“Ừm.” Một lão nhân đang ưu nhiên thưởng thức trà, người mặc hoà phục, khí độ ung dung điềm tĩnh.
Đặt tách trà xuống, đứng dậy, đi đến trước mặt Hàn Huyền Phi đang bị đặt trên một tấm đệm, mỉm cười khom người xuống: “Còn nhớ tôi không? Chúng ta từng gặp nhau ở Trung Quốc.” Ông ấy đưa ngón tay lướt qua mặt Hàn Huyền Phi: “Nhớ cậu lâu lắm rồi, cậu vẫn đẹp như trong ấn tượng của tôi.”
Lão nhân tráng kiện đó không một chút vất vả đem cơ thể xụi lơ của Hàn Huyền Phi ôm vào lòng, nhìn thấy miệng hắn bị bịt lại, Thương Điền thở dài: “Nghe nói cậu muốn tự sát, thật đáng thương! Tôi sao có thể để cậu chết? Tôi khó khăn lắm mới có được cậu.” Thương Điền ôm chặt người trong lòng, hôn lên trán Hàn Huyền Phi. Cảm thấy toàn thân Hàn Huyền Phi căng thẳng, cả người như chịu một trận rung động kịch liệt, Thương Điền cười lên ha hả.
“Đừng sợ, cậu sẽ nhanh chóng quen thôi, tôi sẽ khiến cậu điên cuồng.” Ông đặt Hàn Huyền Phi xuống, phất tay áo một cái với người đang đứng một bên.
Lập tức, có hai người đàn ông mặc đồ vest đi tới, động thủ cởi quần áo trên người Hàn Huyền Phi ra. Rất nhanh, hắn bị cởi trần trùng trục, hai chân bị dang rộng đặt trên tấm nệm, tuỳ ý cho những ánh mắt tham lam kia xâm phạm.
Cực độ thẹn thùng làm Hàn Huyền Phi nhắm nghiền mắt, toàn thân cứng đở không động được một tia, chỉ có hàng mi dài đang run lên kịch liệt, một vòng ẩm ướt quanh mi mắt……..
Thương Điền lại ôm Hàn Huyền Phi lại, thở dài, mỉm cười nói: “Kỳ Dịch thật là nhẫn tâm, đem cơ thể hoàn mỹ đánh thành như thế này.” Ông sờ lên từng vết thương trên người Hàn Huyền Phi. “Đáng tiếc đáng tiếc, nhưng những vết sẹo này càng làm cho cậu đáng thương hơn, làm cho lão đầu như tôi đây cũng rất đau lòng , bảo bối đáng thương của tôi …….”
Bàn tay đặc biệt cứng lạnh của lão đùa bỡn trên thân hình gầy yếu, chậm rãi vươn đến vật thể yếu ớt nằm trong đám lông tơ, bắt được vật tượng trưng nam tính không chút sinh khí kia, cầm trong tay vuốt ve.
Hàn Huyền Phi đột ngột giật nảy một cái, khuôn mặt trắng bệch trong chớp mắt đã ửng đỏ. Hắn nhấc cánh tay vô lực, run rẩy muốn đẩy bàn tay sỗ sàng đang đùa giỡn dưới hạ thân mình.
Nhưng động tác của hắn phí công chỉ làm gia tăng thêm hứng thú cho Thương Điền, nhìn vẻ mặt không giấu nổi sự sợ hãi, Thương Điền cười lên ha hả . Ông cúi người xuống, vươn lưỡi ra, tinh tế liếm láp lên da thịt tươi trẻ, dần dần kéo xuống dưới ……
Hàn Huyền Phi toàn thân lông tóc dựng đứng lên, nước bọt ẩm ướt trên ngực làm hắn buốn nôn muốn ói ra. Nhưng một chút sức phản kháng cũng không có, chỉ có thể để lão nhân kia liếm hết toàn thân …..
Rất muốn chết!
