Ở ngoài bìa rừng phía Tây kinh thành, Dịch Không Đình bình tĩnh nhìn ba con ngựa trong bóng đêm, biết rằng nguy hiểm lớn nhất đời mình đã hiện ra trước mắt, lão cũng không quan tâm đến bản thân sống chết ra sao, nhưng lão lo lắng rằng bốn đạo mật hàm mà Hoàng đế giao cho mình không thể đưa cho bốn người kia kịp thời. Dịch Không Đình biết trọng lượng của bốn đạo mật hàm này, đó là mưu đồ cuối cùng của Hoàng đế bệ hạ trước khi băng hà, chuyện quan hệ đến sự thịnh suy của tiền đồ hoàng tộc Đại Yến, bốn đạo mật hàm này không thể rơi vào tay những người này, hơn nữa còn phải đưa đến tận tay bốn người kia.
Trong ba người cưỡi ngựa, một người chậm rãi tiến lên, dưới bóng đêm, nón tre che phủ gương mặt mang vẻ tối tăm khó phân biệt, giọng nói lại có vẻ hơi già nua:
- Dịch tổng quản, đêm hôm khuya khoắt, ngài ra khỏi Tây thành, không biết ngài muốn làm gì? Nếu như có chuyện gì khẩn cấp cần làm, chi bằng hãy giao cho chúng tôi, ngài vốn không thể rời khỏi Thánh thượng được.
Dịch Không Đình thản nhiên nói:
- Cái mũi của đám người các ngươi còn nhạy bén hơn cả chó săn nữa.
- Là Dịch tổng quản xem nhẹ chúng tôi rồi.
Người nọ bình tĩnh nói:
- Kế bay lên không dụ địch của Dịch tổng quản quả nhiên giảo hoạt, nhưng thị lực của kẻ hèn này rất mạnh, theo tiếng vó ngựa đuổi theo, nhưng lúc đi qua rừng cây, lại phát hiện tiếng vó ngựa vốn đều đều bỗng nhiên lại nhẹ đi rất nhiều, vậy thì hiển nhiên trên lưng ngựa đã thiếu mất người.
Dịch Không Đình nắm hai tay thành chưởng, tuy rằng lão đã hao tổn phần lớn công lực, nhưng nếu chỉ là đối mặt với vài tên luyện võ tầm thường thì sẽ không lo lắng, còn đám người nói chuyện trước mắt này hiển nhiên không phải hạng người bình thường. Hơn nữa lão vô cùng hiểu rõ, đối phương nếu đã phái người đuổi theo ngoài kinh thành, như vậy những người được phái đi nhất định đều là tinh nhuệ, lão có giọng nói già nua này tất nhiên là thủ lĩnh của đám người đó, võ công cho dù không sánh được với lúc sung mãn nhất của mình, nhưng đối mặt khi bản thân chỉ còn lại hai phần công lực, phần thắng của đối phương tuyệt đối phải cao hơn nhiều.
- Dịch tổng quản, lời vô nghĩa thì không cần nói nhiều, ngài đêm khuya ra khỏi thành, đương nhiên là muốn đi gặp ai đó, chỉ sợ trên người còn có mang theo đồ vật, chúng ta không làm khó ngài, chỉ cần ngài giao món đồ ra, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm ngài bị thương.
Giọng lão già bình thản. Dịch Không Đình lắc đầu thở dài:
- Các ngươi đã đuổi theo, tự nhiên là đã biết công lực của ta bị hao tổn. Ta chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ còn cái mạng này, chuyện đến nước này, ta nếu vẫn khăng khăng, chỉ sợ ngay cả cái mạng này cũng phải mất thôi.
Đối phương cười nói:
- Dịch tổng quản quả nhiên tuấn kiệt biết thời thế.
Giơ tay ra:
- Dịch tổng quản, giao món đồ cho ta đi.
- Các ngươi nói lời thì phải giữ lời.
Dịch Không Đình trầm giọng nói:
- Nếu như lật lọng thì ta dẫu thành ma quỷ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi đâu.
Lão già gật đầu nói:
- Dịch tổng quản hãy yên tâm.
Dịch Không Đình nhất thời do dự, cuối cùng giơ tay sờ vào trong ngực, lấy món đồ ra, giơ tay lên, vài điểm hàn tinh trực thẳng vào người lão già đánh tới, lão già nọ dường như đã sớm đoán được, thân người ngửa ra sau, xoay người một cái, đã nhảy xuống khỏi con tuấn mã. Thân hình lão ta không hề dừng lại, trong nháy mắt, cả người giống như một mũi tên đã rời khỏi cung, nhắm thẳng vào Dịch Không Đình lao tới, trong miệng lạnh lùng nói:
- Đã sớm biết là không đơn giản như vậy.
