Editor: Puck - Diễn đàn
Từ nhỏ Lâm Hi đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, dưới tình huống bình thường, hai mươi tên đàn ông thanh niên đồng thời vây đánh cô, cũng không thể đánh ngã cô. Đối mặt với Thẩm Khiết Như có thể lực đã không tốt như trước kia, ở nơi đánh nhau này, cô tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Vận động là một chuyện hết sức hao phí năng lượng, nhưng khi người đau nhức nằm bẹp dí oán hận, trong lòng tuyệt đối sảng khoái méo mó.
Đại khái sau mười lăm phút, Lâm Hi vỗ vỗ tay giống như gạt bỏ bụi bặm, giống như người thắng cao cao tại thượng mắt nhìn Thẩm Khiết Như ngã xuống đất.
“Thẩm Khiết Như, tự bà tìm, cũng đừng trách tôi.” Lâm Hi châm chọc nói.
Thẩm Khiết Như nhếch nhác nằm dưới đất, trên mặt hơi tím bầm, trong mắt hiện lên ánh sáng ác độc.
Lâm Hi nhìn tình huống chung quanh một vòng, nhếch môi cười khẽ, “Được không sai biệt lắm.”
Kéo bè kéo lũ đánh nhau, chú ý tới chính là độ hợp tác và độ ăn ý, về điểm này, hộ vệ nhà họ Quyền làm được rất tốt, mấy người Lý Thắng cũng ở thế thượng phong.
Nghe được lời tiểu thư nhà mình nói, đám người Lý Thắng trong cơn kích động cuối cùng, đánh ngã toàn bộ hộ vệ nhà họ Thẩm xuống đất.
Trịnh Thủy Tinh đứng trong góc nhỏ, vừa uống nước trái cây, vừa cúi đầu lướt điện thoại di động, nhìn dáng vẻ nhàn nhã như vậy, hoàn toàn có dáng vẻ giống như việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem. Không nghe được tiếng đánh nhau, cô tò mò ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không biết Thẩm Khiết Như bị đánh ngã trên đất từ khi nào.
“Hi nhi, công lực của cậu không giảm hơn năm đó.” Trịnh Thủy tinh sợ hãi than. Theo lý thuyết, giống như sinh hoạt hiện giờ của Hi nhi, bản lĩnh của Hi nhi phải lui bước hơn trước kia, không ngờ, Hi nhi lại còn có thể đánh bại Thẩm Khiết Như. Rốt cuộc là Hi nhi tiến bộ? Hay là Thẩm Khiết Như thụt lùi đây?
Lý Thắng thấy tiểu thư nhà mình không có ý tứ ra lệnh, anh đi lên trước, “Tiểu thư, xử lý những người này như thế nào?”
“Không cần phải xử lý, chúng ta đi.” Liếc nhìn từng hàng hộ vệ nhà họ Thẩm ngã xuống, trong lòng cô xẹt qua những suy nghĩ khác.
Trịnh Thủy Tinh liếc nhìn Thẩm Khiết Như đã bò dậy từ dưới đất mấy lần, tròng mắt âm u. Lâm Hi đã dẫn người đi rồi, cô cũng không lướt Weibo nữa, ném ly nước trái cây trong tay, đuổi theo sát.
Khi Lâm Hi chuẩn bị bước vào thang máy thì Thẩm Khiết Như cười lạnh một tiếng, mặt mang vẻ giễu cợt nói: “Cũng chỉ là con gái do tiểu tam sinh ra, vênh váo cái gì.”
Giọng nói giễu cợt vang lên sau lưng, sắc mặt Lâm Hi lạnh lẽo, giống như không nghe thấy gì, trực tiếp đi vào trong thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô lạnh lùng như băng hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Khiết Như.
Trịnh Thủy Tinh ở bên cạnh cô thiếu chút nữa không bị nước miếng của mình sặc chết, “Thẩm Khiết Như đó đúng là càng lúc càng thần kinh, thật không biết xấu hỏ. Tiểu tam cái gì, bà ta mới chính là tiểu tam!’
