*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thụy An vẫn nhân cơ hội cuối cùng nói nốt câu đó, tôi không thấy anh ta có đi chưa, nhưng trong tình hình này nhất định không thể đuổi theo truy hỏi tôi nữa.
Tôi rốt cuộc hết mong chờ gì nữa, thu tầm mắt, cùng hắn đi lối đi nhỏ hướng ra ngoài của tầng hầm, không biết mình có tư cách hỏi sâu hơn không.
Tôi niết niết tấm danh thiếp trong túi.
“Anh biết anh ta.” Tôi nhỏ giọng nói.
Hắn nhíu mày, thâm dĩ vi niên (bản thân sâu sắc cho rằng là thế). “Lại đoán?”
“…” Tôi tằng hắng một cái, “Anh ta cướp bạn gái của anh?”
Hắn vì lời suy đoán vô trách nhiệm của tôi mà phì cười, mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại nói thế, “Anh ta là một tên lừa đảo sao?”
Tôi phát hiện cứ mỗi khi tôi đứng trước mặt hắn, đôi lúc câu nào nói ra cũng phải suy nghĩ kỹ, có lúc lại không nghĩ ngợi gì mà bật thốt, kèm theo cảm giác sốt sắng khác thường.
Sau này tôi mới hiểu đó là gì.
– “Anh thấy em ở trước mặt anh mà không dám nói gì hết, bởi vì em sợ rằng mình nói sai cái gì sẽ bị anh ghét, cái cảm giác này không hề dễ chịu tí nào.”
Tôi lập tức ngậm miệng.
“Hạ Tức.”
Tôi hồi phục tinh thần, phát hiện hắn không trả lời thẳng câu hỏi, mà hỏi lại, “Nhóc muốn làm ngôi sao à?”
Chúng tôi ra ngoài cửa, gió đêm phơ phất phả vào mặt, cuốn đi cái cảm giác như bị đè ép dưới đất. Tôi không khỏi nhẹ liếc mắt, yên tâm sau màn đem ngăn cách mà nhìn hắn, không có ý hề giấu giếm suy nghĩ thật lòng.
“Tôi tạm thời không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống như thế.”
“Cái đó thì đúng.”
Hắn thả tôi ra, vỗ nhẹ sau lưng, “Làm ngôi sao và được hát thật ra là hai hướng đi, hai con đường tương lai. Chỉ sợ nhóc còn nhỏ không thắng nổi cám dỗ.”
Tôi gật đầu.
“Còn như người mới đó.” Hắn vừa chuyển hướng câu chuyện đi thì cũng hạ giọng, nói với tôi bằng thái độ nghiêm túc một cách không ai có thể nghi ngờ được, “Đừng quá tin hắn, được không.”
Tôi lập tức gật đầu. Cảm giác cứ như mình là một đứa trẻ không hiểu sự đời.
Bình thường rõ ràng không như vậy.
“Cái đó.”
Nhìn hắn không còn gì nói nữa, tôi chỉ sang nhóm Hà Cố đứng chờ cạnh xe vừa tán chuyện, “Có muốn ăn khuya cùng chúng tôi không?”
Tôi nhớ hắn có quen biết với Hà Cố, cho nên mới mời hắn cùng đi. Nhưng xuất phát từ tư tâm, thật ra tôi lại muốn cùng hắn chờ thêm một lúc lâu.
Tỉnh táo lại mà nghĩ, người như hắn, chung quy không cùng một thế giới với chúng tôi!
“Xin lỗi, ” Hắn liếc nhìn đồng hồ trên tay, rất có lỗi mà cười cười, “Ta phải về tăng ca.”
“Hay là lần sau nhóc mời riêng ta nhé.”
Trong nhất thời tôi không biết phải nói gì tiếp, nhưng trong lòng chợt tưng bừng lên, “Được.”
“Đi nhé.” Hắn lùi hai bước về hướng ngược lại, xoay người, “Hôm nay biểu diễn rất tốt.”
“… Cảm ơn.” Tôi cắn môi, “Cám ơn anh.”
Bao nhiêu cái ủ rũ sau thất bại, phiền muộn và không cam, vào giờ khắc này tất cả đều đã được xua tan đi hết.
