Hàn Mạc ôm thân hình mềm mại của Diễm Tuyết Cơ trong tay cười khổ:
- Tuyết Cơ, chuyện này… tất cả chuyện này là như thế nào? Ta… Ta bị các ngươi làm hồ đồ cả rồi. Tại sao Bạch Dạ Lang lại trở nên như vậy, y …!
Diễm Tuyết Cơ buồn bã nói:
- Huynh ấy sắp chết rồi!
- Sao?
Hàn Mạc kinh hoàng nói:
- Sao lại như thế? Võ công huynh ấy giỏi như vậy, ai có bản lĩnh đả thương huynh ấy?
- Cao thủ của Khánh cung!
Diễm Tuyết Cơ thở dài nói:
- Sáu năm trước, chuyện đầu tiên huynh ấy phải làm sau khi tỉnh lại là vào cung hành thích…!
Hàn Mạc đỡ lấy hai vai của Diễm Tuyết Cơ, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, kinh ngạc nói:
- Nhập cung hành thích? Hành thích ai? Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Trong tức thời, trong đầu Hàn Mạc có vô số câu hỏi.
Bạch Dạ Lang là đại đệ tử của Thương Chung Ly, theo lời của Bạch Dạ Lang, có thể thấy y rất tôn kính Thương Chung Ly, còn vô cùng trung thành với hoàng tộc, luôn đứng về phía bảo vệ hoàng thất, theo lý mà nói, Bạch Dạ Lang chắc chắn phải rất trung thành với hoàng thất mới đúng, sao có thể vào cung hành thích?
Diễm Tuyết Cơ thấy được sự khó hiểu trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, nàng thở dài nói:
- Chuyện này kể ra rất dài…!
Thấy cơ thể Diễm Tuyết Cơ run bần bật, chỉ mặc một bộ y phục đen, Hàn Mạc cảm thấy chạnh lòng, tự cởi áo khoác của mình khoác lên người Diễm Tuyết Cơ.
Lúc đầu Diễm Tuyết Cơ ngẩn ra, sau lại cười nhẹ nói:
- Tiểu vô lại cũng biết quan tâm người khác.
Hàn Mạc cười ha ha, nắm chặt đôi bàn tay của Diễm Tuyết Cơ, đặt gần miệng mình rồi thổi hơi vào, hắn nói:
- Nàng là vợ của ta, ta tất nhiên phải quan tâm rồi…, lúc nãy Bạch Dạ Lang có nói một câu, lúc trước hắn không phải là hắn, câu nói này… ta thật sự không hiểu, thực ra là chuyện thế nào?
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài nói:
- Sáu năm trước, Bạch đại ca vẫn đang bị điên…cho đến một lần đi đến nước Phong, tại đó giao đấu với Bổ Túc Cam một trận, mới đột nhiên tỉnh lại!
Hàn Mạc há hốc mồm, không nói được lời nào.
Diễm Tuyết Cơ thở dài nói:
- Có phải nghe rất lạ lùng?
Hàn Mạc gượng cười nói:
- Gần đây ta thường xuyên gặp phải những chuyện không thể tưởng tượng ra được…Sáu năm trước y bị điên sao? Là vì…luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Diễm Tuyết Cơ lắc đầu, rồi đột nhiên đưa tay vuốt mặt Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Hàn Mạc, nếu địa vị của ta và ngươi khác biệt, ta là tiểu thư nhà giàu, còn ngươi chỉ là một tiểu tử nghèo, ngươi còn dám thương ta không? Hoặc ngươi là một công tử giàu có còn ta chỉ là một cô nương bình thường, ngươi có đồng ý thương ta thật lòng không?
Hàn Mạc không biết vì sao nàng đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu nói:
- Trong mắt ta, chuyện tình cảm của hai người, không gì có thể ngăn cản được!
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, rồi thở dài nói:
- Vậy ta hỏi ngươi, nếu ta là người đã có chồng, theo lý mà nói ngươi không được thương ta, vậy ngươi còn dám hay không?