Nhưng hắn ngay cả cách để tự sát cũng không có ……
“Thật là đẹp, ngay cả chỗ này cũng đẹp như vậy.” Thương Điền hôn lên vật tính dục của Hàn Huyền Phi, ngẩng đầu thưởng thức biểu hiện cực kì xấu hổ của hắn. Ông tôi vừa dùng tay xáo lộng vật thể yếu ớt đó, vừa đem nó ngậm vào trong miệng …….” Ô …..mùi vị cũng rất tốt, rất sảng khoái.” Ông nhẹ nhàng liếm trước tiền đoan, cầm lấy một cái gối, chêm dưới hông Hàn Huyền Phi, để chỗ kín đáo đó bày ra trước mặt mình.
Dùng ngón tay chọc vào hậu huyệt màu hồng kia, lão nhân phát ra tiếng kêu hài lòng: “Kỳ Dịch nỡ đem ưu vật như thế này tặng cho tôi, ha ha …..tôi phải chơi thật vui vẻ! Chỗ này đã bị Kỳ Dịch chọc vào nhiều lần rồi, nhưng màu sắc vẫn mê người như vậy, hình dạng cũng giữ được rất tốt, cậu đúng thật là kẻ sinh ra để mê hoặc đàn ông mà.”
Lão nhân nhấc người lên, tiếp tục nói lải nhải: “Tôi không thích những cậu nhóc mảnh khảnh, trông như phụ nữ, thật là đáng ghét. Ở Trung Quốc lần đầu thấy cậu, tôi đã không quên được cậu rồi, khí chất xuất chúng của cậu, soái khí cương ngạnh, rất có mùi vị nam nhân! Đáng trách là, cậu lại khiến cho người ta rất nhớ thương cậu, rất muốn thấy bộ dạng cậu bị áp dưới hạ thân, rên rỉ, khóc lóc yếu đuối, tôi trước giờ chưa từng có cảm giác quyến luyến không quên với bất kì nam nhân nào.”
“Ngoan một chút, mới không phải chịu khổ. Nếu chọc giận tôi, sẽ rất thê thảm đó.” Thương Điền kéo miếng vải bịt miệng Hàn Huyền Phi ra. “Hài tử xinh đẹp …..” Lão nhân cúi thấp đầu muốn hôn lên miệng Hàn Huyền Phi.
“A!” Thương Điền vội vàng rút đầu về. “Cậu vẫn còn muốn cắn lưỡi! Khốn kiếp!” Ông vội nhét cục vải vào trong miệng Hàn Huyền Phi.
“Cậu rất dữ! Tôi không thích loại sủng vật không nghe lời! Người đâu!” Thương Điền cao giọng kêu người đứng hầu ngoài cửa vào.
“Giáo huấn cho hắn một chút, để hắn biết ngoan ngoãn.”
“Vâng, tiên sinh!” Hai người mặc đồ vest đó cúi gập người, lấy từ trong hộc tủ bên cạnh ra một khí cụ, quỳ xuống cạnh Hàn Huyền Phi.
Một người nhóm ngọn đèn cồn lên, hơ cây kim trên tay. Chờ cho nó đỏ lên, bọn họ liền dùng thủ pháp rất chuyên nghiệp, không gấp không chậm đem cây kim dài đó đâm vào trong dương v*t của Hàn Huyền Phi.
Đau đớn khiến Hàn Huyền Phi như phát cuồng giãy dụa kịch liệt trên tấm nệm, mồ hôi tuôn xuống như mưa. Hai người mặc đồ đen đó vẫn không bị ảnh hưởng gì, áp chế cơ thể hắn, lãnh tĩnh đem cây kim đó đâm xuyên qua. Thương Điền cười dâm tà, cầm một khối dương v*t giả cực lớn đến, đối chuẩn với hậu huyệt đỏ nhạt, mạnh mẽ đút vào. Nhìn tiểu huyệt khép chặt bị cường lực xé mở, máu tươi chảy xuống da thịt nhẵn mịn, Thương Điền hưng phấn đến toàn thân phát run.
