《 phòng học ở 1 không gian khác 》nội dung chính thức bắt đầu.
Bởi vì An Nguyệt Hình xuất thủ, kế tiếp các diễn viên cũng được hưởng lợi, mãi cho tới 7,8 giờ tối cũng không gặp thêm nguyền rủa hay quỷ hồn nào nữa.
Buổi tối 8 giờ vốn quyết định quay trở về thành phố Đông Giang, thế nhưng ngoài khơi lại có thủy triều dị thường cùng với dấu hiệu có bão, trong trạng thái này lái tàu sẽ rất nguy hiểm. Cuối cùng đành phải tiếp tục ở lại trên đảo.
Đến hơn 7 giờ, trong căng tin thôn Kim Duyệt, 1 bầu không khí áp lực.
"Đã xảy ra chuyện gì thế..."
"Không biết..."
"Cũng may trên đảo có điện, bằng không không thể báo tin bình an cho gia đình..."
"Ta lại có cảm giác giống như nội dung trong 《 thám tử lừng danh Conan 》, kế tiếp có phải cả hòn đảo sẽ bị cô lập hay không?"
Mọi người đang bàn tán, bỗng nhiên đèn trong căng tin cúp điện!
Lời mới vừa nói kia là của 1 vị NPC lớp khác, hiển nhiên điều này chỉ phát sinh trong phim ảnh mà thôi, trong hiện thực còn chưa có ai mồm quạ đen đến vậy!
Toàn bộ đảo Trường Nguyệt hoàn toàn bị cúp điện!
Lúc này mỗi người đều là 2 mặt nhìn nhau, 1 lúc sau mới phản ứng lại.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Bị cúp điện sao?"
"Mau kêu người tìm công tắc điện đi!"
Khoảng chừng hơn một giờ sau mới có kết quả, kết luận điện trên toàn bộ đảo không hiểu vì nguyên nhân gì trục trặc tập thể. Cuối cùng mọi người đành đổ lỗi do bão tạo thành.Hơn nữa, ở đoạn đường ven biển kia, nước biển không ngừng đánh vào đê phòng ngự. Cho dù là ngư dân có kinh nghiệm phong phú nhất cũng cảm thấy quỷ dị, mà lúc này, càng thêm nhiều người nhớ lại 1 ngày giống thế này tại vài chục năm về trước...
Ngày đó, tựa hồ cũng quỷ dị y như vậy.
Thác loạn thời gian đã bao trùm cả hòn đảo nhỏ này. Phân cách giữa quá khứ cùng hiện tại đang không ngừng suy yếu.
Đối với Kim Thư Đông mà nói, đây chính là điểm mấu chốt để hắn lột xác thay đổi tính cách nhu nhược của mình. Cứ mãi lẩn trốn trong thế giới tưởng tượng, nhưng rồi sẽ có ngày hắn phải đối mặt với thế giới hiện thực. Đối với người luôn bị bài xích và bị coi là "Không giống người thường", đó là cơ hội tốt nhất để dung nhập vào thế giới thực. Trên thực tế có rất nhiều bộ phim điện ảnh, sử dụng nhân vật chính là người bị mọi người kỳ thị nhưng cuối cùng trở thành đấng cứu thế. Giống như Bỉ Đắc Mạt Khắc, Ellen... tất cả bọn hắn giống nhau ở chỗ đều đột nhiên trở thành người dẫn dắt, hơn nữa thay đối cả con người.
Lúc này Kim Thư Đông cũng y như vậy. Không nên xem thường cái biến hóa trong tâm lý này, Kim Thư Đông bị giới hạn bởi tính cách cho nên có rất nhiều hành vi Diệp Tưởng không thể nào làm được. Thậm chí giai đoạn trước Kim Thư Đông biết mọi thứ xảy ra đều là sự thật nhưng vẫn tự lừa dối chính mình rằng đó chỉ là ảo giác. Nhưng bây giờ lại không giống, Kim Thư Đông khi nhìn thấy chính mình trong tương lai cường đại với các đặc tính mạnh mẽ như thế, trong lòng hắn đã bắt đầu nảy 1 hạt mầm "Chỉ có ta mới có thể cứu vớt tất cả.” Đối với 1 học sinh lớp 10 mà nói, đột ngột biết mình là chúa cứu thế sẽ có 2 loại phản ứng. Một là nhưng rỡ như điên, 2 là thấp thỏm lo âu.
