*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết thúc biểu diễn tôi ngồi bệch xuống hành lang, tựa lưng vào vách tường kim loại.
Bỗng dưng có một người đàn ông kỳ lạ mặc áo da quần da hỏi thăm tôi, nương theo ánh đèn tù mờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt dày đặc phấn son của y, viền mắt được tô vẽ đậm vẫn không thể che đi quầng thâm.Y chào mời tôi một loại thuốc lá thủ công, ngắn hơn bình thường một chút, chế tác đơn giản lại phô, tôi nhìn chăm chú hồi lâu mới nhớ, tôi đã từng thấy nó trong một số MV và phim Mỹ. Nó xuất hiện ở đây khiến tôi kinh ngạc một giây đồng hồ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tôi nói tôi không cần, tôi không mua nổi.
Rồi sau đó y có nói gì tôi cũng không đáp, bị bẽ mặt, y liền đi thẳng.
Kết quả cuộc thi đã có mà tôi vẫn ngồi yên, Cung Tuyển Dạ tìm được tôi.
Tôi không hiểu hắn làm thế nào có thể tìm thấy tôi giữa đám đông cuồng loạn, nhưng dường như hắn luôn là thế, luôn luôn xuất hiện ở nơi mà tôi không ngờ đến, cho tôi những thứ mà tôi cần.
Tôi ngồi xuống băng ghế, vành mũ đè thấp che khuất tầm mắt, tôi nhìn thấy phần mắt cá xinh đẹp phía trên gân gót, thân cao gầy, nhưng lại có thể hình tinh tráng của một người thường xuyên vận động, nhất là bộ dáng khi hơi hơi nghiêng đầu, phần cổ lộ ra, khóe miệng luôn nhếch lên khi cười, đẹp đến nỗi khiến tôi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Gân gót: gân nối bắp chân với gót chân
Hắn ngồi xổm xuống.
“Không có gì đâu.”
Tôi đáp trước khi hắn hỏi, mười ngón đưa lên trước mặt đan vào nhau, “Tôi làm hết sức, không có gì tiếc nuối.”
— Một bài hát hay nhưng không ăn khách, một thành tích xếp hạng lỡ dịp, một trải nghiệm tồi tệ đầu tiên.
— Thật ra cũng không đến nỗi. Bạn bè của tôi bên tổ Rock được tán dương còn nhận được mấy ngàn tiền thưởng, chốc nữa chúng tôi sẽ cùng nhau ăn bữa khuya chúc mừng, sẵn uống chút rượu, không được quá muộn, vì ngày mai còn phải đến trường.
Tôi úp mặt vào lòng bàn tay.
Sự uể oải không có lý do thật khiến người ta ngột ngạt, bản thân cho rằng thua tâm phục khẩu phục cũng tốt, ngay từ đầu đã không hy vọng sẽ khá hơn dự đoán dù chỉ một chút, cảm xúc nghẹn ứ trong họng dày vò tôi, tôi cố gắng duy trì hình tượng không quan tâm thắng thua.
Tôi cũng không muốn lại khóc trước mặt hắn lần thứ hai.
Người quá tính toán thiệt hơn đúng là sống không thanh thản.
Tôi chỉ có thể lấy lý do nói không nổi để xoa dịu bản thân. Nhưng hốt thuốc không đúng bệnh, không thể trông cậy vào kết quả tốt.
“Qua toilet bên kia rửa mặt cái đi.”
Lúc tôi ngẩng lên thì đã gần sát với hắn, gần đến nỗi thấy cả đường vân trên môi hắn, lập tức nhích đầu ra sau.
Hắn nói, “Muốn ta đi cùng à.”
Tôi nói không cần, đứng dây đi vào toilet cuối hành lang.
Ánh đèn bên ngoài loạn xạ, trong nhà vệ sinh lại sáng rõ đèn trắng, tôi đứng trước gương lau nước lạnh trên mặt, nhắn cái tin cho Lý Khiêm Lam, nói tụi nó lát nữa gặp nhau ở bãi đỗ xe bên ngoài quán bar.
Nhét điện thoại vào túi quần, tôi lại tát nước lên mặt lần nữa, mặc cho dòng nước chảy xuống để đầu óc mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
—Được rồi, không có gì to tát.
