Trong nhà ăn, trước mặt Ấn Thủy Thiên chất đống áp phích và tờ rơi phim kinh dị.
Y cầm lấy chai rượu đỏ, sau đó từ từ rót đầy chiếc ly cao cổ đặt bên cạnh sau đó đưa ly rượu cho người đàn ông tóc dài rồi nói:
-Đoàn Phong ! Uống 1 ly đi ! Coi như quà tiễn biệt của tôi dành cho cậu vì ngày mai cậu sẽ phải tham gia đóng 1 bộ phim kinh dị mới. Vật bị nguyền rủa mới thu được có lẽ sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.
Người đàn ông tóc dài cầm ly nhấp 1 ngụm sau đó nói:
-Đám người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 khiến cậu chịu ảnh hượng mạnh đến vậy sao?
-Trong số những người mà tôi gặp, chỉ có 1 người đã từng gặp qua ‘người kia’--«Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13,Phương Lãnh.
-Ừm, vào tháng 10, 2 rạp chiếu phim sẽ hợp tác đóng chung bộ « Quỷ tế III », khi đó chúng ta sẽ gặp nhau thôi. Bọn họ vẫn luôn có ý đồ với tấm da dê kia. Nhưng điều đáng để ăn mừng là Bạch Vũ Sóc sẽ không tham gia.
Ấn Thủy Thiên cũng đưa ly rượu trước mặt lên nhấp 1 ngụm.
-Loại rượu đỏ này uống thật êm. Nếu trong thế giới hiện thực,tôi chưa chắc đã có tiền để mua loại rượu ngon thế này. Các loại rượu ngon đều có trong hầm rượu của nhà ăn, hơn nữa lấy đi bao nhiêu, hôm sau sẽ được bổ sung bấy nhiêu.
Từ từ đặt xuống ly rượu, nhìn màu đỏ tươi trong suốt của ly rượu đỏ, ký ức của Ấn Thuỷ Thiên bắt trở về với bộ phim kinh dị lúc trước......
Lúc này, người đàn ông tóc dài cắt ngang suy nghĩ của Ấn Thuỷ Thiên:
-Sao vậy? Sao lại không nói gì nữa vậy?
-Không sao!
Ấn Thủy Thiên hít sâu 1 hơi rồi nói:
-Chỉ là tôi đang suy nghĩ ‘người kia’ rốt cuộc đáng sợ đến mức nào !
Người đàn ông tóc dài -- Đoàn Phong im lặng 1 hồi sau đó đưa ly rượu lên miệng nhấp 1 ngụm sau đó nói:
-Cậu có nghe một số tin đồn gần đây về Bộ phim kinh dị « Gia tộc Nitemare » chưa ?
Ấn Thủy Thiên hơi sửng sốt,rồi gật đầu.
- « Gia tộc Nitemare » là bộ phim kinh dị xưa này chưa từng có, có tới sáu tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của nó. Đó là bộ phim kinh dị khai thác đề tài ác ma và tôn giáo. Bộ phim kinh dị xem như tương đối hiếm thấy vì các tầng « Rạp chiếu phim địa ngục » vốn tập trung khai thác mảng phim kinh dị châu Á. Trong bộ phim đó, người đóng vai kiếp sau của Nitemare là ‘người kia’. Thông tin này chắc cậu cũng có nghe nhắc tới chứ?
-Phải.
-Trước đó tôi từng bỏ vé chuộc cái chết để mua 1 phần thông tin mà tôi còn chưa thể xác định tính chính xác của nó.Vì tôi lo cậu sẽ nói tôi xài bậy bạ, cho nên tôi vẫn chưa dám nói cho cậu biết. Nitemare, là 1 hắc ám ma thuật sư khủng bố thời Trung Cổ, là người đóng vai trò quan trọng trong hoạt động săn bắt ma nữ, cũng là 1 người đàn ông thần bí đã hoá thân thành ác ma. Bản chép tay do hắn lưu lại sau này rơi vào tay của “Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 5 -- Phó Hằng Quân.Chắc cậu cũng biết chứ?
