“Các ngươi xem...... đôi mắt này...... Có phải người Trung Quốc hay không?”
“Thật sao? Không phải chứ? Đây không phải là điện ảnh Hollywood sao?”
Nên biết, không giống như hiện tại, diễn viên trung quốc được góp mặt trong điện ảnh Hollywood tuy không nhiều [ tỷ như hai Băng Băng ], nhưng vào năm 1997, tuyệt đối cực kỳ khó mà nhìn thấy 1 gương mặt châu á nào trong điện ảnh Hollywood.
Thế nhưng Diệp Tưởng lại biết, hắn nào có phải diễn viên. Không...... hắn thật sự là diễn viên, nhưng không phải là diễn viên trong đó ah!
Lúc này, Jack vì vấp té Hoắc Thanh Lam mà dẫn đến không thể lên tàu.
Giờ khắc này trong rạp chiếu phim lập tức nổi lên từng trận nghi vấn.
“Không phải chứ? Nam nhân này chẳng lẽ không phải nhân vật chính?”
“Nhìn áp phích thì hắn hẳn phải là nhân vật chính ah, không lên thuyền được còn quay tiếp thế nào đây?”
“Đạo diễn tất sẽ có ý tưởng, có thể để hắn bơi theo hay không?”
Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Tích Kính nhìn thấy 1 màn này đều cảm giác thực không tin nổi. Tình tiết này nhìn cực kỳ giống 1 bộ phim kinh dị Thái Lan [ Coming Soon ]!
Tích Kính hơn nửa ngày mới phản ứng lại:“Này...... cái này là sao? Kim Kỳ Thụy sao lại ở trong đó?”
Trong lịch sử nguyên bản chưa từng xảy ra chuyện như vậy!
Diệp Tưởng siết chặt tay, nhìn con tàu Titanic từ từ rời bến. Mà nhân vật chính Jack lại chỉ có thể trông theo con tàu đi xa dần....
Tiếp theo, màn hình lần nữa quay lại trước mặt Hoắc Thanh Lam.
Hoắc Thanh Lam hiện tại coi như là diễn viên của [phòng học dị độ] hay là [ tàu Titanic ] đây?
“Kim Kỳ Thụy...... Hắn...... Hắn không có khả năng được James Cameron chọn diễn bộ điện ảnh này đi?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là không có khả năng. Ba!”
Một câu “Ba” lại khiến nữ tử đang uống Coca ho sặc sụa!
Ba người này... chẳng lẽ mới trốn viện ra?
Jack cùng bằng hữu của hắn trở lại trước mặt Hoắc Thanh Lam, kéo hắn lên, nói:“Huynh đệ, ngươi làm hại ta không thể lên tàu, ngươi nói nên bồi thường cho ta thế nào đây!”
Hoắc Thanh Lam lúc này vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự
Mặc kệ Jack liều mạng lay hắn như thế nào cũng không có nửa điểm phản ứng.
“Hắn không phải đã chết rồi chứ?” vị bằng hữu ở bên cạnh nói.
“Chắc không đâu......”
Cuối cùng, Jack Dawson tiên sinh, người vốn là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử điện ảnh lôi kéo Hoắc Thanh Lam về bên trong quán rượu. Bởi vì không có vé tàu, Jack đành tiếp tục cuộc sống nghèo khó của hắn.Bởi vì cần đòi “Bồi thường” khi tên này tỉnh lại, Jack cuối cùng chỉ có thể đem hắn chuyển về quán trọ mình đang ở. Đặt hắn lên giường, Jack cùng bằng hữu liền rời đi.
Sau đó......
Rất nhanh, hình ảnh biến thành buổi tối.
Bên trong quán trọ, Hoắc Thanh Lam một mình 1 người nằm trên giường.
Rất quỷ dị là......
Mười phút trôi qua......
Hai mươi phút trôi qua......
Một giờ trôi qua......
Màn hình cư nhiên chỉ tập trung trên người Hoắc Thanh Lam!
“Mẹ.....cái này mà là phim à!”
“Lãng phí tiền của ta. Không phải nói chìm tàu sao? Tàu đâu?”
“Kêu rạp chiếu phim trả lại tiền!”
“Về thôi, coi như hôm nay xui xẻo!”
