Hầu Tước nhìn về phương hướng thành bảo, sửa sang lại vạt áo.
“Ngươi đến.”
“Ta đến đây.”
Đối thoại này phi thường tinh giản, thậm chí có vài phần phong cách cổ long, cũng rất hợp với trường hợp hiện tại.
Trong tiểu thuyết Cổ Long, võ công đánh nhau cũng thường đều là nháy mắt phân ra thắng bại, mà đối với diễn viên, cũng đồng dạng cần trong 10 giây ngắn ngủi phóng ra vật nguyền rủa kết thúc chiến đấu.
Máu tươi trên mặt đất ngưng tụ ra 1 thân hình huyết sắc, rất nhanh biến thành hình tượng Mộc Lam.
“Các ngươi rời khỏi đi.” Mộc Lam nói với Pandora và giáo chủ Song Tử phía sau “Nơi này giao lại cho ta.”
Đối với Pandora các nàng, không phải đối mặt với cường địch như Hầu Tước tự nhiên không còn gì tốt hơn. Bất quá, giáo chủ Song Tử biến mất còn tương đối nhanh, nhưng Pandora trước khi rời đi còn nói với Mộc Lam:“Đại giáo chủ, ngài ứng phó cẩn thận.”
Pandora lúc này tự nhiên đã mọc lại 1 cái đầu mới.
“Làm tròn bổn phận của ngươi đi, đệ tứ giáo chủ.”
Pandora không nói thêm gì, quay người rời khỏi.
Hầu Tước tự nhiên không tiếp tục đi đối phó với bọn họ. Hắn tuy rằng mạnh mẽ, nhưng chưa tới mức không coi Mộc Lam vào đâu. Tình cảnh hắn đem 3 người kia lưu lại, tuy mạnh hơn Mộc Lam nhưng không phải cường đại tới mức có thể nghiền ép tất cả. Nếu Mộc Lam thật sự liều chết đấu cùng hắn 1 trận, Hầu Tước cũng phải trả 1 cái giá lớn. Ít nhất cần phải sử dụng tới đòn sát thủ, đây không phải điều Hầu Tước mong muốn.
Mộc Lam tự nhiên cũng hiểu điểm này. An Nguyệt Hình phái hắn tới đây, mục tiêu chính là tiêu hao vé chuộc cái chết và vật nguyền rủa của Hầu Tước. Từ khi bắt đầu, An Nguyệt Hình đã không tính toán để hắn còn sống trở về.
Hắn Mộc Lam, xưa nay là người lập xuống bao nhiêu công lao cho An Nguyệt Hình, đối với người đó không hề 2 lòng. Nhưng ngày hôm nay An Nguyệt Hình không chút do dự kêu hắn đi tìm chết!
Nhưng như vậy thì tính sao? Linh hồn hắn ở trong tay An Nguyệt Hình, trong tay Nightliar! Ý chí của hắn căn bản không thể chuyển hóa thành hành động. Hắn chung quy tất yếu phải vì ác ma mà chiến, sắm vai thật tốt nhân vật hắc y đại giáo chủ!
“Hầu Tước, kỳ thật ta rất bội phục ngươi. Đáng tiếc chúng ta lại thuộc về rạp chiếu phim đối địch.”
Hầu Tước không trả lời Mộc Lam. Hắn không phải loại anh hùng hiệp khách trong tiểu thuyết. Đối với hắn, Mộc Lam chính là địch nhân cần chém giết. Chỉ thế thôi, hắn không cho rằng điều này có ý nghĩa gì, thậm chí trận chiến này cùng chính nghĩa và tà ác đều không có quan hệ. Mọi người tất cả chỉ là diễn cho tốt nhân vật của mình mà thôi, không hề có lựa chọn khác.
Hầu Tước biết Mộc Lam là quân cờ dùng để tiêu hao thực lực của hắn, thế nhưng nếu song phương đã giáp mặt thì chỉ có thể ra tay. Hắn tổng không có khả năng trốn tránh chiến đấu.
