Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Từ cái nóng khủng khiếp như thiêu đốt của sa mạc, nơi có những con bò cạp bị mù, họ bước vào dưới bóng râm mát mẻ của chỏm núi. Tất cả dừng lại trước cánh cửa, nghiên cứu cẩn thận địa thế hiện tại, Leon tự hỏi liệu họ có phải đối mặt với lũ Hunter hoặc Spitter trong căn phòng toàn một màu xám này chăng.
Màu xám của ngọn núi lởm chởm đá sắc nhọn như vuốt chim ưng lù lù trước mặt. Màu xám của vách tường và trần nhà, và của lối đi uốn khúc về phía tây, tiếp giáp với “đỉnh núi.” Thậm chí những túm cỏ bình thường mọc trong và xung quanh những tảng đá méo mó cũng có màu xám. Ngọn núi trông rất thật, với những mảnh đá granít thô kệch trộn lẫn với xi măng rất hợp màu, và được khảm vào vách đá lởm chởm. Cách bố cục tạo ra một cảm giác cô độc, một ngọn núi hoang vu với phần đỉnh phơi mình trước gió.
“Có điều chẳng có miếng gió nào và cũng chẳng có mùi. Giống như hai khu kia vậy, không một chút mùi.”
“Có lẽ nên đặt cái áo sơ mi của cậu vào chỗ cũ đi thôi”, John nói, nhưng Leon đã tháo rời nó ra khỏi thắt lưng rồi. Nhiệt độ đã hạ xuống ít nhất sáu mươi độ, đóng băng luôn những giọt mồ hôi mà anh đã đổ ra khi vượt qua Khu Hai.
“Chúng ta đi đâu đây?”, Cole hỏi, hai mắt mở to đầy vẻ bồn chồn.
John trỏ xéo ngang qua căn phòng, hướng tây nam: “Cửa ở đó mà?”
“Tôi nghĩ anh ta muốn nói là đi đường nào”, Leon đáp, thấp giọng xuống như những người khác. Chẳng hay ho gì nếu đánh động cho các cư dân ở đây biết vị trí của họ; chúng nhất định sẽ sớm tụ tập đến cho xem.
Ba người đánh giá lại những lựa chọn có thể, chỉ có hai đường thôi: theo lối đi màu xám hoặc leo lên ngọn núi xám. Lũ Hunter hoặc Spitter… Leon thầm thở dài, bụng dạ rối beng, bắt đầu thấy hoảng khi nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra. Nếu họ qua được, nếu tìm thấy Reston, anh nhất định phải cho gã Blue già khằn này một đá vào mông. Việc này đi ngược lại những quy tắc đã hướng anh vào nghề cảnh sát, nhưng chỉ có thế mới chạm đến được sự tồn tại của tổ chức White Umbrella.
“Xét trên khía cạnh an toàn, tôi cho là nên theo lối đi này”, John nói, nhìn lên bề mặt ghồ ghề và đoạn dốc. “Chúng ta có thể bị mắc bẫy nếu leo lên.”
“Tôi nghĩ có một cây cầu”, Cole lên tiếng. “Tôi chỉ phụ trách gắn một trong số những máy quay ở đây thôi, cái này…”
Anh chỉ vào góc phải bên trên. Leon thậm chí còn không thấy được nó – bởi những vách tường cao đến năm mươi feet có màu tiệp với trần nhà, gây ra một thứ ảo giác là căn phòng rộng vô tận.
“…và tôi đã đứng ở trên thang, nhìn thấy một phần nào đó toàn cảnh”, Cole tiếp tục. “Có một ngõ hẻm phía bên kia, và có cầu treo dây chão bắc ngang qua.”
Leon mở túi hành trang trong lúc Cole nói, kiểm lại tình hình đạn dược.
“Đạn M-16 thế nào?”
“Có lẽ còn chừng mười lăm viên trong này”, John đáp, vỗ nhẹ lên ổ đạn. “Thêm hai băng cỡ ba mươi viên đầy đạn… hai băng nữa cho khẩu H&K, và một quả lựu đạn. Còn cậu?”
“Bảy viên, ba băng đạn, một lựu đạn. Henry, anh thì sao?”
Anh nhân viên Umbrella gật đầu: “Tôi nghĩ là năm phát. Tôi đã bắn năm phát.”
Có vẻ Cole muốn nói thêm điều gì khác, ánh mắt anh ta hết nhìn Leon rồi đến John, sau đó thì lại ngó xuống đôi ủng lấm lem. John nhìn Leon, cả hai cùng nhún vai; thật sự là họ không biết gì về Henry Cole cả, ngoại trừ việc anh ta không phải là một thành viên ở nơi này, cũng giống như họ vậy.
“Nghe này… Tôi biết là không đúng lúc đúng chỗ, nhưng tôi muốn nói xin lỗi với hai bạn. Ý tôi là, tôi biết một điều gì đó không bình thường về tất cả những chuyện này. Về Umbrella. Và tôi còn biết Reston là một kẻ cực kỳ xấu xa, lẽ ra tôi không nên đưa các bạn vào tình thế này nếu không quá tham lam và ngu ngốc.”
“Henry”, Leon nói. “Anh đã không biết, được chứ? Tin tôi đi, anh không phải là người đầu tiên bị lừa dối…”
“Đừng hoài nghi gì nữa”, John ngắt lời. “Thật đấy. Quần áo mới là vấn đề lúc này chứ không phải chuyện của cậu.”
Cole vẫn không ngước lên, nhưng khẽ gật đầu, hai vai anh ta rũ xuống như thể đã trút bỏ được một gánh nặng vô hình. John đưa cho anh ta một băng đạn khác, nhìn về phía lối đi trong lúc Cole đút nó vào túi đeo sau lưng.
“Tiến lên thôi”, John nói, mặc dù là với cả hai nhưng lại hướng về Cole. Leon nghe thấy trong giọng nói của anh có một chút gì đó khích lệ, có vẻ John đã bắt đầu thích tay nhân viên Umbrella này rồi.
“Chúng ta có thể rúi lui về Khu Hai nếu tình hình chuyển từ tệ hại sang không thể tệ hơn. Di chuyển gần nhau, giữ im lặng, và ráng bắn cho trúng đầu hoặc mắt - ấy là nếu tụi nó có mắt.”
