Chương thứ mười tám
Thu Tử Ngộ có thông minh đến đâu, cũng không đoán ra Vân Ngọc dĩ nhiên lại nói ra lời như vậy. Chính mình từ lâu không còn thanh danh gì thì cũng đã rồi. Nhưng Triệu đại nhân dẫu sao cũng là người tốt, sao hắn có thể tùy ý phỉ báng như vậy!
Hắn hơi giận tái mặt, nói: “Vân tướng quân, “kính nhân người nhân hằng kính chi” (câu này ý nói kính trọng người thì người mới kính trọng ta). Ngươi nói ta như vậy thì cũng thôi, dẫu sao Thu Tử Ngộ đều đã thân bại danh liệt, có thêm một cái tội danh cũng chẳng hề gì…Nhưng Triệu đại nhân là một người quang minh chính đại, sao ngươi có thể sỉ nhục thanh danh của hắn?”
Vân Ngọc không ngờ hắn cư nhiên vì Triệu Hi mà giận dữ giáo huấn mình, cơn giận càng lớn: “Ngươi thật là tự mình hiểu mình a, biết mình thấp hèn vô sỉ như vật…Lúc trước câu dẫn ta giao hoan cùng ngươi, giờ lại đi câu dẫn Triệu Hi sao?”
Tử Ngộ đột nhiên nghĩ trong lòng mỏi mệt vô cùng, trong lời nói không tự chủ được liền mang thêm vài phần gay gắt: “Vân tướng quân, nói đến chuyện trước kia giữa hai chúng ta, nếu không phải Vân tướng quân vì báo thù mà giả bộ thân thiết với ta, thì ngay cả trong lòng Tử Ngộ có ý đi chăng nữa cũng sẽ không vô liêm sỉ mà đến làm phiền tướng quân a!”
Vân Ngọc giận dữ: “Ý ngươi nói là ta vô liêm sỉ sao?”
Thu Tử Ngộ nhìn nét mặt của hắn, biết mình chọc giận hắn, âm thầm hối hận: Ta làm sao vậy? Nói ra việc này có ích gì a? Nếu hắn giận, đánh ta thì cũng thôi, chỉ sợ không cẩn thận làm hài tử bị thương a…Vì hài tử có gì không nhịn được chứ?
Nét mặt hắn phút chốc thay đổi, hơi cúi người nói: “Vân tướng quân xin bớt giận, là ta nói sai rồi. Đều là Thu Tử Ngộ hạ lưu vô sỉ, làm phiền tướng quân…Trước đây Tử Ngộ có nhiều đắc tội, mong rằng tướng quân đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân này, bỏ qua cho ta a. Đừng dằn vặt ta nữa…” Hắn vì hài tử trong bụng mà nhân nhượng Vân Ngọc.
Đáng tiếc, cơn giận của Vân Ngọc đều không phải đơn giản là có thể dập tắt. Chỉ nghe hắn cười nhạt mấy tiếng, mở miệng nói: “Ngươi không cần phải nói trái ý mình như vậy. Lúc trước đúng là ta đến giao hảo với ngươi trước, nhưng là do ngươi tự nguyện ở phía dưới a. Ta dằn vặt ngươi? Ta nhớ lần đầu tiên làm xong việc kia, ngươi phải nằm ở trên giường suốt hai ngày không dậy được…Thế nào, ngươi nhớ nhung cái loại cảm giác đó sao? Lúc ở trong lao, không tìm được ta, ngươi liền đi tìm Triệu Hi sao? Triệu Hi có từng thỏa mãn ngươi không? Coi ngươi luôn miệng bảo vệ thanh danh cho hắn, chắc hẳn ngươi vì hắn động tâm rồi a! Không biết bản lãnh của hắn lúc trên giường cao siêu như thế nào, mà lại dễ dàng chiếm được tâm kẻ tiện nhân như ngươi a!” (Vân Ngọc, ngươi đáng chết vạn lần!!)
Hắn đột nhiên quan sát Tử Ngộ từ trên xuống dưới một phen, trong mắt tràn đầy ***. Hắn tiến lên, nắm lấy áo Tử Ngộ, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ta nghe thửi xem, là ta ở trên giường tốt hơn hay là hắn càng thỏa mãn ngươi hơn a?”
Tử Ngộ không ngờ được hắn lại nghĩ mình bỉ ổi như vậy, dù kiếm chế tốt thế nào, lúc này cũng tức giận đến tái cả mặt. Hắn vừa muốn mở miệng nói, cổ áo lại bị Vân Ngọc túm chặt. Tử Ngộ có chút khó thở, thân thể không tự chủ được liền bắt đầu giãy dụa, muốn thoát ra khỏi Vân Ngọc.
