Yến đế đang cùng Hoàng hậu nói chuyện, thì chợt nghe một cung nữ bẩm báo:
- Thánh thượng, Tiêu quý phi và Thái tử phi ở phía ngoài xin cầu kiến!
Yến đế vẻ mặt vốn đang dịu dàng bỗng trầm lại, thản nhiên nói:
- Không gặp!
Từ trước tới giờ, Yến đế cực kì ghét Tiêu quý phi, chỉ có điều khi đó Tiêu Hoài Ngọc và Tiêu thái sư còn sống, cho nên Yến đế vẫn còn nhường nhịn, nhưng hiện giờ ngài biết rõ hai trụ cột trong gia đình Tiêu gia đã ngã xuống, cho nên không còn coi Tiêu quý phi ra gì nữa.
Lời nói vẫn chưa dứt, thì nghe thấy có tiếng khóc từ bên ngoài truyền vào:
- Thánh thượng... thần thiếp... cầu xin Hoàng thượng đứng lên làm chủ cho thần thiếp...!
Hoàng đế đứng dậy, nổi giận nói:
- To gan, không có ý chỉ của trẫm, ai cho các ngươi tự tiện xông vào trong cung? Hoàng tử mới chưa đầy tháng, Hoàng hậu vẫn chưa chuyển đến Khôn Hòa cung, tạm thời, Trường Xuân cung là chính cung của Hoàng hậu, tại sao ngươi dám tự tiện xông vào cung của Hoàng hậu?
Tiêu quý phi mang theo Tiêu Minh Hồng cùng quỳ xuống, vẻ mặt oán hận nhìn Hàn Thục một cái, liền quay về phía Yến đế nói:
- Thần thiếp biết tự ý xông vào cung là không đúng, nhưng Thánh thượng không gặp thần thiếp, thần thiếp cũng chỉ còn cách là xông vào thôi!
- Ngươi muốn nói cái gì?
Yến đế sắc mặt trầm lại.
- Thần thiếp muốn Thánh thượng đứng ra làm chủ cho thần thiếp.
Tiêu quý phi đôi mắt sưng đỏ nói:
- Gia phụ bị kẻ lạ mặt hành thích, xin Thánh thượng đứng lên làm chủ giải oan cho gia phụ!
- Trẫm đã hạ chỉ, lệnh cho Đại Lý Tự cùng Hình bộ cùng nhau điều tra vụ này.
Yến đế lạnh lùng nói:
- Ngươi còn muốn trẫm làm như thế nào nữa?
- Đại Lý Tự và Hình bộ tuy rằng đã tiếp chỉ, nhưng căn bản vẫn chưa hề có động tĩnh gì.
Tiêu quý phi nói:
- Hung thủ giết chết gia phụ, Đại Lý Tự và Hình bộ không thể làm gì được hắn, chỉ có Thánh thượng đứng ra làm chủ thì mới giải quyết được vụ án này!
Yến đế nhíu mày nói:
- Theo như ý của nhà ngươi, ngươi đã biết hung thủ đứng sau vụ này là ai!
Tiêu quý phi giơ tay lên, mặt đỏ bừng tỏ vẻ hung giữ, chỉ tay thẳng vào mặt của Hàn Thục lạnh lùng nói:
- Là ả, chính là người của Hàn gia đứng sau vụ này, gia phụ chính là bị Hàn gia sát hại!
Hàn Thục mặt không chút thay đổi, không thèm tranh luận.
- To gan!
Hoàng đế trầm giọng quát lớn:
- Trước mặt trẫm mà ngươi dám nói những lời hồ đồ đó. Nếu như ngươi đã ám chỉ là do người nhà Hàn gia làm, vậy ngươi có chứng cứ gì không? Trước mặt trẫm, trẫm không chấp nhận nhà ngươi vu cáo hãm hại người khác!
Tiêu quý phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Thục, không thèm để ý đến câu hỏi của Hoàng đế, chỉ tay vào mặt Hàn Thục lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói, có phải là các ngươi giết phụ thân ta không? Là các người, đúng hay không? Ngươi dám phủ nhận?
Tiêu Minh Hồng quỳ ở bên cạnh, vẻ mặt rất hoảng sợ, dung nhan hốc hác, vẻ mặt khổ sợ vô cùng, trông rất tội nghiệp.
Từ lúc vào cung đến nay, nàng đã hoàn toàn trở thành một con người khác, vẻ tiểu thư đài các sớm đã bị cái u ám của chốn hậu cung gột rửa sạch sẽ, cô quạnh đến tĩnh mịch cùng với cái đen tối lúc nào cũng đeo bám nàng.