Hai người đi theo lão già đó cũng giục ngựa tiến lên, nắm chặt cây đao trong tay, một trái một phải cùng giáp công. Trong lòng Dịch Không Đình biết hôm nay lành ít dữ nhiều, nhưng bởi trọng trách trên mình, không hề sợ hãi mà nghênh đón lão già kia, tay phải thành chưởng, hướng về lão già đang đánh tới mà cắt ngang qua. Đối phương cũng không thu quyền, quyền chưởng tiếp đón, hai người thân thể đều chấn động, gan bàn tay âm ỷ đau, lão già đã kêu lên:
- Quả nhiên là có bản lĩnh tốt.
Một quyền khác đã lại đánh tới dũng mãnh. Hai gã đầu đội nón tay cầm đao cũng không để ý chuyện lấy nhiều đánh ít, từ hai bên đã vung đao chém tới. Dịch Không Đình lấy một đánh ba, nếu là ngày xưa, có mười người thì lão cũng sẽ không bị dồn vào thế yếu, nhưng hôm nay sau khi giao đấu, lại lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải lão có võ công quỷ dị, xê dịch trốn tránh, hết sức khó khăn ứng phó với ba người liên kết. Võ công của lão già kia thì không cần nói, công phu của hai gã đội nón tre cũng không kém, ba người hợp lực, Dịch Không Đình đã bị vây vào thế yếu. Lão biết, nếu tiếp tục như vậy, không được bao lâu, mình nhất định sẽ thua trong tay của ba người này.
...
...
- Như vậy thì xem ra, Hàn ái khanh nhận định vụ ám sát ở Hoàng Lâm Uyển là cục diện được sắp đặt tỉ mỉ.
Ở trong Ngự hoa viên của Hoàng cung, Hoàng đế một mặt đang cùng với Hàn Huyền Đạo đánh cờ, một mặt nhìn như bình thản đàm luận về một vài đề tài. Từ trên mặt của hai người, hoàn toàn nhìn không ra vẻ đối địch nhau, giống như hai bằng hữu đang say sưa tâm tình vậy.
- Trong Đoạn hồn sách, bước đầu tiên chính là lấy tính mạng của Thánh thượng, chỉ cần Thánh thượng bị giết, như vậy trong kinh thành đại loạn, toàn bộ Đại Yến cũng sẽ đại loạn, đây là kết cục mà hai nhà Diệp Ngô muốn nhìn thấy. Cho nên Diệp Vô Tốn với sự chỉ điểm của Thượng Quan Thanh, một mặt chuẩn bị chỉnh quân Bột Châu để chiến tranh, mặt khác là lệnh cho quan viên họ tộc ở trong kinh ám sát Thánh thượng, quấy đảo thành Yến Kinh một trận long trời lở đất.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Đoạn hồn sách chính là do Thánh thượng khổ tâm vạch ra, đối với mỗi bước đi trong đó tất nhiên là ngón tay và bàn tay, mà Thánh thượng vì để cho kế sách thực hiện thuận lợi, lại lấy tấm thân ngàn vàng làm mồi, dẫn dắt cho sự bắt đầu của Đoạn hồn sách. Thánh thượng đi tới Hoàng Lâm Uyển săn bắn, chính là cơ hội hành thích tốt nhất của hai nhà Diệp Ngô, vị Hộ quân Tham lĩnh bị Diệp gia mua chuộc kia sắp xếp thích khách trong đội hộ vệ, chính là vì phụng chỉ của Thánh thượng mà ra, cũng không phải vị Hộ quân Tham lĩnh kia phản bội Thánh thượng, chẳng qua là vì nguyện trung thành với Thánh thượng mà thôi.
Mặt Hoàng đế không đổi màu, cũng không nói lời nào.
- Theo thần biết, vị Hộ quân Tham lĩnh đó theo sự chỉ bảo của Thánh thượng, trên danh nghĩa nói là vì khiến bản thân có thể được người mình nhận nhau, để đám thích khách kia để lại một ký hiệu trên người, trên thực tế kí hiệu mà bọn họ để nhận ra nhau lại khiến chúng dễ dàng bị lộ thân phận của mình. Hoàng Lâm Uyển ám sát nghe ra thì kinh tâm động phách, cũng thật sự phải trải qua một trận chém giết, nhưng tất cả đều là nằm trong lòng bàn tay của Thánh thượng, đám thích khách đó căn bản không có khả năng uy hiếp người.
