Editor: Puck - Diễn đàn
Trong phòng bếp nhà họ Quyền, Trần Tiêu rất hồi hộp nhưng lại hơi mong đợi nhìn tiểu thư nhà mình đang cắt khoai tây.
Dao nâng lên dao hạ xuống, Lâm Hi nhanh chóng cắt khoai tây có độ dày mỏng gần như đều như tơ, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Trần Tiêu đang khẩn trương đến xoa xoa tay, “Trần Tiêu, anh khẩn trương cái gì?” Không có việc gì chạy tới nhìn cô nấu ăn, đây là ăn no không có việc gì làm sao?
Trần Tiêu không ngờ tiểu thư nhà mình sẽ hỏi vấn đề này, trong nháy mắt anh hơi ngây ngẩn cả người, “Không có gì.” Tiểu thư vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, mười ngón tay không dính nước xuân chính là hình dung tốt nhất về cô, không ngờ cô đột nhiên muốn làm cơm, anh lo lắng cơm cô làm có thể ăn không. Nếu không hiện giờ anh để bác sỹ gia đình chuẩn bị, để tránh thiếu gia nhà mình bị ngộ độc thức ăn!
Hình như Lâm Hi nhìn thấu lo lắng của Trần Tiêu, nhíu nhíu mày, “Nếu không có gì, anh đi ra ngoài đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu quá không tình nguyện đi ra ngoài, len lén quay đầu nhìn tiểu như nhà mình vẫn tập trung tiếp tục xắt nguyên liệu.
Gần tối sáu giờ, ráng chiều hiện lên, Trần Tiêu ở vườn hoa phía sau, nhàm chán tàn phá hoa cỏ trong đó.
Lý Thắng không tiếng động đi ra sau lưng Trần Tiêu, âm trầm mở miệng, “Quản gia, anh đang làm gì vậy?”
Trần Tiêu bất ngờ bị Lý Thắng làm giật mình, tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta, “Đi đường sao không phát ra tiếng động vậy?” Đây là định hù chết anh sao?
“Tiểu thư đã làm xong cơm rồi, đang hỏi anh về bánh trung thu đấy.” Lý Thắng rất vô tội trợn to hai mắt.
“Biết rồi.” Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Tiêu hơi không thể tin, vẫn chưa tới một giờ, tiểu thư đã nhanh chóng làm xong thức ăn như vậy rồi sao! Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Tiểu thư còn hỏi anh, sao thiếu gia còn chưa trở lại vậy?”
Trần Tiêu ngạc nhiên một trận, đột nhiên nghĩ ra cái gì, rất nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Lý Thắng: “Lý Thắng, bây giờ anh cũng có thể thay tiểu thư truyền lời rồi, anh thêm chút sức, rất nhanh sẽ có thể trở về làm thủ lĩnh ám vệ của anh.”
Lý Thắng trợn trắng hai mắt, tỏ vẻ không lời gì để nói, “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Trần Tiêu hạ thấp mắt nhìn một chút cỏ dại dưới chân, “Dù sao anh cũng không có chuyện gì để làm, nhổ những cỏ dại này đi.” Vừa dứt lời, anh nhanh chóng đi tới phòng ăn.
Nhìn chăm chú bóng lưng Trần Tiêu chạy như bay, Lý Thắng chỉ muốn hung hăng trợn mắt xem thường Trần Tiêu, từ khi nào anh từ thủ lĩnh ám vệ biến thành người giúp việc! Anh là ám vệ! Ám vệ!
Chạy đến phòng ăn, nhìn thấy năm món ăn sắc hương vị đầy đủ trên bàn, Trần Tiêu hơi sửng sốt. Xem ra, tiểu thư nhà mình rất có bản lĩnh. Tuy rằng là món ăn gia đình, nhưng nhìn ra ăn rất ngon.
Lâm Hi bưng một món ăn cuối cùng lên, chú ý tới kinh ngạc trong mắt Trần Tiêu, cô xem thường kinh ngạc của anh: “Gọi điện thoại cho thiếu gia của anh, hỏi anh ấy vì sao còn chưa trở lại.”
