Sáng hôm sau...
Cô bước xuống nhà với đôi mắt thâm tím, khuôn mặt gầy gò, tiều tuỵ. Bộ dạng cô bây giờ thật thảm hại
- Trời, con sao thế này, mẹ hỏi lại bảo không sao, con chủ quan quá đấy
"Vâng, bây giờ có muốn sửa cái tội ấy cũng đã quá muộn rồi" Cô nghĩ bụng, khẽ cười buồn
- Con đi học được không?
- Dạ được ạ!
- Thế học vừa thôi, đừng cố sức, mệt quá thì bảo Thiên nó đưa về nhé
- Dạ
Ăn cơm xong, cô chạy lên phòng, bôi vội chút phấn, che đi cái mặt xanh xao mình đang có
Ở trường...
- Xin lỗi cậu nha, dạo này mình bận quá, bỏ mặc cậu phải bắt xe về nhà - Anh cười cười, khẽ xoa cái đầu, trông thật dễ thương
Cô ngẩn người. Cái điệu bộ ấy anh đã làm bao nhiêu lần, nhưng cô lúc nào cũng phải say sưa trong cái vẻ đáng yêu ấy.
Vừa ngẩn người vừa hối hận. Cô cản thấy mình thật vô dụng, đương như khi anh đi với cô, cô cảm thấy như có một sự chênh lệch rất lớn. Anh luôn vô tư, thoải mái, nhưng cô thì thường buồn bã. Anh học giỏi, được bạn nè quý mến, còn cô, học cũng bình thường, bạn bè cũng không nhiều, bởi cô có cái tính trầm từ lâu, nên cũng không được chú ý đến lắm
Rồi bây giờ, nhìn lại điệu bộ anh lúc này, cô cảm thấy mình như một con sao chổi, mang bao điềm xấu đến cho người khác. Cô không nỡ nói ra sự thật, không muốn làm cho con người vô tư như anh phải mang những giọt nước mắt
Cô lại nghĩ đến mẹ cco. Bà đã tần tảo thay cha dạy dỗ coo nên người. Cố gắng lắm bà được làm thư kí phó giám đốc cho một công ti may nhỏ. Bao nhiêu sóng gió, khổ cực đều chà đạp lên tấm lưng nhỏ bé của người phụ nữ ấy. Vậy mà chỉ vì cái hành động của cô đã phá đi bao công sức của bà đã mất công nuôi cô khôn lớn
- Nè, sao cậu cứ đơ ra vậy?
- À không, không sao
- Hôm nay mình thấy cậu lạ lắm đó - Anh hơi nghi ngờ
- Không sao đâu
- Ừ, thế thôi vào lớp rồi, mình đi - Anh nắm lấy tay cô
Buổi học trôi qua cũng bình thường, nhưng đối với cô, nó thật ảm đạm. Cô vẫn cố ra vẻ bình thường, nhưng vẫn không qua được mắt anh
Cô bước xuống nhà với đôi mắt thâm tím, khuôn mặt gầy gò, tiều tuỵ. Bộ dạng cô bây giờ thật thảm hại
- Trời, con sao thế này, mẹ hỏi lại bảo không sao, con chủ quan quá đấy
"Vâng, bây giờ có muốn sửa cái tội ấy cũng đã quá muộn rồi" Cô nghĩ bụng, khẽ cười buồn
- Con đi học được không?
- Dạ được ạ!
- Thế học vừa thôi, đừng cố sức, mệt quá thì bảo Thiên nó đưa về nhé
- Dạ
Ăn cơm xong, cô chạy lên phòng, bôi vội chút phấn, che đi cái mặt xanh xao mình đang có
Ở trường...
- Xin lỗi cậu nha, dạo này mình bận quá, bỏ mặc cậu phải bắt xe về nhà - Anh cười cười, khẽ xoa cái đầu, trông thật dễ thương
Cô ngẩn người. Cái điệu bộ ấy anh đã làm bao nhiêu lần, nhưng cô lúc nào cũng phải say sưa trong cái vẻ đáng yêu ấy.
Vừa ngẩn người vừa hối hận. Cô cản thấy mình thật vô dụng, đương như khi anh đi với cô, cô cảm thấy như có một sự chênh lệch rất lớn. Anh luôn vô tư, thoải mái, nhưng cô thì thường buồn bã. Anh học giỏi, được bạn nè quý mến, còn cô, học cũng bình thường, bạn bè cũng không nhiều, bởi cô có cái tính trầm từ lâu, nên cũng không được chú ý đến lắm
Rồi bây giờ, nhìn lại điệu bộ anh lúc này, cô cảm thấy mình như một con sao chổi, mang bao điềm xấu đến cho người khác. Cô không nỡ nói ra sự thật, không muốn làm cho con người vô tư như anh phải mang những giọt nước mắt
Cô lại nghĩ đến mẹ cco. Bà đã tần tảo thay cha dạy dỗ coo nên người. Cố gắng lắm bà được làm thư kí phó giám đốc cho một công ti may nhỏ. Bao nhiêu sóng gió, khổ cực đều chà đạp lên tấm lưng nhỏ bé của người phụ nữ ấy. Vậy mà chỉ vì cái hành động của cô đã phá đi bao công sức của bà đã mất công nuôi cô khôn lớn
- Nè, sao cậu cứ đơ ra vậy?
- À không, không sao
- Hôm nay mình thấy cậu lạ lắm đó - Anh hơi nghi ngờ
- Không sao đâu
- Ừ, thế thôi vào lớp rồi, mình đi - Anh nắm lấy tay cô
Buổi học trôi qua cũng bình thường, nhưng đối với cô, nó thật ảm đạm. Cô vẫn cố ra vẻ bình thường, nhưng vẫn không qua được mắt anh