“Được! Cậu Lâm, cậu mau tới đây đi!”, giọng Từ Dung nghẹn ngào.
Cúp máy xong, Lâm Hàn bước ra khỏi biệt thự, trên đường đi anh lại gọi cho Ngô Xuyên:
“Ngô Xuyên, anh dẫn vài người đến quán BBQ Phi Thường ở đường Tương Lai đi. Có người đang gây sự ở đó, anh qua giúp một chút”.
“Sao cơ? Còn có chuyện này à?”
Ngô Xuyên lập tức trả lời: “Anh Hàn, anh chờ tôi, tôi sẽ dẫn người qua ngay”.
Hiện tại ở thành phố Đông Hải, địa vị của Ngô Xuyên có thể nói là cực kỳ cao và đang đà tăng mạnh.
Sau khi Hoàng Báo bị bắt, Ngô Xuyên đã thu nhận rất nhiều thế lực của ông ta, ngoại trừ khu vực khu Bành Hộ thì những nơi khác đều trong phạm vi thế lực của anh ta.
Thông báo cho Ngô Xuyên xong, Lâm Hàn lái xe tới đường Tương Lai trước.
Nửa tiếng sau, anh đã đến quán BBQ Phi Thường.
Nhưng lúc này, cả quán đồ nướng đã cực kỳ lộn xộn.
Vỉ nướng, bàn, ghế đều nằm hết dưới đất, sàn nhà la liệt những chai bia vỡ vụn, bảy tám người đàn ông xăm trổ hung tợn, tay cầm gậy bóng chày, ống thép đang đập phá, phát ra những tiếng vang rung trời.
Còn có một vài khách hàng bị thương, mặt bê bết máu nằm dưới đất kêu rên.
Từ Dung và Tạ Cầm đứng ở một bên, cả người run lên, không dám bước tới ngăn cản.
Lâm Hàn vừa xuống xe đã thấy cảnh này, lông mày anh chợt cau lại, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh:
“Dừng tay!”
Anh lạnh lùng lên tiếng.
Giọng nói này lạnh như băng, lọt vào tai mọi người khiến người ta không khỏi run sợ.
Bảy tám gã đàn ông to khoẻ đang đập phá đều dừng lại, đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Hàn.
“Cậu Lâm!”
Từ Dung và Tạ Cầm nhìn thấy Lâm Hàn, cả hai đều mừng rỡ bước tới. Lâm Hàn tới rồi, hai người lập tức yên tâm, cảm giác an toàn vô cùng.
“Nhãi ranh, mày là ai?”
Gã đàn ông dẫn đầu nhìn Lâm Hàn, vẻ mặt không cảm xúc:
“Ở đây không có chuyện của mày, cút đi!”
Gã đàn ông to cao, vạm vỡ này cao cỡ 1 mét 85, trong tay gã là một ống thép, thân hình nhìn như ngọn đồi, tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ.
“Không có chuyện của tôi? Các người vô duyên vô cớ đập phá ở đây khiến người khác không kinh doanh được, chỉ cần là người có đạo đức xã hội một chút thì đều sẽ quan tâm”, Lâm Hàn hờ hững trả lời.
“Haha, lo chuyện bao đồng”.
Gã cười khẩy: “Không phải tao vô duyên vô cớ tới đây, anh Mao của tao xảy ra chuyện ở nơi này, phải vào đồn công an. Lần này tao tới trả thù!”
“Anh Mao?”
Lâm Hàn sờ cằm, anh Mao mà gã này nói tới khả năng chính là tổng giám đốc Mao hôm qua.
“Ông ta dính líu tới chuyện lừa đảo thì đáng phải chịu tội thôi, chẳng lẽ mấy người cũng muốn vào đó cùng ông ta?”, Lâm Hàn cười hỏi.
“Thằng nhãi, nếu không phải vì quán thịt nướng này, anh Mao của tao sẽ bị vào đó chắc?”
Gã đàn ông vạm vỡ giận tím mặt.
Tổng giám đốc Mao là anh ruột của gã, tối qua có người thấy ông ta bị cảnh sát bắt đi ở đây, hiển nhiên là người của quán nướng này đã báo tin.
Vì thế tối nay gã dẫn người tới đập phá quán này để trả thù.
“Tao cũng nói luôn, anh Mao phải vào đồn vì quán thịt nướng này, vậy nên cái quán này về sau đừng mơ có thể tiếp tục mở nữa!”, gã đàn ông nói tiếp.
Nghe đến đây, sắc mặt Từ Dung đột nhiên thay đổi.
Quán thịt nướng của cô mới mở được vài ngày, mỗi ngày đều kinh doanh rất tốt, phát đạt, cô đã dốc rất nhiều tâm huyết vào nó.
