Gió, mưa hoa đầy trời, bên cạnh người đó …….
Không còn cảm thấy gì nữa, trong mắt trong tim chỉ còn lại người nam tử trước mặt này ……..
Trên gương mặt hơi tái không còn vết sẹo xấu xí đó nữa, vẫn rất mịn màng trơn tru. Giống như lần gặp đầu tiên: Áo sơmi mỏng bao lấy cơ thể thon dài, bị gió thổi nhẹ nhàng vung lên ……
Hơn nữa đôi mắt đó đã từng xuất hiện trăm ngàn lần trong mơ, cứ tưởng sẽ không còn được thấy đôi mắt đó nữa, nhưng nó đang bàng hoàng nhìn mình ….
Kỳ Dịch trăm mối hỗn mang đứng nguyên tại chỗ chỉ biết rơi nước mắt, nghẹn ngào nói không ra lời --- Người xinh đẹp đang đứng trong cơn mưa hoa kia là Huyền của hắn.
Huyền chưa chết! Hắn chưa chết …….
Hắn sống rất tốt, đã có thể đứng dậy rồi!
Ngàn vạn đừng là mơ! Ngàn vạn đừng chỉ là mơ! Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, cầu xin ông trời, xin vĩnh viễn vĩnh viễn đừng để tôi tỉnh lại …….
“Đây là anh của tôi Lý Gia Bình.” Âm thanh của Lý Gia Ninh phá vỡ sự yên lặng. Cô kinh ngạc không ngớt khi Kỳ Dịch mặt đẫm lệ đang nhìn chăm chăm vào anh trai mình, lại thấy vẻ mặt chấn kinh của anh trai. “Sao vậy? Có gì không đúng sao?”
Kỳ Dịch như không hề nghe thấy câu hỏi của Lý Gia Ninh, ánh mắt không rời khỏi người Hàn Huyền Phi một khắc nào . Cơ thể hắn đứng không vững dao động, gần như là loạng choạng đi tới phía trước hai bước, lại dừng.
Hắn đưa tay về phía Hàn Huyền Phi, muốn chạm vào Hàn Huyền Phi, nhưng chỉ chốc lát đã sợ sệt rụt tay về. Kỳ Dịch không biết mình đang sợ cái gì, lúc này chuyện làm hắn sợ có quá nhiều: Hắn sợ không chạm được vào người khiến hắn nhớ nhung đến gần như phát điên, hắn sợ tất cả những việc này chỉ là ảo tưởng, hắn sợ giấc mơ sẽ bị tỉnh giấc ……
Hắn sợ Huyền sẽ nổi giận ……
“Huyền ……” Chỉ có thể rơi lệ thấp giọng gọi tên người đó.
Hàn Huyền Phi cho dù như thế nào cũng không ngờ được lại gặp Kỳ Dịch ở hậu viện ngay trong nhà mình, gặp nhau quá bất ngờ khiến hắn nhất thời cũng ngây ra. Hắn nhìn Kỳ Dịch trân trân không nói nên lời, cơ thể như bị trời trồng không thể động đậy.
“Rốt cục là sao? Hai người quen biết rồi à?” Lý Gia Ninh cao giọng, làm Hàn Huyền Phi đang bàng hoàng tỉnh lại. Hắn hơi ngẩn ngơ nhìn em gái mình, lại nhìn Kỳ Dịch. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại trên cánh tay Lý Gia Ninh đang nắm tay kéo Kỳ Dịch, ánh mắt chuyển lạnh, xoay người bỏ đi.
Kỳ Dịch bị doạ đến khẩn trương vội vàng giật ra khỏi tay Lý Gia Ninh, đi đến phía trước muốn ngăn Hàn Huyền Phi lại.
“Huyền, tôi ……” Bị đôi mắt không có một chút hơi ấm của Hàn Huyền Phi trừng nhìn, Kỳ Dịch vốn không dám đưa tay kéo hắn. Hắn đứng trước mặt Hàn Huyền Phi, chăm chú nhìn, gần như phải dùng sức lực của toàn thân, mới khống chế được không đem Hàn Huyền Phi ôm vào lòng. “Tôi và Gia Ninh chỉ là bạn, quan hệ khác đều không có! Huyền, Huyền ……”
“Tránh ra!” Hàn Huyền Phi lạnh lùng mở miệng.
Kỳ Dịch không dám không nghe lời, liền lùi hai bước, nhường đường. Hàn Huyền Phi nhìn cũng không thèm nhìn, đi qua mặt hắn. Vừa thấy Hàn Huyền Phi quay lên lầu, Kỳ Dịch lập tức muốn theo cùng, nhưng bị Lý Gia Ninh kéo lại.
“Rốt cục là chuyện gì? Tại sao anh lại gọi anh hai tôi là Hàn Huyền Phi? Các người đã quen nhau từ trước à?”