— Lần đầu tiên thi đấu, không được như ý cũng là chuyện thường.
— Đừng để ý những thứ giả tạo, những thứ như danh lợi, mày muốn hát, vậy cứ hát.
— Ra khỏi cánh cửa này không được nghĩ đến nữa.
Tôi lẩm bẩm mấy lời nhảm nhí, nói đến khi nước trên mặt cũng khô, chợt mới thấy một người đứng bên cạnh mà không hay biết. Hình như đã được lúc lâu, tôi mãi gặm nhấm với bản thân mình nên không phát hiện y.
Lại còn là một người nước ngoài. Nói đúng hơn thì là con lai, mũi ưng lại hơi đo đỏ, gương mặt khi cười rõ nét của người trong nước, nhiều hơn đặc điểm phương Tây.
Tôi đối diện đôi ngươi màu xanh lam nhìn tôi không rời, chợt nở nụ cười với độ cung được tính toán một cách công thức hóa. Y hỏi tôi với tiếng Trung sành sõi, “Chào cậu, cậu là Hạ Tức phải không?”
Tôi gật đầu.
Y nói tiếp, “Rất hân hạnh được biết cậu, cứ gọi tôi là Ryan.”
Tôi đáp lại bộ mặt hếch lên của y, “Nói tiếng Trung.”
Y có hơi kinh ngạc, “….Lâm Thụy An.”
Tôi dùng bàn tay đã lau sạch bắt tay với y, nói, chào anh, có việc gì không?
Một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt tôi. Dòng chữ màu đen dưới ánh đèn thấy rất rõ, công ty giải trí, người đại diện.
“Không biết cậu có hứng thú không, “Y nói, “Dù sao thì tôi cũng nghĩ, được người tìm kiếm ngôi sao tìm mình với cậu hẳn không phải chuyện xấu nhỉ.”
Khi tôi cho rằng chuyện được người săn ngôi sao tìm đến chính là một sự kiện bất ngờ cuối cùng của tối hôm nay, một đường cùng Lâm Thụy An ra khỏi toilet, gặp Cung Tuyển Dạ đang hút thuốc ngoài hành lang chờ tôi, tôi mới biết tôi đã lầm.
“Cực không đúng lúc chút nào.”
Tôi còn chưa đến trước mặt mà đã bị Cung Tuyển Dạ khoác vai kéo về bên cạnh, hắn vẫn là biểu cảm mạn bất kinh tâm* ấy, tay phải khoát hờ lên thắt lưng tôi, không khác gì với bạn bè kề vai bá cổ, tôi lại một mực cảm giác cái căng thẳng đi lên trong bầu không khí xung quanh.
Không để ý; không đếm xỉa tới
May mắn hiện tại trong hành lang không có ai, sau khi kết thúc cuộc thi tất cả đều rời đi cả, Hà Cố bọn họ cũng ở bên kia chờ tôi.
Hắn nói, “Không có hứng thú.”
Đây là nói với Lâm Thụy An. Nhưng sự thật rằng tôi đang kề sát với hắn đã khiến tôi tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ, không thể hiểu thông bầu khí xung quanh 2 người họ.
Quen nhau sao?
Phản ứng của Lâm Thụy An càng chứng minh cho suy đoán của tôi, y vừa thấy Cung Tuyển Dạ, thái độ có thể nói từ ân cần thành khẩn nhảy tắp thành vô cùng hoảng sợ, “Sao lại là anh?”
Cung Tuyển Dạ dập điếu thuốc chỉ còn một nửa, “Cho nên?”
Lâm Thụy An bình ổn dần từ thất thố, lúng ta lúng túng chỉnh trang bộ âu phục màu xám tro, dùng tiếng phổ thông rõ âm trả lời một cách chuyên nghiệp, “Tôi là tới tìm Hạ Tức, hỏi thăm cậu ấy có hứng thú đến công ty tôi ký hợp đồng, ra mắt với danh ca sĩ.”
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, “Cái…”
“Nói xong chưa?”
Cái tà khí này, nụ cười thờ ơ một lần nữa lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn, tôi nghe hắn nói, “You know who you are.”
“Tôi đương nhiên biết tôi là ai…”
“Không phải, “Hắn lắc đầu, “Cậu tự biết mình là kiểu người nào.”
“Đừng để tôi thấy cậu lần thứ hai.”