Ông ấy thích nhất là xem nam nhân soái khí cương ngạnh bị dày vò đến suy sụp, khóc lóc cầu xin, sau đó ngoan ngoãn mặc cho ông chơi đùa. Vừa nghĩ đến đó, ông đã sắp không chờ nỗi nữa, ông muốn chơi chết cái tên nam nhân làm cho ông nhớ nhung này, nhìn thấy hắn điên cuồng! Ông muốn thấy hắn bị một đám đàn ông luân phiên cưỡng dâm!
Ông vội vã muốn thượng lên hắn!
Lão nhân thở hổn hển, liếm loạn xạ trên thân thể đang run rẩy, hai tay cấp thiết sợ loạn đến chỗ đó: “Đáng chết! Cậu thật đẹp! Thích như vậy không? Hay muốn chơi trò kích thích hơn nữa?”
Lão nhân cầm cây kim bên cạnh lên, thô bạo đâm vào khối khoả đỏ trước ngực, mãi đâm vào, nhìn Hàn Huyền Phi bất ngờ mở to đôi mắt, đau đớn thở dốc, Thương Điền hứng chí lại càng thêm cao trào, lập tức lấy thêm một cây kim khác, châm vào khối thù du khác.
Hàn Huyền Phi đau đến không muốn sống, giãy dụa, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, mặt trắng như người chết. Thương Điền đắc ý nhìn kiệt tác của mình, gật đầu với thủ hạ, như dòng điện chạy qua, đột ngột rút cây kim trong dương v*t của Hàn Huyền Phi ra.
Cơ thể Hàn Huyền Phi lập tức như ruột bông bị gió thổi bung run lên điên cuồng, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên thảm khàn khàn. Hai người kia lúc này đã buông lỏng hắn ra, chỉ trói hai tay hắn lại, án trên đầu, mặc cho hắn xấu hổ giãy dụa, run lên ……
Còn Thương Điền thì đạm nhiên lùi về bàn trà, tiếp tục uống trà, thưởng thức cảnh sắc tình trước mắt …..
……….
Kỳ Dương đặt một con cờ xuống, im lặng chờ Kỳ Dịch đi bước tiếp theo, thấy bộ dạng Kỳ Dịch thần hồn đã bay đi đâu rồi, hắn cũng không nói chuyện. Qua rất lâu, hắn mới chạm nhẹ vào Kỳ Dịch, chỉ chỉ vào bàn cờ.
Kỳ Dịch giật mình, tỉnh lại, cuống quít tuỳ tiện đi một bước, muốn che giấu sự thất thần vừa nãy của mình. Kỳ Dương thấy hắn trực tiếp đem con xe đặt dưới con mã của mình, cũng không lên tiếng, lẳng lặng ăn con xe, lại chờ.
Kỳ Dịch miễn cưỡng đem tâm tư đặt lên bàn cờ, lại phát hiện mình sớm đã thất thế rồi. Hắn ngại ngùng nhìn Kỳ Dương nhếch miệng, nỗ lực làm ra một biểu hiện thoải mái, nhưng không thành công.
Kỳ Dương thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn, thất hồn lạc phách đứng ngồi không yên, do dự một lát, mới nhỏ tiếng: “Cậu làm như vậy, coi như đã giúp mọi người thở nhẹ nhõm rồi, Trần Quân Nghị cũng rất hài lòng.” Kỳ Dương liếc mắt nhìn biểu hiện của Kỳ Dịch. “Chuyện này coi như đã qua rồi, sau này Tung Hoành của chúng ta sẽ đứng vững ở Nhật Bản, còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.”
Kỳ Dịch ngơ ngác nhìn Kỳ Dương nói chuyện, không nhúc nhích, không biết đang nghĩ cái gì. Kỳ Dương cũng không lên tiếng nữa, hai người im lặng ngồi đối diện nhau ……
Xôn xao một tiếng, Kỳ Dịch đột nhiên đẩy ghế đứng lên, ánh mắt dao động không dám nhìn thẳng Kỳ Dương.