Đi vài bước, tôi lại lấy tấm danh thiếp của Lâm Thụy An, trời quá tối không thể nhìn rõ số lẫn chữ có kích cỡ lớn nhất, liền dứt khoát xe đi, quẳng giấy vụn vào thùng rác.
Trở về với nhóm Hà Cố bên kia thì phát hiện đám người Mắt Một Mí đã về trước, Hà Cố vác cây đàn guitar của Kiều Hinh Tâm trên lưng, Kiều Hinh Tâm không đứng cùng họ mà đang nói chuyện với vài người lạ mặt gần đấy, không nghe được họ nói gì, chỉ thấy nhỏ mặc áo khoác đồng phục, đứng ở đó, lưng thẳng băng, người khác hỏi một câu nhỏ đáp một câu, không hề nhiều lời.
Một người đàn ông tóc xoăn trong số đó cầm điện thoại di động, xem ra đang hỏi cách thức liên lạc với nhỏ, nhỏ khách sáo cười cười, lắc đầu.
Đối phương không biết khó mà lui, vẫn đưa tay.
Lý Khiêm Lam bên cạnh tôi đang nhai kẹo cao su, không đợi tôi chỉ điểm, nó bật người khỏi cửa sổ xe, đi đến bên Kiều Hinh Tâm, rất tự nhiên mà nắm lấy bả vai nhỏ. Bọn họ chênh lệch hơn 10 cm, cho nên nhìn không có gì là không thích hợp, cực kỳ giống một cặp đôi trẻ tuổi.
Nó cũng không hề bất lịch sự mà vẫn cười với mấy người kia, nói hai ba câu thì người đàn ông xin số di động cũng thôi, nhưng sắc mặt lại không tốt như vừa nãy nữa.
– Cho nên động tác kia nhìn như đơn giản, trong một số trường hợp là dùng để thể hiện chủ quyền đấy à?
Hà Cố tưởng tôi còn thất vọng vì kết quả tranh tài, đến chỗ tôi có tâm an ủi một phen, “Đừng buồn, lại đây, bụng của sư phụ cho nhóc chơi nè.”
Tôi bị chọc dở khóc dở cười, “Ai mà thèm cái thây béo của chú chứ.”
Còn nghĩ có nên nói cho gã chuyện Lâm Thụy An không, hỏi xem ý kiến của gã như thế nào, bên kia Lý Khiêm Lam cùng với Kiều Hinh Tâm đã quay lại. Chúng tôi lên xe, lần này tôi ngồi ghế phó lái, hai đứa nó ngồi ghế sau. Xe vừa bật đèn trước thì tôi đã nghe Kiều Hinh Tâm nói, “Lần này tôi bao.”
Tôi nhìn từ gương chiếu hậu thấy mặt nhỏ hơi đo đỏ. Nhỏ cũng vừa hay thấy ánh nhìn của tôi.
“Chúc mừng.” Tôi giả vờ nghiêm túc nói, “Phải đãi một bữa đồ nướng an ủi tâm hồn tan vỡ của tôi. Ấy không, phải hai bữa cơ.”
Nhỏ cười với tôi, nụ cười thoải mái hơn so với vừa nãy nhiều, “Được.”
Lý Khiêm Lam lập tức hưởng ứng tích cực, “Ăn đồ nướng.”
“Phá giới cho mấy đứa uống rượu đấy, uống say lão tử mang mấy đứa về.” Hà Cố cho xe chạy, “Đi nào!”
Cái cảm giác hạnh phúc gần như không thật lại kéo đến.
Tôi kéo cửa kính xe xuống, dựa lưng vào ghế, trong bài ca của gió đêm mà nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tôi mang cặp mắt đen xì đến trường, trong giờ tự học rất vinh quang mà được chủ nhiệm gọi đến hành lang phê bình chê trách môt phen.
