Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngày núi xanh Lợi Châu đón nhận tuyết trắng lần thứ tư, Sóc Nam Vương Triệu Thành Minh kêu gọi thế lực Giang Hữu khắp nơi, tích góp hơn hai mươi năm nằm gai nếm mật, chỉ huy trăm vạn quân băng qua sông Huỳnh Giang quyết tâm phục quốc.
Mộc Võ Đại và Mộc Thanh Diễn phục mệnh Sóc Nam Vương, dẫn hai đại quân từ Lợi Châu ra Trung Nguyên, yểm hộ hai cánh và phía sau trăm vạn đại quân chủ lực, thanh trừ đám lính Ngụy triều nhỏ quấy rầy đánh lén.
Thời khắc Trung Nguyên hừng hực lửa chiến, ai cũng không ngờ câu nói bông đùa năm đó của Mộc Thanh Sương trước mặt huynh trưởng lại một ngữ thành sấm…
Quỷ quốc tóc đỏ biến mất hơn mười năm một lần nữa băng qua núi Kim Phượng Tuyết.
May mắn Mộc Thanh Sương tiếp nhận ám vệ binh hơn bốn năm. Bốn năm qua nàng hiếm khi ẩn núp giữa rừng núi, nhưng không bao giờ lười biếng, cùng mười vạn quân rèn luyện tới sáng, hiện tại đã trở thành Mộc tiểu Tướng quân danh xứng với thực.
Lần này quỷ quốc tóc đỏ phát giác bí mật địa đạo Kim Phượng Đài, nhiều lần suýt tìm được đường vào, giết chết Mộc Thanh Sương ôm cây đợi thỏ.
Nàng cấp tốc điều động nhân mã, lợi dụng cơ quan và địa hình trong núi, đồng thời đi nước cờ hiểm. Dưới tình thế đối phương biết bí mật địa đạo Kim Phượng Đài, nàng vẫn dùng con đường uốn lượn kéo dài mấy trăm năm, tách rời quân địch xâm phạm, tiêu diệt từng bộ phận.
Trận chiến lần này vô cùng gian nan, kết quả lại cực kỳ huy hoàng. Tuy không có người chứng kiến, nhưng núi xanh tuyết trắng đều thấy phong thái của Mộc tiểu Tướng quân.
Cô nương mặc võ phục màu xanh, đeo chiếc vòng “Phượng Hoàng quay đầu” màu tím tua bạc, dũng mãnh dẫn đồng bạn lui tới như gió quanh rừng núi, đoạt thủ cấp vạn quân địch.
Võ phục màu xanh của nàng và đồng bạn thấm ướt máu, ướt lại khô, khô lại ướt, đến cuối cùng không biết là màu gì. Nhưng bọn họ tựa cổ thần Hình Thiên [1], không biết đau nhức, không lùi bước, dùng một mạng đổi mười mệnh, tiêu diệt đại quân cực ác thèm khát Lợi Châu màu mỡ mấy trăm năm.
[1] Một vị thần của Trung Quốc, người chiến đấu chống lại Thần linh tối cao, không bỏ cuộc ngay cả sau khi bị chặt đầu. Thất bại trong cuộc chiến giành quyền lực tối cao, ông bị chặt đầu và chôn đầu ở núi Trường Dương.
Nàng giống hệt huynh trưởng nàng mười năm trước, giống phụ thân nàng ba mươi năm trước.
Giống con cháu Mộc gia trăm năm, không phụ ánh sáng vinh quang Mộc gia, không phụ lòng tin dân chúng Lợi Châu.
Chờ hôm sau một bộ phận ám vệ binh khác tới, dọn dẹp quét tước chiến trường trong rừng, Mộc Thanh Sương dẫn quân quay về Tuần Hóa chỉnh đốn.
Trảm hồn thảo phát tác, vừa ra khỏi rừng sắc mặt họ trắng bệch.