Kỳ Dương ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt không có bất kì biểu hiện nào.
Kỳ Dịch cắn môi, cuối cùng đưa mắt đối diện với Kỳ Dương. Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra. Hắn giộng một quyền xuống bàn, xoay đầu đi, vội vàng rời khỏi.
Thủ hạ của Kỳ Dịch đứng trước cửa, vừa thấy hắn ra, liền đứng thẳng lên, theo sát.
Kỳ Dương vẫn lẳng lặng ngồi nguyên tại chỗ, cúi thấp đầu đối diện với bàn cờ, nghe tiếng xe nổ máy bên ngoài, lần lượt rời đi …..
Xe dừng trước cửa biệt quán của Thương Điền, Kỳ Dịch xuống xe, bước nhanh vào trong. Mấy tuỳ tùng cầm theo súng, tức khắc tản ra, nhanh chóng tiếp cận những vệ sĩ của Thương Điền.
Biến cố vội vàng vệ sĩ của Thương Điền trước giờ chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nhìn thấy những người rõ ràng đã qua huấn luyện, tay cầm súng đột ngột xông vào, chỉ súng vào người mình, liền ngớ ra tại chỗ.
Thương Điền vừa nhận được tin Kỳ Dịch xông vào, thì Kỳ Dịch đã đẩy cửa bước vào. Người hầu của Thương Điền xông lên, lập tức bị hai nòng súng đen ngòm làm lùi lại.
Kỳ Dịch thần tình u ám nhìn thấy cây đèn pin cắm vào Hàn Huyền Phi vô lực ngã trên nệm run rẩy, xoay người cúi đầu với Thương Điền, lập tức đứng thẳng người, ngữ khí trầm ổn nói:
“Thương Điền tiên sinh, làm phiền rồi. Tôi muốn đem người về!”
Thương Điền giận đến xanh mặt, hung hăng nói: “Họ Kỳ các cậu không nói chữ tín! Muốn đem đi thì đem sao? Quá càn quấy rồi!“ Ông ấy quay sang chửi bọn thủ hạ: “Các cậu là đám ăn hại, để người ta dễ dàng xông vào, thật là phí công nuôi bọn phế vật các cậu!”
“Thương Điền tiên sinh đừng trách bọn họ. Ông là thương nhân bình thường, chúng tôi là hắc bang, đương nhiên vè mặt này sẽ chiếm một chút ưu thế. Chúng tôi cũng biết không thể đi ra như vậy, cho nên xin Thương Điền tiên sinh tiễn chúng tôi ra ngoài.”
“Cậu, cậu ……”
“Chuyện này là do tôi xử lý không thoả đáng, xin Thương Điền tiên sinh thứ lỗi! Hôm khác sẽ đến nhà Thương Điền đại lão nhận lỗi! Nhưng người chúng tôi nhất định phải mang đi!” Vừa nói xong, Kỳ Dịch đã đi đến chỗ Hàn Huyền Phi, đem hắn từ trên giường kéo dậy ….
Lưu Minh Trí chuyển súng về phía Thương Điền: “Thương Điền tiên sinh, mời!”
Thương Điền giận dữ nhìn Kỳ Dịch, nhưng bị khẩu súng lạnh lùng kia uy hiếp, ông chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài.
Kỳ Dịch căn bản không thèm nhìn Thương Điền, động thủ nhổ hết tất cả những vật cắm trên người Hàn Huyền Phi. Mặt hắn tái mét, nắm lấy toàn thân xụi lơ của Hàn Huyền Phi, cũng không lấy bất kì vật gì che lại cơ thể Hàn Huyền Phi, cứ như vậy mà lôi hắn ra khỏi phòng.
Trên đường, mọi người đều kinh hãi thần tình đáng sợ của Kỳ Dịch, thấy hắn thô bạo nắm tay lôi Hàn Huyền Phi toàn thân loã thể, kéo đi, ở trước mắt bao nhiêu người, đi nhanh qua hành lang hoa viên, giống như vứt một bao vải đem hắn ném lên xe.
