Khi năm mươi dũng sĩ quân Yến lưu lại cản đường phía sau thật ra cũng có không ít vũ khí, cung tiễn, tấm chắn, khi tên của quân địch đột nhiên bắn tới giết chết bốn năm người, những người khác đã dùng tấm chắn đưa ra trước, xúm xít một chỗ, hình thành nên một tấm khiên chắn thật to, nên dù hỏa tiễn vù vù bắn tới, đều bị chặn lại ở trên bề mặt tấm chắn, không thể làm thương tổn quân Yến.
Dũng dĩ quân Yến một mặt nâng thuẫn lên chống đỡ hỏa tiễn, mặt khác tìm cách dập lửa trên người đồng bọn.
Các dũng sĩ canh giữ đằng sau tảng đá lớn vẫn trụ vững như cũ, kiên cường mà giơ tấm chắn lên cao, vì đồng bọn mà chống đỡ mưa tên. Quân Ngụy thừa dịp sau khi hỏa tiễn bắn vào, sớm có một đám người tìm cách lách vào, định bay qua tảng đá, thì bị trường thương liên tục chém đứt, nếu có trường thương nào bị quân Ngụy kẹp chặt thì binh sĩ đứng phía sau sẽ ngay lập tức đưa trường thương mới lên thay thế, tuyệt đối không để cho một gã Ngụy binh nào tiến vào cốc.
Năm mươi người này hiểu rất rõ, phía sau lưng mình là hàng ngàn huynh đệ, nếu để đám người Ngụy đang nổi giận này tiến vào cốc, thì mấy ngàn huynh đệ phía sau sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù là toàn bộ chết ngay cửa cốc này, cũng không thể để cho một gã Ngụy binh nào bước tới
Hơn nữa, bọn họ càng xúc động hơn, vì cùng ở lại cản đường quân địch với họ, chính là Tây Bắc đại tướng quân. Đại tướng quân tự mình lưu lại, cùng mình đồng sinh cộng tử, đó cũng là một vinh quang mà không phải ai cũng có được.
Sau khi chứng kiến Đại tướng quân ở trên chiến trường uy thế như vậy, mọi người đúng là đã sinh lòng sùng bái Hàn Mạc, cảm thấy rằng nếu có Hàn Mạc ở bên cạnh thì tất sẽ dành được chiến thắng.
Ngụy binh hiển nhiên cũng phát hiện sau khi bắn hỏa tiễn, cơ bản cũng không làm nên cơm cháo gì, bất cứ kẻ nào tiến lên phía trước, đều ngã gục xuống, nên trong lòng nóng như lửa đốt.
Lúc này ở ngoài cốc, hơn mười tên tướng lĩnh quân Ngụy tập trung một chỗ, trải bản đồ lên một tảng đá lớn, vây quanh bản đồ, đang bàn kế sách gì đó.
- Tuyệt đối không thể!
Một tướng lĩnh lắc đầu nói:
- Chậm nhất hai canh giờ, bọn họ có thể ra khỏi cốc.
Hắn chỉ bản đồ nói:
- Hai sườn cốc, con đường gần nhất tới lối ra đối diện cũng cần tám canh giờ, đợi chúng ta đuổi tới bên kia, bọn họ sớm đã không có tung tích. Các ngươi xem, đường rời cốc, bọn họ có thể chọn lựa nhiều đường, muốn đuổi theo giữ chân thậm chí vây quanh họ, gần như là chuyện không thể hoàn thành.
Hắn nhìn về phía một tướng lĩnh nói:
- Cho nên muốn chia đường ra chặn, tuyệt đối không thể.
- Vậy chúng ta có thể đi lên đỉnh núi hay không, nếu có thể đi lên đỉnh núi, ném đá xuống, đám người này chắc chắn bị đập thành thịt nát.
Một tướng lĩnh trầm giọng nói:
- Hơn nữa chúng ta có thể trực tiếp truy kích từ phía trên, quân Yến tình trạng kiệt sức, có lẽ tốc độ hành quân sẽ chậm hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta, không chừng chúng ta rời cốc có thể vượt qua bọn họ, trên cao nhìn xuống, khiến bọn họ không còn một người!
