Thanh loan cao minh Tham Lang chí
Mạc vấn định hồn vi thùy lai.
Khi Thiên Quyền trở về phủ, Vân Kiêu vẫn còn an an ổn ổn say giấc nồng.
Đến lúc cậu tỉnh lại, có một bông hoa trúc trắng nhỏ được đặt bên cạnh giường, mùi hương dịu nhẹ, mang theo nỗi buồn chia xa.
Giật mình phục hồi tinh thần, Vân Kiêu nhanh chóng nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng. Chạy tới viện, chỉ thấy Thiên Quyền đang chậm rãi thưởng thức chén Long Đoàn Thắng Tuyết, phát hiện Vân Kiêu đứng đó, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.
Vân Kiêu trông sư phụ hoàn toàn không tổn hao gì, khí độ nhàn nhã, chẳng giống như vừa trải qua trận ác chiến mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này chợt phát hiện mình ngay cả giày cũng quên đi, đôi chân trần đứng trên mặt đất lạnh lẽo.
Còn chưa biết nên tiến hay nên lùi, người đã bị Thiên Quyền kéo đến bên bàn ngồi xuống, tiếp theo Thiên Quyền lại vào phòng mang giày ra, từ từ khom người nâng bàn chân cậu lên, dùng ống tay áo tỉ mỉ lau hết bùn đất dính trên ấy, rồi giúp cậu đi tất, xỏ giày.
Mọi việc hắn làm cứ như là đương nhiên, nhất cử nhất động, nhìn sao cũng chẳng thấy hèn mọn.
Thay câu đi xong đôi giày, Thiên Quyền xoay người rửa tay, sau đó xuất ra ngoại bào khoác thêm cho Vân Kiêu.
“Người kia… ”
Vân Kiêu do dự nói.
Thiên Quyền tựa hồ sớm biết Vân Kiêu muốn hỏi gì, cười cười vỗ vỗ bờ vai cậu: “Yên tâm, hắn là phụ thân ngươi, sư phụ sẽ không làm khó hắn, chỉ đơn thuần khuyên hắn từ bỏ thôi. Tạm thời là thế, thời gian còn nhiều, ngươi hãy thong thả suy nghĩ để quyết định.”
Vân Kiêu lập tức nói: “Con nguyện mãi đi theo sư phụ!” Cậu cắn môi, cố bình ổn nội tâm kích động mới bộc lộ sự lo lắng vẫn mang trong mình từ trước đến nay: “Sư phụ! Người đừng đuổi con đi… ”
“Đồ nhi ngốc!” Thiên Quyền có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ của đứa nhỏ này thật cứng nhắc, hắn khi nào thì nói hắn sẽ đuổi cậu đi? Đúng là chỉ thích nghĩ linh tinh: “Sư phụ làm sao có thể bỏ Vân Kiêu chứ!”
Nhẹ nhàng ôm lấy Vân Kiêu, sáu năm duyên phận thầy trò đã khiến hắn không thể buông đồ nhi này ra nữa, Thiên Quyền hơi tức giận, thở dài nói: “Sư phụ cũng có tư tâm đấy. Phụ thân ngươi muốn đem ngươi trở về, nhưng ta đã cự tuyệt… ”
Vân Kiêu ngây ngẩn cả người.
Nguyên lai… nguyên lai sư phụ cũng không hề muốn cùng mình tách ra?
Lời Thiên Quyền nói dần dần thấm vào tai, Vân Kiêu cảm thấy như có mật ngọt rót vào tim.
“Sư phụ còn một chuyện không muốn giấu ngươi.”
“Vâng, sư phụ nói đi… ”
“Sư phụ biết nương của ngươi trước khi mất có điều phó thác… Nhưng sư phụ mong rằng, vật nương ngươi giao cho, ngươi hãy cẩn thận giữ lại, mang theo bên người.”
Vân Kiêu lẳng lặng nghe, có chút chần chừ, bất quá cuối cùng vẫn gật gật đầu đáp ứng.
Thiên Quyền chăm chú nhìn cậu một lát, cũng không bàn tiếp nữa, chỉ ha hả cười, chuyển hướng đề tài: “Chuyến vừa rồi đi Bồng Lai, sư phụ lấy được đồ vật rất tốt muốn tặng cho Vân Kiêu, nhìn xem!” Hắn nơi lỏng vòng tay, tay trái khẽ mở, tức thì một viên thuốc đen thui đập vào mắt, to bằng cỡ quả nho, khiến cậu nhìn không chớp mắt.
Âm thầm đánh giá vật nọ, viên thuốc này tản mát ra mùi hương thơm ngát thản nhiên, làm người ta vừa ngửi vừa cảm thấy thoải mái, lại bất giác tò mò.
Thiên Quyền đưa viên thuốc kia tới gần cậu: “Đồ nhi, mở miệng!”
