Cửa động bị rất nhiều cây dây leo dày và nặng bao phủ, làm cho người ta không thể nào phát hiện ở nơi này lại có cửa thần bí thông đạo nối liên tiếp hai địa phương hoàn toàn khác. Một chỗ khác núi rừng rậm rạp sau khi xuyên qua thông đạo so sánh với giờ phút này Lam Như Nhật nhìn thấy được nhà cửa rất trật tự, thềm đá uốn lượn đi thông khắp nơi, làm cho nàng đại khai nhãn giới (là mở rộng tầm mắt ak).
“Thực là không thể tưởng tượng được! Nếu Tiểu Tri thấy được, nhất định cũng sẽ rất kinh ngạc.” theo thói quen liền nhớ tới tên người bạn còn lại bên cạnh.
“Ai là Tiểu Tri?” Đột nhiên nghe thấy tên người khác làm Hạ Hầu Tà Nguyệt nhíu mày thật sâu, ngữ điệu chỉ có chính hắn mới biết được là không hờn giận.
“Người nhà nha. Bất quá chúng ta không có quan hệ huyết thống.” thuận miệng nói ra, Lam Như Nhật lúc này mới nhớ tới trước đó đã quên còn chưa giải thích gây ra hiểu lầm.
“Người nhà?” Hạ Hầu Tà Nguyệt sửng sốt, không nghĩ đến sẽ nghe được đáp án như vậy.
“Việc đó...... Tuy rằng thời điểm ngươi gặp ta, ta giống như đói bụng thật lâu, nhưng kia không phải bởi vì ta không tốt, mà là ta không cẩn thận lạc đường, lại tìm không thấy chỗ bán đồ ăn mà thôi, cũng không phải cuộc sống trước đây của ta cơm nước không đầy đủ.” Lam Như Nhật không biết nên bắt đầu giải thích như thế nào; Theo câu hỏi lúc trước của Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng cảm giác ra hắn đối nàng có hiểu lầm rất lớn.
Hạ Hầu Tà Nguyệt quả thật theo như lời nàng nói cho là, sở dĩ thời điểm hắn quyết định phải lưu nàng lại, một chút cũng không nghĩ tới nàng có hay không có người nhà, hiện tại nàng nói như vậy làm cho hắn không thể không sửa đổi kế hoạch.
“Cho nên ngươi còn có cha mẹ cùng với thân nhân khác?” Hạ Hầu Tà Nguyệt ở trong lòng tính toán, sau đó quyết định tốc chiến tốc thắng, một lần đem toàn bộ vấn đề xử lý hoàn.
“Không có. Chỉ có Tiểu Tri mà thôi.” Lam Như Nhật lắc đầu, rồi sau đó nói bổ sung: “Cha mẹ của ta cùng cha mẹ của Tiểu Tri là ngoài ý muốn mà cùng bị chết, hiện tại chỉ còn lại có ta cùng Tiểu Tri ở cùng nhau.”
Tuy rằng sự kiện kia đã qua thật lâu, nhưng theo trong lời Lam Như Nhật nói vẫn cảm giác được có chút thương cảm, điều này làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt không khỏi trầm mặc.
“Ngươi hiện tại lại có thêm một người là ta.” Hạ Hầu Tà Nguyệt nhấn mạnh như là để cam đoan: “Về sau có ta bồi ở bên cạnh ngươi.”
“Ta biết.” chớp chớp mắt, Lam Như Nhật liền nở ra nụ cười. Đối với chuyện song thân sớm tạ thế này nàng mặc dù đã tiêu tan, nhưng nghe hắn nói như vậy vẫn làm nàng thực vui vẻ.
Đặt môi hôn lên hai gò má của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt lại lần nữa mở miệng:“Chọn một thời điểm, chúng ta trở về gặp người nhà duy nhất của ngươi, báo cho biết chuyện ngươi phải gả cho ta.”
Hạ Hầu Tà Nguyệt rất nhanh liền đưa ra quyết định. Đối với chuyện cha mẹ nàng tạ thế mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới dự tính ban đầu mà hắn muốn tiến hành; Mà từ trong lời nàng biết được người nhà cùng nàng trên thực tế cũng không có quan hệ, Hạ Hầu Tà Nguyệt như lời chính mình đã nói, hắn quả thật chỉ tính toán báo cho biết, về phần có thể hay không khiến cho người nhà của nàng lên tiếng phản đối phản đối, sẽ không nằm trong phạm vi hắn cần phải quan tâm.
Nàng nhất định là nương tử của hắn.
“A? Nhưng là ta không biết Tiểu Tri hiện tại ở đâu.” Lam Như Nhật lúng túng, vẻ mặt khó xử; Chưa nói đến nữa là, nàng thậm chí không biết đường về nhà nên đi như thế nào, bởi vì mỗi lần đi đều có Tiểu Tri đi cùng, hiện tại muốn nàng một mình tìm đường về nhà, nói thực ra là nàng quả thật một chút cũng không có nắm chắc......
