Nơi sâu trong hắc ám dày đặc.
So sánh với bóng tối hắc ám lại càng thêm đen đặc.
Ôn Vũ Phàm ở trong mộng cảnh cảm xúc được 1 thứ không tầm thường, giống như lảng vảng đâu đây cái cảm giác tử vong.
Xúc cảm của nàng bắt đầu xâm nhập vào trong bóng đêm, lúc này đây nàng thật giống như 1 linh hồn thể.
Đối với Sa La mà nói, nàng lại là người rõ ràng bản chất hắc ám này hơn ai khác.
Loại cảm giác này, nàng phi thường quen thuộc.
Ôn Vũ Phàm đã xâm nhập vào trong bóng đêm. Trong tầng mộng cảnh đầu tiên, hiện thực và mộng cảnh chỉ sai biệt rất nhỏ, mà ở trong này có thể tùy thời kéo người sống hoặc quỷ hồn vào bên trong mộng cảnh. Đối với thực lực hiện nay của nàng, thậm có có thể trực tiếp đem quỷ hồn kéo vào tầng ác mộng thứ 4. Dựa theo chênh lệch thời gian giữa thực và mộng, cho dù bị kéo vào trong mộng, quỷ hồn cũng không thể nào lập tức thoát ra, nhiêu đó đã đủ để Charrie chạy đi rồi.
Nay Ôn Vũ Phàm có được sự tự tin trước nay chưa từng có! Điều này cũng khiến nàng hoàn toàn thoát khỏi bóng ma ngày xưa.
Sâu trong bóng đêm......
“Dạ tộc” Đang dần thức tỉnh......
Charrie lúc này đánh rùng mình 1 cái.
Nàng bất tri bất giác phát hiện, ánh sánh chung quanh đã bắt đầu trở nên thu liễm. Nguyên bản còn có thể nhìn thấy lờ mờ sơn mạch đối diện trong lãnh thổ đức, nay đã hoàn toàn chẳng thể trông thấy gì.
Khí tức tử vong đang dần xâm lấn.
Sau đó, Charrie liền cảm giác trong bóng đêm có 1 thứ gì đó trườn tới.
Tiếp theo......
“Lui ra đi. Ôn Vũ Phàm.”
“Serphillis tiểu thư?”
Sa La xuất hiện ở trước mặt Charrie, nàng xuất hiện 1 cách bất thình lình, không hiểu chút nào.
Bọn họ vẫn tồn tại.
Bọn họ có mặt khắp nơi.
Điều này làm cho Sa La nhớ lại “Hắc Ám Vương Đình” ngày xưa.“Hắc Ám Vương Đình” là liên minh do nhiều rạp chiếu phim tạo thành, lấy vương hậu Sa La là thủ lĩnh tuyệt đối, dưới trướng có 10 đại hắc ám sứ đồ là chiến lực đỉnh phong, lấy nguyền rủa cực kỳ tàn ác mà nổi tiếng. Khi đó Sa La sắm vai 1 nhân vật tà ác không thua gì An Nguyệt Hình.
Khi đó nàng biểu diễn tuy không phải là phim kinh dị hệ Ác Ma, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nguyền rủa này.
“Ta nói. Lui ra.”
Ôn Vũ Phàm chỉ mới nắm giữ được tầng ác mộng thứ 4 không có tư cách đứng trên chiến trường này.
Một đầu tóc vàng của Sa La lúc này phiêu tán càng có vẻ thêm chói mắt.
Hai mắt nàng tựa hồ như xuyên thấu qua tầng tầng chướng ngại, nhìn tới tồn tại bên trong hắc ám kia.
Ác ma kia đang thông qua đôi mắt, tùy thời quan khán thế giới này.
Lúc này Sa La đã bắt đầu triển hiện lực lượng của “Ma nữ vương hậu”.
