Màu đen trong trời đêm giắt ngang hai mặt trăng. Hai mặt trăng này đều là trăng tròn, chẳng qua, một cái là mặt trăng bình thường, một cái... lại đỏ như máu!
Hồng Nguyệt!
“Ngươi tỉnh rồi?”
Đây là......
Mạc Cổ Nhai...... Không đúng, không phải là giọng nói của Diệp Tưởng sao?
Vì cái gì phản ứng đầu tiên trong đầu không phải nghĩ tới Diệp Tưởng, mà là Mạc Cổ Nhai?
Nàng hơi chuyển đầu, nhìn về phía đầu giường...... Diệp Tưởng.
Đúng vậy, là Diệp Tưởng a.
Thế nhưng không biết vì sao, nội dung kịch bản trong đầu lại thật mơ hồ, dường như hết thảy đều cùng với quá khứ bất đồng. Khi đó, nàng biết rõ mình đang diễn trò, cho dù nhìn thấy quỷ hồn cũng biết quỷ hồn kia sẽ không tổn thương mình, biểu tình sợ hãi nhưng thật ra trong lòng không hề sợ chút nào.
Nàng chỉ có thể mở kịch bản ra đọc lại......
Bị vai diễn phản khống sao? Không được a......
Nàng cần phải nhớ kỹ thân phận của mình là Ôn Vũ Phàm, mà không phải Từ Vũ.
Sau khi mở ra kịch bản, nàng mới nhớ lại, chính mình cần nói lời kịch đầu tiên.
“Ta...... Trước kia từng nhìn thấy......”
Nàng vươn tay, chỉ hai mặt trăng ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy...... Ta trước kia đã từng nhìn thấy!”
Mà quỷ dị là, thời điểm nói những lời này nàng cũng đồng dạng sinh ra cảm giác cực kỳ quen thuộc. Nàng cảm giác chính mình thật sự đã từng nhìn qua ánh trăng này.
“Như thế nào có thể? Ngươi trước kia không có khả năng từng đến nơi này!” Diệp Tưởng lộ ra biểu tình khó có thể tin nói:“Ngươi vẫn luôn được cha mẹ nuôi nấng, làm sao có thể......”
“Phải...... Cho nên ta cũng cảm thấy kỳ quái......”
Lúc này, nàng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì vội hỏi:“Đây là nơi nào?”
“Ta cũng không biết. Từ đại sảnh kia đi ra liền tiến vào tiểu trấn này. Trong tiểu trấn, một người cũng không có.”
Không có người, đó là tự nhiên.
Bất quá từ trên kịch bản mà xem, không chỉ không có người mà còn không có quỷ hồn.
Nguyên bản cho rằng, tiến vào sâu trong Ma cốc, quỷ triều đợt sau sẽ lợi hại hơn đợt trước, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như thế. So sánh với quỷ triều phô thiên cái địa lúc trước trong [phòng học dị độ] kia, loại yên tĩnh này ngược lại càng thêm đáng sợ.
Nhìn vầng Hồng Nguyệt thật lâu, bỗng nhiên, Vũ Phàm...... ánh mắt Từ Vũ, cũng bị chiếu thành một mảnh huyết hồng.
“Nơi này...... Ta nhất định đã từng đến...... Thế nhưng vào lúc nào? Mới trước đây sao? A...... Đúng!”
Nàng nhìn về phía Diệp Tưởng.
“Nàng đâu rồi? Cái nữ nhân bị mất đi ký ức, nàng ở nơi nào rồi?”
“Ta cảm giác không tin tưởng nàng, cho nên không để nàng đồng hành cùng chúng ta. Bất quá, nàng vẫn luôn theo sau, hiện tại hẳn đang ở bên ngoài.”
“Kêu nàng vào đi, nàng chỉ sợ... là một người rất đặc biệt.”