Vân Kiêu ngoan ngoãn hé miệng, Thiên Quyền liền đem vật ấy đút cho Vân Kiêu, nhìn cậu nuốt xuống. Vân Kiêu cảm nhận được một trận khí tức mát lạnh trải khắp toàn thân, ngoài ra cũng không có bất kì cảm giác nào khác.
“Đấy là cái gì?”
“Phần thưởng thua cờ.”
Vân Kiêu khó hiểu, đang tính hỏi lại sư phụ, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm nghiêm khắc từ khoảng không ập tới: “Khá khen cho một phần thưởng thua cờ.”
Thiên Quyền mặt mày biến sắc, đứng dậy, hướng hư không cất tiếng đáp lời: “Tham Lang, nhiều ngày không thấy, sao nay lại nhàn hạ đến chơi?” Dù tươi cười như thường nhưng bên trong ý cười lại mang sự nghiêm túc thận trọng. Vân Kiêu hiếu kì, làm cho sư phụ ngày thường dù trời long đất lở vẫn có thể nhàn nhã, lưng tựa tường mỉm cười ngắm cảnh nay lại phải ngưng thần ứng phó, rốt cuộc là người tài năng bậc nào a?
Chỉ nghe trong không trung tiếng phượng điểu hót, cánh xanh khẽ vỗ, sau đó một con thanh loan(*) đáp xuống đất.
Loan là tinh linh phục vụ thần linh, là loài chim do trời đất sinh ra, mặc dù đã từng nghe sư phụ nhắc tới nhưng Vân Kiêu cũng chưa bao giờ gặp qua, nay không khỏi một phen đánh giá. Chim điểu kia bằng chiều cao hai người, cánh dài hơn hai trượng, lông vũ màu lam sẫm, đầu giống chim nhạn, đầu mỏ hơi cong sắc nhọn, phía sau là cái đuôi dài rủ xuống. Vân Kiêu nhìn ngắm liền sinh ra ý niệm muốn cưỡi thử.
Thiên Quyền sao lại không hiểu tâm tư của đồ nhi, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi chưa đủ sức đối phó với con thanh loan này đâu.” Hắn vừa dứt lời, chợt có bóng người từ trên thanh loan bước xuống. Người đó một thân ngoại bào màu xanh, tiên phong đạo cốt, tướng mạo tuy tuấn lãng bất phàm, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn sát khí, cực kì mâu thuẫn với khí chất tiên nhân của y, tuy nhiên chẳng hiểu vì sao vẫn khiến người khác cảm thấy rằng, nam nhân này vốn phải như thế.
Vân Kiêu vừa bắt gặp ánh nhìn kia thì thấy cả thân người sởn cả gai ốc, còn hơn lúc gặp Hắc báo Vương nhiều. Một cỗ sợ hãi vô phương khắc chế bao trùm cơ thể, làm cậu hết dám nâng mắt nhìn y.
Nam nhân này tựa như một thanh kiếm, thanh kiếm phán quyết và diệt trừ yêu ma.
Một thanh kiếm không thể nào có bao. Một thanh kiếm không cam chịu bị kẻ khác kiểm soát.
Nghiêm minh chính trực, khí thế bất khuất.
Trảm vô số yêu, trừ vô số ma.
Kinh qua nghìn vạn năm, tinh lập bất di.
Thiên Quyền che chắn phía trước Vân Kiêu: “Ngươi khiến đồ nhi ta sợ!”
Nam nhân chuyển mắt nhìn hắn, đôi mắt mang thần sắc đông lạnh cùng nghiêm khắc.
Liếc mắt một cái y đã nhìn ra chân thân của thanh niên đứng phía sau Thiên Quyền, cũng chẳng hờn chẳng giận.
Với tôn nghiêm của Văn Khúc Tinh quân, sao có thể thu nhận một con tiểu yêu hạ giới làm đồ đệ?
Người bên cạnh càng nép sâu mình vào người hắn, Thiên Quyền cười khổ, vị trước mắt chính là người đứng đầu thất huyền —– Tham Lang Tinh quân, Tinh mệnh đái (mang, hàm chứa) sát, gặp yêu nghiệt tất trừng phạt, trên Thiên đình chỉ có mình y là người dám bước lên điện khi thân mình dính dấp máu tươi. Mang trách nhiệm bẩm báo việc diệt trừ yêu ma trước mặt Đế quân, Tham Lang xưa nay chém giết yêu tà tuyệt không chút lưu tình, diệt cả trăm yêu quái mắt chẳng thèm chớp, y dị thường câu nệ thiên đạo, nếu có kẻ nào dám bất tuân, chưa kể tới thần nhân tiên gia, cho dù là Đế tôn thần hậu, cũng sẽ trực tiếp xử lí không tha.
Nhận Vân Kiêu làm đồ đệ, hắn vốn tính đợi qua mấy trăm năm thì dẫn dắt cậu tu tiên nhập đạo, khi đó Đế quân sẽ chẳng thể nói gì, giờ mọi sự không được như ý, cũng chỉ vì bị vị Tinh quân cương trực nhất để mắt tới.
