Sau khi hai bên ký kết hiệp nghị, những chuyện tiếp theo cũng trở nên đơn giản hơn nhiều. Họ phải dựa trên nội dung kịch bản để suy nghĩ làm cách nào « chỉnh lại » tình tiết.
Trong phim luôn có những cảnh chết chóc.Dù cho anh có là diễn viên mới hay là diễn viên có kinh nghiệm thì anh luôn phải đối mặt với chuyện này. Điểm khác biệt duy nhất là diễn viên mới luôn tìm cách trốn tránh, còn diễn viên lâu năm thì chủ động đương đầu.Nhưng lần này vì độ khó của phim đã bắt đầu vượt quá dự tính nên Triệu Không Ảnh không thể không lựa chọn cách cố thủ và áp dụng chiến lược “Không cần công lao,chỉ cầu không thất bại”.
Thế nhưng......
Chỉ có thể nói là: người tính không bằng trời tính!
Nội dung kịch bản màn 4 làm mọi người chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối không biết phải nói sao.
Sau đây chính là nội dung kịch bản:
Phân cảnh đầu tiên của màn thứ 4.
Địa điểm: Trong khoang hạng nhất của chuyến bay mang số hiệu 444.
Nhân vật: Vương Ninh, Thẩm Thanh, Vương Kiếm, Vương Giai.
Thời gian: 20:10 tối.
[ Trải qua đủ chuyện ma quái khiến ngay cả Vương Kiếm cũng bắt đầu tin rằng trên chiếc phi cơ này thật sự
có quỷ ! Lại càng không cần nhắc đến đám người Vương Ninh. Không khí trong khoang hạng nhất trở nên u ám hơn rất nhiều.Đúng lúc này, Thẩm Thanh mở miệng.]
Thẩm Thanh:
-Cho dù mọi người có nghĩ thế nào tôi cũng không thể chấp nhận về cách nói có quỷ trên máy bay được ! Tôi làm ở công ty hàng không này đã nhiều năm rồi, cũng đã phục vụ trên chiếc phi cơ này bao nhiêu lần.Mọi thứ ở nơi này với tôi đều rất quen thuộc. Tôi tuyệt đối không cho rằng có quỷ ! Nhất định có vấn đề gì đó thôi ![ Đọc đến đây thì mọ người rốt cuộc mới nhớ ra Thẩm Thanh mới là nữ nhân vật chính.Hơn nữa [ Chuyến bay mang số hiệu 444 ] là một bộ phim chủ yếu được quay ở góc nhìn của nữ nhân vật chính ] !
Vương Ninh:
-Tôi cũng thấy rất khó tin, nhưng mọi chuyện thực sự quá ma quái !Tôi cảm thấy hoang mang lắm......
Thẩm Thanh:
-Không được ! Nếu cứ để thế này thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa. Chúng ta phải làm gì đó thôi!
Vương Ninh:
-Vậy phải làm sao ?
Thẩm Thanh:
-Những chuyện đã xảy ra quả thức quá ma quái.Nhưng tôi cho rằng nếu điều tra thì có lẽ sẽ thu được chút manh mối.
Vương Ninh [ đứng bật dậy vì lo lắng cho an nguy của Thẩm Thanh ]:
-Cô, cô vừa nói gì? Đừng làm như vậy ! Lúc này nếu tự tiện hành động sẽ rất nguy hiểm !
Thẩm Thanh:
-Phi cơ có ba người điều khiển, một cơ trưởng và hai cơ phó.Ấy vậy mà ba người này thậm chí không kịp kêu cứu đã mất tích.Hệ thống điều khiển cũng không hoạt động, thế nhưng phi cơ vẫn tự bay đi ! Chuyện này chỉ một hai người tuyệt đối không thể làm được. Nếu do 1 nhóm người làm thì ở chỗ này cũng không an toàn !
Vương Kiếm:
-Cái này...... Cô tiếp viên này ! Chẳng lẽ ý cô là có người sắp xếp sao? Hay cô nghĩ có phần tử khủng bố ở trên phi cơ?