Cole nở một nụ cười yếu ớt.
“Tôi mở cửa đây”, Leon nói, và John gật đầu trước khi bước tránh khỏi chốt cửa rồi quay sang trái.
Không khí lạnh lẽo im lìm khi họ tiến vào phòng, không một tiếng động nào ngoài tiếng của chính họ. Leon đoạn hậu, còn Cole đang đi chầm chậm ngay trước anh.
Lối đi này có những cái rãnh, giống như có ai đó đã cào dọc lên lớp xi măng trước khi nó khô lại. Phần “đỉnh” đang nằm chếch bên tay phải của họ, lối đi kéo dài chừng bảy mươi feet và rẽ ngoặt thình lình về phía nam, biến mất đằng sau ngọn đồi hiểm trở.
Họ đi được năm mươi feet thì Leon nghe thấy tiếng đá lăn phía sau lưng, những hòn sỏi nhỏ đang tuôn xuống con đường dốc.
Anh quay lại, kinh ngạc nhìn con vật gần chỗ đỉnh đồi, ba mươi feet trên cao. Nhìn mà không biết mình đang chứng kiến cái gì, khi nó lững thững đi xuống bằng bốn cái chân vững chãi, trông như một con dê núi.
“Như một con dê bị lột da. Giống như… giống như…”
Giống như một thứ anh chưa từng thấy, và khi nó sắp sửa xuống tới con đường thì họ nghe một âm thanh lộp độp ướt át phát ra đâu đó bên trên, âm thanh của một cái cổ họng đang khọt khẹt vì nghẹt mũi, hoặc một con chó đang gừ gừ với cái mõm nhuốm máu – họ đã bị mắt kẹt, vô phương đào tẩu, những tiếng động kinh khủng tiến về phía họ từ cả hai bên.
-----
Trở lại tòa nhà có vẻ dễ hơn mong đợi. Rebecca sẽ phải cần đến trợ giúp để vượt qua hàng rào, nhưng tình trạng của cô đã dần dần cải thiện tốt hơn sau từng phút, khả năng phối hợp và giữ thăng bằng đang sắc sảo trở lại. Mối lo của David đã nhường chỗ cho sự thoải mái, và hầu như hài lòng với sự phòng vệ của Umbrella, nếu không muốn nói là chẳng có phòng vệ gì cả. Ba tên, hai ở chỗ hàng rào và một chỗ xe tải; chẳng tương xứng chút nào.
Họ đã trở lại ngay lúc trực thăng cất cánh và hướng về phía nam, cơ bắp căng cứng khi di chuyển lặng lẽ trong đêm. Lúc còn cách chừng một trăm bước, David để những người khác ở lại để trinh sát nhanh một lượt, rồi quay lại và giúp hai cô gái đang run rẩy leo qua hàng rào, tiến vào khu nhà. Trước khi có thể dẫn dụ tên bảo vệ, David nghĩ là họ cần một nơi an toàn tránh xa cái lạnh, để đánh giá lại các kế hoạch và đồng thời xem xét tình trạng của Rebecca cẩn thận hơn; và anh đã chọn tòa nhà hiển nhiên nhất; cái ở giữa. Nó có hai vệ tinh chảo và một chuỗi ăng ten, cộng thêm đường dây cáp được che chắn cẩn thận chạy dọc một bên. Nếu anh không lầm thì đây là trung tâm truyền thông, nơi mà họ đang muốn tìm đến.
“Nếu mình nhầm thì vẫn còn hai tòa nhà nữa để kiểm tra, một cái dường như là khu phát điện với những thiết bị chắc là để điều khiển nhiệt độ. Mình có thể để họ lại đó và phá hủy chúng một mình…”
Ba người xâm nhập hàng rào từ phía nam. David lấy làm ngạc nhiên khi Umbrella đón tiếp sự trở lại của họ một cách hớ hênh như thế. Có hai tên tuần tra vòng ngoài ở đằng trước và đằng sau, làm như thể người ta không còn đường nào khác để đột nhập vậy. Ngay lúc bọn chúng vửa quay lưng, David dẫn nhóm tiến về góc xa của toà nhà cuối cùng và ra hiệu cho tất cả cùng hội ý.
“Tòa nhà giữa”, anh thì thầm. “Ắt là không khóa, nếu nó đúng là nơi ta đang tìm. Có thể sẽ có ánh đèn khi mở cửa. Anh sẽ vào trong, ra hiệu cho hai người theo sau; nếu nghe tiếng súng thì hãy vào càng nhanh càng tốt. Tiếp cận tòa nhà và cúi thấp xuống khi băng ngang. Rõ chứ?”
Cả Claire và Rebecca cùng gật đầu. Rebecca đang tựa vào Claire, toàn thân mềm rũ, cô sẽ phải gắng sức mới làm được việc này. Cô cho biết mình vẫn còn choáng váng do chấn thương đầu, nhưng những suy nghĩ nản chí và lộn xộn làm anh hốt hoảng lúc nãy giờ đã qua rồi.
David xoay người, dán mình sát vào vách tường gần chỗ hàng rào, lẩn trong bóng tối, chốc chốc lại nhìn ra sau để trông chừng hai cô gái. Họ đã tiến đến sát góc phía tây và len lén vòng qua, David đi trước, quan sát vị trí của tay bảo vệ góc phía tây. Khó mà nhìn thấy gì trong đêm đen thế này, nhưng sự tương phản giữa bóng tối và ánh kim loại đã giúp anh định vị được hắn. David nâng khẩu M-16 lên và nhắm về phía đó, sẵn sàng bóp cò nếu bị phát hiện.
“Tệ nhất là chưa thể hạ hắn lúc này được…”, phát súng sẽ đánh động những tên khác, và ngay cả khi anh không bận tâm tới tay bảo vệ chỗ hàng rào thì tên ở chỗ xe tải vẫn là một chướng ngại đáng kể; hắn cách đây khá xa, đủ để gọi hỗ trợ trước khi đến gần kiểm tra tình hình.
“Hai tên này tương đối dễ dàng, nhưng làm sao tiếp cận tên chỗ xe tải được bây giờ?”. Không có chỗ nào để ẩn nấp trong trường hợp hắn phát hiện ra họ…
Chuyện đó để sau vậy; lúc này họ có việc phải làm hơn là để tâm tới những tên bảo vệ. Vẫn khom người, David vẫy Claire và Rebecca băng ngang qua, khẩu M-16 vẫn hướng về cái bóng chỗ hàng rào. Anh gần như nín thở lúc cả hai lẩn qua khoảng sân trống, nhưng họ đã thực hiện việc đó rất tốt và không để phát ra âm thanh nào.
