Trong vô thức, trên bàn cờ đã giăng khắp nơi các quân cờ đen trắng, giữa buổi nói chuyện, thế cục trên bàn cờ cũng cực kỳ lẫn lộn, từ bên ngoài nhìn vào, cờ của Hàn Huyền Đạo đã chiếm thế thượng phong, nhưng Hoàng đế trên bàn cờ ngay từ đầu đã bày ra một số nước cờ ám muội, lúc này cũng đã hiện ra mối họa thật lớn, Hàn Huyền Đạo muốn nắm lấy cục diện cờ này, lại cần tổn hao công phu một phen.
- Ngươihạ độc trẫm từ khi nào?
Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Hàn Huyền Đạo mặt nhăn mày nhíu, hỏi ngược lại:
- Nếu không phải Hàn Mạc đoạt binh quyền Tây Bắc, mang binh trở về yểm trợ, mà là Thái tử điện hạ đem quân đánh vào kinh thành, Thánh thượng có thể cho quan viên thế gia một con đường sống không?
Hoàng đế thản nhiên cười, nói:
- Việc này ngươi còn cần hỏi trẫm?
Hàn Huyền Đạo thở dài:
- Là thần hỏi nhiều rồi. Mục tiêu cuối cùng của Thánh thượng là diệt trừ thế gia đại tộc. Nếu binh quyền Tây Bắc đến tay, tự nhiên sẽ không để cho chúng ta sống sót.
- Trẫm biết Thái tử một bước đi nguy hiểm, nhưng trẫm nguyện ý cho y một lần thử thách nữa.
Hoàng đế bình tĩnh nói:
- Tô Vũ Đình là người thanh niên có hùng tâm, hắn nguyện ý trợ giúp Thái tử thành sự, là tướng của Tô gia. Thái tử nếu đại sự thành công, Tô gia đương nhiên có công, nhưng các bộ tộc khác nhất định sẽ không tiếp tục sống sót. Thái tử nếu bại, Tô gia cũng không có kết quả gì tốt.
Ngài thở dài, nói:
- Theo tính toán của trẫm, bất kể là Thái tử thành hay bại, quan viên thế gia các ngươi dường như đều không có khả năng sống sót. Chỉ có điều trẫm ngàn tính vạn tính, thật không ngờ Hàn Mạc có thể vào thành liên lạc với người Tây Hoa Thính, càng không ngờ hắn có thể thuyết phục tướng sĩ Cửu Môn đã buông vũ khí lại một lần nữa cầm lấy vũ khí, làm hỏng đại sự của trẫm rồi. Trẫm mỗi khi nhớ tới, luôn cảm thấy mình làm ra tảng đá đập vào chính chân mình, ai… người tính không bằng trời tính, trẫm tuy là con trời, nhưng lần này, Thiên phụ của trẫm đã không trợ giúp trẫm!
- Một chiêu lỡ tay, cả bàn đều thua.
Hàn Huyền Đạo cũng khẽ thở dài:
- Thánh thượng ngày đêm nghĩ cách diệt trừ thế gia này của chúng ta, chúng ta sao có thể chờ chết? Bệ hạ qua cầu rút ván, chính là bất nhân bất nghĩa, chúng ta những người này nếu muốn sống sót, cũng chỉ có thể tử chiến tới cùng.
Ông ta ngừng một chút, dường như nghĩ tới cái gì, sau một lát mới nói:
- Thánh thượng tâm sâu sắc, che dấu vô số người, hai năm trước hai nhà Diệp Ngô sau khi bị tiêu diệt, thần mới điều động nhân lực vật lực âm thầm điều tra, cuối cùng cũng biết đại cục do Thánh thượng bày ra, không dối gạt Thánh thượng, thần mỗi khi được tin đến trong lòng liền hoảng sợ, đêm tối khó ngủ.
Con mắt của ông ta bỗng nhiên trở nên sắc bén như đao phong nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng đế:
- Sau khi Hoàng tộc nắm trong tay quận Bột Châu, thế lực càng lúc càng lớn, mấy tháng trước, Thái tử không tham dự chính sự bỗng xin đi tuần tra Tây Bắc, thần chỉ biết tay Hoàng tộc bắt đầu muốn giơ về phía quân Tây Bắc rồi. Trong lòng thần bất an, nếu bị Thánh thượng nắm giữ quân Tây Bắc, mấy thế gia này của chúng ta còn có thể còn con đường sống sao?
