Editor: Puck
Sau khi ăn uống no đủ, bây giờ là nửa đêm, tiếp theo đương nhiên đi ngủ.
Trốn cũng trốn không thoát, Lâm Hi cũng muốn hoài nghi Quyền Hạo này có phải bị bệnh yêu con nít không, tại sao muốn để cho cô sống cùng anh.
Trong tròng mắt tràn đầy nụ cười ấm áp, khóe môi Quyền Hạo nhuốm nụ cười hơi nhếch lên, chớp mắt một cái, một chủ ý hình thành trong đầu. Anh đứng lên, rất tự nhiên kéo tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô, cùng đi ra khỏi phòng ăn, đi lên cầu thang lầu hai.
Tay của cô cứ bị Quyền Hạo cầm như vậy, hơn nữa còn là đại thiếu gia nhà họ Quyền cao cao tại thượng, chuyện này không khỏi hơi quỷ dị, cô định tránh ra, nhưng cuối cùng không tránh. Tay của anh dày rộng ấm áp, nhiệt độ của anh thông qua lòng bàn tay truyền cho cô, giờ khắc này Lâm Hi giống như cảm thấy, thế giới của mình, đã bị thứ gì đó từ từ thay đổi.
Quyền Hạo mang theo Lâm Hi vào một gian phòng ngủ trên lầu hai, toàn bộ đều là màu sắc trắng đen xen kẽ, lạnh lùng, tao nhã, nhưng cũng tĩnh mịch. Giống như ánh mắt của anh vậy, tĩnh mịch giống như biển.
Bây giờ là đêm tối, tuy cửa sổ sát đất mở ra, nhưng không có ánh trăng xuyên vào, đèn thủy tinh sang trọng tản ra ánh sáng nhu hòa, giường lớn như thế thoạt nhìn rất thoải mái, trong phòng ngủ có vẻ đặc biệt bắt mắt.
“Hi nhi, ngủ với anh một lúc.” Sắc mặt Quyền Hạo không có thay đổi, nói lời tự nhiên như vậy. Giống như là chuyện không thể bình thường hơn.
Lâm Hi bị dọa cho giật mình thật lớn, môi khẽ mở ra, hơi không dám tin ngước mắt nhìn chăm chú vào Quyền Hạo, trong giọng nói tràn đầy không xác định nói, “Ngủ cùng anh?” Đùa gì thế?! Đây là tiết tấu muốn hù chết cô.
“Ừ.” Anh mang theo nụ cười nhàn nhạt lên tiếng, hai tay của anh đã bắt đầu cởi nút áo sơ mi rồi, dáng vẻ này của anh một chút cũng không giống như đang nói đùa, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lúc này Lâm Hi cảm giác đầu óc của mình hơi chuyển động không tới, chớp mắt to kinh ngạc nhìn Quyền Hạo cởi từng nút áo sơ mi, cổ họng đột nhiên khô khốc. Đây không phải thật sự đúng không?!
Tạm thời bây giờ coi như là ngày thứ hai, nhưng lấy thân phận Lâm Hi cô và Quyền Hạo cũng chính là mới chung đụng có hai ngày thôi, bây giờ phải ngủ cùng anh! Em gái anh, Quyền Hạo không phải thật sự yêu trẻ con chứ?!
Tim đột nhiên điên cuồng lên, Lâm Hi không thể tin nhìn chằm chằm vào Quyền Hạo, theo bản năng liếm liếm khóe môi khô khốc, đôi tay không tự chủ nắm chặt vạt áo, ánh sáng trong tròng mắt tiết lộ sự bối rối của cô, trong lòng có một vạn đầu thảo nê mã lao nhanh qua, Quyền Hạo yêu trẻ con, sau đó bây giờ muốn gì kia cô ngay tại chỗ!