Thiên Quyền thu lại nét cười, nhìn thẳng vào Tham Lang tinh quân.
Từng câu từng chữ, thốt ra rành mạch.
“Tham Lang, hắn là đồ đệ của ta.”
Nam nhân vốn thường mang vẻ ôn hòa, hiện tại bộc phát thần uy, một thân tiên khí xanh thẳm như biển, quyết đoán dứt khoát, ở ngay trước mặt chủ sát Tinh quân chẳng mang chút nhượng bộ.
Mắt phượng khinh mị, Tham Lang chậm rãi hỏi: “Nếu như Bổn quân không đồng ý?”
Thiên Quyền tuy im lặng, bất quá ánh mắt vẫn kiên định vững vàng, chẳng có lấy nửa phần dao động.
Hai người bọn hắn, một bên thì như sóng to ngập trời, một bên tựa như cơn sóng nuốt trọn mặt đất, tình thế giương cung bạt kiếm, trong phạm vi trăm dặm chim chóc không lên tiếng, dã thú chẳng ngẩng đầu. Ngay cả thanh loan bên cạnh cũng thu cánh cụp đuôi, đâu dám ho he gì.
Hồi lâu sau, Tham Lang mới chuyển tầm mắt nhìn lướt qua Vân Kiêu.
Đôi yêu mâu xanh đậm, chẳng hề có nửa điểm gian tà mà trong suốt, vô tư.
Khuôn mặt nghiêm khắc dù vẫn chưa dịu xuống, nhưng khí thế áp bách đã thu đi vài phần, y nhàn nhã ngồi xuống ghế đá.
Sắc mặt Thiên Quyền không thay đổi, nhưng đằng sau lưng, xiêm y đã lạnh lẽo ẩm ướt từ bao giờ. Hắn cũng ngồi xuống, nhấc lên ấm trà xanh rót ra chén, đưa cho nam nhân đối diện.
Đối phương nhìn thoáng qua, tiếp nhận chén trà uống một ngụm.
Thiên Quyền biết, chí ít chuyện của Vân Kiêu, Tham Lang đã chẳng buồn so đo nữa.
Hắn kín đáo thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao nhàn rỗi tới đây tìm ta vậy?”
Thanh âm cứng nhắc trả lời: “Tình cờ gặp Nam cực lão nhân.”
“Nga… ” Thiên Quyền thầm trách lão nhân kia keo kiệt, chỉ là một viên tiên đan thôi mà phải gọi cả Tham Lang Tinh quân khó đối phó nhất này tới chỗ mình.
Tham Lang Tinh quân giống như nhìn thấu suy nghĩ hắn, hừ lạnh nói: “Ngươi cần Định Hồn Đan làm gì?”
Nhân gian truyền rằng nơi Bồng Lai có dược trường sinh bất lão, Tần Vương, Hán Vũ muốn tìm mà không thấy, kì thực nào có chuyện kì diệu như lời đồn. Thiên đạo thần đan đâu có hiệu lực thần thánh thay da đổi thịt. Ngoài kéo dài tuổi thọ ra, nó chẳng còn công hiệu gì khác.
Thiên đình rộng lớn, tiên nhân lại nhiều, cũng chỉ mỗi Nam cực lão nhân là người đứng đầu mười hai vị tiên ở núi Côn Lôn, cứ ba vạn ba nghìn ba trăm ba mươi năm luyện thành ba khỏa tiên đan. Đối với hồn phách phàm nhân, đan này tuy chẳng thể giúp đỡ gì cho việc tu vi, nhưng nếu ăn vào, mệnh số nằm ngoài luân hồi, không thuộc thiên đường, không thuộc đia ngục. Thậm chí trong sổ sinh tử của Diêm Vương cũng hoàn toàn chẳng lưu danh.
Chưa đợi Thiên Quyền đáp lại, Tham Lang đã nhận ra hương khí thơm mát của đan dược ở trên người Vân Kiêu.
“Tất nhiên là có mục đích của ta.” Thiên Quyền chậm rãi nói: “Định Hồn Đan đã vào trong bụng, vô phương hoàn trả.”
Hiếm khi thấy người kia lộ vẻ ngang ngược, Tham Lang Tinh quân nhăn hàng mi thẳng tắp: “Ai bảo bắt ngươi trả?”
“Di?” Lão nhân đó sao dễ dàng bỏ qua vậy được?
Ngữ khí nghiêm khắc của Tham Lang vang lên: “Đế quân sớm có ý chỉ cấm tiên gia cá cược, Nam cực lão nhân – người đứng đầu mười hai vị tiên núi Côn Lôn – nay phạm giới, nếu không vì Bổn quân nóng lòng đuổi theo yêu nghiệt, thì đáng lẽ hiện tại lão phải ở trên thiên điện để Đế quân trách tội rồi.”
Khóe miệng Thiên Quyền khẽ cong, cố nhịn cười.