Nàng vừa nói xong câu này, Hàn Mạc liền biến sắc.
Diễm Tuyết Cơ từng dâng cho hắn tấm thân ngọc ngà còn trinh. Trong lòng hắn cũng đã nhận định Diễm Tuyết Cơ là người của phụ nữ hắn, giờ lại nghe Diễm Tuyết Cơ nói thế này, bảo sao hắn không sợ cho được.
Diễm Tuyết Cơ cười quyến rũ, nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ngươi sợ rồi chứ gì, nếu ta đã có chồng thì không vô liêm sĩ cùng ngươi … chung sống.
Vẻ mặt lo lắng của Hàn Mạc bình thản trở lại, cười nói:
- Sao lại nói năng hồ đồ như vậy.
- Ta không phải nói năng hồ đồ.
Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài, nói:
- Ta chỉ muốn xem thái độ của ngươi…xem ra, Bạch đại ca quả là người đàn ông hiếm có.
- Tuyết Cơ, lời của nàng, ta nghe không hiểu!
Hàn Mạc cau mày nói:
- Không phải nàng muốn nói với ta, Bạch… Bạch sư huynh đã thương một người phụ nữ có chồng?
Diễm Tuyết Cơ gượng cười nói:
- Ta lúc nào cũng nghĩ Bạch đại ca là ngươi đàn ông giữ gìn lễ nghĩa nhất trên đời, nhưng đến lúc huynh ấy yêu thì lại đem cái đống lễ nghĩa đó vất khỏi chín tầng mây… ài, ta cũng không biết nên nói thế nào.
Hàn Mạc nghe thấy nàng nói, liền hiểu rằng dường như nàng đang thừa nhận Bạch Dạ Lang đã thương một người phụ nữ có chồng.
Đúng lúc này, Diễm Tuyết Cơ đột nhiên vùng ra khỏi vòng tay của hắn, nhau mày lại, cặp mắt xinh đẹp nhìn về hướng bắc, trong khi Hàn Mạc cảm thấy nghi ngờ, thì Diễm Tuyết Cơ đã nhẹ giọng nói:
- Có tiếng động! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sắc mặt Hàn Mạc bỗng căng thẳng hẳn ra, hắn nghiêng tai nghe ngóng, nhưng trừ tiếng gió ra, hắn không nghe thấy gì cả.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:
- Ta đi xem đã xảy ra chuyện gì… dường như có tiếng người đang chém giết…!
Rồi nàng bỏ đi, nhưng Hàn Mạc đã nắm chặt tay nàng từ lâu, hắn nói:
- Ta đi cùng nàng!
Diễm Tuyết Cơ thản nhiên cười, còn Hàn Mạc thì nắm chặt tay nàng, cả hai cùng đi về hướng bắc.
Sau khi Hàn Mạc tập luyện "khí kinh", người nhẹ như chim, động tác nhanh nhẹn, còn bước đi thì nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng khi đi bên cạnh Diễm Tuyết Cơ, lại cảm thấy Diễm Tuyết Cơ có bãn lĩnh hơn hắn rất nhiều, hắn cố gắng hết sức, còn Diễm Tuyết Cơ thì nhẹ nhàng khoan thai, có lẽ chỉ dùng năm sáu phần công lực.
Hàn Mạc trong lòng khiếp sợ, hắn biết Diễm Tuyết Cơ có võ công cao cường, nhưng hắn thật không ngờ mạnh đến thế này, trong lòng hắn nghĩ, Diễm Tuyết Cơ năm mười bảy tuổi đã giết chết đại phu nhân rồi rời phủ ra đi, cho dù được Thương Chung Ly truyền dạy võ công, cũng không thể lợi hại đến thế này, chỉ e sau khi rời phủ đã gặp chuyện gì.