Liếc nhìn Lâm Hi thoạt nhìn rất bình tĩnh ở bên cạnh, tròng mắt Trịnh Thủy Tinh đảo không ngừng, “Hi nhi, sẽ không tức giận chứ?”
Lâm Hi cười lạnh, hồi lâu sau mới trả lời Trịnh Thủy Tinh, “Có gì đáng để tức giận, Thẩm Khiết Như không có tư cách đó.” Tạm dừng trong chốc lát, cô chớp chớp mắt, cười khẽ nói, “Không phải cậu thích Quyền Cẩn sao? Hãy mau thu phục anh ta, sau khi thu phục, cậu quăng anh ta, hay là như thế nào, tùy cậu.”
Trịnh Thủy Tinh còn vui vẻ lướt Weibo, trong nháy mắt liền sửng sốt, toàn bộ nụ cười trên mặt quét đi, “Tớ không thích Quyền Cẩn, cậu định làm cái gì?”
Lâm Hi quay đầu nhìn đám người Lý Thắng đi theo sau lưng, môi mím thật chặt, “Gần đây cậu có uống thuốc đúng giờ không?”
Nói sang chuyện khác cũng quá nhanh, sao cảm giác không theo kịp tiết tấu suy nghĩ nhảy vọt ra của Hi nhi. Trịnh Thủy Tinh ngẩn người, “Có, sao vậy?”
“Đối với Quyền Cẩn mà nói, Lăng Mạc Mạc chỉ là người đã mang lại ấm áp cho anh ta khi anh ta còn nhỏ, mà không phải là người anh ta yêu. Quyền Cẩn là đại thiếu gia nhà họ Quyền, vợ tương lai của anh ta sẽ là nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền, mà nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền không phải là Lăng Mạc Mạc.” Lâm Hi lại chuyển đề tài lên nhà họ Quyền, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trịnh Thủy Tinh tỏ vẻ mờ mịt, “Chuyện này có liên quan gì tới tớ?”
“Chắc cậu hiểu rõ nhà họ Quyền.”
“Thế gia xếp hạng thứ nhất ở thiên triều, người hơi có chút bản lĩnh đều có thể biết đại khái về nhà họ Quyền.”
“Sau đó phải làm cái gì, cậu biết không?”
“Sau này tớ phải về quay phim chứ sao.” Trịnh Thủy Tinh hơi không tim không phổi đáp lại một câu.
“Cút.” Lâm Hi không vui nhíu mày.
“Chẳng lẽ cậu muốn tớ đi hấp dẫn Quyền Cẩn?” Nhìn sắc mặt nặng nề của Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh thử hỏi.
“Cậu vẫn không tính là quá ngu ngốc, cuối cùng còn có thể cứu.”
“Không muốn.” Trịnh Thủy Tinh quả quyết cự tuyệt.
“Không phải cậu có một mảnh đất rất muốn mua sao? Mà Quyền Cẩn là thị trưởng của đế đô, chỉ cần cậu có thể hấp dẫn được anh ta, muốn lấy mảnh đất kia tới tay là chuyện rất dễ dàng.” Lâm Hi ra mưu vì cô ấy.
“Hi nhi, tớ sẽ không làm chuyện tiểu tam của người ta.” Nghĩ đến Lăng Mạc Mạc người phụ nữ làm người ta ghét này, vì là phụ nữ, ấn tượng tốt của cô về Quyền Cẩn có thể nói là đã bị tiêu hao hết, hiện giờ muốn đi hấp dẫn Quyền Cẩn, cô mới không làm chuyện tiểu tam.
“Chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe sao?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Cậu tam quan bất chính, đừng kéo tớ vào.”
(*) Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
“Tam quan chính hay bất chính, hiện giờ không hề quan trọng chút nào.” Quét mắt nhìn mấy người Lý Thắng, Lâm Hi quyết định nói nhỏ với Trịnh Thủy Tinh, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói bên tai cô ấy.