Hàn Huyền Đạo hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê quân cờ:
- Sau khi tiêu diệt đám thích khách đó rồi, Thánh thượng cũng không phong tỏa tin trước, thậm chí còn sai tên Hộ quân Tham lĩnh kia thả chim bồ câu, thông báo tin ám sát thất bại tới tai Diệp gia, cũng chính vì như vậy, hai nhà Diệp Ngô mới quyết một trận sống mái, tập hợp vây cánh chắn tại cửa Đông Trực, ý đồ là tại trước cổng Đông Trực giết chết Thánh thượng, nhưng binh sĩ của Lang Giáp doanh và Hỏa Sơn doanh đã nhanh chóng đuổi đến, phá nát âm mưu của hai nhà Diệp Ngô. Kỳ thật thần bây giờ cũng đã hiểu được, Lang Giáp doanh Xương Đức Hầu và Hỏa Sơn doanh Thái tử điện hạ trước đó chắc chắn đều biết trước âm mưu của bọn phản đảng hai nhà Diệp Ngô sẽ ở cổng Đông Trực, cho nên đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước rồi, nếu không thì không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn vậy, hai doanh trại lại có thể tới nơi nhanh chóng, dẹp yên phản loạn như vậy.
Ông ta thản nhiên cười:
- Ngũ đại Ngự lâm quân của Yến Kinh, tại sao xuất hiện ở cửa Đông Trực lại toàn là hai doanh này? Lý do cũng rất đơn giản. Xương Đức Hầu và Thái tử điện hạ đều là người trong hoàng thất, lần đó trù tính chuyện trọng đại, Thánh thượng vì để ven toàn, phải cẩn thận dè dặt, dùng người trong hoàng thất đi làm chuyện này, tránh khỏi bị rò rit tin tức.
- Hàn ái khanh ý nói, trẫm cố ý lộ ra khe hở khiến cho hai nhà Diệp Ngô thực thi kế hoạch ám sát, do đó mà châm ngòi phản loạn cho họ?
Hoàng đế mỉm cười nói. Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Thần nghĩ như vậy, xin được kể tiếp chuyện, đúng như sự chờ đợi của Thánh thượng, ám sát tại Hoàng Lâm Uyển thất bại, hai nhà Diệp Ngô ra chiêu đầu tiên đã thấy thua rồi, bọn họ lại không được giơ phản cờ lên, tự Bột Châu khởi binh, Diệp Vô Tốn cuối cùng rơi vào kết cục một thân gia tộc diệt vong, hắn cho đến chết cũng không biết, tất cả những điều này đều do Thánh thượng ban tặng.
- Diệp Vô Tốn dù sao cũng là đứng đầu gia tộc, cả tin, có kết cục thế này cũng không có gì lạ.
Hoàng đế thản nhiên nói. Hàn Huyền Đạo mỉm cười nói:
- Thật ra theo thần thấy, Diệp Vô Tốn cả tin tất nhiên là có, nhưng mà nguyên nhân chuyện này, còn là người này có dã tâm, hơn nữa cuồng ngạo vô cùng. Năm đó Thánh thượng cùng với Thượng Quan Thanh diễn trò, đưa Thượng Quan Thanh sắp xếp là ám tử ở bên cạnh cua Diệp Vô Tốn, mất gần mười năm mới lấy được tín nhiệm của Diệp Vô Tốn mà cuối cùng dâng lên Đoạn hồn sách, chính là nhìn ra được nhược điểm trong tính tình của Diệp Vô Tốn, biết được sớm hay muộn cũng có thể lợi dụng nhược điểm của hắn để làm đại sự. Khi đó, Thánh thượng tuổi vẫn còn trẻ, có nhãn lực và mưu mô như vậy. Thứ cho thần nói thẳng, nửa đêm thần nghĩ tới mà chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, mồ hôi lạnh túa ra, ngủ không ngon giấc.
Hoàng đế thở dài:
- Nhưng mà trẫm mỗi đêm nghĩ đến các thế gia đại tộc các khanh đứng xung quanh, mắt hiện ra hung quang, trẫm cũng là ngủ không yên giấc.
- Cho nên lúc Thánh thượng vẫn còn là Thái tử, đã quyết định là thanh trừ quyết tâm của vài đại thế gia. Mà Diệp gia là mục tiêu đầu tiên Thánh thượng chọn.