Tối hôm qua cô giáo đã gọi đến Hạ Giai phản ánh, mà trên thực tế lúc cả bọn nhận điện thì Hạ Giai đang hào hứng phấn chấn xem video trực tiếp tại hiện trường, “Cô giáo cô nói đúng, con trẻ có vài tật xấu lớn không tốt cần phải đánh đòn, đánh một trận là tốt rồi… Ấy cmn hát hay quá chừng… Cô giáo cô nói gì nhỉ…”
Kiều Hinh Tâm bởi vì học giỏi, lại là con gái, cho nên không trách mắng, lửa đạn của cô giáo đều chỉa sang tôi và Lý Khiêm Lam, từ tầm quan trọng của kỳ thi đại học kéo tới tương lai thế hệ sau này của Tổ Quốc, răn dạy như con cái trong nhà không ngừng nhận ra cái sai, nói vậy thì sau này tỷ lệ trốn học thành công là vô cùng bé.
Cơ mà sau hè tôi là học sinh lớp 12 chuẩn, cũng nên chú tâm học hành. Cho dù không mê tín đến nỗi coi kỳ thi đại học như quyết định đến cả cuộc sống về sau, nhưng cố gắng học tập vẫn tốt hơn.
Ngày hôm sau, trước tiết tự học buối tối tôi có ra ngoài đi dọa hít thở không khí trong lành, sẵn đó ra cổng sau trường mua chút đồ ăn, cho Lý Khiêm Lam bổ túc và cả vài món đồ đón bà dì của Kiều Hinh Tâm nữa. Người ra vào đều là học sinh mặc đồng phục, đưa mắt nhìn quanh quất cũng chỉ hai màu đen trắng, qua lại muốn hoa cả mắt.
Tôi một tay theo thói quen cho vào túi, tay kia cầm hai túi giấy đựng bánh bao chiên mini trở về, lướt qua một nhóm nam sinh ôm bóng rổ mồ hôi nhễ nhại, tôi nhìn thấy một cậu trai con lai có mái tóc vàng, đứng ngay cửa vẫy tay với tôi.
W aka Glen Yuruzu: Tình tiết quen quen (→_→)(← _ ←)Có khi nào là chào người bên cạnh Tức – chan hông (→ _ →)(←_←)
Bánh bao chiên mini:
Lâm Thụy An vẫn nhân cơ hội cuối cùng nói nốt câu đó, tôi không thấy anh ta có đi chưa, nhưng trong tình hình này nhất định không thể đuổi theo truy hỏi tôi nữa.
Tôi rốt cuộc hết mong chờ gì nữa, thu tầm mắt, cùng hắn đi lối đi nhỏ hướng ra ngoài của tầng hầm, không biết mình có tư cách hỏi sâu hơn không.
Tôi niết niết tấm danh thiếp trong túi.
“Anh biết anh ta.” Tôi nhỏ giọng nói.
Hắn nhíu mày, thâm dĩ vi niên (bản thân sâu sắc cho rằng là thế). “Lại đoán?”
“…” Tôi tằng hắng một cái, “Anh ta cướp bạn gái của anh?”
Hắn vì lời suy đoán vô trách nhiệm của tôi mà phì cười, mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại nói thế, “Anh ta là một tên lừa đảo sao?”
Tôi phát hiện cứ mỗi khi tôi đứng trước mặt hắn, đôi lúc câu nào nói ra cũng phải suy nghĩ kỹ, có lúc lại không nghĩ ngợi gì mà bật thốt, kèm theo cảm giác sốt sắng khác thường.
Sau này tôi mới hiểu đó là gì.
– “Anh thấy em ở trước mặt anh mà không dám nói gì hết, bởi vì em sợ rằng mình nói sai cái gì sẽ bị anh ghét, cái cảm giác này không hề dễ chịu tí nào.”
Tôi lập tức ngậm miệng.
“Hạ Tức.”
Tôi hồi phục tinh thần, phát hiện hắn không trả lời thẳng câu hỏi, mà hỏi lại, “Nhóc muốn làm ngôi sao à?”
Chúng tôi ra ngoài cửa, gió đêm phơ phất phả vào mặt, cuốn đi cái cảm giác như bị đè ép dưới đất. Tôi không khỏi nhẹ liếc mắt, yên tâm sau màn đem ngăn cách mà nhìn hắn, không có ý hề giấu giếm suy nghĩ thật lòng.
