Dưới ánh trăng Hàn Mạc dẫn theo một số người quay lại thôn, nhưng cũng không dám đi quá nhanh, để không làm đám đạo sĩ ở phía trước phát hiện ra.
Thuần Dương Chân Nhân độc bộ rất nhanh, cũng đang hướng về cái thôn ở phía trước, không quá lâu, thôn đã dần hiện ra trước mắt, lúc này tốc độ của Thuần Dương Chân Nhân đã chậm lại.
- Quốc sư, trong thôn có người!
Một tên đạo sĩ nhỏ nhẹ nói, đám người còn lại cũng đã mơ hồ nhìn thấy, ở phía bên kia thôn, có không ít bóng dáng của những con ngựa đang lúc ẩn lúc hiện, đó chính là đám tuấn mã của đoàn người Hàn Mạc.
Thuần Dương lão đạo dơ cây phất trần lên, đứng chốt ngay tại đường vào thôn, đám đạo sĩ ở bên cạnh đều đã rút kiếm ra đứng bên cạnh lão.
Đôi mắt có vẻ nham nhiểm của Thuần Dương đạo sĩ đang quét một lượt đám ngựa đó, ánh mắt lại lướt qua mười mấy căn nhà, lúc này mới trầm giọng xuống, thản nhiên nói:
- Mau đi xem sao!
Lập tức liền có hai tên đạo sĩ ở gần cầm kiếm tiến lại gần, với tốc độ cực nhanh, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó đã tiếp cận tới nơi.
Không lâu sau, chợt nghe thấy tiếng giao đấu kịch liệt ở phía thôn, rất nhanh, liền có một tên đạo sĩ từ trong thôn phi ra như bay, cao giọng nói:
- Ở đây có mai phục!
Trong tiếng động đó, đã có hơn mười tên võ sĩ Yến quốc cầm những cây đao lớn đi từ phía trong thôn ra, có người lớn tiếng quát:
- Các ngươi là ai?
Sắc mặt của Thuần Dương đạo sĩ không hề thay đổi, phía sau y hơn mười tên đạo sĩ cũng đồng thời tiến lên, rút kiếm đưa về phía trước, tiếng leng keng vang lên, động tác chỉnh tề đến thành thạo, chạy lên phía trước, đã xếp thành một hàng ngang trước mặt đám võ sĩ Yến quốc.
Các võ sĩ Yến quốc đều đã đứng lại, chăm chú quan sát đám đạo sĩ, vẻ mặt của bọn họ có vẻ ngạc nhiên, nhưng không hề vội vã xông về lên phía trước.
- Các ngươi là ai?
Một tên võ sĩ Yến quốc trầm giọng hỏi:
- Tại sao lại ra tay đánh người?
Nói xong, nắm chặt tay, phía sau đã có một tên võ sĩ tiến lên phía trước, tay vừa vung lên, một tên đạo sĩ liền bị rơi xuống mặt đất, tên đạo sĩ bị đâm một phát trúng tim, tuy rằng cơ thể vẫn còn co giật, nhưng liếc qua cũng biết là không thể sống được.
Sắc mặt của đám đạo sĩ đều biến dạng, võ sĩ Yến quốc lúc này lạnh lùng nói:
- Nói rõ cho các ngươi được biết, đồng bọn của các ngươi sau khi đột nhập vào trong nhà, đã đánh thương người của chúng ta, lúc này không nhất thiết vội vàng tàn sát, hãy nói rõ lai lịch, là địch hay là bạn để mọi người hiểu rõ, tránh xảy ra hiểu lầm.
Ánh mắt của Thuần Dương đạo sĩ không ngừng nhìn về phía người của đám võ sĩ Yến quốc, hơn nữa cũng quét một lượt khắp mười căn nhà trong thôn, rất nhanh, trong miệng lão liền cười một cách rất lạnh lùng.
Hàn Mạc lúc này dẫn đám người Tiếu Mộc cũng đang ở cách đó không xa, nhìn thấy đám người của mình đang cùng với đám đạo sĩ này giằng co, đám người Tiếu Mộc vốn định xông lên, nhưng liền bị Hàn Mạc xua tay ngăn cản, ra hiệu mọi người tạm thời án binh bất động.
...
Thuần Dương đạo sĩ đang đứng ngay dưới ánh trăng, đám râu đã bạc trắng đang tung bay trong gió, giống như thần tiên, thế nhưng âm thanh lại mang theo hàm ý:
- Đi đêm với ma, thì cũng là ma, cách ly khỏi ma, mới là chính giáo, xin cho bần đạo hỏi, hắn hiện tại đang ở đâu?
