Mà ngay lúc Mộc Lam rơi vào hôn mê, Diệp Tưởng cũng đồng dạng chìm vào giấc ngủ sâu.
Thế nhưng, một chuyện rất đáng sợ phát sinh.
“Diệp Tưởng chỉ sợ đã tiến vào sâu bên trong ác mộng.”
Giờ phút này tất cả mọi người đều tập trung trong phòng Diệp Tưởng. Diệp Tưởng đã thiết lập, chỉ khi Vũ Sóc đồng ý những người này mới được phép vào, có thể thấy hắn tín nhiệm Vũ Sóc như thế nào.
Điểm này ai cũng đều có thể nhìn ra được.
Làn da của Diệp Tưởng hiện tại đã trở nên cực kỳ khô héo, giống như vỏ 1 cái cây cằn cỗi, màu da cũng trở nên ảm đạm, sắc máu đang không ngừng biến mất. Hơn nữa hoa văn cổ quái bắt đầu trải khắp toàn thân, thoạt nhìn giống như vết rạn trên đồ gốm sứ vậy!
“Ta bên này không có biện pháp liên lạc với Hầu Tước, chỉ có Hầu Tước liên hệ với ta ta mới có thể hỏi hắn.” Ôn Vũ Phàm chỉ vào Diệp Tưởng nói:“Bất quá có thể khẳng định, hắn nhất định đang gặp nguy hiểm bên trong mộng cảnh, tuy không biết rõ ràng tình huống là gì nhưng nó chắc chắn đã vượt qua phạm vi năng lực của ta.”
Vũ Phàm hiện tại ngay cả mộng cảnh tầng thứ 4 cũng không vào được, đương nhiên vô pháp cứu Diệp Tưởng.
“Vậy nên làm sao đây?” Vũ Sóc lo lắng.
Diệp Tưởng không thể chết!
Diệp Tưởng đối với Vũ Sóc hiện tại mà nói, là nước, là không khí, là trụ cột để nàng có thể sinh tồn, là người nàng ký thác hết thảy hy vọng! Hắn tuyệt không thể chết!
“Trước cứ quan sát một đoạn thời gian đi.” Phương Lãnh lập tức đưa ra ý kiến:“Ta tin tưởng Diệp Tưởng sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.”
Vũ Sóc kỳ thật rất muốn tiến vào mộng cảnh đi tìm Diệp Tưởng, thế nhưng nếu thật sự phát sinh tình huống xấu nhất, Vũ Sóc cũng chết ở trong đấy, như vậy rạp chiếu phim thứ 13 thật sự phải lâm vào tuyệt vọng rồi. Chỉ còn lại đám người Phương Lãnh, Tiêu Mộng Kỳ cùng Đổng Ỷ Lam ba người, như thế nào có thể tiếp tục sống sót?
Bất quá, Vũ Sóc hiện tại có thể xác nhận được sinh tử của Diệp Tưởng. Diệp Tưởng thông qua Dạ Huyết khiến cho Vũ Sóc có thể cảm ứng linh hồn của hắn, cũng có thể xác nhận được sống chết của hắn. Lúc trước trong [phòng học dị độ] thời gian bị hỗn loạn không thể tiến hành xác nhận được, nhưng hiện tại nàng có thể khẳng định, Diệp Tưởng vẫn còn sống.
Như vậy......
Diệp Tưởng đang trải qua cái gì đây?
Đối với Diệp Tưởng mà nói......
Hắn chỉ đang trôi qua 1 cuộc sống sinh hoạt rất bình thường mà thôi..
Mà hắn cũng chỉ là 1 người bình thường, không giống Hầu Tước từ nhỏ đã sống trong âm mưu, dùng tâm cơ thâm trầm, ẩn nhẫn để tiếp tục sống sót, cũng không giống Mộc Lam lưng đeo huyết hải thâm cừu. Hắn trong hiện thực chỉ là 1 người cực kỳ bình thường, tuy rằng thích xem phim nhưng lại không xem quá nhiều phim kinh dị, đối với hắn mà nói, Ác Ma, vong linh, quỷ hồn đều chỉ là tồn tại hư cấu trên màn ảnh mà thôi.