-Đương nhiên.
-Nghe nói, trong bản chép tay của Nitemare có thể biết được quá khứ và tương lai. Vong hồn của Nitemare trong thời gian dài đằng đẵng vẫn muốn được hồi sinh, mà trong đó có một bộ phận linh hồn bám bản chép tay kia. Chỉ 1 bộ phận linh hồn của y là chuyển sinh sang kiếp khác thôi.
-Một bộ phận linh hồn sao?
-Nghe ra có vẻ rất giống với Trường Sinh Linh Giá (Horcruxes) của Voldemort trong « Harry Potter »đúng không?
-Có một chút.
-Nitemare vốn đã chuyển hoá thành thứ không khác gì ác ma. Sau 100.000 năm, khi mà những lời tiên đoán khủng bố của hắn bắt đầu trở thành sự thật, kiếp sau của hắn muốn tập hợp đầy đủ những phần linh hồn của Nitemare. Cho nên, hắn cần phải lấy lại bản chép tay của Nitemare và những thứ khác nữa. Giống như Voldemort cố tập hợp đủ bộ Trường Sinh Linh Giá vậy......
-‘Người kia’, cũng giống như Voldemort, khiến người ta không dám nói ra tên thật của hắn.
-Điều kế tiếp mà tôi muốn nói mới là điều quan trọng.
-Có một số ít người điều tra được, « Rạp chiếu phim địa ngục” tầng thứ 10 hy vọng mua lại bản chép tay của Nitemare trong tay của Phó Quân Hằng của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 5. Đương nhiên, Phó Hằng Quân có sẵn lòng bán đi hay không tạm thời không nên kết luận vội. Nhưng từ thông tin này tôi bạo gan suy đoán không lẽ ‘người kia’ muốn sưu tập những phần linh hồn còn thiếu của Nitemare ? Hoặc là không lẽ « người kia » vì đóng vai kiếp sau Nitemare nên linh hồn của hắn cũng đang dần dần bị ý chí của Nitemare lưu lại ảnh hưởng?
Câu này khiến cho người ta phải sợ hãi.
-Sao có thể như vậy được ?
Ấn Thủy Thiên mới ngẫm tới đã sởn cả tóc gáy. Trong bộ phim « Gia tộc Nitemare » có ghi lại,Nitemare là hắc ma thuật sư đáng sợ nhất trong lịch sử nhân loại, cũng là người trong lịch sử đi săn ma nữ săn được nhiều nhất. Sau này Nitemare bán linh hồn cho quỷ dữ, khiến cho hắn hoá thân thành ác ma......Được xưng tụng là ác ma tà ác nhất dưới trướng của quỷ Satan......
“Người kia”......
Linh hồn hắn chịu ảnh hưởng của Nitemare? Nhưng mà,khi trở về rạp chiếu phim, vật bị người chết nguyền rủa sẽ hoàn toàn bị phong ấn mà ! Hay là......
Hôm sau.
Trong «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13.
Sau 3 giờ nữa, « Biển xanh sâu thẳm » sẽ được công chiếu.
Hiện tại Phương Lãnh đang ở trong phòng tập thể hình trên lầu 4 tập tạ. Hiện tại hắn đang cởi trần nên mấy múi cơ bụng cũng gồ lên rất rõ .
Sau khi đầu hắn đầm đìa mồ hôi, sau khi hạ tạ,hắn bỗng phát hiện có 1 chiếc khăn mặt đưa tới.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau.Người đứng đó không phải Tiêu Mộng Kì thì còn có thể là ai khác?
-Là cô sao.
Phương Lãnh lấy khăn lau mồ hôi,sau đó yên lặng 1 hồi rồi lên tiếng:
-Cám ơn cô.
Tiêu Mộng Kì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Lãnh rồi đột nhiên hỏi:
-Anh muốn lấy bản chép tay của Nitemare Notebook vì muốn giúp tôi sao? Anh muốn lấy bản chép tay đó bởi vì anh đã biết rõ quan hệ của « người kia » và gia tộc Nitemare ,đúng không ?