Những thức ăn này nhìn thấy mà khiến Trần Tiêu muốn ăn tất cả rồi, anh nuốt nước miếng một cái, “Dạ, tiểu thư.” Sau đó, hấp ta hấp tấp chạy đi gọi điện thoại. Anh muốn nói cho thiếu gia, thiếu gia thật sự không phí công, ít nhất tiểu thư sẽ xuống bếp vì thiếu gia còn không phải sao?
Quyền Hạo ngồi trong xe, tất cả trên mặt đều là ngọt ngào, nghĩ đến Hi nhi ở nhà chờ anh dùng bữa, anh rất sốt ruột thúc giục tài xế lái xe nhanh lên một chút.
Nhìn chiếc xe chạy phía trước có tốc độ giống như rùa sắp giống như bò sát, tài xế ngồi phía trước rất bất đắc dĩ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thiếu gia nhà mình, anh cũng rất sốt ruột, cũng không có cách nào, giao thông ở đế đô không có cách nào tăng nhanh tốc độ.
Đợi đại khái hai mươi phút, Lâm Hi vẫn không nhìn thấy Quyền Hạo trở lại, cô cảm thấy hơi nhàm chán, “Quản gia, tiếp tục gọi điện thoại.” Khó có được cô xuống bếp làm đồ ăn, thức ăn cũng đã làm xong, vẫn không thấy bóng người, xảy ra chuyện gì? die nd da nl e q uu ydo n
Trần Tiêu đợi lệnh bất cứ lúc nào, tay cầm điện thoại di động, nhanh chóng gọi tới số điện thoại di động của thiếu gia nhà mình.
Quyền Hạo đã về đến cửa nhà họ Quyền, nghe được tiếng chuông vang lên lần nữa, khóe môi không khỏi nhếch lên, nụ cười hạnh phúc chiếm hết gương mặt của anh, đuôi chân mày khẽ nâng lên.
“Thiếu gia, xin hỏi ngài đã trở về chưa?”
“Hi nhi đợi đến không kiên nhẫn rồi sao?” Quyền Hạo vô cùng rõ ràng Hi nhi không có tính nhẫn nại gì đó.
Trần Tiêu liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình có sắc mặt rõ ràng không kiên nhẫn, có ý khen lời thiếu gia nhà mình nói, thiếu gia thật sự hiểu rõ tiểu thư, “Ngài nói đúng.”
“Nói cho Hi nhi, tôi đã về tới cửa chính.” Quyền Hạo cầm điện thoại di động, mở cửa xe.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu tắt máy, lưu loát bỏ điện thoại di động vào trong túi áo, “Tiểu thư, thiếu gia đã về tới cửa.”
Lâm Hi quét nhìn thức ăn trên bàn một lần, cảm thấy thiếu thứ gì đó, suy nghĩ tỉ mỉ một chút nói: “Trần Tiêu, bánh trung thu đâu?”
Tiểu thư nhà mình rất ít khi kêu tên của anh, Trần Tiêu còn hơi cong eo trong nháy mắt thẳng tắp, “Tiểu thư, muốn ăn nhân bánh vị gì?” Trong năm năm, anh chưa từng thấy tiểu thư nhà mình ăn bánh trung thu, cho nên anh cũng không biết rõ tiểu thư thích ăn mùi vị gì, cho nên anh căn dặn người giúp việc, đều mua các hương vị bánh trung thu có trên thị trường.
“Năm nhân đi.” Lâm Hi cũng không muốn ăn thế nào, chỉ muốn thưởng thức một chút hương vị mà thôi.
(*) Bánh trung thu năm nhân: Bánh trung thu kiểu Quảng Đông, nhân gồm thành phần chính là hạnh nhân, hạt đào, hạt ô liu, hạt mè, hạt dưa và các thành phần phụ gia khác.
Trần Tiêu khoát khoát tay với người giúp việc hầu hạ bên cạnh, một lần nữa sắc mặt nghiêm túc.
Mới vừa bước vào cửa, nụ cười hạnh phúc ở trên mặt Quyền Hạo thế nào cũng không ngừng được, bước chân trầm ổn của anh hôm nay bước đặc biệt mau. Đi tới phòng ăn, thấy Hi nhi đang chán đến chết câu được câu không trò chuyện với Trần Tiêu, khóe môi anh nhếch lên.