Mộc Thanh Sương đau tới mức thị lực mơ hồ, híp mắt thấy Lệnh Tử Đô tới đây tiếp ứng, tâm thần buông lỏng ngã ngồi xuống đất.
Phát giác có người đỡ nàng, nàng hấp hối cười nói: “Phong Tử Đô… Mộc tiểu Tướng quân… lấy một chọi mười! Về sau nhớ kỹ… phải nhìn ta… bằng ánh mắt tôn kính…”
Nói xong, nàng đau tới mức nhắm tịt mắt, cái gì cũng không rõ.
Lệnh Tử Đô đứng cách đó năm bước chưa kịp nhìn nàng bằng “ánh mắt tôn kính”, đã bị Hạ Chinh ôm nàng vào lòng nhìn bằng “ánh mắt tàn nhẫn”.
...
Mộc Thanh Sương mê man ba ngày mới tỉnh.
Mở mắt thấy đại tẩu Hướng Quân lo lắng nhìn mình, nàng mỉm cười: “Tẩu, muội không sao. Đều là vết thương ngoài da, dưỡng nửa tháng là lành.”
Hướng Quân đau lòng lau nước mắt, gật đầu muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Tẩu gọi Đào Hồng tới bôi thuốc cho muội.”
“Vâng.” Mộc Thanh Sương ngẫm nghĩ, lại nói: “Tẩu, đừng để Đầu Đầu và Tễ Chiêu tới đây. Hai đứa còn nhỏ, đừng dọa chúng nó.”
Mộc Tễ Chiêu là con trai của Hướng Quân và Mộc Thanh Diễn, năm nay ba tuổi. Bình thường cậu bé rất thích bám đuôi tiểu cô cô Mộc Thanh Nghê.
Mộc Thanh Nghê đã tròn mười tuổi. Mỗi lần cô bé tới gặp Mộc Thanh Sương, Mộc Thanh Sương cảm giác cô bé lại cao hơn trước, sắp trở thành thiếu nữ.
Nhưng trong lòng Mộc Thanh Sương, cô bé vẫn là tiểu cô nương bám sau lưng mình, cần nàng cẩn thận che chở.
Hướng Quân đáp ừ, đỏ mắt đi ra.
Mộc Thanh Sương đau đớn, muốn ngủ cũng không được, mơ hồ nghe thấy bên ngoài đại tẩu tranh chấp với ai đó.
Mộc Thanh Sương nhíu mày nghe nàng ấy nhỏ giọng, lòng đầy lửa giận lại không dám phát tác, ngạc nhiên muốn đứng dậy xem.
Hướng Quân hiếm khi cãi nhau với người ta, hôm nay lại nhẫn nhịn lửa giận, sợ là có chuyện.
“Đại tiểu thư nằm xuống đi, chớ lộn xộn.” Đào Hồng bưng thuốc vào, vừa hay thấy nàng định đi ra, vội vàng ngăn cản.
Đào Hồng khàn giọng, đôi mắt sưng như hạch đào.
“Sao thế?” Mộc Thanh Sương nhíu mày, “Muội chỉ bị thương ngoài da, đại tẩu khóc, tỷ cũng khóc.”
Vết thương của nàng không nặng bằng vết thương năm ngoái của đại ca, chẳng qua bị thương nhiều hơn chút, nhưng đều là vết thương ngoài da dưỡng xong là khỏe. Tại sao cả nhà lại khóc?
Đào Hồng do dự mấy phút, miễn cưỡng cười nói: “Nhìn Đại tiểu thư bị thương nên đau lòng.”
Nàng ấy mím môi nhịn khóc, thay thuốc cho nàng.
“Tẩu cãi nhau với ai vậy?”
Mộc Thanh Sương vừa hỏi, Đào Hồng ngạc nhiên, “Không… làm gì có ai? Không cãi nhau.”
Thấy nàng ấy giấu giếm gì đó, Mộc Thanh Sương vểnh tai nghe, nhưng vẫn không nghe rõ đại tẩu tranh chấp cái gì.
