Đại tướng quân mặc giáp đen quả đúng là Tư Mã Hạo Nguyệt của Ngụy quốc.
Tư Mã Hạo Nguyệt tuy là một người rất cẩn thận, nhưng với ưu thế về binh lực đã bao vây Yến quân trên núi Man Đầu, hơn nữa cũng biết Yến quân đang thiếu lương thực, cho nên rất an tâm, đây cũng là tâm trạng của tất cả các tướng lĩnh của Ngụy quân, nghĩ rằng chỉ cần hai ngày là có thể tiêu diệt toàn bộ Yến quân ở trên núi.
Yến quân phá vòng vây, y có lẽ cũng từng nghĩ đến, nhưng ở trong lòng y, xung quanh núi Man Đầu, bất luận là hướng nào thì binh lực của y đều mạnh hơn rất nhiều so với Yến quân, hơn nữa sức chiến đấu của Ngụy quân chắc chắn là sẽ vượt xa sức chiến đấu dường như đã cạn kiệt của Yến quân, nếu như Yến quân xuống phá vây, thì cũng chẳng qua là tìm đường chết mà thôi, cho nên Tư Mã Hạo Nguyệt nghĩ Yến quân nếu như không muốn bị tiêu diệt toàn bộ, thì chỉ còn cách xuống núi đầu hàng, đó là con đường duy nhất mà Yến quân có thể lựa chọn.
Nhưng lại ngay vào buổi tối hôm nay, cái điều mà vốn không thể lựa chọn của Yến quân là xông xuống phá vây cuối cùng cũng đã lựa chọn, càng làm y ngạc nhiên hơn là, tướng sĩ Yến quân chỉ dùng một con đường duy nhất để phá vỡ vòng vây, lại càng không ngờ đến là xông thẳng đến doanh trướng của y.
Y che dấu soái doanh, với dụng ý không phải là phòng ngừa Yến quân phá vây, mà là lo sợ Yến quân có cao thủ võ đạo, sợ sẽ có kẻ xông lên truy sát, tuy rằng bên cạnh y có rất nhiều hộ vệ, nhưng vì sự an toàn, y vẫn cố tình sắp xếp, che dấu vị trí của soái doanh.
Ngụy quân có rất nhiều doanh trại liên kết với nhau, y không tin là có người có thể tìm ra được soái doanh trong vô số cái lều trại này.
Nhưng tình cảnh ngày hôm nay, Yến quân dường như biết được sự sắp xếp của y, điều này làm cho y cực kì kinh hãi.
Tư Mã Hạo Nguyệt dù sao cũng không phải là người không hiểu biết, tuy Yến quân xông xuống phá vỡ vòng vây thì quả thật là nằm ngoài dự kiến của y, thế nhưng y vẫn rất bình tĩnh, suy nghĩ về thực lực của Yến quân, tuy là đã xông xuống núi, nhưng cũng chỉ là cừu non vào miệng cọp mà thôi.
Y bình chân như vại ngồi trong soái doanh, nghe thuộc hạ liên tục bẩm báo, nghe nói Yến quân dũng mãnh gan dạ hơn nữa chủ tướng của Yến quân khí lực hơn người, nhưng vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn.
Y cảm thấy Yến quân như từ cõi chết xông ra, giống như mèo mù gặp được cá rán, cũng không tin là Yến quân có thể biết được vị trí của soái doanh.
Nếu như bản thân y khi dẫn dắt đội quân Sơn Nam ngay đến việc đối phó với đám tàn quân yếu ớt này mà cũng không xong, thì y thực sự không còn mặt mũi nào tiếp tục thống lĩnh quân Sơn Nam.
Chỉ đến khi cây đuốc đó ném thẳng tới soái doanh, Tư Mã Hạo Nguyệt mới biết có chuyện gì đó không ổn, những tên hộ vệ bên cạnh y đã vây quanh đưa y ra khỏi trại, y không hề biết, khi y vừa rời khỏi trại, thì ánh mắt của Hàn Mạc đã chăm chăm nhìn vào người.
Liên Luật Thông có sức mạnh như một con bò mộng, Hàn Mạc e rằng sớm muộn cũng chết dưới tay gã.
Nhưng hiện giờ Hàn Mạc đã tu luyện thành công ba môn công pháp, thể chất không giống người phàm, tuy rằng trong bụng không có gì ăn, hơn nữa lại trải qua trận chiến ác liệt, thể lực cũng đã có phần giảm sút, thế nhưng vẫn còn lực để chống đỡ Liên Luật Thông.
