Editor: Puck - Diễn đàn
Nhà chính họ Thẩm, gió cực kỳ âm lãnh đang thổi qua.
Khuôn mặt Thẩm Khiết Như vẫn còn giữ được vẻ thùy mị, giờ phút này khó coi muốn chết, nhìn Lăng Linh quỳ gối trước mặt bà, mắt lộ ra ánh sáng hung dữ, “Lăng Linh, cô không phải là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, cầu xin tôi cũng vô ích.”
Đầu gối quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, khuôn mặt của Lăng Linh giống như bông hoa xinh đẹp, hiện đầy không cam lòng và khổ sở, “Thẩm phu nhân, đó chỉ là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn cái gì?” Thẩm Khiết Như nâng khóe môi lên, giọng giễu cợt nói, “Tôi chỉ biết cô và người khác lên giường bị người ta ghi hình lại.”
“Thẩm phu nhân, trước kia tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Nước mắt Lăng Linh chảy xuống khóc nói.
Thẩm Khiết Như hơi nhíu mày, “Thời đại này rất cởi mở, không có ai yêu cầu cô trước khi kết hôn nhất định phải giữ trinh tiết. Được rồi, dù nói như thế nào, nhà họ Lăng vẫn là hào môn, cô là thiên kim tiểu thư, thích lên giường với ai thì lên giường với người đó, không cần cầu xin sự tha thứ của tôi.”
“Thẩm phu nhân, xin ngài giúp tôi.”
Thẩm Cảnh Nhiên mở cửa đi vào, thấy Lăng Linh quỳ gối cầu xin mẹ mình, không khỏi nhíu chặt chân mày, “Cô lại ở đây làm gì?” Một người phụ nữ nhìn như dịu dàng lại không biết ăn nằm với bao nhiêu đàn ông, thiếu chút nữa trở thành vợ chưa cưới của anh, bây giờ nhìn thấy thật ghê tởm.
“Cảnh Nhiên, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em.” Thấy Thẩm Cảnh Nhiên, Lăng Linh giống như nhìn thấy quân cứu viện, thu hồi nước mắt hơi tức cười, tròng mắt lấp lánh trong suốt nhìn chăm chú vào anh, hy vọng có thể gợi lên chút lòng trắc ẩn của anh.
Thẩm Cảnh Nhiên phiền chán nhất chính là có người khóc lóc kể lể trước mặt anh, cho dù là người đẹp nhất làm chuyện này, anh vẫn cảm thấy chán ghét, châm chọc nói, “Có gì hay mà tha thứ, cô lên giường với anh có liên quan gì tới tôi?” dinendian.lơqid]on
“Thẩm Cảnh Nhiên, con đi ra ngoài.” Vẻ mặt Thẩm Khiết Như lạnh lùng.
“Ok, mẹ giải quyết người phụ nữ này là được.” Thẩm Cảnh Nhiên không coi là quan trọng, không nhìn Lăng Linh thêm một lần liền đi ra ngoài.
Trong thư phòng lại một lần nữa chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Khiết Như cúi mắt xuống, một lần nữa quan sát Lăng Linh. da thịt trơn mềm như tơ lụa cao cấp, bộ ngực đầy đặn rất mê người, môi anh đảo chu ra, phong cách giả bộ đáng thương liền hiện ra, nhìn chân dài trắng nõn thẳng tắp này… Không thể phủ nhận, đây là một báu vật.
Thẩm Khiết Như nhìn đủ rồi, lạnh nhạt nói, “Dáng dấp thật xinh đẹp, khó trách Tống Tử Dần đã qua đời sẽ thích cô.” Đưa tay túm lấy cằm Lăng Linh, “Xinh đẹp như vậy, không lợi dụng, thật lãng phí.”
Cằm Lăng Linh bị nắm, ép nhìn thẳng vào mắt Thẩm Khiết Như, “Thẩm phu nhân muốn tôi làm cái gì?”
“Phụ nữ xinh đẹp có lúc cũng là một vũ khí, cô tốt nhất phát huy sức quyến rũ của bản thân mình đi.” Thẩm Khiết Như thận trọng suy nghĩ một chút, “Chỉ có điều, kỹ xảo trên giường của cô không được tốt lắm, còn cần cẩn thận dạy dỗ.”