Nhưng đến nay hết thảy điều đó lại trở thành hiện thực. Còn hắn lưng mang danh nhân vật chính có quang hoàn nhân vật chính, liền trở thành cái đích cho nhiều người chỉ trích, thật giống như trong chuyện tranh, một người cực kỳ bình thường đột nhiên lột xác trở thành chúa cứu thế. Nhưng có bao nhiêu người có thể thành công từ phàm nhân biến thành anh hùng? Quang hoàn nhân vật chính có thể nói là 1 loại bug, nhưng nó không có cách nào chuyển biến tâm tính của Diệp Tưởng. Nếu nó thật sự có thể làm được như thế, Diệp Tưởng hiện tại đã không còn là hắn nữa rồi, mà chính là khôi lỗi của “Nhân vật chính”.
“Cho nên mới nói...... các phim kinh dị trong nước hiện tại có phải ngày càng tệ hay không?”
“Đúng vậy, phim kinh dị vẫn nên xem của Nhật Bản, Hàn Quốc thì hơn.”
Bên trong quán cafe Mùa Đông. Diệp Tưởng đang cùng các đồng sự thảo luận về đủ loại chuyện trên trời dưới biển. Mà đề tài này không hiểu sao lại lan tới nội dung phim kinh dị rồi.
“Đúng rồi, tiểu Diệp”1 đồng sự nói chuyện với hắn:“Ngươi dường như thường ngày rất thích xem phim điện ảnh đi?”
“Đúng vậy.” Diệp Tưởng chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, nói:“Bất quá chỉ có 1 người xem tổng cũng không thấy thú vị. Nhất là trong mấy ngày nghỉ, có 1 lần ta đi mua phiếu xem phim, tên bán vé nói chỉ bán vé cho 2 người!”
“Vậy ngươi đã xem qua những bộ phim nào?”
“Ân, năm trước mà nói, [ Pacific Rim ] tương đối tốt......”
“Năm trước? [ Pacific Rim ] không phải bộ phim vừa công chiếu năm nay sao?”
“Ân...... Năm nay là năm 2014 a......”
“Ngươi nói cái gì, không phải năm 2013 sao?”
“Nga...... Đúng. Là năm 2013.”
“Ha ha......” Vài đồng sự cười rộ lên:“Ta đã thấy ngươi đã tính sai ngày thế mà cả năm cũng tính sai, tiểu Diệp, ngươi chính là đệ nhất ah!”
“Tiểu Diệp ngươi thật tình nên tìm thêm 1 bạn gái cùng đi xem phim đi, lần sau bảo với tên bán vé, lấy cho ngươi 2 tấm ah!”“A...... Phụ mẫu ta ngược lại đang giúp ta tìm, thế nhưng đều......”
“Vậy ngươi đã từng xem qua những phim kinh dị nào?”
“Ân...... [ phòng học dị độ] cũng rất không tệ.”
“A?[ phòng học dị độ]?”
“Ngươi có phải đang nói [chung cư dị độ] của Tiêu Sắc Diễn?”
“Ân?[ phòng học dị độ] hẳn chính là phim mới được chiếu trong dịp Halloween ah.”
“Có bộ phim này sao? Ta chưa nghe nói qua. Đại khái hẳn không được tuyên truyền đi. Nội dung như thế nào?”
“Nói về 1 loạt sự kiện khủng bố phát sinh trong 1 trường cấp 3.....”
Mười phút sau.
“Có ý tứ, phim thú vị như vậy ta lại chưa có xem qua!”
“Đạo diễn là ai? Diễn viên diễn vai Kim Thư Đông là ai?”
“A...... Không nhớ rõ.”
“Bất quá cái kết cục kia quả thực rất gạt người, đạo diễn muốn quay tới chục tập phim sao?”
“Phải đó, còn có...... vật nguyền rủa được thiết lập như thế nào đây? Nghe vào tai sao thấy giống mấy đạo sĩ mao sơn như thế?”
“Ta cũng không hiểu rõ cho lắm, nhưng xem phim cảm giác rất hấp dẫn.”
Hảo...... Kỳ quái......
Diệp Tưởng cảm giác rất kỳ quái.