Tư Mã Hạo Nguyệt ở ngay trước mặt, chỉ còn một bước nữa thôi hắn không cho phép mình gục ngã vào lúc này.
Liên Luật Thông nhe răng giữ tợn, sử dụng hết lực của chùy bổng để ngăn chặn Huyết Đồng Côn, với một lực ngàn cân, sức ép kinh người, Hàn Mạc cũng đã đem toàn bộ sức lực chống đỡ, thế nhưng cũng cảm giác thấy sức nặng của chùy bổng tựa một quả núi, đang cố đè mình xuống, máu ở hai bàn tay chảy ròng, hắn ngồi trên lưng Tuyệt Ảnh, bốn chân của nó dường như đang lún xuống, nghĩa khí của con chiến mã này chẳng khác nào cái ý chí cứng cỏi của chủ nhân nó, nhưng đối mặt với một áp lực rất lớn như thế này, quả thực là khó có thể chịu được lâu.
Liên Luật Thông thấy Hàn Mạc đã chống đỡ không nổi, liền cười dữ tợn.
Có thể giết chết chủ tướng của Yến quân, đây cũng chính là một việc cực kỳ hiển hách.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt gã đã bị dập tắt, cái đám tướng sĩ Ngụy quân kia đang reo hò vì gã, âm thanh lúc này cũng đã lặng dần xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, vốn đã có thể từng bước từng bước ép cho Hàn Mạc không thể chống đỡ, thế nhưng đã có một chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra, trên mặt hắn tràn đầy máu tươi, cố gắng chống đỡ, đôi tay vốn bị ép cho cong xuống phía dưới, thì hiện giờ đã đang dần duỗi thẳng ra, từ từ nâng chùy bổng lên.
Vẻ mặt của Liên Luật Thông cực kì kinh ngạc.
Gã thật khó có thể tin rằng, không thể tin nổi là Hàn Mạc có thể đứng lên được.
Gã không thể hiểu được hiện giờ Hàn Mạc đang nghĩ gì, đó là sự sinh tử của hơn hai nghìn tính mạng, đó là mong ước được trở về quê hương bên cạnh người thân, đó là ước vọng của một trái tim chưa hề biết mùi thất bại.
- A!
Một tiếng giống như hổ rít gào, cây chùy bổng của Liên Luật Thông bị hất tung lên, lợi dụng khoảng cách rất gần, Hàn Mạc tay trái buông ra, tay phải xuất ra một chưởng uy lực dũng mãnh, hướng thẳng về đầu của Liên Luật Thông đánh tới.
Liên Luật Thông kinh hoảng không dám chậm trễ, lập tức lùi về sau, cây chùy bổng nằm ngang quét một cái về phía Hàn Mạc.
Thân thể Hàn Mạc ngửa ra sau, chùy bổng lướt qua người hắn, lập tức Hàn Mạc xoay người lại, cả người đã nhảy ra khỏi ngựa, dưới con mắt của đông đảo mọi người, lăn tại chỗ một vòng, nhìn rất chật vật, nhưng ngay trong thời khắc đó, đã tiếp cận được Liên Luật Thông.
Liên Luật Thông đã cảm thấy đại sự không ổn, hiển nhiên là vũ khí của gã sức mạnh vô cùng, khi giao đấu với kẻ thù, thì thường dựa vào cái uy lực vô song mà trời đã ban tặng để giết chết kẻ thù, rất ít người có thể ngăn cản được uy lực của cây chùy bổng.
Thể lực mạnh cố nhiên là ưu điểm của gã, mà khuyết điểm của gã cũng cực kỳ rõ ràng, đó là phản ứng không thật nhanh.
Hàn Mạc lăn một vòng ngay tại chỗ, Huyết Đồng Côn trong tay giống như rắn độc vặn vẹo hướng về phía trước, nhắm thẳng cổ họng Liên Luật Thông đâm tới. Liên Luật Thông cũng không đơn giản, một bàn tay buông Lang Nha Bổng ra, mở to như cánh quạt, bắt lấy Huyết Đồng Côn, tốc độ cũng rất nhanh.
Mắt thấy bàn tay to bắt được thân Huyết Đồng Côn, Liên Luật Thông chợt thấy hai mắt mình hoa lên, bàn tay đúng là đã nắm phải khoảng không, cũng trong nháy mắt, gã cảm thấy cổ họng của mình đau nhức, cảm giác đó trong nháy mắt đã lan tỏa khắp cơ thể, mỗi một lỗ chân lông ở trên cơ thể gã dường như muốn nổ tung, gã chực gào rú lên, nhưng thanh âm phát ra trầm thấp, yết ớt.