Vân Ngọc sớm bị lửa giận làm cho mê muội, thấy Tử Ngộ vô ý thức mà ra sức giãy dụa, lực đạo trên tay không khỏi gia tăng. Hắn dùng sức một chút, xé rách y phục của Tử Ngộ.
Thân hình vốn trắng nõn, trơn mềm giờ lại trải đầy những vết thương. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khối thân thể ấy, làm nó phát ra một thứ mùi vị mê người, kỳ dị.
Vân Ngọc chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên nóng rực, thứ gì đó trong cơ thể thế nhưng đứng thẳng lên. Một tay hắn vẫn túm chặt lấy vạt áo đã bị xé rách của Tử Ngộ, tay kia không tự chủ được chậm rãi sờ lên ngực hắn.
Tử Ngộ kinh hãi, lớn tiếng nói: “Vân Ngọc, ngươi mau buông tay, ngươi muốn làm gì a?”
Vân Ngọc giương mắt nhìn một chút khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch của Tử Ngộ, trong mắt tràn đầy ***, đột nhiên tà mị (không đứng đắn) cười: “Ta muốn ngươi thửi một lần nữa, để xem là ta làm tốt hay là hắn làm tốt!”
Hắn còn chưa dứt lời, đã một tay đẩy ngã Tử Ngộ. Tử Ngộ không kịp đề phòng, cả người ngả về phía sau, té thật mạnh xuống đất, cái gáy đập vào chân ghế dựa đặt trước cửa sổ, trước mắt sao kim ứa ra.
Hắn bất chấp cả đầu choáng váng, hai tay vô ý thức bảo vệ bụng, miệng mở lớn, tựa hồ muốn nói gì đó, rồi lại đột nhiên hoảng sợ mà trừng lớn mắt: Mình không nói được! Hai mắt Vân Ngọc đỏ au, xoay người nhào tới, giật lại hai tay hắn đặt ở bụng, liền muốn đè tới.
Ai biết hai tay bị kéo xuống của Tử Ngộ lại đưa xuống che bụng. Vân Ngọc thấy vậy giận dữ, hai tay bắt lấy cổ tay của Tử Ngộ. Hắn mạnh tay một chút, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, hai tay của Tử Ngộ liền buông lỏng ra.
Thu Tử Ngộ lo lắng, bất chấp đau đớn, liều mạng giơ lên hai cánh tay cố sức bảo vệ bụng, môi liên tục mấp máy, nhưng khổ nỗi lại không thể nói ra. Hắn không biết tại sao mình đột nhiên lại không nói được, nhưng vẫn đang cố gắng. Ánh mắt hắn cầu xin nhìn hướng Vân Ngọc, mong hắn có thể thương tiếc nửa phần, buông tha cho hắn…buông tha cho hài tử…
Vân Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn hạ thân hắn, thấy hai cổ tay hắn đã bị bẻ gãy mà vẫn còn cố chấp, cười nhạt vài tiếng. Hai tay hắn dùng sức liền bẻ gãy xương vai của Tử Ngộ. Tử ngộ đau đến trước mắt đều biến thành màu đen, hai cánh tay không dùng được lực, mềm rũ trên mặt đất. Trong lòng hắn hiểu được kiếp nạn này sợ rằng khó tránh khỏi, thân thể vô lực mà nằm xuống.
Vân Ngọc liếc mắt nhìn bụng hắn, không hiểu tại sao Thu Tử Ngộ luôn muốn bảo vệ bụng. Trong đầu hắn không hiểu sao lại hiện lên một ý niệm tàn nhẫn. Hai đầu gối đưa về phía trước, hắn mạnh quỳ gối lên trên bụng của Tử Ngộ, hung hăng đè xuống phía dưới. Cả người Tử Ngộ co quắp, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi ngất đi.
Vân Ngọc giống như còn cảm thấy chưa đủ, quăng hắn một bạt tai: “Giả chết a? Ngươi thích sống như vậy, giờ sao lại muốn chết lúc này a? Ngươi che bụng làm cái gì? Ta muốn thượng ngươi, ngươi che bụng thì có thể ngăn được ta sao? Hay là phía dưới của ngươi hư không, khó chịu nên che bụng ra vẻ? Hừ, thì ra Triệu Hi cũng không thỏa mãn được ngươi a!”
Hắn phát hiện quỳ gối trên bụng hoàn toàn không làm được gì, lúc này mới hạ đầu gối xuống. Một tay hắn mò lấy ngọc hành hư nhuyễn của Tử Ngộ, hung hăng sờ. Tử Ngộ trong lúc hôn mê không tự chủ được mà khẽ run lên. Vân Ngọc hắc hắc cười ra tiếng, lấy ra thứ gì đó của mình đã cứng rắn đến có chút đau đớn, quen thuộc mà cắm vào trong cơ thể của Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ bị một trận đau đớn kịch liệt làm cho tỉnh lại, dưới bụng cảm thấy từng cơn trụy đau làm hắn thất kinh: Hài tử…Hài tử… Hắn vô ý thức muốn đẩy ra Vân Ngọc đang ở trên người hắn ra sức vận động. Đau nhức từ cánh tay truyền đến, cố gắng cử động một chút cũng vô ích, cánh tay hắn đều đã bị bẻ gãy…Hai mắt Tử Ngộ càng ngày càng u tối, dần dần ánh mắt đã tan rã.