Đám võ sĩ Yến quốc nghe những điều đó thì không hiểu được gì cả, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, không biết ý mà Thuần Dương đạo sĩ đang muốn nói ở đây là gì.
Thuần Dương đạo sĩ nhìn thấy đám võ sĩ Yến quốc không đáp lại, thản nhiên nói:
- Trừ ma vệ đạo!
Âm thanh của lão chưa dứt, thì lập tức hơn mười tên đạo sĩ đã vung kiếm lên, dưới ánh trăng lạnh lẽo, hơn mười tên đạo sĩ trong chớp mắt đã lập tức tản ra, với tốc độ rất nhanh, trong một khoảnh khắc ngắn đã bao vây đám võ sĩ Yến quốc ở bên trong.
Hàn Mạc trông thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là kiếm trận!"
Kiếm vung, đám đạo sĩ đồng loạt xông tới, võ sĩ của Yến quốc cũng không chịu yếu thế, đã có người trầm giọng hô:
- Bắt lấy bọn chúng!
Đám võ sĩ giương đao lên để nghênh chiến, hai bên lập tức xông vào nhau.
Chỉ có điều vừa mới bắt đầu giao chiến, thì sức mạnh yếu của đôi bên đã được thể hiện rõ, đao pháp của võ sĩ Yến quốc tuy rằng sắc bén ý chí chiến đấu dũng mãnh gan dạ, nhưng cũng không thể vượt qua được cái cao minh của kiếm pháp, với sự di động uyển chuyển của cơ thể, thân thủ của đám đạo sĩ này quả không hề yếu, hơn nữa mười tên đạo sĩ lại phối hợp rất ăn ý, đã triển khai trận đồ kiếm thế, dựa vào sức mạnh để để chém giết thì chắc chắn võ sĩ Yến quốc lúc này không thể là đối thủ của bọn chúng.
Trong ánh sáng được phát ra từ những cây kiếm đó, còn nghe được những âm thanh thảm thiết liên tiếp vang lên, đã có rất nhiều võ sĩ Yến quốc ngã xuống, còn đám võ sĩ còn lại thì đang ra sức chống đỡ, tuy rằng dũng mãnh gan dạ hạ gục được hai tên đạo sĩ, nhưng cũng chẳng khiến đối phương bị tổn thương đến da thịt, càng không hề nguy hiểm tới tính mạng.
Trong một khoảnh khắc rất ngắn, hơn mười võ sĩ Yến quốc, không ngờ đã có bốn người bị giết, số còn lại thì đang bị đám đạo sĩ khống chế, hoặc là bị lưỡi kiếm kề ngay cổ họng, hoặc là nhằm vào thẳng tim chuẩn bị đâm.
Trận tàn sát này, chỉ trong nháy mắt đã chấm dứt.
Chợt nghe được có tiếng bước chân dồn dập vang tới, từ trong thôn lại có hơn mười người đi ra, trong đó có một người mặc quan phục, đó chính là Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh, phía sau y là đám võ sĩ đang nhìn về phía đồng bọn đã bị khống chế, có người liền xông tới, Tống Thế Thanh liền dơ tay ra hiệu dừng lại, từ từ tiến lên phía trước, chắp tay nói:
- Chư vị là thần tiên phương nào, tại sao lại muốn kết thù với chúng ta tại chốn này?
Đám đạo sĩ vẫn đang cầm kiếm để khống chế võ sĩ Yến quốc, chứ không hề nói ra điều gì, Thuần Dương Chân Nhân quét một lượt đám người Tống Thế Thanh, đột nhiên nhắm nghiền mắt lại.
Nhưng vào thời điểm này, lại nghe thấy một âm thanh truyền đến:
- Hầu gia, chuyện đến nước này, không bằng hãy xuất chiêu, võ sĩ Yến quốc các ngươi đã bị bần đạo khống chế, chỉ cần Hầu gia ra mặt, bọn chúng nhất định sẽ bình yên vô sự!
Giọng nói này bình tĩnh đến dị thường, tại cái thôn bị bỏ hoang này âm thanh được phát ra được vang đi rất xa, bao gồm cả đám người Hàn Mạc đứng cách đó khá xa cũng nghe thấy cái âm thanh dị thường đó.
Hàn Mạc vừa nghe thấy âm thanh này, liền giật mình, biết đây là do kình khí phát ra, hơn nữa cái kình khí này được phát ra trầm mạnh, Thuần Dương Chân Nhân quả thật là nhân vật không dễ gì có thể đối phó được.