- La thống lĩnh nghĩ thật khờ dại.
Một tướng lĩnh cười lạnh nói:
- Chính ngài cũng không nhìn vách núi hai bên cốc là bộ dáng gì, cho dù chúng ta có công cụ leo núi, nhưng các huynh đệ đi lên vách núi dốc đứng, chẳng những hung hiểm, hơn nữa cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Bản tướng còn muốn nói cho ngài, phía trên này cũng gập ghềnh, vô cùng dốc đứng, cho dù đi lên cũng rất khó hành quân, mà đường trong cốc tuy rằng hẹp hòi, nhưng đường rất bằng phẳng, đi rất nhanh chóng... Ngài cũng không nghĩ lại, hiện giờ quân Yến đang chạy trối chết, dù tình trạng kiệt sức cũng phải vung chân chạy về phía trước, sao có thể đi chậm.
Hắn nắm tay, lạnh lùng nói:
- Trong quân Yến này quả thật có cao nhân. Nhất tuyết cốc này xưa này hiếm có dấu chân người, ngay cả bản tướng thiếu chút nữa cũng quên có một nơi như vậy, quân Yến lại có thể tìm tới nơi này đồng thời vứt bỏ chúng ta ở nơi này... Bọn họ làm sao quen thuộc địa hình nơi này hơn chúng ta?
- Theo ngươi nói như vậy, chúng ta cứ bó tay không biện pháp như vậy, bị mấy chục thằng hề quân Yến kia chống đỡ?
La Thống lĩnh kia hiển nhiên bất mãn:
- Ngươi đừng quên, Nguyên soái ở trong tay bọn họ, nhục nhã như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn bọn họ bắt Nguyên soái đi như thế?
- Hiện giờ mới nói điều này có ích gì.
Bên cạnh có người lãnh đạm nói:
- Nguyên soái bị bắt, một đám cũng không dám ra tay, trơ mắt nhìn quân Yến mang Nguyên soái đi... !
- Lúc ấy không phải ngươi cũng không hạ lệnh công kích sao?
Cũng có người cười lạnh nói:
- Ngươi sợ gánh tội, chẳng lẽ người khác muốn gánh tội sao? Nếu ngộ thương Nguyên soái rồi, ai đảm đương nổi?
- Đừng ồn ào nữa!
Một tướng lĩnh tức giận quát:
- Các vị đừng quên, trách nhiệm chúng ta phải gánh vác chính là muốn bắt Hàn Mạc, quấy rầy bước chân xâm lấn của quân Yến. Lúc trước Nguyên soái từng nói, đây là một bước đi nguy hiểm, nếu không bắt được Hàn Mạc, lại mất Ác Dương lĩnh, lúc đó hai mặt đều trống, Đại Ngụy ta nguy rồi. Vốn Hàn Mạc đã trở thành vật trong tay, nhưng hiện giờ sinh ra biến cố lớn như thế, phỏng chừng Ác Dương lĩnh bên kia đã thất thủ, vì kế hoạch hôm nay, chúng ta chỉ có thể gắng hết sức giữ chân Hàn Mạc, không tiếc mọi giá... !
Ánh mắt hắn nhìn cửa cốc chặt chội hẹp hòi kia, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Phó Thống lĩnh, ngươi xuất thân Cửu Cốc doanh, có thể nhanh chóng làm ra xe bắn đá hay không, chúng ta dùng xe bắn đá nện vào, xem bọn họ có ngăn cản được không!
Phó Thống lĩnh bị gọi lắc đầu:
- Xe bắn đá không thể lập tức làm ra được.
Đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, nói:
- Trong doanh của ta có hơn mười đại lực sĩ, để bọn họ ném đá lớn vào trong, xem có thể đập chết bọn chúng hay không!
- Cũng chỉ có như thế.
Quân Ngụy lập tức triệu tập đại lực sĩ, lại sai người chuẩn bị đá lớn, ở dưới núi đá này, muốn tìm tảng đá lớn tự nhiên không phải việc khó khăn.