Đối với cuộc sống sinh hoạt bình tĩnh như hiện tại làm hắn cảm giác cực kỳ không thích hợp. Không biết vì cái gì thời điểm nói tới phim kinh dị ngược lại hắn có 1 loại cảm giác rất quen thuộc.
Đây là vì cái gì?
Tạm biệt các đồng sự, hắn bước ra ngoài cửa.
Nơi này là con đường Nam Kinh, trung tâm phồn hoa của thành phố Thượng Hải. Nơi Diệp Tưởng làm việc chính là ở khu vực này. Hắn đã làm kế toán tài vụ ở đây nhiều năm, đối với công việc này coi như rất vừa lòng. Trong mắt đồng sự, hắn là người có tính cách hòa ái, đối với cha mẹ mà nói, là đứa con rất có năng lực tự lập, không cần bọn họ bận tâm. Mặt khác đều không có chỗ nào quá mức xuất chúng. Diệp Tưởng chính là 1 người bình thường như vậy.
Nhưng Diệp Tưởng đối với cuộc sống sinh hoạt này vẫn luôn cảm thấy khó chấp nhận.
Hết thảy, đều bắt đầu từ ngày hôm đó. Sau khi công ty tan tầm, hắn ở cửa cầu thang nhặt được 1 tấm áp phích phim kinh dị liền từ sau đó, hắn cứ luôn cảm giác kỳ quái, dường như có 1 chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói nên lời.
Đi vào trạm tàu điện ngầm dưới đất trong quảng trường nhân dân, trong dòng người vô số, Diệp Tưởng bước đi rất chậm dãi, đi đến cổng liền quẹt thẻ giao thông, sau đó ngồi trên chuyến tàu số 8 trở về nhà.
Hết thảy đều bình thường và phổ thông như thế.
Nhưng ngay trước khi cửa tàu điện ngầm đóng lại, Diệp Tưởng bỗng nhìn thấy có 1 người đứng bên ngoài.
Người kia......
Rõ ràng chính là hắn!
“Ngươi......” Diệp Tưởng sợ ngây người, kinh ngạc đứng sững tại chỗ. Cùng 1 người có bộ dạng giống mình như đúc gặp nhau, cho dù là ai cũng phải thấy khiếp sợ đi.
“Đây là địa phương ngươi nên ở sao?” nam nhân giống hệt Diệp Tưởng như đúc lạnh lùng mở miệng nói:“Ngươi không phải nhân vật chính sao? Ngươi hiện tại không nên ở nơi này!”
Tàu điện ngầm khởi động, tiếp theo liền tiến vào trong đường hầm tối om...... Mà Diệp Tưởng vọt tới phía cuối toa xe nhưng không thể nhìn thấy 1 chính mình khác nữa đang đứng ở kia.
Hắn là ai?
Giờ khắc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên cảm giác dường như nhớ lại 1 cái gì đó......
“Thật sự dường như có 1 cái gì đó không đúng......”
Nhân vật chính?
Ta là nhân vật chính?
Chẳng lẽ thật giống như Jim Carrey trong [ The Truman Show ], sinh hoạt bên trong 1 studio cực đại liền bị người xem coi là nhân vật chính?
Thực sự là như thế sao?
Không, không đúng......
Đối với Diệp Tưởng 1 người bình phàm mà nói, chưa bao giờ hắn nghĩ đến chính mình sẽ trở thành diễn viên chính, thế nhưng vận mệnh lại lựa chọn, quyết định hắn đứng trên vị trí này.
Có rất nhiều chuyện, không phải con người đều có thể tự thân lựa chọn.
Diệp Tưởng ôm lấy đầu, hắn dần nhớ lại quá khứ.
Ngày đó...... bên trong hành lang, thời điểm nhặt được tấm áp phích đã xảy ra chuyện gì đó, nhất định...
Đối với Diệp Tưởng, mấy ngày sinh hoạt trong bình tĩnh, rất an tâm nhưng lại cũng không chân thực.
Vì cái gì sinh hoạt như người bình thường lại khiến hắn cảm thấy không chân thật?
“Đúng vậy...... Bởi vì......”
“Ta là nhân vật chính sao?”
Diệp Tưởng đóng chặt hai mắt, một khắc khi mở ra, 2 mắt liền biến thành màu bạc quỷ dị!