Bất quá, cùng đối kháng với nhân vật như Mộc Lam tự nhiên phải lựa chọn cơ hội ra tay tốt nhất. Một khi thời cơ không đúng sẽ lãng phí thời gian sử dụng vật nguyền rủa. Mỗi 1 giây đều rất trân quý. Đến trình độ của diễn viên hạng A, 10 giây thời gian đã đủ để bọn hắn ra tay nhiều lần, chỉ khác biệt 0.001 giây cũng đã có thể xác định giữa sinh và tử. Đối với Hầu Tước đã giao đấu sinh tử với quỷ hồn vô số lần mà nói, đối mặt với địch nhân này phải nói, thoải mái không biết bao nhiêu so với quỷ hồn.
Thế nhưng...... ngay khi 2 người sắp động thủ, Mộc Lam đột nhiên quay đầu lại, tiếp 1 cú quét chân của 1 nam nhân khác đang hoành tảo lao tới!Nam Cung Tiểu Tăng không khỏi thở dài, một cú quét chân Nam Thiếu Lâm này đã chuẩn bị từ lâu, vốn đang nghĩ xuất kỳ bất ý. Đương nhiên loại võ công này đối với Mộc Lam tự nhiên không có nửa điểm tác dụng, Tiểu Tăng chỉ là muốn cấp cho Hầu Tước cơ hội mà thôi. Chỉ cần Mộc Lam hơi phân thần 0,1 giây, Hầu Tước liền có thể lập tức ra tay. Đáng tiếc, Mộc Lam không dễ dàng đối phó như vậy.
“Adam đại nhân!” Nam Cung Tiểu Tăng vội vàng nói:“Hắc y đại giáo chủ để cho ta đối phó đi!”
Sau đó Nam Cung Tiểu Tăng nhìn về phía Mộc Lam, lúc trước bởi vì duyên cớ kịch bản, trong [phòng học dị độ] còn phải làm bằng hữu tốt với người kia, giờ ngẫm lại vẫn còn thấy ác hàn. Nay, rốt cuộc đã có thể vì đồng bạn đã chết mà báo thù!
Hầu Tước tự nhiên không cự tuyệt Tiểu Tăng ra tay giúp đỡ, chung quy hắn không hy vọng tiêu tốn vật nguyền rủa trên người Mộc Lam.
“Vậy nhờ ngươi rồi.”
“Không có gì!” Nam Cung Tiểu Tăng lập tức xoa tay, vô số câu hồn xiềng xích trên người hắn phóng ra, ngăn trở Mộc Lam đi giết Hầu Tước!
Mộc Lam vốn đối với việc này đã có tâm lý bài xích, nếu là ra tay với Nam Cung Tiểu Tăng, như vậy cũng tốt, khi trở về vẫn có kết quả để báo cáo.
Bất quá...... An Nguyệt Hình cố nhiên là Ác Ma, nhưng Mộc Lam lại diễn vai hắc y giáo chủ, tự nhiên phải vì hắn mà chinh chiến, không có khả năng góp sức cho phương khu ma nhân. Mà Nam Cung Tiểu Tăng vốn là nhân vật Mộc Lam đã sớm muốn diệt trừ. Quỷ sai phi thường thưa thớt, chính bởi chuyện chết đi sống lại vốn đã rất khó khăn, vòng tay xương người cũng đa số nằm trong tay các diễn viên hạng A, quan trọng nhất là thời kỳ mới trở thành quỷ sai ưu thế không rõ ràng lắm, lại thêm không thể sử dụng vật nguyền rủa nên không nhiều người theo đuổi. Thế nhưng khi quỷ sai trưởng thành lên, đám người Nam Cung Tiểu Tăng, Kanzaki Yuu cùng với Diệp Tưởng, ai cũng không phải đèn cạn dầu. Hoàn hảo là Kanzaki Yuu đã trở thành người bên này, nhưng Nam Cung Tiểu Tăng cùng Diệp Tưởng là nhất định phải giết, một khi đã như vậy, trước hết giải quyết Nam Cung Tiểu Tăng đi.
Nam Cung Tiểu Tăng cùng Hầu Tước bất đồng, hoàn toàn là 1 kẻ nói nhiều. Lúc này kéo giãn khoảng cách với Mộc Lam sau đó phát đi tin tức.