Phương Lãnh không nói gì. Sau đó, hắn để chiếc khăn sang 1 bên,sau đó đi tới trước thanh xà. Hắn nhảy lên bám lấy thanh xà sau đó bắt đầu lên xà.
-Trả lời câu hỏi của tôi đi.
Giọng nói của Tiêu Mộng Kì càng trở nên lạnh lẽo hơn.
-Tôi chỉ cho rằng việc này rất cần thiết.
-Cần thiết đến độ anh phải cắn răng bỏ ra búp bê thế mạng mà anh phải chết 1 lần mới đạt được?
Tiêu Mộng Kì gấp gáp nói:
-Ai cũng biết ‘người kia’ trở nên nổi tiếng từ sau bộ phim « Gia tộc Nitemare ». Anh nghĩ rằng tôi không thu mua thông tin về chuyện này ư?
Phương Lãnh vẫn im lặng.
-Tôi đoán suy nghĩ của anh là thế này. Người của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 10 bắt buộc phải thu thập đủ những vật bị nguyền rủa đã bị tuồn ra ngoài. Chẳng qua, chúng vẫn chưa có cơ hội lấy được bản chép tay của Nitemare trong tay của Phó Hằng Quân của « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 5. Trước khi Nitemare chết, hắn đã từng lưu lại lời tiên đoán hắn sẽ 1 lần nữa trọng sinh. Trước hắn bị toà thánh đưa lên giàn hoả thiêu, linh hồn hắn thông qua sự môi giới của ác ma mà hắn đã liên hệ với chúng từ trước tiếp tục lưu truyền tới nay. Thông qua ma thuật đen......
-Nếu ‘người kia’ đạt được tất cả những di vật mà Nitemare từng đề cập đến trong lời tiên đoán, như vậy,trong tương lai khi hắn tham gia vào trong phần kế tiếp của « Gia tộc Nitemare », hắn có thể đạt được lực lượng nguyền rủa của Nitemare cũng với tất cả những tri thức mà hắn lưu lại. Anh vì biết rõ chuyện này, cho nên anh mới muốn đổi lấy bản chép tay đó đúng không? Bởi vì, anh biết rõ tôi muốn giết ‘người kia’, cho nên nếu có được bản chép tay này, tôi sẽ có lực lượng để kiềm chế đối phương. Không, phải nói là «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng thứ 13 có được lực lượng như vậy.....
-Anh ngay từ đầu đã lên kế hoạch này.Anh lúc trước có nói với tôi phải nhẫn nại chính là để chờ đợi thời khắc này? Chờ đợi cuộc giao dịch giữa anh và diễn viên có trong tay bản chép tay ấy đúng không? Tôi phỏng chừng vì thu mua thông tin về phương diện này , anh cũng đã phải bỏ ra không ít vé chuộc cái chết. Hiện tại, tôi muốn hỏi anh một chuyện
Nói tới đây, nàng tạm dừng một lúc. Mà động tác lên xà của Phương Lãnh cũng chậm lại.
-Anh làm như vậy vì anh cảm thấy áy náy với tôi hay là vì anh lo lắng nếu trong tương lai tôi đắc tội với « Rạp chiếu phim địa ngục », anh có thể dựa vào bản chép tay kia để tự tạo đường lui cho mình?
Phương Lãnh thả người nhảy xuống.
“ « Gia tộc Nitemare » là 1 trong số rất ít bộ phim kinh dị đề cập đến ác ma thần bí của phương Tây. Cho đến nay nó vẫn còn tồn tại rất nhiều vấn đề khó hiểu. Thông tin mà cô nói khi nãy cũng không chính xác. Ai biết được ‘người kia’ nghĩ gì? Tôi làm như vậy vì tôi suy nghĩ đến lợi ích của tập thể diễn viên « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng thứ 13. Đây là món quà để báo đáp sự tin tưởng của họ dành cho tôi
Đó là câu trả lời của Phương Lãnh.