Đám đại lực sĩ chuẩn bị tốt, lính thuẫn bài chắn ở phía trước đề phòng quân Yến bắn tên, bảo vệ đại lực sĩ, đám đại lực sĩ chuẩn bị dùng đá lớn ném vào bên trong, bức lui quân Yến.
Chư tướng quân Ngụy đều cảm thấy đây là một biện pháp tốt, đều tụ tập ở cửa cốc, chờ đại lực sĩ bức lui quân Yến, tiến vào bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, chợt thấy một gã thám báo chạy vội tới, trong tay nắm một ống trúc, chạy vội đến trước mặt một gã tướng lĩnh, quì một gối, trình ống trúc lên:
- Cấp báo!
Tướng lĩnh kia sắc mặt khẽ biến, vội vàng tiếp nhận ống trúc, tay dùng lực một chút, ống trúc liền vỡ vụn, hắn lấy một phong thư từ trong, đọc kỹ, sắc mặt trở nên đáng sợ, thân thể chấn động, vẻ mặt hoảng sợ mà ngẩng đầu, nhìn về các vị tướng khác.
- Xảy ra chuyện gì?
Tướng lĩnh này đưa phong thư cho người khác, gằn từng chữ:
- Người Phong quốc... đánh tới đây!
...
Thừa dịp lúc đại lực sĩ quân Ngụy chuẩn bị ném đá vào, đám người Hàn Mạc chiếm được cơ hội thở dốc một lát.
Chỉ dựa vào mấy chục người đã giữ chân quân Ngụy gần một canh giờ.
Có một chút giây phút thư giãn, Hàn Mạc mới cảm giác toàn thân mình đau đớn không tả được. Trong lòng hiểu rõ, mình đã quá sức, cơ thể đã phải gồng lên quá sức chịu đựng, lúc trước vì tập trung cao nên không cảm thấy đau đớn, lúc này chùng gân cốt một chút, liền cảm thấy toàn thân đau khắp.
Hắn cắn răng chịu đựng, nhưng vào lúc này, nghe được quân Yến kêu lên:
- Đại tướng quân, không ổn, bọn họ lại có động thái mới.
Hàn Mạc trầm giọng hỏi:
- Bọn họ muốn như thế nào?
- Có một đám quân thân hình cao lớn khác thường, có vẻ như là đại lực sĩ đang đi đến.
Quân Yến phía trước giọng có chút kinh hoảng:
- Bọn họ muốn dùng tảng đá ném vào cốc.
Hàn Mạc nghe thế, mày cau lại.
Tuy rằng có thể ngăn chặn quân Ngụy tấn công, có thể dùng lá chắn để ngăn chặn cung tên của đối phương, nhưng quân địch hiện giờ cử đại lực sĩ dùng tảng đá lớn mở đường, việc này ứng phó không dễ.
Dù sao dùng tảng đá lớn vậy tông vào, các dũng sĩ tuy rằng ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng dù sao thể lực suy kiệt muốn lấy tấm lá chắn ngăn chặn tảng đá lớn nện xuống là việc vô cùng khó khăn. Có thể đỡ được một hai tảng đá lớn, nhưng ba bốn thì khí lực tất không đủ.
Nếu tiếp tục trụ ở chỗ này, rất có thể sẽ bị các đại lực sĩ dùng tảng đá lớn đó đập chết tươi.
Quân Yến dồn ánh mắt vào Hàn Mạc.
Hàn Mạc trầm ngâm suy nghĩ, lập tức đỡ Vương Tư Vũ từ sau lưng mình xuống, sau đó, cẩn thận đặt lên lưng Tuyệt Ảnh, từ trong người lấy ra móc sắt, kẹp chặt ở tay.
Mọi người không ai hiểu dụng ý của Hàn Mạc.
Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Chư vị, các ngươi trước tiên hãy đứng vững, đánh lạc hướng bọn chúng.
Lập tức dùng vạt áo cột Huyết Đồng Côn trên lưng, cũng không nói nhiều, dùng móc sắt móc lên vách núi, bắt đầu leo lên.
Mọi người nét mặt nghi hoặc, nghe phía trước truyền đến giọng nói:
- Các huynh đệ, bọn chó Ngụy đến đấy, mọi người hãy cẩn thận.