Kết thúc biểu diễn tôi ngồi bệch xuống hành lang, tựa lưng vào vách tường kim loại.
Bỗng dưng có một người đàn ông kỳ lạ mặc áo da quần da hỏi thăm tôi, nương theo ánh đèn tù mờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt dày đặc phấn son của y, viền mắt được tô vẽ đậm vẫn không thể che đi quầng thâm.Y chào mời tôi một loại thuốc lá thủ công, ngắn hơn bình thường một chút, chế tác đơn giản lại phô, tôi nhìn chăm chú hồi lâu mới nhớ, tôi đã từng thấy nó trong một số MV và phim Mỹ. Nó xuất hiện ở đây khiến tôi kinh ngạc một giây đồng hồ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Tôi nói tôi không cần, tôi không mua nổi.
Rồi sau đó y có nói gì tôi cũng không đáp, bị bẽ mặt, y liền đi thẳng.
Kết quả cuộc thi đã có mà tôi vẫn ngồi yên, Cung Tuyển Dạ tìm được tôi.
Tôi không hiểu hắn làm thế nào có thể tìm thấy tôi giữa đám đông cuồng loạn, nhưng dường như hắn luôn là thế, luôn luôn xuất hiện ở nơi mà tôi không ngờ đến, cho tôi những thứ mà tôi cần.
Tôi ngồi xuống băng ghế, vành mũ đè thấp che khuất tầm mắt, tôi nhìn thấy phần mắt cá xinh đẹp phía trên gân gót, thân cao gầy, nhưng lại có thể hình tinh tráng của một người thường xuyên vận động, nhất là bộ dáng khi hơi hơi nghiêng đầu, phần cổ lộ ra, khóe miệng luôn nhếch lên khi cười, đẹp đến nỗi khiến tôi cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Gân gót: gân nối bắp chân với gót chân
Hắn ngồi xổm xuống.
“Không có gì đâu.”
Tôi đáp trước khi hắn hỏi, mười ngón đưa lên trước mặt đan vào nhau, “Tôi làm hết sức, không có gì tiếc nuối.”
— Một bài hát hay nhưng không ăn khách, một thành tích xếp hạng lỡ dịp, một trải nghiệm tồi tệ đầu tiên.
— Thật ra cũng không đến nỗi. Bạn bè của tôi bên tổ Rock được tán dương còn nhận được mấy ngàn tiền thưởng, chốc nữa chúng tôi sẽ cùng nhau ăn bữa khuya chúc mừng, sẵn uống chút rượu, không được quá muộn, vì ngày mai còn phải đến trường.
Tôi úp mặt vào lòng bàn tay.
Sự uể oải không có lý do thật khiến người ta ngột ngạt, bản thân cho rằng thua tâm phục khẩu phục cũng tốt, ngay từ đầu đã không hy vọng sẽ khá hơn dự đoán dù chỉ một chút, cảm xúc nghẹn ứ trong họng dày vò tôi, tôi cố gắng duy trì hình tượng không quan tâm thắng thua.
Tôi cũng không muốn lại khóc trước mặt hắn lần thứ hai.
Người quá tính toán thiệt hơn đúng là sống không thanh thản.
Tôi chỉ có thể lấy lý do nói không nổi để xoa dịu bản thân. Nhưng hốt thuốc không đúng bệnh, không thể trông cậy vào kết quả tốt.
“Qua toilet bên kia rửa mặt cái đi.”
Lúc tôi ngẩng lên thì đã gần sát với hắn, gần đến nỗi thấy cả đường vân trên môi hắn, lập tức nhích đầu ra sau.
Hắn nói, “Muốn ta đi cùng à.”
Tôi nói không cần, đứng dây đi vào toilet cuối hành lang.
Ánh đèn bên ngoài loạn xạ, trong nhà vệ sinh lại sáng rõ đèn trắng, tôi đứng trước gương lau nước lạnh trên mặt, nhắn cái tin cho Lý Khiêm Lam, nói tụi nó lát nữa gặp nhau ở bãi đỗ xe bên ngoài quán bar.
Nhét điện thoại vào túi quần, tôi lại tát nước lên mặt lần nữa, mặc cho dòng nước chảy xuống để đầu óc mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
—Được rồi, không có gì to tát.