Hàn Mạc đâm mạnh Huyết Đồng Côn vào cổ họng Liên Luật Thông.
Khi Huyết Đồng Côn từ trong cổ họng được rút ra, yết hầu của Liên Luật Thông hiện ra một lỗ máu to tướng, máu tươi từ lỗ máu kia phun ào ào.
Lang Nha Bổng trong tay Liên Luật Thông rời khỏi tay, gã dùng hai tay ôm cổ họng, hai mắt dựng ngược, thân hình lắc lắc, lùi về sau mấy bước, cuối cùng giống như một tòa tháp sắt ầm ầm đổ xuống, thân hình cao lớn đập mạnh trên mặt đất.
Hàn Mạc sau khi rút Huyết Đồng Côn từ trong cổ họng Liên Luật Thông ra, không đợi gã ngã xuống, đã trở lại nhảy lên lưng Tuyệt Ảnh, ngay cả khi không có ai kịp phản ứng, hắn đã giục Tuyệt Ảnh, giống như một mũi tên, hướng Tư Mã Minh Nguyệt chạy như bay tới, Tuyệt Ảnh giẫm lên xác chết Liên Luật Thông, phi như tia chớp.
- Giết!
Vương Tư Vũ thấy Liên Luật Thông bị Hàn Mạc chém chết, vui sướng vô cùng, giơ cao đại đao:
- Các huynh đệ, xông lên, giết!
Liên Luật Thông ở quận Sơn Nam chính là một pho tượng chiến thần bất khả chiến bại, nhưng không ngờ chỉ một lát, đã bị Hàn Mạc giết chết, nếu nói Hàn Mạc lúc trước như sát thần chém giết mười mấy tên tướng sĩ Ngụy quân đã khiến binh sĩ Ngụy quân hồn bay phách lạc, lần này đánh bại Liên Luật Thông, quân Ngụy thật đúng là không còn một chút sĩ khí.
Liên Luật Thông có thể bị giết chết, còn có ai là không thể bị giết?
Hàn Mạc nhằm phía Tư Mã Hạo Nguyệt đi tới, trong lúc đó không ai dám ngăn cản, ngược lại có người còn né tránh, chỉ sợ tránh không kịp.
...
Liên Luật Thông ngã xuống trong nháy mắt, Tư Mã Hạo Nguyệt cũng biết đại sự không ổn, nhìn thấy Hàn Mạc lên ngựa, xông thẳng đến hướng mình, lúc này mới xác định, Hàn Mạc thật sự biết chỗ ở của chính mình, đây là kế bắt kẻ trộm cần bắt tướng trước.
- Cản hắn lại
Đã có người gào lên:
- Bảo hộ nguyên soái!
Chúng thuộc hạ đã kéo Tư Mã Hạo Nguyệt lên, kêu lớn:
- Đại tướng quân, thế địch hung mãnh, tạm lánh một lát.
Tư Mã Hạo Nguyệt tức giận nói:
- Bản tướng sợ hắn? Bản tướng mà sợ hắn sao?
Trong giọng nói đã có chút bất an, tuy rằng miệng kêu to là không sợ, nhưng trái tim thì đã bắt đầu kinh hoảng.
Tình thế nguy cấp, tuy rằng binh lực quân Ngụy hơn xa quân Yến, nhưng lúc này Hàn Mạc lại giống như mãnh hổ sổ lồng, nhằm Tư Mã Hạo Nguyệt đánh tới, không có đường ngăn cản. Đám thuộc hạ biết đại sự không ổn, đã có người dẫn hơn mười thân binh ra ngăn lại, những người khác tóm Tư Mã Hạo Nguyệt đẩy lên ngựa, cũng có tướng lĩnh chỉ vào Hàn Mạc, la lớn:
- Chém chết người này, thưởng năm trăm hai, giết, giết hắn!
- Tư Mã Hạo Nguyệt, không được chạy!
Hàn Mạc giọng lạnh như băng giá, lúc này toàn thân hắn toát lên sát khí, trong đầu chỉ có một ý niệm, bất kể thế nào cũng phải chém được ngựa của Tư Mã Hạo Nguyệt.
