Nicholai đã bắt được anh, cầm chắc cái chết, Carlos thả khẩu revolver xuống, tay đưa lên. Anh phải cố níu kéo chút thời gian.
Nói chuyện với hắn, lôi kéo sự chú ý. Jill cần mày quay lại, dù có vacxin hay không.
“Hola, thằng khốn, ” Carlos nói nhẹ nhàng. “Tao đã không biết có còn gặp lại mày được không, sau khi chiếc xe ra khỏi thành phố bị nổ thành cám. Một con quái làm việc đó, tin hay không tùy mày. Vậy, mày thì sao?Có giết được con quái nào thú vị chưa?” Từ phía sau cái tủ cao lòi ra ngoài một bức tường, ai đó đang rên rỉ. Nicholai không quay đi, Carlos có thể thấy anh đã cư xử đúng. Nicholai tự mãn, nổi giận…và bị kích thích.
“Tao sắp xử mày – thế nên không, không có gì thú vị cả. Nói cho tao biết, Mikhail chết chưa?Còn con đĩ Valentine bạn mày sao rồi?”
Carlos lườm hắn. “Hai người họ chết rồi. Mikhail chết trên xe điện, Jill bị nhiễm virus. Tao…tao phải bắn cô ấy vài giờ trước. ” Có thể anh không thoát khỏi được, và anh không muốn Nicholai lần theo Jill;anh mau chóng đổi đề tài. “Mày bắn Mikhail phải không?”
“Phải. ” Mắt Nicholai sáng lên. Hắn vừa nói vừa cho tay vào túi trước, lôi ra một thứ giống như hộp kim loại đựng xì gà. “Và trớ trêu thay, đây là thứ thuốc giải cho thứ đã giết chết người bạn kia của mày. Phải chi mày tới sớm hơn một chút…nói cách khác, tao nghĩ mày có thể nói tao có phần trách nhiệm trong cả hai cách chết, phải không?”
Mẫu thuốc. Thứ duy nhất có thể cứu Jill bây giờ, và Carlos đang bị tên điên giữ nó chĩa súng vào.
Suy nghĩ!Suy nghĩ đi chứ!
Từ sau cái kệ lại phát ra tiếng rền rĩ. Carlos nghiêng đầu trông thấy một người đàn ông đang ngồi xụp xuống ở góc sau căn phòng, chỉ thấy được phần giữa hai chống tài liệu. Carlos không thấy được mặt, nhưng nửa người dưới anh ta đẫm máu. “Người đó nữa là ba, ” Carlos nói, cố liều tiếp tục câu chuyện, cố không nhìn cái hộp bạc Nicholai đang giơ lên. “Mày không phải là kẻ dám nghĩ dám làm sao?Nói xem, đây là cách kết thúc, hay là mày thích giết người?”
“Tao thích giết những kẻ vô dụng như mày, ” Nicholai nói, bỏ vacxin vào cái túi mở. “Mày có nghĩ được lí do nào mày đáng được sống không?” Tiếng rên lại phát ra từ người đàn ông đang hấp hối phía sau kệ. Carlos liếc lần nữa giữa những chồng giấy, trông thấy quả lựu đạn đang nắm chặt trong đôi tay run rẩy, khóa đã rút;Carlos hiểu ra anh ta hẳn đã rên để che đi âm thanh, có phần nào đó anh khâm phục cách nghĩ thấu đáo của người này, tất cả chỉ trong khoảnh khắc trước khi anh bắt đầu lùi lại, tay vẫn giơ lên. Quả lựu đạn loại RG34, cùng loại Carlos đang mang theo, anh muốn cố tạo khoảng cách càng xa càng tốt.
Làm cho kĩ nhé…
“Tao là một tay thiện xạ, tao có bản tính hào phóng, và tao chải răng kĩ mỗi ngày, ” Carlos nói, lùi lại thêm một bước, cố tỏ vẻ sợ hãi mà tỏ vẻ can đảm.
“Tiếc quá nhỉ, ” Nicholai nói, mỉm cười, tay đưa lên.
Quẳng quả lựu đạn chết tiệt đó đi chứ!
“Tại sao?” Carlos hỏi nhanh. “Tại sao mày lại làm việc này chứ?”