“Quyền thiếu, anh chỉ nói là để cho tôi sống cùng anh, cũng không nói ngủ cùng...” Lời của cô còn chưa nói hết, một hồi trời đất quay cuồng, cả người cô đã bị Quyền Hạo ôm ngang. Không còn kịp nói gì nữa, cô đã bị Quyền Hạo ôm lên giường, nằm trên giường mềm mại, cô ngây ngẩn cả người. Đây là tình huống gì?!
Khi cô đang suy tư thì ngay sau đó, Quyền Hao nằm ở bên cạnh cô.
“Ngủ chung với anh, em không muốn như vậy sao?” Sau khi anh nói xong, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của cô. Ánh mắt này bắn ra, chỉ cần cô dám nói một chữ “Không”, cô có nguy hiểm bị bóp chết.
Trên người Quyền Hạo tản mát ra hơi thở nguy hiểm, khiến cho cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy hơi khó khăn.
Nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, Lâm Hi mấp máy môi, thật lâu không trả lời Quyền Hạo, cô thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, trả lời bằng lòng, con mẹ nó! Đó là không thể! Trả lời không muốn, được rồi, có nguy hiểm bị bóp chết, cách bảo đảm nhất chính là không lên tiếng.
Hồi lâu, người phụ nữ bé nhỏ bên cạnh vẫn không lên tiếng, chỉ thấy cô khổ sở cau mày. Anh nằm nghiêng, một tay chống đầu, tập trung nhìn cô. Anh nhìn rõ ràng hoảng sợ trong mắt cô, đột nhiên, tâm tình tốt giống như hỏng bét rồi, suy nghĩ một chút nói, “Ngủ đi.”
Nói xong, anh kéo chăn đắp trên người cô.
Trái tim vẫn bị nhấc lên đến giờ phút này được buông lỏng, trái tim Lâm Hi không chịu nổi dọa dẫm bị sợ đến gần như muốn ngừng đập, đồng thời thân thể thẳng tắp thở phào nhẹ nhõm, cô không thấy trong đáy mắt sâu thẳm của Quyền Hạo thoáng hiện tia sáng nào đó.
Đây là kinh sợ, vẫn là kinh sợ!
Nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Quyền Hạo không có bất kỳ động tác nào, hai mắt nhắm lại, trường hợp lộn xộn lung tung tưởng tượng trong đầu Lâm Hi cũng đã biến mất. Có lẽ Quyền Hạo thật sự chỉ để cho cô ngủ cùng anh thôi?! Ý tưởng của người có quyền thật sự rất kỳ quái, cô hơi nhìn không thấu.
Nhắm mắt, Lâm Hi cũng ép buộc đá những ý tưởng kỳ kỳ quái quái kia ra khỏi đầu mình. Nếu bây giờ không thể thay đổi sự thật, vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi.
Cô vẫn là lần đầu tiên chung giường với phái nam, cô không có cách nào coi như không thấy hơi thở phái nam nồng đậm bên cạnh. Tuy không có thói quen, cô vẫn cố gắng đi ngủ.
Mùi sữa thơm nhàn nhạt mát mẻ bên cạnh tràn đầy trong mũi anh, ham muốn ôm chặt lấy cô vào trong lòng đang rục rịch chộn rộn, không suy nghĩ nhiều, anh nghiêng người ôm cô thật chặt vào trong ngực.
“Buông... Buông tôi ra!” Lâm Hi kêu, giùng giằng muốn đẩy đối phương ra, nhưng thân thể nho nhỏ này của cô, bị Quyền Hạo giam cầm chặt chẽ. Cũng chấp nhận đi ngủ cùng anh, kết quả lúc ngủ đột nhiên bị tập kích, bị dọa đến quá mức.
Cổ tay bị anh giữ đến chặt chẽ, hai chân và thân thể của cô, có kỹ xảo dùng lực đè ép mỗi một chỗ trên thân thể cô, để cho cô hoàn toàn không có cơ hội nào tránh thoát.
“Nếu như anh không buông?” Anh nhắm hai mắt lại, giờ phút này mở ra, cô nhìn không rõ ánh mắt lúc này của anh.
