Bộ Hộ cũng không vì lý do đàm phán trước mắt mà lơ là việc chuẩn bị lương thảo, ngoại trừ việc tế linh hồn Thái sư và đưa linh cữu tới nơi an táng cuối cùng, mặt khác Hàn Huyền Đạo đích thân ở bộ Hộ trấn thủ, tích cực tìm kiếm lương thảo, thậm chí trong các phủ lân cận, dốc sức đốc thúc bộ Công chế tạo ra vũ khí.
Rất hiển nhiên, Hàn Huyền Đạo đối với chiến sự ở tiền tuyến là có dụng tâm đặc biệt, việc có quan hệ với vận mệnh quốc gia nước Yến, thân là thủ phụ nội các, đem tinh lực tập hợp lại một chỗ cũng là điều bình thường.
Cung Đăng hội trong cung cũng không vì cuộc chiến trước mắt hay tin Thái sư chết mà bị gián đoạn, Hàn Thục sau khi được lập làm Hoàng hậu, rất nhiều tần phi trong hậu cung tuy rằng trong lòng oán hận, nhưng nhất thời cũng không có cách nào khác.
Hoàng đế sủng ái, sinh hạ con rồng, gia tộc cường thịnh, đây chẳng phải là điều các phi tần khác có thể chống lại được.
Khắp đường lớn ngõ nhỏ trong thành Yến Kinh cũng đã bố trí treo các loại đèn hoa đăng, năm mới đến, mọi người đều vui mừng, đặc biệt là bên bờ sông Lưu Tinh, càng cho giăng đèn kết hoa, say sưa vui đùa, từ trên bầu trời thành Yến Kinh nhìn xuống, toàn bộ thành Yến Kinh tựa như ngọn đèn rực rỡ, một khung cảnh huy hoàng cực thịnh.
Các thái giám cung nữ trong cung sôi nổi khác thường, nha hoàn của các phủ đệ cũng vô cùng náo nhiệt, mọi người sớm đã nghĩ được vài tiết mục hay, được chủ nhà thưởng tiền, mỗi người đều vui mừng ra mặt.
Lúc này, ngược lại cũng có vài người mơ hồ nghĩ tới các chiến sĩ Tây Bắc ở tiền phương, lúc mọi ngươi ca múa mừng cảnh thái bình tưng bừng náo nhiệt chúc mừng năm mới, có một dũng sĩ cốt nhục của mình đang ở biên cương, mài dao nhỏ sắc nhọn, chuẩn bị ra trận giết giặc.
Phủ Thượng thư bộ Lễ, Hàn phu nhân sớm đã cho nha hoàn gia nhân tự chơi nhạc, cho phép bọn họ ra đường xem hoa đăng, không ít gia nhân được thưởng tiền, họp lại một chỗ ngồi đánh bài bạc, trong sảnh chính, chỉ có vài lão nô bộc già ưa yên tĩnh giữ lại hầu hạ.
Trên bàn tràn đầy các món cao lương mỹ vị, màu sắc rực rỡ cực kỳ phong phú, tuy nhiên người ngồi trên bàn, cũng không có được bao nhiêu nụ cười trong đêm ba mươi.
Vợ chồng Hàn Huyền Xương, Bích di nương và Hàn Thấm, Thiếu phu nhân Phạm Tiểu Thiến cùng với Hồng Tụ Đại tiểu thư Hàn gia, ngồi quây quần bên chiếc bàn.
Bụng của Phạm Tiểu Thiến đã có lộ hơn, chỉ có điều trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra một chút cô đơn.
Đây là tất niên đầu tiên của nàng ở Hàn gia, chỉ tiếc vắng người đàn ông của mình ở bên, không có Hàn Mạc trong phủ, toàn bộ không khí cũng buồn tẻ hơn nhiều.
Hàn Huyền Xương từ sau khi Tiêu thái sư bị ám sát, gần như không cười trở lại, lặng lẽ trầm mặc, đầy bụng tâm sự, cho dù tối nay, có miễn cưỡng tươi cười, nhưng cũng rất gượng ép.
- Tiểu Thiến, Hồng Tụ, Thấm nhi ăn nhiều một chút.