Nam cực lão nhân đáng thương, vì nhất thời căm tức đã quên mất vị Tham Lang Tinh quân luôn luôn ngay thẳng. Phàn nàn trước mặt y về việc thua cược khi chơi cờ, quả thực là tự chui đầu vào rọ… Nghĩ đến viễn cảnh lão tiên chống gậy cáo từ, vội vã chạy mất như bị ác long đuổi theo ngay sau lưng, Thiên Quyền trong lòng cũng cảm thông với lão.
Tham Lang Tinh quân nói tiếp: “Dạo gần đây nhân gian yêu nghiệt hoành hoành, có một con báo tinh tụ tập yêu đảng, Đế quân đã hạ chỉ hàng phục, nhưng khi ta đuổi tới vùng phụ cận này thì nó đột nhiên biến mất chẳng thấy tăm hơi.”
Thiên Quyền nội tâm ám động, hóa ra hắc báo yêu đó lại chọc vào vị Tham Lang Tinh quân nên mới sốt ruột thu hồi bảo vật đến thế. Hiện giờ lại tìm không được tung tích…
Cũng khó trách, bị cuồng phong của hắn thổi bay, ít nhất cũng cuốn xa tới mấy vạn dặm rồi.
Vân Kiêu nghe xong nắm chặt bàn tay, phụ thân tà ác khôn cùng, mà bản thân mình mang huyết nhục chi thân khiến cậu không tránh khỏi lo lắng.
Thiên Quyền nhẹ cầm lấy bàn tay cậu, một bên chầm chậm gỡ bỏ nắm tay xiết chặt, một bên quay sang Tham Lang tinh quân hỏi: “Một con báo yêu, có bản lĩnh gì lớn?”
Vẻ mặt Tham Lang xơ xác tiêu điều: “Bảo châu trên Khóa yêu tháp bị Thiên Lôi đánh vỡ, nứt thành hai nửa, hiện giờ chưa tìm ra dấu vết.”
“Ý ngươi là toái châu (ngọc vỡ, ngọc nứt) ở trong tay hắc báo kia?”
“Tên yêu quái này là một thuộc hạ của Nghịch Long, sau khi thua trận bị nhốt trong Khóa
yêu tháp.” Nói chút, rồi lại nhìn về phía Thiên Quyền: “Ngọc châu tuy đã vỡ, nhưng uy lực thì không đổi, nếu rơi vào tay kẻ gian tà, hậu quả khó tưởng tượng nổi.”
Ba người thoáng trầm mặc, ai cũng đều có tâm tư riêng, Thiên Quyền chợt hỏi tiếp: “Giả như không tìm thấy hắn, ngươi tính thế nào?”
Tham Lang tinh quân hơi trầm ngâm: “Sự tình nghiêm trọng, ta nhất định không thể không tìm ra tung tích hắn.” Y đứng dậy, bước lên thanh loan, quay đầu liếc nhìn hai người kia một cái, lạnh nhạt nói: “Văn Khúc, tự giải quyết cho tốt.”
Trông thấy loan xanh bay xa, Vân Kiêu mới phục hồi tinh thần, lôi kéo góc áo Thiên Quyền, hỏi: “Sư phụ, người hắn tìm… là phụ thân con đúng không?”
Thiên Quyền cũng chẳng nỡ giấu diếm, khẽ gật đầu.
Vân Kiêu không nói thêm, nhưng Thiên Quyền cũng không bỏ qua ánh mắt đang cố gắng đè nén sự lo lắng cùng khổ sở, dù sao vẫn là cha ruột của cậu, cho dù thế nào, cốt nhục huyết duyên há có thể dứt bỏ dễ dàng?
Thiên Quyền nhíu mày, năm tháng như thoi đưa sớm làm mi tâm và vầng trán hắn xuất hiện thêm nếp nhăn.
Vân Kiêu không muốn nhìn thấy hắn mang biểu tình như thế, vội vàng lắc đầu quả quyết: “Sư phụ đừng lo lắng, đúng sai chốn thị phi, Vân Kiêu phân biệt được mà.”
Đôi lúc, đứa trẻ quá hiểu chuyện sẽ làm người ta càng đau lòng hơn, Thiên Quyền giang tay đem cậu tiến nhập vào lồng ngực. Lồng ngực ấm áp quen thuộc khiến Vân Kiêu suýt chút thì rơi lệ.
“Đồ nhi ngốc! Chẳng có thị phi đúng sai gì cả, hắn là phụ thân ngươi, ngươi là nhi tử hắn, nhi tử nhớ thương phụ thân hoàn toàn là lẽ thường tình. Vô luận ngươi có quyết định ra sao, sư phụ cũng không bao giờ trách ngươi đâu.”
—————————————
T. ĐĐ: Anh Tham Lang này sướng ha, bộ nào cũng được xuất hiện hết á hehe
* Chú thích:
(*) Thanh loan: Một loài chim phượng hoàng, mang màu xanh lam.