Âm thanh đó qua đi, trong nhất thời đám người Tống Thế Thanh không hiểu được dụng ý, nhìn quanh bốn phía, cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Sau một hồi yên lặng, cơ thể của Thuần Dương Chân Nhân bỗng nhiên cử động, giống như một con quỷ, liền xông vào đám võ sĩ Yến quốc, dùng tay bóp chặt cổ một tên võ sĩ Yến quốc, rồi giống như một con quỷ từ trong bay ra, nhấc một tay lên, tên võ sĩ khôi ngô cường tráng kia, giờ chỉ giống như một con chim đang nằm trong tay Thuần Dương Chân Nhân, nhẹ như lông hồng, không mất chút sức lực nào.
Tên võ sĩ bị bóp chặt cổ, không thể thở nổi, toàn thân mềm nhũn, muốn đưa tay lên để kháng cự, nhưng căn bản là không thể giơ lên.
- Hầu gia, con quỷ đã nhập vào ngươi quá nặng rồi, bần đạo niệm một đoạn "Đạo Đức Kinh", có thể giải hóa được ma khí trong con người của ngươi, sao lại không ra đây để diện kiến?
Giọng nói của Thuần Dương Chân Nhân lại được vang lên khắp chốn:
- Ta làm như vậy với Hầu gia là vì Hầu gia đã nhập ma đạo, Hầu gia nếu như không thể đi ra gặp mặt, bần đạo chỉ có chỉ còn cách trừ ma vệ đạo, người đó tuy rằng không giết chết được Hầu gia, nhưng vì Hầu gia mà chết, trong lòng Hầu gia có hổ thẹn không?
Tống Thế Thanh bị chấn động mạnh, lớn tiếng quát:
- Thật là to gan, các ngươi có phải là người Khánh quốc? Hiện giờ Đại Yến ta đang liên minh cùng người Khánh quốc các ngươi, đều là bạn bè, tại sao ngươi lại phải giết chết võ sĩ Yến quốc? Phá hỏng minh ước của hai quốc gia, các ngươi biết sẽ có hậu quả như thế nào không?
Y chưa kịp dứt lời, đã thấy tay của Thuần Dương Chân Nhân run lên, tên võ sĩ Yến quốc nằm trong tay lão liền bay thẳng ra, rồi "bịch" một tiếng rơi xuống đất, không kịp cử động, chết ngay tức khắc.
Đám người Yến quốc lúc này đều cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, mấy tên phía sau Tống Thế Thanh liền muốn xông lên, nhưng lại nghe thấy âm thanh lạnh lùng của một tên đạo sĩ phát ra:
- Kẻ nào dám manh động, bọn chúng sẽ phải chết?
Hơn mười tên đạo sĩ liền đưa kiếm về phía trước, những thanh kiếm đó đâm vào da thịt của đám võ sĩ Yến quốc, tuy không không quá mạnh, nhưng cũng đã làm cho máu tươi tràn ra.
Nhìn thấy đồng bọn bị khống chế, trong nhất thời đám người Yến quốc không ai dám tiếp tục xông lên, sợ rằng đồng bọn sẽ bị giết hại.
Trong lòng bọn họ vừa tức giận vừa khiếp sợ, không thể ngờ rằng đám đạo sĩ này võ công không những rất cao, hơn nữa tâm địa cũng cực kỳ ác độc, đám người xuất gia này thật không có kẻ nào còn lương tri.
Hơn nữa bọn họ thực tại là cũng không biết, đám đạo sĩ này tại sao trong đêm khuya lại đến tận nơi đây, hơn nữa lại ra tay đánh người, trong miệng đám đạo sĩ này nói "Hầu gia", rốt cuộc là muốn ám chỉ ai?
Hàn Mạc lúc này nắm chặt cây Huyết Đồng Côn, gân xanh nổi lên, hắn thực sự không muốn nếm cái cảm giác ngồi yên đây mà không xông lên, cùng với Thuần Dương Chân Nhân huyết chiến một trận, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, cho dù cả đám người xung quanh mình cùng xông lên, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của đám đạo sĩ đó, hơn nữa vào thời điểm này đám đạo sĩ hiện đang khống chế một vài võ sĩ Yến quốc, nếu thực sự muốn xông lên chém giết, thì ngay lập tức đám võ sĩ bị khống chế kia sẽ bị mất mạng.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ rằng, để đối phó với đám đạo sĩ này, cho dù bên ta có lợi thế về quân số, thì cũng không thể lấy đó giành được ưu thế, chỉ có thể dùng mưu trí, thế nhưng lại phải đang đối mặt với Thuần Dương đạo nhân có võ công siêu việt, muốn tìm ra cách để đối phó với lão, quả thật là vô cùng khó khăn.
Thuần Dương Chân Nhân thấy Xương Đức Hầu Tào Ân cũng hề có động tĩnh gì, thần sắc vẫn tỏ ra rất lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Hầu gia nếu như đã muốn võ sĩ của quý quốc từng người từng người cùng chôn với ngươi, thì bần đạo sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi.
Nói vừa dứt câu, cơ thể của lão giống như con quỷ lẻn vào đám người bên trong, cũng giống như lúc trước, lại tìm một tên võ sĩ Yến quốc, lúc này cũng hề nói thêm lời nào, tên võ sĩ kia liền bay ra, rơi xuống đất chết tươi.
Hàn Mạc nắm chặt tay lại, đám người Tiếu Mộc mắt như muốn nổ tung, đang nhìn về phía Hàn Mạc, chỉ đợi Hàn Mạc ra lệnh một tiếng, là lập tức xông lên.
Hàn Mạc tận mắt chứng kiến đã có mấy người liên tiếp bỏ mạng, trong lòng vô cùng phẫn nộ, trong mắt sát khí đằm đằm, nhưng vẫn không xông ra ngay.
Chính vào lúc này, chợt nghe thấy một âm thanh truyền tới:
- Dừng tay!
Trong cái âm thanh đó, giống như những âm hồn trong thôn đang từ từ đi ra một đám người, mấy người đang cầm đao ở phía trước, dũng mãnh như hổ, tiến sát vào nhau, một người liền chậm rãi bước ra phía trước, áo gấm hoa, khí chất nho nhã, đó chính là Xương Đức Hầu Tào Ân.
Hàn Mạc trông thấy Xương Đức Hầu đi ra, trong lòng liền nảy sinh vài phần kính nể, cũng cảm thấy nhân phẩm của Tào Ân cũng không quá tồi.
Tống Thế Thanh nhìn thấy có một đám người từ bên trong thôn đi ra, lại có chút giật mình, đợi cho đến khi nhìn thấy rõ là bóng dáng của Tào Ân, liền bị chấn động, bước nhanh tới, quỳ rạp xuống đất nói:
- Hầu gia, người... người tại sao lại ở trong này?
Nét mặt Tào Ân tái nhợt, nhưng thần sắc vẫn còn rất điềm tĩnh, nhìn liếc Tống Thế Thanh một cái, rồi từng bước từng bước tiến lại gần.
Cây phất trần trong tay Thuần Dương Chân Nhân đang bay phấp phới trong đêm, lão nhìn về phía Tào Ân, chậm rãi nói:
- Hầu gia quả thật là người có tấm lòng nhân hậu. Từ Thượng Kinh thành chạy tới nơi đây, tài năng của Hầu gia quả rất phi phàm, bần đạo đã vài lần đã không thể đuổi kịp Hầu gia.
Tào Ân thản nhiên nói:
- Sự việc đã tới nước này, cũng không cần phải tốn nhiều lời nhảm nhí, ngươi hãy thả bọn họ ra, bổn hầu tùy ngươi xử trí!
Thuần Dương Chân Nhân nói:
- Hầu gia đừng nên hiểu lầm. Hoàng đế bệ hạ Khánh quốc có tấm lòng nhiệt tình, muốn giữ Hầu gia nán lại Khánh quốc thêm mấy ngày, Hầu gia thực sự đã làm cho Hoàng đế bệ hạ thất vọng, bỏ đi không một lời từ giã?
Dừng lại một chút, mới nói:
- Bần đạo đến đây, chỉ có ý là muốn mời Hầu gia cùng bần đạo quay về Thượng Kinh thành, không dám chậm trễ!
Tào Ân cười lạnh nói:
- Bổn hầu rất muốn biết, níu kéo bổn hầu không cho ta hồi quốc, rốt cuộc người Khánh quốc các ngươi đã liên lạc với tên gian thần nào của Đại Yến ta?
Hàn Mạc cho dù ở cách đó không xa, nhưng lại có thính giác hơn người, những lời này hắn đều đã nghe thấy rõ ràng, trong lòng hắn khâm phục Tào Ân hiểu rõ được khúc mắc trong việc này, và càng tin tưởng rằng Yến Kinh chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.