- Trẫm hiểu.
Hoàng đế vuốt cằm:
- Khi Thái tử đi tới Tây Bắc, ngươi liền mượn tên cung nữ Linh Yến Nhi hạ độc trong canh của trẫm?
- Thánh thượng nếu tiếp tục nghĩ cách đối phó thế gia ta, Đại Yến ta tất loạn, cho nên thần chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Nhưng thần không dám lừa gạt Thánh thượng, chẳng những Hoàng hậu đối với việc này không biết chút nào, ngay cả Linh Yến Nhi cũng không biết thần đưa cho nàng độc dược.
Hàn Huyền Đạo rất thẳng thắn thành khẩn nói:
- Nàng tưởng chỉ là dược liệu quý hiếm dùng giúp Thánh thượng bồi bổ thân thể mà thôi.
- Hàn Huyền Đạo, xem ra lá gan của ngươi thật sự rất lớn.
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Ngươi hạ độc trẫm, vốn là to gan lớn mật, hôm nay còn dám phụng chỉ tiến cung, chẳng lẽ ngươi cảm thấy trẫm sẽ không mượn cơ hội này để giết ngươi?
Hàn Huyền Đạo mặt không đổi sắc, nghiêm nghị nói:
- Thần vì ổn định và hòa bình lâu dài của nước Yến, không đành lòng nhìn lại cảnh lầm than, chỉ có thể làm như vậy, xin Hoàng thượng thứ tội. Thần không sợ chết, Thánh thượng nếu muốn ban thưởng cái chết, xin cứ mở lời!
- Vì ổn định và hòa bình lâu dài?
Hoàng đế cười ha hả:
- Hàn Huyền Đạo, ngươi nói chuyện quả nhiên là đường đường chính chính giả nhân giả nghĩa, ngươi hại độc trẫm, còn muốn trẫm thứ tội?
- Tối nay thần tiến cung, mục đích chân chính, chỉ muốn nói với Thánh thượng một câu!
- Cái gì?
- Tiền phương chính sự đang gấp, Đại Yến ta không thể đồng thời sụp đổ hai cây cột!
- Hàn Huyền Đạo, ngươi còn trâng tráo mà không biết ngượng, hay là ngươi cảm thấy tự mình có thể trở thành trụ cột của Đại Yến ta?
Hàn Huyền Đạo vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Thần không dám tự coi nhẹ mình. Nhưng thần cũng có thể khẳng định, nếu bệ hạ và thần cùng đi, như vậy Đại Yến ta nhất định loạn từ trên xuống dưới. Hậu phương bất ổn, quân đội nước Yến ta dẫu dũng mãnh phi thường cũng không có đủ thực lực cùng nước Ngụy giao chiến. Tiền phương lòng quân nhất loạn, chắc chắn khó có thể khống chế, mà các quận cường hào cũng nảy sinh đại sự, toàn bộ nước lâm vào bên trong náo động cực lớn… Đây chẳng lẽ là điều Thánh thượng muốn nhìn thấy?
Hoàng đế lạnh lùng cười, cũng không nói lời nào.
Gió đêm thổi, tay Hoàng đế nhè nhẹ nắm vào.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế mới lộ ra một tia cười quái dị, gằn từng chữ:
- Hàn Huyền Đạo, trẫm cho dù không giết ngươi, kết cục này ngươi cũng không thể là người thắng được. Trẫm…ở dưới này chờ ngươi chơi cờ!
Dịch Không Đình lấy một địch ba, càng ngày càng đuối sức, bả vai đã bị lão già đánh một chưởng thật mạnh, cả cánh tay phải trở nên bủn rủn vô lực, lão vài lần muốn lao ra đoạt lấy ngựa mà chạy, nhưng ba người đem lão bao vây kín không một kẽ hở, căn bản không có khe hở để trốn thoát.
Dịch Không Đình trong lòng tràn ngập ảo não.
Võ công của lão vốn cực kỳ dũng mãnh, nhưng bởi vì hao tổn nguyên khí, hiện giờ lại phải chết trong tay ba người như thế này, thật sự có chút không cam lòng.