Thuốc chạm vào da, nháy mắt vết thương nhói đau. Mộc Thanh Sương hít khí lạnh, không rảnh đoái hoài chuyện khác.
Chờ bôi thuốc xong, uống mật thủy Đào Hồng rót, Mộc Thanh Sương lại nghiêng tai, phát hiện bên ngoài đã yên tĩnh.
Nàng nhịn đau kéo tay Đào Hồng, “Hồng tỷ, tỷ nói thật đi, trong nhà làm sao?”
Đào Hồng không gạt được, đành nói: “A Chinh… Không… Hạ Tướng Quân… Hạ Tướng Quân về rồi.”
Mộc Thanh Sương ngẩn ngơ nhìn nàng ấy.
“Ba ngày trước Lệnh Tướng Quân tiếp ứng tiểu thư, Hạ Tướng Quân cũng ở đó. Hạ Tướng Quân ôm người về. Đại tiểu thư không thấy sao?” Đào Hồng cúi đầu, muốn mỉm cười với nàng, nhưng không thể che giấu ánh mắt bi thương đau đớn.
Mộc Thanh Sương từ tốn lắc đầu.
Hóa ra người lúc đó nàng vịn không phải Lệnh Tử Đô, mà là Hạ Chinh?!
Mộc Thanh Sương ngơ ngẩn không biết làm sao, ngay cả vết thương cũng không còn đau.
“Đại tẩu…” Nàng khàn giọng, dừng một chút, “Cãi nhau với ‘huynh ấy’?”
Chẳng biết sao nàng hoảng hốt như rơi vào mộng, sợ bật thốt hai chữ “Hạ Chinh”, giấc mộng sẽ tan biến.
Đào Hồng lau nước mắt, cười khổ: “Không phải, không phải chuyện gì lớn. Hạ Tướng Quân muốn vào thăm người, thiếu phu nhân cảm thấy không thích hợp.”
Nghe nàng ấy nói vậy, Mộc Thanh Sương cảm giác toàn thân trống trơn. Ngoại trừ mấy miếng vải băng vết thương, nàng không choàng thêm gì.
“Ngày đó Đại tiểu thư chi chít vết thương, đại phu cắt sạch quần áo nhuốm máu.” Đào Hồng giải thích: “Hiện tại chỉ dùng vải bọc vết thương, không mặc y phục, sợ ma sát với vết thương.”
Mộc Thanh Sương bừng tỉnh, “A” một tiếng, “Vậy… bảo huynh ấy chờ đi. Muội hơi đói… Phiền Hồng tỷ lấy bát cháo cho muội.”
Nàng ngẩn ngơ nhìn hoa văn màn giường, cơ thể như phiêu trên mây, hoàn toàn không có cảm giác.
Tại sao mới tỉnh giấc, Hạ Chinh đã trở về?
Lộn xộn cái gì? Nhất định là mơ.
Nàng nhắm mắt, lại từ từ mở mắt ra. Lặp đi lặp lại mấy lần vẫn cảm thấy mình phiêu trên mây, vết thương nhói đau không phải giả.
Không biết bao lâu sau, cửa phòng hơi hé. Tiểu cô nương giống hệt trộm lẻn vào.
Mộc Thanh Sương quay đầu, là Mộc Thanh Nghê.
“Đầu Đầu, sao muội lại vào? Đã bảo không được…”
Mộc Thanh Nghê cười ngồi trước giường, nhỏ giọng nói: “Hạ A Chinh muốn gặp tỷ, tẩu nói không phù hợp, gọi người đuổi huynh ấy đi.”
Không biết tiểu cô nương vui cái gì, giơ nắm đấm gõ mấy cái xuống giường, cười ngả nghiêng.
Ván giường rung rung, Mộc Thanh Sương đang quấn vải cũng rung theo, vết thương ngoài da nhói đau.
Cảm giác đau đớn chân thật khiến nàng nhíu chặt mày.
