Cô định ra trạm xe bắt xe về nhưng bỗng dưng lại có hứng thú đi bộ. Và thế là cô vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Đến bây giờ cô mới ý thức được những cơn đau liên tục xảy đến trong những ngày qua. Cô thắc mắc không biết lý do vì sao nó lại như vậy. Cứ tưởng sẽ 1-2 ngày rồi hết. Nhưng nó cứ kéo dài, không những thế lại còn càng ngày càng đau. Đang suy nghĩ mông lung thì cơn đau lại ập đến. Đúng là nhắc đến tào tháo, tào tháo đến luôn. Nhưng mà lần đau này đau hơn mọi lần. Vì thế cô không chịu được, đầu óc choáng váng, cảnh vật xung quanh tối sầm lại. Cô ngất lịm đi giữa đường. Đáng tiếc là giờ này rất ít người đi qua con đường cô đang đi. Thế nên cũng không ai biết là cô đang ngất cả...
Nhưng trong cái rủi lại có cái may. Hôm nay Nguyên Kỳ - bạn anh dở chứng đi đường này về với mục đích ngắm cảnh, vả lại nếu về sớm lại bị mẹ bắt đi cắm cơm, chuẩn bị bát đũa, quét nhà...bla bla... Thà về muộn một tẹo còn hơn, lúc đó mẹ Kỳ cũng đã làm việc nhà xong, đỡ bị sai vặt -_- Bởi đường về nhà Kỳ về vốn là đường khác mà. Đang ngân nga ca khúc điên khùng nhất quả đất thì chợt thấy cô ngất bên đường. Kỳ giật mình, suýt lộn ngược cái xe. Dựng xe lại, Kỳ vội chạy đến. Vì là bạn anh, nên Kỳ thỉnh thoảng cũng gặp cô nên cũng quen biết.
- Nè bạn... ờ, bạn gì ý nhỉ... ờ... ờ. À, là Bằng hả, à không Hằng chứ, à đâu... (haizz, giờ mà còn rảnh rỗi lục lọi ký ức trong cái óc bã đậu ấy ra TT__TT)
1s
2s
3s
4s
...
29s
30s
- A, là Băng, bạn gái của thằng Thiên. Mà sao bạn gái nó lại ngủ giữa đường ấy nhỉ? Nó đâu? Nè nè, dậy đi, đây không phải chỗ ngủ đâu! (*té ngửa* haizz, tác giả đây xin bái phục cái đầu óc của ông Kỳ đó |||-_-)
Bỗng có một ông già đạp xe qua đó. Thấy Kỳ cứ ngồi đơ ra trong khi cô đang ngất xỉu, ông giục:
- Nè, cậu kia, làm bạn trai mà còn chẳng bằng người dưng, thấy bạn gái xỉu ra đấy mà cứ đơ đơ ra thế hả? Mau đưa cô bé vào bện viện đi!
Đến bây giờ cái đầu của Kỳ mới lưu thông. Kỳ cảm ơn ông rối rít:
- Dạ cảm ơn ông, cảm ơn ông rất nhiều vì đã giúp cháu hiểu ra vấn đề ạ. Chào ông - Nói rồi bế cô lên xe đạp đi, bỏ lại ông già đằng sau, mặt đơ đơ, trong đầu hàng tá dấu hỏi, xém đâm xe đạp vào cột điện
Cuối cùng, Kỳ cũng đưa cô đến bệnh viện (phù, may quá)
Kỳ ngồi đợi ngoài hành lang khoảng 15’ thì bác sĩ bước ra...
- Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Lệ Băng?
- Cô ấy sao rồi bác sĩ? – Kỳ chạy lại hỏi
- Anh là bạn trai bệnh nhân sao?
- Ờ.. ờ không, chỉ là bạn bình thường thôi
- Bệnh nhân bị bệnh máu trắng giai đoạn 2, nhưng lại có biểu hiện của giai đoạn cuối. Cho nên bây giờ phẫu thuật ghép tủy không thể thực hiện được nữa. Chắc là do bệnh nhân và gia đình quá chủ quan nên dẫn đến hậu quả này. Bệnh nhân chỉ có thể sống khoảng 3 tháng nữa thôi. Cậu hãy nhắc gia đình bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lí.
- Dạ... dạ, cảm ơn bác sĩ – Kỳ bất ngờ, run run nói
- Cậu đừng nên để cho bệnh nhân bị sock, khi nào bệnh nhân khá lên một chút thì hãy nói. Bệnh nhân tỉnh lại, có thể xuất viện luôn. Chúng tôi sẽ kê thuốc để kéo dài thời gian sống sót của bệnh nhân
- Vâng... vâng
Nói rồi vị bác sĩ bước đi
Đứng trong phóng, cô cũng không kém gì Kỳ mà còn sock hơn. Cô ngã khuỵu xuống, sống mũi cay cay, nước mắt rưng rưng rồi rớt xuống. Lúc nãy tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cô uể oải ra ngoài xem ai đã đưa mình đến đây. Đang định mở cửa phòng thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện này.