Diệp Tưởng nhìn Ôn Vũ Phàm, phát tin hỏi:“Ngươi xác định để ngươi một mình ở nơi này không thành vấn đề?”“Phải.”
Nay, song phương đã là tử địch. Diệp Tưởng hỏi như thế đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hiện tại xem ra, cái câu “Tuyệt không tha thứ” kia của hắn, kỳ thật là hy vọng có thể chém đứt tình cảm giữa song phương. Thế nhưng tình chiến hữu khi xưa nào có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ?
Sau khi Diệp Tưởng rời khỏi phòng, Vũ Phàm lẳng lặng nằm trên giường.
Bên cạnh nàng có một tủ quần áo, tủ quần áo kia lúc này không biết như thế nào, cánh cửa lại nhẹ nhàng đẩy ra 1 khe hở.
Tầm mắt Vũ Phàm vẫn như trước tập trung vào hai vầng trăng trên bầu trời, hoàn toàn không liếc mắt về phía tủ quần áo.
Cánh cửa tủ quần áo, càng mở càng lớn.
Vũ Phàm sớm đã thẩm thấu tinh thần vào bên trong tủ quần áo, thế nhưng tinh thần của nàng giống như đổ vào biển lớn, biến mất không tung tích!
Lúc này, nàng đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, liền thấy cửa tủ quần áo đang đẩy ra!
“A!”
Nàng từ trên giường nhảy xuống, túm một chiếc ghế dựa nện về phía tủ quần áo!
Sau đó, hai cánh cửa tủ bật mở toang ra, nhưng bên trong, cái gì cũng không có.
Chỉ là, dưới một mảnh Hồng Nguyệt chiếu rọi, bên trong biến thành một màu máu đỏ mờ ảo, trông rất là quỷ dị.
“Sao vậy?”
Diệp Tưởng cùng Tịch Ám Hà đẩy cửa xông vào, Vũ Phàm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Nguyên tưởng rằng...... Làm ảnh hậu đã rất cường đại, mà bản thân Diệp Tưởng là nhân vật chính, thực lực càng là đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng...... đều không đủ dùng!
Rạp chiếu phim Địa Ngục tuyệt đối sẽ không để bọn hắn thoải mái sống sót, nhất định phải làm bọn hắn dãy dụa cầu sinh!
Ảnh đế? Ảnh hậu?
Giống nhau cũng chỉ là con kiến!
“Ta...... Ta......” Vũ Phàm cái gì cũng không nói ra được.
Tiểu trấn này không có “Quỷ”.
Nhưng chính vì không có “Quỷ” nên mới đáng sợ.
Tử Linh pháp sư cũng được, Thợ săn Ác Ma cũng tốt, phàm là có quỷ đều có thể đối kháng và diệt sát đối phương, thế nhưng khi đối tượng này không tồn tại thì sao?
“Trước rời khỏi căn phòng này đã.” Diệp Tưởng đi đến kéo tay Vũ Phàm “Rời khỏi nơi này rồi hẵng nói.”
Nhưng lúc này, tầm mắt Vũ Phàm lại tập trung nhìn vào Hồng Nguyệt bên ngoài cửa sổ.
Hai vầng mặt trăng kia giống như có ma lực, xâm nhiễm linh hồn nàng.
Nàng lại nghĩ tới đoạn ký ức trong đầu, ký ức thuộc về Từ Vũ.
Thân ảnh phía sau ông ngoại...... nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút.
Khoan đã!
Vũ Phàm đột nhiên phát hiện ra một sự tình khủng bố.
Trước khi nàng hôn mê từng nhìn thấy phía sau lưng Tịch Ám Hà có 1 quỷ hồn!
Nhưng...... Nàng không thể nhớ ra gương mặt quỷ hồn đó!
Trên thực tế, chỉ có một mình nàng nhìn thấy, ngay cả Diệp Tưởng và diễn viên rạp chiếu phim linh độ cũng không có bất luận kẻ nào nhìn được quỷ hồn kia.