Dần dần, Tử Ngộ có thể rõ ràng cảm giác được hạ thể đang chậm rãi chảy ra thứ chất lỏng nồng đậm. Cứ như thân thể của mình bị nứt ra, thứ chất lỏng kia cứ cuồn cuộn không ngừng mà chảy ra phía ngoài. Đôi mắt hắn thất thần nhìn lên cao, liền thấy được trăng tròn ngoài cửa sổ: Nguyệt nhi a…tối nay…ngươi có thể phù hộ cho hài tử của ta đừng rời bỏ ta đi có được không? Dù ta có phạm vào muôn vàn tội lỗi, tạo ra bao tội nghiệt, hài tử vẫn vô tội a! Hắn còn chưa lớn lên, hắn còn chưa được trông thấy thế giới này a! Hắn không thể chết, lại càng không thể chết dưới tay chính thân sinh phụ thân…Vân Ngọc, ngươi mau xuống đi…ngươi sẽ làm hài tử bị thương mất…Hài tử sẽ chết mất…Hài tử…là thân sinh cốt nhục của ngươi a…Ngươi có nghe thấy được tiếng khóc của hắn không? Vân Ngọc…hài tử đang khóc…hắn đang khóc…Hài tử… Bảo bối…
Cúc huyệt có máu làm trơn, làm Vân Ngọc càng thêm thư thích mà vận động, khoái cảm cứ thế mà dâng trào. Đột nhiên hắn cảm giác được có một luồng chất lỏng tuôn ra, áp bách thịt côn. Âm hành của Vân Ngọc liền yếu đuối xoay mình, co rụt lại. Hắn gầm lên một tiếng, mạnh bắn ra, thân thể trong nháy mắt như mất đi toàn bộ khí lực, nhu nhược mà ghé vào trên người Tử Ngộ.
Trên ngực Tử Ngộ yếu ớt mà phập phồng. Vân Ngọc có thể cảm thụ được thân thể mềm mại của hắn thật câu hồn. Dù hắn có không nhìn, cũng có thể bị thân thể này dụ dỗ. Âm hành phía dưới đã rút ra không ngờ lại chậm rãi lớn mạnh lên, hắn không khỏi lại hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Triệu Hi có thể thỏa mãn được ngươi như vậy không?” Hắn dùng lực một chút cắm sâu vào trong thân thể của Tử Ngộ, nhịn không được liền bắt đầu co rút lên.
Hai mắt của Tử Ngộ từ lâu đã mất đi thần thái. Ánh trăng cũng không chiếu tới được trong ánh mắt của hắn, sắc mặt dưới ánh trăng trắng bệch như quỷ, hơi thở yếu ớt như tơ, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Hắn đã vô lực chống đỡ, chỉ yếu đuối nằm trên mặt đất, cả người tựa như đã chết, vẫn không nhúc nhích.
Lần thứ hai Vân Ngọc cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh liền đến cao trào. Hắn lại gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra, rút ra âm hành đã hư nhuyễn, lăn qua một bên, nằm trên mặt đất thở gấp: “Quả nhiên thực thoải mái!”
Tử Ngộ rõ ràng cảm thấy được chất lỏng tuôn ra phía dưới đã thấm ướt hai chân. Hắn muốn động đậy, nhưng thế nào cũng không động đậy được. Miệng hắn mở to, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được. Tuyệt vọng cùng bi thương trong nháy mắt dâng lên: Hài tử…sợ là không giữ được mất…Nhưng trong lòng hắn vẫn còn kỳ vọng, sử dụng một tia khí lực cuối cùng, quay đầu nhìn phía Vân Ngọc: Cứu…cứu hài tử a…Vân Ngọc, hắn là cốt nhục của ngươi a! Mau cứu hắn đi! Van cầu ngươi! Cứu hắn a! Vân Ngọc…
Vân Ngọc ngửa mặt lên trời, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi chốc lát mới chậm rãi ngồi dậy. Hắn cũng không đi xem hạ thân của Tử Ngộ, chỉ lăng lăng mà nhìn ngực Tử Ngộ yếu ớt phập phồng. Hắn cảm giác tiểu huynh đệ phía dưới dường như lại muốn ngẩng đầu, không khỏi cáu giận nói: “Ngươi luôn câu dẫn ta! Sao nào? Ta so với tên Triệu Hi kia, ai có thể khiến ngươi thỏa mãn hơn a?”