Sáu món ăn sắc hương vị đầy đủ trên bàn, khiến cho người ta không nhịn được mở rộng khẩu vị ra.
Về ăn cơm, Quyền Hạo vẫn cho rằng chỉ là hoạt động cần thiết hạng nhất cho sống tiếp mà thôi. Hôm nay lại là khác biệt thật lớn với anh, món ăn người yêu làm, tuyệt đối là món ngon nhất trong thiên hạ.
“Hi nhi.” Trong giọng nói của anh bao hàm vui sướng, cũng bao hàm tình yêu của anh với cô.
Lâm Hi còn muốn tiếp tục cười nhạo Trần Tiêu keo kiệt, ngước mắt thấy Quyền Hạo trở lại, cô khẽ mỉm cười, không kiềm chế được giống như một cô gái nhỏ ai oán nói, “Sao lúc này mới trở về? Thức ăn đã hơi nguội rồi.”
“Trên đường hơi kẹt xe, cho nên trở về muộn.” Quyền Hạo ngượng ngùng mím môi cười cười, nháy mắt ra hiệu với Trần Tiêu.
Trần Tiêu có thể làm quản gia ở nhà họ Quyền, không đơn thuần là bởi vì anh có năng lực, nhiều hơn chính là anh tương đối có ánh mắt nhìn thiếu gia và tiểu thư nhà mình mà làm việc. Tiếp nhận được ánh mắt của thiếu gia nhà mình, anh dùng ánh mắt ý bảo người giúp việc bưng những món ăn này đi hâm nóng.
Đối mặt với nụ cười cưng chiều trước sau như một của Quyền Hạo, Lâm Hi nhất thời nói không ra lời.
Cô không nói lời nào, không có nghĩa là Quyền Hạo hểt lời để nói, anh nhẹ nhàng nắm tay của cô, vẻ mặt cảm động, “Hi nhi, anh rất vui vẻ.” Rất vui vẻ vì cô có thể xuống bếp, càng vui vẻ hơn chính là địa vị của anh ở trong lòng cô rốt cuộc có đề cao.
Ánh mắt cô lóe lên một cái, “Anh vui vẻ cái gì?”
Anh cười đến càng vui vẻ hơn rồi, “Bởi vì ở trong lòng em, địa vị của anh rốt cuộc đề cao.”
Trên trán hiện lên ba vạch đen, cô cảm thấy không lời gì để nói. Nhưng mà anh nói cũng là lời nói thật, cho dù cô có thừa nhận hay không, anh thật sự chiếm lấy vị trí nhất định ở trong lòng cô.
Trên mặt anh vui sướng, cô đáp lại anh một nụ cười rực rỡ, “Sao anh lại cho là như vậy?” Nhìn ra được từ phương diện nào?
“Em xuống bếp.” Cô trừ ăn cơm không cần người khác phục vụ ra, những chuyện khác không phải anh làm chính là người giúp việc làm. Cô xuống bếp vì anh, thật ra anh có nghĩ tới, nhưng thấy cô vĩnh viễn đều có dáng vẻ lười biếng không làm bất kỳ chuyện gì, anh đã cảm thấy bản thân nghĩ hơi nhiều, hôm nay, cô có thể xuống bếp vì anh, chuyện này có thể làm ấm áp tim anh hơn bất cứ chuyện gì.
“Cho nên anh cứ cảm động như vậy sao?” Cô chau mày, không ngờ Quyền thiếu cao cao tại thượng trong ngày thường sẽ vì một bữa cơm mà cảm động. Cô đang suy nghĩ, nếu không làm mười bữa tám bữa, lừa gạt toàn bộ tài sản của anh vào trong tay cô. Đương nhiên rồi, ý nghĩ này cũng chỉ vẻn vẹn là suy nghĩ mà thôi, cô không ác như vậy, lừa tiền của anh, dù thế nào đi nữa phần lớn tài sản của anh đều nắm giữ ở trong tay cô.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Sáu món ăn đã được hâm nóng xong rồi, đã được bưng lên lần nữa. Thiếu gia, tiểu thư nhà mình có dáng vẻ ân ái như vậy, sau khi Trần Tiêu nhìn thấy, yên lặng cùng người giúp việc khác đi ra ngoài, không quấy rầy hai người ân ái. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Cô gạt tay của anh ra, chăm chú nhìn thức ăn trên bàn, “Em biết rõ anh rất cảm động, nhưng bây giờ vẫn ăn cơm đi.” Một bữa cơm có thể thu phục anh, có phải anh yêu cầu cô hơi quá thấp không. Nhớ tới trước kia cô đối xử với anh như thế nào, có phải cô hơi quá mức không!?