“Ngươi cái gọi là người nhà luôn như vậy mặc kệ bỏ lại ngươi một mình?” Lại là cái làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt ngoài ý muốn trả lời, làm hắn không khỏi nhíu mày; Mà liền trước mắt hắn vừa nghe thấy vừa nhìn thấy, thật sự rất khó làm cho hắn đối lời nàng mà có hào cảm với người nhà kia.
“Không phải, là ta chính mình nói muốn lưu lại. Hơn nữa Tiểu Tri đều hết lần này đến lần khác dặn dò ta phải chú ý mọi thứ khi xuất môn.” Lam Như Nhật làm sáng tỏ, trời biết mỗi lần muốn thuyết phục Tiểu Tri làm cho nàng lưu lại có bao nhiêu khó khăn!
“Vậy vì sao......” Hạ Hầu Tà Nguyệt rõ ràng khó hiểu; Một khi đã như vậy, nàng như thế nào lại làm cho hắn ở ven đường phát hiện?
“Muốn tìm ngươi nha.” Hướng hắn cười, Lam Như Nhật nói đáp án chính là đơn giản như vậy.
Với ý nghĩ gặp lại hắn với Lam Như Nhật mà nói, có cơ hội chính là đợi Tiểu Tri xuống núi làm việc rồi vụng trộm chạy đi, bởi vì Tiểu Tri nói với nàng chuyện này là mò kim đáy bể phương thức tìm người này căn bản không ủng hộ, càng đừng nói là đáp ứng làm cho nàng xuất môn.
“Mỗi lần ta trộm đi, sau khi bị Tiểu Tri tìm được đều đã bị mắng thật lâu thật lâu. Bất quá Tiểu Tri rất lợi hại nha! Nhất định tìm được ta, vài lần đều là ở ta thiếu chút nữa gặp chuyện không may liền xuất hiện, hơn nữa a......” Ban đầu giọng điệu hơi oán giận đột nhiên chuyển vì bội phục với Tiểu Tri, Lam Như Nhật nói thẳng thừng nàng từng gặp được qua chuyện gì, mà Tiểu Tri lại gỏi cỡ nào vừa vặn xuất hiện cứu vớt nàng.
“Tà Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Phát hiện hắn im lặng, Lam Như Nhật đang thao thao bất tuyệt chợt dừng lại, lo lắng hướng hắn nhìn.
Không cách nào hình dung tâm tình chính mình giờ phút này, Hạ Hầu Tà Nguyệt cho tới bây giờ mới chính thức hiểu được nàng không chỉ có không quên đi hắn, còn vì ý nghĩ gặp lại hắn mà cố gắng làm rất nhiều chuyện.
Vì sao nàng không mặc kệ bỏ qua không tìm hắn? bỏ đi không tìm kiếm hắn, hàng ngày với nàng không phải sẽ thoải mái hơn sao? Dù sao...... Chính hắn đã từng buông tha cho nó.
“Tà Nguyệt?” Dùng sức lôi kéo hắn, Lam Như Nhật lại kêu.
“Nếu lần này ngươi không tìm được ta, vậy ngươi sẽ làm sao?” Đột nhiên, hắn hỏi.
“Tiếp tục tìm a.” Không chút do dự, Lam Như Nhật liền trực tiếp trả lời lại. Đợi trả lời hết cho hắn, nàng nhịn không được đưa tay sờ hắn.
“Ngươi có khỏe không? Cảm giác là lạ.”
“Ta không sao.” Cầm tay nàng, đem tay đưa tới bên môi nhẹ nhàng hôn lên.
Lam Như Nhật vì hành động này của Hạ Hầu Tà Nguyệt mà đỏ mặt, nháy mắt rút tay về, nhất thời nói không ra lời, rõ ràng chính là một chút đụng chạm, nhưng không hiểu chính là lại làm cho nàng nổi lên e lệ.
“Không…… không có việc gì là tốt rồi.” Ánh mắt không thể nhìn thẳng hắn, nàng ho nhe rồi mới mở miệng.
“Cám ơn.” Rốt cục vẫn là nhịn không được đem nàng ôm vào lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt phát ra từ nội tâm cảm tạ ông trời đã cho hắn gặp nàng.
Nàng có làm cái gì đáng giá để hắn nói lời cảm tạ sao? Lam Như Nhật trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện vẻ khó hiểu, nhưng là biết giờ phút này dường như không phải là lúc để có thể đặt câu hỏi. Xoa xoa má, nàng quyết định tạm thời đem nghi vấn ném đến một bên, chính là......
“Chúng ta có thể đi ăn cơm sao?”
Như là phối hợp lời của nàng, âm thanh sôi sục từ bụng nàng vừa vặn ở giờ phút này vang lên, làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt ở sau choang váng không khỏi bật cười.
“Đương nhiên.”
Hô!
Thỏa mãn thở dài. Ngâm mình ở đại dục dũng lý (theo mình là trong cái thùng gỗ to hồi xưa ak ko chắc lắm nha ^^), Lam Như Nhật tựa vào bên cạnh thùng, hưởng thụ cảm giác nước ngâm ấm áp - thoải mái; Mà rơi vào trong nước là những cánh hoa hồng tản mát ra nhàn nhạt hương khí, có ma lực giảm bớt mệt mỏi, làm cho người ta không tự giác thả lỏng tâm tình.