Trong lòng lão càng tiếc nuối, là nhiệm vụ Hoàng đế ủy thác đã không thể hoàn thành.
Đang lúc nguy cấp, lại nghe được một trận vó ngựa vang lên, Dịch Không Đình trong lòng âm thầm kêu khổ, cứ tưởng đây là viện binh của kẻ địch, lấy một địch ba còn phải cố hết sức, kẻ thù lại có thêm viện binh, mình có chắp thêm cánh cũng khó thoát rồi.
Trong bóng đêm, chỉ thấy năm sáu con tuấn mã phi tới, ba người vây đánh Dịch Không Đình hiển nhiên cũng giật mình kinh hãi, năm sáu kỵ binh giống như gió xoáy từ trong đêm tối, quét qua đây, cưỡi trên lưng năm sáu con tuấn mã đều khoác áo choàng lớn màu đen, đầu cũng đội nón tre, mắt nhìn lại đây, lập tức người cưỡi đều xuất thủ, trong tay không ngờ đều cầm theo nỏ tiễn.
Không có lời vô nghĩa gì, mấy người đến được gần nơi, bưng tên nỏ, nhắm ngay vào ba người bao vây đánh Dịch Không Đình bắn tên ra.
Có thể lập tức bắn tên, cũng không dễ dàng, nhưng mấy người này chẳng những động tác thành thạo nhanh nhẹn, hơn nữa độ chính xác rất tốt.
- Vù, vù, vù
Một trận vang lên, đúng là có một gã vây đánh Dịch Không Đình trúng tên nỏ của người đội nón tre ngã xuống đất, hừ cũng không hừ một tiếng, lập tức chết ngày. Trận tiễn nỏ này hiển nhiên đã trải qua quá trình tẩm chất kịch độc, gặp máu liền phát tác.
Người đội nón tre và một đồng bọn nhanh nhẹn tránh thoát.
Dễ Không Đình lão luyện vô cùng, người tới vừa ra tay, lão liền biết là cứu binh, cũng không trì hoãn, dốc toàn bộ khí lực, hướng về phía lão già đội nón tre kia bay vọt qua, muốn đoạt ngựa rời đi.
Mấy tên kỵ sĩ đó bất ngờ xuất hiện, cũng không tiếp tục bắn chết lão già đội nón tre, mà đồng thời đem tên nỏ bắn về phía hai con tuấn mã, tuấn mã kêu lên bi thảm, xoay người ngã xuống đất, lúc hai con tuấn mã ngã trên mặt đất không thể nhúc nhích được, mấy tên kỵ sĩ như gió lao tới lại rời đi như gió, thật sự giống như một đợt gió đảo qua, gần như chỉ bắn ra vài mũi tên mà thôi.
Thế nhưng cũng đã đủ.
Dịch Không Đình xoay người trên tuấn mã, cương ngựa run lên, nhằm hướng Tây chạy như bay mà đi, lão già đội nón tre muốn đuổi theo, nhưng hai con tuấn mã đã bị giết, không có tuấn mã mà đuổi giết.
Dưới bóng đêm, lão già đội nón tre chậm rãi tháo nón tre xuống, lộ ra một khuôn mặt có chút già nua, chính là Hàn Ẩn thủ lĩnh của Ảnh Tử Vệ thuộc hạ Hàn Huyền Đạo.
Nhìn bóng Dịch Không Đình thấp thoáng xa xa, trong mắt Hàn Ẩn bỗng nhiên sát khí mãnh liệt.
Lúc sáng sớm, Hàn Huyền Đạo vẻ mặt lãnh đạm từ hoàng cung đi ra, chưa lên xe ngựa, đã có một tên người hầu bước nhanh tới, trình lên một phần mật hàm:
- Đại nhân, mật hàm chim bồ câu đưa tới!
Hàn Huyền Đạo mở mật hàm ra, coi một lượt, thần sắc trở nên cực kỳ quái dị.
Ông ta đem mật hàm bỏ vào trong tay, tay nắm chặt, chỉ trong nháy mắt, tấm mật hàm kia đã bị tay xiết cho mục nát, ông ta đem mật hàm đã nát nhừ giao cho người hầu kia, người đó cũng ném vào trong miệng nuốt đi.