Lúc này Diệp Tưởng nhớ lại những lời lão hiệu trưởng đã nói.
"Năm đó vì gần tới mùa thu hoạch, ta tạm thời trở về đảo Trường Nguyệt, mà buổi tối ngày hôm đó, ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi."
"Rất nhiều năm trước ta phát hiện. Phía sau vườn nhà ta có 1 nơi rất quỷ dị, ta bình thường chẳng biết nguyên nhân tại sao lại tới được thế giới tương lai, nhìn thấy nghe thấy những người ở tương lai nói chuyện. Ta cảm giác hết thảy thật điên cuồng, sau đó ta từ trong miệng của những người đó biết được, tương lai ta sẽ lập nên 1 ngôi trường cao trung."
"Tuy rằng lúc ban đầu ta rất sợ, nhưng sau đó ta cho rằng là trời cao ban ân. Hơn nữa, ta cũng biết 1 ít chuyện không tốt trong tương lai, như con cái nhà ai bất hạnh tử vong. Ta vốn muốn đem chuyện như thế cải biến, thế nhưng ta phát hiện càng muốn thay đổi thì càng không cách nào thay đổi được. Sau khi gặp được ngươi, ngươi nói cho ta biết... những chuyện sẽ phát sinh trong thời gian tới ở trường trung học Quảng Nguyệt."
"Sau đó... Ta bắt đầu minh bạch căn nguyên vấn đề."
"Hết thảy đều do ta."
Ngô Quảng Liệt nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách, vì nguyền rủa này tựa hồ cũng vì hắn mà sinh ra.
Thế nhưng, vì sao phía sau vườn nhà hắn lại trở thành trùng động(hố đen) thông với thời không hỗn loạn? Nguyền rủa cũng từ trùng động thời không hỗn loạn này kéo dài từ đảo Trường Nguyệt tới phòng học 10-6 trường trung học Quảng Nguyệt.
Mà cuối cùng khi Ngô Quảng Liệt phát hiện ra nguyên nhân thì đã không còn kịp rồi.
Then chốt không nằm ở chỗ phòng học 10-6, mà chính là vì hắn là chủ nhiệm lớp 10-6. Trước đây hắn thân là hiệu trưởng, chủ động yêu cầu trở thành chủ nhiệm lớp 10-6 cũng là vì, hắn mong muốn mình có thể đứng ở trên bục giảng quan sát xem lớp học này có xảy ra chuyện gì đáng sợ hay không? Thế nhưng... cuối cùng tuyệt vọng lại tới. Hắn giống như Kim Thư Đông, nhìn học sinh từng người từng người 1 chết đi mà không 1 ai nhớ về họ.
Sau cuối... Ngô Quảng Liệt tuyệt vọng. Hắn phải từ chức hiệu trưởng trở về đảo Trường Nguyệt, trốn tránh hiện thực. Thế nhưng hắn thủy chung vẫn quan tâm tới trường học. Hắn muốn trốn tránh hiện thực nhưng cũng hy vọng trường học không còn bị " trùng động Thời không " nguyền rủa (bản thân hắn đương nhiên không biết như thế nào là trùng động thời không, đây là khái niệm sinh ra trong đầu Diệp Tưởng).
Căn cứ vào suy đoán của Diệp Tưởng, tất cả hẳn là như vậy.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, trong vườn cây tại đảo Trường Nguyệt nhà Ngô Quảng Liệt xuất hiện trùng động nguyền rủa có thể đưa con người tới quá khứ và tương lai, nó đem mọi người kéo vào khe hở thời không biến thành vong linh bồi hồi trong dòng thời gian hỗn loạn. Lịch sử khả dĩ có thể thay đổi, nhưng số mệnh lại được chú định, vì thế nếu có thể thay đổi lịch sử cũng chỉ là chút thay đổi nho nhỏ mà thôi. Hơn nữa nếu như tạo thành ảnh hưởng trọng đại, sẽ khiến vận mệnh của nhiều người thay đổi, tỷ như Kim Thư Đông có thể vẫn sẽ mãi là 1 tên trạch nam mà thôi, hoặc như Tôn Tích Kính có khả năng không bao giờ xuất hiện.