“Xin lỗi!” Kỳ Dịch vừa dịu dàng vừa cương quyết kéo tay Lý Gia Ninh ra. “Sau này có cơ hội sẽ giải thích với cô, Gia Ninh, cảm ơn cô!”
Kỳ Dịch dùng ngữ khí rất thành thật, nói xong, lập tức phóng lên lầu, ngăn cản Hàn Huyền Phi đang muốn đóng cửa. “Xin cậu, cho tôi vào!”
Hàn Huyền Phi biết rõ sức lực mình lúc này không thể ngăn cản Kỳ Dịch, chỉ đành bỏ cuộc lùi lại. Hắn vừa tức vừa hận liếc Kỳ Dịch một cái, ngồi bên mép giường không lên tiếng.
Kỳ Dịch trở tay khép lại cửa, đi đến trước giường, ánh mắt của hắn không lúc nào rời khỏi người Hàn Huyền Phi. Thấy Hàn Huyền Phi thần tình lãnh đạm, Kỳ Dịch thở dài một hơi, chầm chậm quì xuống trước mặt Hàn Huyền Phi, nắm lấy đôi tay hắn.
Hàn Huyền Phi vùng vẫy một cái, muốn rút tay về, nhưng Kỳ Dịch không thả tay, nắm chặt đôi tay kia không buông.
“Huyền …….” Kỳ Dịch như thều thào gọi tên hắn. “Tôi rất nhớ cậu ……tôi tưởng cậu chết rồi, tôi tưởng sẽ không còn gặp được cậu nữa, tôi quả thực sắp điên rồi. Mỗi ngày tôi đều nhớ cậu, mỗi giờ mỗi khắc đều đang nhớ cậu. Mỗi đêm tôi đều ôm tấm ảnh của cậu, nói chuyện với cậu, hôn cậu …….
Nhưng cảm giác lạnh lẽo không lúc nào không nhắc nhở tôi, cậu chết rồi! Cậu sẽ không trở về nữa! Tôi đau đến cùng cực!
Tôi rất nhớ cậu, Huyền …..”
Kỳ Dịch vùi mặt vào trong tay Hàn Huyền Phi, toàn thân run lên. Hàn Huyền Phi cảm nhận được một luồng dịch thể ấm áp làm ướt lòng bàn tay mình, mắt hắn đã đỏ lên. Vội vã xoay đầu, cắn răng cố nhịn cơn đau xót điên cuồng trong tim xông lên……
Kỳ Dịch ngước mặt lên, lần lượt hôn lên tay Hàn Huyền Phi. “Tôi yêu cậu, Huyền, tôi yêu cậu ……”
Hắn ngẩng đầu nhìn Hàn Huyền Phi đang cúi thấp không lên tiếng, vui vẻ cười: “Có thể gặp được cậu, có thể nắm tay cậu, tôi rất vui sướng! Trời ạ! Tôi thật không dám tin, cậu còn sống ……”
Hàn Huyền Phi từ khoé mắt nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Kỳ Dịch, xoay đầu qua hung hăng trừng Kỳ Dịch một cái: “Tôi sống hay chết cũng không liên quan gì đến cậu! Đáng chết, cậu làm sao mà tìm được tôi? Cậu và em gái tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi và em gái cậu không có gì cả!Toà nhà mới của công ty tôi là do em gái cậu thiết kế. Trong buổi tiệc khởi công, tôi gặp được Gia Ninh. Tôi thấy cô ấy hơi giống với cậu, rất có khả năng là người thân. Tôi muốn thông qua cô ấy tìm được ba mẹ cậu, tôi muốn gặp người nhà của cậu, muốn thay cậu hiếu kính với họ.
Nhưng cô ấy nói về anh của mình không giống với cậu. Gia Ninh nói anh trai cô mới hai mươi bảy tuổi, là học văn học, lại luôn làm việc trong thị trấn. Tôi nghĩ mình đã lầm, nhưng vẫn không từ bỏ, muốn thử vận may.
Tôi vừa về nước thì đã bắt đầu tìm người nhà của cậu, nhưng mãi vẫn không tìm được. Thủ hạ của tôi một người ta cũng không mang về, không có trợ thủ, tất cả đều dựa vào bản thân để điều tra.
Tôi lén đi tìm đồng sự cũ của cậu, có mấy người chịu nói, nhưng cũng không hiểu lắm về cậu. Chỉ nói cậu là người của cục cảnh sự khác được điều về đây, lúc vừa đến thì đã có tên này. Về phần những người chưa tốt nghiệp, trước giờ trong cảnh cục , đều không biết cậu. Tôi đoán cậu chắc là khi vừa đến thì đã được chuẩn bị làm cảnh sát nằm vùng, toàn bộ thân phận đều đã bị hoán đổi, ngoài mấy vị lãnh đạo cấp cao, không ai biết tình hình thực sự của cậu.