-Tôi quả thực cũng cảm thấy có chút áy náy với cô. Nhưng tôi không hề hối hận. Thế giới này không có chuyện tốt đẹp như vậy. Rất nhiều thời điểm, chúng ta phải lựa chọn làm việc trái với lương tâm của mình. Tất cả chì vì chúng ta quá yếu ớt.. Thứ mà tôi muốn nói đến ở đây không phải tôi muốn nói đến quỷ hồn mà chính là « Rạp chiếu phim địa ngục » thứ 10.Chúng ta so với họ vẫn còn quá yếu
Sau 1 hồi yên tĩnh, Tiêu Mộng Kì bỗng nhiên cười phá lên.
-Được rồi...... Anh đúng là thích nguỵ biện ! Ha ha ha ha, Phương Lãnh ! Anh quả nhiên vẫn là 1 con người giả nhân giả nghĩa như vậy ! Thôi tuỳ anh ! Anh muốn làm thế nào thì làm, nhưng anh đừng mơ làm vậy sẽ khiến tôi chịu ơn của anh!
Sau khi nói xong, Tiêu Mộng Kì bỏ đi 1 chặp.
Mà ánh mắt của Phương Lãnh từ đầu đến cuối vẫn tập trung trên vết sẹo tương đối bắt mắt trên tay của Tiêu Mộng Kì.
-Ngu ngốc ! Cô cũng ngu ngốc như Dĩ Xuyên vậy.
Nhìn theo bóng lưng của Tiêu Mộng Kì đang từ từ khuất dần, Phương Lãnh thở dài.
-Tôi nói tới «Rạp chiếu phim địa ngục» thứ 13, đương nhiên cũng bao gồm cả cô trong đó.Người mà tôi tin tưởng đương nhiên cũng có cô trong đó !
Diệp Tưởng không hề hay biết chuyện này.
Thời gian công chiếu của « Biển xanh sâu thẳm » đang càng lúc càng gần.
Lúc này hắn và Ôn Vũ Phàm đang ngồi trong phòng nghỉ công cộng trên tầng 3.
Ở trung tâm của phòng nghỉ công cộng trên tầng 3 có 1 vòi phun nước rất lớn.Bốn phía xung quanh suối phun cũng có bố trí mấy pho tượng không đầu kỳ quái. Ở trung tâm phòng nghỉ công cộng cũng có không ít cây cảnh,phía trên trần nhà còn gắn thuỷ tinh với đủ loại màu sắc. Ánh sáng màu chàm tối tờ mờ từ những ngọn đèn chùm khiến cho suối phun trở nên rất quái dị.
Bên cạnh suối phun cũng có không ít ghế ngồi. Hiện tại Ôn Vũ Phàm đang ngồi bên dưới 1 pho tượng không đầu. Nàng giở bản chép tay ra đọc. Bên trong ghi lại không ít kinh nghiệm mà những diễn viên lâu năm trước đó đã phải tích luỹ được chúng được truyền thụ bởi chính tay Bạch Vũ Sóc.
-Vũ Phàm.
Diệp Tưởng lên tiếng phá vỡ sự tập trung của Ôn Vũ Phàm. Hắn chỉ lên chiếc đồng hồ treo tường rồi nói:
-Đi thôi. « Biển xanh sâu thẳm » sắp được công chiếu rồi. Chúng ta đi tới phòng chiếu phim số 5.
Quan hệ hai người lúc này đã vô cùng thân mật. Diệp Tưởng cũng còn gọi nàng là Ôn tiểu thư nữa mà hắn trực tiếp gọi tên nàng .
-Ừ.
Ôn Vũ Phàm gập lại cuốn sổ tay sau đó đứng dậy
Trước mắt, điều đầu tiên mà Diệp Tưởng nghĩ đến chính là mau chóng rời khỏi khu vực sắp phát sinh tình tiết phim. Đương nhiên, hắn cũng không trông cậy vào việc có thể trốn quá xa vì thù lao của hắn cũng chỉ có hai trăm vé chuộc cái chết mà thôi.