Cánh rừng này vô cùng rậm rạp, giờ lại đang là mùa đông, lá cây đã rụng hết, những cây cổ thụ cao lớn đứng san sát nhau giữa trời, còn mặt đất thì phủ đầy tuyết trắng, có điều hai người đều có khinh công cao, tuy không thể không để lại dấu chân trên tuyết, nhưng lúc chạy qua, tiếng bước chân vô cùng nhỏ, còn Diễm Tuyết Cơ gần như không tạo ra tiếng động.
Đi được một lúc, cuối cùng Hàn Mạc cũng nghe thấy phía trước quả có tiếng người đang đánh nhau, lúc này hắn thật khâm phục thính giác của Diễm Tuyết Cơ. Hắn có luyện "khí kinh" nên khả năng nghe tốt vô cùng, thế nhưng lúc nãy hắn hoàn toàn không nghe thấy gì, còn Diễm Tuyết Cơ đã phát hiện từ sớm.
Lại đi gần về phía trước một chút, trong bóng tối, quả nhiên trông thấy trong rừng, có một đám người đang đánh nhau, nhưng chỉ thấy rất nhiều bóng người chạy qua chạy lại, nhìn không rõ đang xãy ra chuyện gì.
Cách đó một đoạn, Diễm Tuyết Cơ kéo Hàn Mạc nấp sau một gốc cây, Diễm Tuyết Cơ ép sát gốc cây còn Hàn Mạc đứng sát, đối diện với nàng, chỉ nghe thấy Diễm Tuyết Cơ khẽ nói:
- Chỉ đứng ngoài nhìn, chúng ta không tiện ra tay!
Hàn Mạc gật đầu, rồi mải nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng, không kiềm chế được hai tay ôm lấy eo nàng, áp sát cơ thể nàng, cảm thấy bộ y phục bó sát của Diễm Tuyết Cơ làm phần cơ thể phía dưới của nàng thêm nóng bỏng, cặp ngực sữa đầy đặn kia đang áp sát vào người hắn, làm hắn thoải mái đến nỗi không nói lên lời, cặp mắt mê hoặc của Diễm Tuyết Cơ nhìn hắn một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Ngươi vẫn không sửa được tính phóng túng đó sao, trong lúc này lại còn ăn hiếp người ta.
Hàn Mạc uất ức nói:
- Tuyết Cơ, nhưng là do nàng kéo ta vào đây đó chứ.
- Ta chỉ kéo ngươi chứ có cho ngươi ôm ta đâu?
Diễm Tuyết Cơ bĩu môi nói.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ không thích vậy ta buông ra là được chứ gì…!
Hắn làm điệu bộ sắp buông tay ra, thì Diễm Tuyết Cơ đã đưa tay giữ lấy vai hắn nhẹ giọng nói:
- Ôm thì cung đã ôm rồi, còn bỏ ra làm gì chứ?
Lúc này Hàn Mạc cũng không thèm quản ai đang đấu với ai, vì mỗi lần ở bên cạnh Diễm Tuyết Cơ, đều khiếp tim hắn loạn nhịp, thế là hắn áp sát vào tai Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:
- Vậy nàng có thích ta ôm không?
- Đừng có lẻo mép.
Khuôn mặt của Diễm Tuyết Cơ đỏ ửng nói:
- Ngươi đừng động đậy là được!
Hàn Mạc cười ha hả, hơi ngó đầu ra khỏi cây cổ thụ để nhìn, chỉ thấy đám đông càng đánh càng quyết liệt, chốc choốc lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, hắn cau mày, hạ giọng nói:
- Tỷ tỷ, ta nhìn không rõ tình hình bên đó, tỷ nhìn xem đó là những người nào?
Diễm Tuyết Cơ nghiêng đầu ra khỏi cây cổ thụ, một lát sau, mới hạ giọng nói:
- Ỷ đông hiếp yếu, một bên có bốn người, một bên có hơn hai mươi người…!
Hàn Mạc kinh sợ nói:
- Cặp mắt của nàng lợi hại vậy sao?
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng cười, nói:
- Ngươi từng học "khí kinh" của Bạch đại ca, chỉ cần chăm chỉ, sau năm ba năm nhất định cũng sẽ lợi hại như vậy.