Một đôi đồng tử màu bạc ngước lên nhìn hết thảy, thế nhưng lúc này bên trong toa xe đã không còn 1 ai!
Tàu điện ngầm đứng lại bên trong đường hầm.
Diệp Tưởng bước tới phía cánh cửa, mạnh mẽ kéo nó ra! Sau đó bước xuống!
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu trầm luân trong mộng, quên mất sự thật bản thân mình đã tiến vào rạp chiếu phim địa ngục. Cùng đồng nghiệp tâm sự, vui cười đối với Diệp Tưởng, đã là đoạn thời gian cơ hồ bị lãng quên.
Hết thảy cuộc sống bình phàm như vậy đã không còn tồn tại.
Mà hắn cũng đã chú định không thể tiếp tục sống cuộc sống bình thường như vậy nữa. Hắn phải trải qua khảo nghiệm sinh tử tàn khốc, mà hắn cũng có người cần phải bảo vệ.
Hắn phải trở nên càng thêm cường đại hơn so với trước kia! Mạnh mẽ tới mức có thể bảo hộ cho bọn họ, có thể để chính mình trở thành nhân vật chính!
Bên trong đường hầm đen tối, Diệp Tưởng một mình đi lại, mà ở phía trước bên trong bóng đêm, khủng bố đang từng chút 1 lan tỏa.
Nơi này là mộng cảnh tầng thứ 5. Diệp Tưởng đi tới nơi này cũng là nơi Ôn Vũ Phàm vô pháp chưởng khống, đối với hắn hiện tại mà nói, là khu vực quá mức nguy hiểm.
Nhưng ở trong này, hắn có thể trở nên mạnh mẽ!
Bất quá, hiện thực rất tàn khốc, không phải chỉ cần ý chí cường đại là có thể thành công. Tiếp theo Diệp Tưởng vẫn như trước trầm luân trong mộng, trở về ngày nhặt được tấm áp phích...
Trong hiện thực, làn da của Diệp Tưởng đã tở nên giống như xác ướp, không hề sáng bóng và co dãn nữa, thân thể cũng cực kỳ gầy gò giống như nạn dân trong nạn đói phi châu vậy. Trạng thái như vậy lại duy trì qua 1 ngày 1 đêm.
Đám người Vũ Sóc chờ ở bên giường Diệp Tưởng, hiện tại gương mặt Diệp Tưởng đã giống như 1 cái đầu lâu đắp thêm lớp da bên ngoài, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.
“Tỉnh lại đi, Diệp Tưởng!” Vũ Sóc cầm tay hắn, kêu tên hắn:“Ngươi nhất định phải tỉnh lại!”
Lại 1 lần nữa trọng khải (sống lại), Diệp Tưởng không ngừng trải qua những nhân sinh bất đồng......
Một lần nào đó bên trong mộng cảnh, Diệp Tưởng quyết định thi làm nghiên cứu sinh, mà hơn 10 năm vùi đầu học tập cuối cùng 2 con mắt bị cận thị nặng, nhưng lần nào thi cũng đều thất bại, đã 30 tuổi nhưng vẫn chưa có kết hôn.
Lại 1 lần nào đó bên trong mộng cảnh, Diệp Tưởng bị xe đụng làm tê liệt thân dưới, nhiều năm phải sử dụng xe lăn, trở thành 1 người tàn tật.
Một lần nào đó nữa, hắn muốn làm diễn viên, kết quả bỏ qua nghề kế toán, đi thi audition, kết quả không biết tất cả vị trí đều đã có người bỏ tiền ra mua, rõ ràng biểu hiện rất tốt nhưng ngay từ vòng đầu tiên đã bị loại, cuối cùng trở thành chân chạy trong tổ kịch, mỗi lẫn diễn chỉ có thể lấy được hơn 10 đồng....
Thêm 1 lần nào nữa, hắn dưới sự giới thiệu của cha mẹ cưới 1 nữ tử cũng rất bình thường, sau khi kết hôn sinh được 1 hài tử. Mười mấy năm sau, hài tử lớn lên, lại vì chuyện của nó mà bôn ba, thê tử cũng ngày càng lải nhải nôn nóng, thậm chí các loại tính xấu làm hắn khó chịu không thể chịu đựng, nhưng vì hài tử hắn đành cắn răng...