Vì cái gì lại không nhớ ra?
Tiếp đó, ba người liền đi ra bên ngoài.
Hồng Nguyệt đem đất dưới chân nhuộm thành một màu đỏ, tựa hồ ai nấy đều đang chìm trong máu tươi.
Đây là nơi sâu trong ma cốc chưa bao giờ có người thăm dò qua, mà bản thân ma cốc lại đang kêu gọi Từ Vũ cùng Từ Tố.
“Có phải... lúc này nên thảy xúc xắc hay không?” Vũ Phàm nhìn Diệp Tưởng, hỏi:“Chúng ta nên thảy xúc xắc chứ?”
“Sau khi tới nơi này, xúc xắc đã không còn tồn tại.” Diệp Tưởng lắc đầu,“Tại nơi này, chúng ta không biết bất cứ quy tắc gì.”
Vũ Phàm lại đưa ánh mắt nhìn về phía Ám Hà.
Nữ nhân này... chính là diễn viên rạp chiếu phim linh độ a!
Căn cứ vào quy luật nhất quán trong phim kinh dị, người mất đi ký ức, chứng tỏ ký ức đó là một chuyện cực kỳ quan trọng! Như vậy... Vấn đề đến đây......
Ký ức mà Tịch Ám Hà mất đi là cái gì?
Thời điểm khi bàn tay Từ Vũ tiếp xúc nàng, vì sao lại nhìn thấy bộ hình ảnh kia? Vô số những gương mặt quái dị, trào phúng, miệt thị, căm ghét lại hiện ra?
Đó là chuyện gì?
Dưới Huyết Nguyệt chiếu rọi, cặp mắt có thể nhìn thấy quỷ hồn càng trở nên tinh nồng.
Lúc này, trên màn hình điện ảnh màn đặc tả đôi mắt kia.
Trong đôi mắt là hai mặt trăng song song vắt ngang ở trong trời đêm. Có vẻ cực độ quỷ quái.
“Lời ngươi nói với ta trước khi hôn mê, có nhớ không?”
Lúc này, giọng nói của Diệp Tưởng làm nàng giật mình rời mắt khỏi hai mặt trăng trên bầu trời.
“Ngươi nói...... Vô luận người sống hay người chết đều không nên tiến vào nơi này, ngươi còn nói...... Ta lừa gạt ngươi?”
“Ta không nhớ rõ.” Vũ Phàm trả lời như thế.
Đây là lời kịch. Nhưng...... Cũng là sự thật.
Nàng thật sự không nhớ rõ bản thân đã từng nói như vậy. Thế nhưng, ở trong kịch bản, đích xác có những lời kịch này
Vì sao lời kịch mình đã nói qua lại không nhớ rõ?
Là “Từ Vũ” nói lời kịch cho nên bản thân mình không nhớ sao?
“Theo như lời của ta...... chưởng giáo Thiên Âm tông muốn biết phương pháp có thể mạnh mẽ giam cầm linh hồn, từ đó siêu thoát khỏi luân hồi. Trường sinh mà người trong Đạo Môn theo đuổi cũng chính là như thế.”
“Luân hồi? Luân hồi, chẳng phải là thuyết pháp thuộc về Phật Môn sao?”
“Có lẽ...... Nhưng ta cũng không câu nệ đối với Phật Đạo.”
“Chúng ta đi thôi. Mặc kệ như thế nào ta cũng phải tìm thấy tỷ tỷ ta, Từ Tố. Dù gì nàng cũng là thân nhân của ta.”
Dù có thế nào, Từ Vũ thủy chung không thể bỏ Từ Tố. Cho dù Từ Tố thuần túy là lợi dụng nàng, thậm chí đối đãi với nàng như ôn thần, nhưng đối với Từ Vũ mà nói, lại chính là tỷ tỷ cùng bào thai. Hơn nữa, nếu lời Diệp Tưởng là thật, như vậy cốt nhục chí thân của nàng cũng chỉ còn lại một người, tỷ tỷ Từ Tố.