Sau khi Trịnh Thủy Tinh nghe xong, con mắt trợn tròn, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
“Như thế nào? Quyết định muốn cho Quyền Cẩn khăng khăng một mực với cậu chưa?” Lâm Hi hơi hài hước.
Phục hồi tinh thần lại, Trịnh Thủy Tinh tức giận nhăn mày lại, “Tớ không chỉ muốn anh ấy khăng khăng một mực với tớ, tớ còn muốn để anh làm rất nhiều việc vì tớ.”
Xoay người nhìn mấy người Lý Thắng, Lâm Hi nở nụ cười nhạt, “Chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ cho người ngoài, nhất là anh Lý Thắng.”
Mấy người Lý Thắng tự nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, bọn họ đồng loạt cúi người xuống, “Dạ, tiểu thư.” Thật ra thì cô gái mà thiếu gia yêu không là một người bình thường, nhìn bản lĩnh của cô có thể đánh ngã hơn một nửa số người trong bọn họ, nhìn tiểu thư thoạt nhìn hoạt bát như ánh mặt trời vậy thế nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ như thế, bọn họ thật sự kinh ngạc đến ngây người. Hiện giờ tiểu thư sẽ xuống tay với đại thiếu gia, bọn họ nên mặc niệm vì đại thiếu gia không?!
“Tiểu thư, xin ngài yên tâm, tôi không phải người hay lắm miệng.” Lý Thắng còn thiếu thề với trời rồi.
Lâm Hi nghĩ đến quan hệ bạn tốt giữa Lý Thắng và Trần Tiêu, cô cau mày, “Nếu anh lắm mồm, anh trở về quê anh làm ruộng cả đời. Dám tiết lộ một chút xíu chuyện ngày hôm nay cho Trần Tiêu, anh cũng không cần làm ruộng nữa, trực tiếp đào hố vùi mình đi.”
Đe dọa như thế, Lý Thắng sợ hãi, run rẩy, “Tiểu thư, miệng của tôi rất nghiêm.”
“Được rồi, anh ở bên cạnh tôi đã lâu rồi, tôi cũng không muốn nghe lời thừa thãi như vậy nữa.” Lâm Hi lười phải tiếp tục đe dọa Lý Thắng, cô chỉ muốn, không muốn để cho người khác biết đối thoại với Thủy Tinh.
Mí mắt Lý Thắng rũ xuống, vẻ mặt đưa đám, yên lặng cúi đầu đi lại.
Trở lại nhà họ Quyền, Lâm Hi ngồi ở trong phòng khách ngẩn người, Trịnh Thủy Tinh vẫn là cầm điện thoại di động, lướt lướt Weibo không ngừng, mấy người Lý Thắng trở lại trên cương vị của mình.
Trần Tiêu từ trong phòng bếp ra ngoài, thấy Lý Thắng đi qua trước mặt anh, “Lý Thắng, anh làm sao vậy?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Mặt Lý Thắng xám như tro tàn, nhìn thấy Trần Tiêu, nước mắt thoáng hiện, “Quản gia, có phải tôi quá vô dụng không.” Trước kia anh rõ ràng là thủ lĩnh ám vệ, tại sao hiện giờ bị ép buộc như vậy.
Trần Tiêu chớp mắt mấy cái, “Tiểu thư làm gì anh sao?”
Nhắc tới tiểu thư, Lý Thắng lập tức nghiêm mặt lên, giống như không hề xảy ra chuyện gì, “Không có.” Nói xong, anh vội vàng trở lại vị trí thuộc về anh.
Không hiểu tình huống thế nào, Trần Tiêu trợn to hai mắt. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang nhìn mình, hai chân anh khẽ run rẩy, nhanh chóng đi tới, “Tiểu thư, đây là nước dưa hấu.”
“Quyền Hạo đâu?” Cô về tới đây, không thấy Quyền Hạo, hơi không quen.
Trần Tiêu rất sửng sốt, kinh ngạc nhướn nhướn mày, tiểu thư nhà mình cực ít hỏi tới thiếu gia, “Thiếu gia ở công ty. Tiểu thư tìm thiếu gia có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là tết Trung thu sao?” Cô mơ hồ nhớ hôm nay là tết Trung thu.