Hết thảy những sóng gió trong cuộc sống bình thường hắn đều đã trải qua. Trong quá trình này, không có quỷ hồn, vong linh xuất hiện, nhưng có thể đem Diệp Tưởng sống sờ sờ giam cầm lại.
Lần lượt sống qua mười mấy năm nhân sinh bên trong mộng cảnh, sau đó dưới tuế nguyệt lắng đọng, khiến tâm lý của Diệp Tưởng trở nên giống như 1 lão già, đối với cuộc sống đã không còn bao nhiêu cảm giác.
Mà cuối cùng, hắn biết......
Nên là lúc đi ra ngoài rồi.
Một ngày này hắn về tới nhà, thê tử đang nấu ăn, còn nhi tử đang làm bài tập.
Lúc này ánh mắt Diệp Tưởng đã trở nên thanh minh.
“Đây là một lần cuối cùng.”
“Cái gì?” Thê tử quay đầu lại hỏi:“Ngươi nói cái gì vậy? Cái gì mà cuối cùng một lần?”
Thê tử trước mắt chỉ là hư ảo tồn tại trong mộng cảnh mà thôi, nhưng lại cùng Diệp Tưởng vượt qua mười mấy năm chung sống chân thật. Bất quá sau khi tỉnh dậy, những chuyện tại rạp chiếu phim, hồi ức về đám người Vũ Sóc, Phương Lãnh, Hầu Tước lại trở nên vô cùng rõ ràng. Mộng cảnh rốt cục cũng chỉ là mộng mà thôi.
Hai mắt Diệp Tưởng lại lần nữa biến thành màu bạc.
“Ngươi...... Ánh mắt của ngươi sao thế này?”
“Ta phải đi rồi.” Diệp Tưởng nói:“Tuy rằng, ngươi không phải con người thực sự, thế nhưng vẫn muốn nói với ngươi 1 câu, hẹn gặp lại.”
Hắn cần phải đi.
Diệp Tưởng biết, hắn tấy yếu phải rời đi, nếu cứ tiếp tục, hắn sẽ chân chính hướng tới tử vong.
“Muốn đi sao?”
Giờ khắc này, Diệp Tưởng bỗng quay đầu lại, hắn nhìn thấy “Nhi tử”.
Nhi tử giờ phút này lại dùng 1 thanh âm hoàn toàn khác nói chuyện.
“Tuy rằng tầng mộng cảnh này ta chỉ mới bước đầu xâm nhập, nhưng khiến ngươi trong mộng không gặp phải quỷ hồn, cũng nên cảm tạ ta đi chứ?”
“Ngươi là...... Long tiền bối?”
“Tiền bối cái gì, ta không kham nổi đâu. Ngươi thật sự không giống Heine, hắn càng thích hợp làm đối thủ của ta hơn, tựa như Xa Thủy năm đó vậy.”
Xa Thủy?
Đó là ai?
“Từ khi Xa Thủy chết đi, đối với ta mà nói người có thể tạo thành uy hiếp đã không có nhiều, hắn có thể coi như 1. Thế nhưng ngươi... ta không thừa nhận, ngươi có thể làm ‘Đối thủ’ của ta.”
Đây là lần giằng co đầu tiên giữa Diệp Tưởng cùng Long Ngạo Thiên!
Mà phía sau Diệp Tưởng, “Thê tử” của hắn đã biến thành 1 nữ quỷ đầu tóc bù xù đánh tới!
Diệp Tưởng không quay đầu lại, một đôi cánh màu đen bật mở, đem nữ quỷ kia bao bọc lấy, sau đó biến nàng ta thành hư vô.
“Xem ra, muốn lọt vào pháp nhãn của tiền bối cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Dạ Huyết trong tay Diệp Tưởng đã thoát khỏi vỏ, mặc dù nó vẫn đang trong trạng thái đoạn liệt.
“Hi vọng tiền bối chỉ giáo.”
Mắt bạc, huyết kiếm, hắc dực!
Diệp Tưởng lúc này bên trong mộng cảnh, trải qua luân hồi lắng đọng, hai mắt mở ra ánh sáng chân chính thuộc về hunter!