Nụ cười mỉm của Nicholai trở thành tinh quái, cũng cái cười của kẻ săn mồi Nicholai đã thấy trên máy bay, cứ như đã cả triệu năm trôi qua vậy.
“Tao có phẩm chất lãnh đạo, ” Nicholai nói, lần đầu tiên Carlos nhìn thấy sự điên rồ trong đôi mắt u ám đó. “Mày chỉ cần biết như vậy thôi…”
“Chết đi!” người đàn ông đang hấp hối hét lên. Carlos thấy thoáng cử động đằng sau cái kệ, rồi Carlos lao sang bên, cố ra sau cái bàn cùng lúc cửa sổ vỡ và…
…BÙM, sách, hồ sơ bay tứ tung, vật liệu bị nổ đổ rào xuống, gỗ, giấy, mảnh vụn kim loại, cả cái kệ nặng đổ ập xuống một tiếng như sấm chớp. Nó đập xuống sàn với lực ép khủng khiếp, rồi mọi thứ im lặng, bụi mù khắp nơi. Carlos ngồi dậy, một tay ôm chặt lấy bên sườn đang đau nhói, phát khóc. Anh gạt đi, đứng dậy, nắm lấy khẩu revolver đã thả xuống khi nãy.
Nicholai không thấy đâu. Carlos đá mấy thứ cản đường ra, tiến đến góc phòng, nhớ là một cửa sổ đã vỡ trước khi lựu đạn nổ. Dù bên ngoài đang tối và mưa, Carlos vẫn thấy được mái nhà bên cạnh tầng dưới.
Bằm!Bằm!
Carlos nhảy lùi lại khi hai viên đạn trúng tường ngoài, chưa cách mặt anh đến một gang tay. Anh mắng thầm mình vĩ đã đưa đầu ra cửa sổ, y hệt một tên baboso ngốc nghếch. Anh lùi khỏi cửa sổ, quay đi, chỉ để thấy phần máu me cháy đen còn lại của kẻ đã ném quả lựu đạn.
“Gracias, ” Carlos lặng lẽ nói. Anh ước anh nghĩ ra được gì khác để nói, nhưng rồi lại cho đó sẽ là một từ tượng trưng vô nghĩa thôi;người này chết rồi, anh ta không nghe văng tục được nữa.
Carlos đi ngược vào phòng, suy nghĩ, không biết có cách nào bắt kịp Nicholai. Sẽ chẳng dễ dàng chút nào, nhưng không còn lựa chọn khác…
…và anh thấy tia kim loại lấp lánh nơi khóe mắt, dừng lại. Anh chớp mắt, cảm giác kính sợ bề trên trỗi lên khi anh nhận ra mình đang nhìn thứ gì – rồi nhặt nó lên, anh đã trút được gánh nặng cả trong tim và trên bờ vai.
Anh có thể cứu Jill. Tên pendejo đã làm rớt mẫu vacxin.
Nicholai di chuyển nhanh chóng trong cơn mưa đến phía trước bệnh viện. Mọi thứ đều ổn, nó sẽ chết với một cái nhấn nút và mình điều khiển nó, mình có thể cắt nguồn điện và giam nó lại…
Nicholai đột nhiên cười lớn, nghĩ đến mấy ống chứa dưới tầng hầm nơi giữ mấy con Gamma Hunter, từng con trôi nổi trong cái tử cung trong suốt của nó. Cắt điện và hệ thống tự động tháo nước, chúng sẽ không còn bị dìm trong chất lỏng thiếu không khí nữa.
Chết, hay chiến đấu rồi chết, Carlos. Nicholai đã ranh ma, hắn đã nghĩ trước mọi việc và giờ đây những gì hắn phải làm chỉ là bấm vài nút, Carlos sẽ chìm trong bóng tối, đám Hunter lưỡng cư đó sẽ đè bẹp hắn, và có thể Carlos sẽ chết trước khi bệnh viện nổ tung, dù thế nào hắn cũng cầm chắc cái chết.
Jill lại ngủ, cô phát bệnh. Ngứa ngáy, nóng, những giấc mơ của cô không xuất hiện nữa, thay vào đó là những cái bóng ngoằn ngoèo, chuyển động. Những cái bóng có kết cấu, thô và ướt. Cơn buồn nôn như đối chọi lại cái bụng rỗng không, cái khát chết người, và cái nóng mỗi lúc một tăng.
