Hàn Huyền Linh nghiêm túc, trầm giọng nói:
-Thương nhi, ngươi quá háo thắng, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của ngươi. Trên đời này có rất nhiều thứ nếu ngươi cứ dốc sức để tâm đến nó thì chưa chắc đã có được. Nhưng nếu như ngươi không có ý tranh cướp, bình tâm tĩnh trí, thì biết đâu sẽ có cơ hội. Có một số thứ đã là của ngươi thì ngươi có muốn trốn cũng không được. Nếu không phải là của ngươi, thì cho dù ngươi có dốc sức giành giật cũng sẽ không phải là của ngươi.
Hàn Thương ngồi dậy khỏi giường, bất chấp vết thương trên người, lạnh lùng nói:
-Nhị thúc, vậy thì cái gì nên là của ta, cái gì không nên là của ta?
Hàn Huyền Linh ngồi yên, nhất thời không nói gì.
Hàn Thương oán giận nói:
-Nhị thúc, chuyện kia chắc thúc cũng đã biết?
-Ngươi muốn nói đến chuyện gì?
Hàn Huyền Linh nhíu mày.
Hàn Thương lạnh lùng cười, nói:
-Nhị thúc xem ra là muốn bao che cho kế sách của hắn rồi.
Y nắm tay lại, trầm giọng nói:
-Nhị thúc chẳng lẽ không biết con tiện nhân của Tiêu gia đã theo lão Ngũ vào Tây Bắc?
Ánh mắt Hàn Huyền Linh lóe lên lạ lùng, lão hỏi:
-Ngươi nghe được tin này từ đâu?
-Nhị thúc không nên hỏi ta biết được tin này ở đâu, ta chỉ hỏi Nhị thúc, tin này là thật hay giả?
Hàn Thương sẵng giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
Hàn Huyền Linh thở dài, không nói gì.
-Nhị thúc không nói gì, chứng tỏ đã thừa nhận có biết chuyện này.
Hàn Thương lạnh lùng, nói:
-Nhị thúc, Thương nhi muốn hỏi thúc, Thánh Thượng ban hôn, gả Tiêu Linh Chỉ cho ta, chuyện này thúc cũng biết chứ?
Hàn Huyền Linh gật gật đầu.
Hàn Thương lại nói:
-Một khi Thánh thượng đã ban hôn, Tiêu Linh Chỉ đã trở thành hôn thê của ta, đúng không?
Hàn Huyền Linh hơi gật đầu, nói:
-Quả thật là như thế.
-Nếu đã vậy, Nhị thúc còn muốn che chở cho hắn sao?
Hàn Thương căm giận nói:
-Lão Ngũ kháng chỉ, to gan lớn mật, hơn nữa lại không thèm để ý đến tình cảm huynh đệ, cướp đoạt tẩu tẩu. Nhị thúc, chuyện này chẳng lẽ là do ta sai sao? Người có thể chết chứ không thể chịu nhục. Lão Ngũ đã không để ý đến tình cảm huynh đệ mà làm chuyện xấu xa như thế, thúc còn muốn ta nghe lời hắn, chẳng phải là quá hoang đường sao?
Hàn Huyền Linh nghiêm nghị nói:
-Chuyện này Tiểu Ngũ hiển nhiên sẽ cho ngươi một công đạo. Nhị thúc cam đoan, đợi cho chiến sự xong xuôi, cũng sẽ đòi lại công đạo cho ngươi. Nhưng hiện giờ không thể vì chuyện này mà nảy sinh sai lầm được. Nếu vì thế mà ngươi mà Tiểu Ngũ trở mình, tất nhiên sẽ khiến lòng quân không yên, hậu quả sau đó quả thực không thể tưởng nổi.
Hàn Thương nén đau đứng dậy, nói:
-Nhị thúc, lão Ngũ ngày hôm nay đã đoạt mất vợ của ta, ngày mai biết sẽ đoạt mất của ta cái gì nữa đây? Có phải ngay đến tính mạng này hắn cũng muốn đoạt lấy?
-Nói xằng nói bậy.