Từ sau trận chiến năm đó, nhục thể của nàng cơ hồ đã bị hủy gần hết. Sau đó được Hầu Tước mang ra từ trong ác mộng, thực lực còn không bằng 1 thành tại thời kỳ đỉnh phong. Cho nên thực lực trước mắt của nàng chỉ có thể coi như diễn viên hạng A mà thôi, còn cách ảnh đế rất xa. Bất quá nói cho nghiêm khắc, ảnh đế cũng không có ý nghĩa là 1 cấp bậc. Thân thể của nàng cho dù đã không được như ngày xưa, nhưng linh hồn của nàng vẫn như trước là “Ma nữ vương hậu”.
Là nữ vương hắc ám tàn nhẫn ngoan độc, mang theo tà ác chi tâm!
Có lẽ, so với An Nguyệt Hình nàng càng thích hợp bị xưng là “Ác Ma”.
“Đợi ở trong địa ngục đi......”
“Những người chết......”
Ánh mắt Charrie lúc này đã không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì, mà Ôn Vũ Phàm cũng mạnh mẽ từ trong mộng tỉnh lại.
Trước mặt Sa La vẫn như trước là bóng tối nồng đậm không thể tiêu tán.
Nhưng trên đỉnh đầu nàng lại có 1 chiếc vương miện phát ra ánh sáng tím đen.
Vương miện hắc ám thuộc về “Ma nữ vương hậu”!
Nay “Hắc Ám Vương Đình” đã không còn. Như vậy, “Đọa Tinh giáo đoàn” hiện tại cũng đồng dạng không thể vĩnh viễn tồn tại.
Trên đỉnh vương miện kia hoàn toàn tối đen, mà khi Sa La mang nó lên, nàng giống như thay đổi thành 1 người hoàn toàn khác, dung mạo, khí chất đều giống như 1 nữ vương cao cao tại thượng.
Trong bóng đêm, vô số những cánh tay nhợt nhạt thò ra bắt lấy thân thể Sa La!
“Rất thống khổ đi? Thực tuyệt vọng đi? Vĩnh viễn tồn tại không sống không chết đi?”
Sa La so với ai đều rõ ràng hơn cảm giác thống khổ này, dù sao nàng cũng là người thuộc về “Hắc ám”.
Tuy rằng “Hắc Ám Vương Đình” đã biến mất, nhưng nàng vẫn như trước là “Hắc ám” nữ vương. Đối với những hoạt tử nhân (zombie) đã chết đi này mà nói, bản năng Sa la cảm giác có thể cứu rỗi bọn họ.
“Trở về hắc ám đi. Vĩnh viễn… không nên tới thế giới quang minh nữa!”
Sau đó vương miện tím đen kia dường như biến thành lỗ đen chân chính, đem chung quanh biến thành lĩnh vực tuyệt đối hắc ám!
Lúc này Diệp Tưởng mở to 2 mắt!
“Mơ tưởng......”
“Mơ tưởng......”
“Ta...... Mới là vương của bóng đêm chân chính......”
“Không ai có thể ở trước mặt ta xưng mình là Dạ vương......”
Phân thân muốn bạo động sao?
Thế nhưng, trước mắt Diệp Tưởng lúc này đã không còn nhìn thấy 1 tia ánh sáng.
Vùng lĩnh vực hắc ám này đem ánh sáng hoàn toàn nuốt mất. Hắc động chân chính là ngay cả ánh sáng cũng không thể đào thoát.
Thật lâu sau......
Diệp Tưởng lại lần nữa có thể nhìn thấy quang minh.
Mà xa xa, Sa La cùng Charrie đã cùng nhau trở lại, bộ dáng của nàng cực kỳ bình thản.
“Chúng ta đi thôi.”
