai người Đỗ Uy cũng bước vào tham kiến. Hắn lại chắp tay đáp lễ. Trong trướng vải sớm đã sắp xếp chỗ ngồi, Hàn Mạc quay lại vị trí, ngồi xuống, lệnh cho năm vị tổng binh đều ngồi theo.
Mấy người đều tháo mũ giáp cầm trong tay, nhìn nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn Hàn Mạc.
Tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức thầm cảm khái. Mấy tháng trước khi hai người gặp mặt, gã chưa từng nghĩ chỉ một thời gian ngắn ngủi sau lại đã gặp nhau thế này. Hoàn cảnh gặp lại cũng rất đặc biệt. Phó sứ của sứ đoàn lúc trước giờ lại là đại tướng quân của quân Tây Bắc. Tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng đủ khiến Hạ Hầu Đức giật mình không ít.
Trong đại trướng nhất thời có vẻ rất yên tĩnh.
Đối với ngũ đại tổng binh mà nói, bọn họ nhận lệnh đến đây chủ yếu là vì uy thế của Tiêu Hoài Ngọc. Kỳ thật trong lòng mỗi vị tổng binh, lần này người kia lệnh triệu tập ở Lâm Dương quan, nhất định là có chuyện đại sự.
Hơn nữa, ngũ đại tổng binh cũng đã nhận được tin tức từ bên Khánh Quốc truyền tới từ nhiều ngày nay. Mỗi người đều suy đoán rằng lần tập trung ở đại doanh Tây Bắc Lâm Dương quan này rất có khả năng sẽ phải tiến hành hội nghị quân sự trọng đại. Nói cách khác, trong lòng mỗi người, chuyện đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là Yến Quốc rất có thể sẽ phải xuất binh.
Đối mặt với ngũ đại tổng binh, Hàn Mạc vẫn hết sức bình tĩnh, thậm chí còn thản nhiên cười. Mấy vị tổng binh đều thầm suy nghĩ:
-Người mang tên Hàn Mạc này thật ra cốt cách mười phần.
-Chư vị tổng binh chắc đều đã rõ, Hàn Mạc được đại soái cất nhắc, tạm thời nắm quyền điều hành quân Tây Bắc.
Yên lặng một lát, Hàn Mạc cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí trầm trầm lúc trước:
-Lần này, mời chư vị đến đây, cũng là có chuyện thương lượng!
Tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng tức thì hỏi:
-Hàn Tướng quân, mạt tướng có thể cả gan hỏi một câu hay không?! Đại soái hiện đang ở đâu vậy?
Hàn Mạc ôm quyền nâng lên phía bên phải, nghiêm mặt nói:
-Bản tướng biết chư vị rất muốn biết tung tích của đại soái, nhưng bản tướng rất tiếc phải nói với chư vị rằng, hành tung của đại soái, hiện vẫn chưa thể tiết lộ.
Chư tướng nhìn nhìn nhau, hết sức nghi hoặc.
Tiêu Hoài Ngọc rời doanh trại, rốt cuộc là làm đại sự gì?
-Giờ triệu tập chư vị đến đây cũng là lời dặn dò của đại soái.
Hàn Mạc mặt không đổi sắc, cũng không chút động tâm, nghiêm nghị nói. Đã có người cho hắn lợi dụng, đương nhiên hắn sẽ không ngần ngại, trước tiên phải đưa toàn bộ quyền lực về để bản thân thực sự nắm giữ. Mọi hành động quan trọng cứ cho là mệnh lệnh của Tiêu Hoài Ngọc quả là một cách xử lý hay.
Chư tướng nghiêm mặt.
Không biết Tiêu Hoài Ngọc đã chết, không người nào dám hoài nghi có kẻ dám mạo danh y.
-Bản tướng cũng không biết vì sao đại soái có ý tưởng này.
Hàn Mạc quét mắt nhìn chúng tướng, chậm rãi nói:
-Nhưng nếu đã được đại soái tin tưởng, bản tướng chỉ có thể phụng mệnh hành sự!
-Hàn Tướng quân, có phải muốn đánh hay không?
Tổng binh Lâm Chiếu hưng phấn ra mặt.