Sau đó trên mặt bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, gắt lên nói:
- Ngươi…ngươi tránh ra!
Hàn Mạc ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Tránh ra? Đi đâu?
Diễm Tuyết Cơ cắn môi đỏ mọng nói:
- Ngươi… ngươi đang đâm vào ta!
Hàn Mạc sửng sốt, sau đó dường như hiểu được chuyện gì, hắn nhìn xuống dưới, trong tức thời có chút ngại ngùng, nói:
- Cái này… không trách ta được, chỉ có thể … trách nàng!
Hắn ôm Diễm Tuyết Cơ quá sát, cơ thể mềm mại của Diễm Tuyết Cơ lại cộng thêm mùi hương xông thẳng vào mũi, làm hắn không kiềm chế nổi, mà làm phần dưới vừa dựng đứng, vừa cứng như đá, đâm thẳng vào phần bụng mềm mại của Diễm Tuyết Cơ.
Diễm Tuyết Cơ từng có chuyện chăn gối với hắn, nên những thứ này không qua khỏi mắt nàng, chỉ vì bị đâm vào bụng, cơ thể cảm thấy có chút nóng bừng, thậm chí cả người mềm ra, chỉ còn cách lên tiếng nhắc nhở.
Đúng lúc này, lại thấy đám người đó đang đánh về hướng này, Diễm Tuyết Cơ liền ôm lại Hàn Mạc, động người một phát, một tay bám lấy thân cây, dùng lực đẩy mạnh, cả hai đã bay vút lên cây, chỉ trong chớp mắt Diễm Tuyết Cơ và Hàn Mạc đã leo lên đến ngọn cây, đứng đạp trên cành cây, nếu người bên dưới không nhìn lên trên, quả thật khó mà phát hiện được có người trên cây.
- Cẩn thận những cây tên của bọn chúng!
Rồi nghe có người nhẹ giọng nói:
- Trong tên có độc!
Hàn Mạc vừa nghe thấy tiếng nói này, liền cau mày, âm thanh này vô cùng quen thuộc.
Một đám sát thủ mặc đồ xanh, đội nón tre, đang bao vây bốn người kia, bọn sát thủ đa số đều cầm những thanh đao lớn, còn số ít lại cầm một thứ vũ khí kỳ lạ, Hàn Mạc đứng trên ngọn cây ngó xuống, trong tức thời khó mà nhìn rõ.
Bốn người phía trước vừa tiến vừa lùi, bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, trong số bốn người, có một người ngã vật ra, ba người còn lại đứng trong thế thủ, rồi nghe có một người giọng ồm ồm nói:
- Cây tên trong tay bọn chúng rất lợi hại, chúng ta rút thôi!
Hàn Mạc nhíu mày, bổng nghe Diễm Tuyết Cơ đứng bên cạnh nói:
- Kẻ đội nón tre, hình như là…người của Tử Y Vệ!
Trong lòng Hàn Mạc bây giờ vô cùng hoài nghi, không biết Mặc Thập Nhị Lang vì sao lại đi cùng Vân Thương Lan?? Lần cuối cùng gặp Mặc Thập Nhị Lang là ở phủ Quốc Cữu Khánh quốc, cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.
- Đúng rồi, tại sao Vân đại nhân lại đến đây?
Hàn Mạc ra vẻ khó hiểu nói:
- Đám sát thủ truy giết đại nhân là ai vậy?
Chiếc áo cẩm bào mà Vân Thương Lan đang khoác trên mình đã rách tả tơi, hơn nữa còn dính đầy vết máu, búi tóc của đại nhân xõa hết xuống, trên mặt tuấn tú đều là những vết máu, nhìn hết sức thảm hại.
Mặc Thập Nhị Lang đeo mặt nạ, nên không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng bộ quần áo mà gã mặc dính đầy vết máu, không biết mới đi ra từ chốn nào, về phần người còn lại, có vẻ là người hộ vệ đi cùng, cũng bị thương ở cánh tay, lúc này đang xé vạt áo để băng bó vết thương.