Cô lăn sang một bên rồi sang bên khác, cố tìm chút xoa dịu cơn ngứa ran đã bao lấy từng ngóc ngách cơ thể cô, thứ làm cho những cái bóng xấu xí mỗi lúc cô ngủ càng lớn hơn.
Carlos tìm được mũi kim, xilanh, nửa chai Betadine trong văn phòng bác sĩ lầu ba. Anh còn tìm được một tủ đầy mẫu thuốc dùng kèm và đang cố giải mã nhãn thuốc, tìm thuốc giảm đau loại nhẹ khi đèn tắt.
“Khốn. ” Anh đặt mẫu thuốc xuống, cố thích nghi với bóng tối. Anh mất 1, 5 giây quyết định là Nicholai, và hơn 1 giây để quyết định anh cần phải ra khỏi đây, thật nhanh. Nicholai chắc không cắt điện chỉ vì muốn anh kẹt trong bóng tối. Nicholai có mưu mô gì đi nữa, Carlos nghĩ hắn đã bị cơn mưa gây khó khăn.
Anh đi men ra khỏi phòng, tới hành lang anh di chuyển từ từ, tay đưa ra phía trước. Anh vừa đến được cầu thang, đèn dự phòng khẩn cấp của bệnh viện bật lên ánh sáng đỏ dìu dịu. Tác động của nó lại ngược lại, ánh sáng chỉ đủ để nhìn thấy xung quanh đèn, khiến mọi vật chìm vào màn đêm u ám.
Carlos bước xuống cầu thang, mỗi lần hai bậc, tay vẫn trên cò súng khẩu Python. Anh cố lờ bên sườn đang đau, quyết định sẽ xỉu sau, lúc không vội vã như hiện tại. Anh chỉ biết hai phương án ra khỏi bệnh viện – cửa sổ mà Nicholai đã nhảy qua và cửa trước. Chắc chắn còn nhiều nữa, nhưng anh không muốn phí thời gian;kinh nghiệm của riêng anh, đa số bệnh viện là mê cung.
Cửa trước là giải pháp tốt nhất. Nicholai chắc không nghĩ Carlos có gan xông thẳng ra lối thoát hiển nhiên nhất, hay đúng là Carlos hy vọng thế.
Anh tới được phần giao giữa lầu một và lầu hai khi nghe thấy tiếng cánh cửa bể tung đâu đó khá xa phía dưới, vọng lên cầu thang, làm anh đông cứng lại. Âm thanh kế tiếp – tiếng thét eng éc, giận dữ của loài sinh vật bị biến đổi rõ rệt – thôi thúc anh tiếp tục di chuyển. Chân anh gần như không chạm bậc thang, nhưng vẫn không đủ nhanh;anh vừa bay xuống gần tới cửa dẫn ra tầng trệt thì một hình thù quái dị nhảy tới chắn đường.
Nó cao lớn, khổng lồ, giống người và chảy nhớt. Cơ thể nó là hỗn hợp xanh lục và xanh dương thẫm, trong ánh sáng đỏ mờ mờ nó trông đen tuyền. Với tứ chi có màng quá khổ, cái đầu và miện tròn, nó trông không khác gì một con khóc dẹp khổng lồ gớm ghiếc.
Cái hàm mạnh khỏe của nó mở ra, một tiếng rít the thé vang lên khắp cầu thang. Carlos nghe ít nhất thêm 3 tiếng trả lời, chuỗi âm thanh rợn người, hung tợn vang lên từ đâu đó ở dưới.
Carlos nổ súng, phát đầu trúng cửa kim loại tạo thành tràng âm thanh điếc tai. Anh chưa kịp bóp cò lần nữa, con sinh vật lưỡng cư lao tới, rít lên, nó nhảy chồm tới Carlos, giang rộng cánh tay cơ bắp.
Carlos theo phản xạ chúi xuống, vừa bắn vừa trượt xuống nhiều bậc, lăn về bên sườn không bị thương để theo được chuyển động của nó. Ba, bốn viên găm vào cơ thể con ếch nhầy nhụa trong lúc nó bay lên cao quá đầu người…
…rồi khi đáp xuống nó đã chết, từng giọt chất lỏng mằn mặn tuôn ra từ cơ thể co giật của nó.