Mọi người lập tức dơ tấm lá chắn lên, có người đã nói:
- Phía sau bắn tên, uy hiếp bọn họ.
Tận cùng bên trong thung lũng, mười tên Yến quân, lập tức giương cung cài tên, hướng ra phía ngoài cốc bắn vù vù, quân Ngụy bên kia chậm rãi đi đến cửa cốc, mặt sau là hai gã lực sĩ to lớn. Trong cốc hẹp có thể chứa năm người đi thành hàng, nhưng hai đại lực sĩ thân hình cao lớn, không giống người thường, nên chỉ có thể đi ba người vào mà thôi. Nếu muốn chừa một khoảng trống để đồng bọn từ phía sau bước lên thay phiên, nên thì chỉ có thể đi hai người một lần. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hai gã lực sĩ trong tay đều đang cầm trong tay những tảng đá lớn, ít nhất cũng phải tới trăm cân, trong miệng kêu lên "ôi ôi", đang tiến tới phía tảng đá chặn đường của Yến quân, nhìn thấy hai tên lực sĩ này liền dừng lại, hiển nhiên là đang xác định khoảng cách, thấy bọn họ cầm trong tay những tảng đá lớn ném mạnh ra, liền có hai khối đá một ở phía trước một ở phía sau bay đến, nhằm thẳng vào đám Yến quân bay tới.
"Rầm rầm" hai tiếng, hai khối đá lớn một ở phía trước một ở phía sau đang lao tới phía những khiên đỡ, những tảng đá lớn đó khối lượng cũng tới cả trăm cân, bị hai phát nện xuống đầu, thì áp lực lúc này dường như tăng lên gấp bội, đám binh sĩ cắn răng chịu đựng, nhưng tiếc rằng lúc này sức đã yếu, lập tức những tấm chắn bị vỡ ra, đã có nhiều người đã chịu không nổi, bị những tảng đá lớn ấy đè lên, hai người bị tảng đá lớn đập vào đầu rồi chết, ngoài ra một người bị đè lên lưng, hét lên thảm thiết, còn một người thì đã bị gãy một chân, đùi lúc này đã không thể cử động.
Tất cả mọi người trong Yến binh đều kinh hãi vô cùng, nếu đã kiên định như vậy, không thể nghĩ ra biện pháp để đối phó với đại lực sĩ này, chỉ sợ đám người này sẽ bị những tảng đá lớn đè chết.
Lại qua hai ngày nữa, Hàn Huyền Linh vẫn chưa có tin tức gì về Hàn Mạc cả, trong lòng nóng như lửa đốt, lại có tin truyền tới, trong nước lại điều năm vạn quân tiếp viện thần tốc ngày đêm đã tới biên giới Nguỵ Quốc rồi, chừng ba đến năm ngày nữa sẽ tập kết ở Ác Dương Lĩnh.
Đúng lúc hoàng hôn, cuối cùng cũng có người đến bẩm báo với Hàn Huyền Linh, đội quân đội tiến tới Sơn Nam quận chinh phạt Tư Mã Hạo Nguyệt đã tập hợp ở Ác Dương Lĩnh, hơn nữa tướng địch Tư Mã Hạo Nguyệt bị bắt sống quay về.
Hàn Huyền Linh nhận tin báo, vừa mừng vừa lo, vội vàng rời khỏi doanh trại.
Lúc này ngoài doanh trại của Yến quân, một đội người ngựa đang chậm rãi tiến về phía doanh trại, đám binh sĩ Yến quân từ chỗ chết bò về ai nấy y giáp đều rách rưới, những vết máu trên người đã biến thành màu đen nâu, trên khuôn mặt mỗi người đều tỏ vẻ mệt mỏi vô cùng, không ít tướng sĩ băng bó vết thương bằng xiêm y cũng đã cũ rách lắm rồi, nhìn có vẻ như những tàn binh vừa thua cuộc trở về, dưới sự thống lĩnh của Chu Tiểu Ngôn, vẫn duy trìđược đội hình tiến vào doanh trại.