Tử Ngộ rốt cục từ bỏ rồi; ánh mắt dại ra, ngơ ngác nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ: Ngươi lên cao như vậy để làm gì a? Ta vốn tưởng rằng ngươi rất công bằng a. Nhưng thì ra, ngươi chẳng thấy được gì cả…Ngươi thật không có mắt! Ngươi chẳng biết gì là thế sự nhân gian cả! Ngươi chỉ phù hộ những gia đình hạnh phúc, hòa thuận…Còn như ta đây…một kẻ dơ bẩn như vậy…ngươi nhất định rất khinh thường ta a! Ngay cả hài tử của ta…Hài tử của ta…Hắn có tội tình gì a?
Trên bầu trời bỗng nhiên có một đám mây đen bay tới, che khuất một phần trăng sáng, trong phòng nhất thời tối sầm lại.
Đột nhiên mơ hồ truyền đến năm tiếng canh vang. Trời sáng mau quá…Vân Ngọc nghe được tiếng canh liền đứng dậy. Hắn nhìn một chút Thu Tử Ngộ nằm trên mặt đất chật vật đến cực điểm, trong lòng bỗng có vài phần thương tiếc. (cái tên lòng lang dạ sói này!!) Nhưng rất nhanh hắn liền áp chế ý niệm này trong đầu, phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, thoáng cái biết mất trong bóng đêm.
Tử Ngộ vẫn nằm im như cũ, toàn bộ thân thể trần trụi, dưới bóng đêm tối đen càng trắng bệch đến quỷ dị. Máu vẫn đang không ngừng tuôn ra dưới hạ thể. Hai tay bị bẻ gãy hoàn toàn không có khí lực. Tử Ngộ không hề cảm giác được đau đớn, toàn tâm đều tập trung đến bụng: Hài tử, cha chỉ có ngươi a…Ngươi là hảo hài tử…Ngươi đừng rời cha mà đi…Đừng bỏ lại cha…Hài tử…
Một trận đau đớn như xé rách truyền tới ngực, thân thể chịu không nổi, nhanh chóng co rút. Khẩn cầu cuối cùng của Tử Ngộ cuối cùng biến thành bọt nước…Một đoàn huyết nhục phá vỡ huyệt khẩu mà rơi xuống…Hài tử…
Giữa bầu trời đêm, đột nhiên có một đám mây đen bay tới, che khuất ánh trăng. Bốn phía đều tối như mực, giơ tay lên không thấy được năm ngón tay. Ánh mắt của Tử Ngộ hoàn toàn tan rã: Hài tử…đã mất…Sao ta lại vẫn…còn sống? Ta còn sống để làm gì? Hài tử của ta…bảo bối của ta…ngươi còn ở bên cha không? Ngươi đang khóc sao? Đừng đi…nghìn vạn lần đừng đi…Cha sẽ đi tìm ngươi, đừng rời đi! Cha không nỡ bỏ ngươi…cha sao có thể để ngươi ra đi một mình được…Cha…tới đây…
Hai mắt Tử Ngộ chậm rãi nhắm lại, giống như không bao giờ muốn mở ra nữa…Toàn thân dần dần lạnh như băng, ý thức bồng bềnh như ở trên không trung. Dường như hắn nghe thấy tiếng khóc nỉ non của hài tử…Trong lòng Tử Ngộ vui vẻ, vội chạy hướng nơi tiếng khóc truyền đến. Đó nhất định là hài tử mà ta vừa mất đi…Hắn vẫn còn đó…hắn vẫn chưa rời đi…Hắn đang đợi ta, đợi ta tới ôm hắn, hôn hắn. Hài tử của ta…cha đã tới, cha đến ôm ngươi một cái, hôn ngươi…Đừng đi, bảo bối ngoan của ta, chờ cha qua đó tìm được ngươi, cha con chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa…
Canh năm đã qua, bầu trời ngoài cửa sổ dần dần trở nên mờ mịt. Trăng tròn bị mây đen che khuất, giống như đang hổ thẹn, chẳng dám lộ mặt, lén lút theo ánh bình minh xuất hiện mà rời khỏi không trung.
Đêm đi bình minh lại đến, chim chóc bay lên đầu cành, vạn vật từ giấc ngủ say bắt đầu tỉnh lại. Buổi sáng thật tươi mát, tất cả đều tràn ngập sức sống. Ngoại trừ ánh trăng lạnh lẽo cùng đám mây đen kia, chẳng ai trông thấy màn kịch bi thảm đêm qua.
—–
Dục: Đây là chương ta nghĩ ngược nhất, tội nghiệp tiểu Ngộ. Tên Vân Ngọc đáng chết này! *đạp đạp*
Thu Tử Ngộ có thông minh đến đâu, cũng không đoán ra Vân Ngọc dĩ nhiên lại nói ra lời như vậy. Chính mình từ lâu không còn thanh danh gì thì cũng đã rồi. Nhưng Triệu đại nhân dẫu sao cũng là người tốt, sao hắn có thể tùy ý phỉ báng như vậy!