Thẩm Thanh:
-Tôi cho rằng giả thuyết này không thể xảy ra.Sau sự kiện 11/9, nước Mĩ kiểm tra rất chặt chẽ những chuyến bay chở hành khách.Lần này mọi người khi mang theo linh cữu lên máy bay cũng đã phải trải qua lần kiểm tra nghiêm ngặt rồi. Tôi cũng không biết phía sau chuyện này đang che dấu điều gì, thế nhưng không thể cứ ngồi đây đợi mãi được! Nếu không nhìn tận mắt thì tôi tuyệt đối không tin trên chiếc phi cơ này có quỷ !
[ Sau đó. Thẩm Thanh rời khỏi khoang hạng nhất.]
Cảnh đầu tiên của màn thứ tư chấm dứt.
Cảnh thứ hai của màn thứ tư:Địa điểm: Phòng nghỉ của nhân viên đội bay.
Nhân vật: Thẩm Thanh, Vương Ninh
Thời gian: 20:30 tối.
[ Thẩm Thanh một mình ngồi trong phòng nghỉ của nhân viên.Nàng pha cà phê,gương mặt có vẻ u sầu.Đúng lúc này, Vương Ninh đi tới ]
Thẩm Thanh:
-Thưa anh, chỗ này chỉ có nhân viên đội bay mới được vào thôi !
Vương Ninh:
-Đã đến nước này rồi mà cô còn so đo cả chuyện này nữa sao ?
Thẩm Thanh:
-Anh ra ngoài làm gì? Anh không sợ sao?
Vương Ninh:
-Tôi...... Tôi thực sự rất lo lắng cho cô.
[ Vương Ninh không hề che dấu sự lo lắng của y dành cho Thẩm Thanh.Thế nhưng Thẩm Thanh lại khẽ lắc đầu ]
Thẩm Thanh:
-Anh, lo lắng cho tôi?
Vương Ninh:
-Phải ! Di thể cha tôi biến mất, sau đó chị dâu lại đột nhiên mất mạng. Mà điều quan trọng là tôi lại nghe được tiếng ho khan của ba ! Điều này thật sự rất đáng sợ.
Thẩm Thanh:
-Anh thật sự nghe thấy sao? Anh có chắc anh không nghe lầm chứ?
Vương Ninh [ thở dài một hơi rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ ]:
-Tôi biết sẽ khó để người khác tin chuyện này nhưng thật sự là tôi có nghe được !
Thẩm Thanh [ cúi thấp đầu ]:
-Anh là muốn tôi tin là có quỷ sao? Tôi đã qua cái tuổi sợ ma rồi.
Vương Ninh:
-Ngay cả chính tôi cũng không tin điều này mà !
Thẩm Thanh:
-Tôi nói thế này có lẽ anh sẽ không vui, nhưng nếu biết trước thì tôi đã không lên chiếc phi cơ này. Hiện tại, tình hình trở nên ma quái thế này...... Không biết tôi còn có thể sống mà trở về New York gặp cha mẹ hay không nữa !
Vương Ninh:
-Cô lớn lên ở Mĩ sao?
Thẩm Thanh:
-Đúng vậy ! Cha mẹ tôi di dân tới Mĩ từ những năm 80.Đến tận năm tôi 14 tuổi tôi vẫn chưa rời nước Mĩ lần nào. Nhưng bởi vì dòng máu người Hoa chảy trong người tôi nên tôi luôn muốn được một lần đến thăm Trung Quốc. Cho nên phần lớn những chuyến bay mà tôi phục vụ cũng đều là những chuyến bay từ Mĩ đến Trung Quốc.
Vương Ninh:
-Trung Quốc đang là một quốc gia đang phát triển 1 cách mạnh mẽ.Ngay cả siêu cường số 1 thế giới là nước Mỹ cũng không dám xem nhẹ sức ảnh hưởng của Trung Quốc. Cho nên...... Trời ạ, tôi đang nói cái gì đây ! Lạc đề mất rồi !
[ Vương Ninh và Thẩm Thanh không khỏi bật cười.]
Vương Ninh:
-Cô có thể trở về ! Nhất định có thể !
[ Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên bị đạp ra ! Vương Kiếm và Ken xông vào !]
Vương Ninh:
-Anh cả ! Có chuyện gì không anh ?
Vương Kiếm:
-A Ninh ! Mày...... Mày......