“Đúng, tiểu thư.” Trần Tiêu yên lặng rơi một đống lệ vì thiếu gia nhà mình, nhớ tới ngày này trước kia, thiếu gia đều đến nhà cũ trôi qua, kể từ khi tiểu thư lộ ra rất không thích nhà cũ, thiếu gia cũng rất ít khi về nhà cũ rồi.
“Tối nay ăn cái gì? Có bánh trung thu không?” Cô đã chừng mười năm chưa ăn bánh trung thu, hôm nay đột nhiên muốn nếm thử bánh trung thu một chút.
Trần Tiêu hóa đá, một lúc lâu mới trả lời, “Bữa ăn tối là món ăn Quảng Đông, cũng có bánh trung thu.” Thật ra thì hiện giờ nhà họ Quyền không có bánh trung thu, chỉ có điều tiểu thư hỏi tới, lỡ như cô muốn ăn, anh dĩ nhiên phải trả lời có rồi, anh đã nháy mắt kêu người giúp việc đi mua rồi.
“Lúc nào Quyền Hạo trở lại?”
“Cái này không nói chính xác được, bởi vì ngài nằm viện, công ty chất đống rất nhiều chuyện, thiếu gia phải xử lý nhanh một chút.” Anh là một quản gia tố chất cao, sao lại không có khả năng nhắc đến thiếu gia khổ cực chứ! Thật ra thì, đêm nay là đêm trăng tròn, khả năng thiếu gia không trở lại rất lớn, dù sao tiểu thư ở nhà chứ sao.
Chân mày chả cô cau chặt, chợt nhớ tới hôm nay cũng là đêm trăng tròn, suy nghĩ một chút nói, “Gọi điện thoại cho anh ấy, để cho anh ấy trở về sớm chút, tối nay tôi nấu cơm.”
Muốn hỏi Trần Tiêu lúc này có cảm giác gì, anh chỉ muốn nói, đây là ngày tận thế sao?
Cô ngước mắt thấy Trần Tiêu đang thất thần, “Còn không gọi điện thoại, ở nơi này thất thần làm cái gì?”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu thư nhà mình lại muốn nấu cơm, Trần Tiêu cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Trịnh Thủy Tinh lướt Weibo hăng say, cũng ngẩn người, “Hi nhi, cậu định độc chết Quyền Hạo thì cứ nói sớm!”
“Tớ không có chuyện gì làm tại sao phải độc chết anh ấy?”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc đến không thể của Hi nhi, Trịnh Thủy Tinh cất điện thoại di động, “Tớ cái gì cũng chưa nói.”
Liếc mắt nhìn Trần Tiêu không ngừng nháy mắt với mình, Trịnh Thủy Tinh ho khan mấy tiếng. Giống như tiếp tục ở lại nơi này, cô sẽ biến thành bóng đèn lóe sáng, “Hi nhi, tớ đi về trước đây.”
“Ừ.”
Trịnh Thủy Tinh cầm túi xách lên, cười cười với Trần Tiêu, đi ra ngoài.
Trần Tiêu để điện thoại xuống, ân cần đi tới trước mặt Lâm Hi, “Tiểu thư muốn làm món ăn gì? Bây giờ tôi lập tức để phòng bếp chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn.”
“Liền món ăn Quảng Đông đi.” Cô biết làm duy nhất chính là món ăn Quảng Đông.
“Vâng, tiểu thư.” Trần Tiêu nhanh như tia chớp đi tới phòng bếp, cùng các đầu bếp điều chỉnh lại nguyên liệu nấu ăn.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên lầu cuối tòa nhà tập đoàn Lĩnh Lâm, Quyền Hạo nghe xong điện thoại của Trần Tiêu, mở cờ trong bụng, khóe môi cong lên, đuôi lông mày đều mang nụ cười, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật đường.