Hắn hơi giận tái mặt, nói: “Vân tướng quân, “kính nhân người nhân hằng kính chi” (câu này ý nói kính trọng người thì người mới kính trọng ta). Ngươi nói ta như vậy thì cũng thôi, dẫu sao Thu Tử Ngộ đều đã thân bại danh liệt, có thêm một cái tội danh cũng chẳng hề gì…Nhưng Triệu đại nhân là một người quang minh chính đại, sao ngươi có thể sỉ nhục thanh danh của hắn?”
Vân Ngọc không ngờ hắn cư nhiên vì Triệu Hi mà giận dữ giáo huấn mình, cơn giận càng lớn: “Ngươi thật là tự mình hiểu mình a, biết mình thấp hèn vô sỉ như vật…Lúc trước câu dẫn ta giao hoan cùng ngươi, giờ lại đi câu dẫn Triệu Hi sao?”
Tử Ngộ đột nhiên nghĩ trong lòng mỏi mệt vô cùng, trong lời nói không tự chủ được liền mang thêm vài phần gay gắt: “Vân tướng quân, nói đến chuyện trước kia giữa hai chúng ta, nếu không phải Vân tướng quân vì báo thù mà giả bộ thân thiết với ta, thì ngay cả trong lòng Tử Ngộ có ý đi chăng nữa cũng sẽ không vô liêm sỉ mà đến làm phiền tướng quân a!”
Vân Ngọc giận dữ: “Ý ngươi nói là ta vô liêm sỉ sao?”
Thu Tử Ngộ nhìn nét mặt của hắn, biết mình chọc giận hắn, âm thầm hối hận: Ta làm sao vậy? Nói ra việc này có ích gì a? Nếu hắn giận, đánh ta thì cũng thôi, chỉ sợ không cẩn thận làm hài tử bị thương a…Vì hài tử có gì không nhịn được chứ?
Nét mặt hắn phút chốc thay đổi, hơi cúi người nói: “Vân tướng quân xin bớt giận, là ta nói sai rồi. Đều là Thu Tử Ngộ hạ lưu vô sỉ, làm phiền tướng quân…Trước đây Tử Ngộ có nhiều đắc tội, mong rằng tướng quân đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân này, bỏ qua cho ta a. Đừng dằn vặt ta nữa…” Hắn vì hài tử trong bụng mà nhân nhượng Vân Ngọc.
Đáng tiếc, cơn giận của Vân Ngọc đều không phải đơn giản là có thể dập tắt. Chỉ nghe hắn cười nhạt mấy tiếng, mở miệng nói: “Ngươi không cần phải nói trái ý mình như vậy. Lúc trước đúng là ta đến giao hảo với ngươi trước, nhưng là do ngươi tự nguyện ở phía dưới a. Ta dằn vặt ngươi? Ta nhớ lần đầu tiên làm xong việc kia, ngươi phải nằm ở trên giường suốt hai ngày không dậy được…Thế nào, ngươi nhớ nhung cái loại cảm giác đó sao? Lúc ở trong lao, không tìm được ta, ngươi liền đi tìm Triệu Hi sao? Triệu Hi có từng thỏa mãn ngươi không? Coi ngươi luôn miệng bảo vệ thanh danh cho hắn, chắc hẳn ngươi vì hắn động tâm rồi a! Không biết bản lãnh của hắn lúc trên giường cao siêu như thế nào, mà lại dễ dàng chiếm được tâm kẻ tiện nhân như ngươi a!” (Vân Ngọc, ngươi đáng chết vạn lần!!)
Hắn đột nhiên quan sát Tử Ngộ từ trên xuống dưới một phen, trong mắt tràn đầy ***. Hắn tiến lên, nắm lấy áo Tử Ngộ, lạnh lùng nói: “Ngươi nói ta nghe thửi xem, là ta ở trên giường tốt hơn hay là hắn càng thỏa mãn ngươi hơn a?”
Tử Ngộ không ngờ được hắn lại nghĩ mình bỉ ổi như vậy, dù kiếm chế tốt thế nào, lúc này cũng tức giận đến tái cả mặt. Hắn vừa muốn mở miệng nói, cổ áo lại bị Vân Ngọc túm chặt. Tử Ngộ có chút khó thở, thân thể không tự chủ được liền bắt đầu giãy dụa, muốn thoát ra khỏi Vân Ngọc.
Vân Ngọc sớm bị lửa giận làm cho mê muội, thấy Tử Ngộ vô ý thức mà ra sức giãy dụa, lực đạo trên tay không khỏi gia tăng. Hắn dùng sức một chút, xé rách y phục của Tử Ngộ.