Mạc vấn định hồn vi thùy lai.
Khi Thiên Quyền trở về phủ, Vân Kiêu vẫn còn an an ổn ổn say giấc nồng.
Đến lúc cậu tỉnh lại, có một bông hoa trúc trắng nhỏ được đặt bên cạnh giường, mùi hương dịu nhẹ, mang theo nỗi buồn chia xa.
Giật mình phục hồi tinh thần, Vân Kiêu nhanh chóng nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng. Chạy tới viện, chỉ thấy Thiên Quyền đang chậm rãi thưởng thức chén Long Đoàn Thắng Tuyết, phát hiện Vân Kiêu đứng đó, khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.
Vân Kiêu trông sư phụ hoàn toàn không tổn hao gì, khí độ nhàn nhã, chẳng giống như vừa trải qua trận ác chiến mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này chợt phát hiện mình ngay cả giày cũng quên đi, đôi chân trần đứng trên mặt đất lạnh lẽo.
Còn chưa biết nên tiến hay nên lùi, người đã bị Thiên Quyền kéo đến bên bàn ngồi xuống, tiếp theo Thiên Quyền lại vào phòng mang giày ra, từ từ khom người nâng bàn chân cậu lên, dùng ống tay áo tỉ mỉ lau hết bùn đất dính trên ấy, rồi giúp cậu đi tất, xỏ giày.
Mọi việc hắn làm cứ như là đương nhiên, nhất cử nhất động, nhìn sao cũng chẳng thấy hèn mọn.
Thay câu đi xong đôi giày, Thiên Quyền xoay người rửa tay, sau đó xuất ra ngoại bào khoác thêm cho Vân Kiêu.
“Người kia… ”
Vân Kiêu do dự nói.
Thiên Quyền tựa hồ sớm biết Vân Kiêu muốn hỏi gì, cười cười vỗ vỗ bờ vai cậu: “Yên tâm, hắn là phụ thân ngươi, sư phụ sẽ không làm khó hắn, chỉ đơn thuần khuyên hắn từ bỏ thôi. Tạm thời là thế, thời gian còn nhiều, ngươi hãy thong thả suy nghĩ để quyết định.”
Vân Kiêu lập tức nói: “Con nguyện mãi đi theo sư phụ!” Cậu cắn môi, cố bình ổn nội tâm kích động mới bộc lộ sự lo lắng vẫn mang trong mình từ trước đến nay: “Sư phụ! Người đừng đuổi con đi… ”
“Đồ nhi ngốc!” Thiên Quyền có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ của đứa nhỏ này thật cứng nhắc, hắn khi nào thì nói hắn sẽ đuổi cậu đi? Đúng là chỉ thích nghĩ linh tinh: “Sư phụ làm sao có thể bỏ Vân Kiêu chứ!”
Nhẹ nhàng ôm lấy Vân Kiêu, sáu năm duyên phận thầy trò đã khiến hắn không thể buông đồ nhi này ra nữa, Thiên Quyền hơi tức giận, thở dài nói: “Sư phụ cũng có tư tâm đấy. Phụ thân ngươi muốn đem ngươi trở về, nhưng ta đã cự tuyệt… ”
Vân Kiêu ngây ngẩn cả người.
Nguyên lai… nguyên lai sư phụ cũng không hề muốn cùng mình tách ra?
Lời Thiên Quyền nói dần dần thấm vào tai, Vân Kiêu cảm thấy như có mật ngọt rót vào tim.
“Sư phụ còn một chuyện không muốn giấu ngươi.”
“Vâng, sư phụ nói đi… ”
“Sư phụ biết nương của ngươi trước khi mất có điều phó thác… Nhưng sư phụ mong rằng, vật nương ngươi giao cho, ngươi hãy cẩn thận giữ lại, mang theo bên người.”
Vân Kiêu lẳng lặng nghe, có chút chần chừ, bất quá cuối cùng vẫn gật gật đầu đáp ứng.
Thiên Quyền chăm chú nhìn cậu một lát, cũng không bàn tiếp nữa, chỉ ha hả cười, chuyển hướng đề tài: “Chuyến vừa rồi đi Bồng Lai, sư phụ lấy được đồ vật rất tốt muốn tặng cho Vân Kiêu, nhìn xem!” Hắn nơi lỏng vòng tay, tay trái khẽ mở, tức thì một viên thuốc đen thui đập vào mắt, to bằng cỡ quả nho, khiến cậu nhìn không chớp mắt.
Âm thầm đánh giá vật nọ, viên thuốc này tản mát ra mùi hương thơm ngát thản nhiên, làm người ta vừa ngửi vừa cảm thấy thoải mái, lại bất giác tò mò.
Thiên Quyền đưa viên thuốc kia tới gần cậu: “Đồ nhi, mở miệng!”