Bên trong Đông cung, mỗi ngày lạnh lẽo như vậy, không có ai nói chuyện với nàng, nàng sống ở trong cung như một khối thịt chỉ biết di động mà thôi, thậm chí không còn nét mặt tươi cười nữa.
- Ngươi điên rồi!
Hoàng đế lạnh lùng nói:
- Lui xuống đi!
Tiêu quý phi dường như đã giống như một người điên, đột nhiên xông lên phía trước, nắm chặt tay, muốn tát Hàn Thục một cái, trong miệng nói:
- Chính là các ngươi, con hồ ly này, đồ đàn bà ác độc, là kẻ hại chết cha ta...!
Nàng chưa kịp chạm tới Hàn Thục, cánh tay giống như đã bị ai đó giữ lại, Hoàng đế đã cầm lấy một tay của nàng, văng mạnh xuống đất, Tiêu quý phi liền bị té ngửa trên mặt đất, Tiêu Minh Hồng nhanh bước đi lên phía trước, nức nở nói:
- Cô cô, người... người cảm thấy thế nào?
Hoàng đế lúc này liền la lớn:
- Người đâu!
Từ bên ngoài nhanh chóng đã có hai tên Cấm vệ quân bước vào, Hoàng đế chỉ tay về phía Tiêu quý phi, lạnh lùng nói:
- Đem mụ đàn bà bị điên này ra ngoài cho trẫm, nhốt ả vào lãnh cung, trẫm... không muốn nhìn thấy mặt của ả điên này thêm một lần nào nữa...!
Hai tên Cấm vệ quân lạnh lùng bước đến mỗi tên nắm chặt một bên tay của Tiêu quý phi, kéo ra ngoài, Tiêu Minh Hồng quỳ xuống cầu xin:
- Thánh thượng, xin Thánh thượng hãy tha cho cô cô...!
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Tiêu Minh Hồng một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi là Thái tử phi, chẳng lẽ cũng muốn nổi điên như ả sao? Còn không mau quay về Đông cung cho yên phận!
Tiêu quý phi đã thất thanh kêu lên:
- Thánh thượng, xin đừng để con hồ ly kia mê hoặc, tất cả đều là giả dối, tâm địa của ả rất tàn nhẫn, có tỏ vẻ hiền thục, để cho Thánh thượng sủng ái ả... Bọn người Hàn gia không ai là tốt cả, bọn họ đã hại chết gia phụ, chính là người của bọn Hàn gia, muốn độc chiếm quyền lực. Thánh thượng, xin hãy tin thần thiếp, gia phụ chính là do bọn người Hàn gia hại chết, sớm hay muộn Thánh thượng cũng...!
Nàng thất thanh rên rỉ, bị hai gã Cấm vệ quân lực lưỡng kéo ra bên ngoài cửa.
Hoàng đế nghe nàng kêu la, đột nhiên nói:
- Dừng lại!
Tiến lên phía trên vài bước, đứng trước mặt của Tiêu quý phi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu quý phi.
- Thánh thượng, ngài nhất định phải tin thần thiếp, gia phụ là do bọn người Hàn gia sát hại, bọn họ sớm muốn cũng sẽ sát hại Thánh thượng...!
Nhìn thấy Hoàng đế đi tới, Tiêu quý phi tưởng rằng những lời mình nói làm cho Hoàng đế đã xúc động.
Hoàng đế chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy cái cằm của Tiêu quý phi, lạnh lùng nói:
- Khuôn mặt của ngươi, thật là đẹp...!
Tiêu quý phi tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng vì được chăm sóc tốt, cho nên bộ mặt còn rất đẹp, vẫn còn vẻ sung mãn của người phụ nữ, nàng nghe hoàng đế nói như vậy, cũng không hiểu lúc này có dụng ý gì.
- Năm đó ngươi vào cung, trẫm mặc dù biết ngươi có chút điêu ngoa, nhưng đã không hề so đo.
Hoàng đế mặt lạnh như băng, đôi mắt long lên, tỏ vẻ rất giận giữ:
- Nhưng trẫm thật không ngờ, bên trong cái khuôn mặt xinh đẹp này, lại che dấu trái tim của loài cầm thú. Ngươi nói Hoàng hậu tâm địa độc ác, trẫm nhìn không ra, nhưng trẫm nghĩ rằng, trong thiên hạ, không có ai có tâm địa độc ác như ngươi.
Trên khuôn mặt của Tiêu quý phi lập tức tỏ vẻ hoảng sợ.
- Những chuyện ngươi đã làm, ngươi đừng tưởng người khác không biết.