Anh cầm đũa lên, gắp một miếng gà luộc.
Nhìn thịt gà ngon lành, anh giống như ăn mật đường ngọt nhất trên đời này, trong lòng không chỉ ngọt, còn có ấm áp tràn ngập đầu quả tim của anh. Tinh tế nhai kỹ thịt gà trong miệng, anh chỉ có hai chữ để hình dung, đó chính là ăn ngon. Hiện giờ không chỉ khẩu vị của anh lấy được thỏa mãn, anh hạnh phúc giống như thăng hoa đến linh hồn, cả người đều ngọt như thế.
Nhìn vẻ mặt say mê của anh, cô chớp mắt mấy cái, “Như thế nào? Tạm được đi.” Cô đã rất lâu không xuống bếp, không biết tài nghệ có tốt như trước kia không.
“Ăn thật ngon.” Anh giơ ngón cái lên, “Chỉ cần là Hi nhi làm, đều là món ngon nhất thế gian.”
Cô xấu hổ, cúi mắt xuống, cảm thấy anh khen ngợi hơi khoa trương rồi.
Cũng gắp lên một miếng thịt gà, cô nhai nuốt mấy cái, “Ngươi cảm thấy ăn ngon, vậy ăn nhiều chút.” Cũng không ăn ngon như vậy, chính là một món ăn rất bình thường.
Lâm Hi lại không hiểu chỗ này, cái gọi là trong mắt người tình có Tây Thi, đối với Quyền Hạo mà nói, người anh yêu chân thành, cho anh một nụ cười đều là hạnh phúc. Huống chi, anh còn ăn được món ăn do cô tự mình làm, cái này giống như đang ở trong giấc mộng hạnh phúc, rất ngọt ngào, không muốn tỉnh lại.
“Ừ.” Anh giống như là đứa bé ngoan.
Đây là một bữa cơm anh ăn thỏa mãn nhất từ lúc chào đời tới nay, mỗi một miếng, anh đều có thể cảm nhận được tình yêu trong đó. Cơm ăn đến một nửa thì đau đớn đêm trăng tròn không có dấu hiệu nào phủ xuống, sắc mặt anh chợt trắng bệch, khổ sở cắn môi.
Cô nhìn thấy anh ăn được thơm ngọt thế này, khẩu vị cũng kéo lên một chút, không nhìn thấy động tác gắp thức ăn của anh, cô cảm thấy hơi kỳ quái, quay đầu nhìn thấy anh khổ sở cau mày, mồ hôi đã chảy đầy mặt anh. Cô không khỏi nghĩ tới hôm nay là đêm trăng tròn, cô đưa tay nhẹ nhàng cầm cổ tay của anh, “Như vậy còn đau không?”
Cô đụng chạm, đau đớn trên người anh giống như thủy triều rút đi, anh khẽ mỉm cười, “Không đau.”
“Đau đớn vào đêm trăng tròn chỉ có thể do người trong số mệnh đã định đụng chạm vào hóa giải sao?” Trong lúc nằm viện, cô đã hỏi rõ ràng từ trong miệng Trần Tiêu. Cô không tin quỷ thần, chỉ có điều cô rất khó lý giải đau đớn vào đêm trăng tròn của nhà họ Quyền.
“Ừ.” Cô không bài xích, đuôi chân mày của anh cũng nhuốm vào vui sướng.
“Có phải tứ chi của em và anh không tiếp xúc, anh sẽ giống như trước đây, khổ sở tự mình hại mình không?”
Anh cúi đầu thật thấp, “Ừ.”
“Hiện giờ em vẫn cùng với anh, anh sẽ không đau nữa rồi.”