Dọc đường, Kỳ Dịch cũng không nói chuyện, hai mắt đỏ như sắp chảy máu. Vừa đến nơi, Kỳ Dịch lập tức sền sệt lôi người đó vào phòng tắm, mở vòi nước, không để ý việc mình bị nước bắn vào, cầm lấy khăn, liều mạng chà xát lên cơ thể Hàn Huyền Phi.
Thủ hạ bên ngoài không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám ngăn cản, toàn bộ nín thở, kinh hồn bạt vía đứng chờ ở cửa.
Chà đến da của Hàn Huyền Phi sắp bật máu ra, Kỳ Dịch mới hung hãn tát Hàn Huyền Phi một cái, đem cơ thể ướt sủng thất tha thất thiểu của hắn lôi ra khỏi phòng tắm, đẩy ngã xuống giữa phòng.
Bị vũ nhục như vậy trước mặt mọi người, khiến Hàn Huyền Phi xấu hổ đến độ trong đầu rỗng tuếch, mất đi tất cả năng lực phản ứng, mở to đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng, vốn không thấy được bất cứ thứ gì. Xung quanh đều là người, nhưng hắn ngay cả việc che một chút thân thể mình cũng không nghĩ được, giống như một con rối bị lột sạch quần áo, si dại ngờ ngẫn nằm trên đất.
Có nhiều người xoay đi không nỡ nhìn. Lưu Minh Trí cầm một chiếc khăn tắm, muốn phủ lên người Hàn Huyền Phi, nhưng lại bị Kỳ Dịch giật lấy.
Hắn nắm chiếc khăn tắm, không đầu không đuôi quất lên người Hàn Huyền Phi. Nước mắt Kỳ Dịch mãi rơi xuống, cũng không lau đi, giống như bị điên hết đánh rồi đá vào người đang nằm trên đất …….
“Tôi hận cậu! Tôi hận cậu! Tôi không tin tôi không thể hạ quyết tâm!” Hắn vứt cái khăn trong tay, nóng nảy đi vào phòng.
“Tôi là thằng khốn! Thằng khốn! Mẹ kiếp không phải là thứ ra gì!” Hắn đấm một đấm vào tường, bức tường màu trắng dính vết máu. Kỳ Dịch không cảm thấy đau đớn chút nào …..
Tôi lại vì cái tên đã hại chết rất nhiều huynh đệ tốt của mình, lại phó mặc các huynh đệ khác, cái đầu của tôi thật là đã mê muội rồi! Phải làm sao mới có thể không nghĩ đến hắn? Tôi phải làm sao mới có thể nhẫn tâm được?
Tôi thật vô dụng! Thật vô dụng!
Tôi thật ngu ngốc! Vì loại người đó!
Hắn điên cuồng lần lượt đấm vào tường: “Đồ đần! Đần! Đần!”
Khó khăn lắm Tung Hoành mới có hi vọng khôi phục, lại bị tôi phá hỏng ……Khó khăn lắm mới ép mình cứng lòng được ……
“Dịch ca, đừng như vậy, đừng đánh nữa! Anh bị thương rồi!” Mọi người cố kéo Kỳ Dịch lại.
Kỳ Dịch bị kéo đến sofa, đôi mắt sung huyết vẫn hung ác trừng nhìn Hàn Huyền Phi đang ngã trên đất ……
Sẽ có cách thôi! Sẽ có cách để tôi không cần cậu nữa!
Tôi sẽ làm cho mình chỉ vừa nghĩ đến cậu là buồn nôn! Muốn ói!
“Dịch ca …..” Thấy ánh mắt Kỳ Dịch hoàn toàn không bình thường, Lưu Minh Trí lo lắng kêu một tiếng. Kỳ Dịch cũng không nghe thấy, vẫn chăm chăm nhìn Hàn Huyền Phi …..
Đột nhiên, hắn phát ra một trận cười điên điên, càng cười càng lớn, cười đến xém chút thở không được. Hắn vừa sặc lại vừa cười, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, cười không ngừng ….