Vân Kiêu ngoan ngoãn hé miệng, Thiên Quyền liền đem vật ấy đút cho Vân Kiêu, nhìn cậu nuốt xuống. Vân Kiêu cảm nhận được một trận khí tức mát lạnh trải khắp toàn thân, ngoài ra cũng không có bất kì cảm giác nào khác.
“Đấy là cái gì?”
“Phần thưởng thua cờ.”
Vân Kiêu khó hiểu, đang tính hỏi lại sư phụ, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm nghiêm khắc từ khoảng không ập tới: “Khá khen cho một phần thưởng thua cờ.”
Thiên Quyền mặt mày biến sắc, đứng dậy, hướng hư không cất tiếng đáp lời: “Tham Lang, nhiều ngày không thấy, sao nay lại nhàn hạ đến chơi?” Dù tươi cười như thường nhưng bên trong ý cười lại mang sự nghiêm túc thận trọng. Vân Kiêu hiếu kì, làm cho sư phụ ngày thường dù trời long đất lở vẫn có thể nhàn nhã, lưng tựa tường mỉm cười ngắm cảnh nay lại phải ngưng thần ứng phó, rốt cuộc là người tài năng bậc nào a?
Chỉ nghe trong không trung tiếng phượng điểu hót, cánh xanh khẽ vỗ, sau đó một con thanh loan(*) đáp xuống đất.
Loan là tinh linh phục vụ thần linh, là loài chim do trời đất sinh ra, mặc dù đã từng nghe sư phụ nhắc tới nhưng Vân Kiêu cũng chưa bao giờ gặp qua, nay không khỏi một phen đánh giá. Chim điểu kia bằng chiều cao hai người, cánh dài hơn hai trượng, lông vũ màu lam sẫm, đầu giống chim nhạn, đầu mỏ hơi cong sắc nhọn, phía sau là cái đuôi dài rủ xuống. Vân Kiêu nhìn ngắm liền sinh ra ý niệm muốn cưỡi thử.
Thiên Quyền sao lại không hiểu tâm tư của đồ nhi, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi chưa đủ sức đối phó với con thanh loan này đâu.” Hắn vừa dứt lời, chợt có bóng người từ trên thanh loan bước xuống. Người đó một thân ngoại bào màu xanh, tiên phong đạo cốt, tướng mạo tuy tuấn lãng bất phàm, nhưng ánh mắt lại ẩn ẩn sát khí, cực kì mâu thuẫn với khí chất tiên nhân của y, tuy nhiên chẳng hiểu vì sao vẫn khiến người khác cảm thấy rằng, nam nhân này vốn phải như thế.
Vân Kiêu vừa bắt gặp ánh nhìn kia thì thấy cả thân người sởn cả gai ốc, còn hơn lúc gặp Hắc báo Vương nhiều. Một cỗ sợ hãi vô phương khắc chế bao trùm cơ thể, làm cậu hết dám nâng mắt nhìn y.
Nam nhân này tựa như một thanh kiếm, thanh kiếm phán quyết và diệt trừ yêu ma.
Một thanh kiếm không thể nào có bao. Một thanh kiếm không cam chịu bị kẻ khác kiểm soát.
Nghiêm minh chính trực, khí thế bất khuất.
Trảm vô số yêu, trừ vô số ma.
Kinh qua nghìn vạn năm, tinh lập bất di.
Thiên Quyền che chắn phía trước Vân Kiêu: “Ngươi khiến đồ nhi ta sợ!”
Nam nhân chuyển mắt nhìn hắn, đôi mắt mang thần sắc đông lạnh cùng nghiêm khắc.
Liếc mắt một cái y đã nhìn ra chân thân của thanh niên đứng phía sau Thiên Quyền, cũng chẳng hờn chẳng giận.
Với tôn nghiêm của Văn Khúc Tinh quân, sao có thể thu nhận một con tiểu yêu hạ giới làm đồ đệ?
Người bên cạnh càng nép sâu mình vào người hắn, Thiên Quyền cười khổ, vị trước mắt chính là người đứng đầu thất huyền —– Tham Lang Tinh quân, Tinh mệnh đái (mang, hàm chứa) sát, gặp yêu nghiệt tất trừng phạt, trên Thiên đình chỉ có mình y là người dám bước lên điện khi thân mình dính dấp máu tươi. Mang trách nhiệm bẩm báo việc diệt trừ yêu ma trước mặt Đế quân, Tham Lang xưa nay chém giết yêu tà tuyệt không chút lưu tình, diệt cả trăm yêu quái mắt chẳng thèm chớp, y dị thường câu nệ thiên đạo, nếu có kẻ nào dám bất tuân, chưa kể tới thần nhân tiên gia, cho dù là Đế tôn thần hậu, cũng sẽ trực tiếp xử lí không tha.
Nhận Vân Kiêu làm đồ đệ, hắn vốn tính đợi qua mấy trăm năm thì dẫn dắt cậu tu tiên nhập đạo, khi đó Đế quân sẽ chẳng thể nói gì, giờ mọi sự không được như ý, cũng chỉ vì bị vị Tinh quân cương trực nhất để mắt tới.