Trong phòng bếp nhà họ Quyền, Trần Tiêu rất hồi hộp nhưng lại hơi mong đợi nhìn tiểu thư nhà mình đang cắt khoai tây.
Dao nâng lên dao hạ xuống, Lâm Hi nhanh chóng cắt khoai tây có độ dày mỏng gần như đều như tơ, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Trần Tiêu đang khẩn trương đến xoa xoa tay, “Trần Tiêu, anh khẩn trương cái gì?” Không có việc gì chạy tới nhìn cô nấu ăn, đây là ăn no không có việc gì làm sao?
Trần Tiêu không ngờ tiểu thư nhà mình sẽ hỏi vấn đề này, trong nháy mắt anh hơi ngây ngẩn cả người, “Không có gì.” Tiểu thư vẫn luôn sống an nhàn sung sướng, mười ngón tay không dính nước xuân chính là hình dung tốt nhất về cô, không ngờ cô đột nhiên muốn làm cơm, anh lo lắng cơm cô làm có thể ăn không. Nếu không hiện giờ anh để bác sỹ gia đình chuẩn bị, để tránh thiếu gia nhà mình bị ngộ độc thức ăn!
Hình như Lâm Hi nhìn thấu lo lắng của Trần Tiêu, nhíu nhíu mày, “Nếu không có gì, anh đi ra ngoài đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu quá không tình nguyện đi ra ngoài, len lén quay đầu nhìn tiểu như nhà mình vẫn tập trung tiếp tục xắt nguyên liệu.
Gần tối sáu giờ, ráng chiều hiện lên, Trần Tiêu ở vườn hoa phía sau, nhàm chán tàn phá hoa cỏ trong đó.
Lý Thắng không tiếng động đi ra sau lưng Trần Tiêu, âm trầm mở miệng, “Quản gia, anh đang làm gì vậy?”
Trần Tiêu bất ngờ bị Lý Thắng làm giật mình, tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta, “Đi đường sao không phát ra tiếng động vậy?” Đây là định hù chết anh sao?
“Tiểu thư đã làm xong cơm rồi, đang hỏi anh về bánh trung thu đấy.” Lý Thắng rất vô tội trợn to hai mắt.
“Biết rồi.” Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Tiêu hơi không thể tin, vẫn chưa tới một giờ, tiểu thư đã nhanh chóng làm xong thức ăn như vậy rồi sao! Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Tiểu thư còn hỏi anh, sao thiếu gia còn chưa trở lại vậy?”
Trần Tiêu ngạc nhiên một trận, đột nhiên nghĩ ra cái gì, rất nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Lý Thắng: “Lý Thắng, bây giờ anh cũng có thể thay tiểu thư truyền lời rồi, anh thêm chút sức, rất nhanh sẽ có thể trở về làm thủ lĩnh ám vệ của anh.”
Lý Thắng trợn trắng hai mắt, tỏ vẻ không lời gì để nói, “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Trần Tiêu hạ thấp mắt nhìn một chút cỏ dại dưới chân, “Dù sao anh cũng không có chuyện gì để làm, nhổ những cỏ dại này đi.” Vừa dứt lời, anh nhanh chóng đi tới phòng ăn.
Nhìn chăm chú bóng lưng Trần Tiêu chạy như bay, Lý Thắng chỉ muốn hung hăng trợn mắt xem thường Trần Tiêu, từ khi nào anh từ thủ lĩnh ám vệ biến thành người giúp việc! Anh là ám vệ! Ám vệ!
Chạy đến phòng ăn, nhìn thấy năm món ăn sắc hương vị đầy đủ trên bàn, Trần Tiêu hơi sửng sốt. Xem ra, tiểu thư nhà mình rất có bản lĩnh. Tuy rằng là món ăn gia đình, nhưng nhìn ra ăn rất ngon.
Lâm Hi bưng một món ăn cuối cùng lên, chú ý tới kinh ngạc trong mắt Trần Tiêu, cô xem thường kinh ngạc của anh: “Gọi điện thoại cho thiếu gia của anh, hỏi anh ấy vì sao còn chưa trở lại.”