Mọi người xung quanh đều bị hắn làm cho hoảng sợ. Lưu Minh Trí và Tiểu Phương cố gắng kêu tên hắn, lắc lắc hắn. Bọn họ sợ Kỳ Dịch như thế này, sợ hắn cứ như vậy mà phát điên!
Kỳ Dịch cuối cùng cũng đã dừng lại tràng cười điên cuồng, phẫy tay. “Các cậu làm cái gì vậy? Bị doạ thành như vậy à? Tôi không sao, tôi vừa nghĩ ra một cách giải quyết rất hay …..” Hắn lại cười ha hả: “Tôi sao lại không nghĩ ra từ sớm chứ? Tôi sẽ vừa nghĩ đến hắn là muốn ói ngay.”
“A Lực , đem Lion ra đây!”
Mọi người đều không hiểu gì cả, thấy A Lực dắt một con chó thuộc giống thuần chủng cao to vào.
Kỳ Dịch túm lấy Hàn Huyền Phi, giữ chặt hai cánh tay hắn, để hắn nằm sấp trên chân mình, cười khà khà, nói nhỏ bên tai hắn: “Cậu xem, cậu xem con chó đó! Tôi muốn để nó làm với cậu! Để bọn tôi xem xem, bị chó làm, cậu có đạt đến cao trào không!”
Thấy Hàn Huyền Phi thần trí không tỉnh táo không có phản ứng gì, Kỳ Dịch rất không hài lòng, xoay đầu Hàn Huyền Phi qua, để hắn đối diện với con chó đực hung mãnh kia.
“Nhìn! Cậu nhìn rõ cho tôi! Con chó này, con chó này sắp làm với cậu đấy, để nó làm trò trước với cậu xem sao?“
“Lại đây!“ Kỳ Dịch lệnh cho con chó. A Lực cởi sợi dây xích, để con chó nhào lên lưng Hàn Huyền Phi, thị ý cho nó liếm hậu huyệt đang chảy máu đó …….
Hàn Huyền Phi vẫn ngơ ngác nhìn con chó, không biết là chuyện gì. Đến khi con chó nhảy lên, cái lưỡi dài bắt đầu liếm láp vào hậu huyệt và tinh hoàn của mình, hắn mới hiểu xảy ra chuyện gì …….
Một trận sợ hãi xông đến toàn thân, trong đầu như có thứ gì đó bị nứt ra …..
“Không, không ……không!” Hắn xoay người đột ngột hét ầm lên. ”Đừng như vậy! Đừng như vậy! Tôi cầu xin cậu! Kỳ Dịch, tôi cầu xin cậu! Đừng làm như vậy!”
Hắn muốn đứng dậy né tránh, nhưng đã bị Kỳ Dịch ghìm chặt lại ……Hắn kinh hoàng vạn trạng xoay đầu, nhìn con chó đang nằm trên lưng mình …….cảm nhận được hạ thân bị con chó đó liếm!
“Không! Không! Tôi cầu xin cậu! Tôi xin cậu, Kỳ Dịch! Cậu giết tôi đi! Cậu giết tôi đi!” Hắn bấu chặt vào quần áo của Kỳ Dịch, cố gắng lay lay, khóc không thành tiếng. “Đừng như vậy mà! Đừng đối xử với tôi như vậy! Cậu giết tôi đi! Cậu một dao chém chết tôi đi, cắt ra, có được không? Cậu đem tôi cho nó ăn đi! Cậu đem tôi cho nó ăn thịt đi! Được không? Đừng làm như vậy! Tôi cầu xin cậu! Cậu muốn tôi làm gì cũng được, chỉ đừng làm như vậy mà!”
“A!” Hắn khóc như một người bệnh tâm thần, dùng sức toàn thân muốn thoát ra khỏi tay Kỳ Dịch.