Tôi cũng từng nghĩ đến việc thông qua quan hệ để tìm cậu. Nhưng bọn họ chỉ nói qua loa, vừa nói đến thì ấp a ấp úng. Có lẽ bọn họ cho rằng tôi vẫn chưa chịu tha cho cậu, muốn tìm người nhà của cậu để báo thù, nên đều không chịu giúp đỡ.
Lần này có thể gặp được cậu, nhất định là do ông trời an bài! Hơn nữa cậu vẫn chưa chết, tôi quả thực không thể tin nổi! Ông trời đối với Kỳ Dịch tôi thật là quá tốt rồi …….”
Nghe đến đây, Hàn Huyền Phi đột nhiên vẫy ra khỏi tay Kỳ Dịch, mắt không biểu tình nhìn Kỳ Dịch. Kỳ Dịch bất an nhìn thần tình không thiện cảm của Hàn Huyền Phi. “Sao vậy, Huyền? Tôi, tôi từng nói với Gia Ninh là tôi không yêu cô ấy, cô ấy biết mà.” Hắn bắt lấy cánh tay của Hàn huyền Phi. “Hơn ba năm nay, tôi chưa từng có phút nào không nhớ đến cậu, tôi ……”
Hàn Huyền Phi đẩy Kỳ Dịch ra, đứng dậy đi đến trước cửa sổ.
“Huyền?” Kỳ Dịch đi theo, cẩn thận tỉ mỉ quan sát thần sắc của hắn. Hàn Huyền Phi lập tức xoay đầu đi, nhưng Kỳ Dịch vẫn nhìn thấy sự phẫn hận và đau khổ trong mắt Hàn Huyền Phi.
“Cậu ngang nhiên có thể về nước, còn có thể như trước đây mở công ty làm ăn!” Hàn Huyền Phi một quyền đấm vào khung cửa sổ. “Đây là gì chứ? Tung Hoành các người đã có vụ án lớn như vậy, cậu lại là một trong thủ phạm ……” Hàn Huyền Phi giận đến không thể nói tiếp.
“Huyền.” Kỳ Dịch đau lòng nắm lấy tay Hàn Huyền Phi. Hắn còn chưa kịp xem xét kĩ, đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Hàn huyền Phi vang lên: “Buông tay!” Kỳ Dịch giật mình, thấy sắc mặt Hàn Huyền Phi u ám như vậy. Hắn không dám không nghe lời, chỉ đành y theo quyến luyến bỏ tay ra.
Hàn Huyền Phi tức giận phủ phục trên đài cửa sổ, dùng tay ôm đầu không nói chuyện.
“Tôi có thể về nước có rất nhiều nguyên nhân. Chủ yếu là vì Tung Hoành chủ động hợp tác với chính phủ, làm trung gian cho quốc gia về việc buôn bán vũ khí. Cậu biết đó, về phương diện này chúng tôi có nhiều quan hệ, chữ tín và danh dự trước giờ cũng rất tốt. Chúng tôi đã vì chính phủ mà dắt rất nhiều tuyến, quốc gia lấy phần chính, chúng tôi chỉ lấy một ít thù lao. Như vậy, Tung Hoành của tôi cũng coi như rời khỏi giới hắc đạo, đổi lại làm ăn hợp pháp rồi, mọi người đều tốt.
Còn có một số việc làm ăn khác, đều là do bọn tôi làm trung gian, cống hiến cho quốc gia, coi như là lấy công bù đắp. Còn nữa, còn nữa ……Khi đó còn có một số nhân vật lai vãng trong sổ sách chưa bị tìm ra, làm ra bộ mặt đại gia rất khó coi. Huống hồ gì giao tình hai bên vốn đã không tốt, bây giờ bọn tôi đã cải tà qui chính rồi …….”
“Cho nên bọn họ hoan nghênh các người về nước kinh doanh? Có phải cho rằng muốn làm Hoa kiều yêu nước không? Hay vẫn là cả phái về?” Hàn Huyền Phi sắc mặt trắng bệch khiến người ta không nỡ nhìn, cơ thể đang đứng khẽ lung lay, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Kỳ Dịch lo lắng nhìn hắn, muốn dìu hắn, lại không dám.
“Không có! Chỉ có một mình tôi về. Điều kiện lúc đó chỉ có thể thả hai huynh đệ đang ngồi tù ra, để các huynh đệ có thể đón vợ và con đến bên mình. Về nước tôi rất kiên trì, tôi muốn đến nơi cậu đã trưởng thành, tôi cảm thấy như vậy sẽ làm khoảng cách giữa tôi và cậu gần lại.
Tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, tôi mới có thể về đây. Tôi bây giờ làm kinh doanh bất động sản trong mấy thành phố, có không ít người có cổ phần, có tiền mọi người cùng kiếm. Hơn nữa nếu không phải là sự việc trong đại, tôi cũng sẽ không lộ diện, đều giao cho người khác quản lí.