Có lẽ sẽ có người hỏi phát sinh chuyện như vậy mà vẫn tiếp tục có phải không ăn khớp với logic hay không? Đáng tiếc bên trong thế giới rạp chiếu phim Địa Ngục, logic căn bản là khi có khi không, hoặc có thể nói logic là thứ không thiết yếu. Lần hành động đi đào thời gian giao nang này là nội dung chữ đỏ, vô luận phát sinh sự tình gì vẫn phải tiếp tục diễn cho xong. Nội dung chữ đỏ cũng giống như vật nguyền rủa vậy, không vì vấn đề có hợp với logic hay không mà bị ảnh hưởng.
London.
Nơi ở tạm thời của gia tộc Northfield.
Bên trong 1 căn phòng.
Imenes đang thông qua máy tính nói chuyện với Hầu Tước tại Strasbourg.
“Ngày thu gặt đã tới gần.”
Lúc này, bên người Hầu Tước, Eerna cũng đang ngồi đó.
“Cái gọi là ‘Ngày thu gặt’ ý chỉ điều gì?”
“Nghe rõ đây, Adam, Eerna.” Imenes hơi hơi nghiêng đầu, dùng tay phải chống cằm, sử dụng tiếng anh nói:“Vãn ca của ma nữ cũng sắp tới lúc kết thúc.” (vãn ca là bài ca phúng điếu người chết)
“Ngươi muốn ám chỉ điều gì?” Eerna, cũng chính là Vũ Sóc hỏi.
“Truyện quan trọng như thế, ngươi nghĩ ta sẽ nói qua video cho các ngươi biết sao? Chờ xem. Không lâu nữa đâu ta cũng sẽ đến Strasbourg.”
Video trò chuyện kết thúc.
Eerna khép máy tính xách tay lại.
Mà nơi nàng đang ở lúc này… chính là nhà thúc thúc của John!
Nơi ngày xưa...... Nightliar sinh ra!
Ở trong này đã không còn tìm thấy 2 cỗ hài cốt kia đâu nữa, ngay cả thi thể của Icaru cũng biến mất, Diệp Tưởng đã không còn nhớ bản thân hắn đã từng nhìn thấy thi thể Icaru. Ký ức duy nhất còn lưu lại, chính là hắn đã thấy......
Hình tượng chân thân của Nightliar!
Sau đó, đám người Hầu Tước và Vũ Sóc lần nữa đi tới đại sảnh, nhìn thấy tại đại sảnh đứng 1 người.
Một người bọn hắn tuyệt đối không nghĩ đến.
Hầu Tước đối với việc chính mình không cảm ứng được sự tồn tại của người này không hề ngoài ý muốn, chỉ là hắn xuất hiện ở nơi này không phải là tình tiết vốn có trong kịch bản mới làm người khác không thể tưởng tượng được.
An Nguyệt Hình.
Hắn thế mà xuất hiện tại nơi này!
“Đạt di......” Eerna vừa mở miệng, Hầu Tước đã ngăn nàng lại.
Hắn mắt lạnh nhìn kẻ trước mắt đang đứng chắp tay sau lưng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nói:“Là chuyện gì khiến ngươi phải tự mình đến đây?”
Đối với An Nguyệt Hình đột nhiên tập kích? Hợp tác với Vũ Sóc toàn lực ứng phó hắn? Đừng đùa. Đối phương có thể ung dung xâm nhập trận doanh của địch, như thế nào lại không có chuẩn bị. Hầu Tước há lại không biết. Chẳng lẽ đối phương sử dụng không thành kế? Điều đó lại càng không có khả năng, đối phương chính là An Nguyệt Hình a!
“Chỉ là tới nơi cũ xem qua 1 phen mà thôi. ”
“Nga, đúng rồi.”
“Thuận tiện, đưa các ngươi một vật.”
Sau đó hắn ném xuống dưới chân Hầu Tước 1 thứ.
Kia rõ ràng là......
Đầu của Camus!