Những thức ăn này nhìn thấy mà khiến Trần Tiêu muốn ăn tất cả rồi, anh nuốt nước miếng một cái, “Dạ, tiểu thư.” Sau đó, hấp ta hấp tấp chạy đi gọi điện thoại. Anh muốn nói cho thiếu gia, thiếu gia thật sự không phí công, ít nhất tiểu thư sẽ xuống bếp vì thiếu gia còn không phải sao?
Quyền Hạo ngồi trong xe, tất cả trên mặt đều là ngọt ngào, nghĩ đến Hi nhi ở nhà chờ anh dùng bữa, anh rất sốt ruột thúc giục tài xế lái xe nhanh lên một chút.
Nhìn chiếc xe chạy phía trước có tốc độ giống như rùa sắp giống như bò sát, tài xế ngồi phía trước rất bất đắc dĩ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thiếu gia nhà mình, anh cũng rất sốt ruột, cũng không có cách nào, giao thông ở đế đô không có cách nào tăng nhanh tốc độ.
Đợi đại khái hai mươi phút, Lâm Hi vẫn không nhìn thấy Quyền Hạo trở lại, cô cảm thấy hơi nhàm chán, “Quản gia, tiếp tục gọi điện thoại.” Khó có được cô xuống bếp làm đồ ăn, thức ăn cũng đã làm xong, vẫn không thấy bóng người, xảy ra chuyện gì? die nd da nl e q uu ydo n
Trần Tiêu đợi lệnh bất cứ lúc nào, tay cầm điện thoại di động, nhanh chóng gọi tới số điện thoại di động của thiếu gia nhà mình.
Quyền Hạo đã về đến cửa nhà họ Quyền, nghe được tiếng chuông vang lên lần nữa, khóe môi không khỏi nhếch lên, nụ cười hạnh phúc chiếm hết gương mặt của anh, đuôi chân mày khẽ nâng lên.
“Thiếu gia, xin hỏi ngài đã trở về chưa?”
“Hi nhi đợi đến không kiên nhẫn rồi sao?” Quyền Hạo vô cùng rõ ràng Hi nhi không có tính nhẫn nại gì đó.
Trần Tiêu liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình có sắc mặt rõ ràng không kiên nhẫn, có ý khen lời thiếu gia nhà mình nói, thiếu gia thật sự hiểu rõ tiểu thư, “Ngài nói đúng.”
“Nói cho Hi nhi, tôi đã về tới cửa chính.” Quyền Hạo cầm điện thoại di động, mở cửa xe.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu tắt máy, lưu loát bỏ điện thoại di động vào trong túi áo, “Tiểu thư, thiếu gia đã về tới cửa.”
Lâm Hi quét nhìn thức ăn trên bàn một lần, cảm thấy thiếu thứ gì đó, suy nghĩ tỉ mỉ một chút nói: “Trần Tiêu, bánh trung thu đâu?”
Tiểu thư nhà mình rất ít khi kêu tên của anh, Trần Tiêu còn hơi cong eo trong nháy mắt thẳng tắp, “Tiểu thư, muốn ăn nhân bánh vị gì?” Trong năm năm, anh chưa từng thấy tiểu thư nhà mình ăn bánh trung thu, cho nên anh cũng không biết rõ tiểu thư thích ăn mùi vị gì, cho nên anh căn dặn người giúp việc, đều mua các hương vị bánh trung thu có trên thị trường.
“Năm nhân đi.” Lâm Hi cũng không muốn ăn thế nào, chỉ muốn thưởng thức một chút hương vị mà thôi.
(*) Bánh trung thu năm nhân: Bánh trung thu kiểu Quảng Đông, nhân gồm thành phần chính là hạnh nhân, hạt đào, hạt ô liu, hạt mè, hạt dưa và các thành phần phụ gia khác.
Trần Tiêu khoát khoát tay với người giúp việc hầu hạ bên cạnh, một lần nữa sắc mặt nghiêm túc.
Mới vừa bước vào cửa, nụ cười hạnh phúc ở trên mặt Quyền Hạo thế nào cũng không ngừng được, bước chân trầm ổn của anh hôm nay bước đặc biệt mau. Đi tới phòng ăn, thấy Hi nhi đang chán đến chết câu được câu không trò chuyện với Trần Tiêu, khóe môi anh nhếch lên.