Cô khựng lại, trong lòng tựhỏi trả lời anh như thế nào, nhưng cô còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, môi của anh đã dán bên tai cô, “Hi nhi, ngủ đi, thời gian không còn sớm.”
Bên tai vang lên lời nói trầm thấp, vẻ mặt Lâm Hi cứng ngắc trong nháy mắt.
“Đau!” Bị giam cầm chặt chẽ, cô kêu lên theo bản năng.
“Đau?” Anh chớp cặp mắt, mở môi mỏng ra, giọng nói giống như mây bay nơi chân trời, “Em hiểu cái gì gọi là đau chân chính không?”
Trừng mắt, cô không hiểu, mà cũng không muốn biết, “Buông tôi ra!”
“Hi nhi, ngoan, ngủ.” Anh làm như không nghe thấy lời của cô, gia tăng lực ôm lấy cô vào trong ngực. Mùi sữa thơm hương vị ngọt ngào, làm cho anh có một cảm giác yên tâm và thỏa mãn.
Một cảm giác có tên là sợ hãi, lập tức lan tràn toàn thân cô, Lâm Hi liều mạng giùng giằng, dùng hết toàn lực, lại phát hiện giữa đàn ông và phụ nữ, khí lực trời sinh, chênh lệch không ngờ lại to lớn như thế.
Cô giãy giụa, anh coi như đứa bé đang náo loạn tính khí, nhắm chặt hai mắt không tránh ra, thở ra khí nóng phun lên cổ cô, làm hại da gà của cô nổi lên bốn phía.
Bị giam cầm trong ngực anh, cô không thể động đậy, thật sự mệt mỏi, cộng thêm thân thể của cô không thể bị giày vò, cô cũng không để ý đến Quyền Hạo có phải yêu trẻ con không, mí mắt cô từ từ nhắm lại, hồi lâu, hơi thở nhàn nhạt của cô phun lên cằm anh.
Trong bóng tối, anh mở mắt ra, tập trung nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt anh.
Gặp được, vậy thì không thể nào buông ra.
Sau khi ăn uống no đủ, bây giờ là nửa đêm, tiếp theo đương nhiên đi ngủ.
Trốn cũng trốn không thoát, Lâm Hi cũng muốn hoài nghi Quyền Hạo này có phải bị bệnh yêu con nít không, tại sao muốn để cho cô sống cùng anh.
Trong tròng mắt tràn đầy nụ cười ấm áp, khóe môi Quyền Hạo nhuốm nụ cười hơi nhếch lên, chớp mắt một cái, một chủ ý hình thành trong đầu. Anh đứng lên, rất tự nhiên kéo tay nhỏ bé mềm mại ấm áp của cô, cùng đi ra khỏi phòng ăn, đi lên cầu thang lầu hai.
Tay của cô cứ bị Quyền Hạo cầm như vậy, hơn nữa còn là đại thiếu gia nhà họ Quyền cao cao tại thượng, chuyện này không khỏi hơi quỷ dị, cô định tránh ra, nhưng cuối cùng không tránh. Tay của anh dày rộng ấm áp, nhiệt độ của anh thông qua lòng bàn tay truyền cho cô, giờ khắc này Lâm Hi giống như cảm thấy, thế giới của mình, đã bị thứ gì đó từ từ thay đổi.
Quyền Hạo mang theo Lâm Hi vào một gian phòng ngủ trên lầu hai, toàn bộ đều là màu sắc trắng đen xen kẽ, lạnh lùng, tao nhã, nhưng cũng tĩnh mịch. Giống như ánh mắt của anh vậy, tĩnh mịch giống như biển.
Bây giờ là đêm tối, tuy cửa sổ sát đất mở ra, nhưng không có ánh trăng xuyên vào, đèn thủy tinh sang trọng tản ra ánh sáng nhu hòa, giường lớn như thế thoạt nhìn rất thoải mái, trong phòng ngủ có vẻ đặc biệt bắt mắt.
“Hi nhi, ngủ với anh một lúc.” Sắc mặt Quyền Hạo không có thay đổi, nói lời tự nhiên như vậy. Giống như là chuyện không thể bình thường hơn.