Hoàng đế nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng biết, mười năm nay, trong lòng trẫm không một ngày được yên ổn, không sai, mười năm, trong lòng trẫm rất sợ Tiêu gia các người, có những việc, trẫm chỉ có thể giả bộ hồ đồ, làm như không biết.
Tiêu quý phi nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng đế có phần dữ tợn, trong lòng lạnh toát, cảm thấy đôi chân dường như đã lạnh cóng.
- Trẫm biết, ngươi rất muốn làm Hoàng hậu!
Hoàng đế chậm rãi nói:
- Ngươi cũng biết, sau khi trẫm đăng cơ, tại sao lại hạ chỉ mười năm sau mới lập Hậu không?
Ngài dùng tay nắm chặt cằm của Tiêu quý phi, càng lúc càng nắm mạnh hơn, làm cho vẻ mặt của Tiêu quý phi càng trở lên đau khổ
- Ý chỉ này của ta, là muốn ban tặng cho ngươi. Trẫm chính là không cho ngươi được toại nguyện, không cho Tiêu gia các ngươi được toại nguyện. Không phải ngươi muốn làm Hoàng hậu hay sao? Trẫm muốn ngươi thèm khát, muốn ngươi trơ mắt lên nhìn điều mà ngươi không đạt được...!
Sắc mặt Hoàng đế lúc này đã biến dạng, có chút đáng sợ, Tiêu quý phi cảm thấy cái cằm của mình như đang bị Hoàng đế bóp vỡ, nhưng nàng không dám phản kháng, hơn nữa mặt của Hoàng đế còn đang rất tức giận, nàng chưa bao giờ trông thấy cái vẻ mặt đáng sợ của Hoàng đế như trong lúc này.
Hoàng đế lại gần một chút, nhẹ giọng nói:
- Trẫm hôm nay muốn hỏi ngươi một câu hỏi, năm đó người bỏ thuốc độc hại chết nàng, là ý của ngươi, hay là tên hồ ly độc ác kia bắt ngươi làm như vậy?
Tiêu quý phi toàn thân run rẩy.
- Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng có làm, ngươi nghĩ là những chuyện mà ngươi làm không ai biết hay sao?
Hoàng đế oán hận nói:
- Lúc trước nàng bị cảm phong hàn, ngươi thừa dịp ta không có ở trong cung, nhân cơ hội ban đêm lẻn vào cung của nàng, ép nàng phải uống bát thuốc độc kia...lúc ấy Thái y không thể xác thực là nàng chết là do bị hạ độc, cho nên trẫm cũng không hề nghi ngờ gì. Nếu không phải tiểu nha đầu nhìn thấy mọi việc ngươi đã làm, trẫm có chết cũng không biết là ngươi đã sát hại nàng...!
- Thánh thượng, thần thiếp... thần thiếp không có...!
Tiêu quý phi tuy đang bị nắm chặt cằm, đau đớn vô cùng, nhưng vẫn lắp bắp biện bạch.
- Ngươi không có?
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Đến nước này rồi, mà ngươi còn muốn lừa gạt trẫm. Đêm đó, tiểu nha đầu ở trong cung cùng mẫu thân của nàng, nghe thấy giọng của ngươi, liền sợ hãi núp vào tường, bây giờ trẫm rất muốn biết, khi đó ngươi đối đãi với con gái ta ra sao, khiến cho con gái ta lại sợ hãi ngươi như vậy? Ngươi bắt Thái tử phi uống xong chén thuốc độc, tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng tất cả những việc ngươi làm tiểu nha đầu đều đã chứng kiến tận mắt. Tiểu nha đầu sau đó thường xuyên gặp ác mộng, hơn nữa đã đem chuyện này nói cho trẫm biết, trẫm vốn không tin, bởi vì khi khám nghiệm tử thi của Thái tử phi, không hề phát hiện ra độc dược. Chỉ đến khi sau này, trẫm âm thầm điều tra, mới biết được cách pha chế rất tỉ mỉ của loại độc dược đó, căn bản là không thể nhận ra... Cho nên trẫm muốn hỏi nhà ngươi, loại độc dược này là do ngươi điều chế, hay là có người mang đến cho ngươi?
Mặt của Tiêu quý phi lúc này đã không còn chút máu.
Năm đó tận mắt chứng kiến thân thể của tiên đế ngày càng suy sụp, không sống được bao lâu, mặt khác Hoàng thái tử khi đó là Tào Đỉnh rất có khả năng sẽ kế nghiệp, lúc này Tiêu quý phi bí quá hóa liều liền nhân cơ hội hạ độc Thái tử phi.