Trong vài phút, tất cả đám người trong phòng chiếu phim đều rời đi... trừ 3 người Diệp Tưởng.
Trên con tàu Titanic, Không có Jack, Rose có dám nhảy xuống biển hay không? Hay là nghĩ thông suốt, dứt khoát tiếp tục cùng với vị hôn phu được sắp đặt? Jack vẫn tiếp tục cuộc sống nghèo nàn của mình, vẽ tranh mưu sinh......
Bất quá điều này không quan trọng!
Quan trọng là, nay Hoắc Thanh Lam đã trở thành “Nhân vật chính” của bộ phim này!
Nếu cứ tiếp tục như vậy......
Chuyện gì sẽ xảy ra đây?
Trong nhất thời, bên trong phòng chiếu phim trở nên thật trống rỗng, yên lặng.
Lúc này, Vũ Sóc gửi cho Diệp Tưởng 1 tin nhắn:“Hiện tại cho dù chúng ta muốn đi cũng không đi được. Cửa lớn phòng chiếu phim giống như lần trước trong phòng học, bị hạ nguyền rủa không gian rồi!”
Diệp Tưởng khẩn trương nhìn màn hình điện ảnh.
Hoắc Thanh Lam là hắc y giáo chủ, hắn chết hay không căn bản không đáng quan tâm. Nhưng hiển nhiên, cái này trước mắt lại biến thành 1 bộ phận của nguyền rủa. Nguyên bản Diệp Tưởng đã hoàn toàn thích ứng được với nguyền rủa trong phim, thế nhưng không nghĩ tới nguyền rủa lại phát triển khủng bố như thế, không những xuyên qua thời gian, còn có thể liên thông thời gian để tạo nên hoàn cảnh đáng sợ như vậy!
Có thể nói là nguyền rủa thời không hoàn mỹ!
Tích Kính tuyệt đối không nghĩ đến, tình hình lại phát triển đến mức này!
Thật lâu sau, rốt cuộc...... Hoắc Thanh Lam nằm trên giường mở mắt.
Nhưng ánh mắt hắn lại giống hệt Ngô Quảng Liệt lúc ấy, không hề có đồng tử!
Trong màn hình điện ảnh tràn ngập gương mặt Hoắc Thanh Lam! Tiếp theo hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt không có đồng tử nhìn 3 người còn sót lại trong phòng chiếu phim, há miệng nói: “Cái...... Gì...... Cũng...... không... nên...... Thay...... Đổi......”
Diệp Tưởng một phen kéo Tích Kính, đồng thời vươn cánh tay ra. Bất quá đối phương đang ở trong 1 không gian khác, năng lực của Diệp Tưởng có cường đại hơn nữa cũng không có khả năng đến được thế giới bên trong màn hình.
Hoắc Thanh Lam nói xong liền gục xuống.
Cái...
Cái gì cũng... không nên thay đổi?
Lần thứ nhất, thứ nhì... tới cả lần thứ 3 cũng nói 1 câu như vậy. Cái này chẳng phải tương đương với việc lộ ra 1 tin tức sao?
Đó chính là...... Ta có năng lực thay đổi tương lai!
Diệp Tưởng nắm chặt hai tay. Giây phút này, trong hắn tràn ngập tin tưởng hơn bao giờ hết.
Không nên thay đổi? Đừng đùa! Nếu không thay đổi chẳng lẽ ngồi chờ số mệnh diệt vong? Nơi nào có loại đạo lý này! Diệp Tưởng tuyệt đối không bao giờ ngồi chờ chết!
Ngay sau đó, màn hình điện ảnh lại 1 lần nữa thay đổi!
Hình ảnh thế nhưng biến thành... lớp học 10-6 ngày xưa!
Từ trên bảng đen, vô số máu tươi đột nhiên trào ra!
Theo sau là 1 đôi tay gày guộc!
Một bóng trắng chui ra từ bên trong bảng đen, cả người dán sát trên mặt đất, bất đầu bò về phía màn hình!
Cái dạng này...... Chẳng lẽ muốn giống như “Sadako”? Từ bên trong màn hình chui ra ngoài?
“Hai người lui ra phía sau!”
Diệp Tưởng không nói nhiều lời, trong mắt, nghiệp hỏa cùng thần lôi hiện ra, La Hầu cung đã sẵn sàng, Hạo Thiên kiếm lượn lờ quanh người! Vũ Sóc cũng sớm niệm ma chú, chuẩn bị tốt để phóng thích Địa Ngục trùng!