Hàn Huyền Đạo nhẹ nhàng nói:
- Diệp Vô Tốn hám công to, tự cho là đúng, trong lòng hắn tất nhiên cảm thấy, với thực lực của Diệp gia cộng thêm Ngô gia nữa thì khẳng định là tuyệt không có đối thủ. Còn Thượng Quan đại nhân lúc hiến kế đoạn hồn sách, nhất định đã nói phóng đại một vài thứ gì đó, lại cố ý giấu giếm rất nhiều tai họa ngầm.
Ông ta khẽ vuốt râu, thản nhiên nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Thượng Quan đại nhân chắc chắn là nói với hắn, đợi khi Thánh thượng chết, quần thần tránh loạn, các đại thế gia nhất định cũng nhập thành đoàn, tuyệt không thể hình thành hợp lực ứng phó với liên quân Diệp Ngô. Nhưng Thượng Quan đại nhân nhất định sẽ không nói, nếu ám sát thất bại, Thánh thượng còn sống yên lành, như vậy thì hai nhà Diệp Ngô chỉ có thể khởi binh, nhưng triều đình lại đưa Thánh thượng ra làm cờ xí, đem những đại thế gia liên hợp với nhau, cùng nhau trấn áp bọn họ.
Hoàng đế bình tĩnh nói:
- Diệp Ngô khởi binh, trẫm tự nhiên sẽ tìm cơ hội mà tiêu diệt họ, còn các đại thế gia khác cũng đều mượn cơ hội này tiêu diệt hai đại gia tộc, có ý chỉ của trẫm, bảy đại gia tộc các ngươi đương nhiên là cầu còn không được, thành lập thế gia quân, cuối cùng mới bình định được loạn Bột Châu.
- Cũng chính vì Thánh thượng sớm đã tính tới Diệp Ngô khởi binh chắc chắn bại, cho nên đối với hậu sự của Bột Châu đã sắp xếp từ lâu, trước đó bồi dưỡng không ít quan viên, đợi đến khi Bột Châu đại bại rồi, liền lấy Triệu Tịch Tiều cầm đầu, thêm vào rất nhiều quan viên, với tốc độ nhanh nhất nắm giữ Bột Châu trong tay.
Hàn Huyền Đạo ngồi thẳng thân mình, không khom lại nữa:
- Tuy rằng sau đó bên trong nghĩ cách sắp xếp đưa các quan viên của các đại gia tộc vào, nhưng cũng rất nhanh liền bị Triệu Tịch Tiều loại ra, cho dù có lưu lại thì cũng không hề có thực quyền. Thần đã cẩn thận điều tra rồi, những quan viên bị loại ra này, lý do đều khiến người ta không thể phản bác, rất nhiều lý do có thể nói là cực kỳ khéo léo. Trong lòng thần hết sức kinh ngạc, tuy rằng thần biết Triệu Tịch Tiều có tài cán, nhưng lại không ngờ rằng thủ đoạn của hắn ta lại cao minh như thế. Năm đó ở kinh thành, Triệu Tịch Tiều làm quan Ngự sử đài, tính tình chính trực không thiên vị, phẩm chất khiến người ta khâm phục, nhưng nói về mánh khóe làm quan dường như cũng không thấy có gì cao minh lắm, tại sao tới Bột Châu làm rồi lại trở nên khôn khéo như vậy?
- Hàn ái khanh nếu đã nói như vậy, chắc hẳn là đã tìm được đáp án rồi.
- Đúng vậy!
Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Thần không dám giấu diếm Thánh thượng, thần quả thật đã tìm được đáp án. Quận Bột Châu hiện giờ có thể bị Thánh thượng nắm trong tay, tất cả mọi người đều cho rằng là công lao của Triệu Tịch Tiều. Nhưng có rất ít người biết, công lao của Triệu Tịch Tiều cố nhiên là không ít, nhưng công thần đích thực lại ẩn ở sau lưng của Triệu Tịch Tiều. Triệu Tịch Tiều làm việc nhanh gọn dứt khoát, ở quận Bột Châu tích tụ thực lực, danh vọng rất lớn, nhưng tính ra thì hắn ta chỉ là một tên làm việc ở ngoài mặt thôi. Người bày mưu tính kế giúp Thánh thượng giữ được quận Bột Châu thực sự là một người khác.
- Là ai?
- Người đó vẫn không hiện sơn không hiện thủy như cũ, hiện này đang ẩn thân ở bên cạnh Triệu Tịch Tiều làm phụ tá.
Hàn Huyền Đạo gằn từng chữ:
- Đó là Thượng Quan đại nhân, là vị Lý Hành Chi phụ tá của Diệp Vô Tốn.