Bất quá, đối với Ôn Vũ Phàm đang sắm vai Từ Tố, Lâm Tâm Du lại chính là “Địch nhân”!
Năm đó...... chưởng giáo đời thứ nhất Thiên Âm tông sau khi giết chết vị nữ đệ tử kia đã làm cái gì nàng ta? Vì cái gì cho rằng, làm như vậy liền có thể theo đuổi cái gọi là Trường Sinh?
Hơn nữa...... Dẫn đến toàn bộ tông phái đều bị nguyền rủa, vẫn như trước có người bảo vệ hậu duệ của chưởng giáo?
Mạc Cổ Nhai thật sự không giấu diếm chuyện gì sao? Chỉ là, Diệp Tưởng lại không có cách nào biết được việc này.
Mà vì cái gì...... trong đời sau của chưởng giáo lại xuất hiện Từ Vũ cùng Từ Tố.
Dòng máu trong người các nàng nhận được sự triệu hoán của ma cốc.
Có lẽ...... Chỉ có máu của các nàng mới có thể khiến cho “Thứ gì đó” thức tỉnh.
Máu...... Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lần nữa nhìn vầng Hồng Nguyệt trên đỉnh đầu, đánh rùng mình một cái.
Trôi qua hơn một giờ thời gian......
Nàng cùng Diệp Tưởng, Tịch Ám Hà thủy chung không thể đi ra khỏi tiểu trấn này.
“Các ngươi hẳn phát hiện chứ......” Từ Vũ bỗng nhiên nói:“Nơi này thực kỳ quái. Chúng ta rõ ràng đi đường thẳng, thế nhưng... ta xác định chúng ta đã đi qua địa điểm này!”
Tiếp đó, nàng lại chỉ đỉnh đầu!
“Hơn nữa...... mặc kệ chúng ta nhìn ở góc độ nào...... hai mặt trăng trên trời không hề có bất cứ thay đổi nào!”
Quỷ dị không nói nên lời
Một vòng Ngân Nguyệt cùng một vòng Hồng Nguyệt, ý nghĩa tựa hồ như một nguyền rủa không biết nào đó.
“Đến tột cùng như thế nào mới có thể......”
Lúc này, Vũ Phàm bỗng nhiên cảm thấy 1 trận choáng váng, người đổ sang bên cạnh. Diệp Tưởng vội vàng muốn ôm lấy, nhưng nàng vẫn là té lăn quay ra đất, trên bàn tay xước mất 1 lớp da.
Tiếp theo, Vũ Phàm nhìn trên mặt đất......
Vết máu nàng lưu lại.
Vài giọt máu kia bị Hồng Nguyệt chiếu rọi càng thêm cực kỳ nổi bật.
Sau đó, một chuyện rất quái dị phát sinh.
Số máu kia tuyệt đối không đủ để chảy đi nơi nào, hơn nữa mặt đất cũng không hề nghiêng. Thế nhưng, vết máu kia lại tự động kéo dài, chỉ về một phương hướng nào đó!
Máu này......
Là bị “Thứ gì đó” bắt nguồn từ phương hướng kia triệu hoán......
Máu tươi vẫn không ngừng kéo về phía trước, thẳng tới khi lượng máu đã hết...
Máu này... là đang chỉ dẫn phương hướng cho bọn hắn.
Có nên... tiếp tục đi theo phương hướng đó?
Thiên Âm tông năm đó đến tột cùng đã làm cái gì?
Vũ Phàm nhìn thấy một màn như vậy, nhìn phương hướng máu kia chảy tới, nuốt một ngụm nước miếng, nói:“Đi thôi.”
“Đi... về nơi đó!”[ chưa xong còn tiếp..]