Huyền, tôi bây giờ là người làm ăn rất tuân luật pháp, ngay cả thuế cũng không giao thiếu một phần.”
Hàn Huyền Phi cười khổ một cái, không nói gì nữa, hắn vô lực xoay người qua, chầm chậm đi đến giường.
Lúc sắp đến giường, hai chân hắn không chống đỡ nổi nữa cơ thể như run lên. Hàn Huyền Phi đứng không vững nữa, đưa tay ra muốn nắm lấy cột giường . Nhưng vẫn chưa kịp đỡ lấy, người đã sắp ngã xuống.
Kỳ Dịch không nhịn nổi nữa, xông lên phía trước, đem Hàn Huyền Phi ôm vào lòng ……
Đem nỗi nhớ dài lâu, tưởng đã mất đi người yêu ôm lại vào lòng mình, Kỳ Dịch nước mắt như mưa. Hắn khóc kêu một tiếng Huyền, bất chấp Hàn Huyền Phi khước từ, vẫn hôn sâu lên môi hắn.
Vòng tay của Kỳ Dịch, nụ hôn của Kỳ Dịch, hơi thở của Kỳ Dịch, nước mắt của Kỳ Dịch …….trong đầu Hàn Huyền Phi hoàn toàn trống rỗng, cả người ngả trong lòng Kỳ Dịch, mặc cho hắn hôn …….
Hắn vô lực chống cự, nhưng căn bản không muốn chống cự …..
“Á!” Lý Gia Ninh ở bên ngoài nhìn đã lâu, đột nhiên thấy hai người ôm hôn, ngây ra. Cô sợ hãi cả nửa ngày, mới không nhịn nổi nữa mà thét lên ngắt đoạn nụ hôn của hai người. Hàn Huyền Phi tìm lại được lí trí, phát hiện Kỳ Dịch ngang nhiên hôn mình ngay tại nhà mình, còn bị em gái bắt gặp, càng đáng sợ hơn là, hai tay mình lại đang vòng trên cổ hắn, bị Kỳ Dịch hôn đến thần hồn bay mất!
Hàn Huyền Phi vừa thẹn vừa giận lại vừa hận, hận Kỳ Dịch càng hận bản thân mình, giận đến không biết phải làm sao cho tốt. Hắn hung hăng đánh Kỳ Dịch một cái, thở hổn hển đẩy em gái ra, tông cửa chạy ra ngoài.
Kỳ Dịch bây giờ sao cũng không dám đi chọc giận Hàn Huyền Phi nữa, hắn ngơ ngác đứng giữa phòng, cùng với Lý Gia Ninh đang trong cơn kinh hoàng mặt mặt nhìn nhau.
“Sao, chuyện là sao? Anh ……..anh hai tôi …….anh ……” Lý Gia Ninh rất lâu mới mở miệng, việc trước mắt làm cô hoàn toàn mơ hồ.
“Giống như cô đã thấy, tôi yêu anh cô!” Kỳ Dịch nhìn đôi mắt Lý Gia Ninh, thần sắc trấn định.
Lý Gia Ninh sửng sốt nhìn. “Người vợ đã chết hơn ba năm nay mà anh vẫn yêu chính là anh hai tôi?”
“Phải!”
“Nhưng các người, các người …..” Lý Gia Ninh không biết phải nói cái gì.
Kỳ Dịch cười một nụ cười chua xót “Tôi từng làm một chuyện rất có lỗi với anh cô, hắn hận tôi ……nhưng tôi rất yêu hắn, muốn xin hắn tha thứ ……”
“Gia Ninh ăn cơm đi.” Lý mẫu lên lầu kêu hai người. “Kỳ tiên sinh cũng ăn cùng đi, cơn đã làm xong rồi.”
“Không, tôi không ăn, tôi còn có chuyện, phải đi trước.” Kỳ Dịch thấy nụ cười hiền hoà dịu dàng của Lý mẫu, chột dạ cúi thấp đầu. Hắn hoảng loạn cảm tạ, lại xuống lầu cáo biệt với Lý phụ, vội vàng rời khỏi Lý gia. Lý Gia Ninh vốn không có tâm tư ăn cơm, cô hồ loạn ăn mấy muỗng cơm, rồi đem cái chén đẩy đi, nói: “Con không ăn nữa.” Đứng lên liền lên lầu trốn vào phòng mình.
Phụ mẫu Lý gia khó hiểu nhìn bóng lưng nôn nóng bất an của con gái, lại dò hỏi đứa con trai đang cúi đầu ăn cơm, nhưng phát hiện sắc mặt nó rất kém. Họ tuy thấy rất lạ, nhưng vì thói quen không hỏi nhiều về chuyện của con cái, nên cũng không nói nhiều, chỉ nhẹ lời kêu con trai sức khoẻ không tốt ăn thêm chút rau.