Những tướng sĩ của Yến quân trong trại thấy dáng vẻ của bọn họ, cũng biết đám người này ắt vừa trải qua trận chiến đầy sinh tử.
Hàn Huyền Linh dẫn theo hơn chục tướng lĩnh vội cưỡi ngựa đi tới, xa xa thấy một đám người vô cùng mệt mỏi, Hàn Huyền Linh và chư tướng đều khẽ biến sắc, đi tới gần, Hàn Huyền Linh lại càng kinh ngạc hơn.
Đội quân đi chinh phạt Tư Mã Hạo Nguyệt lần này gần bốn ngàn người, nhưng quay trở về lần này, rõ ràng không tới một nửa, hay nói cách khác, đội quân này đã bị thiệt hại rất nghiêm trọng.
Hàn Huyền Linh xoay người xuống ngựa, đi lên phía trước, chư tướng cũng đồng loạt xuống ngựa.
Chu Tiểu Ngôn thấy Hàn Huyền Linh đi tới, liền dừng ngựa, xoay người xuống ngựa, những tướng sĩ phía sau cũng dừng lại, lần dừng lại này phần lớn các tướng lĩnh đều không gượng nổi ngồi hết xuống đất, có thúc cũng không nhúc nhích nổi.
Chu Tiểu Ngôn tiến lên phía trước, cúi người hành lễ, khàn giọng nói:
- Tham kiếm Hàn tổng đốc!
Hàn Huyền Linh thấy trên người Chu Tiểu Ngôn những vết máu loang lổ, y giáp thì rách nát, nhíu mày nói:
- Đại tướng quân đâu rồi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đôi mắt lanh lợi của Chu Tiểu Ngôn lướt qua chư tướng phía sau Hàn Huyền Linh, gồm Thiết Khuê, Vạn Sĩ Thanh, Khổng Phi, Hạ Hầu…đều đứng đó, tất cả những ánh mắt đều nhìn về phía Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn trầm ngâm lại, rồi nói:
- Đại tướng quân phân phó cho thuộc hạ dẫn mọi người quay trở về, thuộc hạ đành phải phục mệnh.
Hàn Huyền Linh nghe vậy, toàn thân run lên, một dự cảm không tốt thoáng qua, chư tướng đứng sau ông ta cũng có chút biến sắc.
- Nói mau, Đại tướng quân hiện giờ đang ở đâu?
Hàn Huyền Linh túm lấy áo ngực của Chu Tiểu Ngôn, những cảm xúc bộc lộ hết ra lời nới:
- Hắn để ngươi dẫn các huynh đệ quay về, vậy hắn đang ở đâu?
Đôi mắt Chu Tiểu Ngôn hiện nét quái dị, cuối cùng cũng đem cảnh ngộ này nói qua:
- Đại tướng quân dẫn theo năm mươi huynh đệ canh giữ cửa cốc, chúng tôi đi ra bên cửa khác rồi rời khỏi vùng núi đó, đi được sáu ngày mới hoàn toàn rời khỏi núi Nam Đầu… Đại tướng quân và bọn họ vẫn chưa thấy…
Tuy Chu Tiểu Ngôn nói rất sơ sài, nhưng sự kinh tâm động phách trong đó khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm ra, mọi người nhìn đám binh sĩ mệt mỏi đang ngồi dưới đất như từ Quỷ Môn quan chạy ra, quả thật khó mà tưởng tượng nổi tình hình ở đó, bọn họ có thể sống sót trở về quả thật gian khổ, nếu không đích thân trải qua thì khó mà cảm nhận được.
Nhưng trong lòng mọi người cũng biết, đám dũng sĩ này đã phải trả một cái giá quá đắt, cũng trực tiếp dồn Sơn Nam quân tới vùng núi đó, đối với việc Yến quân nhanh chóng chiếm lấy Ác Dương Linh thì đó là một công lao rất lớn.