Nếu muốn hoàn toàn rời khỏi khu vực phát sinh tình tiết, vé chuộc cái chết cần phải bỏ ra chỉ sợ hắn không đủ khả năng chi trả. Mà nếu chi trả không được vé chuộc cái chết, kết cục cũng chỉ có một, đó chính là chết !
Cho nên, hắn tính toán, đến thời điểm xem cụ thể tiêu chuẩn khấu trừ vé chuộc cái chết ra sao, để tính toán mình có thể rời xa bao nhiêu. Đương nhiên hắn không có khả năng một mình trốn thoát, nên hắn bắt buộc phải tìm kiếm vài người cùng hắn cùng nhau trốn đi, bằng không một mình bỏ trốn, ngẫm ra cực kỳ đáng sợ. Trong rất nhiều bộ phim kinh dị, nhân vật đều ra khi tách khỏi nhóm mới bị giết chết.
Hắn quan sát vẻ mặt của tất cả các hành khách trong xe để phán đoán xem ai là diễn viên mới, ai là diễn viên lâu năm. Tuy rằng trước mắt hắn tính toán tới khả năng rời xa xe khách, nhưng hắn dù sao cũng là diễn viên mới, còn phải tham khảo xem các diễn viên lâu năm sẽ làm như thế nào. Kinh nghiệm của bọn họ nhiều hơn hắn, số lượng vé chuộc cái chết của bọn họ cũng nhiều hơn, hẳn là khả năng thay đổi kịch bản của họ càng lớn hơn. Nếu có khả năng, tốt nhất nên gia nhập đội ngũ do các diễn viên lâu năm dẫn đầu.
Còn phải nhắc tới một điều, đó là với loại phim kinh dị chân thực này, không cần suy xét đến cái gọi là « hiệu ứng nhân vật chính », bởi vì nhân vật chính căn bản cũng không phải là tuyệt đối. Diễn viên sắm vai nhân vật chính cũng có khả năng do kịch bản thay đổi mà chết đầu tiên. Cho nên, hy vọng đi theo nhân vật chính có thể tránh khỏi tai nạn hiển nhiên điều không thể.
“Vì sao lại dừng xe vậy !”
“Chúng ta vẫn còn đang ở núi mà!”
“Tôi muốn trách cứ công ty du lịch của các anh! Xe gì đâu mà chưa gì đã hỏng !”
Bên trong xe khách các diễn viên bàn tán xôn xao, trong đó có thể thấy có không ít giọng Tứ Xuyên, Thiểm Tây vân vân. Xem ra công ty điện ảnh thật sự ngẫu nhiên bắt người từ khắp nơi trong cả nước. Mọi người chắc hẳn đều nhặt được 1 tờ rơi, sau đó liền bị lôi vào trong thế giới phim kinh dị chân thực.
Lúc này, nhân vật chính La Hạo Sinh cũng là nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn Diệp Tưởng và Trương Niệm Chu rồi nói:“Hạ Vân, Niệm Chu, các cậu có ai mang theo bản đồ du lịch không?”
“À.” Lúc này Trương Niệm Chu lúc này có vẻ như cuối cùng cũng đã hoàn hồn. Hắn bắt đầu nói lời thoại cho sẵn, nhưng mà giọng nói của hắn vẫn có vẻ sợ hãi. Hắn từ từ đọc câu thoại, chỉ sợ đọc sai câu thoại“Có, tớ có đem theo.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng hắn gần như sau khi đọc một từ phải tạm nghỉ một lúc mới đọc được từ khác. Lúc này, mặt hắn đỏ gay, mồ hôi tuôn ra như suối, hai chân không ngừng run rẩy, đồng tử không ngừng co rút lại. Diệp Tưởng càng khẳng định y là 1 diễn viên mới.
Sau khi nhận lấy bản đồ, nhân vật chính La Hạo Sinh nhìn một lúc rồi thở dài nói:“Từ đây muốn xuống núi phải đi qua một đoạn đường núi rất dài, hơn nữa trời đã về khuya, nơi này lại hoang vắng, gần như không sẽ có chiếc xe nào đi ngang qua.”