Hàn Huyền Đạo ngẩng đầu, nhìn phía chân trời ánh bình minh xuất hiện, thần sắc cực kỳ quái dị, sau một lúc, ông ta mới than khẽ một tiếng:
- Tiểu Ngũ, chớ có trách ta!
Trong Ngự hoa viên, Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, lúc này ánh bình minh cũng đang xuất hiện ở phía chân trời.
Vẻ mặt ngài rất bình tĩnh, gió nhẹ hây hây, thổi bay long bào.
Một lúc sau, ngài mới nhẹ nhàng nói:
- Bốn mươi hai năm một giấc mộng, một thời vinh hoa một chén rượu, sinh không biết tử cũng không biết, năm tháng chỉ như trong mộng!
Xoay người, dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi trước.
Bên trong Ngự hoa viên lạnh lẽo, vị Hoàng đế nước Yến bóng dáng cô đơn càng cô đơn, bốn mươi hai năm một giấc mộng, theo gió mà đi.
Chu Tiểu Ngôn đối mặt với mấy tên tướng lĩnh ánh mắt như hổ rình mồi, không hề phản ứng.
Vị tướng mở miệng chất vấn đã tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Tại sao không nói lời nào? Có phải trong lòng ngươi có điều mờ ám hay không?
Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nói xằng nói bậy cái gì thế?
Người này quay về phía Hàn Mạc cung kính nói:
- Đại tướng quân, trong lòng chúng ta đều cảm thấy kỳ lạ. Sau khi Đại tướng quân dẫn chúng ta xuất phát, dọc đường đi rất cẩn thận, vì bí mật hành quân, đều lựa chọn những đường gập ghềnh hẻo lánh mà đi, xem như thần không biết quỷ không hay.
Gã quay lại nhìn về phía Chu Tiểu Ngôn, nói:
- Nhưng chúng ta cuối cùng lại rơi vào cạm bẫy mai phục của quân Ngụy, mà dọc đường đi, người này đều ở phía trước dẫn đường, nếu không phải hắn có ý hãm hại, chúng ta sao có thể rơi vào bẫy kẻ thù chứ?
Hai đường lông mày của Hàn Mạc vắt thành một đường, vẻ mặt lạnh lùng:
- Các ngươi không cần nghĩ nhiều, việc này với hắ không liên can.
- Đại tướng quân, gã cả ngày đeo mặt nạ, ngay cả mặt mũi không không lộ ra, rốt cuộc là người phương nào?
Lập tức có người nói:
- Đại tướng quân, biết người biết mặt không biết lòng, hiện giờ chúng ta đến mặt gã cũng không biết, làm sao biết lòng gã thế nào? Gã rốt cuộc có phải là gian tế do quân Ngụy gài vào quân ta không, đó là việc ai cũng không thể xác định!
Trong lòng Hàn Mạc biết lúc này các tướng bất kể thân thể hay tâm lý đều chịu đựng áp lực thật lớn, bí mật hành quân lại bị quân Ngụy vây khốn, mấy người này trong lòng cũng nhất định tràn ngập nghi ngờ.
- Các ngươi nói không sai, trong quân ta thực là có gian tế.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Nhưng không cần hoài nghi gã, con đường này bản tướng sai gã đi như vậy, nếu bị bao vây, không phải vì chúng ta đi nhầm đường, mà bởi vì quân Ngụy rất có thể đối với hành tung của chúng ta đã nắm rõ trong tay!
Mọi người đều giật mình, có người hỏi:
- Đại tướng quân, rốt cuộc là ai bán đứng chúng ta? Nhất định phải đem y ra băm nghìn nhát đao cho thây nát thành vạn mảnh!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần lần này có thể sống trở về, Hàn Mạc ta hứa với các ngươi, nhất định sẽ tìm ra kẻ nội gián bán đứng chúng ta, lấy lại công bằng cho các ngươi, cũng là lấy lại công bằng cho các anh em đã mất!
Ánh mắt mọi người đều có chút đỏ thẫm.
Bọn họ cũng không sợ chết, nam nhi rong ruổi sa trường, còn da ngựa bọc thây.
Nhưng vì bị người mình bán đứng, chết đi như vậy, đối với các tướng sĩ mà nói, thật sự là chuyện khó chấp nhận.