David theo sau ngay khi cả hai vừa tới nơi, những năm được huấn luyện đã giúp anh có thể di chuyển lặng lẽ như một bóng ma. Khi tất cả đã ẩn mình dưới bóng khuất của tòa nhà, David thấy thoải mái được một chút, công đoạn khó khăn nhất giờ đã qua rồi. Họ có thể băng vào khu giữa nhờ cái hành lang tối đen như mực chạy dọc theo các tòa nhà.
Không đầy một phút sau, họ đã đến được vị trí sẵn sàng băng qua khu giữa. David ra hiệu cho hai cô gái chờ ở đây rồi băng qua trước, dừng lại bên ngoài cánh cửa đang đóng. Anh rờ vào cái tay cầm lạnh ngắt và kéo nó xuống, gật gù khi nghe thấy một tiếng cách nhỏ chứng tỏ cửa không khóa.
“Chính là khu truyền thông; tay trưởng nhóm hẳn đã không khóa cửa để những tên bảo vệ có thể gởi tín hiệu vệ tinh, trong trường hợp bọn ta quay lại”. Một dự báo có tính toán không tồi.
Bây giờ là lúc cầu nguyện để được may mắn; nếu đèn đang bật, việc mở cửa sẽ đánh động bất cứ ai trông thấy, thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua cũng phát hiện ngay. Cho dù lần trinh sát khi nãy của anh cho thấy đa số những tay bảo vệ đang ở cách xa khu nhà, nhưng nó cũng không mang ý nghĩa gì nhiều trong chuyện này.
David hít một hơi sâu rồi mở cửa, nhận thấy ánh đèn hắt ra yếu ớt khi lẩn vào trong và khép cửa lại. Anh dựa lưng vào cửa và đếm tới mười, thả lỏng, thưởng thức bầu không khí ấm áp trong lúc làm quen với căn phòng. Khu nhà theo kiểu kho chứa hàng này được chia thành nhiều phòng – và anh đang đứng trong một nơi đầy thiết bị máy tính, những dây cáp to bản vắt ngang qua sàn và leo lên tường, những đầu nối,…
“…tất cả những thứ cần thiết để kết nối trung tâm này với thế giới bên ngoài…”
David chạm tay vào công tắc trên tường, tắt ngọn đèn trần duy nhất. Anh cười hài lòng rồi mở cửa để Claire và Rebecca cùng tiến vào.
-----
“Dựa vô tường!”, Leon hét lớn, và Cole làm y như lời mà không kịp suy nghĩ, tiếng khọt khẹt dường như phát ra đâu đó trên cao -
- và anh nhìn thấy cái sinh vật đang tiến uể oải về phía họ từ đằng sau, tạo nên một cảm giác không còn đường lùi, đồng thời cố ghìm lại tiếng la hoảng. Nó dừng lại cách chừng mười lăm hoặc hai mươi bước gì đó, và Cole vẫn không sao nhìn ra nó giống cái gì; thật là hết sức quái gở.
“Lạy Chúa, cái giống gì đây?”
Nó có bốn chân với những cái móng chẻ ra, tương tự móng cừu hoặc dê với cùng kích thước – nhưng không lông, không sừng, không có thứ gì mang dáng dấp của sự tiến hóa tự nhiên, một chút xíu cũng không. Cơ thể mảnh khảnh của nó bọc đầy một lớp vảy nhỏ màu nâu đỏ y như da rắn, có điều là mờ đục chứ không bóng láng; mới nhìn qua thì có cảm giác đó là một lớp máu khô. Cái đầu có vẻ giống loài lưỡng cư, kiểu như đầu ếch – bộ mặt phẳng lỳ không có lỗ tai, mấy con mắt nhỏ xíu đen thui lồi ra hai bên, miệng rộng hoác - răng dựng đứng lởm chởm trên cái hàm dưới trề ra, thứ hàm của giống chó bun, nguyên cả đầu cũng phủ một lớp vảy màu máu khô.
Sinh vật đó há mồm, ló ra vài cái nanh sắc nhọn cả hàm trên lẫn dưới – một âm thanh ướt át phát ra từ cái hốc miệng tối thui, hòa nhịp với những tiếng động khác đang vang lên đâu đó ở rìa bên kia của đỉnh núi nhân tạo.
Âm thanh lớn dần và sâu dần khi nó ngẩng đầu lên, hướng bộ mặt gớm ghiếc về phía trần –
- và với một động tác đầy bất ngờ, nó gục đầu xuống rồi phun mạnh về phía trước, một đốm đo đỏ đặc sệt như nhựa bay vụt về phía họ, nhắm vào Leon, lướt qua khoảng không rộng mở -
- và Leon vung tay lên chặn lại cùng lúc John bắt đầu khai hỏa, vừa tách khỏi vách tường vừa trút đạn vào con quái vật có tên Spitter. Thứ chất nhầy đó đập vào tay Leon, rất có thể nó đã bám vào mặt nếu anh không kịp chặn lại. Đáp lại trận mưa đạn, con Spitter lao vọt lên vách núi với những cú nhảy rất xa và nhanh nhẹn, trong phút chốc nó đã lên tới đỉnh mà chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi, đau đớn hay gắng sức cả. Rồi nó lộn lại chừng hai chục bước và nhảy ào xuống đất, dừng ngay phía trước cánh cửa. Làm như nó biết đây là đường rút lui của họ vậy.
“Nó chẳng tỏ ra nao núng chút nào, chết tiệt thật…”
Những tiếng tru phát ra đâu đó ngoài tầm nhìn thì không tăng thêm cường độ, nhưng chúng cũng không hề rút lui. Rồi không hiểu sao những tiếng òng ọc dừng lại một lượt; mọi thứ thình lình trở nên im lìm lặng lẽ như lúc họ vừa bước vào.
“Chuyện chết tiệt gì nữa đây?”, John nói, lấy thêm ổ đạn khác từ trong túi, dáng vẻ đầy nghi hoặc.
“Thậm chí chúng chẳng hể tổn thương”, Cole thì thầm, bóp chặt khẩu súng 9 ly đến nỗi gần tê cóng mấy ngón tay. Đúng lúc đó, Leon rờ vào đốm sẫm ướt sệt trên tay áo và hét lên đau đớn, giật tay ra sau như phải bỏng.
“Chất độc”, anh nói, lập tức chà tay vào áo và miết chặt. Đầu ngón trỏ và ngón giữa của anh đã đỏ tấy lên và nhức nhối. Anh lôi khẩu súng ra khỏi thắt lưng và cởi áo ra, cẩn thận tránh không tiếp xúc với chất axít, rồi ném xuống nền đá.
Cole kinh hoảng, thầm nghĩ nếu Leon không dùng tay chặn lại…
“Nào nào”, John thở ra, nhíu mày. “Tình hình rất khẩn cấp, chúng ta phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt… cậu nói là có một cây cầu phải không?”
“Đúng, nó bắc ngang, ừm, một đoạn hào”, Cole nhanh chóng trả lời. “Dài chừng hai mươi feet, tôi không biết nó sâu cỡ nào.”
“Đi thôi”, John nói, bắt đầu tiến về góc rẽ khuất ngoài tầm nhìn của con đường với những sải chân vội vã. Cole theo sau, Leon ngay bên cạnh. John dừng lại cách chỗ rẽ chừng mười bước và tựa vào tường, nhìn lướt qua Leon.
“Anh yểm trợ, hay là tôi?”, Leon khẽ hỏi.
“Tôi”, John đáp. “Tôi sẽ ra trước để dẫn dụ bọn chúng. Henry, cậu bám sát anh ta – nhớ cúi thấp đầu nhé? Băng qua cầu, hướng tới cánh cửa – nếu có thể thì hãy giúp tôi thoát qua –”
Vẻ mặt John nghiêm lại: “ – nếu không thể, đừng quay lại.”
Cole có cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Họ đã bảo vệ mình mặc dù chẳng hề quen biết, và mình thì dẫn họ vào tình thế này…”
Anh nhất định sẽ làm bất cứ chuyện để báo đáp họ, mặc dù anh biết là mình chẳng bao giờ có thể đền đủ; anh nợ họ mạng sống, có đến mấy lần rồi.
“Sẵn sàng chưa?”,John hỏi.
“Khoan…”.Leon quay trở lại nơi anh đã ném cái áo. Con Spitter chỗ cửa vẫn đứng im lìm và bất động như tượng đá, dõi theo từng hành động của họ. Leon nhặt nó lên rồi nhanh chóng quay về chỗ cũ, lôi con dao nhíp trong túi xách ra. Anh cắt bỏ phần tay áo bị ố, và đưa phần còn lại cho John.
“Nếu anh phải cố thủ, hãy che mặt lại.” Leon nói. ”Có vẻ chúng không sợ đạn, nên anh cũng không cần nhìn để bắn. Một khi băng qua được, tôi sẽ thông báo ngay. Nếu thấy không an toàn, tôi sẽ…”
Tiếng tru dồn dập đã lại cất lên làm Cole liên tưởng đến những con ve sầu, đến những âm thanh rỉ rả lặp lại của chúng vào những đêm mùa hè nóng bức. Anh nuốt nước bọt một cách khó nhọc, cố gắng tỏ vẻ mình đã sẵn sàng.
“Không còn thời gian đâu”, John nói. “Đi thôi…”
Anh ta nhấc chiếc áo lên, và toét miệng cười với Leon:
“Cậu phải lo mà kiếm thứ nào khử mùi cho ra trò một chút; người cậu bốc mùi như một con chó chết đó.”
Không chờ trả lời, John tròng cái áo lên đầu, giữ nó hở ra bên dưới để thấy đường đi. Anh dấn bước ra ngoài chỗ trống, mặt cúi xuống, Cole và Leon căng thẳng nhìn theo…
…và có tiếng phần phật rất nhanh, lớp vải đen che mặt John thình lình bị bám đầy một thứ chất độc nhầy nhụa màu đỏ, và anh khoát tay về phía họ…
..và Leon nói, “Đi thôi!”.Cole chạy, đầu cúi thấp, chỉ thấy đôi giày của Leon đang tăng tốc ngay phía trước, nền đá vụt qua thành một vệt xám, thấy chính đôi chân khẳng khiu của anh đang chạy nước rút. Anh nghe thấy một tiếng kêu òng ọc bên trái, và cúi thấp hơn nữa, khiếp đảm –
- và có tiếng dội của gỗ đằng trước, anh đã lên cầu, những thanh gỗ phằng lỳ xoắn vào nhau đang lay động dưới chân. Anh thấy đoạn hào hình chữ V khá sâu phía dưới, được đào sâu vào lòng đất chừng bốn muơi feet…
…và anh đã kịp dậm bước trên trên nền đất xám trước khi bị chóng mặt hoa mắt. Cole lại chạy, những ý nghĩ hay ho nhất lúc này của anh chính là về đôi giày của Leon, trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.
Sau vài giây hay vài phút gì đó, anh cũng không rõ, đôi giày phía trước đã chậm lại, Cole lấy hết can đảm nhìn lên. Tường, vách tường, và có cửa sập! Họ đã làm được!
“Qua đi, John!”,Leon gào lên, hướng về phía con đường họ vừa lao qua, súng hờm sẵn trong tay. “Đi thôi!”
Cole quay lại, thấy John giật cái mũ trùm đầu ra, thấy một nhóm lũ Spitter tụ tập rải rác đằng trước anh ấy, sáu hoặc bảy con đang cất tiếng tru một lượt. John vòng qua bọn chúng, và có ít nhất hai con đã phun chất độc, nhưng John chạy khá nhanh, đủ nhanh để chỉ bị phớt qua vai, đối với Cole thì như vậy cũng đủ xa rồi. Những sinh vật gớm ghiếc ấy đang theo sát John với những cú nhảy, những bước di chuyển đan chéo nhau, không nhanh nhưng khá gần.
“Mau mau mau!”
Cole chĩa khẩu súng 9 ly về hướng bọn Spitter, chuẩn bị bắn khi đã ngắm cẩn thận và John thì đã lên cầu…
…và biến mất. Cây cầu đổ sụp, và John biến mất.
Từ cái nóng khủng khiếp như thiêu đốt của sa mạc, nơi có những con bò cạp bị mù, họ bước vào dưới bóng râm mát mẻ của chỏm núi. Tất cả dừng lại trước cánh cửa, nghiên cứu cẩn thận địa thế hiện tại, Leon tự hỏi liệu họ có phải đối mặt với lũ Hunter hoặc Spitter trong căn phòng toàn một màu xám này chăng.
Màu xám của ngọn núi lởm chởm đá sắc nhọn như vuốt chim ưng lù lù trước mặt. Màu xám của vách tường và trần nhà, và của lối đi uốn khúc về phía tây, tiếp giáp với “đỉnh núi.” Thậm chí những túm cỏ bình thường mọc trong và xung quanh những tảng đá méo mó cũng có màu xám. Ngọn núi trông rất thật, với những mảnh đá granít thô kệch trộn lẫn với xi măng rất hợp màu, và được khảm vào vách đá lởm chởm. Cách bố cục tạo ra một cảm giác cô độc, một ngọn núi hoang vu với phần đỉnh phơi mình trước gió.
“Có điều chẳng có miếng gió nào và cũng chẳng có mùi. Giống như hai khu kia vậy, không một chút mùi.”
“Có lẽ nên đặt cái áo sơ mi của cậu vào chỗ cũ đi thôi”, John nói, nhưng Leon đã tháo rời nó ra khỏi thắt lưng rồi. Nhiệt độ đã hạ xuống ít nhất sáu mươi độ, đóng băng luôn những giọt mồ hôi mà anh đã đổ ra khi vượt qua Khu Hai.
“Chúng ta đi đâu đây?”, Cole hỏi, hai mắt mở to đầy vẻ bồn chồn.
John trỏ xéo ngang qua căn phòng, hướng tây nam: “Cửa ở đó mà?”
“Tôi nghĩ anh ta muốn nói là đi đường nào”, Leon đáp, thấp giọng xuống như những người khác. Chẳng hay ho gì nếu đánh động cho các cư dân ở đây biết vị trí của họ; chúng nhất định sẽ sớm tụ tập đến cho xem.
Ba người đánh giá lại những lựa chọn có thể, chỉ có hai đường thôi: theo lối đi màu xám hoặc leo lên ngọn núi xám. Lũ Hunter hoặc Spitter… Leon thầm thở dài, bụng dạ rối beng, bắt đầu thấy hoảng khi nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra. Nếu họ qua được, nếu tìm thấy Reston, anh nhất định phải cho gã Blue già khằn này một đá vào mông. Việc này đi ngược lại những quy tắc đã hướng anh vào nghề cảnh sát, nhưng chỉ có thế mới chạm đến được sự tồn tại của tổ chức White Umbrella.
“Xét trên khía cạnh an toàn, tôi cho là nên theo lối đi này”, John nói, nhìn lên bề mặt ghồ ghề và đoạn dốc. “Chúng ta có thể bị mắc bẫy nếu leo lên.”
“Tôi nghĩ có một cây cầu”, Cole lên tiếng. “Tôi chỉ phụ trách gắn một trong số những máy quay ở đây thôi, cái này…”
Anh chỉ vào góc phải bên trên. Leon thậm chí còn không thấy được nó – bởi những vách tường cao đến năm mươi feet có màu tiệp với trần nhà, gây ra một thứ ảo giác là căn phòng rộng vô tận.
“…và tôi đã đứng ở trên thang, nhìn thấy một phần nào đó toàn cảnh”, Cole tiếp tục. “Có một ngõ hẻm phía bên kia, và có cầu treo dây chão bắc ngang qua.”
Leon mở túi hành trang trong lúc Cole nói, kiểm lại tình hình đạn dược.
“Đạn M-16 thế nào?”
“Có lẽ còn chừng mười lăm viên trong này”, John đáp, vỗ nhẹ lên ổ đạn. “Thêm hai băng cỡ ba mươi viên đầy đạn… hai băng nữa cho khẩu H&K, và một quả lựu đạn. Còn cậu?”
“Bảy viên, ba băng đạn, một lựu đạn. Henry, anh thì sao?”
Anh nhân viên Umbrella gật đầu: “Tôi nghĩ là năm phát. Tôi đã bắn năm phát.”
Có vẻ Cole muốn nói thêm điều gì khác, ánh mắt anh ta hết nhìn Leon rồi đến John, sau đó thì lại ngó xuống đôi ủng lấm lem. John nhìn Leon, cả hai cùng nhún vai; thật sự là họ không biết gì về Henry Cole cả, ngoại trừ việc anh ta không phải là một thành viên ở nơi này, cũng giống như họ vậy.
“Nghe này… Tôi biết là không đúng lúc đúng chỗ, nhưng tôi muốn nói xin lỗi với hai bạn. Ý tôi là, tôi biết một điều gì đó không bình thường về tất cả những chuyện này. Về Umbrella. Và tôi còn biết Reston là một kẻ cực kỳ xấu xa, lẽ ra tôi không nên đưa các bạn vào tình thế này nếu không quá tham lam và ngu ngốc.”
“Henry”, Leon nói. “Anh đã không biết, được chứ? Tin tôi đi, anh không phải là người đầu tiên bị lừa dối…”
“Đừng hoài nghi gì nữa”, John ngắt lời. “Thật đấy. Quần áo mới là vấn đề lúc này chứ không phải chuyện của cậu.”
Cole vẫn không ngước lên, nhưng khẽ gật đầu, hai vai anh ta rũ xuống như thể đã trút bỏ được một gánh nặng vô hình. John đưa cho anh ta một băng đạn khác, nhìn về phía lối đi trong lúc Cole đút nó vào túi đeo sau lưng.
“Tiến lên thôi”, John nói, mặc dù là với cả hai nhưng lại hướng về Cole. Leon nghe thấy trong giọng nói của anh có một chút gì đó khích lệ, có vẻ John đã bắt đầu thích tay nhân viên Umbrella này rồi.
“Chúng ta có thể rúi lui về Khu Hai nếu tình hình chuyển từ tệ hại sang không thể tệ hơn. Di chuyển gần nhau, giữ im lặng, và ráng bắn cho trúng đầu hoặc mắt - ấy là nếu tụi nó có mắt.”
Cole nở một nụ cười yếu ớt.
“Tôi mở cửa đây”, Leon nói, và John gật đầu trước khi bước tránh khỏi chốt cửa rồi quay sang trái.
Không khí lạnh lẽo im lìm khi họ tiến vào phòng, không một tiếng động nào ngoài tiếng của chính họ. Leon đoạn hậu, còn Cole đang đi chầm chậm ngay trước anh.
Lối đi này có những cái rãnh, giống như có ai đó đã cào dọc lên lớp xi măng trước khi nó khô lại. Phần “đỉnh” đang nằm chếch bên tay phải của họ, lối đi kéo dài chừng bảy mươi feet và rẽ ngoặt thình lình về phía nam, biến mất đằng sau ngọn đồi hiểm trở.
Họ đi được năm mươi feet thì Leon nghe thấy tiếng đá lăn phía sau lưng, những hòn sỏi nhỏ đang tuôn xuống con đường dốc.
Anh quay lại, kinh ngạc nhìn con vật gần chỗ đỉnh đồi, ba mươi feet trên cao. Nhìn mà không biết mình đang chứng kiến cái gì, khi nó lững thững đi xuống bằng bốn cái chân vững chãi, trông như một con dê núi.
“Như một con dê bị lột da. Giống như… giống như…”
Giống như một thứ anh chưa từng thấy, và khi nó sắp sửa xuống tới con đường thì họ nghe một âm thanh lộp độp ướt át phát ra đâu đó bên trên, âm thanh của một cái cổ họng đang khọt khẹt vì nghẹt mũi, hoặc một con chó đang gừ gừ với cái mõm nhuốm máu – họ đã bị mắt kẹt, vô phương đào tẩu, những tiếng động kinh khủng tiến về phía họ từ cả hai bên.
-----
Trở lại tòa nhà có vẻ dễ hơn mong đợi. Rebecca sẽ phải cần đến trợ giúp để vượt qua hàng rào, nhưng tình trạng của cô đã dần dần cải thiện tốt hơn sau từng phút, khả năng phối hợp và giữ thăng bằng đang sắc sảo trở lại. Mối lo của David đã nhường chỗ cho sự thoải mái, và hầu như hài lòng với sự phòng vệ của Umbrella, nếu không muốn nói là chẳng có phòng vệ gì cả. Ba tên, hai ở chỗ hàng rào và một chỗ xe tải; chẳng tương xứng chút nào.
Họ đã trở lại ngay lúc trực thăng cất cánh và hướng về phía nam, cơ bắp căng cứng khi di chuyển lặng lẽ trong đêm. Lúc còn cách chừng một trăm bước, David để những người khác ở lại để trinh sát nhanh một lượt, rồi quay lại và giúp hai cô gái đang run rẩy leo qua hàng rào, tiến vào khu nhà. Trước khi có thể dẫn dụ tên bảo vệ, David nghĩ là họ cần một nơi an toàn tránh xa cái lạnh, để đánh giá lại các kế hoạch và đồng thời xem xét tình trạng của Rebecca cẩn thận hơn; và anh đã chọn tòa nhà hiển nhiên nhất; cái ở giữa. Nó có hai vệ tinh chảo và một chuỗi ăng ten, cộng thêm đường dây cáp được che chắn cẩn thận chạy dọc một bên. Nếu anh không lầm thì đây là trung tâm truyền thông, nơi mà họ đang muốn tìm đến.
“Nếu mình nhầm thì vẫn còn hai tòa nhà nữa để kiểm tra, một cái dường như là khu phát điện với những thiết bị chắc là để điều khiển nhiệt độ. Mình có thể để họ lại đó và phá hủy chúng một mình…”
Ba người xâm nhập hàng rào từ phía nam. David lấy làm ngạc nhiên khi Umbrella đón tiếp sự trở lại của họ một cách hớ hênh như thế. Có hai tên tuần tra vòng ngoài ở đằng trước và đằng sau, làm như thể người ta không còn đường nào khác để đột nhập vậy. Ngay lúc bọn chúng vửa quay lưng, David dẫn nhóm tiến về góc xa của toà nhà cuối cùng và ra hiệu cho tất cả cùng hội ý.
“Tòa nhà giữa”, anh thì thầm. “Ắt là không khóa, nếu nó đúng là nơi ta đang tìm. Có thể sẽ có ánh đèn khi mở cửa. Anh sẽ vào trong, ra hiệu cho hai người theo sau; nếu nghe tiếng súng thì hãy vào càng nhanh càng tốt. Tiếp cận tòa nhà và cúi thấp xuống khi băng ngang. Rõ chứ?”
Cả Claire và Rebecca cùng gật đầu. Rebecca đang tựa vào Claire, toàn thân mềm rũ, cô sẽ phải gắng sức mới làm được việc này. Cô cho biết mình vẫn còn choáng váng do chấn thương đầu, nhưng những suy nghĩ nản chí và lộn xộn làm anh hốt hoảng lúc nãy giờ đã qua rồi.
David xoay người, dán mình sát vào vách tường gần chỗ hàng rào, lẩn trong bóng tối, chốc chốc lại nhìn ra sau để trông chừng hai cô gái. Họ đã tiến đến sát góc phía tây và len lén vòng qua, David đi trước, quan sát vị trí của tay bảo vệ góc phía tây. Khó mà nhìn thấy gì trong đêm đen thế này, nhưng sự tương phản giữa bóng tối và ánh kim loại đã giúp anh định vị được hắn. David nâng khẩu M-16 lên và nhắm về phía đó, sẵn sàng bóp cò nếu bị phát hiện.
“Tệ nhất là chưa thể hạ hắn lúc này được…”, phát súng sẽ đánh động những tên khác, và ngay cả khi anh không bận tâm tới tay bảo vệ chỗ hàng rào thì tên ở chỗ xe tải vẫn là một chướng ngại đáng kể; hắn cách đây khá xa, đủ để gọi hỗ trợ trước khi đến gần kiểm tra tình hình.
“Hai tên này tương đối dễ dàng, nhưng làm sao tiếp cận tên chỗ xe tải được bây giờ?”. Không có chỗ nào để ẩn nấp trong trường hợp hắn phát hiện ra họ…
Chuyện đó để sau vậy; lúc này họ có việc phải làm hơn là để tâm tới những tên bảo vệ. Vẫn khom người, David vẫy Claire và Rebecca băng ngang qua, khẩu M-16 vẫn hướng về cái bóng chỗ hàng rào. Anh gần như nín thở lúc cả hai lẩn qua khoảng sân trống, nhưng họ đã thực hiện việc đó rất tốt và không để phát ra âm thanh nào.
David theo sau ngay khi cả hai vừa tới nơi, những năm được huấn luyện đã giúp anh có thể di chuyển lặng lẽ như một bóng ma. Khi tất cả đã ẩn mình dưới bóng khuất của tòa nhà, David thấy thoải mái được một chút, công đoạn khó khăn nhất giờ đã qua rồi. Họ có thể băng vào khu giữa nhờ cái hành lang tối đen như mực chạy dọc theo các tòa nhà.
Không đầy một phút sau, họ đã đến được vị trí sẵn sàng băng qua khu giữa. David ra hiệu cho hai cô gái chờ ở đây rồi băng qua trước, dừng lại bên ngoài cánh cửa đang đóng. Anh rờ vào cái tay cầm lạnh ngắt và kéo nó xuống, gật gù khi nghe thấy một tiếng cách nhỏ chứng tỏ cửa không khóa.
“Chính là khu truyền thông; tay trưởng nhóm hẳn đã không khóa cửa để những tên bảo vệ có thể gởi tín hiệu vệ tinh, trong trường hợp bọn ta quay lại”. Một dự báo có tính toán không tồi.
Bây giờ là lúc cầu nguyện để được may mắn; nếu đèn đang bật, việc mở cửa sẽ đánh động bất cứ ai trông thấy, thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua cũng phát hiện ngay. Cho dù lần trinh sát khi nãy của anh cho thấy đa số những tay bảo vệ đang ở cách xa khu nhà, nhưng nó cũng không mang ý nghĩa gì nhiều trong chuyện này.
David hít một hơi sâu rồi mở cửa, nhận thấy ánh đèn hắt ra yếu ớt khi lẩn vào trong và khép cửa lại. Anh dựa lưng vào cửa và đếm tới mười, thả lỏng, thưởng thức bầu không khí ấm áp trong lúc làm quen với căn phòng. Khu nhà theo kiểu kho chứa hàng này được chia thành nhiều phòng – và anh đang đứng trong một nơi đầy thiết bị máy tính, những dây cáp to bản vắt ngang qua sàn và leo lên tường, những đầu nối,…
“…tất cả những thứ cần thiết để kết nối trung tâm này với thế giới bên ngoài…”
David chạm tay vào công tắc trên tường, tắt ngọn đèn trần duy nhất. Anh cười hài lòng rồi mở cửa để Claire và Rebecca cùng tiến vào.
-----
“Dựa vô tường!”, Leon hét lớn, và Cole làm y như lời mà không kịp suy nghĩ, tiếng khọt khẹt dường như phát ra đâu đó trên cao -
- và anh nhìn thấy cái sinh vật đang tiến uể oải về phía họ từ đằng sau, tạo nên một cảm giác không còn đường lùi, đồng thời cố ghìm lại tiếng la hoảng. Nó dừng lại cách chừng mười lăm hoặc hai mươi bước gì đó, và Cole vẫn không sao nhìn ra nó giống cái gì; thật là hết sức quái gở.
“Lạy Chúa, cái giống gì đây?”
Nó có bốn chân với những cái móng chẻ ra, tương tự móng cừu hoặc dê với cùng kích thước – nhưng không lông, không sừng, không có thứ gì mang dáng dấp của sự tiến hóa tự nhiên, một chút xíu cũng không. Cơ thể mảnh khảnh của nó bọc đầy một lớp vảy nhỏ màu nâu đỏ y như da rắn, có điều là mờ đục chứ không bóng láng; mới nhìn qua thì có cảm giác đó là một lớp máu khô. Cái đầu có vẻ giống loài lưỡng cư, kiểu như đầu ếch – bộ mặt phẳng lỳ không có lỗ tai, mấy con mắt nhỏ xíu đen thui lồi ra hai bên, miệng rộng hoác - răng dựng đứng lởm chởm trên cái hàm dưới trề ra, thứ hàm của giống chó bun, nguyên cả đầu cũng phủ một lớp vảy màu máu khô.
Sinh vật đó há mồm, ló ra vài cái nanh sắc nhọn cả hàm trên lẫn dưới – một âm thanh ướt át phát ra từ cái hốc miệng tối thui, hòa nhịp với những tiếng động khác đang vang lên đâu đó ở rìa bên kia của đỉnh núi nhân tạo.
Âm thanh lớn dần và sâu dần khi nó ngẩng đầu lên, hướng bộ mặt gớm ghiếc về phía trần –
- và với một động tác đầy bất ngờ, nó gục đầu xuống rồi phun mạnh về phía trước, một đốm đo đỏ đặc sệt như nhựa bay vụt về phía họ, nhắm vào Leon, lướt qua khoảng không rộng mở -
- và Leon vung tay lên chặn lại cùng lúc John bắt đầu khai hỏa, vừa tách khỏi vách tường vừa trút đạn vào con quái vật có tên Spitter. Thứ chất nhầy đó đập vào tay Leon, rất có thể nó đã bám vào mặt nếu anh không kịp chặn lại. Đáp lại trận mưa đạn, con Spitter lao vọt lên vách núi với những cú nhảy rất xa và nhanh nhẹn, trong phút chốc nó đã lên tới đỉnh mà chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi, đau đớn hay gắng sức cả. Rồi nó lộn lại chừng hai chục bước và nhảy ào xuống đất, dừng ngay phía trước cánh cửa. Làm như nó biết đây là đường rút lui của họ vậy.
“Nó chẳng tỏ ra nao núng chút nào, chết tiệt thật…”
Những tiếng tru phát ra đâu đó ngoài tầm nhìn thì không tăng thêm cường độ, nhưng chúng cũng không hề rút lui. Rồi không hiểu sao những tiếng òng ọc dừng lại một lượt; mọi thứ thình lình trở nên im lìm lặng lẽ như lúc họ vừa bước vào.
“Chuyện chết tiệt gì nữa đây?”, John nói, lấy thêm ổ đạn khác từ trong túi, dáng vẻ đầy nghi hoặc.
“Thậm chí chúng chẳng hể tổn thương”, Cole thì thầm, bóp chặt khẩu súng 9 ly đến nỗi gần tê cóng mấy ngón tay. Đúng lúc đó, Leon rờ vào đốm sẫm ướt sệt trên tay áo và hét lên đau đớn, giật tay ra sau như phải bỏng.
“Chất độc”, anh nói, lập tức chà tay vào áo và miết chặt. Đầu ngón trỏ và ngón giữa của anh đã đỏ tấy lên và nhức nhối. Anh lôi khẩu súng ra khỏi thắt lưng và cởi áo ra, cẩn thận tránh không tiếp xúc với chất axít, rồi ném xuống nền đá.
Cole kinh hoảng, thầm nghĩ nếu Leon không dùng tay chặn lại…
“Nào nào”, John thở ra, nhíu mày. “Tình hình rất khẩn cấp, chúng ta phải ra khỏi đây càng nhanh càng tốt… cậu nói là có một cây cầu phải không?”
“Đúng, nó bắc ngang, ừm, một đoạn hào”, Cole nhanh chóng trả lời. “Dài chừng hai mươi feet, tôi không biết nó sâu cỡ nào.”
“Đi thôi”, John nói, bắt đầu tiến về góc rẽ khuất ngoài tầm nhìn của con đường với những sải chân vội vã. Cole theo sau, Leon ngay bên cạnh. John dừng lại cách chỗ rẽ chừng mười bước và tựa vào tường, nhìn lướt qua Leon.
“Anh yểm trợ, hay là tôi?”, Leon khẽ hỏi.
“Tôi”, John đáp. “Tôi sẽ ra trước để dẫn dụ bọn chúng. Henry, cậu bám sát anh ta – nhớ cúi thấp đầu nhé? Băng qua cầu, hướng tới cánh cửa – nếu có thể thì hãy giúp tôi thoát qua –”
Vẻ mặt John nghiêm lại: “ – nếu không thể, đừng quay lại.”
Cole có cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Họ đã bảo vệ mình mặc dù chẳng hề quen biết, và mình thì dẫn họ vào tình thế này…”
Anh nhất định sẽ làm bất cứ chuyện để báo đáp họ, mặc dù anh biết là mình chẳng bao giờ có thể đền đủ; anh nợ họ mạng sống, có đến mấy lần rồi.
“Sẵn sàng chưa?”,John hỏi.
“Khoan…”.Leon quay trở lại nơi anh đã ném cái áo. Con Spitter chỗ cửa vẫn đứng im lìm và bất động như tượng đá, dõi theo từng hành động của họ. Leon nhặt nó lên rồi nhanh chóng quay về chỗ cũ, lôi con dao nhíp trong túi xách ra. Anh cắt bỏ phần tay áo bị ố, và đưa phần còn lại cho John.
“Nếu anh phải cố thủ, hãy che mặt lại.” Leon nói. ”Có vẻ chúng không sợ đạn, nên anh cũng không cần nhìn để bắn. Một khi băng qua được, tôi sẽ thông báo ngay. Nếu thấy không an toàn, tôi sẽ…”
Tiếng tru dồn dập đã lại cất lên làm Cole liên tưởng đến những con ve sầu, đến những âm thanh rỉ rả lặp lại của chúng vào những đêm mùa hè nóng bức. Anh nuốt nước bọt một cách khó nhọc, cố gắng tỏ vẻ mình đã sẵn sàng.
“Không còn thời gian đâu”, John nói. “Đi thôi…”
Anh ta nhấc chiếc áo lên, và toét miệng cười với Leon:
“Cậu phải lo mà kiếm thứ nào khử mùi cho ra trò một chút; người cậu bốc mùi như một con chó chết đó.”
Không chờ trả lời, John tròng cái áo lên đầu, giữ nó hở ra bên dưới để thấy đường đi. Anh dấn bước ra ngoài chỗ trống, mặt cúi xuống, Cole và Leon căng thẳng nhìn theo…
…và có tiếng phần phật rất nhanh, lớp vải đen che mặt John thình lình bị bám đầy một thứ chất độc nhầy nhụa màu đỏ, và anh khoát tay về phía họ…
..và Leon nói, “Đi thôi!”.Cole chạy, đầu cúi thấp, chỉ thấy đôi giày của Leon đang tăng tốc ngay phía trước, nền đá vụt qua thành một vệt xám, thấy chính đôi chân khẳng khiu của anh đang chạy nước rút. Anh nghe thấy một tiếng kêu òng ọc bên trái, và cúi thấp hơn nữa, khiếp đảm –
- và có tiếng dội của gỗ đằng trước, anh đã lên cầu, những thanh gỗ phằng lỳ xoắn vào nhau đang lay động dưới chân. Anh thấy đoạn hào hình chữ V khá sâu phía dưới, được đào sâu vào lòng đất chừng bốn muơi feet…
…và anh đã kịp dậm bước trên trên nền đất xám trước khi bị chóng mặt hoa mắt. Cole lại chạy, những ý nghĩ hay ho nhất lúc này của anh chính là về đôi giày của Leon, trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.
Sau vài giây hay vài phút gì đó, anh cũng không rõ, đôi giày phía trước đã chậm lại, Cole lấy hết can đảm nhìn lên. Tường, vách tường, và có cửa sập! Họ đã làm được!
“Qua đi, John!”,Leon gào lên, hướng về phía con đường họ vừa lao qua, súng hờm sẵn trong tay. “Đi thôi!”
Cole quay lại, thấy John giật cái mũ trùm đầu ra, thấy một nhóm lũ Spitter tụ tập rải rác đằng trước anh ấy, sáu hoặc bảy con đang cất tiếng tru một lượt. John vòng qua bọn chúng, và có ít nhất hai con đã phun chất độc, nhưng John chạy khá nhanh, đủ nhanh để chỉ bị phớt qua vai, đối với Cole thì như vậy cũng đủ xa rồi. Những sinh vật gớm ghiếc ấy đang theo sát John với những cú nhảy, những bước di chuyển đan chéo nhau, không nhanh nhưng khá gần.
“Mau mau mau!”
Cole chĩa khẩu súng 9 ly về hướng bọn Spitter, chuẩn bị bắn khi đã ngắm cẩn thận và John thì đã lên cầu…
…và biến mất. Cây cầu đổ sụp, và John biến mất.