Lúc này, diễn viên sắm vai lái xe đã xuống xe. Thẳng thắn mà nói, Diệp Tưởng rất bội phục người đóng vai tài xế. Y kiểu gì cũng sẽ phải chết, thậm chí trong kịch bản cũng không viết rõ y chết thế nào, nhưng mà y mặt không đổi sắc, một bên dựa theo lời kịch trao đổi với các diễn viên khác, sau đó xuống xe đi kiểm tra tình hình của xe. Mà diễn viên sắm vai nữ hướng dẫn du lịch cũng không kém, vừa không ngừng an ủi đại gia, vừa nói rõ tình hình hiện tại.
Một hồi lâu, tiếng ồn ào mới dần dần thấp xuống.
Diệp Tưởng hít một hơi thật sâu, trong lòng có tính toán. Mới chỉ quan sát một lát thì ý tưởng kiếm Trương Niệm Chu làm bạn đồng hành đã hoàn toàn bị loại bỏ. Nhìn bộ dáng của hắn, coi như nếu tính rủ hắn cùng bỏ trốn, chỉ sợ còn chưa nhìn thấy quỷ thì hắn đã sợ tới nhũn như con chi chi, căn bản không giúp được gì mình.
Mà trong hai người Đỗ Nham và Giang Ấu Lâm, nhìn vẻ mặt của Đỗ Nham lúc này không có chút huyết sắc. Hắn đang không ngừng nhìn ngó xung quanh khung cảnh bên ngoài cửa sổ, hiển nhiên hắn đang tính toán con đường bỏ trốn.
“Hạ Vân !” Trương Niệm Chu bỗng nhiên cầm chặt tay của Diệp Tưởng, hắn nói một câu không có trong kịch bản : “Bọn mình...... Bọn mình xuống núi đi! Được không? Chúng mình nên đi đi thôi ! Còn nữa, Hạo Sinh, cậu cũng cùng bọn mình xuống núi nhé!”
La Hạo Sinh lại khoát tay, ngay cả một câu cũng không nói. Chắc hắn cũng không muốn nói ra những lời không có trong kịch bản. Mà La Tuyết Nghiên cũng như vậy, cô nàng cũng khoát tay, tỏ ý không muốn đi.
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của Trương Niệm Chu, trong lòng Diệp Tưởng cũng có vài phần trắc ẩn. Dù sao mọi người cũng giống như nhau, nhìn bộ dạng này của hắn, bản thân cũng không đành lòng. Diệp Tưởng đành phải nói:“Được rồi...... Vậy thì, chúng ta cùng nhau xuống núi thôi.”
Vừa nói xong câu này, số lượng vé chuộc cái chết hiện ra trong đầu lập tức bắt đầu bị khấu trừ. Ban đầu là 200 tấm, hiện tại biến thành 197 tấm. Bởi vì đây là lời kịch quan trọng, nên vừa nói ra ngay lập tức hắn bị trừ đi 3 tấm vé chuộc cái chết. Điều này làm cho Diệp Tưởng có vài phần hối hận, nếu chỉ gật đầu chắc sẽ bị trừ đi ít hơn chứ?
“Tớ, tớ, tớ cũng đi cùng các cậu xuống núi !” Lúc này, Đỗ Nham cũng đi tới. Hắn cầm tay Trương Niệm Chu và Diệp Tưởng, nước mắt ràn rụa nói:“Chúng mình, chúng mình đi mau đi! Đi mau đi !”
Bộ dạng này của hắn, hoàn toàn có thể khẳng định hắn rất nóng lòng muốn bỏ trốn. Rất hiển nhiên, nếu như không phải vẫn chưa có bạn đồng hành, hắn chắc đã sớm chạy khỏi xe.
Mà La Hạo Sinh, Khang Tuyết Nghiên, cùng với Giang Ấu Lâm ba người, ngay cả một câu cũng không nói, tựa như ba người hoàn toàn mặc kệ đám người Diệp Tưởng.