Hàn Huyền Xương cũng cảm thấy không khí trong phòng lạnh lẽo, miễn cưỡng cười, ôn hòa nói:
- Khó có được một bữa ăn đoàn viên, hôm nay chính là đêm 30!
Hàn Huyền Xương gần đây sự vụ nặng nề, rất ít khi ăn cơm trong phủ, hơn nữa mẹ con Bích di nương còn ở Tây viện dùng cơm riêng, như vậy người một nhà tuy ở chung một chỗ, nhưng cũng khó có cơ hội ngồi chung một bàn.
Hàn Huyền Xương nói xong, cầm lấy đôi đũa, gắp đồ ăn ăn, nhưng ăn cũng không thấy có hương vị gì, lòng nặng trĩu.
Ông ta đột nhiên trông thấy Hàn phu nhân bên cạnh đang nhìn mình cực kỳ âu yếm, không khỏi cười nói:
- Đều ăn đi, đều ăn đi!
Chính mình động thủ, vì Hàn phu nhân gắp rau, nhưng rất ít khi thấy gắp đồ ăn cho Bích di nương.
- Lão gia, người … làm gì vậy?
Hàn phu nhân đột nhiên hỏi.
Hàn Huyền Xương ngẩn ra, hồi phục tinh thần, hỏi:
- Làm sao vây?
- Người tự nhìn xem?
Hàn phu nhân trắng mắt nhìn ông ta, chỉ vào đĩa của mình nói:
- Cái này có thể ăn sao?
Hàn Huyền Xương sửng sốt, lúc này mới nhìn rõ, mình gắp vào trong đĩa của Hàn phu nhân một cái cây vốn là để ở trong bát canh, mà trong đĩa của Bích di nương, cũng là có ít tương.
Trên bàn mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức che miệng cười rộ lên, không khí nhất thời giãn ra đôi chút.
Hàn Huyền Xương cũng cười ha hả đứng lên, nói:
- Ta đây là mời phu nhân ăn canh…!
Quay về phía Bích di nương nói:
- Bích nhi, cho nàng thêm tương, là để cho nàng dùng thêm với rau, mới có mùi vị.
Bích di nương mỉm cười nói:
- Tạ ơn lão gia!
- Đừng nghe lão gia nói hươu nói vượn.
Hàn phu nhân phì cười nói:
- Chỉ là đã làm sai, thích kiếm lấy cái cớ mà thôi.
Hàn Huyền Xương vội chắp tay nói,
- Là ta sai rồi, phu nhân chớ trách!
Hàn Thấm cười hì hì nói:
- Phụ thân, ngày xưa hiếm thấy người xin lỗi, hôm nay lại chủ động như thế!
- Không biết lớn nhỏ.
Hàn Huyền Xương trừng mắt nhìn nàng, liền sau đó vuốt râu cười nói,
- Đêm giao thừa, không kiêng kỵ, không kiêng kỵ.
Hàn phu nhân dịu dàng quay sang Hồng Tụ nói:
- Hồng Tụ, mau, ăn nhiều đi, đợi lát nữa cơm nước xong, ta cùng con đi ngắm hoa đăng. Trong kinh đã nhiều năm không thả hoa đăng rồi!
Hồng Tụ cười ngọt ngào, gật đầu.
Hàn Huyền Xương trầm ngâm chau mày, hỏi:
- Các người muốn ra ngoài phủ?
- Làm sao vậy?
Hàn phu nhân đứng dậy chống nạnh nói:
- Ông còn không cho phép chúng tôi đi xem sao?
Hàn Huyền Xương cười khổ nói:
- Phu nhân, ban đêm phố lớn ngõ nhỏ nhiều người hỗn tạp, chỉ sợ không an toàn. Hơn nữa Tiểu Thiến mình đang mang thai, càng phải cẩn thận hơn, làm sao có thể đi ra ngoài?
Tiểu Thiến nghe nói ra ngoài xem hoa đăng, bản thân vốn có chút vui mừng, nhưng Hàn Huyền Xương vừa nói như vậy, nhất thời lại buồn bã thêm.
- Lão nương làm chủ, đừng để ý tới ông ấy.
Hàn phu nhân nói:
- Ăn xong rồi, cùng ta đi ngay, không có việc gì cả.