Từ nhỏ Lâm Hi đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc, dưới tình huống bình thường, hai mươi tên đàn ông thanh niên đồng thời vây đánh cô, cũng không thể đánh ngã cô. Đối mặt với Thẩm Khiết Như có thể lực đã không tốt như trước kia, ở nơi đánh nhau này, cô tuyệt đối chiếm thế thượng phong.
Vận động là một chuyện hết sức hao phí năng lượng, nhưng khi người đau nhức nằm bẹp dí oán hận, trong lòng tuyệt đối sảng khoái méo mó.
Đại khái sau mười lăm phút, Lâm Hi vỗ vỗ tay giống như gạt bỏ bụi bặm, giống như người thắng cao cao tại thượng mắt nhìn Thẩm Khiết Như ngã xuống đất.
“Thẩm Khiết Như, tự bà tìm, cũng đừng trách tôi.” Lâm Hi châm chọc nói.
Thẩm Khiết Như nhếch nhác nằm dưới đất, trên mặt hơi tím bầm, trong mắt hiện lên ánh sáng ác độc.
Lâm Hi nhìn tình huống chung quanh một vòng, nhếch môi cười khẽ, “Được không sai biệt lắm.”
Kéo bè kéo lũ đánh nhau, chú ý tới chính là độ hợp tác và độ ăn ý, về điểm này, hộ vệ nhà họ Quyền làm được rất tốt, mấy người Lý Thắng cũng ở thế thượng phong.
Nghe được lời tiểu thư nhà mình nói, đám người Lý Thắng trong cơn kích động cuối cùng, đánh ngã toàn bộ hộ vệ nhà họ Thẩm xuống đất.
Trịnh Thủy Tinh đứng trong góc nhỏ, vừa uống nước trái cây, vừa cúi đầu lướt điện thoại di động, nhìn dáng vẻ nhàn nhã như vậy, hoàn toàn có dáng vẻ giống như việc không liên quan đến mình vắt giò ngồi xem. Không nghe được tiếng đánh nhau, cô tò mò ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không biết Thẩm Khiết Như bị đánh ngã trên đất từ khi nào.
“Hi nhi, công lực của cậu không giảm hơn năm đó.” Trịnh Thủy tinh sợ hãi than. Theo lý thuyết, giống như sinh hoạt hiện giờ của Hi nhi, bản lĩnh của Hi nhi phải lui bước hơn trước kia, không ngờ, Hi nhi lại còn có thể đánh bại Thẩm Khiết Như. Rốt cuộc là Hi nhi tiến bộ? Hay là Thẩm Khiết Như thụt lùi đây?
Lý Thắng thấy tiểu thư nhà mình không có ý tứ ra lệnh, anh đi lên trước, “Tiểu thư, xử lý những người này như thế nào?”
“Không cần phải xử lý, chúng ta đi.” Liếc nhìn từng hàng hộ vệ nhà họ Thẩm ngã xuống, trong lòng cô xẹt qua những suy nghĩ khác.
Trịnh Thủy Tinh liếc nhìn Thẩm Khiết Như đã bò dậy từ dưới đất mấy lần, tròng mắt âm u. Lâm Hi đã dẫn người đi rồi, cô cũng không lướt Weibo nữa, ném ly nước trái cây trong tay, đuổi theo sát.
Khi Lâm Hi chuẩn bị bước vào thang máy thì Thẩm Khiết Như cười lạnh một tiếng, mặt mang vẻ giễu cợt nói: “Cũng chỉ là con gái do tiểu tam sinh ra, vênh váo cái gì.”
Giọng nói giễu cợt vang lên sau lưng, sắc mặt Lâm Hi lạnh lẽo, giống như không nghe thấy gì, trực tiếp đi vào trong thang máy. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô lạnh lùng như băng hung ác trợn mắt nhìn Thẩm Khiết Như.
Trịnh Thủy Tinh ở bên cạnh cô thiếu chút nữa không bị nước miếng của mình sặc chết, “Thẩm Khiết Như đó đúng là càng lúc càng thần kinh, thật không biết xấu hỏ. Tiểu tam cái gì, bà ta mới chính là tiểu tam!’