“Tôi tạm thời không thể tưởng tượng nổi một cuộc sống như thế.”
“Cái đó thì đúng.”
Hắn thả tôi ra, vỗ nhẹ sau lưng, “Làm ngôi sao và được hát thật ra là hai hướng đi, hai con đường tương lai. Chỉ sợ nhóc còn nhỏ không thắng nổi cám dỗ.”
Tôi gật đầu.
“Còn như người mới đó.” Hắn vừa chuyển hướng câu chuyện đi thì cũng hạ giọng, nói với tôi bằng thái độ nghiêm túc một cách không ai có thể nghi ngờ được, “Đừng quá tin hắn, được không.”
Tôi lập tức gật đầu. Cảm giác cứ như mình là một đứa trẻ không hiểu sự đời.
Bình thường rõ ràng không như vậy.
“Cái đó.”
Nhìn hắn không còn gì nói nữa, tôi chỉ sang nhóm Hà Cố đứng chờ cạnh xe vừa tán chuyện, “Có muốn ăn khuya cùng chúng tôi không?”
Tôi nhớ hắn có quen biết với Hà Cố, cho nên mới mời hắn cùng đi. Nhưng xuất phát từ tư tâm, thật ra tôi lại muốn cùng hắn chờ thêm một lúc lâu.
Tỉnh táo lại mà nghĩ, người như hắn, chung quy không cùng một thế giới với chúng tôi!
“Xin lỗi, ” Hắn liếc nhìn đồng hồ trên tay, rất có lỗi mà cười cười, “Ta phải về tăng ca.”
“Hay là lần sau nhóc mời riêng ta nhé.”
Trong nhất thời tôi không biết phải nói gì tiếp, nhưng trong lòng chợt tưng bừng lên, “Được.”
“Đi nhé.” Hắn lùi hai bước về hướng ngược lại, xoay người, “Hôm nay biểu diễn rất tốt.”
“… Cảm ơn.” Tôi cắn môi, “Cám ơn anh.”
Bao nhiêu cái ủ rũ sau thất bại, phiền muộn và không cam, vào giờ khắc này tất cả đều đã được xua tan đi hết.
Đi vài bước, tôi lại lấy tấm danh thiếp của Lâm Thụy An, trời quá tối không thể nhìn rõ số lẫn chữ có kích cỡ lớn nhất, liền dứt khoát xe đi, quẳng giấy vụn vào thùng rác.
Trở về với nhóm Hà Cố bên kia thì phát hiện đám người Mắt Một Mí đã về trước, Hà Cố vác cây đàn guitar của Kiều Hinh Tâm trên lưng, Kiều Hinh Tâm không đứng cùng họ mà đang nói chuyện với vài người lạ mặt gần đấy, không nghe được họ nói gì, chỉ thấy nhỏ mặc áo khoác đồng phục, đứng ở đó, lưng thẳng băng, người khác hỏi một câu nhỏ đáp một câu, không hề nhiều lời.
Một người đàn ông tóc xoăn trong số đó cầm điện thoại di động, xem ra đang hỏi cách thức liên lạc với nhỏ, nhỏ khách sáo cười cười, lắc đầu.
Đối phương không biết khó mà lui, vẫn đưa tay.
Lý Khiêm Lam bên cạnh tôi đang nhai kẹo cao su, không đợi tôi chỉ điểm, nó bật người khỏi cửa sổ xe, đi đến bên Kiều Hinh Tâm, rất tự nhiên mà nắm lấy bả vai nhỏ. Bọn họ chênh lệch hơn 10 cm, cho nên nhìn không có gì là không thích hợp, cực kỳ giống một cặp đôi trẻ tuổi.
Nó cũng không hề bất lịch sự mà vẫn cười với mấy người kia, nói hai ba câu thì người đàn ông xin số di động cũng thôi, nhưng sắc mặt lại không tốt như vừa nãy nữa.
– Cho nên động tác kia nhìn như đơn giản, trong một số trường hợp là dùng để thể hiện chủ quyền đấy à?