Thân hình vốn trắng nõn, trơn mềm giờ lại trải đầy những vết thương. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khối thân thể ấy, làm nó phát ra một thứ mùi vị mê người, kỳ dị.
Vân Ngọc chỉ cảm thấy bụng dưới đột nhiên nóng rực, thứ gì đó trong cơ thể thế nhưng đứng thẳng lên. Một tay hắn vẫn túm chặt lấy vạt áo đã bị xé rách của Tử Ngộ, tay kia không tự chủ được chậm rãi sờ lên ngực hắn.
Tử Ngộ kinh hãi, lớn tiếng nói: “Vân Ngọc, ngươi mau buông tay, ngươi muốn làm gì a?”
Vân Ngọc giương mắt nhìn một chút khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch của Tử Ngộ, trong mắt tràn đầy ***, đột nhiên tà mị (không đứng đắn) cười: “Ta muốn ngươi thửi một lần nữa, để xem là ta làm tốt hay là hắn làm tốt!”
Hắn còn chưa dứt lời, đã một tay đẩy ngã Tử Ngộ. Tử Ngộ không kịp đề phòng, cả người ngả về phía sau, té thật mạnh xuống đất, cái gáy đập vào chân ghế dựa đặt trước cửa sổ, trước mắt sao kim ứa ra.
Hắn bất chấp cả đầu choáng váng, hai tay vô ý thức bảo vệ bụng, miệng mở lớn, tựa hồ muốn nói gì đó, rồi lại đột nhiên hoảng sợ mà trừng lớn mắt: Mình không nói được! Hai mắt Vân Ngọc đỏ au, xoay người nhào tới, giật lại hai tay hắn đặt ở bụng, liền muốn đè tới.
Ai biết hai tay bị kéo xuống của Tử Ngộ lại đưa xuống che bụng. Vân Ngọc thấy vậy giận dữ, hai tay bắt lấy cổ tay của Tử Ngộ. Hắn mạnh tay một chút, chỉ nghe răng rắc hai tiếng, hai tay của Tử Ngộ liền buông lỏng ra.
Thu Tử Ngộ lo lắng, bất chấp đau đớn, liều mạng giơ lên hai cánh tay cố sức bảo vệ bụng, môi liên tục mấp máy, nhưng khổ nỗi lại không thể nói ra. Hắn không biết tại sao mình đột nhiên lại không nói được, nhưng vẫn đang cố gắng. Ánh mắt hắn cầu xin nhìn hướng Vân Ngọc, mong hắn có thể thương tiếc nửa phần, buông tha cho hắn…buông tha cho hài tử…
Vân Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn hạ thân hắn, thấy hai cổ tay hắn đã bị bẻ gãy mà vẫn còn cố chấp, cười nhạt vài tiếng. Hai tay hắn dùng sức liền bẻ gãy xương vai của Tử Ngộ. Tử ngộ đau đến trước mắt đều biến thành màu đen, hai cánh tay không dùng được lực, mềm rũ trên mặt đất. Trong lòng hắn hiểu được kiếp nạn này sợ rằng khó tránh khỏi, thân thể vô lực mà nằm xuống.
Vân Ngọc liếc mắt nhìn bụng hắn, không hiểu tại sao Thu Tử Ngộ luôn muốn bảo vệ bụng. Trong đầu hắn không hiểu sao lại hiện lên một ý niệm tàn nhẫn. Hai đầu gối đưa về phía trước, hắn mạnh quỳ gối lên trên bụng của Tử Ngộ, hung hăng đè xuống phía dưới. Cả người Tử Ngộ co quắp, nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi ngất đi.
Vân Ngọc giống như còn cảm thấy chưa đủ, quăng hắn một bạt tai: “Giả chết a? Ngươi thích sống như vậy, giờ sao lại muốn chết lúc này a? Ngươi che bụng làm cái gì? Ta muốn thượng ngươi, ngươi che bụng thì có thể ngăn được ta sao? Hay là phía dưới của ngươi hư không, khó chịu nên che bụng ra vẻ? Hừ, thì ra Triệu Hi cũng không thỏa mãn được ngươi a!”
Hắn phát hiện quỳ gối trên bụng hoàn toàn không làm được gì, lúc này mới hạ đầu gối xuống. Một tay hắn mò lấy ngọc hành hư nhuyễn của Tử Ngộ, hung hăng sờ. Tử Ngộ trong lúc hôn mê không tự chủ được mà khẽ run lên. Vân Ngọc hắc hắc cười ra tiếng, lấy ra thứ gì đó của mình đã cứng rắn đến có chút đau đớn, quen thuộc mà cắm vào trong cơ thể của Tử Ngộ.