Carlos đang chạy nửa đường tới của khi đồng loại của nó cất lên bài cầu hồn xé tai, hoang dại của chúng. Không quá khó để giết, có lẽ thế, nhưng Carlos không muốn đánh cược cơ may nếu có từ ba con trở lên nhảy ra cùng lúc.
Ra ngoài hành lang anh đóng sầm cửa lại, thấy cần phải có chìa mới khóa đuợc, rồi anh tìm thứ gì đó chặn lại…
…và thay vào đó anh thấy một đốm sáng trắng nhỏ chập chờn bên kia căn phòng, sự rực rỡ của nó đã thu hút ánh nhìn của anh từ giữa một biển màu đỏ đầy xác người và những vật dụng phế thải.
Ánh sáng trắng nhấp nháy trên một cái hộp nhỏ, cái hộp gắn vào cây cột. Ánh đèn chỉ giờ của thiết bị nổ.
Carlos cố nghĩ nó có thể là cái gì khác nhưng vô ích, chỉ biết khi anh tới nó không ở đó;nó là quả bom, Nicholai đã gắn ở đó, đột nhiên đám quái vật ếch chỉ còn là một vấn đề nhỏ.
Đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, anh chạy băng qua hành lang, một nỗi hoảng loạn vô hình xâm chiếm lấy, thôi thúc anh chạy thật nhanh, thật xa, không phí thời gian suy nghĩAnh vấp phải băng ghế đã nham nhở, không biết mình có té, có đau hay không, anh di chuyển quá nhanh, trong mắt anh chỉ có cánh cửa kính phía trước tòa nhà.
Rầm, xông qua cánh cửa, nhựa đường đen bóng dưới chân, cơn mưa rào rào lên gương mặt đầm đìa mồ hôi. Từng hàng xe bị đập bể, bỏ hoang sáng lên như những viên đá quý ướt dưới ánh đèn đường. Nhịp đập trái tim đang run bắn…
…và vụ nổ quá mạnh đến độ tai anh không thể chịu nổi, đại khái là một tiếng kà-BÙM, xảy ra tích tắc cùng với âm thanh. Cơ thể anh bị quăng đi, như cái lá cây trong cơn cuồng phong hung bạo, nóng nực, bầu trời nối liền với mặt đất, hòa vào nhau.
Anh trượt ngang vỉa hè ướt, đâm vào vòi phun nước, cảm nhận cơn đau hành hạ bên sườn, lưỡi thấy mặn từ dòng máu chảy trên mũi.
Cách đó gần một khu phố, bệnh viện chỉ còn là đống đổ nát bốc khói, những mảnh nhỏ vẫn tiếp tục đổ xuống, vỡ tung khi chạm vào mặt đất thành trận mưa đá chết người.
Vài phần bốc lửa, nhưng đa phần đã bị nghiền nát, gió cuốn đi thành bụi, đám bụi đáp xuống biến thành buồn dưới cơn mưa vẫn đang trút nước xuống mọi vật.
Jill.
Nicholai gượng dậy rồi bắt đầu lết trở về tháp đồng hồ.
Nicholai nhận ra hắn đã mất mẫu vacxin trong lúc hắn chạy xa khỏi bệnh viện, khi chỉ còn một phút trước khi mọi thứ bắn tung lên trời. Khi đã quá trễ.
Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục chạy, và hắn đã làm thế, để rồi lúc bệnh viện nổ tung, Nicholai đi loanh quanh trong cơn tức giận ở cách đó ba khu phố. Đến nỗi hắn không nhận ra những âm thanh rên rỉ đau đớn hắn đã từng nghe đang phát ra từ hắn, hoặc đó là vì hắn đã nghiến chặt răng đến mức làm gãy hai cái. Sau một thời gian dài, hắn nhớ ra vẫn còn 2 người hắn phải giết, rồi hắn bình tĩnh lại. Có thể xả cơn tức sẽ tốt cho hắn;dồn nén không lợi cho sức khỏe chút nào.
Kế hoạch Watchdog là mục tiêu của hắn. Mẫu vacxin là món quà, phần phụ thêm – vậy nên, hắn không hẳn đã mất gì cả.
Nicholai tự dặn mình như thế nhiều lần trên đường tìm Davis Chan;điều đó làm hắn thấy đỡ hơn, dù không bằng lúc hắn nhớ ra đã mài sắc con dao săn của hắn trước khi tới Racoon. Hắn chắc là Chan sẽ thích nó.