Hà Cố tưởng tôi còn thất vọng vì kết quả tranh tài, đến chỗ tôi có tâm an ủi một phen, “Đừng buồn, lại đây, bụng của sư phụ cho nhóc chơi nè.”
Tôi bị chọc dở khóc dở cười, “Ai mà thèm cái thây béo của chú chứ.”
Còn nghĩ có nên nói cho gã chuyện Lâm Thụy An không, hỏi xem ý kiến của gã như thế nào, bên kia Lý Khiêm Lam cùng với Kiều Hinh Tâm đã quay lại. Chúng tôi lên xe, lần này tôi ngồi ghế phó lái, hai đứa nó ngồi ghế sau. Xe vừa bật đèn trước thì tôi đã nghe Kiều Hinh Tâm nói, “Lần này tôi bao.”
Tôi nhìn từ gương chiếu hậu thấy mặt nhỏ hơi đo đỏ. Nhỏ cũng vừa hay thấy ánh nhìn của tôi.
“Chúc mừng.” Tôi giả vờ nghiêm túc nói, “Phải đãi một bữa đồ nướng an ủi tâm hồn tan vỡ của tôi. Ấy không, phải hai bữa cơ.”
Nhỏ cười với tôi, nụ cười thoải mái hơn so với vừa nãy nhiều, “Được.”
Lý Khiêm Lam lập tức hưởng ứng tích cực, “Ăn đồ nướng.”
“Phá giới cho mấy đứa uống rượu đấy, uống say lão tử mang mấy đứa về.” Hà Cố cho xe chạy, “Đi nào!”
Cái cảm giác hạnh phúc gần như không thật lại kéo đến.
Tôi kéo cửa kính xe xuống, dựa lưng vào ghế, trong bài ca của gió đêm mà nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau tôi mang cặp mắt đen xì đến trường, trong giờ tự học rất vinh quang mà được chủ nhiệm gọi đến hành lang phê bình chê trách môt phen.
Tối hôm qua cô giáo đã gọi đến Hạ Giai phản ánh, mà trên thực tế lúc cả bọn nhận điện thì Hạ Giai đang hào hứng phấn chấn xem video trực tiếp tại hiện trường, “Cô giáo cô nói đúng, con trẻ có vài tật xấu lớn không tốt cần phải đánh đòn, đánh một trận là tốt rồi… Ấy cmn hát hay quá chừng… Cô giáo cô nói gì nhỉ…”
Kiều Hinh Tâm bởi vì học giỏi, lại là con gái, cho nên không trách mắng, lửa đạn của cô giáo đều chỉa sang tôi và Lý Khiêm Lam, từ tầm quan trọng của kỳ thi đại học kéo tới tương lai thế hệ sau này của Tổ Quốc, răn dạy như con cái trong nhà không ngừng nhận ra cái sai, nói vậy thì sau này tỷ lệ trốn học thành công là vô cùng bé.
Cơ mà sau hè tôi là học sinh lớp 12 chuẩn, cũng nên chú tâm học hành. Cho dù không mê tín đến nỗi coi kỳ thi đại học như quyết định đến cả cuộc sống về sau, nhưng cố gắng học tập vẫn tốt hơn.
Ngày hôm sau, trước tiết tự học buối tối tôi có ra ngoài đi dọa hít thở không khí trong lành, sẵn đó ra cổng sau trường mua chút đồ ăn, cho Lý Khiêm Lam bổ túc và cả vài món đồ đón bà dì của Kiều Hinh Tâm nữa. Người ra vào đều là học sinh mặc đồng phục, đưa mắt nhìn quanh quất cũng chỉ hai màu đen trắng, qua lại muốn hoa cả mắt.
Tôi một tay theo thói quen cho vào túi, tay kia cầm hai túi giấy đựng bánh bao chiên mini trở về, lướt qua một nhóm nam sinh ôm bóng rổ mồ hôi nhễ nhại, tôi nhìn thấy một cậu trai con lai có mái tóc vàng, đứng ngay cửa vẫy tay với tôi.
W aka Glen Yuruzu: Tình tiết quen quen (→_→)(← _ ←)Có khi nào là chào người bên cạnh Tức – chan hông (→ _ →)(←_←)
Bánh bao chiên mini: