Thân thể Dạ Vương dựa vào con thuyền có vẻ rách nát phía sau.
Toàn bộ trong khoang thuyền đều tản ra âm khí nồng đậm.
Ở trước mặt hắn chính là “Phụ thân”-- Hạ Hầu Địa Tạng.
Địa Tạng cho rằng, hiện tại, chùy lớn đã gõ không sai biệt lắm, cũng là lúc nên cho củ cải*.
*cây gậy và củ cải.
“Trạng thái giữa ngươi và ta mọi người đều rất rõ ràng. Bất quá ít nhất có một điểm chúng ta có lợi ích nhất trí, chính là chúng ta đều cần đi âm phủ, chỉ là mục tiêu bất đồng mà thôi.”
Dạ Vương lạnh lùng nhìn chăm chú đối phương, không nói một câu.
“Chẳng lẽ...... Ngươi không hi vọng đem mẫu thân ngươi từ âm phủ trở về sao? Dù có thế nào, đó cũng là mẫu thân của ngươi.”
Những lời này của Địa Tạng làm ánh mắt Dạ Vương nhất thời ngưng lại.
“Đối với mẫu thân mà nói, sinh hạ ra ta hẳn là nỗi thống khổ cũng như sỉ nhục lớn nhất cuộc đời nàng. Đối với Hạ Hầu gia tộc, ta bất quá chỉ là một ‘Ngoại tộc’. Muốn dùng huyết mạch thân tình thuyết phục ta? Thực đáng cười.”
Địa Tạng đối với thái độ này của hắn cũng không hề lộ ra thần sắc ngoài ý muốn chút nào.
“Ta lại không cho rằng như vậy. Cho dù ngươi căm hận mỗi người trong gia tộc cũng sẽ không bao gồm mẫu thân ngươi, muội muội của ta - Hạ Hầu Mộ Hoa.”
Mẫu thân......
Nội tâm Dạ Vương nhấm nuốt ý nghĩa hai chữ này.
Đối người bình thường mà nói, khái niệm về mẫu thân thường thường là nơi cực kỳ âm áp trong nội tâm. Thế nhưng hắn lại khác. Đối với hắn, mẫu thân là một khái niệm thật mâu thuẫn.
Một lần cũng chưa từng ôm hắn, một lần cũng chưa từng tươi cười với hắn, một lần cũng chưa từng làm đồ ăn cho hắn... những hành động giữa mẫu tử nên có cơ hồ chưa từng tồn tại giữa Dạ Vương và mẫu thân.
Thẳng đến thời điểm mẫu thân qua đời. Hạ Hầu gia tộc đã không còn gì đáng để hắn lưu luyến. Đối với hắn, gia tộc này có rất nhiều người cùng hắn huyết mạch tương liên, nhưng không hề có thân nhân tồn tại.
Hết thảy tại thời điểm hắn sinh ra đã được quyết định.
“Ta muốn đem Mộ Hoa trở về.” Địa Tạng nói ra từng chữ:“Ngươi thực hoàn toàn không hy vọng điều đó sao?”
Một đôi mắt đen của Dạ Vương trong nháy mắt bắn ra một tia sát khí.“Nàng không phải mẫu thân ta.”
“Nàng là mẫu thân ngươi.” Địa Tạng lại bức tới từng bước:“Ít nhất, trước khi tới thời khắc đó, mọi người chân thành hợp tác, như thế nào? Ở trước đó, ngươi vẫn như trước là người Hạ Hầu gia tộc. Ít nhất...... Ngươi cũng muốn lại được nhìn thấy mẫu thân đi?”
Bên trong Quỷ thuyền, từng đám nô bộc đi lại tuần tra. Mà người Hạ Hầu gia tộc tông tộc cùng phân gia đều được an bài phòng ở, chuẩn bị cho hành trình tới âm phủ.
Lúc này...... Chiếc quỷ thuyền này hoàn toàn giống như tàu ngầm, tiến vào bên trong Hoàng Tuyền, cứ thế tiến lên. Nhưng bên trong khoang thuyền, không hề có một giọt nước lọt vào.
Hoàng Tuyền, chính là dòng sông chân chính thuộc về người chết.
Đối với người sống mà nói, rong ruổi bên trong Hoàng Tuyền là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Linh một mình đi lại bên trong khoang thuyền u ám, đi tới một vách tường nào đó ở phía trước.
Đó là một vách tường hoàn toàn bị rạn nứt.
Rất quỷ dị là... nước Hoàng Tuyền bên ngoài căn bản không thể chảy vào.
Linh cứ như thế yên lặng chăm chú nhìn Hoàng Tuyền chi thủy bên ngoài.
“Vẫn là...... Đến nơi đây.”
Linh nói tới đây liền yên lặng quay đầu lại.
“Hạ Hầu gia tộc...... Quả nhiên không thể thay đổi được sự điên cuồng trong huyết mạch, cho dù tử vong cũng không thể ngăn được sự điên cuồng này. Điên cuồng... muốn hủy diệt hết thảy......”
Đúng lúc này, từ trong cái khe kia bỗng nhiên một gương mặt thối rữa cực điểm trôi qua! Gương mặt kia dừng lại liền cứ thế nhìn chằm chằm vào Linh!
“Quỷ hồn không có cách nào vượt qua Hoàng Tuyền...... Vĩnh viễn nhiều như vậy.”