Hàn Huyền Linh kinh ngạc với việc Tư Mã Hạo Nguyệt điều toàn bộ hai vạn quân ở Sơn Nam quận tới, càng kinh ngạc hơn là việc Yến quân bị bọn họ bao vây, lúc này trong lòng rất lo lắng cho Hàn Mạc, nhưng cũng không muốn tỏ vẻ kinh ngạc trước mặt các tướng sĩ, nhíu mày lại, rồi trầm ngâm không nói gì.
Tần Lạc nghe nói Vương Tư Vũ bị chết trận, hai mắt đỏ ửng, hai tay nắm thành nắm đấm, hỏi:
- Hiện nay Tư Mã Hạo Nguyệt đang ở đâu?
Chu Tiểu Ngôn trầm giọng nói:
- Đưa lên đây!
Lập tức từ phía sau có hai binh sĩ đi lên, khiêng đôi chân đã bị đứt và cũng đang bị trói của Tư Mã Hạo Nguyệt đưa lên, đi tới trước mặt Hàn Huyền Linh, đem Tư Mã Hạ Nguyệt ném xuống đất.
Khuôn mặt của Tư Mã Hạo Nguyệt không chút biến sắc, đôi mắt như muốn phun ra lửa, Tần Lạc đã rút đao ra, đi lên phía trước, rồi lấy đao đưa lên cổ Tư Mã Hạo Nguyệt định chém xuống.
Hàn Huyền Linh vội lớn tiếng quát:
- Dừng tay lại!
Tần Lạc muốn báo thù cho Vương Tư Vũ, nhưng tiếng quát của Hàn Huyền Linh vang lên, thanh đao của hắn cũng không thể chém xuống, nghiến răng nghiến lợi, hừ một tiếng rồi thu đao lại.
Chư tướng thấy Tư Mã Hạo Nguyệt bị bắt, chỉ cảm thấy điều này thật khó tưởng tượng.
Hai vạn quân của Tư Mã Hạo Nguyệt bao vây bốn ngàn quân của Hàn Mạc, cuối cùng lại bị Hàn Mạc bắt sống, việc này khiến người khác cảm thấy khó mà tin được, mọi người đều ước gìđược tận mắt xem trận chiến đó thế nào.
- Tư Mã tướng quân, bây giờ ngươi đã hối hận khi không tăng viện binh ở Ác Dương Linh kịp thời?
Hàn Huyền Linh nhìn Tư Mã Hạo Nguyệt, thản nhiên nói:
- Bản tướng không trực tiếp giao chiến với ngươi, thật đáng tiếc, xem ra ta và ngươi không thể quyết một trận thư hùng trên chiến trường được rồi.
Tư Mã Hạo Nguyệt lạnh lùng nhìn Hàn Huyền Linh, mím môi lại, hừ một tiếng, rồi nhắm mắt lại không nói gì.
Hàn Huyền Linh vẫy tay ra hiệu, nói:
- Đem hắn lôi xuống canh giữ cẩn thận.
Vạn Sĩ Thanh lập tức đi tới lôi Tư Mã Hạo Nguyệt xuống.
Chu Tiểu Ngôn chắp tay nói với Hàn Huyền Linh nói:
- Hàn tổng đốc, Đại tướng quân phân phó cho thuộc hạ việc này, thuộc hạ đã làm xong rồi.
Cũng không nói gì nữa rồi quay người lên ngựa, quay đầu ngựa rời khỏi.
Chư tướng phía sau thấy Chu Tiểu Ngôn hành động như vậy, đều thấy hắn có chút thất lễ với Hàn Huyền Linh, nhưng gì gì hắn cũng là người lập công, mọi người đều biết hắn là thân tín của Hàn Mạc, đều không dám đưa ra lời trách cứ.
Hàn Huyền Linh nhíu mày nói:
- Ngươi muốn đi đâu?
Chu Tiểu Ngôn cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
- Việc Đại tướng quân giao phó ta đã làm xong, ta phải quay trở lại tìm Đại tướng quân.
Mọi người nghe vậy, cũng cảm thấy cảm động.
Hàn Huyền Linh thở dài, nói:
- Ngươi hãy đợi một lát!
Phân phó nói:
- Thiết tổng binh, ngươi chọn ra hai mươi dũng sĩ thiện chiến, theo bọn họ đi tìm Đại tướng quân, mang theo đủ lương khô và nước.
Quay người lại nói với chư tướng:
- Chuyện của Đại tướng quân, không ai được phép tiết lộ, ai vi phạm… chém!
…
Hàn Mạc vẫn trong sự mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy người mình lúc nóng lúc lạnh, trong giấc mơ, mơ thấy rất nhiều người thân, mơ hồ thấy mình đang ôm đứa con mới sinh chọc cười nó, trong nháy mắt đứa đứa bé đó đã lớn, chính mình dẫn nó hóng gió chơi sóng ở Đông Hải, những cơn gió biển thổi vào người thấy lạnh rung lên, bỗng thấy người mình ấm áp lên, chính là người vợ yêu kiều Phạm Tiểu Thiến của mình lấy áo ngoài đắp lên cho mình.
Lập tức dung mạo của Phạm Tiểu Thiến liền biến đổi, biến thành bộ dạng của Tiêu Linh Chỉ, đang ngả người vào ngực mình tâm sự những nỗi khổ, không biết vì sao, lúc Tiêu Linh Chỉ ngẩng đầu lên, lại biến thành khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ, cười quyến rũ thủ thỉ nói, mình cũng không nghe rõ nàng đang nói gì nữa, rồi lại thấy khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ trở lên to ra, Hàn Mạc cảm thấy có một bóng đen từ phía sau đi tới, một đao chém về phía mình.
Hàn Mạc kêu lên một tiếng, bỗng tỉnh dậy, liền nghe thấy có người bên cạnh mình vui mừng kêu lên:
- Đại tướng quân tỉnh rồi… Đại tướng quân tỉnh rồi…!
Tiếp đó lại nghe thấy những tiếng bước chân ồn ào bước vào, lại nghe thấy những âm thanh phấn khích vang lên:
- Vậy tốt quá rồi, Đại tướng quân không vấn đề gì rồi.
Hàn Mạc mở to mắt ra, nhìn thấy những khuôn mặt tuy rất mệt mỏi nhưng hiện vẻ phấn khích, đó chính là những huynh đệ sát cánh cùng mình ở phần cửa cốc kia.
Những người này có một nửa là những dũng sĩ Phong Kỵ tuyển chọn ra, về mặt tình cảm rất gần gũi với Hàn Mạc, đám người này đã đồng sinh cộng tử trong trận này, thì tình cảm lại càng thâm sâu.
Nhìn thấy những khuôn mặt đó, Hàn Mạc cảm thấy toàn thân có chút đau nhức, gắng gượng ngồi dậy, nhìn quanh, thấy mình đang ngồi trong một sơn động rất lớn, bên mình đốt một đống lửa, hơi ấm được truyền ra từ đống lửa này.
- Đây làở đâu vậy?
Hàn Mạc hỏi:
- Người Nguỵ quốc đâu rồi?
Một người đứng bên cạnh nói:
- Đại tướng quân, thuộc hạ cũng không biết đây là đâu nữa, chúng tôi đã đi dò xét ở đây ba ngày rồi, vẫn không tìm được đường, hình như… hình như lạc đường rồi thì phải.
- Ba ngày á?
Hàn Mạc kinh ngạc nói:
- Ta… ta đã ngủ ba ngày rồi sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Lập tức có người nói:
- Vâng. Hôm đó sau khi Đại tướng quân đe doạ bọn người Nguỵ lui ra, người Nguỵ cũng đã quay lại dò thám hai lần, bị trúng những mũi tên của chúng ta chạy hết, sau này không còn động tĩnh gì. Từ đó đến đêm qua, người Nguỵ vẫn không dám đến đây thêm lần nữa, sau đó chúng thuộc hạ phái người đi xem xét, thì thấy người Nguỵ đã lui quân, cả một dải sơn cốc không có một bóng dáng Nguỵ binh nào nữa cả.
- Lui rồi sao?
Hàn Mạc nhíu mày lại.
Người Nguỵ không vì một lần công vào không được, cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy chứ? Hay Sơn Nam quân lại có tính toán khác? Hay nội bộ bọn họ có việc gì khác?