Nói chuyện với hắn, lôi kéo sự chú ý. Jill cần mày quay lại, dù có vacxin hay không.
“Hola, thằng khốn, ” Carlos nói nhẹ nhàng. “Tao đã không biết có còn gặp lại mày được không, sau khi chiếc xe ra khỏi thành phố bị nổ thành cám. Một con quái làm việc đó, tin hay không tùy mày. Vậy, mày thì sao?Có giết được con quái nào thú vị chưa?” Từ phía sau cái tủ cao lòi ra ngoài một bức tường, ai đó đang rên rỉ. Nicholai không quay đi, Carlos có thể thấy anh đã cư xử đúng. Nicholai tự mãn, nổi giận…và bị kích thích.
“Tao sắp xử mày – thế nên không, không có gì thú vị cả. Nói cho tao biết, Mikhail chết chưa?Còn con đĩ Valentine bạn mày sao rồi?”
Carlos lườm hắn. “Hai người họ chết rồi. Mikhail chết trên xe điện, Jill bị nhiễm virus. Tao…tao phải bắn cô ấy vài giờ trước. ” Có thể anh không thoát khỏi được, và anh không muốn Nicholai lần theo Jill;anh mau chóng đổi đề tài. “Mày bắn Mikhail phải không?”
“Phải. ” Mắt Nicholai sáng lên. Hắn vừa nói vừa cho tay vào túi trước, lôi ra một thứ giống như hộp kim loại đựng xì gà. “Và trớ trêu thay, đây là thứ thuốc giải cho thứ đã giết chết người bạn kia của mày. Phải chi mày tới sớm hơn một chút…nói cách khác, tao nghĩ mày có thể nói tao có phần trách nhiệm trong cả hai cách chết, phải không?”
Mẫu thuốc. Thứ duy nhất có thể cứu Jill bây giờ, và Carlos đang bị tên điên giữ nó chĩa súng vào.
Suy nghĩ!Suy nghĩ đi chứ!
Từ sau cái kệ lại phát ra tiếng rền rĩ. Carlos nghiêng đầu trông thấy một người đàn ông đang ngồi xụp xuống ở góc sau căn phòng, chỉ thấy được phần giữa hai chống tài liệu. Carlos không thấy được mặt, nhưng nửa người dưới anh ta đẫm máu. “Người đó nữa là ba, ” Carlos nói, cố liều tiếp tục câu chuyện, cố không nhìn cái hộp bạc Nicholai đang giơ lên. “Mày không phải là kẻ dám nghĩ dám làm sao?Nói xem, đây là cách kết thúc, hay là mày thích giết người?”
“Tao thích giết những kẻ vô dụng như mày, ” Nicholai nói, bỏ vacxin vào cái túi mở. “Mày có nghĩ được lí do nào mày đáng được sống không?” Tiếng rên lại phát ra từ người đàn ông đang hấp hối phía sau kệ. Carlos liếc lần nữa giữa những chồng giấy, trông thấy quả lựu đạn đang nắm chặt trong đôi tay run rẩy, khóa đã rút;Carlos hiểu ra anh ta hẳn đã rên để che đi âm thanh, có phần nào đó anh khâm phục cách nghĩ thấu đáo của người này, tất cả chỉ trong khoảnh khắc trước khi anh bắt đầu lùi lại, tay vẫn giơ lên. Quả lựu đạn loại RG34, cùng loại Carlos đang mang theo, anh muốn cố tạo khoảng cách càng xa càng tốt.
Làm cho kĩ nhé…
“Tao là một tay thiện xạ, tao có bản tính hào phóng, và tao chải răng kĩ mỗi ngày, ” Carlos nói, lùi lại thêm một bước, cố tỏ vẻ sợ hãi mà tỏ vẻ can đảm.
“Tiếc quá nhỉ, ” Nicholai nói, mỉm cười, tay đưa lên.
Quẳng quả lựu đạn chết tiệt đó đi chứ!
“Tại sao?” Carlos hỏi nhanh. “Tại sao mày lại làm việc này chứ?”
Nụ cười mỉm của Nicholai trở thành tinh quái, cũng cái cười của kẻ săn mồi Nicholai đã thấy trên máy bay, cứ như đã cả triệu năm trôi qua vậy.