“Tại sao, tại sao, mình bị máu trắng sao? Không thể nào, mình còn chưa làm được gì cả, còn chưa bước qua một nửa cuộc đời. Mình phải ăn nói sao với mọi người đây. Ba cũng đã mất vì căn bệnh này. Chẳng lẽ đây là di truyền sao? Ông trời ơi, ông hãy trả lời con đi, thế này là thế nào? Chẳng lẽ ông để con ra nông nỗi này sao? Con còn chưa thực hiện hoài bão của bản thân mà. Con ghét bệnh máu trắng, con hận nó, nó đã cướp đi mạng sống của cha con và bây giờ lại đến lượt con sao?”
Nhưng trong cái rủi lại có cái may. Hôm nay Nguyên Kỳ - bạn anh dở chứng đi đường này về với mục đích ngắm cảnh, vả lại nếu về sớm lại bị mẹ bắt đi cắm cơm, chuẩn bị bát đũa, quét nhà...bla bla... Thà về muộn một tẹo còn hơn, lúc đó mẹ Kỳ cũng đã làm việc nhà xong, đỡ bị sai vặt -_- Bởi đường về nhà Kỳ về vốn là đường khác mà. Đang ngân nga ca khúc điên khùng nhất quả đất thì chợt thấy cô ngất bên đường. Kỳ giật mình, suýt lộn ngược cái xe. Dựng xe lại, Kỳ vội chạy đến. Vì là bạn anh, nên Kỳ thỉnh thoảng cũng gặp cô nên cũng quen biết.
- Nè bạn... ờ, bạn gì ý nhỉ... ờ... ờ. À, là Bằng hả, à không Hằng chứ, à đâu... (haizz, giờ mà còn rảnh rỗi lục lọi ký ức trong cái óc bã đậu ấy ra TT__TT)
1s
2s
3s
4s
...
29s
30s
- A, là Băng, bạn gái của thằng Thiên. Mà sao bạn gái nó lại ngủ giữa đường ấy nhỉ? Nó đâu? Nè nè, dậy đi, đây không phải chỗ ngủ đâu! (*té ngửa* haizz, tác giả đây xin bái phục cái đầu óc của ông Kỳ đó |||-_-)
Bỗng có một ông già đạp xe qua đó. Thấy Kỳ cứ ngồi đơ ra trong khi cô đang ngất xỉu, ông giục:
- Nè, cậu kia, làm bạn trai mà còn chẳng bằng người dưng, thấy bạn gái xỉu ra đấy mà cứ đơ đơ ra thế hả? Mau đưa cô bé vào bện viện đi!
Đến bây giờ cái đầu của Kỳ mới lưu thông. Kỳ cảm ơn ông rối rít:
- Dạ cảm ơn ông, cảm ơn ông rất nhiều vì đã giúp cháu hiểu ra vấn đề ạ. Chào ông - Nói rồi bế cô lên xe đạp đi, bỏ lại ông già đằng sau, mặt đơ đơ, trong đầu hàng tá dấu hỏi, xém đâm xe đạp vào cột điện
Cuối cùng, Kỳ cũng đưa cô đến bệnh viện (phù, may quá)
Kỳ ngồi đợi ngoài hành lang khoảng 15’ thì bác sĩ bước ra...
- Ai là người nhà của bệnh nhân Trần Lệ Băng?
- Cô ấy sao rồi bác sĩ? – Kỳ chạy lại hỏi
- Anh là bạn trai bệnh nhân sao?
- Ờ.. ờ không, chỉ là bạn bình thường thôi
- Bệnh nhân bị bệnh máu trắng giai đoạn 2, nhưng lại có biểu hiện của giai đoạn cuối. Cho nên bây giờ phẫu thuật ghép tủy không thể thực hiện được nữa. Chắc là do bệnh nhân và gia đình quá chủ quan nên dẫn đến hậu quả này. Bệnh nhân chỉ có thể sống khoảng 3 tháng nữa thôi. Cậu hãy nhắc gia đình bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lí.
- Dạ... dạ, cảm ơn bác sĩ – Kỳ bất ngờ, run run nói
- Cậu đừng nên để cho bệnh nhân bị sock, khi nào bệnh nhân khá lên một chút thì hãy nói. Bệnh nhân tỉnh lại, có thể xuất viện luôn. Chúng tôi sẽ kê thuốc để kéo dài thời gian sống sót của bệnh nhân
- Vâng... vâng
Nói rồi vị bác sĩ bước đi
Đứng trong phóng, cô cũng không kém gì Kỳ mà còn sock hơn. Cô ngã khuỵu xuống, sống mũi cay cay, nước mắt rưng rưng rồi rớt xuống. Lúc nãy tỉnh dậy, đập vào mắt cô là căn phòng trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cô uể oải ra ngoài xem ai đã đưa mình đến đây. Đang định mở cửa phòng thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện này.
“Tại sao, tại sao, mình bị máu trắng sao? Không thể nào, mình còn chưa làm được gì cả, còn chưa bước qua một nửa cuộc đời. Mình phải ăn nói sao với mọi người đây. Ba cũng đã mất vì căn bệnh này. Chẳng lẽ đây là di truyền sao? Ông trời ơi, ông hãy trả lời con đi, thế này là thế nào? Chẳng lẽ ông để con ra nông nỗi này sao? Con còn chưa thực hiện hoài bão của bản thân mà. Con ghét bệnh máu trắng, con hận nó, nó đã cướp đi mạng sống của cha con và bây giờ lại đến lượt con sao?”