Thiên Quyền thu lại nét cười, nhìn thẳng vào Tham Lang tinh quân.
Từng câu từng chữ, thốt ra rành mạch.
“Tham Lang, hắn là đồ đệ của ta.”
Nam nhân vốn thường mang vẻ ôn hòa, hiện tại bộc phát thần uy, một thân tiên khí xanh thẳm như biển, quyết đoán dứt khoát, ở ngay trước mặt chủ sát Tinh quân chẳng mang chút nhượng bộ.
Mắt phượng khinh mị, Tham Lang chậm rãi hỏi: “Nếu như Bổn quân không đồng ý?”
Thiên Quyền tuy im lặng, bất quá ánh mắt vẫn kiên định vững vàng, chẳng có lấy nửa phần dao động.
Hai người bọn hắn, một bên thì như sóng to ngập trời, một bên tựa như cơn sóng nuốt trọn mặt đất, tình thế giương cung bạt kiếm, trong phạm vi trăm dặm chim chóc không lên tiếng, dã thú chẳng ngẩng đầu. Ngay cả thanh loan bên cạnh cũng thu cánh cụp đuôi, đâu dám ho he gì.
Hồi lâu sau, Tham Lang mới chuyển tầm mắt nhìn lướt qua Vân Kiêu.
Đôi yêu mâu xanh đậm, chẳng hề có nửa điểm gian tà mà trong suốt, vô tư.
Khuôn mặt nghiêm khắc dù vẫn chưa dịu xuống, nhưng khí thế áp bách đã thu đi vài phần, y nhàn nhã ngồi xuống ghế đá.
Sắc mặt Thiên Quyền không thay đổi, nhưng đằng sau lưng, xiêm y đã lạnh lẽo ẩm ướt từ bao giờ. Hắn cũng ngồi xuống, nhấc lên ấm trà xanh rót ra chén, đưa cho nam nhân đối diện.
Đối phương nhìn thoáng qua, tiếp nhận chén trà uống một ngụm.
Thiên Quyền biết, chí ít chuyện của Vân Kiêu, Tham Lang đã chẳng buồn so đo nữa.
Hắn kín đáo thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao nhàn rỗi tới đây tìm ta vậy?”
Thanh âm cứng nhắc trả lời: “Tình cờ gặp Nam cực lão nhân.”
“Nga… ” Thiên Quyền thầm trách lão nhân kia keo kiệt, chỉ là một viên tiên đan thôi mà phải gọi cả Tham Lang Tinh quân khó đối phó nhất này tới chỗ mình.
Tham Lang Tinh quân giống như nhìn thấu suy nghĩ hắn, hừ lạnh nói: “Ngươi cần Định Hồn Đan làm gì?”
Nhân gian truyền rằng nơi Bồng Lai có dược trường sinh bất lão, Tần Vương, Hán Vũ muốn tìm mà không thấy, kì thực nào có chuyện kì diệu như lời đồn. Thiên đạo thần đan đâu có hiệu lực thần thánh thay da đổi thịt. Ngoài kéo dài tuổi thọ ra, nó chẳng còn công hiệu gì khác.
Thiên đình rộng lớn, tiên nhân lại nhiều, cũng chỉ mỗi Nam cực lão nhân là người đứng đầu mười hai vị tiên ở núi Côn Lôn, cứ ba vạn ba nghìn ba trăm ba mươi năm luyện thành ba khỏa tiên đan. Đối với hồn phách phàm nhân, đan này tuy chẳng thể giúp đỡ gì cho việc tu vi, nhưng nếu ăn vào, mệnh số nằm ngoài luân hồi, không thuộc thiên đường, không thuộc đia ngục. Thậm chí trong sổ sinh tử của Diêm Vương cũng hoàn toàn chẳng lưu danh.
Chưa đợi Thiên Quyền đáp lại, Tham Lang đã nhận ra hương khí thơm mát của đan dược ở trên người Vân Kiêu.
“Tất nhiên là có mục đích của ta.” Thiên Quyền chậm rãi nói: “Định Hồn Đan đã vào trong bụng, vô phương hoàn trả.”
Hiếm khi thấy người kia lộ vẻ ngang ngược, Tham Lang Tinh quân nhăn hàng mi thẳng tắp: “Ai bảo bắt ngươi trả?”
“Di?” Lão nhân đó sao dễ dàng bỏ qua vậy được?
Ngữ khí nghiêm khắc của Tham Lang vang lên: “Đế quân sớm có ý chỉ cấm tiên gia cá cược, Nam cực lão nhân – người đứng đầu mười hai vị tiên núi Côn Lôn – nay phạm giới, nếu không vì Bổn quân nóng lòng đuổi theo yêu nghiệt, thì đáng lẽ hiện tại lão phải ở trên thiên điện để Đế quân trách tội rồi.”
Khóe miệng Thiên Quyền khẽ cong, cố nhịn cười.