Lăng Linh thình lình giật thót mình, từng trận lạnh lẽo đánh tới sau lưng, “Thẩm phu nhân, ý của bà là?”
Thẩm Khiết Như cảm thấy không cần nói rõ, buông cằm Lăng Linh ra, “Suy nghĩ trong lòng cô, chính là điều tôi muốn làm.”
Lăng Linh run một cái, trong lòng cân nhắc một chút lợi và hại, cuối cùng quyết định vẫn làm theo ý định của Thẩm Khiết Như, “Cám ơn Thẩm phu nhân.”
Thẩm Khiết Như lấy một bọc bột màu trắng từ trong ngăn kéo ra, đổ vào trong tách cà phê, quấy xong, đưa tách cà phê tới trước mặt Lăng Linh, “Uống hết.”
Không biết trong cà phê tăng thêm thứ gì, Lăng Linh có một cảm giác âm thầm sợ hãi, cô không chống lại được lệnh Thẩm Khiết Như ra. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô nhắm mắt nhận lấy, khẽ cắn răng, một hơi uống cạn sạch.
Thẩm Khiết Như nhìn cái tách không, gọi điện thoại, gọi nam sủng của bà đi vào.
Nhìn ba tên đàn ông đẹp trai đi vào, Lăng Linh không hiểu Thẩm Khiết Như đây là ý gì.
“Giao cô ta cho mấy người, dạy dỗ thật tốt.” Thẩm Khiết Như cười đến quyến rũ, nói rất có thâm ý. diee ndda fnleeq uysd doon
“Dạ, phu nhân.” Ba tên nam sủng đáp rất chỉnh tề.
Ba tên đàn ông vây quanh Lăng Linh, cô hơi luống cuống, “Thẩm phu nhân, ngài đây là?”
“Xinh đẹp vẫn là không đủ, công phu trên giường cũng cần phải cao.” Thẩm Khiết Như tuyên bố như chuyện bình thường.
Trên bụng Lăng Linh bốc lên nóng bỏng, mỗi một tấc da thịt trên thân thể giống như đang khát vọng vuốt ve, trong nháy mắt cô mới biết những thứ bột màu trắng vừa rồi kia là thứ gì.
“Bắt đầu đi.” Thẩm Khiết Như lười biếng ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn các nam sủng của bà dạy dỗ Lăng Linh.
Lăng Linh hoảng hốt trong lòng, tình huống này có khác biệt rất lớn với trong suy nghĩ của cô. Ba tên đàn ông làm loạn trên người cô, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cô không có sức chống cự, cũng không muốn chống cự, tác dụng của thuốc đã phát tác, cô cần bọn họ.
Ba tên nam sủng rất chăm chỉ dạy dỗ Lăng Linh, hễ là tư thế Lăng Linh có thể làm được bọn họ đều thử.
Tác dụng của thuốc thật lợi hại, ba tên đàn ông cũng chỉ vuốt ve không làm cái khác, phía dưới của Lăng Linh cảm thấy rất trống không, cô cần nóng bức lấp đầy trống không của cô. So với không thể thỏa mãn, xấu hổ đã không coi vào đâu, cô xuất ra tất cả vốn liếng, muốn cho đàn ông đi vào.
“Bế cô ta lên trên ghế sofa.” Đùa giỡn đông cung trước mắt, Thẩm Khiết Như nhìn phát chán.
Các nam sủng nghe lệnh, ôm Lăng Linh đến trên ghế sa lon, đồng thời cởi hết tất cả quần áo trên người cô.
Chính thức dạy dỗ bắt đầu, ba tên nam sủng thay nhau ra trận, Lăng Linh ý loạn tình mê, cặp mắt mê ly, vì lấy được thỏa mãn trên thân thể, người đàn ông có nói bất cứ cái gì cô đều làm theo. Cô bị tình dục khống chế, không có ánh sáng đẹp đẽ, vào giờ phút này giống như một báu vật cho người chơi vui.
Đối diện thư phòng của Thẩm Khiết Như chính là phòng ngủ của Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên đang trêu chọc một hộ vệ có dáng người rất đẹp, tốn thời gian không bao lâu, quần áo trên người hộ vệ cũng bị cởi hết, anh cảm thấy không thú vị. Nghĩ đến Lăng Linh, anh bỏ lại tên hộ vệ này, mở cửa thư phòng của mẹ anh ra.
Đập vào trong mắt là một cảnh tượng dâm đãng, Thẩm Cảnh Nhiên không hề ngoài ý muốn, mẹ của anh vẫn luôn có hứng thú về phương diện tệ hại này, “Mẹ đây là định dạy dỗ cô ta trở thành một báu vật có sức quyến rũ phi phàm sao?” Nam sủng mẹ anh rất yêu thích, bây giờ chơi NP với Lăng Linh.
Thẩm Khiết Như ngước mắt, chậm rãi đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, “Ngu xuẩn tự tìm tới cửa, làm một báu vật bị người đùa giỡn, vậy là đủ rồi.”
“Mẹ lại không muốn ba tiểu bạch kiểm này à?”
(*) Tiểu bạch kiểm: nghĩa đen mặt trắng nhỏ, nghĩa bóng trai bao, những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
“Mẹ có thể tìm tốt hơn.”
Thẩm Cảnh Nhiên cười không nói, đi vào phòng ngủ của anh, chơi với hai người nữ hộ vệ.
Cùng lúc đó, bên kia đế đô, Trịnh Thủy Tinh nhìn Quyền Cẩn, gượng gạo đến nụ cười cũng kéo không ra, “Anh định làm cái gì?”
Sắc mặt Quyền Cẩn xanh mét, “Những lời này tôi nên hỏi em mới đúng.”
Sau khi Trịnh Thủy Tinh nghe được, không khỏi cười lạnh hai tiếng, “Anh có ý gì?”
Lăng Mạc Mạc tin tức linh thông nhanh chóng chạy đến chỗ ở của Quyền Cẩn, thấy hai người bốn mắt đối diện, tức giận đùng đùng xông lại, giọng nói không tốt, “Hai người đang làm gì?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Lạnh lùng liếc nhìn Lăng Mạc Mạc, Trịnh Thủy Tinh chê cười, “Hỏi bạn trai của cô thì biết.” Trong lòng không ngừng gẩy bàn tính, cô nên dùng nét mặt gì đối mặt với hai người này.
“Đã trễ thế này, cô tới đây làm cái gì?” Bởi vì chuyện trái tim, Quyền Cẩn sinh ra cảm giác chán ghét Lăng Mạc Mạc, cưng chiều lúc trước, bây giờ không còn chút nào.
“Em không đến, ngày mai em nên tới bắt gian rồi.” Lăng Mạc Mạc hung dữ nhìn chằm chằm Trịnh Thủy Tinh, “Trịnh Thủy Tinh, mày đồ đê tiện này, thật đúng là chưa từ bỏ ý định, ba lần bốn lượt quyến rũ Quyền Cẩn.”
Nghe được Lăng Mạc Mạc mắng Thủy Tinh là đồ đê tiện, Quyền Cẩn nhất thời sinh lòng không vui, “Cô biết cô đang nói gì không?”
Lăng Mạc Mạc khó có thể tin nhìn Quyền Cẩn, Quyền Cẩn vẫn cưng chiều cô, hôm nay lại cho cô sắc mặt nhìn, tức giận chỉ vào Trịnh Thủy Tinh, “Thế nào? Sẽ không phải ưa thích con hát này chứ.”
“Thích và không thích không liên quan tới cô, chúng ta đã chia tay rồi.” Quyền Cẩn mặt lạnh.
“Được, Quyền Cẩn, tình cảm hai mươi năm giữa chúng ta, lại bởi vì một con hát mà kết thúc, anh đồ lòng lang dạ sói, đừng quên, ban đầu là ai biến anh thành người bình thường.” Trong ngày thường đều là cô ghét bỏ Quyền Cẩn, nhưng cô vẫn muốn trở thành đại thiếu phu nhân nhà họ Quyền, mắt thấy sắp nhanh chóng đính hôn với Quyền Cẩn, cách vị trí đại thiếu phu nhân gần hơn một bước, hiện giờ đột nhiên bị một cước đá văng ra, cô không cam lòng.
Chuyện cũ vẫn bị nhắc tới, Quyền Cẩn không vui tới cực điểm, “Đủ rồi, nếu không phải nể tình tôi và cô quen biết hai mươi năm, chỉ bằng cô mắng Thủy Tinh là đồ đê tiện, tôi đã để cho cô biến mất khỏi đế đô.”
Bị giật mình như vậy, trong nháy mắt Lăng Mạc Mạc mềm nhũn ra, “Quyền Cẩn, xin lỗi.”
Trịnh Thủy Tinh thấy Lăng Mạc Mạc từ tức giận ngây người biến thành ăn nói khép nép, trong lòng cảm thấy sảng khoái một trận, giễu cợt nói, “Làm bộ làm tịch.”
Bị Trịnh Thủy Tinh châm chọc, Lăng Mạc Mạc nhịn không được, sắc mặt hung ác lộ ra, “Trịnh Thủy Tinh, mày tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?”
Trịnh Thủy Tinh giả vờ sợ sệt, tiếp tục giễu cợt, “Nhanh như vậy đã lộ ra nguyên hình à, cẩn thận hù đến Quyền Cẩn.”
Lăng Mạc Mạc cắn răng nghiến lợi, rất muốn gọi hộ vệ của cô tới, đánh Trịnh Thủy Tinh đáng ghét này một trận, “Trịnh Thủy Tinh, đừng tưởng rằng có Quyền Cẩn che chở thì cứ phách lối như vậy, mày chẳng qua là một con hát, định với cao nhà họ Quyền, không có cửa đâu.”
“Lăng Mạc Mạc.” Trên mặt Quyền Cẩn mơ hồ có vẻ tức giận.
“Quyền Cẩn, đừng giận em, được không?” Lăng Mạc Mạc khôi phục thành dáng vẻ dịu dàng động lòng người.
Trịnh Thủy Tinh vỗ tay, “Lăng Mạc Mạc, tôi đây không phải phách lối, tôi đây cười cô. Con hát thì sao, tôi đây dựa vào chính mình ăn cơm, không giống cô, trăm phương ngàn kế muốn gả vào nhà họ Quyền.”
“Cút.” Chân mày Quyền Cẩn nhíu thật chặt, lạnh lùng phun ra một chữ.
Lăng Mạc Mạc đắc chí, khinh miệt nhìn Trịnh Thủy Tinh, “Có nghe không, Quyền Cẩn kêu mày cút.” Trong lòng vui vẻ gì đâu, cô quả nhiên không sai, ở trong lòng Quyền Cẩn cô quan trọng hơn Trịnh Thủy Tinh.
Nội tâm của Trịnh Thủy Tinh cường đại, sẽ không bởi vì một chữ cút mà tổn thương, ngược lại là cô nở nụ cười nhẹ, “Tôi đi đây. Bye bye.” Xoay người, tay của cô bị Quyền Cẩn túm được, cô kinh ngạc quay đầu lại, “Anh làm gì thế?”
Trên mặt Quyền Cẩn lộ rõ vẻ dịu dàng, “Anh kêu Lăng Mạc Mạc biến, không phải kêu em rời đi.”
Tròng mắt Lăng Mạc Mạc trợn tròn, không thể tin được, “Quyền Cẩn, anh...”
“Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài.” Quyền Cẩn cũng không thèm để ý tới tình cảm giữa hai người, để cho người đuổi Lăng Mạc Mạc đi.
“Trịnh Thủy Tinh, tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Trước lúc bị bắt đi, Lăng Mạc Mạc tức giận hét lớn.
“Tôi chờ cô.” Trịnh Thủy Tinh lạnh lùng đáp lại một câu.
“Thủy Tinh, Lăng Mạc Mạc bị anh làm hư rồi, em đừng đôi co với cô ta.”
“Cút.” Lúc này đến lượt Trịnh Thủy Tinh nói ra chữ này.
Nhà chính họ Thẩm, gió cực kỳ âm lãnh đang thổi qua.
Khuôn mặt Thẩm Khiết Như vẫn còn giữ được vẻ thùy mị, giờ phút này khó coi muốn chết, nhìn Lăng Linh quỳ gối trước mặt bà, mắt lộ ra ánh sáng hung dữ, “Lăng Linh, cô không phải là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, cầu xin tôi cũng vô ích.”
Đầu gối quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, khuôn mặt của Lăng Linh giống như bông hoa xinh đẹp, hiện đầy không cam lòng và khổ sở, “Thẩm phu nhân, đó chỉ là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn cái gì?” Thẩm Khiết Như nâng khóe môi lên, giọng giễu cợt nói, “Tôi chỉ biết cô và người khác lên giường bị người ta ghi hình lại.”
“Thẩm phu nhân, trước kia tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Nước mắt Lăng Linh chảy xuống khóc nói.
Thẩm Khiết Như hơi nhíu mày, “Thời đại này rất cởi mở, không có ai yêu cầu cô trước khi kết hôn nhất định phải giữ trinh tiết. Được rồi, dù nói như thế nào, nhà họ Lăng vẫn là hào môn, cô là thiên kim tiểu thư, thích lên giường với ai thì lên giường với người đó, không cần cầu xin sự tha thứ của tôi.”
“Thẩm phu nhân, xin ngài giúp tôi.”
Thẩm Cảnh Nhiên mở cửa đi vào, thấy Lăng Linh quỳ gối cầu xin mẹ mình, không khỏi nhíu chặt chân mày, “Cô lại ở đây làm gì?” Một người phụ nữ nhìn như dịu dàng lại không biết ăn nằm với bao nhiêu đàn ông, thiếu chút nữa trở thành vợ chưa cưới của anh, bây giờ nhìn thấy thật ghê tởm.
“Cảnh Nhiên, em sai rồi, xin anh tha thứ cho em.” Thấy Thẩm Cảnh Nhiên, Lăng Linh giống như nhìn thấy quân cứu viện, thu hồi nước mắt hơi tức cười, tròng mắt lấp lánh trong suốt nhìn chăm chú vào anh, hy vọng có thể gợi lên chút lòng trắc ẩn của anh.
Thẩm Cảnh Nhiên phiền chán nhất chính là có người khóc lóc kể lể trước mặt anh, cho dù là người đẹp nhất làm chuyện này, anh vẫn cảm thấy chán ghét, châm chọc nói, “Có gì hay mà tha thứ, cô lên giường với anh có liên quan gì tới tôi?” dinendian.lơqid]on
“Thẩm Cảnh Nhiên, con đi ra ngoài.” Vẻ mặt Thẩm Khiết Như lạnh lùng.
“Ok, mẹ giải quyết người phụ nữ này là được.” Thẩm Cảnh Nhiên không coi là quan trọng, không nhìn Lăng Linh thêm một lần liền đi ra ngoài.
Trong thư phòng lại một lần nữa chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Khiết Như cúi mắt xuống, một lần nữa quan sát Lăng Linh. da thịt trơn mềm như tơ lụa cao cấp, bộ ngực đầy đặn rất mê người, môi anh đảo chu ra, phong cách giả bộ đáng thương liền hiện ra, nhìn chân dài trắng nõn thẳng tắp này… Không thể phủ nhận, đây là một báu vật.
Thẩm Khiết Như nhìn đủ rồi, lạnh nhạt nói, “Dáng dấp thật xinh đẹp, khó trách Tống Tử Dần đã qua đời sẽ thích cô.” Đưa tay túm lấy cằm Lăng Linh, “Xinh đẹp như vậy, không lợi dụng, thật lãng phí.”
Cằm Lăng Linh bị nắm, ép nhìn thẳng vào mắt Thẩm Khiết Như, “Thẩm phu nhân muốn tôi làm cái gì?”
“Phụ nữ xinh đẹp có lúc cũng là một vũ khí, cô tốt nhất phát huy sức quyến rũ của bản thân mình đi.” Thẩm Khiết Như thận trọng suy nghĩ một chút, “Chỉ có điều, kỹ xảo trên giường của cô không được tốt lắm, còn cần cẩn thận dạy dỗ.”