Hàn Huyền Linh trách cứ, nói:
-Tiểu Ngũ thật là người như vậy sao? Chuyện của Tiêu cô nương còn có sự tình khác. Đợi khi có cơ hội, nhất định chúng ta phải nói cho rõ. Nhưng nếu nói hắn muốn đoạt thứ gì đó của ngươi thì hắn tuyệt không có lòng dạ như vậy. Cách đối nhân xử thế của Tiểu Ngũ như thế nào, Nhị thúc hiểu rất rõ. Hắn là người có tình có nghĩa, nhất định sẽ không tranh giành với ngươi!
-Nhị thúc, cho đến giờ, thúc vẫn muốn nói cho hắn sao?
Hàn Thương hết sức bất mãn, nói:
-Hắn là cháu trai của thúc, chẳng lẽ ta không phải sao? Nói ra thì hắn là người của chi thứ, Nhị thúc và ta đều là người của chi trưởng, thúc nên giúp đỡ ta mới đúng.
Hàn Huyền Linh lạnh lùng nói:
-Thương nhi, ngươi nói xằng bậy gì đó? Cái gì là người của chi thứ? Đều là con cháu Hàn gia, sao có thể phân biệt rành mạch như thế được?
Lão dừng lại một chút, trầm giọng nói:
-Tuy rằng ngươi từ khi còn rất nhỏ đã vào kinh, thời gian ở chung với huynh đệ Đông Hải không nhiều lắm, nhưng gia gia ngươi chắc cũng đã dạy ngươi chút đạo lý. Hàn gia có được như ngày hôm nay là vì từ trên xuống dưới gia tộc đều đoàn kết một lòng. Trong cả trăm năm nay, các thế gia trong triều liên tục tranh chấp với nhau. Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn thấy Hàn gia chúng ta tan tác không?
Vẻ mặt Hàn Thương vẫn lạnh lùng, y không nói gì.
-Nếu không phải huynh đệ Hàn gia ta đồng lòng, từ trên xuống dưới thống nhất, thì đã sớm không còn nữa rồi.
Hàn Huyền Linh nghiêm mặt nói:
-Hiện giờ các đại thế gia thi nhau ngã ngựa, trận chiến giữa các thế gia cũng dần yếu đi. Sau khi giúp Thánh thượng bình định thiên hạ, lập nghiệp lớn xong, từ trên xuống dưới Hàn gia ta càng phải đồng lòng, nguyện trung thành với Thánh thượng. Sao có thể tới lúc này huynh đệ lại mâu thuẫn nhau được?!
Hàn Thương cười lạnh, nói:
-Nhị thúc, hôm nay ta muốn nói câu này, lão Ngũ nếu đã dám đoạt vị hôn thê của ta thì đã không còn gì hắn không dám đoạt nữa. Ngày mai, hắn sẽ đoạt quyền thừa kế gia chủ của ta, rồi sau đó sẽ cướp tính mạng của ta thôi.
Hàn Huyền Linh giận dữ, nói:
-Chính ngươi mới không nên ngày ngày suy nghĩ lung tung. Ngươi phải biết rằng, vị trí gia chủ tất nhiên sẽ truyền cho trưởng tôn. Chỉ cần ngươi tu thân dưỡng tính, được cả gia đình tán thành, thì chẳng ai dám đoạt lấy quyền lợi của ngươi cả.
Lão đứng dậy, nghiêm mặt nói:
-Chỉ cần ngươi biết lấy đại cục làm trọng, hòa thuận với Tiểu Ngũ là được. Hôm nay, Nhị thúc nói một câu này, nếu sau này Tiểu Ngũ đại nghịch bất đạo, muốn cướp đoạt vị trí của ngươi, thì Nhị thúc là người đầu tiên đứng ra bảo vệ ngươi, nhất định không để hắn làm chuyện xằng bậy.
Dừng một chút, lão bước lên, vỗ nhẹ đầu vai Hàn Thương, bình tĩnh nói:
-Thương nhi, ngươi đừng hiểu lầm Tiểu Ngũ quá sâu sắc. Ngươi là đại ca, nên có phong thái của đại ca.