“Mộc Lam, nay, rốt cuộc có thể rửa hận cho những diễn viên rạp thứ 19 bị ngươi giết chết! Phật thượng cũng có kim cương rống giận, đối với loại người đem linh hồn bán cho ác ma như ngươi, ta cũng phải buông phật châu cầm lên vũ khí, nhất định phải đem ngươi đưa vào A Tỳ địa ngục!”
Mộc Lam lúc này mắt lạnh nhìn Nam Cung Tiểu Tăng.
Hắn không có hứng thú dong dài với Nam Cung Tiểu Tăng, đối đầu với kẻ địch, tự nhiên phải quan sát chiến trường cùng hướng đi của địch nhân, lựa chọn thời cơ ra tay thích hợp.
Nam Cung Tiểu Tăng tuy ngoài miệng 1 bộ dáng nói nhất định sẽ giết đối phương, nhưng hắn cũng biết Mộc Lam chính là ảnh đế, muốn giết được người này tất yếu phải vận dụng Vô Gian chi Môn. Thế nhưng, Vô Gian chi Môn đã dùng qua 1 lần đối với Amaya Takanoko, tiếp theo dùng 1 lần nữa lên người Mộc Lam sẽ bị pháp tắc giảm dần nguyền rủa ảnh hưởng làm suy yếu. Không thể dùng Vô Gian chi Môn lúc cường đại nhất chống lại Mộc Lam, đối với Tiểu Tăng mà nói, rất là bất lợi.
Thời điểm đang nghĩ tới đó, trong nháy mắt liền thấy Mộc Lam xuất hiện ở trước mặt!
“Ngươi......”
Một cái đinh dài cắm thẳng vào trán Nam Cung Tiểu Tăng.
Mà ở bên kia, rõ ràng còn có 1 Mộc Lam khác tồn tại!
“Nhân...... Nhân ngẫu?”
Diệp Tinh Vẫn!
Bản thân mình như thế nào lại không nghĩ đến......
Cái đinh kia nháy mắt đâm vào trán Nam Cung Tiểu Tăng, hắn liền hét rầm lên!
“Cho dù ngươi muốn hủy diệt thân thể trùng sinh lại cũng vô dụng. Đây là nhằm vào linh hồn. Đương nhiên, điểm ấy thủ đoạn giết không được ngươi. Bất quá đủ để suy yếu chiến lực của ngươi.”
Cái đinh kia triệt để ngập vào trán Nam Cung Tiểu Tăng, tiến vào não bộ hắn!
“Ngươi khốn kiếp......”
“Cư nhiên không suy xét đến tình huống có khả năng nhân ngẫu yểm trợ ta, chỉ có thể nói do ngươi ngu si mà thôi.”
Mộc Lam nói chuyện đương nhiên không dựa vào kịch bản. Giờ khắc này, mấy trăm cánh tay Địa Ngục chi thủ trào ra, đem thân thể Nam Cung Tiểu Tăng gắt gao bắt lấy!
“Ngươi nên cầu nguyện......”
“... Linh hồn của ngươi đủ cường đại đi.”
Theo sau, vô số máu tươi trên mặt đất tụ tập lại, sau đó, 1 vong linh cả người toàn bằng máu tươi từ dưới đất tập hợp lên!
Chết đi!
Nam Cung Tiểu Tăng!
Bỗng nhiên, hắn cúi xuống nhìn thân thể mình.
Câu hồn xiềng xích đã trói buộc hắn chặt chẽ, tiếp theo phía sau liền xuất hiện 1 cự môn.
“Hắc y đại giáo chủ!” Nam Cung Tiểu Tăng cố nén đau nhức quát lên:“Lão tử cho dù chết cũng phải tha ngươi cùng đi!”
Mộc Lam nhìn về phía cánh cửa lớn kia.
Nửa bên trái cánh cửa là 1 màu tối đen sâu thẳm, hài cốt khắc trên đó đếm không hết được. Nửa bên phải lại là màu máu, điêu khắc 1 đám quỷ sai đang bắt bớ quỷ hồn.
“Vô Gian chi Môn, mở! Hắc y đại giáo chủ, ta đã ở tại Vô Gian Địa Ngục giữ cho ngươi 1 vị trí rất tốt! Ha ha! Ta và ngươi, chúng ta cùng nhau lên đường!”