Liếc nhìn Lâm Hi thoạt nhìn rất bình tĩnh ở bên cạnh, tròng mắt Trịnh Thủy Tinh đảo không ngừng, “Hi nhi, sẽ không tức giận chứ?”
Lâm Hi cười lạnh, hồi lâu sau mới trả lời Trịnh Thủy Tinh, “Có gì đáng để tức giận, Thẩm Khiết Như không có tư cách đó.” Tạm dừng trong chốc lát, cô chớp chớp mắt, cười khẽ nói, “Không phải cậu thích Quyền Cẩn sao? Hãy mau thu phục anh ta, sau khi thu phục, cậu quăng anh ta, hay là như thế nào, tùy cậu.”
Trịnh Thủy Tinh còn vui vẻ lướt Weibo, trong nháy mắt liền sửng sốt, toàn bộ nụ cười trên mặt quét đi, “Tớ không thích Quyền Cẩn, cậu định làm cái gì?”
Lâm Hi quay đầu nhìn đám người Lý Thắng đi theo sau lưng, môi mím thật chặt, “Gần đây cậu có uống thuốc đúng giờ không?”
Nói sang chuyện khác cũng quá nhanh, sao cảm giác không theo kịp tiết tấu suy nghĩ nhảy vọt ra của Hi nhi. Trịnh Thủy Tinh ngẩn người, “Có, sao vậy?”
“Đối với Quyền Cẩn mà nói, Lăng Mạc Mạc chỉ là người đã mang lại ấm áp cho anh ta khi anh ta còn nhỏ, mà không phải là người anh ta yêu. Quyền Cẩn là đại thiếu gia nhà họ Quyền, vợ tương lai của anh ta sẽ là nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền, mà nữ chủ nhân đương gia của nhà họ Quyền không phải là Lăng Mạc Mạc.” Lâm Hi lại chuyển đề tài lên nhà họ Quyền, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Trịnh Thủy Tinh tỏ vẻ mờ mịt, “Chuyện này có liên quan gì tới tớ?”
“Chắc cậu hiểu rõ nhà họ Quyền.”
“Thế gia xếp hạng thứ nhất ở thiên triều, người hơi có chút bản lĩnh đều có thể biết đại khái về nhà họ Quyền.”
“Sau đó phải làm cái gì, cậu biết không?”
“Sau này tớ phải về quay phim chứ sao.” Trịnh Thủy Tinh hơi không tim không phổi đáp lại một câu.
“Cút.” Lâm Hi không vui nhíu mày.
“Chẳng lẽ cậu muốn tớ đi hấp dẫn Quyền Cẩn?” Nhìn sắc mặt nặng nề của Lâm Hi, Trịnh Thủy Tinh thử hỏi.
“Cậu vẫn không tính là quá ngu ngốc, cuối cùng còn có thể cứu.”
“Không muốn.” Trịnh Thủy Tinh quả quyết cự tuyệt.
“Không phải cậu có một mảnh đất rất muốn mua sao? Mà Quyền Cẩn là thị trưởng của đế đô, chỉ cần cậu có thể hấp dẫn được anh ta, muốn lấy mảnh đất kia tới tay là chuyện rất dễ dàng.” Lâm Hi ra mưu vì cô ấy.
“Hi nhi, tớ sẽ không làm chuyện tiểu tam của người ta.” Nghĩ đến Lăng Mạc Mạc người phụ nữ làm người ta ghét này, vì là phụ nữ, ấn tượng tốt của cô về Quyền Cẩn có thể nói là đã bị tiêu hao hết, hiện giờ muốn đi hấp dẫn Quyền Cẩn, cô mới không làm chuyện tiểu tam.
“Chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe sao?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Cậu tam quan bất chính, đừng kéo tớ vào.”
(*) Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
“Tam quan chính hay bất chính, hiện giờ không hề quan trọng chút nào.” Quét mắt nhìn mấy người Lý Thắng, Lâm Hi quyết định nói nhỏ với Trịnh Thủy Tinh, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói bên tai cô ấy.