“Nếu không cậu dùng lửa thiêu chết tôi đi! Cậu dùng lửa thiêu sống tôi! Tôi xin cậu! Xin cậu! Đừng làm như vậy! ……tôi xin cậu đó, Kỳ Dịch! Cậu để tôi chết đi!”
…………..
Kỳ Dịch ngây ra.
Hắn nắm chặt tay Hàn Huyền Phi, ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn quên mất mình phải làm gì! Hắn thấy người đó luôn kiêu ngạo quật cường, người toàn thân bị đánh gãy hết xương, cũng không kêu lên một tiếng, bây giờ mặt lại đẫm lệ ở trước mặt tôi, khóc lóc, khổ khổ cầu xin tôi, khóc xin tôi giết hắn …….
Tim đau không thể nào chịu nỗi! Sao lại đau như vậy? Giống như bị người ta lôi sống ra ngoài cơ thể ……
Trời a!
Tôi đang làm gì vậy?
Tôi đang làm gì vậy?
“Kéo con chó ra! Mau kéo con chó ra!“ Kỳ Dịch kêu lớn, đem Hàn Huyền Phi ôm vào trong lòng, đau lòng khóc ……. “ Không sao, không sao rồi, cậu xem, con chó bị kéo đi rồi, không ở đây nữa! Cậu xem đi!”
Hàn Huyền Phi lệ ngấn mơ hồ nhìn con chó bị kéo ra khỏi người mình, đưa ra khỏi phòng …..
Hắn nhắm mắt lại, yếu ớt tê liệt ngã vào lòng Kỳ Dịch, toàn thân run rẩy, lệ rơi không ngừng …..
Kỳ Dương nghe tin vội vàng đi đến, sự việc đã qua rồi, hắn thấy Lưu Minh Trí và mọi người mắt đã đỏ lên, lẳng lặng đứng bên cạnh Kỳ Dịch, không ai nói chuyện……
Kỳ Dịch ôm đầu ngồi trên sofa, không động đậy ……
Kỳ Dương đi đến phía trước, khom người xuống, nhìn Kỳ Dịch ---- trên mặt đều là nước mắt! Hắn không thể không thở dài, đứng thẳng lên, dò xét xung quanh, rồi đi vào phòng ngủ.
Kỳ Dương chậm rãi đi đến cửa sổ, cúi đầu nhìn con người tiều tuỵ mảnh khảnh đó, đã thất thần cuộn người lại. Đôi mắt vẫn đẹp đó mất đi tất cả quang thái trước đây, trống rỗng không có bất cứ thứ gì ……
Kỳ Dịch ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ốm yếu đó …..liền một trận run lên kịch liệt. Hàn Huyền Phi vẫn ngồi đờ ra như một đứa trẻ bị sợ hãi, hoảng sợ càng đem cơ thể mình co quắp lại, cố gắng muốn thu vào trong góc …..đầu vùi trong cánh tay, không dám nhìn người trước mắt một cái ……
Kỳ Dương thấy Hàn Huyền Phi như thế này, cảm thấy nỗi hận trước giờ đã nhạt dần ……Con người từng quật cường như vậy, soái khí đẹp đẽ như chim ưng bay trên bầu trời!
Người nam nhân xuất sắc đến mức khiến tôi cũng phải mờ mắt!
Nhưng hiện tại …….Không chỉ cơ thể vĩnh viễn tàn phế, ngay cả ý chí cũng đã suy sụp rồi …….
Kỳ Dương ngồi đó nhìn Hàn Huyền Phi, nghĩ đến Kỳ Dịch ở ngoài kia, trong lòng một mảng chua xót …..Cuộc đời chúng ta rốt cục làm sao? Đời này số phận sẽ như vậy ……
Tiểu Dịch đáng thương …….
Lẽ nào chúng ta sẽ cùng điên mà kết thúc hay sao?
Không!
Không ……….
Em trai bảo bối của tôi ……..
Hây ……
……..Bỏ đi ……….