— Lần đầu tiên thi đấu, không được như ý cũng là chuyện thường.
— Đừng để ý những thứ giả tạo, những thứ như danh lợi, mày muốn hát, vậy cứ hát.
— Ra khỏi cánh cửa này không được nghĩ đến nữa.
Tôi lẩm bẩm mấy lời nhảm nhí, nói đến khi nước trên mặt cũng khô, chợt mới thấy một người đứng bên cạnh mà không hay biết. Hình như đã được lúc lâu, tôi mãi gặm nhấm với bản thân mình nên không phát hiện y.
Lại còn là một người nước ngoài. Nói đúng hơn thì là con lai, mũi ưng lại hơi đo đỏ, gương mặt khi cười rõ nét của người trong nước, nhiều hơn đặc điểm phương Tây.
Tôi đối diện đôi ngươi màu xanh lam nhìn tôi không rời, chợt nở nụ cười với độ cung được tính toán một cách công thức hóa. Y hỏi tôi với tiếng Trung sành sõi, “Chào cậu, cậu là Hạ Tức phải không?”
Tôi gật đầu.
Y nói tiếp, “Rất hân hạnh được biết cậu, cứ gọi tôi là Ryan.”
Tôi đáp lại bộ mặt hếch lên của y, “Nói tiếng Trung.”
Y có hơi kinh ngạc, “….Lâm Thụy An.”
Tôi dùng bàn tay đã lau sạch bắt tay với y, nói, chào anh, có việc gì không?
Một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt tôi. Dòng chữ màu đen dưới ánh đèn thấy rất rõ, công ty giải trí, người đại diện.
“Không biết cậu có hứng thú không, “Y nói, “Dù sao thì tôi cũng nghĩ, được người tìm kiếm ngôi sao tìm mình với cậu hẳn không phải chuyện xấu nhỉ.”
Khi tôi cho rằng chuyện được người săn ngôi sao tìm đến chính là một sự kiện bất ngờ cuối cùng của tối hôm nay, một đường cùng Lâm Thụy An ra khỏi toilet, gặp Cung Tuyển Dạ đang hút thuốc ngoài hành lang chờ tôi, tôi mới biết tôi đã lầm.
“Cực không đúng lúc chút nào.”
Tôi còn chưa đến trước mặt mà đã bị Cung Tuyển Dạ khoác vai kéo về bên cạnh, hắn vẫn là biểu cảm mạn bất kinh tâm* ấy, tay phải khoát hờ lên thắt lưng tôi, không khác gì với bạn bè kề vai bá cổ, tôi lại một mực cảm giác cái căng thẳng đi lên trong bầu không khí xung quanh.
Không để ý; không đếm xỉa tới
May mắn hiện tại trong hành lang không có ai, sau khi kết thúc cuộc thi tất cả đều rời đi cả, Hà Cố bọn họ cũng ở bên kia chờ tôi.
Hắn nói, “Không có hứng thú.”
Đây là nói với Lâm Thụy An. Nhưng sự thật rằng tôi đang kề sát với hắn đã khiến tôi tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ, không thể hiểu thông bầu khí xung quanh 2 người họ.
Quen nhau sao?
Phản ứng của Lâm Thụy An càng chứng minh cho suy đoán của tôi, y vừa thấy Cung Tuyển Dạ, thái độ có thể nói từ ân cần thành khẩn nhảy tắp thành vô cùng hoảng sợ, “Sao lại là anh?”
Cung Tuyển Dạ dập điếu thuốc chỉ còn một nửa, “Cho nên?”
Lâm Thụy An bình ổn dần từ thất thố, lúng ta lúng túng chỉnh trang bộ âu phục màu xám tro, dùng tiếng phổ thông rõ âm trả lời một cách chuyên nghiệp, “Tôi là tới tìm Hạ Tức, hỏi thăm cậu ấy có hứng thú đến công ty tôi ký hợp đồng, ra mắt với danh ca sĩ.”
Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, “Cái…”
“Nói xong chưa?”
Cái tà khí này, nụ cười thờ ơ một lần nữa lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn, tôi nghe hắn nói, “You know who you are.”
“Tôi đương nhiên biết tôi là ai…”
“Không phải, “Hắn lắc đầu, “Cậu tự biết mình là kiểu người nào.”
“Đừng để tôi thấy cậu lần thứ hai.”