Hàn Huyền Xương thở dài, đứng dậy nói:
- Khi ra ngoài, dẫn theo nhiều người bảo vệ, đi sớm về sớm.
Cũng không nói thêm nhiều liền rời đi.
- Lão gia, người đi đâu?
Hàn phu nhân kêu lên.
Hàn Huyền Xương cũng không quay đầu lại, chỉ nói:
- Tới gặp đại ca nói chuyện chút.
Phủ Thượng thư bộ Hộ, Hàn Huyền Xương đã tới, tất nhiên là khiến bên trong phủ một phen bận rộn, thưởng trà một chút, Hàn Tân lại tiến lên muốn tiền lì xì, bị Hàn Huyền Đạo trách cứ:
- Mấy tuổi rồi? Còn muốn tiền lì xì sao?
Hàn Huyền Xương cười ha hả lấy ra mười lượng bạc, xem như là tiền mừng tuổi. Chỉ huy sứ Hàn Thương của Trung Nghĩa doanh cũng trở về ăn cơm tất niên, quay sang Hàn Huyền Xương chào hỏi, rồi rời phủ trở về Trung Nghĩa doanh.
Hàn Tân cùng Hàn Huyền Xương và Hàn Huyền Đạo uống vài chén rượu, liền nói muốn ra ngoài xem hoa đăng, nhanh như chớp rời đi.
Hàn Huyền Đạo biết Hàn Huyền Xương trong đêm 30 không ở phủ đệ nhà mình đợi, chạy tới nơi đây, chắc chắn có điều muốn nói, nên cho bọn tôi tớ lui, ngay cả Hàn Tào Thị cũng tinh ý lui xuống, trong sảnh chỉ còn lại huynh đệ hai người.
Hàn Huyền Đạo châm một chén rượu cho Hàn Huyền Xương, chậm rãi nói,
- Phải chăng lo lắng cho Tiểu ngũ?
Hàn Huyền Xương ngẩng đầu nhìn Hàn Huyền Đạo.
- Nghe nói đã cùng người nước Khánh đàm phán thành công.
Hàn Huyền Đạo lại cười nói:
- Chẳng những cí 250 ngàn cân lương thực, còn muốn hai nghìn trọng giáp, ba nghìn năm trăm hỗ thuẫn, khẩu vị của Tiểu ngũ, so với lão gia của chúng ta đây còn muốn lớn hơn rất nhiều.
Hàn Huyền Xương ngẫm nghĩ một chút, mới hỏi:
- Lần này là dùng đấu pháp như thế nào? Đưa người nước Ngụy đuổi ra ải Nam Dương, hay là…!
- Thuận theo tự nhiên.
Hàn Huyền Đạo bưng chén rượu, bình tĩnh nói,
- Đánh vào chỗ nào, thì chính là chỗ đánh, nên đánh như thế nào, thì đánh như thế ấy, có bao nhiêu …….
Hàn Huyền Xương nhíu mày.
Nhìn thần sắc bất định của Hàn Huyền Xương, dường như có tâm sự, Hàn Huyền Đạo lại cầm bầu rượu tự mình rót rượu hỏi:
- Huyền Xương, ngươi vẫn không chịu nói ra suy nghĩ của mình?
Hàn Huyền Xương ngẩng đầu, rốt cục nói:
- Đại ca, Huyền Xương trong lòng có nghi vẫn, muốn tối nay thỉnh giáo đại ca!
Hàn Huyền Đạo thần sắc không biến đổi, thản nhiên nói,
- Ồ?
Nâng chén rượu lên, hướng về Hàn Huyền Xương ra hiệu, Hàn Huyền Xương cũng nâng chén rượu lên, hai huynh đệ chạm cốc, lập tức đều uống một hơi cạn sạch.
Buông chén rượu, Hàn Huyền Đạo mới nói:
- Đệ muốn hỏi cái gì?
Hàn Huyền Xương nhìn xung quanh, Hàn Huyền Đạo liền nói:
- Không cần lo lắng, có điều gì cứ việc nói, nơi này không có bất kỳ ai khác!
- Tốt!
Hàn Huyền Xương vẻ mặt nghiêm nghị đứng lên:
- Đại ca, Huyền Xương hỏi người, cái chết của Thái sư, có liên quan tới người hay không?