Vương Tư Vũ và Chu Tiểu Ngôn mang theo binh sĩ nước Yến còn lại giống như một dòng nước lũ, theo sát phía sau Hàn Mạc, xung phong liều chết.
Lúc trước châm ngòi đại hỏa, đã khiến doanh trại Ngụy quân bốc cháy ngùn ngụt, toàn doanh hỗn loạn, lửa gặp gió, thiêu đốt liên doanh, ánh lửa hừng hực rọi sáng quân doanh của Ngụy quân sáng như ban ngày.
Thân binh tuy rằng ngăn cản, nhưng làm sao có thể ngăn được sát khí hừng hực của Hàn Mạc, trong nháy mắt đã mở một con đường truy sát Tư Mã Hạo Nguyệt.
Tư Mã Hạo Nguyệt cả đời đã trải qua không ít trận tử chiến, chứng kiến không ít tình thế nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, nhưng mắt thấy Hàn Mạc càng ngày càng đến gần, y kinh hãi giụa ngựa phi nhanh.
Thân là Thống soái Nam Sơn quân, dưới trướng có gần hai vạn đại quân, hơn nữa, lại đang ở ngay trong doanh trại, lúc này lại phải trốn địch chạy táng mạng, đó là điều cả đời y chưa bao giờ hình dung tới.
Y tuy rằng cũng muốn đỡ đòn cùng Hàn Mạc đánh nhau một trận, nhưng vừa nghĩ đến Liên Luật Thông bị Hàn Mạc giết chết chỉ trong khoảng nửa khắc, liền mất hết ý chí chiến đấu.
Y tuy là anh em họ của Tư Mã Kình Thiên nhưng võ đạo của hai người khác nhau quá xa.
Tư Mã Hạo Nguyệt cầm binh dĩ nhiên là thành thục, nhưng ra trận chém giết tuyệt đối không phải là mãnh tướng.
Trong doanh đại loạn, Tư Mã Hạo Nguyệt dẫn hai vạn quân Sơn Nam tinh nhuệ chạy trước, Hàn Mạc dẫn hai ngàn tàn binh đuổi theo, hai chủ tướng truy đuổi nhau giữa đám quân hai bên đang điên cuồng chém giết, tình cảnh này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ mọi người cảm thấy vô cùng khó tin.
Tư Mã Hạo Nguyệt cũng cưỡi Lương Câu, nhưng so Tuyệt Ảnh thì còn kém một bậc, mà Tuyệt Ảnh dường như hiểu tính người, biết chủ nhân muốn gì, bốn vó tung bay, nên khoảng cách với Tư Mã Hạo Nguyệt càng lúc càng gần. Mặc dù quân sĩ Ngụy quốc muốn ngăn cản nhưng Hàn Mạc theo sát phía sau Tư Mã Hạo Nguyệt, muốn chạy tới cản đường Hàn Mạc cũng không kịp.
- Tư Mã Hạo Nguyệt, số phận của ngươi hôm nay đã định. Ngươi không còn đường trốn đâu.
Hàn Mạc lớn tiếng quát, cả người đã bay vút lên khỏi Tuyệt Ảnh, giống như một con hùng ưng lao thẳng đến Tư Mã Minh Nguyệt, Huyết Đồng Côn trong tay đã đâm từ khoảng không xuống.
Yến quân nhằm thẳng hướng bắc rút lui, Ngụy quân theo sát phía sau, tình thế vẫn rất gay go.
Tuy rằng Tư Mã Hạo Nguyên đã rơi vào tay Yến quân, Ngụy quân cũng không dám manh động, trong lúc này không dám phát động bất cứ một cuộc tiến công nào về phía Yến quân, thế nhưng không ai có thể bảo đảm rằng nội bộ tướng lĩnh của Sơn Nam quân có thể tỉnh ngộ bất cứ lúc nào, thà gánh cái tội ngộ sát Tư Mã Hạo Nguyệt, để giết chết toàn bộ Yến quân, cho nên Yến quân đã cấp tốc rút lui. Trong Yến quân, người nắm rõ nhất địa hình khu vực vùng núi này là Chu Tiểu Ngôn, trước đây đã có rất nhiều tướng lĩnh còn hoài nghi Chu Tiểu Ngôn, cho rằng Yến quân bị bao vây chính là do Chu Tiểu Ngôn dẫn đường, thậm chí còn nghĩ rằng Chu Tiểu Ngôn chính là nội gian trong quân.