Thu Tử Ngộ bị một trận đau đớn kịch liệt làm cho tỉnh lại, dưới bụng cảm thấy từng cơn trụy đau làm hắn thất kinh: Hài tử…Hài tử… Hắn vô ý thức muốn đẩy ra Vân Ngọc đang ở trên người hắn ra sức vận động. Đau nhức từ cánh tay truyền đến, cố gắng cử động một chút cũng vô ích, cánh tay hắn đều đã bị bẻ gãy…Hai mắt Tử Ngộ càng ngày càng u tối, dần dần ánh mắt đã tan rã.
Dần dần, Tử Ngộ có thể rõ ràng cảm giác được hạ thể đang chậm rãi chảy ra thứ chất lỏng nồng đậm. Cứ như thân thể của mình bị nứt ra, thứ chất lỏng kia cứ cuồn cuộn không ngừng mà chảy ra phía ngoài. Đôi mắt hắn thất thần nhìn lên cao, liền thấy được trăng tròn ngoài cửa sổ: Nguyệt nhi a…tối nay…ngươi có thể phù hộ cho hài tử của ta đừng rời bỏ ta đi có được không? Dù ta có phạm vào muôn vàn tội lỗi, tạo ra bao tội nghiệt, hài tử vẫn vô tội a! Hắn còn chưa lớn lên, hắn còn chưa được trông thấy thế giới này a! Hắn không thể chết, lại càng không thể chết dưới tay chính thân sinh phụ thân…Vân Ngọc, ngươi mau xuống đi…ngươi sẽ làm hài tử bị thương mất…Hài tử sẽ chết mất…Hài tử…là thân sinh cốt nhục của ngươi a…Ngươi có nghe thấy được tiếng khóc của hắn không? Vân Ngọc…hài tử đang khóc…hắn đang khóc…Hài tử… Bảo bối…
Cúc huyệt có máu làm trơn, làm Vân Ngọc càng thêm thư thích mà vận động, khoái cảm cứ thế mà dâng trào. Đột nhiên hắn cảm giác được có một luồng chất lỏng tuôn ra, áp bách thịt côn. Âm hành của Vân Ngọc liền yếu đuối xoay mình, co rụt lại. Hắn gầm lên một tiếng, mạnh bắn ra, thân thể trong nháy mắt như mất đi toàn bộ khí lực, nhu nhược mà ghé vào trên người Tử Ngộ.
Trên ngực Tử Ngộ yếu ớt mà phập phồng. Vân Ngọc có thể cảm thụ được thân thể mềm mại của hắn thật câu hồn. Dù hắn có không nhìn, cũng có thể bị thân thể này dụ dỗ. Âm hành phía dưới đã rút ra không ngờ lại chậm rãi lớn mạnh lên, hắn không khỏi lại hưng phấn, lẩm bẩm nói: “Triệu Hi có thể thỏa mãn được ngươi như vậy không?” Hắn dùng lực một chút cắm sâu vào trong thân thể của Tử Ngộ, nhịn không được liền bắt đầu co rút lên.
Hai mắt của Tử Ngộ từ lâu đã mất đi thần thái. Ánh trăng cũng không chiếu tới được trong ánh mắt của hắn, sắc mặt dưới ánh trăng trắng bệch như quỷ, hơi thở yếu ớt như tơ, nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Hắn đã vô lực chống đỡ, chỉ yếu đuối nằm trên mặt đất, cả người tựa như đã chết, vẫn không nhúc nhích.
Lần thứ hai Vân Ngọc cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh liền đến cao trào. Hắn lại gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra, rút ra âm hành đã hư nhuyễn, lăn qua một bên, nằm trên mặt đất thở gấp: “Quả nhiên thực thoải mái!”
Tử Ngộ rõ ràng cảm thấy được chất lỏng tuôn ra phía dưới đã thấm ướt hai chân. Hắn muốn động đậy, nhưng thế nào cũng không động đậy được. Miệng hắn mở to, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra được. Tuyệt vọng cùng bi thương trong nháy mắt dâng lên: Hài tử…sợ là không giữ được mất…Nhưng trong lòng hắn vẫn còn kỳ vọng, sử dụng một tia khí lực cuối cùng, quay đầu nhìn phía Vân Ngọc: Cứu…cứu hài tử a…Vân Ngọc, hắn là cốt nhục của ngươi a! Mau cứu hắn đi! Van cầu ngươi! Cứu hắn a! Vân Ngọc…
Vân Ngọc ngửa mặt lên trời, nằm trên mặt đất nghỉ ngơi chốc lát mới chậm rãi ngồi dậy. Hắn cũng không đi xem hạ thân của Tử Ngộ, chỉ lăng lăng mà nhìn ngực Tử Ngộ yếu ớt phập phồng. Hắn cảm giác tiểu huynh đệ phía dưới dường như lại muốn ngẩng đầu, không khỏi cáu giận nói: “Ngươi luôn câu dẫn ta! Sao nào? Ta so với tên Triệu Hi kia, ai có thể khiến ngươi thỏa mãn hơn a?”