Chu Tiểu Ngôn nghe Hàn Mạc vì hắn mà thanh minh, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, cũng không nói nhiều.
- Nhưng chúng ta hiện giờ phải cùng nhau đoàn kết, ứng phó với khó khăn trước mặt.
Hàn Mạc giọng nói trầm thấp mà nghiêm nghị:
- Bản tướng đã đưa các người đi, sẽ nghĩ mọi cách đưa các ngươi về!
Mọi người nghe tới đây, trong lòng cảm động, đồng thanh nói:
- Chúng thuộc hạ nguyện cùng Đại tướng quân đồng sinh cộng tử!
Hàn Mạc đứng dậy, cầm lấy mũ giáp đội lên, lại thuận tay cầm Huyết Đồng Côn, quay sang một tướng lĩnh dặn dò:
- Ngươi gọi Vương chỉ huy sứ lại đây, nói ta có việc quân cần thảo luận!
Người kia nhận lệnh mà đi.
Hàn Mạc quay sang Chu Tiểu Ngôn nói:
- Theo ta đến phía trước xem xét một chút!
Cũng không nói nhiều, cầm theo Huyết Đồng Côn nhằm hướng chân núi tiến vào, Chu Tiểu Ngôn cũng không nhiều lời, cầm theo trường thương trong tay, đi theo phía sau.
Cây cối trên núi này rất rậm rạp, nhưng trước đây vì ngăn cản bước tấn công của quân Ngụy, đã chém ngã không ít cây lớn sử dụng làm con lăn, hơn nữa còn rừng cây làm công sự phòng ngự đơn giản tạm thời.
Hàn Mạc mãi cho tới lúc đến trước phòng ngự Mộc Lan, mới dừng chân, quan sát phía dưới, có thể nhìn thấy doanh trại quân Ngụy chi chít, liên miên trùng điệp, đem vây kín phía Đông núi Man Đầu không một kẽ hở.
Quân Yến canh giữ bên cạnh cây Mộc Lan cũng đều mệt mỏi kinh khủng, trong mắt không ít người thậm chí đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đối mặt với sự bao vây như vậy của quân Ngụy, cho dù có thêm một đôi cánh muốn bay ra, chỉ e cũng bị quân Ngụy từ trong không trung bắn rơi xuống.
Hàn Mạc chống Huyết Đồng Côn, chỉ có điều rất cẩn thận dừng ở doanh trại quân Ngụy dưới chân núi, hắn tự mình từ trái sang phải, chậm rãi mà đi, ánh mắt từ đầu tới cuối không rời khỏi doanh trại Ngụy, dường như đang quan sát cái gì.
Chu Tiểu Ngôn cũng không hỏi nhiều, chỉ đi theo bên cạnh Hàn Mạc, nhưng sâu trong đôi mắt lại hiện ra vẻ nghi hoặc.
Vừa đi vừa xem, nhằm hướng phải đi ra gần mười dặm, Hàn Mạc dừng bước chân, lại xoay người trở về đi vòng vèo, lần này chỉ được khoảng ba bốn dặm, hắn liền dừng lại, cầm Huyết Đồng Côn trong tay đưa cho Chu Tiểu Ngôn, đặt nó vào một gốc cây đại thụ, đứng từ trên cây đại thụ quan sát xuống phía dưới.
Chẳng những Chu Tiểu Ngôn có chút buồn bực, thì ngay cả binh sĩ phòng vệ nước Yến cũng nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu Hàn Mạc rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
Hàn Mạc đứng ở trên cây, hơn nửa ngày không xuống, mãi tới khi Vương Tư Vũ vội vàng tới, Hàn Mạc mới từ trên cây nhảy xuống, hỏi: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Vương chỉ huy sứ, tình hình bên phía Bắc như thế nào?
Vương Tư Vũ cũng giống mọi người, trên chiến giáp nhuốm đầy vết máu, mắt đỏ ngầu, môi khô nứt, nhưng giữ được ý chiến đấu vững chắc, chắp tay nói:
- Đại tướng quân, hôm nay quân Ngụy tấn công ba lần, đều bị chúng ta đánh hạ. Tuy nhiên xem bộ dạng bọn chúng, cũng không phải toàn lực công kích, chẳng qua là muốn làm phiền chúng ta, không cho chúng ta nghỉ ngơi mà thôi.