Lăng Linh thình lình giật thót mình, từng trận lạnh lẽo đánh tới sau lưng, “Thẩm phu nhân, ý của bà là?”
Thẩm Khiết Như cảm thấy không cần nói rõ, buông cằm Lăng Linh ra, “Suy nghĩ trong lòng cô, chính là điều tôi muốn làm.”
Lăng Linh run một cái, trong lòng cân nhắc một chút lợi và hại, cuối cùng quyết định vẫn làm theo ý định của Thẩm Khiết Như, “Cám ơn Thẩm phu nhân.”
Thẩm Khiết Như lấy một bọc bột màu trắng từ trong ngăn kéo ra, đổ vào trong tách cà phê, quấy xong, đưa tách cà phê tới trước mặt Lăng Linh, “Uống hết.”
Không biết trong cà phê tăng thêm thứ gì, Lăng Linh có một cảm giác âm thầm sợ hãi, cô không chống lại được lệnh Thẩm Khiết Như ra. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô nhắm mắt nhận lấy, khẽ cắn răng, một hơi uống cạn sạch.
Thẩm Khiết Như nhìn cái tách không, gọi điện thoại, gọi nam sủng của bà đi vào.
Nhìn ba tên đàn ông đẹp trai đi vào, Lăng Linh không hiểu Thẩm Khiết Như đây là ý gì.
“Giao cô ta cho mấy người, dạy dỗ thật tốt.” Thẩm Khiết Như cười đến quyến rũ, nói rất có thâm ý. diee ndda fnleeq uysd doon
“Dạ, phu nhân.” Ba tên nam sủng đáp rất chỉnh tề.
Ba tên đàn ông vây quanh Lăng Linh, cô hơi luống cuống, “Thẩm phu nhân, ngài đây là?”
“Xinh đẹp vẫn là không đủ, công phu trên giường cũng cần phải cao.” Thẩm Khiết Như tuyên bố như chuyện bình thường.
Trên bụng Lăng Linh bốc lên nóng bỏng, mỗi một tấc da thịt trên thân thể giống như đang khát vọng vuốt ve, trong nháy mắt cô mới biết những thứ bột màu trắng vừa rồi kia là thứ gì.
“Bắt đầu đi.” Thẩm Khiết Như lười biếng ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn các nam sủng của bà dạy dỗ Lăng Linh.
Lăng Linh hoảng hốt trong lòng, tình huống này có khác biệt rất lớn với trong suy nghĩ của cô. Ba tên đàn ông làm loạn trên người cô, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cô không có sức chống cự, cũng không muốn chống cự, tác dụng của thuốc đã phát tác, cô cần bọn họ.
Ba tên nam sủng rất chăm chỉ dạy dỗ Lăng Linh, hễ là tư thế Lăng Linh có thể làm được bọn họ đều thử.
Tác dụng của thuốc thật lợi hại, ba tên đàn ông cũng chỉ vuốt ve không làm cái khác, phía dưới của Lăng Linh cảm thấy rất trống không, cô cần nóng bức lấp đầy trống không của cô. So với không thể thỏa mãn, xấu hổ đã không coi vào đâu, cô xuất ra tất cả vốn liếng, muốn cho đàn ông đi vào.
“Bế cô ta lên trên ghế sofa.” Đùa giỡn đông cung trước mắt, Thẩm Khiết Như nhìn phát chán.
Các nam sủng nghe lệnh, ôm Lăng Linh đến trên ghế sa lon, đồng thời cởi hết tất cả quần áo trên người cô.
Chính thức dạy dỗ bắt đầu, ba tên nam sủng thay nhau ra trận, Lăng Linh ý loạn tình mê, cặp mắt mê ly, vì lấy được thỏa mãn trên thân thể, người đàn ông có nói bất cứ cái gì cô đều làm theo. Cô bị tình dục khống chế, không có ánh sáng đẹp đẽ, vào giờ phút này giống như một báu vật cho người chơi vui.