“Tao có phẩm chất lãnh đạo, ” Nicholai nói, lần đầu tiên Carlos nhìn thấy sự điên rồ trong đôi mắt u ám đó. “Mày chỉ cần biết như vậy thôi…”
“Chết đi!” người đàn ông đang hấp hối hét lên. Carlos thấy thoáng cử động đằng sau cái kệ, rồi Carlos lao sang bên, cố ra sau cái bàn cùng lúc cửa sổ vỡ và…
…BÙM, sách, hồ sơ bay tứ tung, vật liệu bị nổ đổ rào xuống, gỗ, giấy, mảnh vụn kim loại, cả cái kệ nặng đổ ập xuống một tiếng như sấm chớp. Nó đập xuống sàn với lực ép khủng khiếp, rồi mọi thứ im lặng, bụi mù khắp nơi. Carlos ngồi dậy, một tay ôm chặt lấy bên sườn đang đau nhói, phát khóc. Anh gạt đi, đứng dậy, nắm lấy khẩu revolver đã thả xuống khi nãy.
Nicholai không thấy đâu. Carlos đá mấy thứ cản đường ra, tiến đến góc phòng, nhớ là một cửa sổ đã vỡ trước khi lựu đạn nổ. Dù bên ngoài đang tối và mưa, Carlos vẫn thấy được mái nhà bên cạnh tầng dưới.
Bằm!Bằm!
Carlos nhảy lùi lại khi hai viên đạn trúng tường ngoài, chưa cách mặt anh đến một gang tay. Anh mắng thầm mình vĩ đã đưa đầu ra cửa sổ, y hệt một tên baboso ngốc nghếch. Anh lùi khỏi cửa sổ, quay đi, chỉ để thấy phần máu me cháy đen còn lại của kẻ đã ném quả lựu đạn.
“Gracias, ” Carlos lặng lẽ nói. Anh ước anh nghĩ ra được gì khác để nói, nhưng rồi lại cho đó sẽ là một từ tượng trưng vô nghĩa thôi;người này chết rồi, anh ta không nghe văng tục được nữa.
Carlos đi ngược vào phòng, suy nghĩ, không biết có cách nào bắt kịp Nicholai. Sẽ chẳng dễ dàng chút nào, nhưng không còn lựa chọn khác…
…và anh thấy tia kim loại lấp lánh nơi khóe mắt, dừng lại. Anh chớp mắt, cảm giác kính sợ bề trên trỗi lên khi anh nhận ra mình đang nhìn thứ gì – rồi nhặt nó lên, anh đã trút được gánh nặng cả trong tim và trên bờ vai.
Anh có thể cứu Jill. Tên pendejo đã làm rớt mẫu vacxin.
Nicholai di chuyển nhanh chóng trong cơn mưa đến phía trước bệnh viện. Mọi thứ đều ổn, nó sẽ chết với một cái nhấn nút và mình điều khiển nó, mình có thể cắt nguồn điện và giam nó lại…
Nicholai đột nhiên cười lớn, nghĩ đến mấy ống chứa dưới tầng hầm nơi giữ mấy con Gamma Hunter, từng con trôi nổi trong cái tử cung trong suốt của nó. Cắt điện và hệ thống tự động tháo nước, chúng sẽ không còn bị dìm trong chất lỏng thiếu không khí nữa.
Chết, hay chiến đấu rồi chết, Carlos. Nicholai đã ranh ma, hắn đã nghĩ trước mọi việc và giờ đây những gì hắn phải làm chỉ là bấm vài nút, Carlos sẽ chìm trong bóng tối, đám Hunter lưỡng cư đó sẽ đè bẹp hắn, và có thể Carlos sẽ chết trước khi bệnh viện nổ tung, dù thế nào hắn cũng cầm chắc cái chết.
Jill lại ngủ, cô phát bệnh. Ngứa ngáy, nóng, những giấc mơ của cô không xuất hiện nữa, thay vào đó là những cái bóng ngoằn ngoèo, chuyển động. Những cái bóng có kết cấu, thô và ướt. Cơn buồn nôn như đối chọi lại cái bụng rỗng không, cái khát chết người, và cái nóng mỗi lúc một tăng.