Bóng trắng kia chui ra từ trong bảng đen, bắt đầu chậm rãi bò về phía màn hình!
Chẳng qua một lần này...... gương mặt nó càng trở nên hư thối, ngũ quan căn bản đã không thể phân biệt, da thịt trên mặt nhễu nhạo dường như tùy thời sẽ rớt xuống. Quần áo trên người rách nát, cơ thể gầy gò giống như củi khô hong lâu ngày trong ánh mặt trời.
Lệ quỷ hung tợn muốn tấn công!
“Đây là..... hắn khi chết đã lâu sao......” Diệp Tưởng lẩm bẩm:“Chẳng lẽ...... Thời gian tử vong càng dài hắn càng trở nên mạnh mẽ?”
Chẳng lẽ...... lúc trước hắn chỉ mới chết đi không được bao lâu?
Ngay cả như vậy cũng đã khó đối phó như thế! Người này chẳng lẽ là Tokisaki Kurumi sao? (Tokisaki Kurumi là một nhân vật bí ẩn trong Date A Live. Cô là tinh linh thứ ba xuất hiện trong series.)
Trên La Hầu cung, mũi tên đang bắt đầu hình thành. Hắc ma thuật của Vũ Sóc cũng đang chuẩn bị sẵn sàng, không gian trở nên vặn vẹo, đồng thời mái tóc nàng bắt đầu phát sinh biến hóa, từng chút một biến thành màu trắng! Về phần Tích Kính, nàng đã triệu hồi ra Tử Thần liêm đao, cùng huyết tinh xiềng xích!
Một nhà ba người có thể nói đã tế ra thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình!
Nhưng ngay cả như vậy, áp lực vẫn như trước không giảm!
Cho dù lúc này đang đứng ở không gian hiện thực, nhưng Diệp Tưởng vẫn có thể cảm ứng được sự cường đại của đối phương bên trong màn ảnh!
Lần trước...... Con quỷ đối chiến cùng hắn và hiện tại cách nhau quá xa!
Đối phương là quỷ hồn có thể thao túng thời gian, nếu có thể, có lẽ sẽ đem chính mình trăm năm, ngàn năm sau gọi tới thế giới này!
Cho dù phim kinh dị có giới hạn độ khó... nhưng như thế này cũng đã là quá đáng sợ rồi!
Ngàn năm...... Nếu như thế, chẳng phải chính là lệ quỷ ngàn năm chân chính sao?
Khoảng cách của lệ quỷ khủng bố tới màn hình ngày càng gần, cuối cùng, khi cả người hắn gần như chạm vào màn hình liền dừng lại.
Diệp Tưởng đem dây cung kéo căng, ma lực không ngừng điên cuồng tập trung vào mũi tên. Trên trán hắn, mồ hôi đã đọng thành từng giọt!
Vũ Sóc cũng đã làm tốt chuẩn bị, một khi sinh biến, nàng sẽ đem Địa Ngục trùng phóng thích ra!
Nhưng con quỷ này, lại cứ đứng trước màn hình điện ảnh, bất động.
Sau đó......
Toàn bộ màn hình, bỗng nhiên phụt tắt!
Bóng tối!
Nên biết rạp chiếu phim vốn đã không sáng sủa! Đột nhiên màn hình vụt tắt làm bọn hắn... tương đương với người mù!
Đương nhiên, lấy thực lực của Diệp Tưởng 1 chút bóng tối này kỳ thật không cấu thành uy hiếp. Trong mắt hắn nghiệp hỏa cùng Lôi Đình lập tức mang đến ánh sáng.
Thế nhưng không hề nghĩ đến là, màn hình điện ảnh lại nhanh chóng vụt sáng 1 lần nữa.
Bất quá lúc này đã biến thành 1 phòng học trống rỗng không người.
Diệp Tưởng vừa muốn nói gì đó đột nhiên phát hiện ra 1 chuyện vô cùng khủng bố.
Vũ Sóc...... Cùng Tích Kính......
Không thấy!
Mẹ con các nàng cư nhiên trong nháy mắt ngắn ngủi đó.... biến mất! [ chưa xong còn tiếp..]