Lâm Hi bị dọa cho giật mình thật lớn, môi khẽ mở ra, hơi không dám tin ngước mắt nhìn chăm chú vào Quyền Hạo, trong giọng nói tràn đầy không xác định nói, “Ngủ cùng anh?” Đùa gì thế?! Đây là tiết tấu muốn hù chết cô.
“Ừ.” Anh mang theo nụ cười nhàn nhạt lên tiếng, hai tay của anh đã bắt đầu cởi nút áo sơ mi rồi, dáng vẻ này của anh một chút cũng không giống như đang nói đùa, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Lúc này Lâm Hi cảm giác đầu óc của mình hơi chuyển động không tới, chớp mắt to kinh ngạc nhìn Quyền Hạo cởi từng nút áo sơ mi, cổ họng đột nhiên khô khốc. Đây không phải thật sự đúng không?!
Tạm thời bây giờ coi như là ngày thứ hai, nhưng lấy thân phận Lâm Hi cô và Quyền Hạo cũng chính là mới chung đụng có hai ngày thôi, bây giờ phải ngủ cùng anh! Em gái anh, Quyền Hạo không phải thật sự yêu trẻ con chứ?!
Tim đột nhiên điên cuồng lên, Lâm Hi không thể tin nhìn chằm chằm vào Quyền Hạo, theo bản năng liếm liếm khóe môi khô khốc, đôi tay không tự chủ nắm chặt vạt áo, ánh sáng trong tròng mắt tiết lộ sự bối rối của cô, trong lòng có một vạn đầu thảo nê mã lao nhanh qua, Quyền Hạo yêu trẻ con, sau đó bây giờ muốn gì kia cô ngay tại chỗ!
“Quyền thiếu, anh chỉ nói là để cho tôi sống cùng anh, cũng không nói ngủ cùng...” Lời của cô còn chưa nói hết, một hồi trời đất quay cuồng, cả người cô đã bị Quyền Hạo ôm ngang. Không còn kịp nói gì nữa, cô đã bị Quyền Hạo ôm lên giường, nằm trên giường mềm mại, cô ngây ngẩn cả người. Đây là tình huống gì?!
Khi cô đang suy tư thì ngay sau đó, Quyền Hao nằm ở bên cạnh cô.
“Ngủ chung với anh, em không muốn như vậy sao?” Sau khi anh nói xong, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không vui của cô. Ánh mắt này bắn ra, chỉ cần cô dám nói một chữ “Không”, cô có nguy hiểm bị bóp chết.
Trên người Quyền Hạo tản mát ra hơi thở nguy hiểm, khiến cho cô ngay cả hô hấp cũng cảm thấy hơi khó khăn.
Nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, Lâm Hi mấp máy môi, thật lâu không trả lời Quyền Hạo, cô thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, trả lời bằng lòng, con mẹ nó! Đó là không thể! Trả lời không muốn, được rồi, có nguy hiểm bị bóp chết, cách bảo đảm nhất chính là không lên tiếng.
Hồi lâu, người phụ nữ bé nhỏ bên cạnh vẫn không lên tiếng, chỉ thấy cô khổ sở cau mày. Anh nằm nghiêng, một tay chống đầu, tập trung nhìn cô. Anh nhìn rõ ràng hoảng sợ trong mắt cô, đột nhiên, tâm tình tốt giống như hỏng bét rồi, suy nghĩ một chút nói, “Ngủ đi.”
Nói xong, anh kéo chăn đắp trên người cô.
Trái tim vẫn bị nhấc lên đến giờ phút này được buông lỏng, trái tim Lâm Hi không chịu nổi dọa dẫm bị sợ đến gần như muốn ngừng đập, đồng thời thân thể thẳng tắp thở phào nhẹ nhõm, cô không thấy trong đáy mắt sâu thẳm của Quyền Hạo thoáng hiện tia sáng nào đó.
Đây là kinh sợ, vẫn là kinh sợ!
Nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Quyền Hạo không có bất kỳ động tác nào, hai mắt nhắm lại, trường hợp lộn xộn lung tung tưởng tượng trong đầu Lâm Hi cũng đã biến mất. Có lẽ Quyền Hạo thật sự chỉ để cho cô ngủ cùng anh thôi?! Ý tưởng của người có quyền thật sự rất kỳ quái, cô hơi nhìn không thấu.
Nhắm mắt, Lâm Hi cũng ép buộc đá những ý tưởng kỳ kỳ quái quái kia ra khỏi đầu mình. Nếu bây giờ không thể thay đổi sự thật, vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi.
Cô vẫn là lần đầu tiên chung giường với phái nam, cô không có cách nào coi như không thấy hơi thở phái nam nồng đậm bên cạnh. Tuy không có thói quen, cô vẫn cố gắng đi ngủ.
Mùi sữa thơm nhàn nhạt mát mẻ bên cạnh tràn đầy trong mũi anh, ham muốn ôm chặt lấy cô vào trong lòng đang rục rịch chộn rộn, không suy nghĩ nhiều, anh nghiêng người ôm cô thật chặt vào trong ngực.
“Buông... Buông tôi ra!” Lâm Hi kêu, giùng giằng muốn đẩy đối phương ra, nhưng thân thể nho nhỏ này của cô, bị Quyền Hạo giam cầm chặt chẽ. Cũng chấp nhận đi ngủ cùng anh, kết quả lúc ngủ đột nhiên bị tập kích, bị dọa đến quá mức.
Cổ tay bị anh giữ đến chặt chẽ, hai chân và thân thể của cô, có kỹ xảo dùng lực đè ép mỗi một chỗ trên thân thể cô, để cho cô hoàn toàn không có cơ hội nào tránh thoát.
“Nếu như anh không buông?” Anh nhắm hai mắt lại, giờ phút này mở ra, cô nhìn không rõ ánh mắt lúc này của anh.
Cô khựng lại, trong lòng tựhỏi trả lời anh như thế nào, nhưng cô còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, môi của anh đã dán bên tai cô, “Hi nhi, ngủ đi, thời gian không còn sớm.”
Bên tai vang lên lời nói trầm thấp, vẻ mặt Lâm Hi cứng ngắc trong nháy mắt.
“Đau!” Bị giam cầm chặt chẽ, cô kêu lên theo bản năng.
“Đau?” Anh chớp cặp mắt, mở môi mỏng ra, giọng nói giống như mây bay nơi chân trời, “Em hiểu cái gì gọi là đau chân chính không?”
Trừng mắt, cô không hiểu, mà cũng không muốn biết, “Buông tôi ra!”
“Hi nhi, ngoan, ngủ.” Anh làm như không nghe thấy lời của cô, gia tăng lực ôm lấy cô vào trong ngực. Mùi sữa thơm hương vị ngọt ngào, làm cho anh có một cảm giác yên tâm và thỏa mãn.
Một cảm giác có tên là sợ hãi, lập tức lan tràn toàn thân cô, Lâm Hi liều mạng giùng giằng, dùng hết toàn lực, lại phát hiện giữa đàn ông và phụ nữ, khí lực trời sinh, chênh lệch không ngờ lại to lớn như thế.
Cô giãy giụa, anh coi như đứa bé đang náo loạn tính khí, nhắm chặt hai mắt không tránh ra, thở ra khí nóng phun lên cổ cô, làm hại da gà của cô nổi lên bốn phía.
Bị giam cầm trong ngực anh, cô không thể động đậy, thật sự mệt mỏi, cộng thêm thân thể của cô không thể bị giày vò, cô cũng không để ý đến Quyền Hạo có phải yêu trẻ con không, mí mắt cô từ từ nhắm lại, hồi lâu, hơi thở nhàn nhạt của cô phun lên cằm anh.
Trong bóng tối, anh mở mắt ra, tập trung nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt anh.
Gặp được, vậy thì không thể nào buông ra.