Sáu món ăn sắc hương vị đầy đủ trên bàn, khiến cho người ta không nhịn được mở rộng khẩu vị ra.
Về ăn cơm, Quyền Hạo vẫn cho rằng chỉ là hoạt động cần thiết hạng nhất cho sống tiếp mà thôi. Hôm nay lại là khác biệt thật lớn với anh, món ăn người yêu làm, tuyệt đối là món ngon nhất trong thiên hạ.
“Hi nhi.” Trong giọng nói của anh bao hàm vui sướng, cũng bao hàm tình yêu của anh với cô.
Lâm Hi còn muốn tiếp tục cười nhạo Trần Tiêu keo kiệt, ngước mắt thấy Quyền Hạo trở lại, cô khẽ mỉm cười, không kiềm chế được giống như một cô gái nhỏ ai oán nói, “Sao lúc này mới trở về? Thức ăn đã hơi nguội rồi.”
“Trên đường hơi kẹt xe, cho nên trở về muộn.” Quyền Hạo ngượng ngùng mím môi cười cười, nháy mắt ra hiệu với Trần Tiêu.
Trần Tiêu có thể làm quản gia ở nhà họ Quyền, không đơn thuần là bởi vì anh có năng lực, nhiều hơn chính là anh tương đối có ánh mắt nhìn thiếu gia và tiểu thư nhà mình mà làm việc. Tiếp nhận được ánh mắt của thiếu gia nhà mình, anh dùng ánh mắt ý bảo người giúp việc bưng những món ăn này đi hâm nóng.
Đối mặt với nụ cười cưng chiều trước sau như một của Quyền Hạo, Lâm Hi nhất thời nói không ra lời.
Cô không nói lời nào, không có nghĩa là Quyền Hạo hểt lời để nói, anh nhẹ nhàng nắm tay của cô, vẻ mặt cảm động, “Hi nhi, anh rất vui vẻ.” Rất vui vẻ vì cô có thể xuống bếp, càng vui vẻ hơn chính là địa vị của anh ở trong lòng cô rốt cuộc có đề cao.
Ánh mắt cô lóe lên một cái, “Anh vui vẻ cái gì?”
Anh cười đến càng vui vẻ hơn rồi, “Bởi vì ở trong lòng em, địa vị của anh rốt cuộc đề cao.”
Trên trán hiện lên ba vạch đen, cô cảm thấy không lời gì để nói. Nhưng mà anh nói cũng là lời nói thật, cho dù cô có thừa nhận hay không, anh thật sự chiếm lấy vị trí nhất định ở trong lòng cô.
Trên mặt anh vui sướng, cô đáp lại anh một nụ cười rực rỡ, “Sao anh lại cho là như vậy?” Nhìn ra được từ phương diện nào?
“Em xuống bếp.” Cô trừ ăn cơm không cần người khác phục vụ ra, những chuyện khác không phải anh làm chính là người giúp việc làm. Cô xuống bếp vì anh, thật ra anh có nghĩ tới, nhưng thấy cô vĩnh viễn đều có dáng vẻ lười biếng không làm bất kỳ chuyện gì, anh đã cảm thấy bản thân nghĩ hơi nhiều, hôm nay, cô có thể xuống bếp vì anh, chuyện này có thể làm ấm áp tim anh hơn bất cứ chuyện gì.
“Cho nên anh cứ cảm động như vậy sao?” Cô chau mày, không ngờ Quyền thiếu cao cao tại thượng trong ngày thường sẽ vì một bữa cơm mà cảm động. Cô đang suy nghĩ, nếu không làm mười bữa tám bữa, lừa gạt toàn bộ tài sản của anh vào trong tay cô. Đương nhiên rồi, ý nghĩ này cũng chỉ vẻn vẹn là suy nghĩ mà thôi, cô không ác như vậy, lừa tiền của anh, dù thế nào đi nữa phần lớn tài sản của anh đều nắm giữ ở trong tay cô.
“Ừ.” Anh gật đầu.