Lý Gia Ninh chạy vào trong phòng mình, ôm gối khóc. Cô tuy biết Kỳ Dịch vốn không yêu mình, nhưng trong lòng vẫn còn một tia hi vọng, hi vọng có thể thường xuyên ở cạnh Kỳ Dịch, có lẽ sẽ có một ngày ……
Nhưng Kỳ Dịch đã tìm đươc người mà anh ấy yêu rồi, người đó lại là anh của cô! Sao có thể như vậy? Người cô yêu, và anh trai của cô đều là người đồng tính, sao có thể như vậy
Cô buồn bực ngồi trong phòng, mẹ đưa nước trái cây vào, cô cũng không để ý, cứ ngẩn ra. Màn đêm từ từ hạ xuống, cả căn phòng tối lại, Lý Gia Ninh mở đèn phòng, đi đến trước cửa sổ, nhìn con sông nhỏ yên tĩnh chảy.
Cô nghĩ đến tâm sự, đôi mắt vô thức nhìn bốn phía. Đột nhiên, Lý Gia Ninh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc …..
“Kỳ Dịch!” Cô thở hồng hộc chạy đến trước mặt người đó. “Sao anh lại ở đây?”
Kỳ Dịch ngồi trên băng ghế dài dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn Lý Gia Ninh. “Ô, cô ăn cơm xong rồi à.” Nói xong, Kỳ Dịch lại xoay đầu, tiếp tục nhìn về phía trước.
“Ừm.” Lý Gia Ninh ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh. Nhìn theo ánh mắt của hắn, xuyên qua tán cây liễu, cô nhìn thấy phí đối diện của con sông, ánh đèn trong cửa sổ phòng anh hai cô chiếu ra ……
“Anh luôn nhìn anh hai?“ Lý Gia Ninh cắn chặt môi, mắt đỏ lên, khẻ hỏi.
“Phải a.” Kỳ Dịch vẫn không rời mắt, vẫn nhìn ánh sáng dịu dàng ấy …….
Lý Gia Ninh thấy khuôn mặt Kỳ Dịch gần trong gang tấc, tinh tế nhìn đôi mày dài , cái mũi rất thẳng, đôi môi hơi mỏng ……và ánh mắt thâm tình đang nhìn chăm chăm.
Ánh mắt đó toàn bộ dành cho ô cửa sổ không người đối diện, không một chút nào dành cho cô …….Lý Gia Ninh không khỏi đau lòng.
“Anh nhìn thấy anh hai chưa?” Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn người khiến cô động lòng không ngớt này.
“Thấy rồi. Hắn đi qua cửa sổ ba lần còn có một lần đứng ở cửa sổ nhìn sông. Hắn nhìn rất lâu …….” Lời nói của Kỳ Dịch rất nhẹ rất chậm, trên mặt mang theo một tia tiếu ý, trong nụ cười có một sự hạnh phúc mà trước giờ Lý Gia Ninh chưa từng thấy qua.
Nhìn Kỳ Dịch như vậy, Lý Gia Ninh không nhịn nổi nữa, nước mắt tuôn xuống.
“Xin lỗi!” Cảm thấy Lý Gia Ninh đang khóc, Kỳ Dịch cuối cùng thu hồi ánh mắt, khẽ vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối của Lý Gia Ninh. “Xin lỗi, đừng khóc nữa.”
Trong gió đêm, âm thanh của Kỳ Dịch dịu dàng không gì sánh được. Lý Gia Ninh khóc càng dữ hơn, cô biết mình yêu người đàn ông này, nhưng tình yêu của anh ấy, toàn bộ dành cho anh hai, mãi mãi cũng không thể chia một chút cho cô ……..
Nhưng, người được Kỳ Dịch yêu sâu đậm là người anh mà cô thương nhất, sùng bái nhất, việc này cũng làm cho cô thấy dễ chịu hơn. Người anh kiệt xuất đó của cô, bây giờ đã gần như biến thành một nửa tàn phế. Anh ấy tuy không nói, nhưng trong lòng nhất định rất khó chịu.
Lý Gia Ninh nhớ đến cảnh hồi trưa, anh hai vẫn còn thương Kỳ Dịch. Có Kỳ Dịch yêu anh ấy sâu đậm như vậy chăm sóc cho anh hai, ở cùng, anh hai nên vui mừng. Mà Kỳ Dịch cũng sẽ không đau khổ như vậy nữa ……
Hây, không quản là đồng tính hay không đồng tính, có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc của anh hai và Kỳ Dịch? Cô tuy không có được tình yêu của Kỳ Dịch, nhưng lại có thêm một người anh, Kỳ Dịch sẽ trở thành người nhà của cô, cô cũng đã hài lòng rồi.