Đối diện thư phòng của Thẩm Khiết Như chính là phòng ngủ của Thẩm Cảnh Nhiên, Thẩm Cảnh Nhiên đang trêu chọc một hộ vệ có dáng người rất đẹp, tốn thời gian không bao lâu, quần áo trên người hộ vệ cũng bị cởi hết, anh cảm thấy không thú vị. Nghĩ đến Lăng Linh, anh bỏ lại tên hộ vệ này, mở cửa thư phòng của mẹ anh ra.
Đập vào trong mắt là một cảnh tượng dâm đãng, Thẩm Cảnh Nhiên không hề ngoài ý muốn, mẹ của anh vẫn luôn có hứng thú về phương diện tệ hại này, “Mẹ đây là định dạy dỗ cô ta trở thành một báu vật có sức quyến rũ phi phàm sao?” Nam sủng mẹ anh rất yêu thích, bây giờ chơi NP với Lăng Linh.
Thẩm Khiết Như ngước mắt, chậm rãi đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, “Ngu xuẩn tự tìm tới cửa, làm một báu vật bị người đùa giỡn, vậy là đủ rồi.”
“Mẹ lại không muốn ba tiểu bạch kiểm này à?”
(*) Tiểu bạch kiểm: nghĩa đen mặt trắng nhỏ, nghĩa bóng trai bao, những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
“Mẹ có thể tìm tốt hơn.”
Thẩm Cảnh Nhiên cười không nói, đi vào phòng ngủ của anh, chơi với hai người nữ hộ vệ.
Cùng lúc đó, bên kia đế đô, Trịnh Thủy Tinh nhìn Quyền Cẩn, gượng gạo đến nụ cười cũng kéo không ra, “Anh định làm cái gì?”
Sắc mặt Quyền Cẩn xanh mét, “Những lời này tôi nên hỏi em mới đúng.”
Sau khi Trịnh Thủy Tinh nghe được, không khỏi cười lạnh hai tiếng, “Anh có ý gì?”
Lăng Mạc Mạc tin tức linh thông nhanh chóng chạy đến chỗ ở của Quyền Cẩn, thấy hai người bốn mắt đối diện, tức giận đùng đùng xông lại, giọng nói không tốt, “Hai người đang làm gì?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Lạnh lùng liếc nhìn Lăng Mạc Mạc, Trịnh Thủy Tinh chê cười, “Hỏi bạn trai của cô thì biết.” Trong lòng không ngừng gẩy bàn tính, cô nên dùng nét mặt gì đối mặt với hai người này.
“Đã trễ thế này, cô tới đây làm cái gì?” Bởi vì chuyện trái tim, Quyền Cẩn sinh ra cảm giác chán ghét Lăng Mạc Mạc, cưng chiều lúc trước, bây giờ không còn chút nào.
“Em không đến, ngày mai em nên tới bắt gian rồi.” Lăng Mạc Mạc hung dữ nhìn chằm chằm Trịnh Thủy Tinh, “Trịnh Thủy Tinh, mày đồ đê tiện này, thật đúng là chưa từ bỏ ý định, ba lần bốn lượt quyến rũ Quyền Cẩn.”
Nghe được Lăng Mạc Mạc mắng Thủy Tinh là đồ đê tiện, Quyền Cẩn nhất thời sinh lòng không vui, “Cô biết cô đang nói gì không?”
Lăng Mạc Mạc khó có thể tin nhìn Quyền Cẩn, Quyền Cẩn vẫn cưng chiều cô, hôm nay lại cho cô sắc mặt nhìn, tức giận chỉ vào Trịnh Thủy Tinh, “Thế nào? Sẽ không phải ưa thích con hát này chứ.”
“Thích và không thích không liên quan tới cô, chúng ta đã chia tay rồi.” Quyền Cẩn mặt lạnh.
“Được, Quyền Cẩn, tình cảm hai mươi năm giữa chúng ta, lại bởi vì một con hát mà kết thúc, anh đồ lòng lang dạ sói, đừng quên, ban đầu là ai biến anh thành người bình thường.” Trong ngày thường đều là cô ghét bỏ Quyền Cẩn, nhưng cô vẫn muốn trở thành đại thiếu phu nhân nhà họ Quyền, mắt thấy sắp nhanh chóng đính hôn với Quyền Cẩn, cách vị trí đại thiếu phu nhân gần hơn một bước, hiện giờ đột nhiên bị một cước đá văng ra, cô không cam lòng.