“Thật là thoải mái.” Lam Như Nhật nhịn không được tán thưởng. Không nghĩ tới Hạ Hầu Tà Nguyệt sẽ chu đáo thay nàng chuẩn bị như thế này, làm cho nàng có thể tắm đi mệt mỏi toàn thân, làm cho nàng thật cảm động.
Lại thoải mái mà thở ra. Cứ việc nước ấm như vậy vẫn là làm người ta cảm thấy thoải mái, nhưng nàng sợ chính mình một người không cẩn thận sẽ ngâm đến bất tỉnh, cho nên vẫn là đứng dậy rời đi dục dũng (thùng nước ak), kéo bình phong qua trước mặt lấy khăn lau thân thể.
Chính là, quần áo của nàng đâu?
Lúc thân thể đã lau khô, Lam Như Nhật mới phát hiện bao quần áo và đồ dùng cá nhân này lúc trước không thấy, chính là chiếm lấy quần áo bộ đồ mới. Xoa Xoa trán, Lam Như Nhật cầm lên lựa chọn, chẳng qua, khi nàng đem quần áo mở ra khi nhịn không được sửng sốt.
Vì, vì sao sẽ là loại này a......
Vẻ mặt đau khổ, Lam Như Nhật không nói gì, chỉ vì trước mắt bộ đồ mới đúng là khiến nàng cảm thấy về hình thức rất vướng víu, tuy rằng xinh đẹp, nhưng cách mặc lại cực phức tạp, thói quen ăn mặc đơn giản làm nàng phải cân nhắc suy tính, nhưng hiện nay xem ra căn bản không có cái lựa chọn khác, nàng cũng chỉ có thể kiên nhẫn thử xem.
“Nhật Nhi.” Ở ngoài phòng chờ đợi Hạ Hầu Tà Nguyệt vừa thấy Lam Như Nhật đến liền gọi, nhưng trên khuôn mặt nàng có biểu tình làm cho hắn khó hiểu (_ _”)
“Làm sao vậy?”
“Ta có thể không cần mặc loại này a?” Lam Như Nhật đi hướng hắn, không được tự nhiên nói.
“Vì sao? Ngươi mặc vào thập phần đẹp mắt.” Khác với lúc trước nàng mặc nam trang, màu vàng nhạt nhìn như ánh mặt trời ấm áp rất giống tên của nàng, tơ lụa thượng đẳng may thành xiêm y nhẹ nhàng ánh lên, hoàn toàn tôn lên roc ràng vẻ đẹp thanh khiết thoát tục của nàng, tựa như tiên tử trong sơn động thật động lòng người, hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt hắn.
“Nhưng là...... Mặc vào được thực phiền toái lắm.” Nàng nhịn không được lầu bầu, hơi hơi oán giận.“Ngươi thật sự cảm thấy đẹp mắt sao?”
“Thật sự.” Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút do dự trả lời.
“Hmm......” Như là đang quyết định làm cái gì trọng đại, Lam Như Nhật biểu tình có vẻ phiền não không thôi.
“Làm sao vậy?” Đem nàng ôm vào lòng, Hạ Hầu Tà Nguyệt dưa tay khẽ vuốt hai má non mềm của nàng, giọng điệu lộ ra một chút lo lắng.
Không hề chớp mắt nhìn hắn, Lam Như Nhật đột nhiên đưa tay ôm lấy hắn, lớn tiếng thở dài, làm Hạ Hầu Tà Nguyệt không hiểu ra sao.
“Được rồi, ta sẽ ngoan ngoãn mặc......” Nàng đầu hàng giống như nói.
Cuộc chiến trong lòng cuối cùng đã xuất hiện kết quả, bản tính lười của Lam Như Nhật cuối cùng lại bại bởi một câu nói của hắn-- bởi vì hắn thấy nàng mặc như vậy xem tốt lắm, làm cho nàng nguyện ý không chê phiền toái ở sau này mỗi ngày đều mặc như vậy.
Nháy mắt hiểu được hàm ý trong lời nói của nàng, không thể nói lên cảm giác nhất thời nảy lên trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt; Nàng chung quy ở hắn chưa đoán trước đến tình huống sẽ làm cho hắn phát hiện chính mình trong lòng nàng địa vị không giống người thường, mà này phát hiện làm hắn đem nàng gắt gao ôm lấy.
“Ngươi luôn làm cho ta kinh hỉ.” thầm thỳ khẽ nói, hắn tựa đầu vào sát cổ nàng, không muốn cho nàng nhìn thấy hắn giờ phút này có bao nhiêu vui vẻ.
Nàng có làm cái gì sao?
Chớp chớp mắt nhìn, Lam Như Nhật tràn đầy khó hiểu, nhưng...... đưa tay ôm lại hắn, dù sao hắn xem ra dường như rất cao hứng, như vậy là đủ rồi.