Không giống mộng…
Chịu đựng xong, Mộc Thanh Sương nhỏ giọng hỏi: “Huynh ấy muốn gặp tỷ, tẩu không cho gặp, muội hớn hở cái gì?”
Mộc Thanh Nghê thấy nàng bị đau, vội vàng vuốt ve nàng nằm trong chăn gấm, lại chạy xuống rót nước cho nàng.
Mộc Thanh Sương vịn tay cô bé ráng ngồi dậy, chầm chậm tựa lưng vào thành giường, nhấp hớp mật thủy ấm áp, “Đang hỏi muội đấy.”
Mộc Thanh Sương dò xét cô bé, đặt chiếc ly sứ trắng bên môi.
Mộc Thanh Nghê nhịn cười, hừ một tiếng, “Tẩu gọi Phong Tử Đô tới hỗ trợ cản huynh ấy. Lúc này hai người đang đánh nhau ngoài cửa, ai cũng không khuyên được. Đánh hay lắm!”
Mộc Thanh Sương nghe vậy ho sặc sụa.
Cơn ho khiến toàn thân nàng đau đớn, vết thương ngừng chảy máu lại bắt đầu rơm rớm.
Mộc Thanh Nghê bị dọa, vội vàng lấy chiếc cốc trong tay nàng, vỗ lưng thuận khí cho nàng.
Một lát sau, Mộc Thanh Sương ngừng ho khan, nhìn Mộc Thanh Nghê như nhìn quỷ, “Cái quái gì? Sao tẩu lại mời Phong Tử Đô tới cản Hạ Chinh? Sao hai người họ lại đánh nhau?”
“Tỷ không biết? Mọi người túm tụm quanh nhà ta, náo nhiệt lắm, không khác gì trẩy hội.”
Mộc Thanh Sương mờ mịt đỡ trán, “Lộn xộn cái gì. Mang bộ quần áo tới đây, tỷ đi nhìn rốt cuộc bọn họ làm trò gì.”
Nàng chỉ hôn mê mấy ngày, vì sao vừa tỉnh đã không hiểu chuyện gì xảy ra?
Càng nghe càng không thích hợp, nàng muốn ra ngoài xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
...
Mộc Thanh Sương nhịn đau mặc chiếc áo to rộng, lại khoác thêm áo choàng lông thỏ gấm hoa, vịn vào người Mộc Thanh Nghê, gian nan ra khỏi viện của mình.
Mộc Thanh Nghê cẩn thận che chở nàng, tự trách: “Biết thế nghe lời tẩu, không nói cho tỷ nghe…”
Mộc Thanh Sương không nói gì, nhịn đau tới mức trán lấm tấm mồ hôi mỏng, cứ vậy đi từng bước tới nhà chính.
Hướng Quân thấy nàng ra, dậm chân la: “Ai bảo muội ra? Quay về nằm cho tẩu!”
Mộc Thanh Sương thấy đôi mắt nàng ấy hoen đỏ, biết chuyện không đơn giản “Hạ Chinh kiên quyết tới thăm nàng”. Nàng lắc đầu với Hướng Quân, chầm chậm bước ra cửa.
Mộc Thanh Nghê đỡ Mộc Thanh Sương, nàng đứng trên bậc thang, nhìn hai người đánh nhau túi bụi bên dưới, đám đông túm tụm vây xem.
“Hai người làm gì đấy? Còn không mau dừng tay.”
Giọng nàng nhàn nhạt, tựa lông ngỗng rơi ngày tuyết, không có khí thế.
Hạ Chinh và Lệnh Tử Đô đang đánh nhau lại như binh lính nghe lệnh, đồng loạt thu tay, quay đầu nhìn nàng.
Hạ Chinh không mặc nhung trang, cẩm bào thanh sam khí phái lỗi lạc.
Năm năm không gặp, ngũ quan, khí chất của hắn thành thục hơn rất nhiều. Sau thời gian dài rèn luyện, hắn càng thêm uy nghiêm, đôi mắt đào hoa sâu thẳm.