Chỉ thấy bọn họ vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, tuy rằng sắc mặt vẫn có vẻ nghiêm trọng, nhưng bọn họ không hề có ý định rời khỏi xe khách. Điều này khiến cho Diệp Tưởng ngẩn người một lúc, không lẽ không rời khỏi xe khách mới là đối sách tốt nhất? Nhưng hắn lập tức nghĩ đến những người này đều là diễn viên lâu năm, kinh nghiệm phong phú, có lẽ biết một số bí quyết cầu sinh, mà bọn họ đều là người mới, cũng không thể chỉ biết ngồi đây chờ chết!
“Mọi người !” Diệp Tưởng cao giọng nói:“Có ai muốn cùng chúng tôi xuống núi không ? Mọi người cùng đi, trong đường cũng có bạn a ! Mọi người thấy sao?”
Trong lòng Diệp Tưởng lúc này cũng nóng như bị lửa đốt, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía tài xế, không biết ý y như thế nào?
“Được rồi, chúng tôi đi theo cậu.”
Lúc này, phía sau xe có mấy người đứng lên. Trong đó có một đại hán rõ ràng có giọng Tứ Xuyên. Y vác trong vai một bao bố lớn, nói:“Đi ! Vậy thì xuống núi thôi !”
Diệp Tưởng nhìn lại, diễn viên đứng dậy tổng cộng có bốn người. Bốn người này đều là diễn viên phụ, cho nên hắn ngay cả tên nhân vật của bọn họ cũng không biết.
Bốn người này lần lượt là vị Tứ Xuyên đại hán, một đôi nam nữ có vẻ như là 1 cặp vợ chồng, cùng với một cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai.
Diệp Tưởng đối với họ cũng rất thông cảm. Diễn viên phụ trong cơ bản cũng không có nhiều lời kịch cũng như đất diễn, làm không tốt chỉ sợ cuối cùng chết cả đám. Những người ở lại, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, giống như muốn nói gì nhưng lại thôi.
Diệp Tưởng đương nhiên không bị ràng buộc phải mang theo hành lý, vì dù sao đám người La Hạo Sinh hoàn toàn có thể mang chúng tới nhà khách phía dưới chân núi. Mà hắn, Trương Niệm Chu, Đỗ Nham, cùng với 4 diễn viên phụ nữa cùng nhau xuống xe.
Thật ra nếu căn cứ theo kịch bản, lái xe tử vong vào lúc nửa đêm, từ giờ đến lúc đó vẫn còn quá sớm, nhưng sớm một chút rời đi cũng tốt, không ai muốn ngồi trong xe khách đợi quỷ đến phá. Bảy người sau khi xuống xe đều vội vã rời đi.
Ngay lúc bước chân xuống xe, vé chuộc cái chết lại một lần nữa giảm xuống. Hiện tại, chỉ còn lại 177 ! Nói cách khác, xuống xe rời đi đồng nghĩa với việc bị trừ đi 20 tấm vé chuộc cái chết ! Diệp Tưởng biết, hắn càng rời xa xe khách này, số vé chuộc cái chết bị trừ chỉ sợ sẽ tăng chóng mặt chẳng khác gì đồng hồ tính phí trong xe taxi. Cho nên, không thể rời đi quá xa.
Một khi đã như vậy, đi về phía nào chỉ sợ cũng không có gì khác biệt. Những người khác có vẻ cũng phát hiện số lượng vé chuộc cái chết của bản thân bị giảm xuống vì thế bước chân trở nên chậm rãi hơn, không ai dám đi quá nhanh.
Lúc này, mọi người đều yên lặng không nói, vì dù sao vé chuộc cái chết rất quý giá. Không ai biết nói một câu lời thoại thừa có bị trừ vé chuộc cái chết hay không, đương nhiên ai nấy cũng đều tiếc chữ như vàng. Đây không còn là so sánh ẩn dụ, mà thật sự là như vậy. Diệp Tưởng quan sát những người xung quanh, vị đại hán người Tứ Xuyên coi như vẫn còn giữ được bình tĩnh, chứ còn đôi vợ chồng son kia, người chồng ôm chặt người vợ, người hắn có vẻ cũng đang run rẩy dữ dội. Anh bạn thanh niên đội mũ lưỡi trai không ngừng kéo sụp vành mũ xuống che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt hắn tương đối nhợt nhạt.