Nhưng ở trên chiến trường, Chu Tiểu Ngôn đã tắm trong biển máu để giết giặc, điều đó đã chứng tỏ mọi điều, cho nên lúc rút binh, vẫn để cho Chu Tiểu Ngôn đi phía trước dẫn đường rút lui.
Binh tướng Yến quân không am hiểu tác chiến nơi rừng núi hiểm trở, hành quân ở trên núi liên tiếp phải chuyển hướng, nếu như không có người dẫn đường, chỉ sợ là không thể xuống nổi núi.
Đã đến đúng giờ ngọ, toàn bộ Yến quân đều trong tình trạng suy kiệt, cho nên hành quân một cách chậm rãi, còn phía sau đám Ngụy quân cũng đang ép sát, hai bên chỉ cách nhau có vài dặm, chỉ cần Ngụy quân bên đó phát lệnh tấn công, thì với một khoảng cách rất gần như thế này liền có thể xông lên tấn công.
Trên đường Hàn Mạc sớm đã nhận ra Vương Tư Vũ bị thương rất nặng, trong lòng cũng đã biết vị đại tướng của Yến quân này đã rời khỏi nhân thế, vô cùng thương xót, nhìn thấy đám tướng sĩ đang lết từng bước, thì lòng hắn lại như lửa đốt.
Hắn biết những cặp mắt của bọn Ngụy quân kia đang chằm chằm nhìn vào hắn và đám thuộc hạ, bọn họ chập chạp đi từng bước, muốn đánh nhưng lại không dám xông lên mà thôi, thế nhưng hiện giờ Yến quân đã quá mệt, nếu như để Ngụy quân biết được Yến quân không có sức để có thể tái chiến, chưa chắc là Ngụy quân không có ai lại không để tâm đến vấn đề này.
Ngụy quân lúc này, đang thiếu ngưới thủ lĩnh cầm đầu, chỉ cần có một tên tướng có đủ uy vọng đứng lên ra lệnh tấn công, thì cục diện sẽ biến hóa khôn lường.
Đúng lúc tâm trí đang rối bời, thì Chu Tiểu Ngôn lại từ phía trước quay lại, bẩm báo với Hàn Mạc:
- Phía trước có một hẻm núi, chỉ cần đi vào trong đó, là chúng ta có thể thoát thân rồi.
Hàn Mạc lập tức thở phào một cái, lập tức lệnh cho toàn bộ quân lính cố gắng tiến về phía trước.
Cũng đúng vào lúc này, từ phía sau trong quân Ngụy đã có tiếng hô lớn, Hàn Mạc biết sắp có chuyện không hay, Chu Tiểu Ngôn đã nói:
- Chỉ sợ bọn chúng biết chúng ta sắp đi vào hẻm núi này, một khi đã vào trong đó, dù là một hay là vạn tên cũng không thể nào mở được, bọn họ không muốn để chúng ra rời khỏi nơi này.
Ngụy quân quả nhiên là đã tăng tốc tiến lên, bọn họ dường như đã nhận ra điều gì đó, đội tiễn binh đã xông lên phía trước, bắn liên tiếp về phía Yến quân.
Phía sau của Yến quân sớm đã nâng khiên lên ngăn cản, toàn bộ binh lính phía trước đã tiến vào hẻm núi, lại gặp phải sự tấn công của Ngụy quân ở phía sau, vốn cơ thể đã mềm nhũn nhưng tại thời điểm này đều đã cố gắn đứng lên, dưới sự chỉ đạo của các tướng lĩnh, thẳng tiến về vào hẻm núi.
Nhất tuyến cốc, quả đúng như cái danh của nó, đúng là một con đường rất hẹp nằm xung quanh các ngọn núi lớn, vừa nhỏ lại uốn khúc, hai bên đều là những vách núi dựng thẳng đứng, giống như là đường lên trời.
Lúc mà Yến quân rút lui, trong lòng của Chu Tiểu Ngôn đã cân nhắc kĩ, muốn đưa được hết mọi người an toàn đi ra, cũng phải mất ba đến năm ngày, điều đó là không thể được, nếu không nhanh chóng thoát khỏi Ngụy quân, cứ để lũ ác thú đó đi ở phía sau, sớm muộn cũng xảy ra chuyện, cho nên khi mà đoàn quân đang rút lui, trong đầu của hắn đều nghĩ phải tìm ra cách nào để có thể thoát khỏi Ngụy quân.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn đã nghĩ ra chỗ này.