Nếu quán thịt nướng không thể tiếp tục hoạt động, đó sẽ là một cú sốc lớn đối với cô ta.
Mắt Lâm Hàn hơi loé lên, gã đàn ông này chỉ dẫn bảy tám người tới mà dám nói quán này không tiếp tục kinh doanh được nữa, hiển nhiên là có người chống lưng phía sau, nếu không sẽ không thể có giọng điệu như vậy.
“Dựa vào việc quen biết một số người mà có thể muốn làm gì thì làm, khiến một quán ăn phải đóng cửa, không kinh doanh được nữa, bản lĩnh cũng lớn lắm!”, Lâm Hàn bật cười:
“Nhưng xin lỗi, sau lưng anh có người chống lưng, quán thịt nướng này cũng có người chống lưng phía sau”.
“Có người?”
Gã ta nghe vậy thì sửng sốt: “Có ai?”
“Có tôi.”
“Có mày?”, gã đàn ông cười lớn, như thể nghe thấy một câu chuyện cười:
“Thằng nhóc, mày là cái thá gì mà có thể bảo kê cho quán thịt nướng này? Mày có biết ai đứng sau lưng tao không? Là anh Sơn của Đông Hải đấy!”
“Anh Sơn? Chưa nghe bao giờ”.
Lâm Hàn lắc đầu, trong giới xã hội đen của Đông Hải này, anh chỉ biết mấy người Trần Vô Cực, Hoàng Báo, nhưng từ khi Hoàng Báo bị bắt, anh cho rằng cả Đông Hải này không ai là anh không thể động tới.
“Chưa nghe nói tới anh Sơn của chúng tao? Vậy tao sẽ cho mày được mở mang tầm mắt!”, ánh mắt gã nhìn Lâm Hàn có vẻ khinh thường:
“Lại còn ở đây giả bộ với tao, nói phía sau quán thịt nướng này có mày chống lưng, đúng là không biết trời cao đất dày!”
Côp cộp cộp!
Lúc này có tiếng bước chân vang lên.
Một nhóm hơn chục người bước tới.
Đi đầu cũng là một người đàn ông cao lớn, đeo khuyên tai, có hình xăm rồng xanh trên vai, trông rất dữ tợn.
Người này chính là anh Long của đường Tương Lai.
“Cậu Lâm, tôi nghe nói quán BBQ Phi Thường gặp chút rắc rối nên đưa người tới”.
Anh Long nhìn thấy Lâm Hàn thì lập tức bước tới, sau đó lại nhìn bảy tám người đàn ông đang đập phá rồi hỏi:
“Cậu Lâm, đây là những người gây sự sao?”
Đối với Lâm Hàn, anh Long có ý định lấy lòng anh.
Dù sao anh có thể hào phóng chuyển năm mươi triệu trong một lần, chẳng hề bận tâm.
Người như này, gia thế của anh phải đáng sợ nhường nào chứ?
Cho nên vừa nghe quán BBQ Phi Thường gặp rắc rối, gã ta lập tức đưa người đến giúp đỡ.
Nếu có thể giải quyết rắc rối thông qua việc này, nhận được sự ưu ái của Lâm Hàn thì chắc chắn sẽ không thiệt.
“Ừm”, Lâm Hàn gật đầu.
“Chúng mày, từng người một mau ôm đầu ngồi xổm xuống cho tao!”
Anh Long gật đầu, nhìn bảy tám gã đàn ông to cây trước mặt, lạnh lùng quát một tiếng:
“Chúng mày không tự soi gương vào nước tiểu xem mình là ai mà lại dám gây sự trên đất của anh Long tao đây! Đúng là chán sống mà! Không ngồi xổm xuống thì tao ra tay đấy!”
Nói xong mấy tên đàn em mà anh Long dẫn tới tiến lên một bước, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn bảy tám người trước mặt.
Bên phía họ có hai ba mươi người, trong tay ai cũng cầm ống thép và thanh sắt, đương nhiên không sợ những người kia.
“Anh Long? Bây giờ trong giới xã hội đen, mấy loại tôm tép mà đã có thể gọi bằng anh à?”
Tên cầm đầu bên kia nhìn anh Long rồi cười khinh bỉ: “Tao khuyên mày mau cút đi, chọc tao giận thì dù mày là rồng tao cũng sẽ khiến mày thành sâu!”
Gã không hề để anh Long vào mắt.
“Hửm?”
Nghe vậy, anh Long cau mày rồi lạnh giọng hỏi:
“Ngay cả anh Long của đường Tương Lai là tao mà mày cũng không coi ra gì, nhãi ranh, mày thuộc phe nào?”