Lý Gia Ninh nhìn bầu trời màu đen, hít một hơi dài, ngừng khóc. Cô qua loa lau đi nước mắt, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, ngước đầu thấy Kỳ Dịch đang nhìn lo lắng.
“Tôi không sao.”
“Xin lỗi ………” Kỳ dịch lại nói xin lỗi.
“Đừng nói vậy, Kỳ Dịch. Tôi biết anh không yêu tôi, là tự tôi …..” Lý Gia Ninh nói đến đây, lại nhịn không nổi muốn khóc nữa.
Cô vội đổi đề tài: “Anh ra đây thì luôn ngồi ở đây sao? Vậy nhất định là anh chưa ăn cơm. Tôi đi mua chút đồ cho anh ăn.”
Kỳ Dịch còn chưa kịp nói gì, Lý Gia Ninh đã vội vàng chạy mất. Chỉ một lát, cô đã cầm theo một ít điểm tâm và coca về.
“Đây là bánh hấp nổi tiếng ở đây, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
“Cám ơn.” Kỳ Dịch thật sự cảm thấy đói. Không khách sáo cầm lấy cắn một miếng lớn. ”Ồ, thật sự rất ngon.”
“Anh hai tôi thích ăn nhất đó.” Lý Gia Ninh mỉm cười xoay đầu đi, thấy bộ dạng đã đói rất lâu của Kỳ Dịch đang vùi đầu ăn.
“À, anh hai cô còn thích ăn cái gì nữa? Tôi nhớ hắn rất thích ăn đồ chiên nướng.” Kỳ Dịch vừa ăn thỉnh thoảng lại ngước đầu nhìn cửa sổ đối diện.
Lý Gia Ninh cố áp chế cơn chua chát trong lòng, lắc lắc đầu: “Bây giờ sức khoẻ không tốt, không được ăn đồ có nhiều dầu mỡ, thích ăn cũng không có cách nào. Mẹ tôi thường nấu canh thanh đạm cho anh hai uống, cố gắng bồi bổ, tôi nghĩ anh ấy ăn chắc cũng sắp phát điên rồi.”
“Vậy sao ……” Kỳ Dịch dừng đũa, ngước mắt nhìn đối diện, đăm chiêu.
“Ừm …….Kỳ thực tôi cũng phải xin lỗi anh.” Lý Gia Ninh ấp úng nói, mắt nhìn xuống đám cỏ bị mình đạp vẹo đi. “Chuyện của anh hai tôi, tôi không nói thật với anh.”
“Khờ quá .” Kỳ Dịch còn tưởng là chuyện gì , nghe vậy bất giác bật cười . “ Cô không nói thật là đúng đó , cô vì muốn tốt cho anh mình . Tôi nghĩ nhất định là có người bảo cô nói như vậy.”
“Phải a, khi đó anh hai tôi trọng thương về nước, một đồng sự của anh ấy đón chúng tôi đi thăm, khi đó người đồng sự đó đã dặn đi dặn lại, đối với bất kì người nào cũng phải nói như vậy.” Lý Gia Ninh nhìn ánh đèn trong căn phòng của anh mình. “Thương tích của anh hai tôi thật sự rất nặng, toàn thân gần như đều tê liệt, tình hình lúc đó thật sự rất đáng sợ. Nếu không phải ba mẹ tôi khóc cầu xin anh ấy kiên trì tiếp, tôi nghĩ chắc anh ấy đã không thể chống đỡ nổi. Anh ấy luôn xuất sắc như vậy, tôi nghĩ anh hai lúc đó chắc là hận mình không thể chết đi …….”
Không nghe thấy âm thanh của Kỳ Dịch, Lý Gia Ninh quay đầu, thấy Kỳ Dịch không ăn bánh, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào hộp bánh. Nhưng cô không chú ý lắm, vẫn tự nói tiếp:
“Có thể kể cho tôi chuyện của hai người không? Hai người làm sao quen biết? Anh hai tôi anh ấy …….anh ấy đối với anh …….a …….còn nữa, anh có biết anh tôi làm sao mà bị thương không? Lúc đó toàn thân anh ấy đều là sẹo, trên mặt cũng có sẹo, làm phẫu thuật rất nhiều lần mới hết. Nghe bác sĩ nói, xương toàn thân anh ấy hầu như từng bị người ta đánh gãy hết, là đánh gãy đó, quá tàn nhẫn rồi. Mấy người đó thật là quá đáng!”
Lý Gia Ninh thấy Kỳ Dịch bên cạnh vẫn không ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Kỳ Dịch vẫn không nhìn cô, qua rất lâu mới dùng âm thanh rất thấp nói: “Nếu như, nếu như tôi nói với cô, những vết thương trên người anh cô đều là do tôi tạo ra, cô sẽ nghĩ sao?”
“Hả?” Lý Gia Ninh kinh ngạc nói không ra lời, không thể tin mà nhìn Kỳ Dịch.