“Hàn Huyền Phi! Tôi là Kỳ Dương, tôi chỉ muốn đến thăm cậu, không cần sợ …..” Hắn cố gắng dùng âm thanh nhỏ nhẹ, đưa tay ra, muốn xoay người Hàn Huyền Phi lại …….nhưng Hàn Huyền Phi sợ đến co lại, sợ sệt phát ra âm thanh ư ư rất nhỏ ……
“Đừng sợ, cậu không sao rồi! Lên giường nghỉ ngơi một lát đi được không?”
Hàn Huyền Phi vừa nghe đến chữ “giường “, càng thêm sợ hãi, cuồng loạn lắc đầu, cả người đều run lên.
“Được rồi, được rồi, cậu cứ ngồi ở đây đi, không sao, không sao ……” Chờ cho Hàn Huyền Phi bình tĩnh lại, Kỳ Dương mới hỏi: “Cậu có muốn gì không? Tôi kêu người mang cho cậu …….để tôi kêu bọn chúng làm chút đồ cho cậu ăn, cậu cả ngày nay chưa ăn gì rồi.”
Nói xong, hắn đứng lên muốn đi, Hàn Huyền Phi động một cái, hình như muốn nói gì đó. Kỳ Dương dừng lại. “Cậu muốn cái gì? Nói tôi nghe đi.”
Hàn Huyền Phi ngước lên nhìn Kỳ Dương …….
“Cậu muốn cái gì?”
“Cầu xin cậu ………..” Âm thanh rất nhỏ thì thào nói ……..
“Cái gì?”
“Cầu xin cậu ……” Hàn Huyền Phi run rẩy kéo gấu quần Kỳ Dương lại. Hắn như một cọng cỏ nắm được tia cứu mạng cuối cùng, dùng sức lực toàn thân …….
“Van xin cậu để tôi chết! Tôi xin cậu ………giết tôi đi! Tuỳ tiện dùng phương pháp gì đó, giết tôi đi! Tôi van nài cậu đó!”
Kỳ Dương thấy đôi mắt vẫn luôn si dại của Hàn Huyền Phi, đột nhiên tràn trề niềm hi vọng, làm Kỳ Dương cứng người đứng bất động.
“Cậu không phải rất hận tôi sao? Tôi hại chết nhiều người của cậu như vậy! Cậu giết tôi báo thù đi! Cậu có thể đem lột da tôi, lăng trì ….còn nữa …..còn nữa …..” Hắn sợ Kỳ Dương không đồng ý, sẽ bỏ đi mất, vừa gấp vừa hoảng cố gắng nghĩ xem còn có cách chết gì đáng sợ hơn, gấp đến độ mồ hôi trên trán không ngừng tuôn xuống …..
Kỳ Dương chịu không nổi nữa!
Hắn không muốn nhìn, cũng không muốn nghe tiếp nữa …..
Hàn Huyền Phi cảm thấy Kỳ Dương sắp đi , hoảng sợ muốn kéo hắn lại. “Còn có giải phẫu người sống! Đúng, đúng, cậu có thể tách rời tôi! Trước tiên không giết tôi, để tôi nhìn mình bị cắt ra từng mảnh, cả nội tạng cũng bị moi ra, có được không? Xin cậu, Tôi cầu xin cậu! Giết tôi đi …..”
Kỳ Dương như bỏ trốn lao ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, mờ mịt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc tuyệt vọng ……. Khó khăn lắm mới áp chế được sự khổ sở xông đến tâm, hắn mới nhìn Tiểu Phương đang đứng ở cửa, nghiêng người đi, bờ vai vẫn co rúm lại …….
Hắn lê bước chân nặng nề, đi đến trước mặt Kỳ Dịch ……
Một lúc lâu, hắn mới cúi đầu nói với Kỳ Dịch: “Giết hắn chứ!”
Thấy Kỳ Dịch ngẩng đầu, vẻ mặt thê lương và không muốn ……
“Giết hắn đi, cho hắn được dứt khoát …….hắn bây giờ như vậy, chi bằng chết thì tốt hơn!”
“Giết hắn đi …….”