Hàn Thương hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Chợt nghe bên ngoài trướng vải có tiếng bước chân vang lên, tức thì nghe thấy giọng Hàn Mạc từ ngoài truyền vào:
-Đại ca, ta là Tiểu Ngũ. Huynh ngủ chưa?
Hàn Huyền Linh và Hàn Thương liếc nhìn nhau. Hàn Thương đang định nói, thì Hàn Huyền Linh đã nói:
-Tiểu Ngũ, vào đi!
Hàn Mạc bước vào. Vừa nhìn thấy Hàn Huyền Linh, hắn đã cười, nói:
-Nhị bá cũng ở trong này sao?
Hắn lại bước lên, ôn hòa nói với Hàn Thương:
-Đại ca, miệng vết thương đã được bôi thuốc chưa?
Hàn Thương hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi tới đây không phải là muốn xem ta đã bị đánh chết hay không chứ?
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
-Đại ca, huynh đệ một nhà, cần gì phải nói năng như vậy. Chuyện hôm nay là do tình thế bắt buộc, huynh đừng để ở trong lòng!
Hàn Huyền Linh nhìn Hàn Mạc, sâu trong đôi mắt lão ánh lên vẻ tán thưởng. Tức thì, lão quay qua Hàn Thương, nói:
-Thương nhi, Tiểu Ngũ đến thăm ngươi không có ý gì khác đâu. Các ngươi là huynh đệ, nên gắn bó thân thiết với nhau mới phải.
Hàn Mạc cũng cười, nói:
-Đại ca, hiện giờ là thời điểm quan trọng, mọi chuyện phải lấy đại cục làm trọng!
-Lão Ngũ, ngươi nói vậy là có ý gì?
Hàn Thương lạnh mặt lại đến mức đáng sợ:
-Ngươi nói ta không lấy đại cục làm trọng sao?
-Đại ca đừng hiểu lầm.
Hàn Mạc không hề biến sắc, vẫn tươi cười ôn hòa như trước:
-Tiểu Ngũ tuyệt không có ý như vậy. Có điều, Tiểu Ngũ thân là chủ soái đại quân, nhưng kiến thức dù sao vẫn còn nhiều thiếu sót, có nhiều điểm vẫn còn phải nhờ Nhị bá và đại ca chỉ giáo nhiều hơn nữa. Trận chiến này rất quan trọng. Vì đại cục, khi làm việc Tiểu Ngũ có lúc không khỏi cứng rắn, hơi mạnh tay quá, mong đại ca thông cảm cho. Nếu đại ca có chỗ nào không vừa ý với Tiểu Ngũ, hoặc cách Tiểu Ngũ làm không được đại ca ủng hộ, thì đợi trận chiến này qua đi, Tiểu Ngũ nhất định sẽ chịu tội với đại ca!
Hàn Thương hừ lạnh nói:
-Làm bộ làm tịch.
Y liếc mắt nhìn Hàn Huyền Linh, nói:
-Lão Ngũ, hôm nay nhân có Nhị thúc ở đây, có chuyện này, ta muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời cho đúng!
-Đại ca muốn hỏi chuyện gì?
Hàn Thương sẵng giọng, nắm chặt tay lại, nói:
-Ta hỏi ngươi, con tiện nhân của Tiêu gia kia có tới Tây Bắc theo ngươi không?
Hàn Mạc chợt lạnh mặt lại, đôi mắt hắn như đao phong nhìn chăm chú lên gương mặt Hàn Thương. Hàn Thương dĩ nhiên cũng không chút nhượng bộ, giương đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Không khí trong trướng vải nhất thời đầy áp lực, lạnh như băng, khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
-Đại ca, huynh đi nghỉ sớm đi!
Ánh mắt của Hàn Mạc dịu lại. Hắn chắp tay vái Hàn Huyền Linh, nói:
-Nhị bá, bá cũng đi nghỉ sớm đi. Sáng sớm mai sẽ hành quân. Vào Ngụy quận rồi, muốn nghỉ ngơi sợ rằng sẽ rất khó khăn đây.