Kỳ Dịch như rất mệt mỏi dựa vào lưng ghế, trong mắt tràn đầy đau khổ khó nói nhìn mặt sông. Biểu hiện vô cùng hối hận trên gương mặt, để người nhìn thấy tâm cũng trầm xuống.
“Chuyện của tôi và anh cô, tôi chỉ có thể nói với cô, tôi yêu hắn, rất yêu. Tôi từng làm rất nhiều chuyện quá đáng với hắn, bức hắn đi đến đường cùng phải tự sát. Nhưng hắn, trong thời khắc quan trọng nhất vẫn cứu tôi một mạng.”
“Anh đánh anh ấy thành như vậy, anh ấy còn cứu anh?”
“Phải……” Biểu hiện của Kỳ Dịch trở nên nhu hoà. “Hắn vẫn cứu tôi”
“Sao có thể như vậy?” Lý Gia Ninh nghe thấy thì ngớ ra, trong đầu toàn là hồ đặc.
Kỳ Dịch xoay qua, nhìn Lý Gia Ninh “Cô nói xem?”
Kỳ Dịch cười rồi, trên mặt là vẻ tràn trề hạnh phúc, còn có một chút đắc ý. Lúc này cả người hắn như có một tia sáng, quét đi những phiền muộn lúc nãy, lộ ra vẻ hớn hở.
Lý Gia Ninh thấy Kỳ Dịch tiêu sái tự nhiên như vậy, bất giác si rồi …..
Lý Gia Ninh đứng trước cửa nhà mình, lưu luyến nhìn Kỳ Dịch. “Anh nhất định phải về nhà trọ đó, đứng ngồi ngây ở đó nữa. Anh hai tôi mỗi ngày sáng sớm đều đi dạo ở gần đây, anh đến sớm một chút có thể gặp được anh ấy đấy.”
Dưới ánh sáng yếu ớt, Lý Gia Ninh thấy trong mắt Kỳ Dịch lướt qua một tia cảm kích ngại ngùng. Kỳ Dịch nghiêng đầu, mang theo vẻ e thẹn như thiếu niên mới yêu lần đầu, để Lý Gia Ninh nhìn thấy vừa thương tiếc vừa xót xa.
Biểu hiện đó tồn tại rất ngắn, Kỳ Dịch rất nhanh liền khôi phục lại bộ dạng rất hữu lễ. Hắn mỉm cười, như cười với em gái mình, vỗ vỗ vào vai Lý Gia Ninh, thân thiết chúc ngủ ngon, chuẩn bị rời khỏi.
Cửa lớn đột nhiên bị mở ra, hai người giật mình xoay đầu qua, thấy Hàn Huyền Phi cũng là Lý Gia Bình đứng ở cửa, cau mày nhìn hai người họ. Chiếc áo mỏng bao bọc cơ thể gầy ốm, giống như không thể chống chọi lại với sự xâm nhập của gió đêm, khẽ run lên.
Kỳ Dịch vừa thấy đã lo lắng. “Huyền, mau về phòng đi, cẩn thận kẻo lạnh.”
Lý Gia Bình nghe vậy, nổi cáu trừng Kỳ Dịch một cái, Kỳ Dịch lập tức không dám lên tiếng nữa, lo lắng mà nhìn. Lý Gia Bình nhìn em gái Lý Gia Ninh, nhẹ nhàng thở dài khó nghe thấy: “Về nghỉ sớm đi, muộn rồi.”
Hắn cũng không nhìn Kỳ Dịch, kéo Lý Gia Ninh vào trong, tiện tay đóng cửa lại . Lý Gia Ninh sốt ruột quay lại, nhưng đã không nhìn thấy Kỳ Dịch nữa.
Lý Gia Bình vừa vào, liền thả Gia Ninh ra, cũng không nói chuyện, đi thẳng lên lầu. Lý Gia Ninh vẫn còn sửng sốt với chuyện anh mình đóng cửa, giậm chân một cái, cô đuổi theo anh mình lên lầu.
“Anh.” Cô đuổi theo anh mình đến trước cửa.
“Em không biết hai người đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng Kỳ Dịch anh ấy thực sự rất yêu anh.”
Lý Gia Bình đứng trước cửa phòng, đối lưng với Gia Ninh. Nghe thấy câu này, hắn vẫn không quay lại, chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan đến em.” Nói rồi đi vào phòng.
Lý Gia Ninh bền bỉ theo anh trai vào phòng. “Anh ấy rời khỏi nhà xong, thì luôn ngồi ở bờ sông đối diện, nhìn cửa sổ phòng anh, chỉ hi vọng có thể thấy anh nhiều một chút.”
Tim Lý Gia Bình đập mạnh một cái, bất tự giác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh ấy nói hơn ba năm nay không được gặp anh, chỉ mong có thể luôn được nhìn thấy anh …….” Lý Gia Ninh trong lòng một trận đau xót, mắt đã mơ hồ rồi.