Chỉ nghe thấy người này nói:
- Đúng vậy, Đại tướng quân, đều rút hết đi rồi. Chúng ta đã dò xét xung quanh sơn cốc này rồi, rõ ràng người Nguỵ đã rút lui về phái nam.
Dừng lại một lát, lại nói tiếp:
- Cho nên chúng ta mới đi ra ngoài sơn cốc, hơn một ngàn huynh đệ đã lui xuống, về đêm chúng ta vẫn tiến về hướng bắc, sau đó không biết vì sao mà lại lạc đường, ngọn núi lớn này trùng trùng điệp điệp, chúng ta đã vượt qua mấy ngọn núi, cũng không tìm được đường, ngay cả một hộ dân cũng không thấy, quả thực không còn cách nào khác, chỉ còn cách nghỉ tạm ở trong núi mà thôi, hôm nay tìm thấy toà sơn động này, cũng đành nghỉ ngơi ở đây một lát. Đại tướng quân, hiện giờ ngài thấy còn vấn đề gì nữa không? Phụ thân của gã râu vàng trước kia cũng hành nghề y, cũng biết chút ít y thuật, gã râu vàng nói thể lực của ngài đã cạn kiệt, cũng không có bệnh tật gì, nhưng cần phải nghỉ ngơi dương thần, sắc một chút thuốc để ngài dưỡng sức… !
Bên cạnh có một gã râu tóc lồm xồm cười nói:
- Đại tướng quân, cũng không biết thuốc này có chuẩn hay không, nhưng uống cũng không thể chết được… !
Cảm thấy lời nói này có chút cổ quái, gã đàn ông này mặt hơi đỏ, đưa tay vò đầu.
Hàn Mạc vỗ vào vai hắn, khẽ cười nói:
- Ngươi không cần phải khiêm tốn thế, ta cảm thấy người đã khoẻ lên rất nhiều rồi, phải cảm ơn ngươi mới đúng.
Gã râu vàng nghe vậy, lập tức vui hẳn lên, để được Đại tướng quân khen, quả thật rất vinh hạnh, vội nói:
- Không dám nhận lời cảm ơn, nếu không phải Đại tướng quân, chúng ta… chúng ta đã chết dưới tay của đám người Nguỵ kia rồi.
Hàn Mạc nghe vậy, lập tức buồn bã.
Tuy Chu Tiểu Ngôn dẫn theo một bộ phận huynh đệ rút lui trước,, nhưng trận này cũng tổn thất hơn hai ngàn người, đây là lần tổn thất lớn nhất từ khi Hàn Mạc sinh ra tới bây giờ.
Hắn nhìn quanh, chỉ còn lại chừng ba mươi người, con Tuyệt Ảnh của mình cũng đang đứng ở trong sơn động, cũng đã có người cho nó ăn rồi.
Lúc đó có một tên binh sĩ cầm một khúc đùi mới nướng đưa lên, cung kính nói:
- Đại tướng quân, mấy ngày nay ngài hôn mê, chỉ có thể để ngài uống nước, đây làít thịt thỏ hoang mới nướng xong, ngài nếm thử xem!
Hàn Mạc cầm lấy chiếc đùi thỏ, cũng nướng chín vàng rồi, hỏi:
- Thức ăn có đủ để mọi người dùng không?
- Đại tướng quân yên tâm, ngọn núi này dã thú rất nhiều, mọi người mỗi ngày săn bắt được không ít, đủ để mọi người đỡ đói.
Lúc này Hàn Mạc mới gật đầu, cắn một miếng, thấy thơm ngon vừa miệng, khen ngợi nói:
- Nướng ngon lắm, rất ngon.
Lại có một binh sĩ đi tới, trên tay cầm mũ giáp, trong mũ giáp chứa đầy nước, đưa lên nói:
- Đại tướng quân, đây là nước suối, rất ngọt, ngài nếm thể xem.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, vừa dùng nước vừa ăn thịt thỏ, tuy mùi vị không bằng những nước chấm bằng ngọc dịch, nhưng Hàn Mạc cảm thấy từ khi sinh ra chưa bao giờ có bữa ăn ngon như vậy.