Cô lăn sang một bên rồi sang bên khác, cố tìm chút xoa dịu cơn ngứa ran đã bao lấy từng ngóc ngách cơ thể cô, thứ làm cho những cái bóng xấu xí mỗi lúc cô ngủ càng lớn hơn.
Carlos tìm được mũi kim, xilanh, nửa chai Betadine trong văn phòng bác sĩ lầu ba. Anh còn tìm được một tủ đầy mẫu thuốc dùng kèm và đang cố giải mã nhãn thuốc, tìm thuốc giảm đau loại nhẹ khi đèn tắt.
“Khốn. ” Anh đặt mẫu thuốc xuống, cố thích nghi với bóng tối. Anh mất 1, 5 giây quyết định là Nicholai, và hơn 1 giây để quyết định anh cần phải ra khỏi đây, thật nhanh. Nicholai chắc không cắt điện chỉ vì muốn anh kẹt trong bóng tối. Nicholai có mưu mô gì đi nữa, Carlos nghĩ hắn đã bị cơn mưa gây khó khăn.
Anh đi men ra khỏi phòng, tới hành lang anh di chuyển từ từ, tay đưa ra phía trước. Anh vừa đến được cầu thang, đèn dự phòng khẩn cấp của bệnh viện bật lên ánh sáng đỏ dìu dịu. Tác động của nó lại ngược lại, ánh sáng chỉ đủ để nhìn thấy xung quanh đèn, khiến mọi vật chìm vào màn đêm u ám.
Carlos bước xuống cầu thang, mỗi lần hai bậc, tay vẫn trên cò súng khẩu Python. Anh cố lờ bên sườn đang đau, quyết định sẽ xỉu sau, lúc không vội vã như hiện tại. Anh chỉ biết hai phương án ra khỏi bệnh viện – cửa sổ mà Nicholai đã nhảy qua và cửa trước. Chắc chắn còn nhiều nữa, nhưng anh không muốn phí thời gian;kinh nghiệm của riêng anh, đa số bệnh viện là mê cung.
Cửa trước là giải pháp tốt nhất. Nicholai chắc không nghĩ Carlos có gan xông thẳng ra lối thoát hiển nhiên nhất, hay đúng là Carlos hy vọng thế.
Anh tới được phần giao giữa lầu một và lầu hai khi nghe thấy tiếng cánh cửa bể tung đâu đó khá xa phía dưới, vọng lên cầu thang, làm anh đông cứng lại. Âm thanh kế tiếp – tiếng thét eng éc, giận dữ của loài sinh vật bị biến đổi rõ rệt – thôi thúc anh tiếp tục di chuyển. Chân anh gần như không chạm bậc thang, nhưng vẫn không đủ nhanh;anh vừa bay xuống gần tới cửa dẫn ra tầng trệt thì một hình thù quái dị nhảy tới chắn đường.
Nó cao lớn, khổng lồ, giống người và chảy nhớt. Cơ thể nó là hỗn hợp xanh lục và xanh dương thẫm, trong ánh sáng đỏ mờ mờ nó trông đen tuyền. Với tứ chi có màng quá khổ, cái đầu và miện tròn, nó trông không khác gì một con khóc dẹp khổng lồ gớm ghiếc.
Cái hàm mạnh khỏe của nó mở ra, một tiếng rít the thé vang lên khắp cầu thang. Carlos nghe ít nhất thêm 3 tiếng trả lời, chuỗi âm thanh rợn người, hung tợn vang lên từ đâu đó ở dưới.
Carlos nổ súng, phát đầu trúng cửa kim loại tạo thành tràng âm thanh điếc tai. Anh chưa kịp bóp cò lần nữa, con sinh vật lưỡng cư lao tới, rít lên, nó nhảy chồm tới Carlos, giang rộng cánh tay cơ bắp.
Carlos theo phản xạ chúi xuống, vừa bắn vừa trượt xuống nhiều bậc, lăn về bên sườn không bị thương để theo được chuyển động của nó. Ba, bốn viên găm vào cơ thể con ếch nhầy nhụa trong lúc nó bay lên cao quá đầu người…
…rồi khi đáp xuống nó đã chết, từng giọt chất lỏng mằn mặn tuôn ra từ cơ thể co giật của nó.
Carlos đang chạy nửa đường tới của khi đồng loại của nó cất lên bài cầu hồn xé tai, hoang dại của chúng. Không quá khó để giết, có lẽ thế, nhưng Carlos không muốn đánh cược cơ may nếu có từ ba con trở lên nhảy ra cùng lúc.