Vương Ninh [ tỏ vẻ khó hiểu ]:
-Anh cả ! Làm sao vậy ạ ?
Ken:
-Cậu chủ lớn ! Cậu bình tĩnh đi ạ !
Vương Kiếm [trừng mắt nhìn Vương Ninh ]:
-Nói ! Có phải do mày bày trò không? Tất cả mọi chuyện có phải đều do mày giở trò không? Di thể ba biến mất, còn Vũ Yến thì mất tích...... Có đúng là mày làm không?
Vương Ninh:
-Anh cả ! Anh...... Anh đang nói gì vậy? Tại sao em có thể làm những chuyện đó?
Vương Kiếm:
-Không phải mày sao? Có thật không phải mày không? A Ninh, mày đừng ở trước mặt tao giả vờ làm người tốt. Từ trước tới nay, mày vẫn tỏ ra không có hứng thú với quyền kinh doanh công ty. Nhưng mày nghĩ tao là thằng ngu sao? Giá trị cổ phiếu của tập đoàn Hùng Bá tại phố Wall từ lúc đưa ra thị trường tới nay đã đạt tới mức nào mày biết không? 20 tỷ đôla rồi đấy ! Mày không động lòng sao? Làm gì có chuyện mày không động lòng! Nói,rốt cuộc mày giấu di thể ba ở đâu? Nói mau !
Vương Ninh:
-Anh ! Anh điên rồi sao?
Ken:
-Cậu chủ lớn ,cậu đừng quá khích như vậy !
Vương Kiếm:
-Nói, có phải là mày không? Nếu phải thì mày nói ra hết đi ! Ha ha ha ha ! Ba khi còn sống quý mày như vậy nên có lẽ trong di chúc mới ba đã đem toàn bộ cổ phiếu công ty giao cho mày rồi! Ha ha !Mấy chục tỷ đô la đấy chứ có ít đâu ! Mày cũng quá tham lam quá rồi đấy thằng em ạ ! Mày ăn thịt, thì cũng phải nhường cho chúng tao húp canh với chứ ! Nếu không phải vì hận chúng tao đến mức này thì làm sao ba sau khi chết lại biến thành quỷ về hại chúng tao !
Vương Ninh:
-Anh cả ! Anh nói vậy mà nghe được sao ? Sau khi ba mất thì việc mà anh quan tâm nhất chỉ là xem anh nhận được bao nhiêu tài sản,còn ba sống chết thế nào anh căn bản có quan tâm đâu!
Vương Kiếm:
-Tốt lắm ! Mày cứ tiếp tục diễn đi ! Để xem mày có thể diễn cái vai đứa con có hiếu này trong bao lâu!
[ Sau đó, Vương Kiếm tức giận bừng bừng bỏ đi. Ken lặng lẽ đuổi theo sau.]
Vương Ninh [ quay đầu lại, sau đó cười khổ rồi nói với giọng bất đắc dĩ với Thẩm Thanh ]:
-Xin lỗi cô ! Để cô thấy mặt xấu của nhà chúng tôi rồi !
Thẩm Thanh:
-Người có tiền như các anh cũng phiền phức nhỉ !
Vương Ninh:
-Đúng vậy ! Thật ra không riêng gì anh cả mà chị hai cũng vậy. Lúc nãy tôi nhìn thấy trong ánh mắt chị ấy rõ ràng có chút nghi ngờ về tôi. Tôi cũng không biết nên làm sao nữa !
Thẩm Thanh:
-Vất vả cho mọi người rồi......
[ Đúng lúc này, đột nhiên, Vương Giai chạy vào.]
Vương Ninh:
-Chị,chị làm sao vậy ?
Vương Giai [ cực kỳ hoảng sợ ]:
-Không, không xong rồi, A Ninh ! Xảy ra chuyện rồi ! Chết ! Anh cả chết rồi!
Vương Ninh [ vô cùng hoảng sợ vô cùng ]:
-Chị,chị vừa nói gì vậy?
Vương Giai:
-Vừa nãy khi anh cả và Ken đi ra ngoài mà một lúc lâu vẫn không thấy về.Vì thế chị đi tìm bọn họ. Kết quả, chị......
Vương Ninh:
-Chị ! Chị bình tĩnh nào ! Nói chậm thôi ! Rốt cuộc là làm sao ?
Vương Giai:
-Chị, chị khi đó chạy đến khoang phổ thông thì lại nhìn thấy linh cữu của ba. Tuy rằng biết bên trong không có di thể, nhưng chị vẫn đi qua nhìn thêm 1 lần. Chị lúc đó nhìn thấy…..Á ! Chị hy vọng tất cả mọi thứ mà chị nhìn thấy chỉ là ác mộng!
Vương Ninh:
-Chị,chị thấy gì ?
Vương Giai:
-Chị nhìn thấy anh cả nằm trong linh cữu ! Người anh cả trắng bợt ra ! Anh ấy đã tắt thở từ lâu rồi !
Vương Ninh:
-Sao...... Sao có thể như vậy được ! Chị nhìn thấy lúc nào?
Vương Giai:
-Ít cũng phải 5 phút trước rồi !Chị, chị lúc ấy sợ tới mức bủn rủn chân tay ngã bệt ra đất,thiếu chút nữa thì ngất xỉu tại trận.Sau đó mãi 1 hồi lâu chị mới lấy lại chút sức lực để đi tới đây!
Vương Ninh:
-Không thể nào có chuyện đó được ! Mấy chục giây trước em còn gặp anh cả mà!
Vương Giai:
-Không thể nào! Chị phát hiện thi thể chắc chắn ít ra cũng phải 5 phút trước rồi!
[ Vương Ninh lúc này vừa hoảng sợ, vừa ý thức được một vấn đề. Năm phút trước chị hai phát hiện ra xác của anh cả,nhưng mấy chục giây trước anh cả còn xuất hiện trước mặt mình.Như vậy chẳng phải là......]
Đọc đến đoạn này trong kịch bản, Diệp Tưởng không khỏi vô thức nhìn về phía Triệu Không Ảnh, thậm chí đầu hắn bắt đầu có cảm giác tê rần! Tuy hiện tại Triệu Không Ảnh vẫn là người sống sờ sờ, nhưng trong kịch bản, hắn đã biến thành một con quỷ !
Ngay cả Triệu Không Ảnh khi đọc đến đây cũng uất ức đến độ tí thì hộc máu tại chỗ ! Vì sao kịch bản lại « quan tâm » tới hắn như thế chứ ?Màn thứ tư vừa bắt đầu thì đến phân cảnh thứ hai y đã phải chết ! Hơn nữa chết rồi còn biến thành quỷ, thi thể thì nằm trong linh cữu. Về phần tên vệ sĩ chắc cũng đi thăm âm phủ cùng Vương Kiếm rồi.
Dựa vào thời gian để suy đoán thì từ lúc 20 : 10 phút tối đến 20 : 30 phút tối chính là thời điểm tử vong của Vương Kiếm.Kết hợp với lời nói của Vương Giai thì đại khái có thể suy đoán 1 cách chính xác là trước lúc 20 :25 phút tối, thậm chí còn có thể sớm hơn.
Triệu Không Ảnh cắn răng.Hắn không thể ngồi chờ chết được nữa rồi!
- Cho dù mọi người có nghĩ thế nào tôi cũng không thể chấp nhận về cách nói có quỷ trên máy bay được ! Tôi làm ở công ty hàng không này đã nhiều năm rồi, cũng đã phục vụ trên chiếc phi cơ này bao nhiêu lần.Mọi thứ ở nơi này với tôi đều rất quen thuộc. Tôi tuyệt đối không cho rằng có quỷ ! Nhất định có vấn đề gì đó thôi !
Đúng lúc này, âm thanh của Tiêu Mộng Kì truyền tới. Nàng đã bắt đầu đọc lời thoại của nữ tiếp viên hàng không Thẩm Thanh. Triệu Không Ảnh biết, tiếng chuông báo tử của hắn đã gióng lên!
Hắn muốn cố thủ thì phải tiếp tục chờ ở trong khoang hạng nhất. Nhưng có thể tránh một kiếp này dễ dàng vậy sao? Vương Kiếm và vệ sĩ Ken chẳng lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định muốn ra ngoài tìm di thể của Vương Kiến Đồng sao?