Hầu Tước không hề biến sắc chút nào, thậm chí còn không liếc mắt nhìn, nhưng Vũ Sóc lại khó tránh khỏi cảm thấy kinh hãi, chung quy nàng không lãnh khốc được như Hầu Tước.
“Vừa lòng với lễ vật của ta chứ?”
“Xem ra, ta cũng phải chuẩn bị 1 đáp lễ tương ứng.”
Hầu Tước biết không động thủ với đối phương là sáng suốt.
“Ân, như vậy có lẽ có chút phiền toái. Đợi lát nữa các ngươi quay về khách sạn sẽ biết giá trị lễ vật của ta. ”
Khách sạn?
Ở nơi đó còn có đám người Nam Cung Tiểu Tăng, Mạc Niệm Sinh, Miyazaki Meiko a!
“Yên tâm. Ta có lưu lại mạng sống 1 vài kẻ quan trọng, toàn bộ chết hết thì không vui chút nào. ”
“Ngươi muốn nói, chỉ cần ngươi nguyện ý, tùy thời tùy chỗ đều có thể giết chúng ta sao?”
“Bằng không thì sao? Ngươi cho rằng dựa vào Hắc Mạn Đà La liền có thể sống sao?”
“Phải không?”
Sau đó, An Nguyệt Hình giơ cao hai tay lên.
“Dựa theo ‘Ước định’, trước ngày xảy ra dự ngôn, ta sẽ không đem bọn ngươi toàn bộ diệt tộc, bằng không các ngươi cho rằng thật sự dựa vào Hắc Mạn Đà La liền có thể sống tới ngày hôm nay? Các ngươi còn sống tới ngày hôm nay chỉ bởi vì ta tuân thủ ‘Ước định’ mà thôi.”
“Thế nhưng,‘Dự ngôn chi nhật’ đã sắp tới rồi.”
“Ta...... Không cần phải tiếp tục tuân thủ ‘Ước định’.”
Lúc này hắn chậm rãi bước về phía trước, mỗi 1 bước hắn tiến lên, Hầu Tước và Vũ Sóc lại lui về sau 1 bước.
Cuối cùng, An Nguyệt Hình đi vào thư phòng.
Từ trên giá sách lấy xuống mấy bộ sách cổ đã phủ kín tro bụi.
“Cũng không quét tước một chút.”
Hắn mở mấy cuốn sách ra nhìn nhìn.
Mấy cuốn sách kia phần lớn là thư tịch về tôn giáo, thậm chí có mấy cuốn với những ngôn ngữ khác nhau.
Sau đó, hắn từ bên trong rút ra bản Dạ Tộc mà Eerna đưa cho John.
“Quyển sách này, có điểm ý tứ.”
“Vậy coi nó như quà đáp lễ cho ta đi.”
Tiếp theo An Nguyệt Hình liền đem cuốn [ dạ tộc ] này cất vào trong ngực.
“Ta đến chỉ là thông tri cho các ngươi, gia tộc Northfield đã gần tới ngày biến mất trên thế giới này. Cho nên......”
“Nếu có di ngôn gì mà nói, ta nguyện ý chăm chú lắng nghe. Sẽ đem lời thỉnh nguyện của các ngươi chuyển tới người các ngươi muốn.”
“Nghe vào tai...... Thật giống như, ngươi cho rằng chúng ta chết chắc rồi?” Vũ Sóc tuy cảm giác áp bách cực đại, nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ.
An Nguyệt Hình nếu có thể dễ dàng đến nơi đây, vậy vì cái gì lại không giết chết Diệp Tưởng?
Hắn cũng không phải người của gia tộc Northfield!
“Ân. Đó là đương nhiên.”
“Các ngươi đều sẽ chết.”
“Phàm là người của gia tộc Northfield, không kẻ nào có thể sống sót. ”
“Một người cũng không.”
“Như vậy...... Ta hỏi lại một lần nữa.”
“Các ngươi có di ngôn gì hay không?”[ chưa xong còn tiếp......]