Hẻm núi này chỉ có một đường vào và cũng rất hẹp, chỉ có thể cho phép ba bốn con ngựa đi vào cùng một lúc, hơn nữa cũng không thể chứa được đông người, đồng thời tiến vào, nhưng một lần cũng chỉ vào được bốn đến năm người.
Ngụy quân đã nhanh chóng truy kích đến, quân phía sau Yến quân đã bắt đầu giao tranh với Ngụy quân, vừa đánh vừa lui, ở một thời khắc cực kì nguy hiểm, đội quân phía trước của Yến quốc cuối cùng cũng đã đến cửa hẻm núi, Hàn Mạc đã cao giọng hô lên:
- Các huynh đệ, mau chóng tiến vào cốc, không được chậm trễ!
Yến quân cũng biết tình thế lúc này cực kỳ nguy cấp, đội quân phía sau dựa vào địa hình hiểm trở để chống trả Ngụy quân, còn đội quân ở phía trước đã bắt đầu tiến vào hẻm núi.
Chu Tiểu Ngôn tiến lên, nhìn về phía Hàn Mạc nói:
- Ngươi mau đi đi, ta ở lại chặn kẻ địch!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ngươi biết đường, mau chóng đi dẫn đường, để ta ở lại chặn địch, đám huynh đệ đó có thể sống để trở về, đều dựa vào ngươi cả.
Chu Tiểu Ngôn vẻ hơi trầm ngâm, tiếng chém giết phía sau đã vang tới, hắn biết là không thể trì hoãn thêm được nữa, cũng không dám nhiều lời, nhìn Hàn Mạc chắp tay nói:
- Bảo trọng!
Hàn Mạc thản nhiên cười, ôm quyền nói:
- Ngươi cũng bảo trọng!
Chu Tiểu Ngôn cùng con ngựa lao đi, tiến vào cửa hẻm núi, Hàn Mạc ở lại nắm chặt cây Huyết Đồng Côn trong tay canh giữ ngoài cửa, nhìn binh sĩ Yến quân tiến vào bên trong.
Ở phía sau tiếng chém giết vang tới ngày một rõ, Hàn Mạc đã nhìn thấy đã có rất nhiều quân Ngụy đang chạy về phía hắn, lập tức cùng với thi thể của Vương Tư Vũ đi lên phía trên, bình tĩnh nói:
- Vương huynh, xem ra chúng ta phải quyết một phen sống mái rồi.
Đang có một tinh thần cực kì hưng phấn, liền giục ngựa lên nghênh đón Ngụy quân.
...
Ở cái con đường rất hẹp và gấp khúc này Chu Tiểu Ngôn dẫn tướng sĩ Yến quân đi về phía trước, con đường này cũng tương đối bằng phẳng, nhìn lên phía trên, thì giống như hai phiến đá đang kẹp đám tướng sĩ ở giữa, hơn nữa đúng như cái tên của nó, chỉ nhìn thấy đường thẳng lên trời xanh, đúng là một con đường độc đạo.
Chỉ là hành quân ở bên trong cái thung lũng này, đám tướng sĩ cảm thấy như đang bị vật đó đè lên người, làm họ có cảm giác là bất cứ lúc nào những tảng đá đó cũng có thể sập xuống, và đám người này sẽ bị đè chết trong cái thung lũng này.
Hơn nữa ở bên trong thung lũng lại cực kỳ âm u và lạnh lẽo, một thung lũng rất sâu, và rất u ám.
Không ít người trong lòng lo lắng rằng, nếu ở hai bên sườn núi của thung lũng này có Ngụy quân mai phục, chỉ cần lúc này bọn họn ném những tảng đá lớn xuống phía dưới, hoặc bắn cung tên xuống, thì không ai có thể sống sót qua nổi cái thung lũng.
Phía trước đường rất quanh co, đây là một con đường cũng rất hẹp, hơn nữa lại rất dài, bên cạnh Chu Tiểu Ngôn có một tên tướng sĩ nhẹ giọng hỏi:
- Chúng ta đi như vậy, phải đi bao lâu mới ra được ngoài? Ngụy quân có khả năng nào tìm đường ra cửa hang để chặn chúng ta lại không?
Chu Tiểu Ngôn lắc đầu nói:
- Ngươi không phải lo chuyện này, bọn chúng nếu muốn đi đường vòng để ra cửa hang, thì phải tốn ít nhất một ngày mới có thể đến được, đến lúc đó, chúng ta đã đi ra khỏi thung lũng này rồi.
Mọi người lúc này mới thực sự yên tâm.