Tử Ngộ rốt cục từ bỏ rồi; ánh mắt dại ra, ngơ ngác nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ: Ngươi lên cao như vậy để làm gì a? Ta vốn tưởng rằng ngươi rất công bằng a. Nhưng thì ra, ngươi chẳng thấy được gì cả…Ngươi thật không có mắt! Ngươi chẳng biết gì là thế sự nhân gian cả! Ngươi chỉ phù hộ những gia đình hạnh phúc, hòa thuận…Còn như ta đây…một kẻ dơ bẩn như vậy…ngươi nhất định rất khinh thường ta a! Ngay cả hài tử của ta…Hài tử của ta…Hắn có tội tình gì a?
Trên bầu trời bỗng nhiên có một đám mây đen bay tới, che khuất một phần trăng sáng, trong phòng nhất thời tối sầm lại.
Đột nhiên mơ hồ truyền đến năm tiếng canh vang. Trời sáng mau quá…Vân Ngọc nghe được tiếng canh liền đứng dậy. Hắn nhìn một chút Thu Tử Ngộ nằm trên mặt đất chật vật đến cực điểm, trong lòng bỗng có vài phần thương tiếc. (cái tên lòng lang dạ sói này!!) Nhưng rất nhanh hắn liền áp chế ý niệm này trong đầu, phi thân nhảy ra ngoài cửa sổ, thoáng cái biết mất trong bóng đêm.
Tử Ngộ vẫn nằm im như cũ, toàn bộ thân thể trần trụi, dưới bóng đêm tối đen càng trắng bệch đến quỷ dị. Máu vẫn đang không ngừng tuôn ra dưới hạ thể. Hai tay bị bẻ gãy hoàn toàn không có khí lực. Tử Ngộ không hề cảm giác được đau đớn, toàn tâm đều tập trung đến bụng: Hài tử, cha chỉ có ngươi a…Ngươi là hảo hài tử…Ngươi đừng rời cha mà đi…Đừng bỏ lại cha…Hài tử…
Một trận đau đớn như xé rách truyền tới ngực, thân thể chịu không nổi, nhanh chóng co rút. Khẩn cầu cuối cùng của Tử Ngộ cuối cùng biến thành bọt nước…Một đoàn huyết nhục phá vỡ huyệt khẩu mà rơi xuống…Hài tử…
Giữa bầu trời đêm, đột nhiên có một đám mây đen bay tới, che khuất ánh trăng. Bốn phía đều tối như mực, giơ tay lên không thấy được năm ngón tay. Ánh mắt của Tử Ngộ hoàn toàn tan rã: Hài tử…đã mất…Sao ta lại vẫn…còn sống? Ta còn sống để làm gì? Hài tử của ta…bảo bối của ta…ngươi còn ở bên cha không? Ngươi đang khóc sao? Đừng đi…nghìn vạn lần đừng đi…Cha sẽ đi tìm ngươi, đừng rời đi! Cha không nỡ bỏ ngươi…cha sao có thể để ngươi ra đi một mình được…Cha…tới đây…
Hai mắt Tử Ngộ chậm rãi nhắm lại, giống như không bao giờ muốn mở ra nữa…Toàn thân dần dần lạnh như băng, ý thức bồng bềnh như ở trên không trung. Dường như hắn nghe thấy tiếng khóc nỉ non của hài tử…Trong lòng Tử Ngộ vui vẻ, vội chạy hướng nơi tiếng khóc truyền đến. Đó nhất định là hài tử mà ta vừa mất đi…Hắn vẫn còn đó…hắn vẫn chưa rời đi…Hắn đang đợi ta, đợi ta tới ôm hắn, hôn hắn. Hài tử của ta…cha đã tới, cha đến ôm ngươi một cái, hôn ngươi…Đừng đi, bảo bối ngoan của ta, chờ cha qua đó tìm được ngươi, cha con chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa…
Canh năm đã qua, bầu trời ngoài cửa sổ dần dần trở nên mờ mịt. Trăng tròn bị mây đen che khuất, giống như đang hổ thẹn, chẳng dám lộ mặt, lén lút theo ánh bình minh xuất hiện mà rời khỏi không trung.
Đêm đi bình minh lại đến, chim chóc bay lên đầu cành, vạn vật từ giấc ngủ say bắt đầu tỉnh lại. Buổi sáng thật tươi mát, tất cả đều tràn ngập sức sống. Ngoại trừ ánh trăng lạnh lẽo cùng đám mây đen kia, chẳng ai trông thấy màn kịch bi thảm đêm qua.
—–
Dục: Đây là chương ta nghĩ ngược nhất, tội nghiệp tiểu Ngộ. Tên Vân Ngọc đáng chết này! *đạp đạp*