Hắn ngửa đầu nhìn Mộc Thanh Sương, đôi mắt tràn ngập ý mừng.
“Huynh…” Hắn hắng giọng, “Huynh về rồi.”
Mộc Võ Đại và Mộc Thanh Diễn phục mệnh Sóc Nam Vương, dẫn hai đại quân từ Lợi Châu ra Trung Nguyên, yểm hộ hai cánh và phía sau trăm vạn đại quân chủ lực, thanh trừ đám lính Ngụy triều nhỏ quấy rầy đánh lén.
Thời khắc Trung Nguyên hừng hực lửa chiến, ai cũng không ngờ câu nói bông đùa năm đó của Mộc Thanh Sương trước mặt huynh trưởng lại một ngữ thành sấm…
Quỷ quốc tóc đỏ biến mất hơn mười năm một lần nữa băng qua núi Kim Phượng Tuyết.
May mắn Mộc Thanh Sương tiếp nhận ám vệ binh hơn bốn năm. Bốn năm qua nàng hiếm khi ẩn núp giữa rừng núi, nhưng không bao giờ lười biếng, cùng mười vạn quân rèn luyện tới sáng, hiện tại đã trở thành Mộc tiểu Tướng quân danh xứng với thực.
Lần này quỷ quốc tóc đỏ phát giác bí mật địa đạo Kim Phượng Đài, nhiều lần suýt tìm được đường vào, giết chết Mộc Thanh Sương ôm cây đợi thỏ.
Nàng cấp tốc điều động nhân mã, lợi dụng cơ quan và địa hình trong núi, đồng thời đi nước cờ hiểm. Dưới tình thế đối phương biết bí mật địa đạo Kim Phượng Đài, nàng vẫn dùng con đường uốn lượn kéo dài mấy trăm năm, tách rời quân địch xâm phạm, tiêu diệt từng bộ phận.
Trận chiến lần này vô cùng gian nan, kết quả lại cực kỳ huy hoàng. Tuy không có người chứng kiến, nhưng núi xanh tuyết trắng đều thấy phong thái của Mộc tiểu Tướng quân.
Cô nương mặc võ phục màu xanh, đeo chiếc vòng “Phượng Hoàng quay đầu” màu tím tua bạc, dũng mãnh dẫn đồng bạn lui tới như gió quanh rừng núi, đoạt thủ cấp vạn quân địch.
Võ phục màu xanh của nàng và đồng bạn thấm ướt máu, ướt lại khô, khô lại ướt, đến cuối cùng không biết là màu gì. Nhưng bọn họ tựa cổ thần Hình Thiên [1], không biết đau nhức, không lùi bước, dùng một mạng đổi mười mệnh, tiêu diệt đại quân cực ác thèm khát Lợi Châu màu mỡ mấy trăm năm.
[1] Một vị thần của Trung Quốc, người chiến đấu chống lại Thần linh tối cao, không bỏ cuộc ngay cả sau khi bị chặt đầu. Thất bại trong cuộc chiến giành quyền lực tối cao, ông bị chặt đầu và chôn đầu ở núi Trường Dương.
Nàng giống hệt huynh trưởng nàng mười năm trước, giống phụ thân nàng ba mươi năm trước.
Giống con cháu Mộc gia trăm năm, không phụ ánh sáng vinh quang Mộc gia, không phụ lòng tin dân chúng Lợi Châu.
Chờ hôm sau một bộ phận ám vệ binh khác tới, dọn dẹp quét tước chiến trường trong rừng, Mộc Thanh Sương dẫn quân quay về Tuần Hóa chỉnh đốn.
Trảm hồn thảo phát tác, vừa ra khỏi rừng sắc mặt họ trắng bệch.
Mộc Thanh Sương đau tới mức thị lực mơ hồ, híp mắt thấy Lệnh Tử Đô tới đây tiếp ứng, tâm thần buông lỏng ngã ngồi xuống đất.