Chuyện cũ vẫn bị nhắc tới, Quyền Cẩn không vui tới cực điểm, “Đủ rồi, nếu không phải nể tình tôi và cô quen biết hai mươi năm, chỉ bằng cô mắng Thủy Tinh là đồ đê tiện, tôi đã để cho cô biến mất khỏi đế đô.”
Bị giật mình như vậy, trong nháy mắt Lăng Mạc Mạc mềm nhũn ra, “Quyền Cẩn, xin lỗi.”
Trịnh Thủy Tinh thấy Lăng Mạc Mạc từ tức giận ngây người biến thành ăn nói khép nép, trong lòng cảm thấy sảng khoái một trận, giễu cợt nói, “Làm bộ làm tịch.”
Bị Trịnh Thủy Tinh châm chọc, Lăng Mạc Mạc nhịn không được, sắc mặt hung ác lộ ra, “Trịnh Thủy Tinh, mày tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?”
Trịnh Thủy Tinh giả vờ sợ sệt, tiếp tục giễu cợt, “Nhanh như vậy đã lộ ra nguyên hình à, cẩn thận hù đến Quyền Cẩn.”
Lăng Mạc Mạc cắn răng nghiến lợi, rất muốn gọi hộ vệ của cô tới, đánh Trịnh Thủy Tinh đáng ghét này một trận, “Trịnh Thủy Tinh, đừng tưởng rằng có Quyền Cẩn che chở thì cứ phách lối như vậy, mày chẳng qua là một con hát, định với cao nhà họ Quyền, không có cửa đâu.”
“Lăng Mạc Mạc.” Trên mặt Quyền Cẩn mơ hồ có vẻ tức giận.
“Quyền Cẩn, đừng giận em, được không?” Lăng Mạc Mạc khôi phục thành dáng vẻ dịu dàng động lòng người.
Trịnh Thủy Tinh vỗ tay, “Lăng Mạc Mạc, tôi đây không phải phách lối, tôi đây cười cô. Con hát thì sao, tôi đây dựa vào chính mình ăn cơm, không giống cô, trăm phương ngàn kế muốn gả vào nhà họ Quyền.”
“Cút.” Chân mày Quyền Cẩn nhíu thật chặt, lạnh lùng phun ra một chữ.
Lăng Mạc Mạc đắc chí, khinh miệt nhìn Trịnh Thủy Tinh, “Có nghe không, Quyền Cẩn kêu mày cút.” Trong lòng vui vẻ gì đâu, cô quả nhiên không sai, ở trong lòng Quyền Cẩn cô quan trọng hơn Trịnh Thủy Tinh.
Nội tâm của Trịnh Thủy Tinh cường đại, sẽ không bởi vì một chữ cút mà tổn thương, ngược lại là cô nở nụ cười nhẹ, “Tôi đi đây. Bye bye.” Xoay người, tay của cô bị Quyền Cẩn túm được, cô kinh ngạc quay đầu lại, “Anh làm gì thế?”
Trên mặt Quyền Cẩn lộ rõ vẻ dịu dàng, “Anh kêu Lăng Mạc Mạc biến, không phải kêu em rời đi.”
Tròng mắt Lăng Mạc Mạc trợn tròn, không thể tin được, “Quyền Cẩn, anh...”
“Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài.” Quyền Cẩn cũng không thèm để ý tới tình cảm giữa hai người, để cho người đuổi Lăng Mạc Mạc đi.
“Trịnh Thủy Tinh, tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Trước lúc bị bắt đi, Lăng Mạc Mạc tức giận hét lớn.
“Tôi chờ cô.” Trịnh Thủy Tinh lạnh lùng đáp lại một câu.
“Thủy Tinh, Lăng Mạc Mạc bị anh làm hư rồi, em đừng đôi co với cô ta.”
“Cút.” Lúc này đến lượt Trịnh Thủy Tinh nói ra chữ này.