Sau khi Trịnh Thủy Tinh nghe xong, con mắt trợn tròn, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.
“Như thế nào? Quyết định muốn cho Quyền Cẩn khăng khăng một mực với cậu chưa?” Lâm Hi hơi hài hước.
Phục hồi tinh thần lại, Trịnh Thủy Tinh tức giận nhăn mày lại, “Tớ không chỉ muốn anh ấy khăng khăng một mực với tớ, tớ còn muốn để anh làm rất nhiều việc vì tớ.”
Xoay người nhìn mấy người Lý Thắng, Lâm Hi nở nụ cười nhạt, “Chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ cho người ngoài, nhất là anh Lý Thắng.”
Mấy người Lý Thắng tự nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, bọn họ đồng loạt cúi người xuống, “Dạ, tiểu thư.” Thật ra thì cô gái mà thiếu gia yêu không là một người bình thường, nhìn bản lĩnh của cô có thể đánh ngã hơn một nửa số người trong bọn họ, nhìn tiểu thư thoạt nhìn hoạt bát như ánh mặt trời vậy thế nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ như thế, bọn họ thật sự kinh ngạc đến ngây người. Hiện giờ tiểu thư sẽ xuống tay với đại thiếu gia, bọn họ nên mặc niệm vì đại thiếu gia không?!
“Tiểu thư, xin ngài yên tâm, tôi không phải người hay lắm miệng.” Lý Thắng còn thiếu thề với trời rồi.
Lâm Hi nghĩ đến quan hệ bạn tốt giữa Lý Thắng và Trần Tiêu, cô cau mày, “Nếu anh lắm mồm, anh trở về quê anh làm ruộng cả đời. Dám tiết lộ một chút xíu chuyện ngày hôm nay cho Trần Tiêu, anh cũng không cần làm ruộng nữa, trực tiếp đào hố vùi mình đi.”
Đe dọa như thế, Lý Thắng sợ hãi, run rẩy, “Tiểu thư, miệng của tôi rất nghiêm.”
“Được rồi, anh ở bên cạnh tôi đã lâu rồi, tôi cũng không muốn nghe lời thừa thãi như vậy nữa.” Lâm Hi lười phải tiếp tục đe dọa Lý Thắng, cô chỉ muốn, không muốn để cho người khác biết đối thoại với Thủy Tinh.
Mí mắt Lý Thắng rũ xuống, vẻ mặt đưa đám, yên lặng cúi đầu đi lại.
Trở lại nhà họ Quyền, Lâm Hi ngồi ở trong phòng khách ngẩn người, Trịnh Thủy Tinh vẫn là cầm điện thoại di động, lướt lướt Weibo không ngừng, mấy người Lý Thắng trở lại trên cương vị của mình.
Trần Tiêu từ trong phòng bếp ra ngoài, thấy Lý Thắng đi qua trước mặt anh, “Lý Thắng, anh làm sao vậy?” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Mặt Lý Thắng xám như tro tàn, nhìn thấy Trần Tiêu, nước mắt thoáng hiện, “Quản gia, có phải tôi quá vô dụng không.” Trước kia anh rõ ràng là thủ lĩnh ám vệ, tại sao hiện giờ bị ép buộc như vậy.
Trần Tiêu chớp mắt mấy cái, “Tiểu thư làm gì anh sao?”
Nhắc tới tiểu thư, Lý Thắng lập tức nghiêm mặt lên, giống như không hề xảy ra chuyện gì, “Không có.” Nói xong, anh vội vàng trở lại vị trí thuộc về anh.
Không hiểu tình huống thế nào, Trần Tiêu trợn to hai mắt. Nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang nhìn mình, hai chân anh khẽ run rẩy, nhanh chóng đi tới, “Tiểu thư, đây là nước dưa hấu.”
“Quyền Hạo đâu?” Cô về tới đây, không thấy Quyền Hạo, hơi không quen.
Trần Tiêu rất sửng sốt, kinh ngạc nhướn nhướn mày, tiểu thư nhà mình cực ít hỏi tới thiếu gia, “Thiếu gia ở công ty. Tiểu thư tìm thiếu gia có chuyện gì sao?”