Phát giác có người đỡ nàng, nàng hấp hối cười nói: “Phong Tử Đô… Mộc tiểu Tướng quân… lấy một chọi mười! Về sau nhớ kỹ… phải nhìn ta… bằng ánh mắt tôn kính…”
Nói xong, nàng đau tới mức nhắm tịt mắt, cái gì cũng không rõ.
Lệnh Tử Đô đứng cách đó năm bước chưa kịp nhìn nàng bằng “ánh mắt tôn kính”, đã bị Hạ Chinh ôm nàng vào lòng nhìn bằng “ánh mắt tàn nhẫn”.
...
Mộc Thanh Sương mê man ba ngày mới tỉnh.
Mở mắt thấy đại tẩu Hướng Quân lo lắng nhìn mình, nàng mỉm cười: “Tẩu, muội không sao. Đều là vết thương ngoài da, dưỡng nửa tháng là lành.”
Hướng Quân đau lòng lau nước mắt, gật đầu muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Tẩu gọi Đào Hồng tới bôi thuốc cho muội.”
“Vâng.” Mộc Thanh Sương ngẫm nghĩ, lại nói: “Tẩu, đừng để Đầu Đầu và Tễ Chiêu tới đây. Hai đứa còn nhỏ, đừng dọa chúng nó.”
Mộc Tễ Chiêu là con trai của Hướng Quân và Mộc Thanh Diễn, năm nay ba tuổi. Bình thường cậu bé rất thích bám đuôi tiểu cô cô Mộc Thanh Nghê.
Mộc Thanh Nghê đã tròn mười tuổi. Mỗi lần cô bé tới gặp Mộc Thanh Sương, Mộc Thanh Sương cảm giác cô bé lại cao hơn trước, sắp trở thành thiếu nữ.
Nhưng trong lòng Mộc Thanh Sương, cô bé vẫn là tiểu cô nương bám sau lưng mình, cần nàng cẩn thận che chở.
Hướng Quân đáp ừ, đỏ mắt đi ra.
Mộc Thanh Sương đau đớn, muốn ngủ cũng không được, mơ hồ nghe thấy bên ngoài đại tẩu tranh chấp với ai đó.
Mộc Thanh Sương nhíu mày nghe nàng ấy nhỏ giọng, lòng đầy lửa giận lại không dám phát tác, ngạc nhiên muốn đứng dậy xem.
Hướng Quân hiếm khi cãi nhau với người ta, hôm nay lại nhẫn nhịn lửa giận, sợ là có chuyện.
“Đại tiểu thư nằm xuống đi, chớ lộn xộn.” Đào Hồng bưng thuốc vào, vừa hay thấy nàng định đi ra, vội vàng ngăn cản.
Đào Hồng khàn giọng, đôi mắt sưng như hạch đào.
“Sao thế?” Mộc Thanh Sương nhíu mày, “Muội chỉ bị thương ngoài da, đại tẩu khóc, tỷ cũng khóc.”
Vết thương của nàng không nặng bằng vết thương năm ngoái của đại ca, chẳng qua bị thương nhiều hơn chút, nhưng đều là vết thương ngoài da dưỡng xong là khỏe. Tại sao cả nhà lại khóc?
Đào Hồng do dự mấy phút, miễn cưỡng cười nói: “Nhìn Đại tiểu thư bị thương nên đau lòng.”
Nàng ấy mím môi nhịn khóc, thay thuốc cho nàng.
“Tẩu cãi nhau với ai vậy?”
Mộc Thanh Sương vừa hỏi, Đào Hồng ngạc nhiên, “Không… làm gì có ai? Không cãi nhau.”
Thấy nàng ấy giấu giếm gì đó, Mộc Thanh Sương vểnh tai nghe, nhưng vẫn không nghe rõ đại tẩu tranh chấp cái gì.
Thuốc chạm vào da, nháy mắt vết thương nhói đau. Mộc Thanh Sương hít khí lạnh, không rảnh đoái hoài chuyện khác.