Vẻ mặt Hàn Mạc ngưng trọng, khẽ gật đầu, lại hỏi:
- Theo ý kiến của ngươi, chúng ta còn có thể chống đỡ được bao lâu?
Vương Tư Vũ cười khổ nói:
- Đại tướng quân, lương thảo của chúng ta đã hết, binh lực quân Ngụy lại bao vây kín mít, không dám dối gạt Đại tướng quân, nếu không phải các anh em sớm chịu huấn luyện gian khổ, chỉ e đã không chịu đựng nổi rồi.
Dừng một chút, thở dài:
- Lương thảo hết cũng không nói tới, chỉ là chúng ta bị quân Ngụy bao vây gắt gao, có chạy đằng trời, thư từ không đưa đi, không thể cầu tiếp viện, trong lòng mọi người…!
Nói tới đây, Vương Tư Vũ trên mặt hiện ra vẻ ảm đạm.
Thư từ không đưa đi được, cũng cắt đứt hy vọng của các tướng sĩ.
Quân đội không có hy vọng, ý chí cứng cỏi cũng theo chuyển biến xấu của tình tình mà bị tiêu diệt dần dần.
Hàn Mạc khẽ trầm ngâm, rốt cục nói:
- Ngươi nói không sai, tiếp tục như vậy, chúng ta khẳng định không thể chống đỡ được.
Ánh mắt hắn một lần nữa hướng về phía doanh trại quân Ngụy chi chít dưới chân núi, khẽ giọng hỏi:
- Vương chỉ huy sứ, tình thế trước mặt, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?
Vương Tư Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.
- Ngươi có ý gì, cứ việc nói ra.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Việc liên quan tới sinh tử của ba nghìn anh em, chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng không thể bỏ qua!
Vương Tư Vũ cuối cùng nói:
- Mạt tướng cho rằng, kế này, chỉ có thể liều chết phá vòng vây, nếu lại tiếp tục trì hoãn trên núi, bị bọn họ vây thêm hai ngày, các anh em chỉ sợ đến sức cầm vũ khí cũng không còn, càng đừng nói cùng bọn họ chiến đấu, nếu thực tới thời điểm đó, ba nghìn anh em, nhất định toàn quân bị tiêu diệt. Nếu ngồi chờ chết, chẳng bằng thừa dịp mọi người còn chút sức lực, còn chút ý chí chiến đấu, ra sức vật lộn một phen, nếu là vận khí may mắn, có lẽ có thể vài người chạy thoát…!
Nói tới đây, Vương Tư Vũ lắc đầu, cười khổ nói:
- Chỉ có điều rất khó khăn. Binh lực của chúng ta yếu hơn bọn họ, hơn nữa đối với địa hình quân Sơn Nam cũng không hiểu biết bằng họ, muốn đột phá vòng vây trùng điệp, đã là muôn vàn khó khăn, cho dù phá được vòng vây ra ngoài, muốn thoát thân, cũng tuyệt đối không dễ dàng…!
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Việc cho tới bây giờ, chỉ có phá vòng vây.
Vương Tư Vũ vội hỏi:
- Đại tướng quân phải chăng đã nghĩ ra kế sách tốt hơn?
Hàn Mạc thản nhiên cười, hỏi ngược lại:
- Vương chỉ huy sứ, ngươi có biết Tư Mã Hạo Nguyệt vì sao lại bỏ qua hành động của Ô Dương Lĩnh không giúp đỡ, lại phải dùng tất cả tinh lực để đối phó với chúng ta?
Vương Tư Vũ chau mày một chút do dự, mới chậm rãi nói:
- Thứ tội mạt tướng nói thẳng, hành động lần này của Đại tướng quân, chỉ e đã bị Tư Mã Hạo Nguyệt biết được, hơn nữa Tư Mã Hạo Nguyệt nhất định đã biết dẫn quân lần này chặn đánh bọn họ chính là Đại tướng quân thân chinh.