“Hôm nay là tết Trung thu sao?” Cô mơ hồ nhớ hôm nay là tết Trung thu.
“Đúng, tiểu thư.” Trần Tiêu yên lặng rơi một đống lệ vì thiếu gia nhà mình, nhớ tới ngày này trước kia, thiếu gia đều đến nhà cũ trôi qua, kể từ khi tiểu thư lộ ra rất không thích nhà cũ, thiếu gia cũng rất ít khi về nhà cũ rồi.
“Tối nay ăn cái gì? Có bánh trung thu không?” Cô đã chừng mười năm chưa ăn bánh trung thu, hôm nay đột nhiên muốn nếm thử bánh trung thu một chút.
Trần Tiêu hóa đá, một lúc lâu mới trả lời, “Bữa ăn tối là món ăn Quảng Đông, cũng có bánh trung thu.” Thật ra thì hiện giờ nhà họ Quyền không có bánh trung thu, chỉ có điều tiểu thư hỏi tới, lỡ như cô muốn ăn, anh dĩ nhiên phải trả lời có rồi, anh đã nháy mắt kêu người giúp việc đi mua rồi.
“Lúc nào Quyền Hạo trở lại?”
“Cái này không nói chính xác được, bởi vì ngài nằm viện, công ty chất đống rất nhiều chuyện, thiếu gia phải xử lý nhanh một chút.” Anh là một quản gia tố chất cao, sao lại không có khả năng nhắc đến thiếu gia khổ cực chứ! Thật ra thì, đêm nay là đêm trăng tròn, khả năng thiếu gia không trở lại rất lớn, dù sao tiểu thư ở nhà chứ sao.
Chân mày chả cô cau chặt, chợt nhớ tới hôm nay cũng là đêm trăng tròn, suy nghĩ một chút nói, “Gọi điện thoại cho anh ấy, để cho anh ấy trở về sớm chút, tối nay tôi nấu cơm.”
Muốn hỏi Trần Tiêu lúc này có cảm giác gì, anh chỉ muốn nói, đây là ngày tận thế sao?
Cô ngước mắt thấy Trần Tiêu đang thất thần, “Còn không gọi điện thoại, ở nơi này thất thần làm cái gì?”
“Vâng, tiểu thư.” Tiểu thư nhà mình lại muốn nấu cơm, Trần Tiêu cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Trịnh Thủy Tinh lướt Weibo hăng say, cũng ngẩn người, “Hi nhi, cậu định độc chết Quyền Hạo thì cứ nói sớm!”
“Tớ không có chuyện gì làm tại sao phải độc chết anh ấy?”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc đến không thể của Hi nhi, Trịnh Thủy Tinh cất điện thoại di động, “Tớ cái gì cũng chưa nói.”
Liếc mắt nhìn Trần Tiêu không ngừng nháy mắt với mình, Trịnh Thủy Tinh ho khan mấy tiếng. Giống như tiếp tục ở lại nơi này, cô sẽ biến thành bóng đèn lóe sáng, “Hi nhi, tớ đi về trước đây.”
“Ừ.”
Trịnh Thủy Tinh cầm túi xách lên, cười cười với Trần Tiêu, đi ra ngoài.
Trần Tiêu để điện thoại xuống, ân cần đi tới trước mặt Lâm Hi, “Tiểu thư muốn làm món ăn gì? Bây giờ tôi lập tức để phòng bếp chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn.”
“Liền món ăn Quảng Đông đi.” Cô biết làm duy nhất chính là món ăn Quảng Đông.
“Vâng, tiểu thư.” Trần Tiêu nhanh như tia chớp đi tới phòng bếp, cùng các đầu bếp điều chỉnh lại nguyên liệu nấu ăn.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên lầu cuối tòa nhà tập đoàn Lĩnh Lâm, Quyền Hạo nghe xong điện thoại của Trần Tiêu, mở cờ trong bụng, khóe môi cong lên, đuôi lông mày đều mang nụ cười, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật đường.