Vân Thương Lan thấy Hàn Mạc liền thở dài, nói:
- Hàn đại nhân chắc không biết ở trong thành Thượng Kinh đã xảy ra chuyện gì?
- Có nghe nói qua!
Hàn Mạc bình tĩnh cười nói:
- Chỉ là... không ngờ lại gặp được các ngươi ở chốn này.
Vân Thương Lan thản nhiên cười nói:
- Thương Lan cũng nghe nói, hiện giờ Hàn đại nhân đang trấn thủ Tây Bắc, cũng không ngờ lại có thể may mắn gặp đại nhân ở nơi đây.
- Ta là người nước Yến, đi tuần tra biên ải, chỗ này cũng trong phạm vi biên quan.
Hàn Mạc cười, nhìn Mặc Thập Nhị Lang, cũng thấy gã đang nhìn chằm chằm nhìn chính mình, cười nói:
- Mặc huynh đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?
Mặc Thập Nhị Lang bình tĩnh nói:
- Hàn đại nhân nhìn bộ dạng ta như thế này có giống như đang sống rất tốt không?
- Hình như là gặp phải chuyện phiền lòng.
Hàn Mạc khẽ thở dài:
- Có điều ta cũng không ngờ rằng, hai người các ngươi lại đi cùng nhau. Đúng rồi, Huyền Cơ đại sư vẫn tốt chứ? Đại sư đã ra tay cứu giúp người nhà của ta, ta vẫn muốn gặp mặt đại sư một lần để nói lời cảm tạ, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
- Đại sư thành tâm niệm Phật, ắt có Phật tổ phù trợ.
Mặc Thập Nhị Lang cười nói.
Diễm Tuyết Cơ nghe nói Mặc Thập Nhị Lang là đệ tử của Huyền Cơ đại sư, liền chớp chớp mắt, cặp mày cũng hơi nhếch lên.
Hàn Mạc gật đầu, chắp tay nói:
- Một khi đã như vậy, cũng không dám quấy rầy hai vị, tại hạ xin cáo từ!
Hắn rất tự nhiên nắm tay Diễm Tuyết Cơ, cũng không nói thêm gì, liền bỏ đi.
Mặt của Mặc Thập Nhị Lang hiện lên một sự rung động, nhìn thấy Hàn Mạc bỏ đi, quay sang bên Vân Thương Lan nhìn một cái, cuối cùng nói:
- Hàn đại nhân, xin dừng bước!
Hàn Mạc dừng chân, quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Mặc huynh có chuyện gì vậy?
Mặc Thập Nhị Lang ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nói:
- Ngươi là bạn cũ của ta, hơn nữa hôm nay ngươi lại ra tay cứu ta, cứ như vậy mà đi, thật là không chút thú vị gì cả.
Hàn Mạc một tay nắm lấy Diễm Tuyết Cơ, một tay nắm chặt lại, nghĩ một chút, liếc nhìn Diễm Tuyết Cơ một cái, hỏi:
- Nàng, hay là... mời bọn họ đến đó?
Hắn cũng đang muốn xem phản ứng của Diễm Tuyết Cơ ra sao, ở bên ngoài rất lạnh, hắn không dám tùy tiện mời Mặc Thập Nhị Lang vào trong phòng.
Diễm Tuyết Cơ cũng quay đầu lại, nhíu mày một cái, cố nhìn về phía của Vân Thương Lan, dù sao đều có quen biết với Thương Chung Ly, hơn thế nữa Vân Thương Lan hiện giờ đang lâm nạn, Diễm Tuyết Cơ lại cùng huyết thống. Mặt khác hiện tại Mặc Thập Nhị Lang và Vân Thương Lan không còn bất cứ điều gì có thể uy hiếp nàng được nữa, trong mắt của nàng bọn chúng giờ đây đã không còn có gì nguy hiểm nữa rồi.