Không quá lâu sau, ở phía sau đã có một tên binh sĩ đi lên, bẩm báo với Chu Tiểu Ngôn:
- Tướng quân, đại tướng quân lệnh ngài phải mau chóng đưa tất cả các huynh đệ ra khỏi thung lũng, sau khi ra khỏi thung lũng, đi theo hướng nào đều nghe theo lệnh của ngài!
Hắn nhìn phía sau của Chu Tiểu Ngôn, tên Tư Mã Hạo Nguyệt sớm đã chết ngất vì đau đớn, nói tiếp:
- Đại tướng quân cũng nói, phải cố gắng bảo toàn tính mạng cho hắn, mang hắn về doanh trại, đem Tư Mã Hạo Nguyệt giao cho Hàn tổng đốc!
Chu Tiểu Ngôn vẫn đeo mặt nạ, mọi người cũng biết đó là người thân tín của Hàn Mạc, là người có địa vị rất cao của Phong Kỵ binh, thế nhưng không ai biết được thân phận thật sự của hắn.
Thế nhưng Chu Tiểu Ngôn huyết chiến nơi sa trường, hơn nữa với hai phát tên đã giết chết hai tên đại tướng của Ngụy quân, tuy rằng không thể sáng chói như Hàn Mạc, thế nhưng ánh hào quang cũng rực rỡ không kém, tướng sĩ Yến quân cũng khâm phục hắn vạn phần, cho nên tên binh sĩ này không biết phải xưng hô với hắn như thế nào, chỉ có thể xưng một tiếng "tướng quân".
- Đại tướng quân hiện tại như thế nào?
- Đại tướng quân dẫn theo năm mươi huynh đệ canh giữ ở cửa vào của thung lũng, dùng một tảng đá lớn chặn lại, Ngụy quân muốn tiến vào, thì vô cùng khó khăn.
Tên binh sĩ nói:
- Nhưng thời gian nếu kéo dài quá, Ngụy quân sớm hay muộn cũng có biện pháp để tấn công vào, cho nên đại tướng quân mới cho tiểu nhân lại đây truyền ý chỉ, không được trì hoãn, phải nhanh chóng thoát ra ngoài.
Chu Tiểu Ngôn gật gật đầu, vẫy tay:
- Mọi người nhanh chóng rút lui, Ngụy quân bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi kịp.
Tuy rằng mọi người cũng đã đều thấm mệt và đói khát, thể lực đã hao tổn, nhưng lúc này không cho phép được dừng lại, phải tiếp tục đi về phía trước.
...
Từ cửa thung lũng vào tới bên trong chừng năm mét, nhưng đã bị tảng đá lớn ngăn chặn lại. Đây đúng là một người làm quan cả họ được nhờ, Hàn Mạc chỉ mang theo năm mươi người cản đường phía sau, nhưng quân Ngụy không thể nào tiến nổi một bước vào trong cốc.
Phía sau tảng đá lớn, có năm tướng sĩ Yến quân với thân hình cao lớn đang cầm khiên sắt lên để chắn, không để có một khe hở, hơn nữa ở phía sau năm binh lính cầm khiên sắt này, là năm binh sĩ khác đang cầm những cây thương dài, ngay sau đó có cung tiễn thủ.
Còn Hàn Mạc đứng ở chính giữa, cưỡi trên lưng con Tuyệt Ảnh, trên tay là Huyết Đồng Côn, lạnh lùng nhìn về phía địch.
Lúc này đội quân ngăn chặn của Yến quân và Ngụy quốc đang chém giết, cũng đã có vài trăm người thương vong, sống sót tiến vào bên trong thung lũng, đã chỉ còn không đến hai nghìn người, cũng chính là, lần này Yến quân để chặn sự tiến công của Ngụy quân bắt sống Tư Mã Hạo Nguyệt đã tổn hại hơn một nửa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Ở trước cửa thung lũng, đã có nhiều lúc cực kì hỗn độn, Ngụy quân cuối cùng đột nhiên tấn công một đòn rất mạnh, hai bên thương vong đều thương vong cực kỳ thê thảm, khi mà tên lính cuối cùng của Yến quân đã ngã xuống trong vũng máu ấy, trong sơn cốc Hàn Mạc đã dẫn theo năm mươi chiến sĩ dũng mãnh được sắp xếp theo từng nhóm nhỏ giống như chướng ngại canh giữ quan ải.