Sáu món ăn đã được hâm nóng xong rồi, đã được bưng lên lần nữa. Thiếu gia, tiểu thư nhà mình có dáng vẻ ân ái như vậy, sau khi Trần Tiêu nhìn thấy, yên lặng cùng người giúp việc khác đi ra ngoài, không quấy rầy hai người ân ái. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Cô gạt tay của anh ra, chăm chú nhìn thức ăn trên bàn, “Em biết rõ anh rất cảm động, nhưng bây giờ vẫn ăn cơm đi.” Một bữa cơm có thể thu phục anh, có phải anh yêu cầu cô hơi quá thấp không. Nhớ tới trước kia cô đối xử với anh như thế nào, có phải cô hơi quá mức không!?
Anh cầm đũa lên, gắp một miếng gà luộc.
Nhìn thịt gà ngon lành, anh giống như ăn mật đường ngọt nhất trên đời này, trong lòng không chỉ ngọt, còn có ấm áp tràn ngập đầu quả tim của anh. Tinh tế nhai kỹ thịt gà trong miệng, anh chỉ có hai chữ để hình dung, đó chính là ăn ngon. Hiện giờ không chỉ khẩu vị của anh lấy được thỏa mãn, anh hạnh phúc giống như thăng hoa đến linh hồn, cả người đều ngọt như thế.
Nhìn vẻ mặt say mê của anh, cô chớp mắt mấy cái, “Như thế nào? Tạm được đi.” Cô đã rất lâu không xuống bếp, không biết tài nghệ có tốt như trước kia không.
“Ăn thật ngon.” Anh giơ ngón cái lên, “Chỉ cần là Hi nhi làm, đều là món ngon nhất thế gian.”
Cô xấu hổ, cúi mắt xuống, cảm thấy anh khen ngợi hơi khoa trương rồi.
Cũng gắp lên một miếng thịt gà, cô nhai nuốt mấy cái, “Ngươi cảm thấy ăn ngon, vậy ăn nhiều chút.” Cũng không ăn ngon như vậy, chính là một món ăn rất bình thường.
Lâm Hi lại không hiểu chỗ này, cái gọi là trong mắt người tình có Tây Thi, đối với Quyền Hạo mà nói, người anh yêu chân thành, cho anh một nụ cười đều là hạnh phúc. Huống chi, anh còn ăn được món ăn do cô tự mình làm, cái này giống như đang ở trong giấc mộng hạnh phúc, rất ngọt ngào, không muốn tỉnh lại.
“Ừ.” Anh giống như là đứa bé ngoan.
Đây là một bữa cơm anh ăn thỏa mãn nhất từ lúc chào đời tới nay, mỗi một miếng, anh đều có thể cảm nhận được tình yêu trong đó. Cơm ăn đến một nửa thì đau đớn đêm trăng tròn không có dấu hiệu nào phủ xuống, sắc mặt anh chợt trắng bệch, khổ sở cắn môi.
Cô nhìn thấy anh ăn được thơm ngọt thế này, khẩu vị cũng kéo lên một chút, không nhìn thấy động tác gắp thức ăn của anh, cô cảm thấy hơi kỳ quái, quay đầu nhìn thấy anh khổ sở cau mày, mồ hôi đã chảy đầy mặt anh. Cô không khỏi nghĩ tới hôm nay là đêm trăng tròn, cô đưa tay nhẹ nhàng cầm cổ tay của anh, “Như vậy còn đau không?”
Cô đụng chạm, đau đớn trên người anh giống như thủy triều rút đi, anh khẽ mỉm cười, “Không đau.”
“Đau đớn vào đêm trăng tròn chỉ có thể do người trong số mệnh đã định đụng chạm vào hóa giải sao?” Trong lúc nằm viện, cô đã hỏi rõ ràng từ trong miệng Trần Tiêu. Cô không tin quỷ thần, chỉ có điều cô rất khó lý giải đau đớn vào đêm trăng tròn của nhà họ Quyền.
“Ừ.” Cô không bài xích, đuôi chân mày của anh cũng nhuốm vào vui sướng.
“Có phải tứ chi của em và anh không tiếp xúc, anh sẽ giống như trước đây, khổ sở tự mình hại mình không?”
Anh cúi đầu thật thấp, “Ừ.”
“Hiện giờ em vẫn cùng với anh, anh sẽ không đau nữa rồi.”