Ngọn núi này tương đối hoang vắng, xung quanh không một bóng người, khắp nơi là cành cây khô. Đám người ngoặt trái ngoặt phải,cũng không biết đi được bao lâu, xe khách đã ở tít đằng sau, mà Diệp Tưởng cuối cùng cũng dừng chân.
Lúc này, vé chuộc cái chết đã giảm xuống chỉ còn 147 ! Không thể tiếp tục đi vì dù sao sau đó không biết còn có chuyện gì diễn ra nên phải tiết kiệm một chút. Đương nhiên, nếu có thể trong quá trình triển khai của kịch bản, làm ra những hành động qua mặt nhân vật chính, thí dụ như thay nhân vật chính tìm ra phương pháp cầu sinh vân vân, khi đó ngược lại có thể gia tăng vé chuộc cái chết. Nhưng trước mắt, vé chuộc cái chết cần phải bảo lưu, bằng không đến thời điểm kết thúc phim, hậu quả thiết nghĩ khó mà hình dung.
“Dừng lại đi.” Diệp Tưởng mở miệng nói.
Sáu người khác cũng gật đầu, xem ra số lượng vé chuộc cái chết mà bọn họ bị trừ cũng không ít. Diệp Tưởng nghĩ rằng, mấy diễn viên phụ chỉ sợ được trả không tới 100 tấm vé chuộc cái chết, nếu cứ như vậy bị trừ mãi cũng không phải ý hay.
Trong mặt đất ngay cả tảng đá cũng không có. Vị đại hán người Tứ Xuyên từ trong bao lấy ra mấy tờ báo báo cũ, sau đó đem trải ra đất, để mọi người cùng nhau ngồi xuống. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Ngồi trong tờ báo cũ, Diệp Tưởng cúi đầu nhìn nội dung. Tờ báo được xuất bản năm 2013, thời gian hoàn toàn trùng khớp với thời gian ở thế giới thực. Đương nhiên, căn cứ theo tin tức trong đầu, thế giới trong phim kinh dị tuyệt đối không phải là thế giới thực, điểm này có thể khẳng định. Nhìn tin tức trong trang báo, trong đó có không ít tin tức thời sự nóng hổi, xem ra cũng giống như trong thế giới thực. Đó là một thế giới song song với thế giới thực, nhưng bọn họ chỉ là những người khách qua đường trong thế giới này mà thôi.
Sau khi ngồi xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải. Đưa mắt nhìn quanh, xung quanh là những ngọn núi chen nhau san sát, chắc hẳn là một dãy núi nào đó thuộc Trung Quốc. Mà đến nửa đêm, xe khách kia sẽ bị quỷ tới phá. Khi đó màn 1 kết thúc, kịch bản những màn sau thế nào còn chưa biết.
Nhưng theo Diệp Tưởng phỏng đoán, chắc đã có người chết. Kịch bản chắc hẳn sẽ thiết lập là mọi người sẽ phân tán chạy khỏi xe khách. Chỉ là, khi bỏ trốn, có chuyện gì phát sinh hay không cũng rất khó nói.
Trong lòng Diệp Tưởng lúc này thực bất an, hắn không biết trốn đi ra có phải là sự lựa chọn chính xác hay không. Mặc dù có bảy người, nhưng nếu thật sự tới thời điểm quỷ hồn xuất hiện, không biết có tác dụng gì không? Thẳng thắn mà nói, hắn là người theo thuyết vô thần, căn bản không tin quỷ, bình thường là người ban đêm đi đường ban đêm cũng sợ sệt, lúc xem phim kinh dị mặt không đổi sắc. Nhưng bây giờ, khi bản thân hắn bị lôi vào một bộ phim kinh dị chân chính, hắn khó lòng giữ được bình tĩnh.
“Việc này......” Bỗng nhiên, vị đại hán Tứ Xuyên mở miệng hỏi : “Chúng ta...... chẳng lẽ cứ ngồi đây đợi sao?”