Chờ bôi thuốc xong, uống mật thủy Đào Hồng rót, Mộc Thanh Sương lại nghiêng tai, phát hiện bên ngoài đã yên tĩnh.
Nàng nhịn đau kéo tay Đào Hồng, “Hồng tỷ, tỷ nói thật đi, trong nhà làm sao?”
Đào Hồng không gạt được, đành nói: “A Chinh… Không… Hạ Tướng Quân… Hạ Tướng Quân về rồi.”
Mộc Thanh Sương ngẩn ngơ nhìn nàng ấy.
“Ba ngày trước Lệnh Tướng Quân tiếp ứng tiểu thư, Hạ Tướng Quân cũng ở đó. Hạ Tướng Quân ôm người về. Đại tiểu thư không thấy sao?” Đào Hồng cúi đầu, muốn mỉm cười với nàng, nhưng không thể che giấu ánh mắt bi thương đau đớn.
Mộc Thanh Sương từ tốn lắc đầu.
Hóa ra người lúc đó nàng vịn không phải Lệnh Tử Đô, mà là Hạ Chinh?!
Mộc Thanh Sương ngơ ngẩn không biết làm sao, ngay cả vết thương cũng không còn đau.
“Đại tẩu…” Nàng khàn giọng, dừng một chút, “Cãi nhau với ‘huynh ấy’?”
Chẳng biết sao nàng hoảng hốt như rơi vào mộng, sợ bật thốt hai chữ “Hạ Chinh”, giấc mộng sẽ tan biến.
Đào Hồng lau nước mắt, cười khổ: “Không phải, không phải chuyện gì lớn. Hạ Tướng Quân muốn vào thăm người, thiếu phu nhân cảm thấy không thích hợp.”
Nghe nàng ấy nói vậy, Mộc Thanh Sương cảm giác toàn thân trống trơn. Ngoại trừ mấy miếng vải băng vết thương, nàng không choàng thêm gì.
“Ngày đó Đại tiểu thư chi chít vết thương, đại phu cắt sạch quần áo nhuốm máu.” Đào Hồng giải thích: “Hiện tại chỉ dùng vải bọc vết thương, không mặc y phục, sợ ma sát với vết thương.”
Mộc Thanh Sương bừng tỉnh, “A” một tiếng, “Vậy… bảo huynh ấy chờ đi. Muội hơi đói… Phiền Hồng tỷ lấy bát cháo cho muội.”
Nàng ngẩn ngơ nhìn hoa văn màn giường, cơ thể như phiêu trên mây, hoàn toàn không có cảm giác.
Tại sao mới tỉnh giấc, Hạ Chinh đã trở về?
Lộn xộn cái gì? Nhất định là mơ.
Nàng nhắm mắt, lại từ từ mở mắt ra. Lặp đi lặp lại mấy lần vẫn cảm thấy mình phiêu trên mây, vết thương nhói đau không phải giả.
Không biết bao lâu sau, cửa phòng hơi hé. Tiểu cô nương giống hệt trộm lẻn vào.
Mộc Thanh Sương quay đầu, là Mộc Thanh Nghê.
“Đầu Đầu, sao muội lại vào? Đã bảo không được…”
Mộc Thanh Nghê cười ngồi trước giường, nhỏ giọng nói: “Hạ A Chinh muốn gặp tỷ, tẩu nói không phù hợp, gọi người đuổi huynh ấy đi.”
Không biết tiểu cô nương vui cái gì, giơ nắm đấm gõ mấy cái xuống giường, cười ngả nghiêng.
Ván giường rung rung, Mộc Thanh Sương đang quấn vải cũng rung theo, vết thương ngoài da nhói đau.
Cảm giác đau đớn chân thật khiến nàng nhíu chặt mày.
Không giống mộng…
Chịu đựng xong, Mộc Thanh Sương nhỏ giọng hỏi: “Huynh ấy muốn gặp tỷ, tẩu không cho gặp, muội hớn hở cái gì?”