Hàn Huyền Linh gật gật đầu. Hàn Mạc đang định xoay người bỏ đi, Hàn Thương đã lạnh giọng quát:
-Thế nào? Không dám nói tiếp nữa sao? Ngươi làm chuyện xấu xa như thế nên không dám nói công đạo với ta sao?
Hàn Mạc không quay đầu lại, chắp tay sau lưng, thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói:
-Hàn Thương, nếu huynh nói chuyện tử tế một chút, ta có lẽ còn giải thích với huynh hai câu.
-Tử tế? Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hàn Thương cười rộ lên, nâng tay chỉ Hàn Mạc, nói:
-Ta nói chuyện không tử tế, chuyện các ngươi làm lại càng không tử tế! Ta chưa chắc đã coi trọng con tiện nhân kia, nhưng ngươi câu dẫn đại tẩu, lễ pháp khó tha. Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thật khiến người người bất bình, cuối cùng ai sẽ phải mất mặt đây.
Vẻ mặt Hàn Mạc âm trầm, đôi hàng lông mày nhíu lại.
Hàn Huyền Linh biết tình hình không ổn. Lão biết tính Hàn Mạc. Hàn Mạc càng không nói gì, càng chứng tỏ hắn đang nổi giận. Một khi hắn nổi giận, chuyện này càng khó giải quyết thêm.
Lão trầm giọng quát:
-Thương nhi, đừng vội nói bừa. Ta đã nói rồi, chuyện này cứ đợi khi nào trở về rồi nói.
Hàn Thương thấy Hàn Mạc không nói lời nào, còn tưởng hắn thẹn mà không phản bác lại, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Y hăm dọa:
-Nhị thúc, thúc đừng ngăn cản ta. Nếu hắn có lý do thì cứ việc nói ra đi.
Y nhìn chằm chằm lưng Hàn Mạc, lạnh lùng nói:
-Ngươi nói ta ăn nói không tử tế, không phải vì ta mắng nàng ta là tiện nhân sao? Nàng ta không phải là tiện nhân thì là cái gì? Rõ ràng đã định hôn sự, lại vụng trộm bỏ trốn với ngươi, nữ tử như vậy, trời sinh bản tính lỗ mãng, lẳng lơ, vốn không biết tuân theo nữ tắc. Hàn Mạc, ta thật cảm thấy rất lạ, ngươi vốn có con mắt đòi hỏi rât cao, vì sao lại coi trọng một con tiện nhân như kỹ nữ như thế?
-Câm môm!
Hàn Huyền Linh tức giận quát:
-Hàn Thương, đến ta nói ngươi cũng không nghe sao?
Hàn Mạc bước ra ngoài vải trướng. Ra khỏi đó, hắn liền ngoắc tay gọi thị vệ trưởng canh gác đại trướng, viên thị vệ trưởng vội vã chạy lại. Hàn Mạc thản nhiên nói:
-Có hai việc. Thứ nhất, trước khi ta đi ra không cho bất cứ kẻ nào tới gần doanh trướng này nửa bước. Thứ hai, bất kể trong trướng có phát ra thanh âm gì, có chuyện gì xảy ra, các ngươi cũng cứ đứng canh gác bên ngoài cho ta, không cho bất cứ kẻ nào đi vào. Nếu không, giết không tha!
Viên thị vệ trưởng kia vội đáp:
-Thuộc hạ tuân lệnh!
Hàn Mạc không nói thêm lời nào, giãn gân giãn cốt, miệng lẩm bẩm:
-Mẹ nó chứ, trong quân doanh chỉ có nói đến thân phận hạ cấp thượng cấp. Giờ không phải ở trong nhà, không có lão Đại lão Ngũ gì hết. Lão tử là Đại tướng quân, Đại tướng quân không nóng tính thì còn thống lĩnh quân đội cái rắm gì!
Miệng hắn tuy lẩm bẩm, nhưng vẻ mặt lại hết sức âm trầm đáng sợ. Hắn xoay người nhấc cửa lều trại, sải bước vào trong.