Nhìn gương mặt bên ngoài cái khe, Linh ngược lại không hề có bất cứ thần sắc sợ hãi, ngược lại mang theo thần tình thương hại.
Lúc này, một người đi tới bên cạnh Linh.
Một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, đối với Linh [ Dante ] mà nói, là một gương mặt quen thuộc.
Hạ Hầu Tiêu Thạch [ Hầu Tước ].
“Ngươi sai lầm rồi, Linh. Nói Hạ Hầu gia tộc thực điên cuồng...... Không bằng nói......”
“Bản thân ‘Nhân loại’ chính là sinh vật ở trong điên cuồng nghênh đón diệt vong. Vô luận sống hay chết, đều không có gì khác biệt.”
Linh nghe được lời nói này lại không nói thêm cái gì, chỉ là nhìn gương mặt bên ngoài vết nứt.
“Đi đi thôi.” Linh thản nhiên nói:“Ngươi đã không còn cơ hội đạt được hy vọng.”
Một lần hành trình này...... Sẽ liên tục rất lâu.
Chung quy, Hoàng Tuyền quá mức rộng lớn. Mà Phong Đô thành, càng là lớn đến tột đỉnh.
Ngay cả như vậy...... Vọng Hương đài so với Phong Đô thành là địa phương có cự ly gần dương gian nhất.
“Đi thôi.” Linh không xoay người lại mà bỏ đi, Tiêu Thạch cũng bước theo.
Thời điểm đi trên hành lang, Tiêu Thạch luôn đi theo sau Linh khoảng cách một bước, bỗng nói ra một câu.
“Ngươi lần trước nói máu kinh nguyệt của nữ tính kết hợp với máu chó có thể tổn thương tới ngươi, phải không?”
Thần sắc của Linh vẫn bình thường, cước bộ không chút đình trệ, giọng điệu bình thản hỏi:“Ngươi muốn xác nhận cái gì?”
“Ngươi cho rằng...... Ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?”
“Tin tưởng hay không, tùy ngươi. Ta không có nghĩa vụ giải thích với ngươi.”
“Ta đại khái đoán được vì sao ngươi lại nói như vậy với ta. Ngươi muốn ta sinh ra ảo giác, rằng hai thứ kia có thể tạo thành tổn thương với ngươi, như vậy tại thời khắc mấu chốt, nếu ta và ngươi là địch, điểm này trái lại có thể lợi dụng, không phải sao?”
“Nếu ngươi nghĩ như vậy, có thể nếm thử một lần.”
“Cho dù ta có hỏi thăm, ngươi cũng sẽ không trả lời ta, ngươi tột cùng là loại người nào, đúng không?”
“Nếu ngươi đã hiểu rõ, ta đây cũng không cần phải lặp lại.”
Đúng lúc này, bọn họ đi tới trước một cánh cửa.
Linh vươn tay đẩy cửa ra.
Ở bên trong có hai người đang ngồi.
Hạ Hầu Kim Uyên, cùng với...... người luyện chế ra Âm Dương Cửu Sát tên - Hạ Hầu Minh Y!
“Đóng cửa lại.”
Sau khi Tiêu Thạch tiến vào, Kim Uyên lập tức nói ra ba chữ này.
“Vâng.”
Theo sau, bốn người ngồi tụ tập lại một chỗ.
Không khí rất trầm trọng.
“Trong kế hoạch, một cửa quan trọng nhất chính là công vào Nại Hà kiều. Các ngươi nên biết điểm này.”
Nại Hà kiều, từng chữ một đối với mỗi người mà nói là cực kỳ áp lực.
Mà hiện tại, sau khi đạt được bản đồ, rốt cuộc đã biết con đường đi lên Nại Hà kiều.
Thế nhưng......
“Trong âm phủ, đầu trâu mặt ngựa là quỷ sai thông thường nhất, mà trấn thủ Nại Hà kiều còn là người nổi bật nhất trong số đầu trâu mặt ngựa. Cho dù nội tình Hạ Hầu gia kinh người, cũng rất khó ứng đối.”
“Đúng vậy. Cho nên...... hy vọng lớn nhất của chúng ta chính là Dạ Vương.” Kim Uyên nói đến đây, không khỏi thở dài:“Ta phải thừa nhận, hắn chính là lợi thế lớn nhất của chúng ta.”
Sau đó hắn liền đè thấp âm thanh.
“Bất quá ta để ý... cái nữ nhân kia. Nàng là nhân tố nằm ngoài kế hoạch của chúng ta.”
“Ngài muốn ám chỉ...... Hạ Hầu Huyến Âm sao?”
“Đúng vậy, cháu gái của Hạ Hầu Thanh Liên, ta rất để ý tới nàng ta. Nàng đã có bản đồ khẳng định cũng có minh tệ, hẳn có thể giống chúng ta có được phương hướng đi tới Phong Đô. Mà thực hiển nhiên, bản đồ là Dạ Vương vẽ ra cho nàng.”
“Ngay cả như vậy cũng không có khả năng thay đổi cục diện.”
“Không...... Ta để ý chính là...... Hạ Hầu Thanh Liên chỉ sợ sớm đã dự đoán đến tất cả những thứ xảy ra ngày hôm nay.”
“Nàng...... Chỉ sợ đối với kế hoạch của chúng ta, cấu thành ảnh hưởng không thể khống chế....”[ chưa xong còn tiếp..]