Hàn Mạc nhìn thấy nàng hơi nhăn trán, lúc này mới nhìn về phía Mặc Thập Nhị Lang và Vân Thương Lan cười nói:
- Phía trước có một căn phòng nhỏ, nếu như ba vị đồng ý, có thể lánh tạm vào đó!
Cũng không nói nhiều lời, nắm tay Diễm Tuyết Cơ thong thả quay về.
Mặc Thập Nhị Lang đuổi theo, Vân Thương Lan cũng tiến về phía trước, nhíu mày nói:
- Điện hạ, chúng ta có nên ở cùng bọn họ?
Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục đi đâu nữa?
Vân Thương Lan do dự một lúc, không nói gì, Mặc Thập Nhị Lang cũng đã đi về hướng của Hàn Mạc, Vân Thương Lan sắc mặt hoài nghi, lắc đầu, rồi đi theo.
Phía bên đây là Tây Bắc, đã nhiều ngày rồi mà tuyết vẫn chưa rơi, nhưng khí trời vẫn rất lạnh, mấy người bọn Hàn Mạc vẫn chưa đi đến căn nhà gỗ, cảm giác sắp có trận tuyết rơi xuống nơi này.
Hàn Mạc nắm tay Diễm Tuyết Cơ đi ở phía trước, ở phía sau hắn vài bước, là ba người bọn Mặc Thập Nhị Lang, một trước một sau, đi về phía nhà trọ.
Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy Hàn Mạc mặc một chiếc xiêm y không dày, liền nhẹ giọng hỏi:
- Đồ đáng ghét, ngươi có lạnh không?
Hàn Mạc nghe nàng nói với giọng quan tâm, trong lòng nghĩ nàng thật là dịu dàng, cười tươi, gật đầu nói:
- Chỉ cần được nắm tay nàng, cho dù ta không mặc gì cũng không thấy lạnh!
Diễm Tuyết Cơ nghiêm nghị nói:
- Đừng có mà nói nhảm như ông già. Nếu thực sự chịu được, hãy cởi ra thử coi?
- Thế thì không được.
Hàn Mạc quay đầu lại nhìn Diễm Tuyết Cơ một cái, thấy bọn người Mặc Thập Nhị Lang đang ở tít phía sau, nhẹ giọng nói:
- Lúc này mà cởi hết quần áo ra, thì bọn họ nhìn thấy...? Nếu như đã cởi hết đồ ra, thì cũng chỉ để nàng thấy thôi.
Diễm Tuyết Cơ lớn tiếng cười, đôi mắt chớp liên hoàn, véo nhẹ vào bả vai của Hàn Mạc, nói,
- Lần sau không được nói ta là vợ, cẩn thận không ta cắt đó!
- Tại sao?
Hàn Mạc tỏ ra oan ức nói:
- Chẳng lẽ nàng không phải là vợ của ta?
- Ai đồng ý lấy nhà ngươi nào?
Diễm Tuyết Cơ làm hắn mặt trắng bệch ra:
- Nói khoác mà không biết ngượng!
Hàn Mạc lập tức vội la lên:
- Tỷ tỷ, việc này nàng không thể trốn tránh được, không lấy ta, thì nàng có thể lấy ai được bây giờ?
- Nam nhi trong thiên hạ còn khối, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ thích người khác, lại muốn lấy người đó, lúc đó ngươi tính sao?
Diễm Tuyết Cơ cười một cách thách thức, nói:
- Giờ ta không muốn thành thân với ngươi, ngươi dám làm gì ta nào?
Hàn Mạc nghiêm nghị nói:
- Thích người khác? Lấy người khác? Tuyết Cơ tỷ tỷ, ta khuyên nàng nên từ bỏ cái ý định đó đi, đừng có làm hại người tốt!
Diễm Tuyết Cơ đảo mắt liên tục, cười nói:
- Ngươi lại nói cái gì vậy?
- Ai dám lấy nàng, nhất định sẽ giết người đó.
Hàn Mạc nghiêm trang nói:
- Nếu có người dám để ý đến nàng, muốn lấy nàng, thì hắn nhất định sẽ phải chết dưới tay ta!