Vô Gian chi Môn chầm chậm mở ra, bên trong truyền tới hấp lực to lớn, mà đồng thời có vô số xiềng xích câu hồn phóng ra, trói lại thân thể Mộc Lam!
“Hừ...... Lần này là vận dụng linh hồn cảm ứng, ngươi hẳn không phải nhân ngẫu đi? Lão tử hôm nay liền đem linh hồn ngươi câu đi! Cho dù mẹ ngươi là bất tử chi thân cũng xong đời!”
Mộc Lam tự nhiên biết điểm này. Vật nguyền rủa có cường đại hơn nữa cũng phải dưới tiền đề có thành lập linh hồn, một khi không có linh hồn thì trùng sinh là sự tình không thể nào. Mà lúc này hắn đích xác cảm giác được, linh hồn hắn sắp bị xiềng xích câu hồn kéo ra!
Linh hồn Mộc Lam thuộc về ác ma, bất luận kẻ nào cũng không thể mang đi. Bất quá, lực lượng của Vô Gian chi Môn đến từ [ đệ tứ cấm khu ], cũng đồng dạng thần bí khó lường!
Mộc Lam muốn tiếp tục động thủ, hình xăm trên ngực hắn vẫn đang như trước tiến hành cảm ứng nguyền rủa!
Hắn há có thể chết ở chỗ này?
Tuyệt đối không!
Lúc này, trong đầu hắn chợt lóe lên gương mặt của Lý Mẫn Hà.
Mà trong lúc Tiểu Tăng cùng Mộc Lam giằng co......
Các diễn viên rạp chiếu phim thứ 13 rốt cục cũng phát hiện, bên trong tràng chiến tranh này, bọn hắn ngay cả pháo hôi cũng chẳng được tính. Diễn viên hạng A yếu ớt 1 chút chỉ tương đương với chân chạy mà thôi. Chiến tranh đích thực, thuộc về những người nằm trong chiến lực cao tầng.
Phương Lãnh lúc này cùng Tiêu Mộng Kỳ trốn bên trong 1 gian phòng trong tòa thành bảo. Hai người đều ý thức được, sinh mệnh của bọn hắn chỉ sợ khó có thể bảo trì. Đương nhiên, trong 1 phút đồng hồ được phép viết tên người thân đổi lấy tính mạng khi nãy, bọn hắn không có tham dự. Kỳ thật bọn hắn thân là diễn viên, có thể đem thân nhân là NPC trong thế giới này viết lên. Thế nhưng trước không nói tới có NG hay không, bọn hắn cũng tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Bán mình cho ác ma... chẳng khác nào bước lên 1 tuyệt lộ!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra!
Phương Lãnh cùng Tiêu Mộng Kỳ vội vàng đứng lên, 2 người như lâm đại địch. Nhưng khi nhìn thấy người ngoài cửa lại kinh ngạc.
“Các ngươi không có việc gì chứ?”
Ngoài cửa đứng hai người.
Một là Sa La, mặt khác còn lại là Kim Tứ Quý!
Sa La nhìn Phương Lãnh hoàn hảo không tổn hao gì, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Phương Lãnh còn sống, như vậy...... vật nguyền rủa hệ thời gian của hắn vẫn còn.
Mặc dù trong thế giới này, vật nguyền rủa hệ thời gian không có giá trị quá cao, nhưng nếu nó ở trong tay Tứ Quý lại không giống.
Kim Tứ Quý, ngày xưa trong mười Đại Hắc Ám sứ đồ là “Thời gian sứ đồ”! Bản thân nàng chính là thể chất ký sinh loại hệ thời gian, bất quá vì quá mức kinh thế hãi tục, nên nói dối với bên ngoài là vật nguyền rủa loại đặc dị “Quỷ trảo”.
Nếu để nàng sử dụng đồng hồ bỏ túi của Phương Lãnh, hiệu quả sẽ tăng lên vô số lần!
Nói cách khác...... Có thể đem thời gian nghịch chuyển, đem người chết đi sống lại![ chưa xong còn tiếp......]