Hàn Mạc thản nhiên cười, chậm rãi nói:
-Có đánh hay không, triều đình còn chưa có mệnh lệnh, chúng ta dĩ nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Khai chiến, liên quan đến hưng suy của cả một quốc gia, chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ. Một khi triều đình còn chưa có lệnh, chúng ta chỉ có cách chờ đợi mà thôi.
Tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức nhíu mày, nói:
-Xin hỏi Hàn Tướng quân, lần này đưa chúng mạt tướng triệu tập lại đây là có chuyện gì?
Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, rồi nói:
-Điều tướng!
-Điều tướng?
Chúng tướng nhất thời không hiểu được, thoáng nghi hoặc.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
-Đại tướng quân có lời dặn, chư vị tổng binh đều đổi chỗ cho nhau!
Hắn cầm lấy một quyển sách trên bàn, mở ra, đọc:
-Tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng điều sang nhậm chức ở Vân Thuỷ quan. Tổng binh Lâm Chiếu quan Khổng Phi điều sang nhậm chức Truy Hà quan. Tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức điều sang Thượng Cốc quan…
Hắn nhẹ nhàng đọc đến đâu, ngũ đại tổng binh đều nhất loạt biến sắc đến đấy.
Lần điều tướng này, ngũ đại tổng binh toàn bộ đều thay đổi. Hơn nữa, mỗi tướng bị điều đi đều cách ít nhất một cửa ải so với vị trí cũ, hẳn nhiên đã được sắp xếp công phu.
Chờ Hàn Mạc đọc lệnh điều tướng xong, không gian trong đại trướng yên tĩnh đáng sợ. Ngũ đại tổng binh đều có vẻ mặt khó coi. Hàn Mạc nhẹ nhàng khép lại cuốn sách đặt ở trên bàn, chậm rãi nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm.
Một lúc lâu sau, tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng đứng dậy đầu tiên, nhìn thẳng Hàn Mạc, thản nhiên nói:
-Hàn Tướng quân, mạt tướng xin hỏi, vì sao phải điều động như vậy? Từ khi mạt tướng nhậm chức đến nay, đại soái chưa từng có hành động điều tướng như thế này. Vì sao đến lúc này lại đột nhiên điều tướng?
Khổng Phi cũng nói:
-Hàn Tướng quân, ngài cũng biết, nếu tất cả chúng ta đều nhận lệnh thuyên chuyển, các quan chắc chắn sẽ dao động. Hành động điều tướng này quả là có hại, không có lợi!
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
-Bản tướng chỉ tuyên đọc mệnh lệnh, không phải giải thích mệnh lệnh.
Dừng một chút, hắn lại nói:
-Nếu chư vị thật sự muốn biết nguyên nhân, có lẽ phải chờ đợi một ngày nào đó đại soái sẽ tự mình giải thích rồi.
-Thứ mạt tướng cả gan, mạt tướng không tin đại soái sẽ truyền đạt mệnh lệnh điều tướng như thế này!
Chu Tử Rừng lạnh lùng nói.
Hàn Mạc bình tĩnh, nói:
-Ý của Chu tổng binh không biết là như thế nào? Nếu không phải là lệnh của đại soái thì là ai đã hạ mệnh lệnh này vậy?
Chu Tử Rừng trầm giọng nói:
-Rốt cuộc là ai hạ lệnh, mạt tướng cũng không biết.
Y nhìn thẳng vào Hàn Mạc:
-Hàn tướng quân, nếu nói đây là lời dặn dò của đại soái, vì sao trước đó đại soái không tự mình truyền đạt mệnh lệnh này? Vì sao lại phải nhờ đến Hàn Tướng quân truyền đạt mệnh lệnh? Hàn Tướng quân có thủ lệnh điều tướng của đại soái hay không? Nếu đã điều động nghiêm trọng như thế, mạt tướng không tin đại soái đến một phần thủ lệnh cũng không có.
Xuất hiện lực cản đều là những chuyện Hàn Mạc đã dự kiến từ trước. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, ngược lại hắn mới cảm thấy kỳ quái.