Nhưng việc này được che giấu cực kì kĩ càng, ả vốn tưởng không có người nào biết đến, hơn nữa cũng đã mười năm, trong đó có cả Hoàng đế, không có một người nào nhắc tới, nhưng hôm nay bỗng nhiên Hoàng đế lại lôi chuyện này ra nói, làm cho ả hồn bay phách lạc, ớn lạnh đến tận xương tủy.
Ả thật không ngờ rằng, người đàn ông này lại có thể kiên nhẫn đến như vậy, đã biết rõ Thái tử phi là do ả sát hại, mà lại có thể nhẫn nhịn chịu đựng tới mười năm.
Hoàng đế cực kì căm phẫn, dường như muốn nắm thật chặt cái cằm của ả bằng hai ngón tay của mình, trên mặt ngài hiện rõ vẻ lãnh đạm:
- Có điều không phải vội, đáng chết... nhất định phải chết. Nhưng đừng có hi vọng ngươi sẽ được chết một cách nhẹ nhàng, trẫm muốn cho nhà ngươi sống, cho ngươi... sống không bằng chết...!
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng "rắc" vang lên, hai ngón tay của ngài quả thực rất uy lực, đã bóp vỡ cằm của Tiêu quý phi, cái khuôn mặt xinh đẹp kia, trong nháy mắt, chiếc cằm vỡ vụn, Tiêu quý phi hét một tiếng thảm thiết, đau như bị tra tấn liền mê man bất tỉnh.
Hai tên Cấm vệ quân nhìn thấy cằm của Tiêu quý phi vỡ nát, kinh hãi vô cùng, nước mũi của ả chảy ròng ròng.
Hàn Thục và Tiêu Minh Hồng đứng đó không xa, không nghe rõ Hoàng đế đang nói gì, nhưng thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiêu quý phi, lại trông thấy Tiêu quý phi chết ngất đi, khuôn mặt của Hàn Thục bỗng biến sắc, còn Tiêu Minh Hồng thì che miệng lại, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ vô cùng.
Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Đem ả nhốt vào trong lãnh cung, nghiêm ngặt canh giữ, ngoại trừ trẫm, không ai được phép gặp mặt!
Hai tên Cẩm vệ quân vội vàng kéo nàng ra.
Hoàng đế quay trở lại, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ vô cùng của Tiêu Minh Hồng, thản nhiên nói:
- Còn không mau quay về Đông cung!
Tiêu Minh Hồng che miệng, hồn bay phách lạc tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đến quỳ thỉnh an cũng quên, toàn thân như một cái xác không hồn, cơ thể run rẩy rời khỏi cung Trường Xuân cung.
Hoàng đế nhìn thấy sắc mặt của Hàn Thục tái nhợt, liền tiến lại phía trước, nắm tay Hàn Thục, dịu dàng nói:
- Hoàng hậu, trẫm...có phải đã làm nàng sợ hãi rồi không? Nàng đừng có sợ!
Hàn Thục nhìn thấy sự oán giận trên khuôn mặt Hoàng đế vẫn chưa tiêu tan, nắm chặt tay Hoàng đế, nhẹ giọng nói:
- Thánh thượng, người... hãy bảo trọng long thể!
Hoàng đế đỡ Hàn Thục ngồi xuống, trầm ngâm một lát, chợt hỏi han:
- Hoàng hậu, lời mà ả điên đó nói, nàng có tin hay không?
- Thưa…?
Hàn Thục cơ thể như bị chấn động mạnh.
Hoàng đế ôn hòa nhìn Hàn Thục, hạ giọng nói tiếp:
- Ả nói cái chết của Thái sư có liên quan đến người của Hàn gia không, có thật là Hàn gia các ngươi muốn đoạt quyền cướp ngôi!
Hàn Thục sắc mặt kinh hãi, vội quỳ xuống nói:
- Thánh thượng, mọi người trong nhà Hàn gia, luôn trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, không dám có lòng tạo phản, cái chết của Thái sư, tuyệt đối không liên quan đến Hàn gia, xin Thánh thượng minh giám!
Hoàng đế nhẹ nhàng đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng vuốt ve nước da mặt nõn nà của nàng, nhẹ giọng nói:
- Trẫm cũng không tin, trẫm cũng biết là, người trong thiên hạ ai cũng có thể phản trẫm, còn Hoàng hậu không phải như thế. Bởi vì Hoàng hậu là thê tử của trẫm, là mẫu thân của con trẫm!
Hàn Thục nhìn về phía Hoàng đế, âm thanh dịu dàng, nhưng giọng điệu rất kiên định:
- Thần thiếp là Hoàng hậu của Thánh thượng, là thê tử của Thánh thượng, thần thiếp suốt đời đi theo chồng của mình!