Hàn Mạc cười nhạt nói:
- Ngươi nói không sai, bản tướng cùng bốn ngàn anh em, lúc này bị người bán đứng. Tư Mã Hạo Nguyệt biết bản tướng trong đội quân này, cho nên mới ra sức như thế. Xem ra hắn chỉ cần bắt được bản tướng, sẽ khiến quân Tây Bắc ta như rắn mất đầu, quân Ngụy liền có cơ hội phản công. Người nước Ngụy cũng không sợ người Khánh, họ sợ chúng ta, chỉ cần chúng ta loạn, khí thế của bọn họ sẽ dâng lên, mà nước Khánh một mình đối mặt với quân Ngụy cho dù đã bị thương nặng cũng chỉ như châu chấu đá voi. Chiêu thức ấy của Tư Mã Hạo Nguyệt, ngay cả nhà binh cũng gọi là bắt kẻ trộm trước tiên bắt vua!
- Đúng là như thế.
Vương Tư Vũ gật đầu nói, lập tức nắm chặt tay, trong mắt hiện ra vẻ oán giận:
- Rốt cuộc là ai đã bán đứng chúng ta?
- Điều này không cần vội nghĩ ngợi.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Hiện tại điều chúng ta cần, là làm như thế nào để phá vòng vây.
Vương Tư Vũ lập tức nói:
- Đại tướng quân, người có gì chỉ bảo, cứ việc dặn dò. Ba nghìn dũng sĩ Đại Yến ta, tuyệt không thể không minh bạch chết ở chỗ này, Đại tướng quân ngài càng không thể thua trong tay Tư Mã Hạo Nguyệt.
Giọng nói của Hàn Mạc trở nên nghiêm túc, hạ giọng nói:
- Binh lực chúng ta hiện giờ chỉ còn có khoảng ba nghìn người, còn có mấy trăm anh embị thương, số anh em có thể chiến đấu không tới ba nghìn người, mà hai mươi nghìn đại quân của Tư Mã Hạo Nguyệt bao vây núi Man Đầu, bốn phía đều sắp đặt lực lượng hùng hậu, cho nên chúng ta muốn phá vỡ vòng vây, cần động não một chút, đó là phải xác định phương hướng phá vòng vây, sau đó tập trung tất cả binh lực, tấn công mạnh mẽ một chút!
Vương Tư Vũ gật đầu, như thoáng suy nghĩ, lập tức hiện ra vẻ lo lắng nói:
- Đại tướng quân, nếu các anh em dũng cảm liều chết, ngược lại cũng chưa chắc không thể trong trận đấu với quân Ngụy mở ra một đường thoát, nhưng chúng ta cũng không thể không suy xét, cho dù tìm được lối thoát, theo mạt tướng một mặt tạm thời phá vòng vây ra ngoài, nhưng đội quân Sơn Nam này tốc độ tiến quân ở vùng núi này mạnh hơn chúng ta, cũng không cần bao lâu, bọn họ có thể một lần nữa lại bao vây lấy chúng ta một lần nữa, ở phiến núi này, chúng ta muốn từ trong tay bọn họ rút lui, khó khăn muôn phần.
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Cho nên chúng ta chẳng những phải phá vây ra ngoài, hơn nữa phải khiến cho bọn họ rối loạn lên, làm cho bọn họ không còn dũng khí tiếp tục bao vây đuổi chúng ta.
Vương Tư Vũ và Chu Tiểu Ngôn ở bên cạnh liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Tư Mã Hạo Nguyệt nếu tổn hao tinh lực như thế muốn bắt đại tướng quân, thì tuyệt đối sẽ không bỏ dở nữa chừng.
Chu Tiểu Ngôn giọng nói thản nhiên mà bình tĩnh:
- Không nên coi thường Tư Mã Hạo Nguyệt, y hành quân đánh giặc tuy rằng rất cẩn thận, nhưng nội tâm của người này cũng không thiếu dũng khí.
- Cho nên nếu dũng khí của Tư Mã Hạo Nguyệt biến mất, lòng can đảm của quân Sơn Nam làm thế nào để bảo tồn?
Hàn Mạc khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh:
- Tư Mã Hạo Nguyệt muốn bắt bản tướng, bản tướng chẳng nhẽ không thể ngược lại sử dụng thuật bắt kẻ trộm trước tiên bắt kẻ cầm đầu, cũng nắm giữ y!
Vương Tư Vũ giật mình kinh hãi, đôi mắt của Chu Tiểu Ngôn cũng lóe lên một tia sáng.