Mặt không đổi sắc, hắn bình tĩnh nói:
-Bản tướng đã nói, bản tướng chỉ phụ trách chấp hành quân lệnh của đại soái. Còn nguyên do thế nào, bản tướng tin tưởng sớm hay muộn chư vị đều sẽ biết.
Dừng một chút, hắn thản nhiên cười, nói:
-Còn thủ lệnh của đại soái, bản tướng không có. Nhưng bản tướng có cầm binh phù của Đại tướng quân trong tay, bản tướng không biết miếng binh phù này có thể đại diện cho ý tứ của đại soái hay không?!
Nói xong, Hàn Mạc lấy ra miếng binh phù, nắm trong tay, giơ ra trước mặt chư tướng.
Chư vị tổng binh tuy biết Hàn Mạc có binh phù của Đại tướng quân, nhưng giờ đích thân nhìn thấy, cũng biến sắc vài phần.
Ngũ đại tổng binh không phải là đám thất phu hữu dũng vô mưu, nếu không đã không có khả năng được Tiêu Hoài Ngọc đề bạt lên chức đại tướng tổng binh quan ải. Hàn Mạc đột nhiên truyền lệnh điều tướng, ngũ đại tổng binh đều nhanh nhạy ngửi được mùi khác lạ ở đây.
Nhưng giờ binh phù của Đại tướng quân đang ở trước mặt, chẳng lẽ bọn họ lại cãi lại quân lệnh?
Trong quân Tây Bắc, cãi lại quân lệnh, chỉ có tội chết.
Nhất thời, đại trướng lại chìm trong yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức mới chậm rãi nói:
-Hàn Tướng quân, theo lý mà nói, chúng mạt tướng phải tuân theo quân lệnh.
Dừng một chút, y lại nói:
-Có điều, bọn ta thân là tướng trấn thủ biên ải của Đại Yến, cũng phải suy nghĩ cho quân Tây Bắc ta. Các vị đang ngồi đây, bao gồm cả mạt tướng, đều nắm rõ quan ải nơi chúng ta đóng như lòng bàn tay, bất kể là địa hình, sắp xếp tướng sĩ, đều hiểu rõ. Mạt tướng cảm thấy, một tướng lãnh phải quen thuộc với khả năng phòng thủ của quan ải mình, mới có thể bảo vệ cho quan ải được. Một khi điều tướng, chúng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thích ứng được với hoàn cảnh mới. Một khi phát sinh sự cố, chưa chắc chúng ta có thể xử lý hiệu quả được. Chính vì thế, mạt tướng mới không hiểu vì sao đại soái lại truyền đạt mệnh lệnh như thế này. Nếu đại soái có ở đây lúc này, mạt tướng nhất định sẽ cả gan hỏi. Chúng ta thân là tướng trấn thủ biên ải, dĩ nhiên phải có trách nhiệm đề bạt những suy nghĩ trong lòng lên cho đại soái!
Hàn Mạc mỉm cười, nói:
-Tổng binh Hạ Hầu nói rất đúng.
-Hàn Tướng quân không thể giải thích cho chúng ta, dĩ nhiên chúng ta cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng Hàn Tướng quân nếu đã nhận lời dặn dò của đại soái, chắc hẳn biết đại soái đang ở nơi nào. Xin Hàn Tướng quân báo cáo cho đại soái biết mối lo ngại của chúng ta.
Hạ Hầu Đức chậm rãi nói:
-Nếu đại soái kiên trì giữ ý kiến, quả thật muốn điều động chúng ta, chỉ cần có một phần thủ lệnh, chúng ta chắc chắn sẽ tuân theo!
Chu Tử Rừng tức thì gật đầu, nói:
-Không sai, chỉ cần có thủ lệnh của đại soái, mạt tướng nhất định sẽ làm theo quân lệnh!
Hàn Mạc thản nhiên cười, bình tĩnh nói:
-Nói như thế, tức là không có thủ lệnh của đại soái, chư vị sẽ không tuân theo quân lệnh này?! Bản tướng hiểu không sai chứ?
Hắn nhìn thẳng vào Chu Tử Rừng, cười nói:
-Chu tổng binh, binh phù bản tướng cầm trong tay, chẳng khác nào một vật trang trí, không thể điều động ngài, có phải không?