Lý Gia Bình không hờn giận nhìn đứa em gái sắp khóc. “Em sao đột nhiên lại trở thành thuyết khách của hắn rồi? Cái tên đó rất lợi hại mà, chỉ một lát thì đã kéo em gái của tôi về phe hắn rồi.”
“Không phải, anh ấy không có lôi kéo em! Chỉ là em thấy anh ấy đau khổ ! Sự si tình của anh ấy làm em cảm động.”
Lý Gia Bình liếc nhìn đứa em gái đang kích động, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn, không có bất kì biểu hiện nào.
Lý Gia Ninh ngồi bên giường, cũng cúi đầu không nói. Rất lâu, cô mới ngẩng đầu nhìn anh trai ---- Ánh đèn sáng rực chiếu rõ gương mặt trầm mặc không nói của Lý Gia Bình, Lý Gia Ninh nhìn thấy sâu thẳm trong đôi mắt đó là sự u uất nặng nề.
“Em yêu anh ấy ……” Lý Gia Ninh nhìn thấy anh trai lập tức xoay đầu nhìn mình, biểu hiện có chút nghi hoặc. Gia Ninh mang theo nước mắt cười lên. “Em là thật sự yêu anh ấy, rất yêu anh ấy. Cho nên, em hi vọng anh ấy có thể hạnh phúc……..”
Vừa nói hết, nước mắt đã tuôn thẳng.
Lý Gia Bình một phát đẩy ghế đứng lên. “Cái tên khốn kiếp đó!”
Lý Gia Ninh nhìn thấy nộ hoả trong anh trai, vội vàng nói: “Là tự em thích anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy. Kỳ Dịch nói với em, anh ấy mãi mãi yêu người yêu đã chết của anh ấy. Rất nhiều người theo đuổi, nhưng anh ấy đều không động lòng. Anh ấy thường một mình vào quán bar uống rượu, thấy sự bi thương trong mắt anh ấy, em thật sự không chịu nổi. Kỳ Dịch luôn nhớ anh, trong lòng vốn không thể dung nạp bất cứ người nào khác. Em thật sự hi vọng anh ấy có thể mở lòng, nhưng anh ấy vốn không yêu em, em cũng không có cách nào …….”
“Đừng nói nữa!“ Lý Gia Bình chịu không nổi liền ngắt ngang. “Anh không muốn nghe những việc này, em về phòng đi.” Hắn túm lấy em gái, muốn đuổi ra ngoài.
“Anh rõ ràng cũng yêu anh ấy, bằng không tại sao lại cứu anh ấy!” Lý Gia Ninh vùng ra khỏi tay anh trai, không buông tha tiếp tục kêu lên.
Lý Gia Bình cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. “Hắn nói gì với em rồi?”
Lý Gia Ninh thấy nét mặt nghiêm khắc đáng sợ của anh hai, sợ hãi co vai lại. “Anh ấy chưa nói gì hết á. Anh ấy chỉ nói đã từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, nhưng anh vẫn cứu anh ấy.”
Lý Gia Bình nhìn thật sâu vào mắt em gái, biểu hiện thả lỏng một chút. “Về phòng đi, chuyện này không liên quan đến em.”
Lý Gia Ninh bị đẩy ra khỏi phòng, vẫn cố gắng không bỏ cuộc quay đầu lại khuyên: “Em cũng hi vọng anh mở lòng đi! Anh buổi chiều nay như vậy, ai cũng nhìn ra anh vẫn còn thương anh ấy. Em không quan tâm có phải là hai người đàn ông yêu nhau không, chỉ cần hai người hạnh phúc …….”
“Em câm miệng cho anh!”
“Không!”
Hai người cứ như vậy người đẩy người kéo trước cửa. Cửa vừa mở, hai người kinh ngạc thất sắc phát hiện, mẹ đang đứng ở cửa. Nghe thấy rõ ràng tất cả, mặt bà đan xen sự kinh ngạc, thương tâm, đang bàng hoàng nhìn hai người.
Cả hai hoảng hốt lúng túng ngây ra, không biết nên nói cái gì.
Vẫn là mẹ lên tiếng trước. Bà làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì, khẽ run nói với con trai: “Gia Bình, sức khoẻ con không tốt, phải nghỉ ngơi sớm một chút, đừng để mệt.” Bà không nói thêm, lảo đảo xoay người rời khỏi.
Cả hai đều thấy mẹ đang đối lưng với họ mà lén lau nước mắt, thân người đã gầy bé lại càng thêm cúi xuống ……
Lý Gia Ninh nhanh như chớp chuồn về phòng mình.
Lý Gia Bình ngã bệt xuống giường, che mặt khẽ kêu lên: “Trời ạ …….”