Mộc Thanh Nghê thấy nàng bị đau, vội vàng vuốt ve nàng nằm trong chăn gấm, lại chạy xuống rót nước cho nàng.
Mộc Thanh Sương vịn tay cô bé ráng ngồi dậy, chầm chậm tựa lưng vào thành giường, nhấp hớp mật thủy ấm áp, “Đang hỏi muội đấy.”
Mộc Thanh Sương dò xét cô bé, đặt chiếc ly sứ trắng bên môi.
Mộc Thanh Nghê nhịn cười, hừ một tiếng, “Tẩu gọi Phong Tử Đô tới hỗ trợ cản huynh ấy. Lúc này hai người đang đánh nhau ngoài cửa, ai cũng không khuyên được. Đánh hay lắm!”
Mộc Thanh Sương nghe vậy ho sặc sụa.
Cơn ho khiến toàn thân nàng đau đớn, vết thương ngừng chảy máu lại bắt đầu rơm rớm.
Mộc Thanh Nghê bị dọa, vội vàng lấy chiếc cốc trong tay nàng, vỗ lưng thuận khí cho nàng.
Một lát sau, Mộc Thanh Sương ngừng ho khan, nhìn Mộc Thanh Nghê như nhìn quỷ, “Cái quái gì? Sao tẩu lại mời Phong Tử Đô tới cản Hạ Chinh? Sao hai người họ lại đánh nhau?”
“Tỷ không biết? Mọi người túm tụm quanh nhà ta, náo nhiệt lắm, không khác gì trẩy hội.”
Mộc Thanh Sương mờ mịt đỡ trán, “Lộn xộn cái gì. Mang bộ quần áo tới đây, tỷ đi nhìn rốt cuộc bọn họ làm trò gì.”
Nàng chỉ hôn mê mấy ngày, vì sao vừa tỉnh đã không hiểu chuyện gì xảy ra?
Càng nghe càng không thích hợp, nàng muốn ra ngoài xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
...
Mộc Thanh Sương nhịn đau mặc chiếc áo to rộng, lại khoác thêm áo choàng lông thỏ gấm hoa, vịn vào người Mộc Thanh Nghê, gian nan ra khỏi viện của mình.
Mộc Thanh Nghê cẩn thận che chở nàng, tự trách: “Biết thế nghe lời tẩu, không nói cho tỷ nghe…”
Mộc Thanh Sương không nói gì, nhịn đau tới mức trán lấm tấm mồ hôi mỏng, cứ vậy đi từng bước tới nhà chính.
Hướng Quân thấy nàng ra, dậm chân la: “Ai bảo muội ra? Quay về nằm cho tẩu!”
Mộc Thanh Sương thấy đôi mắt nàng ấy hoen đỏ, biết chuyện không đơn giản “Hạ Chinh kiên quyết tới thăm nàng”. Nàng lắc đầu với Hướng Quân, chầm chậm bước ra cửa.
Mộc Thanh Nghê đỡ Mộc Thanh Sương, nàng đứng trên bậc thang, nhìn hai người đánh nhau túi bụi bên dưới, đám đông túm tụm vây xem.
“Hai người làm gì đấy? Còn không mau dừng tay.”
Giọng nàng nhàn nhạt, tựa lông ngỗng rơi ngày tuyết, không có khí thế.
Hạ Chinh và Lệnh Tử Đô đang đánh nhau lại như binh lính nghe lệnh, đồng loạt thu tay, quay đầu nhìn nàng.
Hạ Chinh không mặc nhung trang, cẩm bào thanh sam khí phái lỗi lạc.
Năm năm không gặp, ngũ quan, khí chất của hắn thành thục hơn rất nhiều. Sau thời gian dài rèn luyện, hắn càng thêm uy nghiêm, đôi mắt đào hoa sâu thẳm.
Hắn ngửa đầu nhìn Mộc Thanh Sương, đôi mắt tràn ngập ý mừng.
“Huynh…” Hắn hắng giọng, “Huynh về rồi.”