- Ái chà, bản lĩnh của nhà ngươi thật là lớn.
Diễm Tuyết Cơ cười ha ha nói:
- Người đàn ông mà ta thích, ngươi cũng dám giết? Có ta ở đây, ai dám động đến chàng.
Hàn Mạc đau khổ cười nói:
- Nếu không thì chúng ta thử xem sao?
Diễm Tuyết Cơ mím môi nói:
- Ngươi có thể có ba thê bảy thiếp, vậy tại sao ta không thể thích người đàn ông khác? Trong trái tim ngươi không chỉ có một mình ta, thì tại sao trong trái tim của ta chỉ có thể có một mình nhà ngươi?
Hàn Mạc thở nhẹ một tiếng, nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói:
- Ta với nàng ở cùng nhau, trong trái tim ta chỉ có một mình nàng mà thôi.
Hắn nói ra lời này, trong lòng hắn thực sự có đôi chút ngượng ngịu.
Tuy nhiên khi nghĩ lại, ở cái thời đại này, làm gì có người con gái nào lại có ý nghĩ như Diễm Tuyết Cơ, tất cả phụ nữ đều cho rằng việc chồng có năm thê bảy thiếp là điều chuyện bình thường, chắc cũng chỉ có Diễm Tuyết Cơ mới phóng khoáng dám đứng ra nói những điều đó.
Diễm Tuyết Cơ thở dài, không nói nhiều, lúc này đã đến trước cửa căn nhà gỗ, Diễm Tuyết Cơ liền thu tay lại, thẳng tiến đi vào, Hàn Mạc đứng bên ngoài chờ đợi.
Mặc Thập Nhị Lang và Vân Thiên Lan đi tới, thấy một căn nhà gỗ rất lớn, nhìn nhau một cái, tỏ vẻ rất hoài nghi.
Trong căn nhà gỗ này rất yên tĩnh, làm người ta hoài nghi, đường đường là một Tây Bắc đại tướng quân lại cùng một mỹ nhân hẹn hò vụng trộm nơi đây sao?
Dường như cũng nghĩ tới đây, trong mắt của Vân Thương Lan hiện rõ vẻ khinh thường, còn Mặc Thập Nhị Lang cũng tỏ ra như vậy, hiển nhiên là đối với Hàn Mạc chắc chắn có chút khinh rẻ.
Một vị tướng quân canh giữ nơi biên ải, lại bỏ bê việc quân, vụng trộm yêu đương với phụ nữ bên ngoài, đó quả không phải là chuyện gì tốt đẹp cho lắm.
Hàn Mạc chắp tay nói:
- Hai vị, trong phòng có thể tránh được gió, mời vào trong cho ấm!
Trước tiên đi vào trong, đi đến cạnh chỗ của Bạch Dạ Lang, chỉ thấy mắt của Bạch Dạ Lang đã nhắm nghiền, tựa như đã ngủ rồi.
Ba người bọn Mặc Thập Nhị Lang tiến vào trước, vừa bước vào cửa, đã thấy có một đám người đang ở trong đó, liền giật mình sợ hãi, còn bọn thủ hạ của Diễm Tuyết Cơ nhìn thấy đám người của Mặc Thập Nhị Lang bước vào, mặt không hề biến sắc, cũng chẳng đứng dậy, cứ ngồi quây xung quanh đống lửa.
Căn phòng gỗ này không hề nhỏ, bên trái vẫn còn một khoảng trống khá lớn, Mặc Thập Nhị Lang đi về phía bọn người đang hơ lửa chắp tay nói:
- Quấy rầy rồi!
Rồi cùng Vân Lan và tên hộ vệ đi đến chỗ trống ngồi xuống.
Hàn Mạc lúc này mới đi đến, ngồi lên đống cỏ khô, cười nói:
- Thật tiếc ở đây không có rượu, nếu không có thể nhâm nhi vài ly cho đỡ lạnh!