Ra ngoài hành lang anh đóng sầm cửa lại, thấy cần phải có chìa mới khóa đuợc, rồi anh tìm thứ gì đó chặn lại…
…và thay vào đó anh thấy một đốm sáng trắng nhỏ chập chờn bên kia căn phòng, sự rực rỡ của nó đã thu hút ánh nhìn của anh từ giữa một biển màu đỏ đầy xác người và những vật dụng phế thải.
Ánh sáng trắng nhấp nháy trên một cái hộp nhỏ, cái hộp gắn vào cây cột. Ánh đèn chỉ giờ của thiết bị nổ.
Carlos cố nghĩ nó có thể là cái gì khác nhưng vô ích, chỉ biết khi anh tới nó không ở đó;nó là quả bom, Nicholai đã gắn ở đó, đột nhiên đám quái vật ếch chỉ còn là một vấn đề nhỏ.
Đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, anh chạy băng qua hành lang, một nỗi hoảng loạn vô hình xâm chiếm lấy, thôi thúc anh chạy thật nhanh, thật xa, không phí thời gian suy nghĩAnh vấp phải băng ghế đã nham nhở, không biết mình có té, có đau hay không, anh di chuyển quá nhanh, trong mắt anh chỉ có cánh cửa kính phía trước tòa nhà.
Rầm, xông qua cánh cửa, nhựa đường đen bóng dưới chân, cơn mưa rào rào lên gương mặt đầm đìa mồ hôi. Từng hàng xe bị đập bể, bỏ hoang sáng lên như những viên đá quý ướt dưới ánh đèn đường. Nhịp đập trái tim đang run bắn…
…và vụ nổ quá mạnh đến độ tai anh không thể chịu nổi, đại khái là một tiếng kà-BÙM, xảy ra tích tắc cùng với âm thanh. Cơ thể anh bị quăng đi, như cái lá cây trong cơn cuồng phong hung bạo, nóng nực, bầu trời nối liền với mặt đất, hòa vào nhau.
Anh trượt ngang vỉa hè ướt, đâm vào vòi phun nước, cảm nhận cơn đau hành hạ bên sườn, lưỡi thấy mặn từ dòng máu chảy trên mũi.
Cách đó gần một khu phố, bệnh viện chỉ còn là đống đổ nát bốc khói, những mảnh nhỏ vẫn tiếp tục đổ xuống, vỡ tung khi chạm vào mặt đất thành trận mưa đá chết người.
Vài phần bốc lửa, nhưng đa phần đã bị nghiền nát, gió cuốn đi thành bụi, đám bụi đáp xuống biến thành buồn dưới cơn mưa vẫn đang trút nước xuống mọi vật.
Jill.
Nicholai gượng dậy rồi bắt đầu lết trở về tháp đồng hồ.
Nicholai nhận ra hắn đã mất mẫu vacxin trong lúc hắn chạy xa khỏi bệnh viện, khi chỉ còn một phút trước khi mọi thứ bắn tung lên trời. Khi đã quá trễ.
Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục chạy, và hắn đã làm thế, để rồi lúc bệnh viện nổ tung, Nicholai đi loanh quanh trong cơn tức giận ở cách đó ba khu phố. Đến nỗi hắn không nhận ra những âm thanh rên rỉ đau đớn hắn đã từng nghe đang phát ra từ hắn, hoặc đó là vì hắn đã nghiến chặt răng đến mức làm gãy hai cái. Sau một thời gian dài, hắn nhớ ra vẫn còn 2 người hắn phải giết, rồi hắn bình tĩnh lại. Có thể xả cơn tức sẽ tốt cho hắn;dồn nén không lợi cho sức khỏe chút nào.
Kế hoạch Watchdog là mục tiêu của hắn. Mẫu vacxin là món quà, phần phụ thêm – vậy nên, hắn không hẳn đã mất gì cả.
Nicholai tự dặn mình như thế nhiều lần trên đường tìm Davis Chan;điều đó làm hắn thấy đỡ hơn, dù không bằng lúc hắn nhớ ra đã mài sắc con dao săn của hắn trước khi tới Racoon. Hắn chắc là Chan sẽ thích nó.