Cội nguồn của nguyền rủa rốt cuộc là gì? Nguyền rủa tại đảo Trường Nguyệt và trường trung học Quảng Nguyệt, nơi nào mới là nơi nguyền rủa bắt đầu? Không gian nguyền rủa tại phòng học 10-6, đến tột cùng có phải là nguồn gốc của nguyền rủa hay không? Hay là nói nó căn bản không có bắt đầu, mà cứ không ngừng lan ra mở rộng nguyền rủa?
Thật khó để đưa ra 1 đáp án.
Diệp Tưởng chỉ biết, ở thế giới này, cho dù ngươi có thể sống đến ngày mai cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì ngươi sẽ có thể bị quỷ hồn kéo vào quá khứ giết chết. Người chết không có tư cách được yên nghỉ, ngươi sẽ vĩnh viễn hành tẩu trong kẽ hở thời không, trải qua thời gian mà biến mất, không còn tồn tại nữa.
Ngươi nếu như chết, chính là chưa từng tồn tại.
Bất quá... Ngô Quảng Liệt và Kim Thư Đông vì sao có thể giữ lại được ký ức? Điểm này chỉ có thể đổ cho quang hoàn nhân vật chính. Quang hoàn nhân vật chính nói thẳng ra, bản thân nó là 1 bug không nhìn thấy. (bug là lỗi)
Bầu không khí kinh khủng từng bước tới gần. Thời gian an toàn được An Nguyệt Hình kéo dài rốt cục cũng trôi qua.
Chín giờ rưỡi tối.
Diệp Tưởng, Vũ Sóc, cùng với Hầu Tước ba người kết hợp với nhau đi về phía mảnh đất kia.
Vừa rồi, Vũ Sóc ở trong ruộng lúa mạch phát hiện ký hiệu Tích Kính lưu lại. Tích Kính muốn gặp mặt bọn hắn trên hòn đảo này.
Tuy rằng không biết Tích Kính sẽ làm gì, nhưng cuộc gặp mặt lúc này đây nhất định rất quan trọng trong nội dung bộ phim. Hiện tại tình tiết đã phát triển hoàn toàn vượt xa kịch bản, không ai biết trước được bước tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Bên trong thôn Kim Duyệt, những người khác vẫn dừng chân ở trong phòng.
Buổi tối, mười giờ đúng.
Cao Tâm Nghi đang híp mắt bỗng nhiên mở mắt ra.
Sau đó nàng nhìn thấy ở trên đầu giường có 1 thi thể được treo lơ lửng. Bộ mặt thi thể đó đã cực độ hư thối, giống như hình tượng trong bộ phim《 cái xác không hồn 》mà khi xưa nàng trong hiện thực đã xem! Mà đáng sợ hơn là hành thi này còn mặc đúng y phục của nàng!
Mà trong phòng này, chỉ có 1 mình nàng!
Cùng lúc đó, ở các phòng khác cũng đồng dạng diễn ra cảnh tương tự.
Vân Tùng Quân đã triệt để tè ướt cả quần, bởi vì trên mặt đất là 1 "Hành thi" đang trợn trừng mắt lên nhìn hắn, thi thể đó cũng mặc y phục giống hệt hắn!
Vô tận khủng bố hiện khắp tứ phương. Thời điểm Vân Tùng Quân lảo đảo lao ra khỏi phòng, hắn đột nhiên cảm giác chân bị cái gì đó kéo lại! Quầy đầu nhìn, hắn trừng mắt phát hiện chính là cái thi thể kia đang vươn tay lôi hắn lại! Sau đó cánh cửa phòng hắn triệt để đóng lại, tất cả lại khôi phục lại vẻ thanh lặng như trước.
Thôn Kim Duyệt đã trở thành địa ngục nhân gian.
Mà sâu ở bên trong vườn quýt...
Diệp Tưởng, Hầu Tước và Vũ Sóc ba người rốt cục nhìn thấy Tôn Tích Kính 1 thân quần áo trắng.
Nàng lúc này đưa lưng về phía ba người, nghe thanh âm có người đi tới liền chậm dãi quay đầu lại.
"Mụ mụ... Người đã đến rồi."
Còn có...
Ba ba...
Người cũng tới.