Hàn Huyền Đạo vô cùng điềm tĩnh, thản nhiên cười nói:
- Nói đến như thế, đệ cũng cảm thấy lão cáo già đó là do ta phái người tới giết chết?
Ông ta tựa vào ghế, cũng không nhìn Hàn Huyền Xương, chỉ bình tĩnh nói:
- Chỉ sợ toàn bộ người nước Yến, đều nghĩ cái chết của Thái sư, là do ta phái người gây ra.
- Chẳng lẽ không đúng?
Hàn Huyền Xương chau mày nói.
Hàn Huyền Đạo quay đầu nhìn Hàn Huyền Xương, hỏi:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, nếu quả thật ta phái người làm chuyện đó, ta vì sao phải làm như vậy? Giết người… cần một lý do!
Ông ta khẽ vuốt chòm râu, thản nhiên nói:
- Một lão già lui về ở ẩn, đáng để ta phải động thủ sao?
Hàn Huyền Xương trầm ngâm một lát, rốt cục nói:
- Tiêu thái sư vừa chết, cả Tiêu gia đương nhiên như rắn mất đầu, hơn nữa bọn họ nhất định nghi ngờ là do Hàn gia chúng ta gây nên. Sau khi Tiêu thái sư quy ẩn, cả một đám giống như thay tính đổi nết, nhưng như vậy, lại khó có cơ hội tiêu diệt bọn họ. Hiện giờ Tiêu thái sư đã chết, rất nhanh có thể kích dậy lửa giận của Tiêu gia, bọn họ một khi đã mất kiên nhẫn, đi nhầm một bước, liền có thể nhận lấy tai ương ngập đầu!
Hàn Huyền Đạo mặt không chút thay đổi, thản nhiên nói:
- Cho nên ngươi cảm thấy là ta muốn tiêu diệt Tiêu gia, nên mới phái người đi ám sát Tiêu Thái sư?
Hàn Huyền Xương nghiêm nghị nói,
- Đại ca, đệ chỉ muốn biết sự thực thôi.
- Ta đây ngược lại muốn hỏi đệ một chút, khi Tiêu thái sư trở về quê hương, bên người lúc nào cũng mang theo 40 cao thủ.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Hơn nữa theo ta được biết, trong đó có 13 người sử dụng kiếm cổ, ta mặc dù không biết thân phận 13 người này ra sao, nhưng bọn họ nhất định là lực lượng hùng mạnh được Tiêu gia cất giấu ở một chỗ kín đáo. Tiêu Thái sư bản thân võ công cũng không kém, nhưng 40 cao thủ này, toàn bộ bị giết sạch, hơn nữa Tiêu thái sư còn bị chặt mất đầu… Muốn đạt được hiệu quả như vậy, ngươi cũng biết cần tới một lực lượng lớn tới thế nào?
Hàn Huyền Xương chau mày lại.
- Như vậy ta hỏi lại ngươi, trong tay chúng ta, đã từng có được thực lực như vậy chưa?
Ánh mắt Hàn Huyền Đạo sắc bén nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Xương:
- Bản thân chúng ta có bao nhiêu lực lượng, ngươi còn không biết rõ hay sao?
Đây cũng là chỗ Hàn Huyền Xương đang còn nghi hoặc.
Đối với lực lượng của Hàn tộc mình, Hàn Huyền Xương so với Hàn Huyền Đạo còn rõ hơn nhiều, muốn yên lặng không một tiếng động mà giết chết Tiêu thái sư cùng với Tiêu quản gia và 40 tên cao thủ đi theo bảo vệ một cách sạch sẽ gọn gàng, Hàn gia dường như không có được lực lượng khủng bố như vậy, cũng vì như thế, ông ta mới không thể xác định được, chuyện này rốt cuộc có liên quan tới Hàn gia hay không.
- Có một số việc, chớ nên nghĩ nhiều.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Cũng chẳng nên đem nước bẩn vấy lên người mình làm gì, ai biết được chuyện này có thể là do người trong cung phái người làm…
Hàn Huyền Xương nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, tự mình cầm bầu rượu rót đầy, cũng không nhìn Hàn Huyền Đạo, chỉ hỏi:
- Như vậy lão gia ở Đông Hải là chuyện gì xảy ra? Cái cô nương đó… rốt cục là ai?