Nam cực lão nhân đáng thương, vì nhất thời căm tức đã quên mất vị Tham Lang Tinh quân luôn luôn ngay thẳng. Phàn nàn trước mặt y về việc thua cược khi chơi cờ, quả thực là tự chui đầu vào rọ… Nghĩ đến viễn cảnh lão tiên chống gậy cáo từ, vội vã chạy mất như bị ác long đuổi theo ngay sau lưng, Thiên Quyền trong lòng cũng cảm thông với lão.
Tham Lang Tinh quân nói tiếp: “Dạo gần đây nhân gian yêu nghiệt hoành hoành, có một con báo tinh tụ tập yêu đảng, Đế quân đã hạ chỉ hàng phục, nhưng khi ta đuổi tới vùng phụ cận này thì nó đột nhiên biến mất chẳng thấy tăm hơi.”
Thiên Quyền nội tâm ám động, hóa ra hắc báo yêu đó lại chọc vào vị Tham Lang Tinh quân nên mới sốt ruột thu hồi bảo vật đến thế. Hiện giờ lại tìm không được tung tích…
Cũng khó trách, bị cuồng phong của hắn thổi bay, ít nhất cũng cuốn xa tới mấy vạn dặm rồi.
Vân Kiêu nghe xong nắm chặt bàn tay, phụ thân tà ác khôn cùng, mà bản thân mình mang huyết nhục chi thân khiến cậu không tránh khỏi lo lắng.
Thiên Quyền nhẹ cầm lấy bàn tay cậu, một bên chầm chậm gỡ bỏ nắm tay xiết chặt, một bên quay sang Tham Lang tinh quân hỏi: “Một con báo yêu, có bản lĩnh gì lớn?”
Vẻ mặt Tham Lang xơ xác tiêu điều: “Bảo châu trên Khóa yêu tháp bị Thiên Lôi đánh vỡ, nứt thành hai nửa, hiện giờ chưa tìm ra dấu vết.”
“Ý ngươi là toái châu (ngọc vỡ, ngọc nứt) ở trong tay hắc báo kia?”
“Tên yêu quái này là một thuộc hạ của Nghịch Long, sau khi thua trận bị nhốt trong Khóa
yêu tháp.” Nói chút, rồi lại nhìn về phía Thiên Quyền: “Ngọc châu tuy đã vỡ, nhưng uy lực thì không đổi, nếu rơi vào tay kẻ gian tà, hậu quả khó tưởng tượng nổi.”
Ba người thoáng trầm mặc, ai cũng đều có tâm tư riêng, Thiên Quyền chợt hỏi tiếp: “Giả như không tìm thấy hắn, ngươi tính thế nào?”
Tham Lang tinh quân hơi trầm ngâm: “Sự tình nghiêm trọng, ta nhất định không thể không tìm ra tung tích hắn.” Y đứng dậy, bước lên thanh loan, quay đầu liếc nhìn hai người kia một cái, lạnh nhạt nói: “Văn Khúc, tự giải quyết cho tốt.”
Trông thấy loan xanh bay xa, Vân Kiêu mới phục hồi tinh thần, lôi kéo góc áo Thiên Quyền, hỏi: “Sư phụ, người hắn tìm… là phụ thân con đúng không?”
Thiên Quyền cũng chẳng nỡ giấu diếm, khẽ gật đầu.
Vân Kiêu không nói thêm, nhưng Thiên Quyền cũng không bỏ qua ánh mắt đang cố gắng đè nén sự lo lắng cùng khổ sở, dù sao vẫn là cha ruột của cậu, cho dù thế nào, cốt nhục huyết duyên há có thể dứt bỏ dễ dàng?
Thiên Quyền nhíu mày, năm tháng như thoi đưa sớm làm mi tâm và vầng trán hắn xuất hiện thêm nếp nhăn.
Vân Kiêu không muốn nhìn thấy hắn mang biểu tình như thế, vội vàng lắc đầu quả quyết: “Sư phụ đừng lo lắng, đúng sai chốn thị phi, Vân Kiêu phân biệt được mà.”
Đôi lúc, đứa trẻ quá hiểu chuyện sẽ làm người ta càng đau lòng hơn, Thiên Quyền giang tay đem cậu tiến nhập vào lồng ngực. Lồng ngực ấm áp quen thuộc khiến Vân Kiêu suýt chút thì rơi lệ.
“Đồ nhi ngốc! Chẳng có thị phi đúng sai gì cả, hắn là phụ thân ngươi, ngươi là nhi tử hắn, nhi tử nhớ thương phụ thân hoàn toàn là lẽ thường tình. Vô luận ngươi có quyết định ra sao, sư phụ cũng không bao giờ trách ngươi đâu.”
—————————————
T. ĐĐ: Anh Tham Lang này sướng ha, bộ nào cũng được xuất hiện hết á hehe
* Chú thích:
(*) Thanh loan: Một loài chim phượng hoàng, mang màu xanh lam.