Trong cái mặt nạ Mặc Thập Nhị Lang thản nhiên cười, ánh mặt trời đáng chiếu vào chỗ mà Bạch Dạ Lang đang nằm, tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng do có một vài người đang quanh bên đống lửa, làm cho tầm nhìn bị hạn chế, lúc đó Mặc Thập Nhị Lang cũng không nhìn rõ, chỉ nhẹ giọng hỏi:
- Hàn đại nhân có bằng hữu bị thương?
Gã thực ra đã nhìn thấy, hình như là vết thương của Bạch Dạ Lang đang bị nhiễm trùng.
Hàn Mạc bình tĩnh cười, không nói một lời nào. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Mặc Thập Nhị Lang lấy từ trong bụng áo ra một cái bình, nói:
- Đây là lọ thuốc trị thương của ta, rắc vào chỗ bị thương, rất nhanh sẽ liền lại, ngươi cầm lấy dùng thử xem thế nào.
Gã nhìn thấy vết máu, cho rằng Bạch Dạ Lang chỉ bị ngoại thương, cho nên mới cầm bình thuốc trị ngoại thương ra.
Huyền Cơ đại sư chính là một cao thủ tinh thông y thuật, trên người của Mặc Thập Nhị Lang lúc nào cũng mang theo mình loại thuốc trị thương này.
Hàn Mạc lắc đầu, nói:
- Không cần, đây không phải là ngoại thương!
- Ồ!
Mặc Thập Nhị Lang từ từ đứng dậy, nói:
- Ta đã nhiều năm đi theo đại sư, cũng am hiểu một chút y thuật, để ta xem xem có giúp được gì không!
Liền đi về phía Bạch Dạ Lang.
Hàn Mạc biết Diễm Tuyết Cơ đã nói tính mạng của Bạch Dạ Lang chẳng được bao lâu nữa, dễ nhận thấy là đang bị thương rất nặng, lúc đó hắn cũng biết là chuyện gì đã xảy ra, tuy nhiên biết rằng nội thương của Bạch Dạ Lang rất khó cứu sống, nhưng Mặc Thập Nhị Lang là đệ tử của Huyền Cơ đại sư, y thuật của Huyền Cơ đại sư ắt hẳn hắn cũng đã từng được thấy, nếu như Mặc Thập Nhị Lang có thể chữa được, thì đó quả là một chuyện rất tốt.
Mặc Thập Nhị Lang tới gần chỗ Bạch Dạ Lang, chưa tới gần đống lửa, Hầu Tử đã đứng dậy, dùng đôi mắt sắc bén của mình nhìn chằm chằm về phíaMặc Thập Nhị Lang, chặn gã lại.
Mặc Thập Nhị Lang ngẩn người ra, đã thấy Hầu Tử quay đầu lại nhìn Diễm Tuyết Cơ, Diễm Tuyết Cơ nhíu mày, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, Hầu Tử lúc này mới tránh sang một bên, Mặc Thập Nhị Lang tiến về phía trước, nhìn Bạch Dạ Lang đang nằm bên cạnh đống lửa, mặt gã liền biến sắc, toàn thân run cầm cập, liền lùi về phía sau hai bước.
Mọi người đều cảm thấy lạ lùng, lại nghe thấy Mặc Thập Nhị Lang bỗng nhiên cười một trận rất thê lương, tiếng cười của gã làm người ta phải sởn da gà.
Lại thấy Mặc Thập Nhị Lang dơ tay lên, chỉ vào Bạch Dạ Lang lạnh lùng nói:
- Bạch Dạ Lang, mấy năm nay, ta đi khắp nơi tìm ngươi, ông trời quả thực có mắt, hôm nay cho ta gặp được ngươi, nộp mạng ra đây!
Quát mắng chói tai, tay phải rút ra thanh đao sáng loáng, giống như con hổ đang bị bỏ đói nhiều ngày, xông vào chỗ Bạch Dạ Lang đang nằm, thanh đao trong tay gã nhằm về phía Bạch Dạ Lang mà chém xuống.