Đường ở trong cốc rất hẹp, Ngụy quân tuy binh lực dày đặc, ở phía ngoài cốc đang đứng tập trung như đàn kiến, nhưng do đường ở bên trong sơn cốc chỉ có thể có bốn năm người tiến vào được, căn bản là không thể phát huy được ưu thế về binh lực.
Yến quân tuy chỉ có khoảng năm mươi người, thế nhưng lại dựa vào cái con đường nhỏ hẹp này làm chướng ngại, đánh chặn trên vạn quân của Ngụy quân phải đứng ở bên ngoài.
Ở phía ngoài sơn cốc các tướng lĩnh của Ngụy quân đang nhanh chóng tìm biện pháp tấn công vào bên trong, khuôn mặt của bọn họ bây giờ rất lo lắng, cũng cực kỳ oán giận.
Sau khi Tư Mã Hạo Nguyệt bị bắt, bọn họ muốn đánh nhưng vẫn còn e ngại, chỉ có thể dương mắt lên nhìn Yến quân phá vòng vây, còn Ngụy quân lại chỉ có thể dám theo sát ở phía sau, tại thời điểm này, các tướng lĩnh của Ngụy quân đều đang có tâm tư, một mặt là không dám hạ lệnh tấn công, mặt khác lại không cam tâm nhìn bọn Yến quân bình yên rút đi.
Không dám tiến công, thế nhưng cũng lo lắng cho vết thương của Tư Mã Hạo Nguyệt.
Tư Mã Hạo Nguyệt dù sao cũng là người trong dòng tộc Hoàng thất, có địa vị tôn quý ở Ngụy quốc, nếu tự tiện hạ lệnh tấn công làm cho Tư Mã Hạo Nguyệt bị giết chết, như vậy sẽ không thoát nổi tội tru di cửu tộc.
Nguyên nhân chính là như vậy, hơn một vạn Ngụy quân, và trong đó có tới hơn mười vị tướng, vậy mà không ai dám đứng ra hạ lệnh tấn công.
Chỉ đến khi đã nhận rõ Yến quân lợi dụng nhất tuyến cốc này để rút lui, thì mới có người tướng lĩnh của Ngụy quân lúc này mới kịp tỉnh ngộ.
Yến quân nếu thực sự dựa vào con đường độc đạo để rút lui, hơn nữa lại đang nắm trong tay Tư Mã Hạo Nguyệt, thì đó quả thực là nỗi ô nhục của Sơn Nam quân, biết được tính tình của Tư Mã Hạo Nguyệt, nếu thực sự bị như thế, Tư Mã Hạo Nguyệt thà chết, chứ cũng không thể để cho Sơn Nam quân phải chịu sự nhục nhã này được.
Tất cả cũng chỉ là bất đắc dĩ, vài tên tướng lĩnh cao cấp của Sơn Nam quân đã cùng nhau ngồi lại một chỗ, sau khi thương nghị, cuối cùng đã hạ lệnh tấn công, cho dù Tư Mã Hạo Nguyên có chết, như vậy còn vinh quang hơn nhiều so với nằm trong tay của Yến quân.
Tảng đá lớn đang chặn ngang ở phía trước, đã có không ít thi thể của binh lính Ngụy đang nằm chồng chất chỗ đó, những cây thương dài của Yến quân ở phía sau tảng đá lớn kia giống như những con rắn độc, chỉ cần Ngụy quân áp sát, liền phóng ra một cách vô tình, rất hung hãn, trong nháy mắt đã có mấy tên bị hạ sát, và cũng vào thời điểm này không ai trong đám người Ngụy binh dám tiến lên.
Thế giằng co đã kéo dài, cuối cùng đã có một âm thanh rất dữ dội của Ngụy quân vang lên:
- Chuẩn bị!
- Bắn!
Lập tức, ngay sau đó là một trận mưa tên từ phía Ngụy quân, đám hỏa tiễn phóng ra dày đặc, bắn trúng vào bên trong nơi mà năm mươi binh sĩ đang cố thủ, liền lập tức đã có vài tên binh sĩ Yến quân đã bị tử vong, Hàn Mạc xoay cây Huyết Đồng Côn trong tay, ngăn cản đám hỏa tiễn, kêu lớn:
- Phía trước không được hành động mù quáng, những người khác nâng khiên chắn lên!
Quân Ngụy bên kia cũng không ngừng bắn tên, hỏa tiễn vù vù, có vài tên Yến quân sau khi trúng tên, xiêm y trên người liền bốc cháy.